Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện

Chương 23: Bán cơm còn lời hơn trước



Trong nhà máy có Tào chủ nhiệm vốn không thích ăn ở quán ven đường, hắn tự thấy bản thân mình là người có địa vị, cầm bát đứng ăn ở ngoài nhìn rất kỳ cục, mỗi lần ra ngoài đều bị hương vị chua chua cay cay hấp dẫn đến sắp không nhịn được mà bước lại, chỉ có tối hôm qua mùi hương thật sự quá bá đạo khiến cho hắn không kìm được mà xoay bước đến bên đó ăn.

Dù sao tối lửa tắt đèn cũng không ai chú ý tới ai. Bởi vì đây là lần đầu tiền hắn ăn nên học theo người bên cạnh gọi một bát miến chua cay xa xỉ. Một bát miến chua cay nhanh chóng được đưa đến tay, hắn trộn qua loa một chút rồi gắp một miếng cho vào miệng, sau đó hai mắt trợn tròn. Hắn có chút hối hận trong lòng, biết thế hắn đã đến ăn sớm.

Không chỉ miến chua cay quá ngon mà ngay cả mầm đậu, cải xanh, chân gà cùng trứng chiên đều ăn rất ngon. Ăn hết một bát cũng đủ để no bụng, nhưng mà vẫn chưa đã thèm nên trưa nay hắn định ra đấy ăn tiếp.

Chờ đến giở nghỉ trưa, hắn là người đầu tiên lao ra ngoài. Kết quả mới ra đến cổng đã có chút không thể tin được. Hắn không ngửi được mùi vị chua cay quen thuộc, chẳng nhẽ hôm nay cậu nhóc đó không mở hàng sao? Hôm qua ăn được một bát miến chua cay hợp khẩu vị khiến cho tối nằm ngủ hắn cũng mơ được ăn tiếp.

Tào chủ nhiệm nhìn một chút liền thấy được bóng dáng của Điền Thụy, chân hắn bước nhanh đến quầy hàng của cậu liền phát hiện cậu đang chuẩn bị cơm nước, trong lòng vẫn không hết hi vọng dò hỏi: “Đồng chí, hôm nay không bán miến chua cay sao?”

Điền Thụy trả lời: “Không bán, hôm nay làm cơm hộp.”

Tào chủ nhiệm sững sờ, khó chấp nhận được sự thật: “Vậy sau này thì sao?”

Điền Thụy nói: “Sau này thì xem tình hình đi.” Cậu không có nói hết, nguyên liệu làm miến trong nhà đều được lôi ra làm hết từ hôm qua rồi. Tuy rằng giá cả của miến chua cay cậu làm không rẻ, nhưng đồ gia vị cùng đồ ăn kèm cậu làm đều chất lượng, chính là kiếm lời từ khổ cực. Hôm trước bị Lý Tam Thuận nói như vậy khiến cho người khác nghĩ cậu là gian thương không có lương tâm. Điền Thụy đơn giản đổi đường, cậu muốn xem tên đó có thể học được đến khi nào.

Tào chủ nhiệm bị đả kích lớn, nhưng khách quen khác cũng từ từ vây quanh, câu hỏi cũng không khác nhau là mấy, Điền Thụy đều trả lời từng người một.

Những người đến chỗ cậu đều là khách quen, phần lớn người trong đó đều có gia cảnh khác giả, thường là mấy người như tổ trưởng, nhóm trưởng, đương nhiên biết được lý do tại sao Điền Thụy không bán miến nữa. Vốn đang bày sạp rất tốt lại bị người bắt chước, đương nhiên là không thể làm tiếp sinh ý này rồi, chỉ khổ cho mấy người thích ăn miến chua cay là bọn họ thôi. Một khi đã nghiện mà không có đồ ăn càng khiến cho bọn họ càng thêm chán ghét nhà Lý Tam Thuận.

Trong đó có mấy người còn từng ăn miến nhà Lý Tam Thuận, càng cảm thấy không dễ chịu chút nào. Họ trực tiếp hỏi: “Cơm bán thế nào vậy?”

“Một cơm ba món là một đồng, thêm thức ăn chay là hai hào, thêm món ăn mặn năm hào.” Điền Thụy nhanh chóng báo giá cho bọn họ.

“Cho tôi một phần. Tôi muốn đậu phụ, mầm đậu cùng đậu đũa.” Ba món này đều hợp ăn với cơm.

Giá cả cậu đưa ra cũng rất hợp lý. Một phần cơm có tới bốn lạng, thêm cả thức ăn thì tuyệt đối đủ cho một người đàn ông trưởng thành ăn no. So với đi ăn ở nhà ăn quốc doanh còn có lợi ích thực tế hơn, cùng món ăn giống nhau mà đặt ở tiệm cơm còn đắt gấp đôi bình thường.

Trong cơm còn được bỏ vào một ít đậu tây để tạo thêm hương vị, khiến cho cơm ăn càng thêm nổi bật. Đậu phụ cay nồng ngon miệng, giá đỗ xào tương càng thơm, đậu đũa cũng được hầm mềm. Đầu tiên gắp một đũa thức ăn, sau đó lại ăn một miếng cơm tẻ, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Ban đầu khách hàng quen định cổ vũ cậu một chút, nhưng kết quả mới ăn được một miếng đã không dừng được, người xung quanh thấy vậy cũng lập tức vây quanh.

Mọi người đều là khách quen của Điền Thụy. Nhiều món ăn ở trước mặt như vậy cũng phân vân không biết nên chọn món nào, cái nào nhìn cũng ngon cả. Có người thương lượng với nhau, muốn đem bát đũa đi, sau khi ăn xong thì trả lại cho cậu.

Điền Thụy bảo họ để lại một đồng làm tiền đặt cọc rồi cho bọn họ cầm bát đũa về xưởng ăn.

Mấy vị khách lớn tuổi bàn với nhau, “Đến phòng nghỉ của tôi đi, chỗ đó có một cái bàn nhỏ, chúng ta mua mấy món khác nhau, lại thêm ít rượu, mình cùng làm mấy chén.”

Người bên cạnh nghe thấy đề nghị của hắn cũng có chút động lòng, thế nhưng vẫn còn sót lại ít lý trí, “Buổi chiều còn phải làm tiếp đấy.”

“Chúng ta không uống nhiều, mỗi người một, hai chén nhỏ thôi.” Trước kia mấy lãnh đạo bọn họ cũng thường đi ăn ở nhà ăn quốc doanh, còn ghi nợ chờ cuối năm trả một thể.

Tổng cộng có ba người nên họ gọi đủ tám món, bưng về nhà máy cùng nhau ăn trưa. Nhưng người khác thấy vậy thì học theo, có người mua về tìm chỗ ăn, có người ăn luôn tại chỗ.

Người đến chỗ này đều là người thích ăn miến chua cay, thấy cậu bán món mới nên đều muốn qua ủng hộ một chút. Kết quả vừa mới ăn thử một lần liền cảm thấy còn tốt hơn miến chua cay nhiều.

Dù sao miến chua cay chỉ được xem là đồ ăn vặt, ăn xong đến chiều dễ đói bụng, lại phải tìm đồ ăn khác để cho đỡ đói.

Cơm nước mới là món chính, ăn vào vừa chống đói vừa cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Quầy ăn của Điền Thụy bị vây kín ba vòng, ngay cả những người trước kia chưa ăn cũng muốn qua ăn thử một lần xem sao. Đối với phụ nữ thì một phần cơm đủ cho hai người, chia ra thì còn rẻ hơn so với tự mình nấu.

Điền Thụy chuẩn bị rất nhiều cơm nhưng cũng không đủ để bán. Bán được một lúc thì một nửa số chậu thức ăn đều đã trống rỗng, lúc sau tất cả cơm nước đều bị bán hết sạch.

Lý Tam Thuận vốn tưởng rằng Điền Thụy không bán miến chua cay nữa thì khách hàng đều qua chỗ hắn. Hắn giao quầy ăn cho em trai trông coi còn mình thì chuyển động xung quanh thăm dò. Nhìn thấy quầy hàng của Điền Thụy xong thì quay về hỏi em trai, “Bán được bao nhiêu?”

“Ba bát.” Em trai hắn có chút tức giận, miệng cũng bắt đầu nổi mụn, cảm giác như sắp vỡ ra. Lúc nói chuyện giọng nói cũng khàn khàn, cổ họng khô khốc.

Lý Tam Thuận cuống lên, không tin: “Sao có thể như vậy chứ?” Rõ ràng Điền Thụy không bán nữa mà!

Em trai hắn đáp: “Sao em biết được. Khách hàng không đến, bọn em cũng không thể bắt ép họ được.” Có nhiều nguyên nhân lắm, vị trí không tốt, hôm qua bán ba hào nhưng hôm nay quay lại năm hào, nhiều người kêu đắt không ăn. Miến bọn họ cũng ngâm quá lâu, mất đi tính dai, kẹp một chút liền bị đứt, thật vất vả mới bán được ba bát thì người ta đều bỏ lại, nói khó ăn xong đi mất!

“Cứ thế này thì miến không ăn được nữa đâu.” Hôm qua ngâm miến cả đêm, hôm nay lại bị ngâm trong nước dùng mấy tiếng, sắp nhão hết rồi. Hắn vốn tưởng sẽ kiếm được bội tiền, nhưng không ngờ không những không kiếm được mà còn bị mất một số tiền lớn.

Hôm qua nhà họ mới náo loạn một trận, nếu như hôm nay không bán được chỉ sợ đến lúc về sẽ cãi nhau đến long trời nở đất.

Hôm nay Lý Tam Thuận vừa bị đánh vừa mất mặt, bây giờ nghe em trai nói vậy cảm thấy mắt tối sầm lại, nếu như không kiếm được tiền trở về liền xảy ra chuyện lớn, cả nhà già trẻ không có người nào là hiền lành cả.



Điền Thụy trở về nhà, hai chị dâu kia đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu cơm tối. Khoai tây được cắt miếng đã ngâm trong nước. Những đồ khác cũng được cắt rửa sạch sẽ, chờ cậu về xào nấu một lúc là được, vừa nhanh vừa gọn.

Điền Thụy nhìn lượng gạo cùng đậu đang được ngâm trong nước, cảm thấy hơi ít nên bảo người ngâm thêm một chút.

Cậu vào nhà đếm tiền xong liền phát hiện, bán cơm hộp còn kiếm được nhiều tiền hơn bán miến nha!

~Hết chương 23~