Trót Dại Ly Hôn, Chủ Tịch Cao Hối Hận Không Kịp!

Chương 1: Ai cho em lá gan dám đánh tôi hả?



“Ông xã, chuyện này… chuyện này là sao vậy?"

Cầm tờ giấy trên tay, bàn tay của Vũ Hạ Vy run run, hai mắt cô đỏ hoe, ngấn lệ, nhìn Trịnh Quân Cao bằng một ánh mắt vừa bàng hoàng lại vừa xót xa.

Trịnh Quân Cao bất lực thở dài, liếc nhìn tờ giấy trên tay Vũ Hạ Vy nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn vào khuôn mặt đẫm lệ đáng thương của người vợ đã bên anh suốt ba năm qua.

“Như cô đã thấy rồi đó, đây là đơn tôi đã ký sẵn. Chúng ta ly hôn đi!” Trịnh Quân Cao quay mặt đi nơi khác, lạnh lùng đáp.

Kỳ thực, Trịnh Quân Cao cũng đã tận hết sức lực rồi, sự chịu đựng của ai cũng có giới hạn mà thôi! Huống hồ, anh bị ép buộc nên mới cưới Vũ Hạ Vy, hoàn toàn không phải vì tình yêu.

“Nhưng vì sao chứ? Em đã làm sai chuyện gì?” Vũ Hạ Vy không thể chấp nhận được chuyện bị bỏ rơi ngay vào lúc này, cô hét lên, nước mắt giàn giụa.

“Những chuyện cô làm còn chưa đủ hay sao?” Trịnh Quân Cao gằn giọng, cố tiết chế bản thân để không phải động tay động chân với người vợ trên danh nghĩa.

“Em đã làm gì? Em chẳng làm gì sai cả! Mặc dù anh không yêu em, nhưng ít ra… ít ra ba năm qua em chu toàn hai bên gia đình, chăm sóc cho anh, yêu anh hết mực, vì sao anh còn muốn bỏ em?” Vũ Hạ Vy níu lấy cánh tay Trịnh Quân Cao, chăm chăm nhìn anh, giọng nói run rẩy như đang van nài.

Lúc này, Trịnh Quân Cao gần như không thể nhịn được, anh đứng thẳng người, trừng mắt nhìn cô vợ bé nhỏ xinh đẹp và đáng thương của mình, thốt ra những lời khiến Vũ Hạ Vy đau thấu tim gan:

“Vì cô bị điên! Vì cô không bình thường chút nào cả, cô hiểu không? Cô điên rồ, cô bất trị, cô làm ra những chuyện không ai chấp nhận được!”

Vũ Hạ Vy sững sờ, cô dần buông thõng hai tay, mắt chăm chăm nhìn Trịnh Quân Cao thật lâu, không gian giữa hai người im ắng đến đáng sợ. Đột nhiên, hai mắt Vũ Hạ Vy chứa đầy thù hận và sự điên cuồng, cô cười khẩy, rồi lại bật cười thành tiếng. Ánh mắt chứa đầy đau thương xen lẫn căm phẫn của cô càng khiến nụ cười thêm méo mó.

Lại bắt đầu rồi! Trịnh Quân Cao thở dài, anh căm ghét người phụ nữ đang đứng trước mặt mình vô cùng. Anh không yêu cô, ba năm qua anh chịu đựng đủ rồi! Bây giờ anh chỉ muốn được giải thoát mà thôi.

“Cô lại bắt đầu rồi, trời ạ! Hạ Vy, coi như tôi xin cô, cô rời khỏi đây đi, tôi không thể chịu đựng việc sống chung với cô được nữa. Ba năm qua, ân nghĩa của gia đình cô đối với cha mẹ tôi, tôi cũng đã trả đủ, cả tình nghĩa lẫn tiền bạc đều cạn rồi, cô hiểu không?”

Trịnh Quân Cao nói như van nài, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đựng sự giận dữ khó lòng kìm nén. Vũ Hạ Vy vẫn như vậy, chăm chăm nhìn anh, mắt đỏ ngầu, khuôn miệng vẫn cười một cách đầy giễu cợt xen lẫn xót xa.

“Anh muốn vứt bỏ tôi? Cha mẹ tôi có ơn với gia đình anh đó, anh quên rồi sao?”

Vũ Hạ Vy hét lên, như muốn dùng hết sức lực để níu kéo người đàn ông trước mặt. Cô yêu anh nhiều như vậy, ba năm qua chưa từng làm điều gì tổn hại đến anh, càng không làm gì khuất tất để hai bên gia đình khó xử, mất mặt, vì sao đến cuối cùng, anh vẫn quyết tâm bỏ rơi cô?

“Vì tôi không yêu cô, tôi ghét cô, nên tôi không thể nào chôn cả đời mình với cô được!”

Trịnh Quân Cao trừng mắt nhìn Vũ Hạ Vy, thở hắt ra một hơi rồi tiếp lời:

“Không nói nhiều nữa, ký đơn đi, rồi giải thoát cho nhau!”

Vũ Hạ Vy rưng rưng nước mắt, nụ cười vẫn đầy giễu cợt và điên cuồng trên môi. Cô bước về phía Trịnh Quân Cao, gằn từng chữ:

“Em không đồng ý! Em sẽ dùng mọi cách để níu giữ cuộc hôn nhân này!”

Nói rồi, không đợi Trịnh Quân Cao đáp lời, cô lạnh lùng xé nát tờ đơn ly hôn đã được ký sẵn một góc, sau đó bước ra ngoài. Trịnh Quân Cao thở dài não nề nhìn theo bóng lưng Vũ Hạ Vy, sống lưng anh đột nhiên lạnh ngắt.

Reng!

Điện thoại rung lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trịnh Quân Cao. Anh liếc nhìn màn hình, đập vào mắt là số điện thoại quen thuộc. Trịnh Quân Cao hít sâu rồi bắt máy.

“Anh Cao, sao anh lâu bắt máy vậy? Người ta chờ lâu muốn chết!”

Giọng nói êm tai, có chút nũng nịu xen lẫn hờn dỗi của người ở đầu dây bên kia khiến Trịnh Quân Cao trấn tĩnh được đôi chút. Anh thở hắt ra một hơi, lịch sự đáp:

“Anh có chút việc. Em chưa ngủ à? Đã khuya rồi đó!”

Giọng nói của Trịnh Quân Cao mang theo sự cưng chiều và dịu dàng, khiến cô gái ở đầu dây bên kia phút chốc đỏ mặt, ngượng ngùng xen lẫn đắc ý.

“Anh này, chả hiểu gì hết! Người ta nhớ anh đến mức không ngủ được đó, anh trai à!”

Trịnh Quân Cao bật cười. Cô gái nhỏ này vẫn luôn đáng yêu như vậy, thật sự đối lập với người vợ điên rồ, lúc nóng lúc lạnh kia của anh. Trịnh Quân Cao nhỏ giọng đáp lại:

“Ừ, anh cũng nhớ em lắm, mong em sớm về.”