Trót Dại Ly Hôn, Chủ Tịch Cao Hối Hận Không Kịp!

Chương 18: Thành toàn cho anh



Khi Trịnh Quân Cao tỉnh lại, bên cạnh anh là ông Minh và bà Từ. Thấy cha mẹ xuất hiện cùng lúc, Trịnh Quân Cao có chút ngạc nhiên nhưng tuyệt nhiên không hề xúc động. Bà Từ vẫn chu đáo như vậy, ngồi bên cạnh anh, dùng khăn lau người cho anh, ánh mắt chứa đầy lo lắng. Trái lại, ông Minh trầm mặc bên cửa sổ, chốc chốc lại phải nghe điện thoại vì Trần Như Hương cứ lải nhải liên tục về chuyện của Trịnh Quân Cao.

Mấy ngày sau, Vũ Hạ Vy và Trịnh Quân Cao xuất viện. Từ lúc nhập viện cho đến khi ra khỏi nơi chứa đầy mùi thuốc sát trùng kia, bọn họ không hề gặp nhau một lần nào. Vũ Hạ Vy đã không còn nói về Trịnh Quân Cao, cô cũng dần lấy lại được tinh thần. Còn Trịnh Quân Cao, anh lại nằm dài trên giường suốt mấy hôm, đầu óc cứ nghĩ ngợi linh tinh.

Từ ngày xảy ra biến cố kia, cũng đã gần một tháng, Trịnh Quân Cao không gặp mặt Vũ Hạ Vy. Thời gian này, không biết Vũ Hạ Vy đi đâu, cô không hề tìm đến anh gây náo loạn, cũng không xuất hiện ở khu nhà của Phan Ngọc Thảo. Ban đầu, Trịnh Quân Cao xem như trút bỏ được một gánh nặng, cũng không hề quan tâm đến Vũ Hạ Vy nữa, thế nhưng chỉ được vài ngày, anh lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, thậm chí là bồn chồn và bất an.

Trịnh Quân Cao biết Vũ Hạ Vy ở nhà họ Vũ cũng không dễ dàng gì, không biết thời gian này, nhà họ Vũ có gây khó dễ cho cô không. Hơn nữa, chuyện Vũ Hạ Vy tìm đến anh, níu kéo anh dường như đã trở thành hiện tượng quen thuộc đối với Trịnh Quân Cao rồi. Có lẽ vì vậy mà anh đang ra sức tìm kiếm cô.

"Thưa sếp Cao, đã tìm được chị Hạ Vy rồi ạ."

Bên ngoài phòng làm việc của Trịnh Quân Cao, một bóng dáng nữ nhỏ nhắn đang lịch sự gõ cửa. Người đến không ai khác chính là Hà Lam, cô được giao nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của Vũ Hạ Vy. Nghe tin Vũ Hạ Vy xuất hiện, Trịnh Quân Cao vui mừng, hai mắt lấp lánh nhìn Hà Lam.

“Thật không? Cô ta đang ở đâu?”

Hà Lam nhoẻn miệng cười, khuôn mặt bừng sáng như sắp chia sẻ tin vui nhất trong ngày với sếp mình, khiến Trịnh Quân Cao cũng tràn trề hi vọng. Hà Lam vừa cười tươi vừa nói:

“Chúc mừng sếp đạt thành tâm nguyện. Chị Hạ Vy đồng ý việc ly hôn rồi ạ. Tòa án triệu tập chị ấy lên Tòa và chị ấy đồng ý ly hôn, không tranh chấp gì thêm ạ.”

Hà lam dứt lời, nụ cười trên mặt Trịnh Quân Cao tắt ngúm. Tin vui? Tin này mà là tin vui gì chứ? Vũ Hạ Vy đồng ý ly hôn nghĩa là cô muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, không dính dáng gì đến anh trong khi anh chính là ân nhân cứu mạng của cô!

“Chúc mừng cái con khỉ! Hẹn cô ta ra gặp tôi!”

Trịnh Quân Cao đột nhiên tức giận quát lên, khiến Hà Lam sững sờ, trợn tròn mắt. Cô lúng túng cúi đầu, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng rồi chạy vội ra ngoài. Trịnh Quân Cao ôm một bụng tức thả mình trên ghế, đôi chân dài vắt lên bàn, tiện thể đạp chồng hồ sơ trên đó xuống đất.

“Vũ Hạ Vy, cô giỏi lắm! Tìm đủ mọi cách níu kéo tôi, sau đó lại cạn tình cạn nghĩa như vậy. Cô xem tôi là trò đùa của cô à?”

Càng nghĩ, Trịnh Quân Cao càng thêm tức giận. Rất may là Hà Lam đã đặt được một cuộc hẹn với Vũ Hạ Vy, vì vậy, bọn họ gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc mà khi còn là vợ chồng, thỉnh thoảng họ vẫn đến.

“Em đã đồng ý ly hôn rồi, hoàn thành tâm nguyện của anh, xem như là điều tốt đẹp cuối cùng em có thể làm cho anh.”

Vũ Hạ Vy bưng tách cacao nóng, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng nói với Trịnh Quân Cao. Lời nói nhẹ bẫng như mây nhưng lại khiến lòng Trịnh Quân Cao nặng trĩu.

“Chỉ như vậy thôi sao?” Trịnh Quân Cao buột miệng hỏi, anh thực sự mong đợi Vũ Hạ Vy sẽ có mục đích gì đó khác, đằng sau hành động quyết đoán của cô.

“Anh nghĩ em tồi tệ đến mức làm bất cứ chuyện gì cũng dùng đến thủ đoạn sao?” Vũ Hạ Vy nhếch miệng cười một cách chua chát.

Trịnh Quân Cao bối rối lắc đầu, anh nhìn chăm chăm vào ly cà phê nóng hổi, càng lúc càng cảm thấy bản thân mình dường như đã làm sai chuyện gì đó.

“Anh Cao, ly hôn có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta, nhất là… anh mắc phải loại bệnh kia. Em nghĩ, từ nay chúng ta đường ai nấy đi, đừng gặp mặt nữa.”

Vũ Hạ Vy nghĩ ngợi một lúc thật lâu mới có thể nói ra lời này. Trịnh Quân Cao vừa nghe cô nhắc đến căn bệnh khó nói của anh, trong lòng lại cảm thấy tổn thương và khổ sở. Anh biết bản thân mình có bệnh, nên suốt mười mấy năm kể từ lúc trưởng thành, anh không gần gũi và tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào cả.

“Tốt thôi! Ly hôn rồi, tôi sẽ không phải chịu đựng cô nữa.” Trịnh Quân Cao thở hắt ra một hơi, vừa nói vừa cảm thấy đau lòng.

“Hi vọng anh đối xử tốt với Ngọc Sương. Có vẻ như cô ấy đã chữa khỏi bệnh cho anh, hoặc cô ấy là ngoại lệ duy nhất, nhỉ?”

Vũ Hạ Vy vừa nói vừa mỉm cười. Cô rũ mi mắt nhìn vào cốc cacao đắng ngắt trên bàn. Đột nhiên, Trịnh Quân Cao nhận ra trong đôi mắt cô là sự chua xót và buồn bã không thể diễn tả được bằng lời.