Trừ Phi Tôi Chết

Chương 10



"Con mẹ nó! Em đúng là đồ đàn bà không tim không phổi. Em bốc hơi 4 năm, ông đây vì em cũng tu hành thêm 4 năm. Vậy mà, mẹ kiếp, em trở về, còn dẫn theo một thằng đàn ông. Em muốn ông đây tức giận mà chơi chết em sao?"

Giờ phút này, có trời mới biết hắn có bao nhiêu khó chịu cùng tức giận. Hắn hận không thể một phát nuốt trọn cô vào bụng.

Hạ Nghiên nín thít. Cô có cảm giác, chỉ cần bản thân cô lên tiếng phản bác một câu nữa, hắn thật sự sẽ hoá sói đói, điên cuồng cắn xé cô. Nghĩ lại cái đêm 4 năm về trước, mồ hôi lạnh không báo trước mà túa ra, ướt đẫm lưng áo cô. Cô nhìn hắn, nở nụ cười đầy gượng gạo.

"Tên đó và em có quan hệ gì?"

Người nào đó bắt đầu tra hỏi.

"... bạn."

"Thật?"

Hạ Nghiên dứt khoát gật đầu. Cô chưa điên mà nói dối lúc này. Cuối cùng, sự tức giận trong hắn cũng vơi đi. Dáng vẻ đầy lưu manh ngay lập tức xuất hiện. Hạ Nghiên cảm thấy có điềm, điềm lớn.

"Em không phải nói tôi 'yếu sinh lí', 'kĩ thuật kém' sao? Tôi vì lời này tu hành 4 năm ròng. Hiện tại, em muốn tư thế nào, tôi cũng có thể chiều em."

Hạ Nghiên: "..."

Khụ. Hắn quả nhiên thù rất dai. Mấy lời này, cô sớm đã quên mất rồi. Cô cảm thấy, ở lại đây vài phút nữa, tính mạng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Thế là đại não bắt đầu tìm cách đối phó.

"Đại ca, anh bình tĩnh đã. Chúng ta từ từ giải quyết. Trước hết, anh buông tôi ra, được không?"

Giọng nói của Hạ Nghiên dịu nhẹ, êm tai. Lại cộng với ngữ điệu đầy thành khẩn, người như Tư Đồ Duật rất nhanh mềm lòng, buông cô ra.

Hắn nhìn cô, như thể đợi cô tiếp lời.

"Thật ra... đêm đó, tôi..."

Hạ Nghiên lắp bắp nói. Ngay sau đó, ánh mắt cô bỗng trợn lớn, dáng vẻ đầy hốt hoảng kêu lớn.

"Á mẹ ơi! Có chó!!"

Tư Đồ Duật nghe xong thì giật mình, sắc mặt tái mét. Hắn run rẩy quay đầu lại, quả thật... có chó. Người đàn ông quyền lực lập tức tử vong tại chỗ. Còn Hạ Nghiên đã nhân cơ hội này mà đào tẩu.

Hắn cũng không phải thánh thần, cũng có điểm yếu. Mà điềm yếu chí mạng nhất, hắn sợ chó!

...

Hạ Nghiên ôm theo bảo bảo Hạ Vũ, nhờ tài xế siêu cấp đẹp trai tên Phong chở đi, lên đường chạy trốn.

"Chú Phong, đến bệnh viện. Cháu muốn kiểm tra DNA."

"Bảo bảo... không... không cần đâu..."

"Mami, ngăn cản con đi tìm cha là không tốt đâu. Tối nay mami phải tắm cho con, phải hôn con. Nếu không, còn lâu con mới bỏ qua cho."

Hạ Nghiên cười trừ, biết mình không ngăn cản được con trai nên cũng im lặng. Một khi bảo bảo biết sự thật, thằng bé chắc chắn sẽ tìm mọi cách để "bán" cô cho hắn mất.

...

Tư Đồ gia.

"Thằng ngu, thằng ăn hại."

Cha hắn nắm lấy bả vai hắn, lắc mạnh khiến hắn choáng váng, miệng sủi bọt mép, thật sự muốn thăng thiên.

"Ông, bình tĩnh lại! Chết con bây giờ."

Mẹ hắn cố gắng ngăn cản. Cuối cùng, bằng việc sử dụng quyền uy của nóc nhà, thành công bảo toàn mạng sống của hắn, ngăn chặn một vụ án mạng đầy đau thương.

Cha hắn thở dài, ngồi xuống ghế, truyền thụ kinh nghiệm cả đời cho con trai.

"Anh, nghe cho rõ đây. Có rất nhiều cách để đưa phụ nữ về nhà. Thứ nhất, lên giường. Thứ hai, thông qua dạ dày đạt được thành tựu. Khả năng nấu ăn của anh... không có khả năng."

Cha hắn hoàn toàn mất hi vọng vào hắn rồi. Ông lấy ra một chiếc chìa khoá, đưa cho hắn.

"Xuống tầng hầm, bên trong có mấy mẫu thuốc k.ích d.ục mà ngoài thị trường không có. Anh làm gì thì làm, đem con dâu và cháu trai tôi về đây!"

Cuối cùng, hắn cũng biết, khả năng sống mà không cần liêm sỉ, da mặt dày đủ để làm áo chống đạn của mình là thừa hưởng từ ai rồi.