Trừ Phi Tôi Chết

Chương 20



Giọng nói của cô run rẩy. Toàn thân cô cũng run lên từng đợt. Cô ôm lấy cơ thể ướt đẫm của hắn, cố gắng truyền cho hắn chút hơi ấm. Cô sợ... sợ hắn chết vì cái lạnh này.

"Ừ... điên mất rồi... điên vì yêu em..."

"Hạ Nghiên... tôi sẽ không từ bỏ em..."

"... Trừ phi tôi chết!"

...

Sau trận dầm mưa đó, hắn lăn ra cảm. Hắn nằng nặc đòi ở lại nhà cô, bắt cô chịu trách nhiệm vì đã bỏ mặc hắn, nếu không, hắn kiện. Bị uy hiếp trắng trợn, cô chỉ đành gật đầu tuân lệnh.

"Anh... anh tạm thời cuốn chăn đi. Tôi ra ngoài mua thuốc, tiện thể mua quần áo cho anh."

Trong trạng thái trần truồng chỉ cuốn chăn mỏng, hắn lao đến ôm lấy cô. Hạ Nghiên rối rắm, cố gắng thoát khỏi hắn.

"Vợ, bình tĩnh lại! Em đừng khơi mào dục vọng của anh. Lẽ nào đến người bệnh em cũng không tha. Đúng là cầm thú cũng không bằng."

Hạ Nghiên: "..." Cmn anh!

...

"Papa... ổn không ạ?"

Hạ Vũ ngồi bên giường, nhìn hắn nằm bên cạnh thở hổn hển. Hơi thở của hắn nóng như lửa đốt.

"Ổn... ổn sao được. Sốt gần 40 độ."

"Tiểu Vũ, con kể chuyện của con và mẹ cho cha nghe đi."

Bảo bảo gật đầu, bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện từ khi bản thân có nhận thức.

4 năm ở nước ngoài, cô thay đổi công việc không biết bao lần, từ những công việc như lao công, bán đồng nát đến phục vụ, bồi bàn. Thậm chí... hát ở quán Bar.

"Gia đình con lúc đó không mấy khá giả, có ông bà, có mẹ, có chú Phong... hơi khó khăn nhưng thật sự rất vui."

"Xin lỗi... là cha để hai mẹ con con ủy khuất..."

Hạ Vũ lắc đầu.

"Papa... mami có tình cảm với papa... con tin chắc là vậy."

Hắn cười không nói. Hắn cũng tin như thế. Niềm tin ấy chưa từng thay đổi. Hắn mong, một ngày nào đó, cô sẽ mở lòng với hắn, vì hắn mà đau lòng, giống như hôm nay.

...

Nói chuyện với hắn một hồi, Hạ Vũ cảm thấy buồn ngủ, liền thiếp đi bên cạnh hắn. Hạ Nghiên trở về, nhìn thấy một màn cha con nồng thắm thì bất giác mỉm cười.

"Anh thay đồ đi, sau đó uống thuốc. Tôi đi nấu ít cháo cho anh."

"Nghiên..."

"Sao?"

"Tôi ốm, tôi mệt, tôi đau đầu, toàn thân tôi rã rời. Nếu em thương xót, có thể giúp tôi thay đồ không?"

Hạ Nghiên: "..."

...

Một lát sau, trong phòng tắm diễn ra một cuộc chiến đầy cam go và khốc liệt.

"Đừng... đừng chạm... anh không được..."

"Mẹ kiếp! Anh đừng giãy nữa, đứng yên coi!!"

"Không được. Vợ cứ chạm vào tôi, tôi..."

Sau đó, Hạ Nghiên mặt đỏ tim đập mạnh chạy nhanh ra khỏi phòng tắm. Hắn vươn tay, khoá chặt cô trong lòng. Hạ Nghiên cảm thấy cái gì đó cưng cứng, nong nóng đang đâm chọc phía sau. Cô liếc mắt nhìn hắn, thấy gương mặt hắn đầy khổ sở.

Hắn cất giọng đầy khàn đặc, nhiễm mùi dục vọng.

"Vợ... em đúng là cầm thú... đến người bệnh cũng không tha. Nó lên rồi... em phải chịu trách nhiệm đấy."

Hạ Nghiên khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc ai cầm thú hơn ai đây? Chịu trách nhiệm với "khẩu súng" kia ư? Đem cô băm thành trăm mảnh đi. Kiếp trước, chắc chắn cô lỡ tay phá hủy thế giới rồi.

"4 năm trước... em dùng tay... 4 năm sau, dùng miệng nhé?"

"..."