Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 340: Say!




Rời khỏi trường thi cuộc thi văn hóa, Nhiếp Ngôn thở phào một hơi. Đề thi 720 câu, hoàn thành trong vòng một giờ, đề bài có độ khó cực cao. Theo phỏng đoán của hắn thì cũng chỉ nắm chắc khoảng một nửa, còn lại đều không quá chắc chắn.
- Thành tích như nào?
Địch Hạo, Hạ Linh vây quanh ân cần hỏi thăm:
- Nghe nói những năm trước điểm hệ chỉ huy cùng du hành vũ trụ khoảng chừng 600 điểm.
Hạ Linh nói xong, ánh mắt trong suốt của Tạ Dao nhìn về phía Nhiếp Ngôn.
- Trước kia chưa từng xem trọng những vấn đề này, phải xem vận may, không qua thì thôi vậy.
Nhiếp Ngôn cười cười nói:
- Chỉ cần có thể tiến vào trường Đệ Nhất Quân Giáo là được, về phần có tiến vào được Vương bài chuyên nghiệp hay không thì ta cũng không dám yêu cầu xa vời.
Hắn đã nhận được thông báo trúng tuyển của trường Đệ Nhất Quân Giáo, có thông báo này, chẳng khác nào là có tên trong danh sách, người khác không dễ dụng tới mình. Động tới sinh viên trường Đệ Nhất Quân Giáo chẳng khác nào khiêu khích quyền uy của trường. Cho dù những tập đoàn lớn có bối cảnh mạnh mẽ như tập đoàn Thế Kỷ cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu đụng phải trường Đệ Nhất Quân Giáo, bọn họ muốn phá hủy một tập đoàn là chuyện đơn giản.
Sở dĩ Nhiếp Ngôn muốn đi vào trường Đệ Nhất Quân Giáo chính là vì thân phận. Khi có thân phận này, tương đương với tăng thêm cho bản thân một tầng ô dù, khi đó hắn không cần sợ phía sau có người làm chuyện gì mờ ám.
Nhiếp Ngôn thông báo tin tức mình trúng tuyển trường Đệ Nhất Quân Giáo cho cha mẹ, cha mẹ đều kích động không thôi. Nhất là cha, không thi vào trường Đệ Nhất Quân Giáo chính là chuyện ông tiếc nuối. Khi nghe Nhiếp Ngôn thi đỗ vào, cha Nhiếp chảy nước mắt, coi như Nhiếp Ngôn đã hoàn thành giấc mộng của ông.
Trong điện thoại, Nhiếp Ngôn có thể nghe thấy giọng nói của cha có chút run rẩy. Khi nghĩ lại kiếp trước, cha biết hắn không thi đỗ trường Đệ Nhất Quân Giáo thì biểu lộ thất vọng, khiến hắn ngẫm nghĩ mãi không thôi. Hiện giờ cuối cùng hắn cũng không phải cảm thấy tiếc nuối. Nhiếp Ngôn và Địch Hạo, Hạ Linh đi ra ngoài, hỏi thăm tình hình của nhau, đi ăn cơm, ca hát. Trong bữa cơm, Nhiếp Ngôn và Tạ Dao bị chuốc rất nhiều rượu, có chút ngất ngây.
Bát đũa ngổn ngang, Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua Tạ Dao ngồi bên cạnh, Tạ Dao đã ngà ngà say, gương mặt đỏ rực, như ánh bình minh vậy, có thêm vài phần vũ mị. Nàng không mặc áo khoác, mặc một chiếc áo lông cừu màu trắng bó sát người, khiến những đường cong hoàn mỹ của nàng lộ ra, xinh đẹp động lòng người. Nàng như một tinh linh xinh đẹp, mặc kệ đi tới đâu đều trở thành tiêu điểm của mọi người. Khi đến nếu tính cả Đường Nghiêu thì tổng cộng có chín người, Đường Nghiêu có việc về trước. Những người khác ở lại chơi đến một giờ chiều, tất cả đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đến khi kết thúc, mấy bạn học liên tiếp rời khỏi, chỉ còn lại Nhiếp Ngôn, Tạ Dao, Địch Hạo và Hạ Linh, không khí quạnh quẽ hơn nhiều.
Địch Hạo nháy mắt với Nhiếp Ngôn, quay đầu nói với Hạ Linh:
- Chúng ta đi về trước, để Nhiếp Ngôn đưa Tạ Dao về, vừa lúc xe của Nhiếp Ngôn đỗ dưới lầu.
Hạ Linh đầy vẻ sâu xa nhìn Nhiếp Ngôn và Tạ Dạo, mỉm cười nói:
- Được rồi, chúng ta không quấy rối thế giới riêng của hai người bọn họ nữa.
Địch Hạo nắm tay Hạ Linh rời khỏi.
Nhiếp Ngôn nhìn về phía Tạ Dao, Tạ Dao cúi đầu, có chút khẩn trương hất mãi tóc trên vai ra đằng sau. Ánh đèn màu đỏ chiếu lên mặt Tạ Dao, tỏa ra vầng sáng mê người. Tạ Dao lúc này đẹp như một nữ thần.
- Ta đưa ngươi về.
Nhiếp Ngôn cúi đầu nói với Tạ Dao:
- Vâng.
Tạ Dao đáp, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nhiếp Ngôn, lòng nàng khẽ run lên một cái. Trong phòng lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, sao nàng lại không cảm thấy khẩn trương được.
Có sẵn hơi men trong người, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tạ Dao, lại nhìn xuống phía dưới, trong lúc mơ màng, trong đầu Nhiếp Ngôn hiện lên vài hình ảnh. Trong mật thất ở Địa Hạ thành, thân thể xinh đẹp động lòng người, trơn bóng như ngọc của Yểu Yểu, dần trùng khớp lên thân hình Tạ Dao. Nếu Tạ Dao là Yểu Yểu… Trong bụng Nhiếp Ngôn bốc lên một dòng khí nóng, thoáng chốc lại nghĩ về kiếp trước.
- Tạ Dao…
Nhiếp Ngôn trầm thấp mà nỉ non, không hiểu ma xui quỷ khiến mà hắn lại ôm eo Tạ Dao. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Tạ Dao có chút căng cứng, có chút giãy dụa. Một loại cảm xúc quen thuộc xúc động dây thần kinh Nhiếp Ngôn. Đây là một cảm giác quen thuộc mà xa lạ.
Nhưng hắn đã quá say, Nhiếp Ngôn cảm thấy đầu óc ong ong từng hổi. Tình cảm hai kiếp lúc này phát tiết ra. Nhiếp Ngôn ôm lấy Tạ Dao, đè Tạ Dao lên salon, hôn lên môi nàng. Một cảm giác mềm mại như lụa xông lên đầu óc Nhiếp Ngôn. Trong đầu Nhiếp Ngôn đều là hình ảnh trong mật thất ở Địa Hạ thành. Hắn bị một loại dục vọng thuần túy chi phối. Tạ Dao cũng không hiểu tình cảm của Nhiếp Ngôn với nàng sâu đậm tới mức nào.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tạ Dao bối rối dùng hai tay chống ngực Nhiếp Ngôn. Nhưng lực lượng của nàng căn bản không đủ ngăn cản Nhiếp Ngôn, sau khi bị Nhiếp Ngôn ôm chặt, toàn thân nàng mềm ra, không có chút sức lực.
Tay Nhiếp Ngôn vuốt ve toàn thân của nàng, đến cặp đùi xinh đẹp đầy quyến rũ. Bởi vì thường xuyên tập TaeKwonDo nên đôi chân dài của nàng rất săn chắc, sau đó tay hắn từ phía dưới chiếc áo lông cừu luồn vào trong người Tạ Dao.
Tạ Dao cảm nhận được bàn tay Nhiếp Ngôn di động khắp người mình. Khi tay Nhiếp Ngôn tiếp xúc với da nàng, từ bụng đi lên, trái tim nàng đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực, thân thể giãy dụa kịch liệt, nhưng mọi sự phản kháng đều không có tác dụng. Không biết Nhiếp Ngôn muốn chọc nghẹo tới khi nào, Tạ Dao tâm loạn ý hoảng.
Tay Nhiếp Ngôn mơn trớn bả vai bóng loáng, khi đang muốn cởi bỏ nút áo thì phản ứng của Tạ Dao trở nên kịch liệt. Tuy rằng trong lòng Tạ Dao có Nhiếp Ngôn nhưng với nàng mà nói, tất cả mọi chuyện quá nhanh.
Nhiếp Ngôn lập tức tỉnh táo lại. Hắn hiểu rõ chính mình đã quá mức nóng nảy. Hắn ngồi dậy, lắc lắc đầu, có chút choáng váng. Nhìn về phía Tạ Dao, chỉ thấy quần áo Tạ Dao mất trật tự, ở bụng còn lộ ra làn da trắng như tuyết.
Tạ Dao vội vàng ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo, nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc vừa rồi thì ngượng ngùng không thôi. Nàng không dám nhìn vào mắt Nhiếp Ngôn.
- Vừa rồi ta uống say, có chút xúc động.
Nhiếp Ngôn có chút áy náy nói. Chủ yếu vẫn do Yểu Yểu và Tạ Dao có thể là một người, tin tức này tạo thành trùng kích quá mạnh mẽ với Nhiếp Ngôn. Mạo phạm Tạ Dao như vậy, nếu khiến nàng sinh ra ấn tượng xấu với mình, như vậy được không bằng mất.
Gương mặt Tạ Dao nóng bừng, nhìn Nhiếp Ngôn nói:
- Nhiếp Ngôn, ngươi đưa ta về đi.
Tuy nói Tạ Dao cũng có chút tức giận sự đường đột của Nhiếp Ngôn, nhưng khi thấy vẻ áy náy của hắn, nàng cũng hết giận.
Nhiếp Ngôn đứng dậy. Tạ Dao sửa sang lại quần áo mất trật tự, đứng thẳng lên, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, thân thể lệch trọng tâm, lại ngồi xuống. Nhiếp Ngôn vội vàng đỡ lấy Tạ Dao.
- Ta uống say rồi, có chút chóng mặt.
Tạ Dao che mặt, có chút xấu hổ. Toàn thân nàng mềm nhũn ra, không có chút sức lực.
- Ta cõng ngươi ra ngoài, trong xe ta có thuốc giải rượu.
Nhiếp Ngôn nói, khi lên xe uống thuốc giải rượu thì chuyện gì cũng biến mất.
- Không cần.
Tạ Dao vội vàng lắc đầu. Được Nhiếp Ngôn cõng trước mặt mọi người sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn. Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Dao, tươi cười thoải mái, quay người cõng Tạ Dao.
Tạ Dao giật mình hô, tim đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt nàng đã dần an tĩnh trở lại. Cảm giác được dán người vào sau lưng Nhiếp Ngôn rất an toàn. Nhiếp Ngôn cõng Tạ Dao lên xe, hai người uống thuốc giải rượu, sau đó liền tốt hơn.
Hai người ngồi trong xe không nói gì, hào khí kiều diễm lan tràn giữa hai người. Xảy ra chuyện vừa rồi, hai người đều có chút xấu hổ.
- Chúng ta đi thôi.
Tạ Dao nói. Giọng của nàng rất nhẹ, trong thời điểm này nàng cũng không biết phải đối mặt với Nhiếp Ngôn như nào.
- Ừm, nhà của ngươi ở đâu?
Nhiếp Ngôn khởi động xe, chiếc xe như tên bắn phóng đi.
- Tiểu khu Bích Thủy Vân Gian.
Tạ Dao vừa nói xong, Nhiếp Ngôn liền sửng sốt. Bích Thủy Vân Gian? Đây chẳng phải là khu nhà hắn sao? Nghĩ lại cũng cảm thấy đúng. Bích Thủy Vân Gian là khu nhà ở, biệt thự cao cấp nhất thành phố Hoa Hải, phong cảnh rất đẹp. Những người giàu hay có quyền đều chọn nhà ở đây.
Nhiếp phụ mua biệt thự ở Bích Thủy Vân Gian cũng mới được một thời gian gần đây. Bích Thủy Vân Gian thường xuyên tổ chức tiệc rượu, ở nơi này dễ dàng giao tiếp với các phú hào, tạo mối quan hệ. Có một câu nói là khoảng cách với tinh anh càng gần, khoảng cách với thành công càng gần. Nếu nhà Tạ Dao có tiền, mua nhà ở Bích Thủy Vân Gian cũng là rất bình thường. Khu Bích Thủy Vân Gian rất lớn, chưa chắc nhà Tạ Dao và nhà hắn đã gần nhau, nếu không kiếp trước nhất định đã gặp được.
- Nhà của ta cũng ở Bích Thủy Vân Gian.
- Hả… Thật sao?
Tạ Dao ngạc nhiên hỏi.
- Về sau ngươi có thể thường xuyên tới nhà ta.
- Xí… Rất dễ gặp phải bá phụ bá mẫu.
Nhiếp Ngôn và Tạ Dao trò chuyện, chiếc xe đi về phía nhà Tạ Dao. Theo tính toán của Nhiếp Ngôn, khoảng cách hai nhà cũng không gần, ở hai bên hồ, một nhà đi ra từ cửa Nam, một nhà đi ra từ cửa Tây, không trách kiếp trước không gặp nhau. Nhiếp Ngôn đưa Tạ Dao tới cửa, sau khi thấy Tạ Dao đi vào nhà mới lái xe đi về.
Nhiếp Ngôn về đến nhà, Nhiếp phụ, Nhiếp mẫu mời bạn bè thân thích qua, chúc mừng một phen. Nhiếp Ngôn bị các thân thích tán dương, Nhiếp phụ Nhiếp mẫu cảm thấy đều vô cùng tự hào. Sau khi tụ tập náo nhiệt chừng hai giờ, lúc này mọi người mới lần lượt rời khỏi.
Nhiếp phụ mặt mày hồng hào, trò chuyện với Nhiếp Ngôn về chuyện của công ty. Do nhà Thác Bạt và tập đoàn Thế Kỷ tranh cãi mà trở mặt, hai bên ngáng chân lẫn nhau, ông thừa cơ dùng một phần tài chính tham gia, khi Thác Bạt Hồng Dã bán tháo cổ phần công ty đã kiếm được không ít, số tài chính mà Nhiếp phụ nắm giữ đã lên tới con số kinh người.
Nhiếp Ngôn phân tích một chút, Nhiếp phụ đả thương nặng Thác Bạt Hồng Dã, như vậy đã trợ giúp cho Thác Bạt Thì. Chuyện của nhà Thác Bạt còn lâu mới chấm dứt:
- Ngươi nói xem tiếp theo chúng ta nên làm như nào?
Nhiếp phụ nhìn về phía Nhiếp Ngôn, xem hắn có ý kiến gì không.
- Nhà Thác Bạt bị thương nặng, phía bên tập đoàn Thế Kỷ cũng không chiếm được lợi ích gì. Tập đoàn Thế Kỷ bơm tiền vào nhiều công hội bên trong Tín Ngưỡng, tương lai những công hội này chính là đối thủ cạnh tranh quan trọng của chúng ta. Sao chúng ta không vào thời điểm này thu mua thêm chút cổ phần của tập đoàn Thế Kỷ, có lẽ về sau sẽ phát huy ra tác dụng kỳ diệu.
Nhiếp phụ suy nghĩ, những lời Nhiếp Ngôn nói quả thực có vài phần đạo lý, về phần chi tiết cụ thể, phương hướng rõ ràng thì cần phải xem xét kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.