Trùng Sinh Để Gặp Người

Chương 47: Sinh tồn ơi, ta tới đây (6)



Đoàn làm phim cùng nhóm chuyên gia sau khi chào hỏi liền nhanh chóng đi vào trong rừng. Hòn đảo vừa mới khai phá thì chín mươi chín phần trăm chính là rừng, chỉ có một khúc quanh biển là bờ mà thôi.

Nhóm chuyên gia dẫn đầu đi về phái trước, vừa đi bọn họ vừa nhắc nhở đoàn làm phim không nên đụng vào những thứ kỳ lạ trên đường.

“Thầy ơi.” Trong lúc đi vào rừng bỗng nhiên một học sinh hét lớn: “Đây là nấm tâm trúc phải không ạ?”

Giáo sư Lư nghe vậy liền nhanh chóng đi lại chỗ học trò của mình rồi nhìn theo hướng tay của cậu ta. Nhìn thấy cây nắm có mạng che trước mặt ông ấy không khỏi mở to mắt: “Đúng rồi, đây là nấm tâm trúc hay còn gọi là nấm nữ hoàng.”

Nghe thấy giáo sư khẳng định những người khác đều kích động mà bao vây lấy bắt đầu ngắm nghía, tuy nhìn nó chằm chằm nhưng không có ai đưa tay ra hái, bởi vì bọn họ biết không thể hái lung tung, bọn họ đến đây để làm nghiên cứu vì vậy ngoại trừ những thứ sắp chết đi còn lại thì không thể đụng vào, muốn đem về nghiên cứu thì phái kiếm những thứ đã già đi hoặc cằn cổi mà thôi.

Đoàn làm phim cũng châu lại nhìn, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cây nấm như thế này, nó thật là kỳ lạ cũng thật xinh đẹp. Một người trong nhóm chuyên gia phụ trách giải thích cho đoàn làm phim liền lên tiếng phổ cập thông tin cho bọn họ, ông ta được Kỳ Anh nhờ giúp đỡ nên cũng kiên nhẫn giải thích hơn những người khác, dù sao để có chuyến đi này bọn họ cũng nhờ sự giúp đỡ từ gia đình Kỳ Anh khá nhiều.

Sau khi nhóm học sinh quan sát cùng ghi chú xong thì đoàn người tiếp tục đi tiếp vào trong. Tiếng côn trùng kêu không ngừng, những sinh vật kỳ lạ bò dưới đất, trên lá cây những con sâu to lớn đang nằm ương mình không ngừng lắc lư trong gió.

Đoàn làm phim chỉ đi theo sau không hề cản trở hay tò mò về những thứ quái lạ bên trong rừng. Bọn họ đều đã trưởng thành không ngu ngốc đến nổi đụng vào những thứ mình không biết, còn lại bốn người trẻ tuổi thì được nhóm nhân viên canh trừng không cho đụng lung tung. Mộng Y Băng thấy một người trong đoàn làm phim cứ đi kè kè cũng không nói gì, cô biết bọn họ sợ hãi mình tấy mấy tay chân mới canh chừng như thế, nhưng cô đã trưởng thành biết phân biệt đúng sai, có thể cô tò mò bọn chúng nhưng không ngu ngốc đụng vào chúng trong khi nghe người khác dặn dò kỹ lưỡng như thế này.

“Nhàm chán quá đi.” Châu Kỳ nhỏ giọng thì thầm, anh ta không ngờ chỉ đi như thế này, mỗi lần có gì lạ thì bu lại xem xét sau đó tiếp tục đi.

“Tôi thấy rất tốt mà, không khí trong lành.” Phượng Oanh mỉm cười nói, cô ta cảm thấy lâu lâu đi như vậy cũng tốt.

Nhưng cô ta vừa dứt lời thì nghe tiếng hét thất thanh cảu người phía sau mình. An Túc bởi vì muốn biểu hiện hoàn mỹ mà kiềm chế sự tò mò của mình, hắn ta chỉ lo nhìn phía trước làm như chú tâm nghe chuyên gia bàn luận về những sinh vật sống trong khu rừng này, nhưng ai mà ngờ bỗng nhiên một con nhện từ đâu rớt lên mặt hắn ta khiến hắn ta giật mình mà hét lớn:

“Nhện, nhện nhện… A a a a a a a a a a.”

Nhóm chuyên gia nghe tiếng hét liền xoay người người lại, sau khi nhìn thấy con nhện trên mặt hắn ta thì an ủi: “Đây chỉ là nhện không có độc, không sao đâu cậu đứng im để chúng tôi lấy nó ra.”

“Nhanh, nhanh lên, đau quá, đau…” Nhưng dù được an ủi thì An Túc cũng không tài nào bình tĩnh nỗi vẫn luôn miệng hét lớn.

Nhóm chuyên gia cau mày, nhóm học sinh cũng ghét bỏ không thôi, lớn như vậy mà chỉ một con nhện không có độc tính lại mất hết hình tượng như vậy.

Nhưng nhóm khách mời lại không tỏ thái độ gì, bởi bọn họ hiểu tầm quan trọng của khuôn mặt đối với nghệ sĩ, dù con nhện này không có độc nhưng chân cảu nó có gai một khi di chuyển lên mặt cahc81 chắn sẽ bị trầy sướt không nhẹ, như vậy thì xe như lần ghi hình này cảu người ta sẽ bị hủy hoại.

Kỳ Anh tuy cũng câu mày nhưng không nói gì, may mắn khu rừng này không có thú dữ nếu không với tiếng hét của hắn ta chắc chắn sẽ dụ đến vài kẽ săn mồi ghê gớm rồi.

Giáo sư Lư đi lại gần An Túc rồi đưa tay đến gần con nhện để nó bò lên tay ông ta, sau đó ông ta nhìn chằm chằm nó mà nghiên cứu. Hình thái con nhện rất kỳ lạ, nhưng nó không có lần độc trên người, chân có những sợi rai li ti một khi hình như khá sắc bén.

An Túc thấy con nhện đã được lấy khỏi mặt liền nhở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó hắn ta sờ lên nơi vừa bị con nhện bò qua thì không khỏi kinh hãi hét lên: “A, mặt tôi.”

“Không sao, vài ngày sẽ khỏi.” Giáo sư Lư hiền lành nói rồi xoay người.

An Túc muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Kỳ Anh thì đành căm miệng tức giận đi theo đoàn, mặt hắn ta xem như toang rồi, ghi hình chỉ có vài ngày mà khuôn mặt vài ngày mới khỏi vậy không phải khi lên hình mặt hắn ta chỉ có thể trưng vết thương xấu xí này lên.

Sau sự việc của An Túc thì đoàn người tiếp tục đi vào trong, lúc này đi đến một khoảng đất trống vắng, xung quanh có vài khúc cây mục đã ngã, bên trên đầy nấm mối, thời gian cũng đã giữa trưa giáo sư Lư liền bảo mọi người nghĩ ngơi ở đây để ăn trưa.

Nhóm người chuyên gia bởi vì mới ngày đầu đến đây nên có đem theo lương khô cùng nước uống, đoàn phim cũng đem theo lương khô cùng nước uống, nhưng nhóm khách mời lại không có thức ăn. Bởi vì đây là chương trình sinh tồn nên khách mời phải tự chuẩn bị thức ăn cho mình, đây cũng là vấn đề mà chương trình này bị ghét bỏ nhiều đến vậy, những nghệ sĩ luôn bận rộn công việc làm sao có thời gian học nấu nướng, dù là người mới hay người có tiếng tâm đều rất ít ai thật sự quan tâm đến việc học nấu ăn, họ luôn đặt đồ ăn ngoài hoặc vào nhà hàng dùng bữa.

Không những vậy hiện tại dù bọn họ có biết nấu ăn thì cũng không biết cách tạo ra lửa để nấu, bởi vì nơi này làm gì có bếp ra hay bếp điện đâu.