Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 23-1: Vườn cây nguy cơ tứ phía 9



"Cả khu vườn không phải là bị phá hết rồi chứ?" Dương Thực nhìn Tiêu Vũ Hiết ăn trông rất ngon, cũng không nhịn được mà móc ra bánh mì lấp bụng, không thể không nói, sau những cảm xúc hãi hùng, anh đúng là rất đói bụng.

"Khả năng rất lớn." Sở Ca nhìn khắp nơi, đem xe chạy đến bãi đỗ xe gần chỗ đổ xi măng, mở di động ra: "Tôi trước nhìn video theo dõi."

Nghe anh nói vậy, ba người còn lại cũng thò đầu ra nhìn, nguyên bản bức tường rào bằng xi măng bị những cây to cao và dây đằng đâm vào, biến thành đá vụn chi năm xẻ bảy ở bên cạnh, thực vật nguyên bản chen chúc nhau trong vườn tràn ra, chiếm diện tích mở rộng khoảng hai ba lần, hoa hòe lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

"Má ơi" nhìn những cây cổ thụ cao to tới ba bốn tầng lầu và những dây đằng xoay quanh chúng, Dương Thực hít một hơi lạnh: "Chúng là muốn thành tinh sao?"

Động tĩnh lớn như thế tất nhiên không thể gạt được nhân viên nghiên cứu trong vườn, ngón tay Sở Ca trên màn hình di động xoay tới xoay lui, mở ra video thấy chủ nhiệm và nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang đi tới vườn, không thấy bóng dáng chuyên gia thực vật, ngay cả người ủng hộ họ là thư ký tỉnh ủy cũng phảng phất không ở trong vườn.

Sở Ca nhíu chặt mày, mở ra tất cả camera theo dõi, sau khi họ kiểm tra thì không thấy những chuyên gia đã gặp ở hội thảo trước, không khỏi sinh ra một dự cảm bất tường trong lòng.

HÌnh như anh đã bỏ lỡ manh mối gì.

Tiêu Vũ Hiết cũng ngầm cảm thấy sự tình có chút không đúng, kiếp trước không để ý, lúc dung nhập thế giới này là khi ký sinh vật biến dị, toàn cầu bị luân hãm, thế giới quan của bản thân đã chịu chấn động sâu đến lúc không thể không tranh mệnh, đối với những nhiệm vụ trước không có ấn tượng gì, bởi vậy dù cảm giác có gì sai sai, cô cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

"Tôi phải nghĩ lại xem, rốt cục có điều gì sai." Sở Ca vừa mở video theo dõi vừa lẩm bẩm: "Từ lúc tụ tập lần đầu tiên."

"Suỵt" Tiêu Vũ Hiết mở ra cảm giác phát hiện được thanh âm bánh xe từ phương xa tới, cô ý bảo đồng bạn cúi xuống dưới cửa sổ, tạm dừng xe, giả bộ là một xe không người. Cũng may bãi đỗ xe này vốn dĩ cũng có vài xe du khách quên lái đi, bọn họ ngụy trang trong đó cũng không thu hút chú ý.

Sở Ca đeo tai nghe, giảm âm lượng, sườn xe đối diện đại lộ, nhưng để đảm bảo hơn, bốn người trong xe vẫn ngồi xổm xuống, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Không xong" Dương Thực đột nhiên nhớ lại nữ sinh viên đã bị họ trói lại: "Cô ấy còn ở đó."

"Không có chuyện gì, anh không thể nói chuyện, nếu không chúng ta sẽ bị lộ." Cảnh sát cảnh giác đánh giá con đường, nhẹ giọng an ủi.

Sở Ca nhíu chặt mày, dự cảm bất tường càng thêm mãnh liệt.

Khi họ đi qua, biểu tình thập phần nghiêm túc, ít nói ít cười, khi Sở Ca nhìn vào chủ nhiệm trên màn hình, ông ta chợt giương mắt nhìn vào camera, giống như có thể thông qua nó nhìn xuyên qua Sở Ca vây.

Chuyện này là trùng hợp sao?

Sở Ca không dám chắc cảm giác một người có thể mẫn cảm mà biết được nơi nào có camera, ai rình coi đằng sau? Điều này thật không giống con người, ngược lại...

Anh chợt nhớ tới lời nói của Tiêu Vũ Hiết khi lần đầu nhập hội, về video giám sát, hình như chúng biết rõ vị trí camera, biết né qua chúng để tránh tạo hỗn loạn lớn hơn, không chỉ thực vật nhiệt đới mà cả ở trong thành cũ cũng vậy. Nhưng theo ý anh, chúng nó không thể cảm ứng vật chết được, ngay cả một khối thịt heo tươi mới cũng không có hứng thú, sao chúng có thể biết cách tránh đi camera?

Tim Sở Ca đập nhanh hơn, hình như anh đã đoán ra được một tia chân tướng.

Rồi sau đó, anh chợt nhớ tới nữ sinh viên, nhớ tới cây tơ hồng trên người cô.

Không xong! Nếu anh đoán không sai...

Mắt thấy kế tiếp chiếc xe sắp rẽ đi rồi biến mất trước mắt họ, Sở Ca lập tức ngồi lại trên ghế lái, khởi động xe: "Chúng ta đi Vườn hoa!"

Vườn cây to như vậy tràn ngập các chủng loại thực vật bất đồng, dây đằng cùng vườn hoa bị ký sinh lâu hơn, màu sắc sâu hơn, trừ bỏ thực vật trong vườn cây nhiệt đới và vườn hoa, những thực vật khác dường như là bình thường, có lẽ bộ rễ ẩn sâu dưới bùn của chúng đang biến dị, nhưng lúc này, chỉ có hai khu vực này có uy hiếp lớn nhất.

"Đi vườn hoa làm gì?" Dương Thực cầm lấy di động nhìn qua khu vườn nhiệt đới, thấy trong miệng nữ sinh viên có một dây tơ màu lục nhỏ lung lay trái phải, cảm giác như ở dò đường, không phát hiện những ký sinh vật còn sống khác, lại thụt về.

Thấy một màn như vậy, Dương Thực nổi hết da gà, may mắn Sở Ca không làm cô ta lên xe, nếu không có lẽ chính bản thân mình đã gặp nguy hiểm rồi.

"Đốt hoa." Sở Ca khẳng định nói.

"Đốt hoa?" Dương Thực hú lên, khiến cảnh sát và Tiêu Vũ Hiết ở ghế sau nhìn qua: "Tại sao đột nhiên muốn đốt chúng."

"Không kịp giải thích."

Chạy một đường, anh ngừng trước cửa khu trồng hoa, xuống xe, mở ra cốp, trong đó có khoảng 6 thùng nhiên liệu, không biết có thể đốt sạch khu trồng hoa hay không.

"Trước đốt màu đỏ nhất." Tiêu Vũ Hiết đề nghị: "Nhất là hoa ở bên ngoài ăn nhiều nhất, năng lực mị hoặc mạnh nhất, càng bên trong màu đỏ càng nhạt, màu hoa bên trong cơ hồ không bị nhiễm đỏ."

Nếu đã mang đến nhiều nhiên liệu, anh rất muốn đều đốt hết nhưng trừ bỏ khu vườn hoa hồng còn có hoa hướng dương, mẫu đơn, oải hương, vườn hoa hồng nhiều du khách nhất, họ bắt đầu từ đó.

Bốn người mang 6 thùng xăng, cảnh sát và Tiêu Vũ Hiết có lực lượng lớn nên mỗi người 2 thùng, họ để thùng xăng vào ba lô, mang tới vườn hoa hồng. Cảnh tượng trước mắt khiến người run sợ, bên ngoài khoảng 5 mét, hoa hồng bị nhuộm đỏ như máu, điểm thêm màu xanh của lá và màu màu đen của đất, trông rất quỷ dị. Trừ bỏ trung tâm có một chút hoa hồng trắng tinh không tì vết, những hoa hồng khác đều như được bao lên một tầng màu đỏ nhạt, Sở Ca ý bảo Tiêu Vũ Hiết lấy ra dầu hỏa, mang theo một ống phun dài gắn vào thùng xăng, một đầu ống để sát vào hoa hồng, tiếp theo, dầu hỏa trong suốt vàng óng như mật ong thông qua ống dẫn chảy hướng vườn hoa.

Những cây hoa né tránh, hoa dung thất sắc, chúng nó có linh tính như vật, những đội viên khác thấy thế sợ run lên, cảnh sát hỏi: "Sở Ca, anh không phải nói là nếu thực vật trong vườn chết, thực vật bên ngoài thành phố sẽ ăn thịt người à?"

"Lúc trước tôi đoán sai rồi." Sở Ca vừa xối xăng vào hoa vừa thừa nhận sai lầm: "Tôi thấy tin tức ghi lại trong máy tính liền tin tưởng không nghi ngờ, nhưng thứ chúng ta nhìn đến chỉ là thứ người khác muốn cho chúng ta biết chứ không phải chân tướng sự việc."

"Vậy chân tướng là?" Cảnh sát lập tức hỏi lại.

"Chân tướng là, hết thảy không đơn giản như vậy." Anh ta trả lời ngắn gọn.

Nhưng lúc này, Dương Thực đang ở một bên cầm di động đột nhiên kêu lên: "Sở Ca, mau tới xem!" Tiêu Vũ Hiết và cảnh sát nhìn nhau rồi bước tới, chỉ thấy trên màn hình, đối diện với vườn cây nhiệt đới, chủ nhiệm vườn cây đã phát hiện nữ sinh viên bị trói vào cột điện, ông ta đi thẳng tới cạnh cô ta, không chút sợ hãi những sợi tơ màu xanh lục trong miệng cô.

"Là mày à" Chủ nhiệm thương tiếc sờ sờ... mấy dây tơ màu xanh kia?!!

Mà dây tơ hồng cũng không táo bạo giống như ngày hôm qua họ gặp phải, nó thuần phục mà cọ cọ ngón tay chủ nhiệm, từ trong miệng nữ sinh viên chậm rãi bò ra, quấn lên ngón tay ông ta.

Chủ nhiệm nhắm mắt lại, giống như là đang cảm thụ sự tồn tại của chúng nó, đột nhiên, ông ta nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tây, đó là hướng Vườn hoa.

Cảnh sát nhìn theo hướng ông ta, Tiêu Vũ Hiết đang bắn tên vào vườn hoa vừa được tưới dầu, những thanh âm bùm bùm và mùi tanh tưởi truyền tới, cùng với vẻ mặt phẫn nộ vội vàng của chủ nhiệm, khiến bọn họ bất tri bất giác suy nghĩ: "Vị chủ nhiệm này hình như cùng thực vật có quan hệ gì đó?"

"Lãnh đạo vườn cây." Sở Ca đem chuyện còn lại giao cho Tiêu Vũ Hiết xong quay đầu hỏi cảnh sát: "Chắc là có quyền xem video theo dõi đi?"

"Đương nhiên, có chuyện gì vậy?" Cảnh sát khó hiểu hỏi.

Đúng vậy, tại sao lúc trước có người mất tích lại không có video giám sát, thực vật chẳng lẽ lại biết tránh đi camera? Chà, trên thế giới này, chỉ có con người làm chuyện xấu mới biết là phải tránh đi camera, đương nhiên, trong đó không bao gồm người cổ đại.

"Tôi đoán, chủ nhiệm vườn cây và những thực vật kỳ quái này có quan hệ chặt chẽ." Sở Ca nói: "Có lẽ ông ta đã phá giải kỹ thuật sinh vật, đem bản thân cải tạo thành người thực vật." "Câu nói đùa này không buồn cười chút nào." Dương Thực lẩm bẩm nói.

"Có lẽ ông ta dựa vào thủ đoạn gì đó thuần phục những thực vật này." Sở Ca nhìn vườn hoa hồng bị đốt thành biển lửa, lại tiếp tục xả dầu vào những chỗ trồng hoa khác, khi dầu còn 1/3, cũng đủ đốt gần 20 mảnh đất trồng hoa: "Tóm lại, ông ta dạy cách tránh né camera cho những thực vật này, để tránh sớm bị người phát hiện và diệt trừ, ông ta tranh thủ thời gian tho thực vật ở Hoa Thành, khiến bộ rễ của chúng liên kết thành một khối, còn tẩy não những nhân viên nghiên cứu, hi vọng thực vật và người sinh sống hòa thuận..."

"Ông ta có bệnh à!" Cảnh sát mắng: "Não tàn?"

Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết, ở hậu kỳ trò chơi cũng có thực vật sinh ra tâm trí không khác gì trẻ con, kẻ khác loại luôn bị bài xích, đại đa số nhân loại đối sinh vật có trí tuệ này đuổi tận giết tuyệt nhưng còn có bộ phận nhỏ lại thử câu thông với chúng, thậm chí dạy chúng cách học tập, cách làm người. Còn kết quả như thế nào, khi đó diễn đàn trò chơi bị hiệp hội lớn khống chế, những tin lá cải đều chỉ ra rằng cùng sinh vật khác loại làm bạn bè chỉ khiến bản thân bị chúng cắn nuốt, bọn chúng trời sinh đã ăn thịt vật còn sống, nhất là nhân loại. Tựa như "Bạch xà truyện", Hứa Tiên và Bạch nương tử ân ái như thế, khi xem đến nguyên hình của đối phương cũng sợ tới mức tìm Pháp Hải thu yêu, chẳng phải vì họ vốn dĩ đã là thiên địch sao?

Suy nghĩ một chút, nếu những báo lá cải kia nói ngược lại, có người tin vào thực vật, giao lưu với chúng, vậy chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Nếu như vậy thời gian diệt vong của nhân loại có lẽ sẽ sớm hơn nhiều.