Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 24: Vườn Cây (Tiếp)



Edit Beta: tramhuong3890

Dưới sự chỉ đạo của anh, Tiêu Vũ Hiết mở ra cảm giác, nhanh tay lại khống kém phần cẩn thận, thực nhanh đã tạo ra ba bốn mươi cái chai cháy, những chai cháy giống nhau có thể đặt cùng một ô vuông trông ba lô, Diệp Vân Khinh nghe nói ngày thường dây đằng quấn quanh cây, có thể tấn công gần ngàn mét, suy nghĩ một chút, vẫn dùng biện pháp này, nhưng dùng thêm điều khiển từ xa chở bom và đạn lửa bay đến khu rừng mưa nhiệt đới, bất quá, mới học làm bom nên bảo Tiêu Vũ Hiết tạo ra đạn lửa còn được, máy bay điều khiển từ xa thì không biết mua ở đâu.

"Cô đã quên tôi là cảnh sát rồi à?" Vi Cường cũng có những mối quan hệ, tóm lại, ngày hôm sau anh ta đã mua được hai cái máy bay không người điều khiển từ xa. Kiểu dáng của chúng thì tham khảo ý kiến Diệp Vân Khinh, trả tiền của nguyên chủ nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trò chơi sẽ tự động trả lại tiền cho bọn họ.

Ngày thứ mười tiến hành nhiệm vụ cũng là ngày cuối cùng, buổi tối, hai cái máy bay đã lắp ráp tốt, cô mua loại có thể chở được từ 10kg trở xuống, có hình ảnh theo dõi, nhược điểm là rất đắt, còn phải dùng quan hệ của Vi Cường mới mua được.

Trước khi tới vườn cây, bọn họ trước thử bay một đoạn ngắn, thấy hai máy bay không người này quả nhiên có thể bay rất vững, bèn điều khiển chúng bay trở lại, hứng thú bừng bừng chờ đợi đêm khuya tĩnh lặng.

9 giờ tối, hai người lén lút trèo tường vào vườn cây, thấy gần khu rừng mưa nhiệt đới có hai bảo an đang gác —— phỏng chừng chủ nhiệm bị hành động hôm trước của mọi người dọa tới rồi, bọn họ chấp hành kế hoạch B, binh chia hai đường, Vi Cường tới gần hướng Tây, kéo kíp nổ hai quả bom nhỏ được tặng kèm khi mua máy bay điều khiển từ xa, anh ta cũng không dám dùng loại bom Tiêu Vũ Hiết tự làm, một tiếng "bang" vang lên, quả nhiên hai gã bảo an sợ quá chạy mất, Tiêu Vũ Hiết lập tức từ ba lô lấy ra hai máy bay, chọn đường băng, điều khiển chúng bay về phía trước.

Phi cơ là vật chết, theo lý sẽ không khiến cho thực vật chú ý, nhưng Tiêu Vũ Hiết tinh mắt nhìn đến dây đằng ở trên cây hoạt động, chúng nó tựa hồ vô cùng nôn nóng bất an, phi cơ càng gần, động tác của chúng càng lớn, khi phi cơ cuối cùng tới gần dây đằng, có mấy cây dây đằng bay ra đập vào phi cơ.

Tiêu Vũ Hiết lập tức kéo kíp nổ bom, phối hợp với nhữn bình cháy số lương lớn, một tiếng vang lớn, thực vật nhiệt đới bị nổ hơn một nửa, trong nháy mắt ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, toàn bộ bầu trời đêm đều bị nhiễm màu đỏ bừng, cùng với khói đen dâng lên lượn lờ, mùi bị đốt bay ra xung quanh, cô cất đường băng vào ba lô trò chơi, tạm biệt Vi Cường cũng đang lông tóc vô thương, trả nhiệm vụ đã đạt tiến độ 100%.

[ Bạn hoàn thành nhiệm vụ: Điều tra dị trạng vườn cây, đạt được 500 kinh nghiệm. ]

[ Bạn giết chết thực vật vườn hoa, đạt được 300 kinh nghiệm. ]

[ Bạn đạt được sách kỹ năng: Ám chỉ. ]

[ Bạn giết chết sinh vật trí tuệ, đạt được 1000 kinh nghiệm, 500 đồng vàng. ]

[ Bạn đạt được sách kỹ năng: Thuật hồi sinh. ]

[ Bạn đạt được vũ khí: Trường cung, trường kiếm. ]

[ Bạn đạt được phòng cụ: Liên giáp sam, tiểu viên thuẫn. ]

Tại một đống khen thưởng hoa cả mắt này, Tiêu Vũ Hiết trở lại không gian dị độ liếc mắt nhìn qua thì thấy có thuật hồi sinh, đây là pháp thuật bảy cấp của mục sư, có thể làm cho người chết sống lại, nhưng ở hiện thực không có tác dụng như vậy, yêu cầu thuộc tính và kinh nghiệm của nó lại rất nhiều, hai là phải có thi thể hoàn chỉnh, miệng vết thương có thể khôi phục, gãy chân tay lại không được, ba là người trước khi chết bị ký sinh thì sống lại vẫn bị ký sinh, trừ phi có "Thuật hồi sinh hoàn toàn", không cần thi thể cũng có thể hồi sinh người chết, nhưng kỹ năng 8 cấp này nghe nói chưa có ai có được.

Khi người chơi đang chấp hành nhiệm vụ cưỡng chế có thể thu được thông báo trước 3 ngày, trong vòng 3 ngày này người chơi phải tìm được một nơi an toàn để cất giấu thân thể của mình hoặc là mang thân thể vào không gian dị độ, tìm trưởng thôn mở ra một mật thất để không ai vào được, mở mật thất cần 100 đồng vàng, đối người chơi bình thường thì phí dụng khá lớn nhưng vì an toàn, đa số người chơi đều lựa chọn cách này.

Cô mới vừa trải qua nguy hiểm trở về, tâm tình phấn khởi, muốn tìm người tâm sự, vừa lúc Diệp Vân Khinh ở cách vách, cô gửi tin tức cho anh ta rồi gõ cửa phòng.

"Thế nào? Chủ ý của tôi dùng tốt chứ?" Diệp Vân Khinh mặc một bộ quần áo mềm mại ở nhà, bưng cà phê ra mở cửa cho cô, dưới ánh sáng của đèn chân không, bàn tay anh trắng đến trong suốt.

"Đúng là dùng rất tốt" Tiêu Vũ Hiết nói tự đáy lòng, cô ngồi trên sô pha mềm mại, Diệp Vân Khinh rót nước cho cô rồi ngồi xuống đối diện, đôi tay áp mặt nhìn cô uống khiến cô có chút không quá tự nhiên.

"Đúng rồi" Cô buông ly nước, từ ba lô trò chơi lấy ra sách hồi sinh, đưa cho đối phương giống như đưa vật tầm thường nào đó: "Nếu không phải có anh giúp, tôi đã không thu được những vật phẩm này, cái này cho anh, dùng như thế nào thì anh tự quyết định."

Diệp Vân Khinh tùy tiện tiếp nhận cuốn sách kỹ năng này, ánh mắt ở "Thuật hồi sinh" dừng lại trong chốc lát rồi hơi có chút không tin tuowgnr mà liếc sang Tiêu Vũ Hiết: "Em biết giá trị cuốn sách này sao?"

"Nói ra thì Thẩm Nhiên là thích hợp nó nhất." Diệp Vân Khinh đặt sách lên bàn, dựa vào sô pha, từ chỗ Tiêu Vũ Hiết có thể nhìn thấy lông mi thật dài của anh hơi cụp xuống: "Nhưng là" Nhớ lại sự cố chấp của anh ta, Diệp Vân Khinh có chút đau đầu: "Anh ấy là người rất có trách nhiệm, tôi sợ rằng sẽ bị chính kỹ năng này vây khốn."

"Vây khốn?" Tiêu Vũ Hiết không rõ nguyên do.

"Anh ta cũng thích pháp sư." Diệp Vân Khinh nhắm mắt lại than một tiếng: "Trong thời gian này tôi đã khuyên anh ta kiêm tu cả hai chức, có vẻ anh ấy cũng đã nghe lời khuyên, nhưng nếu anh ta cầm được sách này, dù hiện tại không học được thì phỏng chừng cũng sẽ không có ý định kiêm tu nữa, toàn tâm trở thành một mục sư phụ phụ trách trị liệu mà không có lực công kích gì, em nghĩ lại xem, chúng ta không thể che chở anh ấy ở mọi lúc được."

"Em trước cầm lấy đi." Diệp Vân Khinh nhẹ giọng nói: "Chờ đến thuộc tính anh ta đạt tiêu chuẩn lại đưa cho anh ta."

"Xem ra anh rất quan tâm anh ấy." Tiêu Vũ Hiết thu sách vào ba lô, nói tự đáy lòng.

Diệp Vân Khinh nghe vậy thì mở mắt, trong mắt tràn đấy ý cười nói "Em ghen hả?"

Tiêu Vũ Hiết lườm anh một cái.

"Yên tâm nhé, em chính là người phụ trách vũ lực trong đội." Mặt anh giãn ra, dịu dàng cười nói: "Về sau còn mời em chiếu cố nhiều hơn, trong danh sách những người quan trọng của anh, em đứng ở vị trí đầu tiên."

Rõ ràng là câu nói bình thường lại bị anh nói khiến cho cô đứng ngồi không yên, cô đứng lên: "Tôi về nghỉ ngơi trước."

"Ừm, nhớ rõ chuyển chức." Diệp Vân Khinh tiễn cô: "Trong thôn có rất nhiều NPC, em có thể đi dạo xem."

Khi cô đang tiến hành nhiệm vụ thì không gian dị độ đã mở ra hoàn toàn thôn Tân Thủ và Chức nghiệp, Tiêu Vũ Hiết gấp không thể chờ muốn chuyển chức thành chiến sĩ.

Cô trở lại phòng, rửa tay xong dùng nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt đang có chút nóng lên, tiến vào không gian dị độ.

Trước mắt vẫn như cũ cát vàng đầy trời, nguyên bản trong thôn hoang vắng giờ lại náo nhiệt lên, Tiêu Vũ Hiết cứ theo lẽ thường đi trước chỗ trưởng thôn chỗ làm nhiệm vụ, trong đó có [ Chuyển chức ], [ Bái phỏng bạn bè trưởng thôn ].... Lúc ra khỏi nhà trưởng thôn liền nhìn đến hai người chơi đang đứng ở cửa nói chuyện

"Xin chào" bọn họ liếc sang nhìn thấy Tiêu Vũ Hiết ra tới thì tiến lên chào hỏi: "Tôi là Tiểu Ngũ, đây là em gái tôi Tiểu Thất, chúng tôi vừa mới vào trò chơi." Hai người có vóc dáng nhỏ gầy, chừng 15 16 tuổi.

Tiêu Vũ Hiết biết hai người này, đời trước cô cũng ở tại thôn này, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất được xem là khá nổi danh, Tiêu Ngũ có thuộc tính nhanh nhẹn cực cao, là "đạo tặc" nổi tiếng về sau, Tiểu Thất rất thích học tập, tạo nghệ công trình học rất cao. Sau lại cô nghe nói ở hiện thực Tiểu Thất bị đẩy xuống xe chết, Tiểu Ngũ báo thù giết cả đội ngũ đối phương rồi sau đó biến mất, từ nay không nghe được tin tức gì nữa.

"Chào hai bạn" Cô sửng sốt một chút, mỉm cười nói: "Thôn này trước đây chỉ có tôi và một người chơi khác." Nói đến người chơi khác, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc chán ghét: "Là cái người tên Ngô Phản à?"

"Các bạn gặp qua hắn?" Tiêu Vũ Hiết chớp chớp mắt, hỏi.

Ca ca Tiểu Ngũ thở dài như người lớn: "Tỷ tỷ chị có phải sắp đi làm nhiệm vụ hay không? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi."

Ngô Phản trở về trước cô 2 ngày, vừa lúc gặp được Tiểu Thất đang làm nhiệm vụ một mình, thôn Tân thủ không cho phép giết người cho nên Tiểu Ngũ mới yên tâm để em gái hành động một mình, cô bé ở nhà trưởng thôn trả nhiệm vụ, Ngô Phản đang cãi nhau với ông, nói gì đó về tích phân, mạt sát, nhìn thấy Tiểu Thất thì còn trừng mắt với cô bé.

Mạt sát, tích phân? Tiêu Vũ Hiết đi tới quán huấn luyện, yêu cầu chuyển chức sang chiến sĩ, đạt được không ít vàng và kinh nghiệm, lên tới cấp 6, nhảy lên bảng xếp hạng cấp độ trước 5.

"Thì ra là thế," Sau khi chuyển chức xong, cô định đi đến cửa hàng vũ khí và phòng cụ, nghe vạy bèn cười: "Phỏng chừng là hắn phát hiện không đủ tích phân."

"Tích phân?" Hai đôi mắt tương tự của Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất mở to ra ý hỏi.

Tiêu Vũ Hiết ngắn gọn mà đem chuyện tích phân nói lại một lần, nghe cô nói tích phân không đủ thì khi nhiệm vụ cưỡng chế thất bại sẽ bị mạt sát, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất đều co rúm lại bả vai: "Nguyên lai là vậy, khó trách hắn tức giận thế."

Đối người hoàn thành nhiệm vụ mà không cống hiến tất nhiên sẽ đạt được khen thưởng thấp, Tiêu Vũ Hiết kiếp trước sớm có tâm lý chuẩn bị, không biết Ngô Phản có như vậy không, hơn nữa hắn mang đi hai người, lại chỉ có mình hắn trở về—— Tiêu Vũ Hiết dừng nghĩ ngợi, cũng không nhất thiết là hắn đã táy máy gì đó. Bọn họ có bảy người đi theo trí lực hình Sở Ca mà vẫn mất ba người nữa mà.

Nhưng là, cô ngẫm lại, bọn họ là làm nhiệm vụ, tự nhiên nguy hiểm, ba người kia chỉ cần tìm một nơi trốn đi, lại ngược lại thiếu hai phần ba?

Kẻ tên Ngô Phản này, nhất định có vấn đề.

"Về sau cách xa hắn ra là được." Tiêu Vũ Hiết hảo tâm nhắc nhở một câu, đi vào quầy bán vũ khí. Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất không mua vũ khí, ngượng ngùng quấy rầy sinh ý trong tiệm, bèn đứng chờ ở bên ngoài.

Trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ còn giết được một * Boss, phần thưởng nhiệm vụ của cô là một trường kiếm và cung phục hợp, còn cần túi đựng tên và mũi tên, sau khi chuyển chức chiến sĩ, cô tự động học được cách sử dụng vũ kkhis cơ bản, khôi giáp và tấm chắn, nhưng cô chỉ dự định học tinh thông một loại năng lực tầm ca, tầm trung và tầm gân. Ở tầm xa, cô do dự xem nên chọn cung hay nỏ, nỏ có uy lực lớn, tốc độ bắn chậm, còn cung thì cần lực lượng, uy lực không bằng nỏ, dù sao vừa kiếm dược số lượng vàng lớn từ nhiệm vụ, cô bèn mua một cái nỏ nhẹ, mười túi mũi tên, mỗi túi lại có 20 tên, chiến đấu tầm trung thì cô đã có trường kiếm, còn chọn một bộ thiết thủ (găng tay) để dùng cho cận chiến.

Về phần phòng cụ, phần thưởng nhiệm vụ của cô còn có liên giáp sam, nên chỉ mua thêm môt bộ trọng giáp nữa, ở thời kỳ quan trọng trọng giáp có thể cứu mạng, hơn nữa trò chơi còn có chức năng đổi trang bị, chỉ cần tâm niệm vừa động, phòng cụ có thể lập tức hiện lên thân thể, nếu không có trọng giáp dự phòng, trong lòng cô cũng không yên tâm.

Cửa hàng vũ khí ngay cạnh phòng cụ, sau khi mua xong cô thấy hai đứa nhỏ vẫn an tĩnh đứng chờ bên ngoài bèn hỏi: "Các em có muốn mua thuốc dự phòng không?"

Thuốc trong tiệm đều do ông chủ tiệm làm, có kim sang dược, thuốc giải độc, bổ huyết, bình thuốc lam bổ pháp lực... còn thuốc hạ sốt, trị cảm thì phải tự chuẩn bị.

Tiêu Vũ Hiết dù có nhiều vàng cũng không loạn tiêu, chỉ mua mấy loại bỏ vào ba lô, ba lô của cô phân loại thành chỗ cất vũ khí phòng cụ, chỗ cất dược phẩm, trang phục và đạo cụ. Trang phục thì chỉ cần để vào một ô, trừ trang phục thì những đồ vật khác đều có trọng lượng, nghĩa là lúc chiến đấu thì cần đem những thứ không dùng đến bỏ ra ngoài, đây cũng là lý do Tiêu Vũ Hiết không chọn những binh khí nặng như rìu, búa...

Một tổ dược phẩm chỉ một đồng vàng, rất rẻ, hai anh em mua đủ loại thuốc hình dạng khác nhau, một bên nghe Tiêu Vũ Hiết trò chuyện với dược sư: "Ngài dược sư thân ái, ngài không nghĩ tới việc thu một dược đồ sao? Chính mình hái thuốc luyện dược thật cũng rất mệt mỏi đúng không?

Dược sư ngây người chút, điều chỉnh tâm trạng chút mới trả lời: "Đích xác là vậy, nhưng tiêu chuẩn dược đồ của ta rất cao."

"Đây đúng là một tin tức bất hạnh." Tiêu Vũ Hiết lễ phép thở dài: "Người thôn Tân thủ sẽ ngày càng nhiều, nhu cầu dược phẩm cũng sẽ càng lớn, tôi lo lắng... Ngài dược sư thân ái, tôi lo lắng ngài sẽ vì hái thuốc mà không để ý tới tình trạng thân thể của mình."

"Cô đúng là rất săn sóc." Dược sư nhanh chóng đáp: "Nếu có thể, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ."

"Mời nói, dươc sư đại nhân." Tiêu Vũ Hiết chớp chớp mắt với Tiểu Ngũ Tiểu Thất.

"Tôi nhận ra được cô là một học giả uyên bác." Tri thức tự nhiên vượt qua 1 có thể tuyên bố nhiệm vụ, dược sư nói tiếp: "Nếu cô nguyện ý giúp tôi tìm những dược liệu này, tôi sẽ lấy thành phẩm đổi chúng."

"Rất vui lòng được hỗ trợ." Tiêu Vũ Hiết nhận nhiệm vụ, nhắc nhở cô đạt được hảo cảm của dược sư.

Tiểu Ngũ và Tiểu Thất ở một bên xem thế thì rất bội phục, khi ra khỏi hiệu thuốc, Tiểu Thất không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, làm thế nào mới có thể biết được những dược liệu đó?"

"Đi thư viện mượn một quyển bách hoa toàn thư thực vật." Đối mặt cố nhân từ kiếp trước, Tiêu Vũ Hiết không tiếc chỉ bảo: "Từ đầu tới cuối xem xong sẽ học được "tri thức tự nhiên", rồi quay lại đây nhận nhiệm vụ, những dược liệu này tôi đã gặp qua ở ốc đảo, bất quá ốc đảo không phải khu cấm chiến, các em đi hái thuốc phải cẩn thận một chút."

"Nếu độ hảo cảm của dược sư đủ cao, nói không chừng có thể nhận mình vì dược đồ đó." Cô cười nói.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất liếc nhau, đem lời chỉ điểm của Tiêu Vũ Hiết ghi tạc trong lòng.

Rồi sau đó, cô tiếp tục đến tiệm tạp hóa để mua một bộ trang phục thám hiểm bao gồm giày, hộ ngực, áo khoác, quần hoặc váy, áo sơ mi, bao tay và áo chòng, những quần áo này có rất nhiều túi để có thể trang bị vật phẩm tùy thân, ngoài ra, cô confmua một bộ quần áo chống lạnh, cùng quần áo trong hiện thực khác nhau, quần áo chống lạnh có thuộc tính chống cự giá lạnh +5.

Khi mặt trời đi xuống, nhân gian sẽ đối mặt với rét lạnh cực hạn, bộ quần áo này có thể cứu mạng.

Những quàn áo này đều chỉ có vẻ ngoài, không trọng lượng, trươc mắt cô không thể mặc ra ngoài như vậy sẽ gây chú ý lớn, Tiêu Vũ Hiết chỉ đem chúng cất vào ô quần áo trong ba lô.

Sau khi mua hết vật phẩm cần chủa bị, cô ra khỏi không gian dị độ, ngã vào giường nghỉ ngời trong chốc lát thì nghe được tiếng gõ cửa: "Tiêu Tiêu, có nhà sao?"

"Sao vậy?" Nghe được thanh âm Diệp Vân Khinh, cô đi ra mở cửa, ngửi được mùi thức ăn, cô kkinh ngạc phát hiện một người đàn ông xa lạ cũng có măt, anh ta thấy cô thì đứng lên vươn tay, thanh âm thập phần quen thuộc: "Đã lâu không gặp, anh là Thẩm Nhiên."

"Đúng là đã lâu không gặp." Tiêu Vũ Hiết cầm tay anh: "Anh cũng tới đây rồi à?"

"Còn có em gái anh ấy." Diệp Vân Khinh tiện tay cầm lấy quả táo trên bàn trà gặm một miếng, chỉ phòng bếp: "Gọi là..."

"Thẩm Nhiễm." Thẩm Nhiên khong khách khí trừng mắt anh: "Cùng tên của tôi có âm đọc giống như vậy, sao cậu còn không nhớ được."

Diệp Vân Khinh nhún vai: "Tôi không am hiểu nhớ tên cô gái.

Trừ bỏ Tiêu Tiêu.

Thẩm Nhiễm là một cô gái hào phóng tự nhiên, cô cùng Thẩm Nhiên có mặt mày rất giống, nghe được âm thanh thì rời khỏi phòng bếp, nhìn thấy trong phòng khách lại thêm một người thì lộ ra vẻ nghi hoặc, tựa hồ không biết rõ sao anh mày lại nhận thức một đám người như vậy, bất quá cô vẫn thoải mái hào phóng cười giới thiệu: "Xin chào, em là Thẩm Nhiễm, em gái của anh Thẩm Nhiên."

Cô ấy không phải người chơi, Tiêu Vũ Hiết kiếp trước gặp được rất nhiều người chơi, chỉ cần liếc mắt một cái là biết, như vậy thì có chút lời nói không thể tùy tiện nói ra, nếu không lộ ra tin tức trò chơi sẽ bị cảnh cáo hoặc mạt sát, cô cũng không muốn thử cảm giác bị sét đánh đâu.

"Em ấy là người bình thường." Thẩm Nhiên nhắc nhở mịt mờ, khiến người không hiểu rõ nội tình Thẩm Nhiễm buồn cười nói: "Anh, anh đừng nói như thể anh là người không bình thường vậy."

Nói vậy cũng có phần đúng, chúng tôi kỳ thật đều không phải người bình thường.

Thẩm Nhiễm tiếp tục trở lại bếp nấu ăn, vảnh tai nghe lén động tĩnh trong phòng khách, anh trai đột nhiên nói phải rời khỏi Dương Thành đi đế đô, ba ba thế mà cũng đồng ý, quyết định này làm Thẩm Nhiễm có chút luống cuống, cô đang ở tốt trong Dương Thành, cũng không muốn rời xa quê hương, chỉ bất đắc dĩ đây là quyết đinh của cả nhà nên chỉ có thể vâng theo, mà anh trai và ba ba lại không nói ra nguyên nhân, điều này khiến cô nghi ngờ không biết có phải họ bị...lừa hay không?

Cô biết Diệp Vân Khinh,

Thẩm Nhiễm là cái tự nhiên hào phóng cô nương, cô cùng Thẩm Nhiên mặt mày lớn lên rất giống, nghe được động tĩnh sau từ trong phòng bếp ra tới, nhìn thấy phòng khách lại nhiều một người khách nhân, lộ ra thần sắc nghi hoặc, tựa hồ không rõ nhà mình ca ca như thế nào nhận thức như vậy một đám người, bất quá cô vẫn là thoải mái hào phóng mà cười tự giới thiệu nói, "Bạn hảo, ta là Thẩm Nhiễm, Thẩm Nhiên muội muội."

Cô không phải người chơi, Tiêu Vũ Hiết kiếp trước gặp được người chơi quá nhiều, chỉ cần xem một cái liền biết, cô không phải người chơi nói, có chút lời nói liền không thể tùy ý nói, nếu không lộ ra trò chơi tin tức bị đã cảnh cáo một lần sau trực tiếp mạt sát, cô nhưng không nghĩ nếm thử xúc lôi cảm giác.

"Cô là người bình thường," Thẩm Nhiên mịt mờ mà nhắc nhở nói, chọc đến không rõ nội tình Thẩm Nhiễm một trận buồn cười, "Ca, đừng nói đến bạn giống như không bình thường giống nhau."

Nói như vậy, kỳ thật chúng ta đều không bình thường.

Thẩm Nhiễm tiếp tục hồi trong phòng bếp giúp việc bếp núc, vãnh tai nghe lén phòng khách động tĩnh, ca ca đột nhiên phải rời khỏi dương thành đi đế đô, ba ba cư nhiên cũng duy trì hắn, này quyết định làm Thẩm Nhiễm có chút không biết làm sao, cô ở dương thành ngốc đến hảo hảo, không nghĩ liền như vậy xa rời quê hương, bất đắc dĩ đây là cả nhà người quyết định, chỉ có thể vâng theo, mà ca ca cùng ba ba lại cấp không ra nguyên nhân, cái này làm cho cô không khỏi hoài nghi bọn họ có phải hay không...... Bị người lừa?

Cô biết Diệp Vân Khinh, là một diễn viên vô cùng nổi tiếng, gặp anh khiến cơ bớt băn khoăn một nửa, chỉ là vô luận thế nào cũng không nghĩ ra được sao anh mình lai quen biết đối phương.

Còn cô nàng tên Tiêu Vũ Hiết này, cô chỉ thấy chị ta có chút lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, anh trai mình cùng cô ấy hình như rất quen thuộc, nhưng là khỉ thật, bọn họ quen biết lúc nào cơ chứ?

"Rửa xong chưa?" Dương Hộ hỏi, Thẩm Nhiễm thu lại suy nghĩ, mỉm cười nói, "Xong rồi."

Vạn nhất thực sự có chuyện gì, có người thân ở bên cạnh, cũng không sợ.