Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 33: Tận thế đột kích



Edit: tramhuong3890

Kiếp trước Tiêu Vũ Hiết đi qua rất nhiều nơi, đương nhiên cũng gặp qua rất nhiều người, những người có thể để lại ấn tượng cho cô không nhiều lắm, Hàn Lị xem như một người trong đó.

Kiếp trước lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Lị là sau khi biến dị kỳ phát sinh không lâu, Hàn Lị có diện mạo mỹ diễm, lúc ban đầu tận thế bởi vì cái vũ khí mỹ lệ này mà thu nạp được không ít người ủng hộ đối cô ta có ý, hơn nữa cô ta cũng được xem là khéo léo hiểu lòng người, dần dần lôi kéo được một tiểu đoàn đội có khoảng chừng 10 người, khi đó tiểu đội của họ còn cùng Tiêu Vũ Hiết từng có xung đột, đương nhiên, Tiêu Vũ Hiết cũng không khiến bọn họ chiếm được lợi ích gì.

Theo lý mà nói, mọi người rất khó ở mạt thế gặp đươc người quen, dù sao tất cả mọi người đều đang trên đường chạy trốn. Nhưng cô không nghĩ tới sẽ lần thứ hai nhìn thấy Hàn Lị, sau khi tận thế xảy ra một tháng, đại đa số người chơi đã tiến vào trò chơi chân thật, chọn được chức nghiệp, nghênh đón một thời kỳ phát triển thực lực cao tốc. Khi đó mọi người không chỉ phải đối mặt với những động thực vật tùy thời có thể lấy đi tánh mạng mình, những bào tử ẩn núp sâu trong cơ thể không biết khi nào sẽ biến dị, lại còn những người tâm lý hỏng mất do tận thế tiến đến, khi những người đó có được thực lực mà người thường vô pháp bằng được, mất khống chế xảy ra là lẽ đương nhiên. Lần thứ hai Tiêu Vũ Hiết nhìn thấy Hàn Lị, cô ấy vẫn mỹ diễm như cũ, chỉ là tiều tụy không ít, vị trí thủ lĩnh của cô ấy bị một nam nhân có thực lực mạnh thay thế, ngoài ra còn có nhiều rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, trong những thiếu nữ đó cô ấy vẫn có vẻ xuất sắc, thủ lĩnh mới đối cô ấy cũng vô cùng thân mật, lúc ấy Tiêu Vũ Hiết đang núp vào nóc nhà mà bọn họ ở ẩn thân làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên nhìn lướt qua, cảm thấy quen thuộc mới nhận ra cô ấy.

Lần thứ ba gặp mặt là sau một năm rưỡi tận thế, rất nhiều nữ tính làm xấu mặt mình, ý đồ làm cho những nam nhân có vũ lực mạnh đối mình mất đi hứng thú, mà cô ta vẫn như cũ trương ra bộ mặt xinh đẹp và cá tính tùy ý đường hoàng, cô ta trở thành pháp sư nổi danh trên bảng xếp hạng, chủ tu hỏa hệ, các cô cùng bị đưa tới một nhiệm vụ cưỡng chế, bị bắt trở thành đồng đội, khi đó Tiêu Vũ Hiết coi như là có chút ý thức hợp tác đoàn đội, ngẫu nhiên sẽ phối hợp một chút, cũng kiến thức tính cách Hàn Lị hỉ nộ vô thường và "Làm ra vẻ", đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ta, vài năm sau —— Tiêu Vũ Hiết nhớ không rõ là năm thứ mấy, quan niệm thời gian ở tận thế vốn dĩ cũng rất ít bị để ý rõ ràng—— cô ấy chết trong lồng ngực một người bạn tốt, đây cũng là một trong những lý do Tiêu Vũ Hiết đối bạn bè bảo trì sự cảnh giác, thật sự không biết sẽ có ngày nào đó mà "Bạn bè" của cô sẽ đâm cô một đao từ sau lưng. Mà nguyên nhân tranh chấp chỉ bởi vì ghen ghét, ghen ghét Hàn Lị có thể sống được tốt như vậy, xinh đẹp và có cá tính như vậy.

Bởi vậy loại người như Hàn Lị này ở trong lòng Tiêu Vũ Hiết cùng nghĩa với phiền toái, tuy rằng sau đó thực lực cô ta cũng rất mạnh, trên phương diện làm người cũng có sự độc đáo riêng, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, thấy cô ta té ngã trên mặt đất xi-măng, tiếng mèo kêu trong phòng như gió xoáy càng ngày càng gần mà cuốn lại đây, tay cô khẽ động, định đóng lại luôn cửa phòng trộm.

"Từ từ! Tôi còn chưa mang chìa khóa ra mà!" Tay Hàn Lị chống xuống định đứng lên, thấy động tác của cô lập tức kêu lên: "Cô đừng đóng cửa, để tôi đi lấy chìa khóa đã được không?"

Tiêu Vũ Hiết không muốn gặp phiền phức, cô cắm chủy thủ lại về trong túi, xoay người muốn đi.

"Chờ một chút!" Hàn Lị trợn tròn đôi mắt hồ ly, bắt lấy ống quần của cô: "Cô không nghe thấy bên trong có mèo kêu sao?Cô định bỏ mặc tôi một mình ở chỗ này?"

"Không nghe được" Tiêu Vũ Hiết đem cái tay túm ống quần cô không chút lưu tình mà đá văng ra, không kiên nhẫn nói: "Nhường đường chút đi, tôi còn có việc."

Tiếng mèo kêu chói tai ngày càng gần, Tiêu Vũ Hiết chau mày, hai ba bước đã đi xuống dưới cầu thang, khi tới đoạn rẽ giương mắt thấy Hàn Lị nhanh nhẹn trực tiếp đóng cửa lại, từ trong túi lấy điện thoại ra gọi, chỉ là hiện tại không có tín hiệu, cô ta nhăn chặt mày liên tục gọi, sau một lúc mới mới cảm thấy có gì không đúng, mạnh mẽ hít một hơi sâu, ngơ ngác nhìn di động.

Tiêu Vũ Hiết nhún vai, giống như bình thường giảm nhẹ bước chân xuống lầu bên dưới, chuẩn bị tra xét một chút nhân tố nguy hiểm ở phụ cận. Kỳ biến dị tựa hồ tập trung bùng nổ trong đêm qua, hơn nữa chỗ đất này hầu như là khu dân cư chiếm diện tích lớn, khi đó tất cả mọi người đều ở trong nhà, có rất ít người bên ngoài đi lại, cho dù có một hai con zombie biến dị cũng sẽ bị quân đội đóng quân ở phụ cận tiêu diệt, nhưng khu mua bán và khu công nghiệp thì không nhất định có thể khống chế được. Còn có siêu thị gần khu dân cư, bệnh viện và công viên, những nơi công cộng, tóm lại, bình tĩnh chỉ là nhất thời, cũng không biết sự yên tĩnh này có thể duy trì bao lâu.

Đối với những người chơi có chuẩn bị như họ thì thời kỳ đầu mạt thế rất dễ vượt qua, nhưng đối người thường thì không đơn giản như vậy. Tiêu Vũ Hiết đã đi qua cửa một vài nhà, bằng cảm giác hơn người, cô đều nghe được thanh âm gặm thức ăn, còn có tiếng bước chân chạy, tiếng va chạm của vật thể, tại nơi hành lang trống rỗng, những tiếng ồn này càng thêm phóng đại, mà những phòng khác lại yên tĩnh kỳ dị.

Lúc cô đi tới lầu tám thì nghe được tiếng bước chân không nhỏ ở hành lang, một chút lại một chút, đi vô cùng chậm chạp, lúc này còn lắc lư ở hành lang chung cư, trừ bỏ zombie biến dị thì chắc chẳng có sinh vật nào khác cả, cô đặt tay lên tường ngoài hành lang, vận chuyển nội công khuếch tán cảm giác.

Trên hành lang có tiếng động của một con zombie, nhưng cách đó không xa còn có một con khác, trên hành lang chúng phảng phất ngửi được mùi thịt, tập tễnh bước về phía cô.

Tiêu Vũ Hiết đang định tiến lên giải quyết chúng thì lại nghĩ tới hai nhân sĩ vũ lực thấp trong nhà – có lẽ, đây là một cơ hội luyện tập tốt, rốt cục trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, dù là ở nhiệm vụ cưỡng chế gặp qua việc đời, ở hiện thực chưa chắc đã xử lý tốt.

Chịu ảnh hưởng giáo dục trong hoàn cảnh an toàn, người thường gặp được việc đột phát thì phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, còn có người sợ hãi và khẩn trương đến nỗi không dịch nổi bước chân, so với việc sau này nhỡ họ gặp được zombie lại luống cuống tay chân, chi bằng thử xử lý việc này trước tiên dưới sự bảo vệ của cô, dù sao chỉ có hai con zombie, Tiêu Vũ Hiết tự nhận là vẫn có thể khống chế được.

Nghĩ vậy, cô lặng yên không tiếng động rời khỏi chỗ này, nhẹ nhàng trở lại trong nhà, cô y theo ám hiệu đã ước định trước đó nhẹ nhàng gõ ba lần, rồi lại gõ ba lần theo tiết tấu, lúc ấy cửa mới mở ra một khe hở.

"Có cần thiết sao?" sau khi trở lại trong nhà an toàn, Tiêu Vũ Hiết nhịn không được phun tào: "Ám hiệu này nọ, tới lúc khẩn cấp thì ai mà nhớ được phải dùng cơ chứ."

"Sao lại không cần thiết?" Diệp Vân Khinh đúng lý hợp tình đưa cho cô một bình nước còn nguyên chưa mở: "Đây là một bước tất yếu của việc đào tạo lòng cảnh giới."

Bởi vì thu được tin tức đúng lúc, bọn họ đã cải tạo phòng, dành ra hai phòng chuyên để nước và đồ ăn, nước bao gồm hằng ngày dùng để uống và rửa mặt dùng hệ thống cung cấp nước, đồ ăn thì dùng phương pháp đóng gói chân không, có gạo, bột đậu nành, bột mì, bánh quy khô có hạn sử dụng dài, rau dưa khô vân vân, đương nhiên còn có rau dưa mới mẻ và thịt, những thứ này cất trong tủ lạnh lớn, ngoài ra còn có nhiên liệu, cồn đạn dược, túi để đựng rác, keo, quần áo....

Gần đây Thẩm Nhiên xem nhiều sách về sinh tồn ở thành phố, trong đó có một quyển là "Pháp tắc an toàn gấp ba", ý của nó là đối với tài nguyên sinh tồn quan trọng thì cần ba nơi cung ứng khác nhau, như vậy dù nơi nào mất nguồn cung thì cũng không đến mức gặp phải nguy cơ, đối với những người chơi như họ thì cửa hàng ở không gian dị độ là một nơi cung ứng quan trọng, thực phẩm cất giữ trong nhà là một nơi cung ứng khác. Còn nơi thứ ba, Thẩm Nhiên mua mấy chậu hoa lớn gieo trồng ở ban công cây khoai tây, xà lách, thậm chí còn định nuôi thỏ nhưng bị Diệp Vân Khinh cản lại. Dưới tình trạng không biết động vật có bị ký sinh hay không, tốt nhất vẫn là không nên nuôi động vật trong nhà, thực vật trên ban công cũng phải tùy thời cảnh giác – kiếp trước Tiêu Vũ Hiết cũng không nghe nói là rau diếp và khoai có tính nguy hiểm gì, bằng không nhân loại đã sớm chết đói.

Mặt khác, ba người họ và người nhà Thẩm Nhiên đều phải tiếp nhận học chương trình chữa bệnh và cấp cứu cơ sở, bao gồm cách xử lý miệng vết thương, khi nào thì tiêm thuốc kháng sinh, còn có kỹ năng sửa chữa xe, động cơ, điều khiển... Nói không chừng một lúc nào đó sẽ phải dùng, bất quá họ cũng không định ở tại khu chung cư này quá lâu.

"Xem tình huống hiện tại, chính phủ vẫn có khả năng khống chế thế cục." Thư phòng giờ đã biến thành nơi cất giữ, Thẩm Nhiên và phụ thân anh nói chuyện, bọn họ vừa đi hỏi thăm tin tức ở bên ngoài về, tình huống này còn chưa phải xấu nhất, vẫn như cũ có nhiều hàng xóm không rõ nội tình muốn biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì, cũng có người tranh thủ lúc tín hiệu điện thoại bình thường đã biết được việc người trong nhà gặp phải, cho nên khi bọn họ đi ra ngoài gõ cửa hỏi thăm, có không ít người đồng ý trao đổi tin tức.

"Bởi vì bên cạnh chúng ta là quân khu, trên tuyến đường chính thì hầu như đã dọn sạch hết dị loại." Phụ thân Thẩm Nhiên lấy ra bản đồ, trải ra trên một chiếc bàn lớn, dùng bút ký hiệu lên tên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuyên qua cửa sổ rơi vào bản đồ, radio bên cạnh lặng yên không tiếng động, ông nói chuyện với con trai: "Bên này phần lớn là khu dân cư, không thể chắc chắn rằng mỗi con zombie đều bị nhốt bên trong, chỉ cần có một con đi lang thang, rất có khả năng sẽ tạo ra một đống zombie."

Tiêu Vũ Hiết cầm hai chén nước lại đó nghe họ nói: "Hai bệnh viện gần đây, nghe nói đã phái quân đội tới đống quân, chuẩn bị dọn sạch nơi đó."

Như vậy xem ra, bọn họ còn có thể hưởng thụ những ngày tháng vững vàng được một đoạn thời gian nữa

"Con nghe nói khu thương nghiệp ở trung tâm thành phố cơ hồ đã bị luân hãm." Thẩm Nhiên mân chặt môi, sau một lát mới nói: "Bên đó lưu lượng người quá lớn, zombie tạo thành từng dòng, quân đôi căn bản không ngăn được, hình như đã quyết định rút lui khỏi đó, thiết lập chướng ngại vật trên đường, đem vài khu vực kia phân chia đề phòng bậc một."

Phản ứng của chính phủ cũng rất nhanh chóng, chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, bọn họ đã phân chia toàn bộ đế đô thành những khu vực bất đồng dựa theo độ an toàn, thông qua radio truyền tin cho mọi người, chúng bao gồm: khu an toàn, khu khá an toàn, khu trao đổi, khu khá nguy hiểm và khu nguy hiểm, khu khá nguy hiểm và khu nguy hiểm lại chia thành năm cấp đề phòng, một bậc đề phòng có nghĩa là vô cùng nguy hiểm, cấm đi qua, cũng có nghĩa là những người còn sống ở khu vực này đã bị từ bỏ.

Mấy khu vực quanh trung tâm thành phố đều được coi là khu nguy hiểm, quân đội chủ yếu là dọn sạch dị loại ở những khu an toàn, duy trì trật tự ở khu trao đổi, phái một ít người đi khu khá nguy hiểm điều tra, cứu trợ nhân loại. Độ an toàn của những khu vực này cũng liên tục biến động, mỗi lần biến dị bùng nổ đủ để khiến khu an toàn đẩy xuống khu nguy hiểm, trước mắt radio cứ mỗi cách một giờ thông báo môt lần, có tình huống khẩn cấp sẽ thông báo luôn, mọi người cần phải chuyên môn có người trông chừng radio, tiếp thu tin tức bên ngoài.

Tình huống đế đô vẫn còn tốt, nghe radio cũng biết là có không ít thành phố đã bị luân hãm tại thời kỳ biến dị bùng nổ, trong đó thậm chí bao gồm thành phố cấp III.

Theo tin tức bên trong của Diệp Vân Khinh, tiếp theo chính phủ sẽ thiết lập đội cứu viện ở mỗi quảng trường, yêu cầu mỗi hộ gia đình cần có một radio, đáng tiếc kỳ biến dị tới ồ ạt, bọn họ còn chưa chuẩn bị tốt cũng đã xảy ra, chính phủ không thể dọn sạch tất cả các khu vực, chỉ có thể cam đoan trên đường tương đối an toàn, ngoài ra bọn họ cần không ngừng tiêu hao dòng zombie, nghĩ cách cứu viện người sống sót ở khu nguy hiểm, giữ gìn trật tự bên ngoài, khôi phục vận tác nhà xưởng, nghiên cứu vắc xin phòng bệnh và động thực vật biến dị... Có thể nói, quốc gia đã tận lực làm tốt những điều có thể, dư lại phải dựa vào chính bản thân người dân.

"Lấy quảng trường làm đơn vị đi?" Mấy người Thẩm Nhiên đang thương lượng xem làm thế nào để cam đoan an toàn cho nhà của mình: "Tổ đội dọn dẹp chung cư một lần?"

"Không thích hợp" Phụ thânThẩm Nhiên lắc đầu: "Đầu tiên không chìa khóa, con không mở cửa được, nhiều nhất chỉ có thể kiểm tra hành lang một lần, chúng ta có thể làm viêc này, tiếp theo, con cảm thấy những người khác sẽ không có dị tâm sao? Nói câu không dễ nghe, có chút người còn đáng sợ hơn cả zombie."

"Nhưng là dù sao cũng phải đoàn kết lên" Thẩm Nhiên chỉ chỉ bản đồ nói: "Nếu chúng ta ít người, gặp phải đoàn đội lớn có nhiều người, vạn nhất bùng nổ xung đột......"

"Theo tôi thấy" Diệp Vân Khinh nói chen vào, lúc này anh phá lệ nghiêm túc lên: "Quảng trường đã có đội tuần tra, đội cứu viện, chính chúng ta cũng cần tạo nên một tiểu đoàn đội, thu nạp đủ những người có thể tín nhiệm, trong tình huống xấu nhất, nhỡ có rất nhiều bạo dân xuất hiện, quân đội không rảnh bận tâm, đến lúc đó số lượng lớn mới có thể chống cự được, tôi đồng ý cách nhìn của Thẩm Nhiên, nhưng tôi cũng cảm thấy trước mắt không phải thời cơ tốt nhất, người thường không hiểu biết zombie như chúng ta, lúc ban đầu đều ôm tâm lý may mắn, chờ mong chính phủ có thể thanh trừ tất cả zombie, lúc này nói phải đoàn kết lên, người khác còn tưởng rằng chúng ta lừa gạt họ nữa, theo tôi, trước phải dọn sạch đường đi ra ngoài, đến thời điểm quan trọng nào đó, sẽ có người tới liên hệ chúng ta."

Bọn họ đều đồng ý quyết định này, mà đúng lúc này Thẩm Nhiễm lại đây gọi mọi người ra ăn cơm trưa.

Điện nước của khu an toàn vẫn còn dùng được, nhưng tình hình này phỏng chừng cũng không giữ được bao lâu, Dương Hộ nấu mì sợi, thêm rau xanh, thịt heo và trứng gà, cho vào chút muối ăn, bát mì cũng thơm ngào ngạt, phảng phất như họ đang ở xã hội bình thường, đang ăn, Thẩm Nhiễm bỗng yên lặng rơi nước mắt.

Tiêu Vũ Hiết có thể lý giải tâm tình của cô ấy, mới chỉ một ngày, thế giới đã thay đổi, trong lòng cô ấy hẳn là vô cùng sợ hãi, chỉ là những người khác đều có bộ dáng như đã chuẩn bị trước, cô ấy cũng bị lây nhiễm không khí mà bình tĩnh lại, nhưng cũng không thấy dễ chịu gì.

Thẩm phụ ôm bả vai cô, an ủi vỗ vỗ lưng, Thẩm Nhiễm sụt sịt, cố gắng gượng cười.

Ăn cơm trưa xong, Tiêu Vũ Hiết nhìn vết máu loang lổ trên đường, tưởng tượng cảnh tượng đã gặp tối hôm qua, bỗng nhiên nghĩ ra hình như cô đã quên chuyện gì đó——

"Đúng rồi!" Cô nhớ tới trên lầu còn có hai con zombie đi lang thang: "Zombie!"

"Trước khi hành động, chúng ta phải lập kế hoạch trước đã." Khi Diệp Vân Khinh biết được lầu trên có hai con zombie thì tập hợp mọi người trong thư phòng họp: "Đầu tiên, Tiêu Tiêu em nói xem tình huống trên lầu như thế nào?"

Lần đầu tiên tham gia họp mà lên tiếng, Tiêu Vũ Hiết sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nói: "Vừa rồi em nghe được tiếng mèo kêu..." Nghe thế, Thẩm Nhiên nắm chặt tay, Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi lạnh.

Tiêu Vũ Hiết kể lại sự tình một lần nữa, nhà Hàn Lị ở tầng mười một, nhà họ ở tầng mười, hai con zombie ở tầng tám.

"... Cho nên em nghĩ là, để lại chúng cho mọi người luyện tập được không?" Cô chần chờ hỏi.

Sắc mặt những người khác đều rất ngưng trọng, sau một lúc lâu, Diệp Vân Khinh mới nói: "Nghiêm trọng nhất không phải là zombie, mà là con mèo kia."

Zombie ở thời kỳ biến dị ban đầu có hành động chậm chạp, chỉ cần tấn công vào đầu hoặc khớp chân liền có thể khiến chúng mất năng lực hành động, zombie lạc đơn cũng không đáng sợ, đáng sợ là chúng kết bè kết đội, Tiêu Vũ Hiết một người có thể một mình đối phó ba bốn con, nhưng nếu trên năm con trở lên thì cô cũng chỉ có thể chạy trốn hoặc ẩn giấu, dù sao động tác người bình thường luôn tiêu hao lực lượng và thể lực, mà zombie thì không cần, trong óc chúng không biết đến hai từ nghỉ ngơi.

Động vật thì khác, tuy thể chất chúng không tiến hóa tăng trưởng như thẹc vật, nhưng một khi có chỉ số thông minh, cho dù là trí tuệ bằng đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa độ nhạy của thân thể cùng móng vuốt và hàm răng bén nhọn, đủ khiến chúng trở nên vô cùng nguy hiểm, thực tế, trừ bỏ Tiêu Vũ Hiết thì ở đây, cơ hồ không có ai có thể lông tóc vô thương dưới trảo của con mèo, Dương Hộ có lẽ có thể giết chết nó nhưng cũng sẽ bị thương.

Trong kỳ biến dị, bất luận vết thương nhỏ nào đều có thể khiến bào tử ký sinh trong cơ thể tăng trưởng nhanh chóng, tiện đó sẽ bị ký sinh trở thành zombie chỉ biết kiếm ăn, khi còn chưa có vắc xin phòng bệnh, bọn họ không dám để bản thân bị thương tùy ý.

"Lúc em đi, còn mèo kia vẫn còn ở đó chứ?" Thẩm Nhiên không tự giác sờ cằm: "Còn có thể nghe được tiếng mèo kêu sao?"

"Ừm" Cô nói: "Thanh âm rất sắc nhọn, em nghĩ là nó đang cào cửa."

Cửa chung cư phần lớn là cửa sắt phòng trộm, chỉ dựa vào móng vuốt cào có lẽ sẽ không cào ra được.

"Còn cửa sổ thì sao?" Thẩm Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "tầng mười một, chắc nó sẽ không trực tiếp nhảy xuống cửa sổ chứ?"

"Em đi đóng cửa sổ." Em gái Thẩm Nhiễm nhảy dựng lên nói, vội vàng đi ra ngoài thư phòng, Dương Hộ nhận được ánh mắt của Diệp Vân Khinh, cũng theo sau cô đi đóng cửa sổ. Dù sao mèo ở tầng mười một, họ ở tầng mười, nếu nó nhảy khỏi cửa sổ, chỉ sợ sẽ lẻn vào nhà họ thì nguy.

"xem ra chung cư này cũng không an toàn như tôi nghĩ." Diệp Vân Khinh chán nản nhìn chăm chú vào bản đồ đế đô: "Chúng ta có nên dọn tới tứ hợp viện hay không đây."

Xuất phát từ pháp tắc an toàn gấp ba, nơi dừng chân mà anh tìm cũng có ba nơi, mỗi địa điểm đều có chuẩn bị vũ khí và thực thẩm tỉ mỉ, cách nhau cũng không xa. Tứ hợp viện cũng là một trong những khu an toàn, sau khi xe điện ngầm ngừng hoạt động, bọn học đến đó phải đi nửa giờ, xuyên qua một khu khá nguy hiểm.

"Bên này có quân khu" Thẩm Nhiên không tán đồng: "Dù là thu thập tin tức hay an toàn mặt ngoài cũng đều bảo đảm hơn."

Diệp Vân Khinh không phản bác, anh cũng chỉ thuận miệng nói thế, nếu muốn từ bỏ bên này còn phải suy ngẫm lại.

Chờ Dương Hộ và Thẩm Nhiễm trở về, bọn họ tiếp tục thảo luận những vấn đề phía trước, hai con zombie cũng không quan trọng, bọn họ lo là khi đang đối phó zombie thì mèo đột nhiên xuất hiện, hoặc là chủ nhân của con mèo, mỹ nữ kia có tình huống gì, vừa rồi Tiêu Vũ Hiết cũng nói, Hàn Lị cũng không lập tức rời khỏi tầng mười một, vạn nhất khi cô ta đã xuống tầng tám, vừa lúc gặp phải zombie... Vậy thì họ phỏng chừng phải đối phó với ba con zombie. Tuy vậy là Tiêu Vũ Hiết cũng không không cảm thấy Hàn Lị là kẻ ngốc nghếch như vậy.

"Nếu ở tầng tám, chúng ta thay quần áo nhẹ ra trận, không cần chuẩn bị thức ăn nước uống." Diệp Vân Khinh đề ra kế hoạch chiến đấu ngắn ngủi: " chúng ta chia người thành hai đội, một đội ở nhà trông nhà, một đội ra ngoài chiến đấu, Tiêu Tiêu là người có sức chiến đấu cao nhất trong chúng ta, Dương Hộ tiếp theo, hai nam nhân chúng tôi là thứ ba, bác Thẩm và Thẩm Nhiễm cuối cùng, đúng không?"

Bác Thẩm đã hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi, coi như là hậu kỳ tráng niên, điều kiện thân thể khẳng định kém hơn tiểu tử mới hơn hai mươi, phân chia như vậy cũng hợp lý, ở đây không có người phản đối.

"Đoàn đội chúng ta phân công một chút." Diệp Vân Khinh cân nhắc nói: "Ngành nghề sinh hoạt, Dương Hộ là đầu bếp, Thẩm Nhiễm có thể đảm nhiệm hộ sĩ..." Thẩm Nhiễm vừa học xong cấp ba, đang nghỉ hè, xem như có tri thức dự trữ tương đối phong phú trong nhóm người bọn họ, dù sao thì hầu như mọi người sau khi thi đại học thì đều chữ thầy lại trả lại cho thầy.

"Tôi có thể sửa chữa máy móc đơn giản." Thẩm phụ xung phong nhận việc: "Vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, tôi khá am hiểu giao tế nữa."

Diệp Vân Khinh từng đóng phim ở nhiều nơi, từ trước cũng rất nổi tiếng, người biết anh không ít, xem như là chiêu bài vàng của đội, tư duy logic toán học của Thẩm Nhiên không tệ, có kỹ xảo giáo dục và dạy học, dù là tri thức hộ lý hay súng ống đạn dược đều có thể nói được đơn giản dễ hiểu. Nếu muốn thu những đội viên khác, anh có thể đảm nhiệm việc dạy họ.

"Vậy đi, Dương Hộ và tôi ở lại, Tiêu Tiêu mang bác Thẩm và Thẩm Nhiễm tới đó." Diệp Vân Khinh gõ gõ bút lên bàn, nháy mắt mới Thẩm Nhiên, Thẩm Nhiên hiểu ý, phụ thân và em gái anh đều không phải là người chơi, chỉ cần giết chết một con zombie mới nhận được mã kích hoạt.

"tôi cũng qua đó đi." Thẩm Nhiên nói. Tiêu Vũ Hiết và người nhà của anh bình thường không tiếp xúc nhiều, anh lo rằng mấy người họ ở chung không được hòa hợp.

Bởi lần đầu tiên ra ngoài, bọn họ lại bàn bạc một chút sách lược, trong phòng trữ vật có một ít vũ khí, như đao gậy, người nhà Thẩm Nhiên đã huấn luyện thể năng khẩn cấp, các khác thì không biết nhưng vung đao thì chắc sẽ không tự thương tổn mình đâu.

Bác Thẩm chọn một trường đao dùng một tay, Thẩm Nhiễm suy nghĩ một lát cũng chọn một đoản đao mà Tiêu Vũ Hiết đề cử, vũ khí như đao này thích hợp người mới, không mỏng như kiếm, dễ cong và khó khống chế, cũng không giống rìu, côn nhị khúc, súng cũng khó khống chế, chỉ sợ sẽ bị thương tới người một nhà.

Sau khi chọn được vũ khí, bọn họ lại thay quần áo, zombie dù có phản ứng trì độn, nhưng vẫn phải cẩn thận móng vuốt và hàm răng của chúng, vạn nhất vì mặc quần áo mỏng mà bị móng vuốt xuyên qua bị thương thì quá oan rồi,nhân cơ hội này, Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên xem lại bản vẽ kiến trúc của chung cư, chọn tốt đường rút lui và giả dụ tình huống khẩn cấp có thể xảy ra.

Chỉ là hai con zombie thôi mà, Tiêu Vũ Hiết phun tào trong lòng, nhưng hai người nhà Thẩm Nhiên và cô khác biệt, họ cơ hồ không có năng lực bảo vệ mình, nên mới cần phải suy tính mọi mặt như thế.

"Nếu không lo về vấn đề thời gian." Diệp Vân Khinh kể ra tất cả các trường hợp có thể xảy ra một lần sau đó nói giỡn: "Tôi còn muốn mọi người diễn luyện lại một lần nữa đó."

Sự tình liên quan đến sinh mệnh, dù là cẩn thận thế nào cũng không quá đáng.

Kế hoạch của họ rất đơn giản, âm thầm đến tầng tám rồi giết chết zombie, thuận tiện nhìn xem tầng tám còn những thứ gì khác, còn việc con mèo và chủ nhân của nó, bọn họ cũng lập kế hoạch cẩn thận, Tiêu Vũ Hiết có vũ lực cao nhất trong đội, nhiệm vụ là người bảo vệ và xử lý tình huống sau đó.

Sau khi đã chuẩn bị mọi việc, Tiêu Vũ Hiết là người dẫn đầu mở ra cửa phòng trộm, nhìn lướt qua hành lang trống không, ánh mặt trời tới đỉnh đầu, hành lang thập phần sáng ngời, cô ra hiệu OK với họ rồi nhẹ nhàng cất bước, vừa nhanh vừa ổn đi ra bên ngoài.

Lúc đó, bác Thẩm và Thẩm Nhiễm đi theo cô, Thẩm Nhiên đi ra cuối cùng và đóng cửa lại luôn, bọn họ đi qua hành lang xuống tầng tám, còn chưa tới gần đã nghe được động tĩnh vang dội trên hành lang, thậm chí còn có giọng nữ thét chói tai.

Có người.

Vẫn là người sống.

Tiếng thét chói tai kia rất quen thuộc, Tiêu Vũ Hiết nhìn xuyên qua cửa pha lê thấy một bóng dáng rất quen

Hàn Lị, cô ta còn chưa đi.

Nghĩ lai thì cũng không lạ, nhà cô ta có một con mèo, lại không có chìa khóa, tất nhiên không dám ở trong nhà mình, còn tại sao lại xuất hiện ở tầng tám, còn gặp phải zombie, chắc là lúc rời đi chung cư nghe được động tĩnh bên dưới của zombie nên mới lại đây, lúc đi tới hành lang thì vừa lúc gặp phải zombie đang canh giữ ở đó.

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ Hiết mím môi, cô nhớ rõ trước khi mình đóng cửa lại, hai con zombie vẫn đang phá cửa, ngay cả sau khi cô rời đi còn có thể nghe được tiếng động, vạn nhất, là tiếng động cô gây ra đã dẫn zombie tới cạnh cửa, khiến Hàn Lị gặp phải chúng thì sao?

"Bây giờ vào hay không?" Bác Thẩm kéo tay áo cô, dùng ánh mắt ý hỏi, Tiêu Vũ Hiết nhìn ba cái người tay trói gà không chặt này, chỉ chỉ vách tường, ý bảo họ tạm trốn ở đó trước đã.

Cô rút ra hai thanh đao ngắn trong giày, quen thuộc xoay một vòng rồi đẩy cửa ra, liếc mắt thấy Hàn Lị đang chạy tới cuối hành lang, hai con zombie đang đuổi theo cô ta ở đằng sau, Hàn Lị đang vô cùng khủng hoảng không nghe được động tĩnh ở cửa, cô ta vừa đập cửa vừa cố gắng nén sợ hãi khủng hoảng trong lòng mà khóc kêu: "Có người không? Cứu mạng!"

Hàn Lị rõ ràng sợ tới mức thiếu não rồi, nếu cô ta chạy sang hướng hành lang bên kia thì sẽ thấy có một cửa phòng đang mở, Tiêu Vũ Hiết cảm thấy có thể là trong hai con zombie này, có một con trước đó chưa bị biến dị dự định mở cửa phòng ra chạy trốn lại bị con zombie trong phòng cắn nên cũng biến thành zombie, nếu cô ta có thể nhìn thấy cái cửa đang mở ra kia thì hoàn toàn có thể trốn vào trong đó đóng cửa lại. Cô nghĩ là zombie chắc không có khả năng mở khóa chống trộm, cái kỹ năng mà ngay cả cô cũng không biết.

Tiêu Vũ Hiết vốn dĩ không dự định chạy ra cứu người, cô còn nhớ rõ con mèo bị cô ta nuôi, đối với kẻ tự tìm đường chết như thế, cô chẳng có tâm tình tốt đẹp gì với cô ta, nhưng nói cho cùng hai con zombie này cũng có trách nhiệm của cô, nên cô cứu cô ta một mạng coi như là hòa nhau.

"Yên tĩnh." Tiêu Vũ Hiết mắng một tiếng, Hàn Lị thấy cô thì mắt sáng lên, che miệng lại, đưa mắt ra hiệu cho cô.

Hai thanh đao trên tay Tiêu Vũ Hiết va chạm với nhau phát ra thanh âm chói tai, nhưng hai con zombie này vẫn chẳng thèm ngó ngàng đến, chúng vẫn như cũ tập tễnh đuổi theo Hàn Lị, cũng không biết Hàn Lị lấy đâu ra dũng khí, dù đang mặc áo váy vẫn hét lên một tiếng, cầm giày cao gót khua khoắng xông tới, tốc độ cũng khá kinh người, trực tiếp dùng túi xách đập xuống móng vuốt zombie đang duỗi ra, nhanh như gió cuốn chạy tới sau lưng Tiêu Vũ Hiết, lúc đó cô ngửi thấy mùi nước hoa và mồ hôi trộn lẫn nhau.

Hai con zombie tựa hồ bị tiếng động này thu hút, đầu răng rắc xoay qua, có một con lệch cổ nghiêng xuống vai, miệng đầy máu, một con khác thì có một dấu răng trên cánh tay, cúi đầu, tóc đen dài chặn mặt nó.

Không kịp chờ Tiêu Vũ Hiết có động tác gì, Hàn Lị liếc mắt thấy cửa phòng đang mở vội vàng nhanh chân vọt vào, hung hăng đóng cửa lại, tiếng đóng cửa này phảng phất khiến hai con zombie kinh động, chúng tập tễnh đi tới chỗ Tiêu Vũ Hiết.

"Đáng chết, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều." Tay Tiêu Vũ Hiết cầm song đao, hai mắt nhìn chằm chằm chúng, lùi về phía cửa gõ gõ: "Sư phó hai người tới rồi."

Cửa mở ra thật mạnh, bác Thẩm và Thẩm Nhiễm nơm nớp lo sợ từ từ ra ngoài hành lang, nhìn tới hai con zombie bộ mặt hoàn toàn thay đổi, tanh tưởi thì không tự chủ được run lập cập, Thẩm Nhiên dựa theo kế hoạch cảnh giới ở một bên, nếu có những người khác hoặc tang thi lại đây thì đúng lúc cảnh báo.

"Trước phải đem chúng tách ra." Bác Thẩm nói.

Việc này đơn giản, nếu là bốn năm con thì có lẽ Tiêu Vũ Hiết còn có chút khó khăn nhưng chỉ có hai con thì đơn giản như bữa ăn sáng mà thôi.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người mới, Tiêu Vũ Hiết vung đao chém vào zombie, chưa kịp thấy động tác của cô thế nào, chỉ thấy hai cánh tay của zombie đều bị chặt xuống đất, miệng chúng không ngừng khép mở, phảng phất như muốn cắn thứ gì đó.

"Cháu là giúp hai người tăng lên can đảm." Tiêu Vũ Hiết đi về phía hai người bác Thẩm, lớn mật bại lộ phía sau lưng với zombie, thấy họ xiết chặt tay, mồ hôi lạnh chảy xuống, cô nói: "Không phải mang hai người tới tìm cái chết."

Hai con zombie vẫn tập tễnh bước về phía họ, chỉ là mất đi cánh tay, lực uy hiếp lập tức rớt xuống vài cấp. mới vừa rồi động tác của cô quá nhanh, hai người nhà Thẩm còn chưa nhìn thấy gì đã thấy zombie mất hai cánh tay, thấy vậy họ cảm thấy có lẽ không phải rất khó khăn.

"Tốc chiến tốc thắng." Thấy hai người mới còn chần chờ, Tiêu Vũ Hiết cất đao vào cạnh giày, đôi tay ôm ngực thúc giục.

Nhìn thì dễ dàng, nhưng khi Thẩm Nhiễm trực diện với hai con zombie còn cao hơn cô một đầu này, mặt thì dữ tợn, hàm răng khép mở, thật sự khó có thể xuống tay, dũng khí vừa nổi lên lại như khinh khí cầu bị chọc thủng, cô nhìn về phía ba mình, lại nhìn về Tiêu Vũ Hiết.

Bác Thẩm dù sao cũng từng trong xã hội dốc sức làm ăn, trong xương cốt đã có cương nghị tàn nhẫn, nếu đã hạ quyết tâm, lúc này ông không do dự mà bước về phía hai con zombie, chỉ là tay nắm đao vẫn có chút run rẩy, không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được.

"Bọn chúng sống nhờ trong não." Tiêu Vũ Hiết trấn tĩnh lặp lại tri thức vừa rồi đã nói ở trong thư phòng: "Chỉ cần chém đứt cổ cũng chính là xương sống, là có thể chặt đứt liên hệ giữa đại não và thân thể, nhưng nếu muốn tiêu diệt chúng, nhất định bác phải giết ký sinh vật trong não chúng, từ trong đôi mắt choc vào là đơn giản nhất."

Ký sinh vật mất đi thân thể vât chủ thì không thể sống lâu lắm, nhưng cũng có ngoai lê, kiếp trước bởi vì có người không chọc chết ký sinh vật mà bị cái đầu đã bị chặt của nó cắn một ngụm bị cảm nhiễm. Những việc này đã bị công bố rất nhiều trên diễn đàn, khiến cho tất cả người chơi cảnh giác, hơn nữa, kinh nghiệm việc chém đứt xương sống chỉ bằng một nửa so với giết chết ký sinh vật, trừ phi phải chạy trốn không có thời gian, moi người đều sẽ xác nhận ký sinh vật đã chết mới rời khỏi.

Bác Thẩm koong lên tiếng chỉ gật đầu, hai tay ông cầm chuôi đao, vung lên một nửa vòng tròn, một tiếng "Phanh" vang lên, lưỡi dao bị mắc ở trong sọ não, bởi ông dùng sức quá độ, trong thời gian ngắn thế nhưng lại không bỏ ra được.

"Trước buông tay." Mắt thấy một con zombie khác định cắn vào tay nắm chuôi đao của ông, Tiêu Vũ Hiết mau chóng nhắc nhở: "Nhanh!"

Bác Thẩm theo bản năng buông tay rồi lùi về sau, thấy trên đầu con zombie có một cây đao đang rơi xuống phía bên phải, nhất thời tay chân luống cuống.

"Bác nhắm mắt mới chém phải không?" Tiêu Vũ Hiết dở khóc dở cười hỏi: "Như vậy không được, bác nhìn xem đao của bác, nếu là cánh tay nó, bác đã bị nó bắt được rồi."

Thẩm phụ đúng là lúc vung đao đã nhắm mắt lại, giống như làm thế sẽ có thể giảm bớt sợ hãi vậy, không nghĩ tới mất chính xác, thiếu chút nữa là trượt, hơn nữa hai tay ông lại do dùng sức quá độmà có chút đau nhức, trong thời gian ngắn không thể dùng sức rút đao ra được.

Tiêu Vũ Hiết lắc lắc đầu, đi hướng hai con zombie, nhẹ nhàng cầm chuôi đao kéo ra khỏi óc nó: "Xương sọ là xương cứng nhất, trừ phi lực lượng của bác gấp ba người thường, nếu không thì không cần thử cách làm này, cổ thì nhẹ nhàng hơn, dù không chém đứt được ngay cũng có thể làm nó mất đi sức chiến đấu, đến lúc đó lại bổ đao. Tóm lại, gậy gộc hoặc cây thương có một đầu nhọn vẫn dùng tốt hơn, nhưng chính xác của hai người nếu không đủ thực dễ liên lụy đến đồng đội, tốt nhất vẫn nên luyện tập ở nhà một chút, người thường dùng gậy nhọn sẽ tốn ít sức hơn."

Kiếp trước người chơi phần lớn bị phái đi tiêu diệt động thực vật biến dị, người chơi tầng dưới chót có số lượng lớn thì giết zombie, bởi vậy đã tổng kết ra rất nhiều phương pháp hữu hụng, dùng gậy nhọn là một cách, thứ nhất là vũ khí dễ kiếm, thứ hai là tiết kiệm thể lực, không cần yêu cầu cao như vung lên chém giống đao kiếm. Chỉ cần xông lên đâm ra, đặc biệt là khi zombie bị vây trong lưới sắt, ngay cả những thanh thiếu niên đều có thể dùng gậy giết zombie.

Đương nhiên, những kỹ xảo như làm thế nào để tốn ít sức nhất, dùng góc độ nào thì cần chính bản thân thể nghiệm và tổng kết.

Thẩm phụ tiếp nhận đao hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm nửa đầu zombie bị ông chém trúng, đôi tay nắm đao, hét lên một tiếng giúp mình thêm can đảm rồi vung lên, lần này ông rốt cục như nguyện mà chém đứt nửa cái cổ zombie, tiếp theo lại dùng cách này chém liên tục, một mùi vị tanh tưởi lan ra, ông mới hậu tri hậu giác ném đao đi, che miệng lại, khom lưng chuẩn bị nôn mửa.

"Bao nilon." Tiêu Vũ Hiết vội nhắc nhở nói: "Không nên ói ở chỗ này, chúng ta cần phải vệ sinh."

Ở mạt thế mà nói vệ sinh, cái đề tài này hình như lỗi thời rồi, kỳ thật lại vô cùng cần thiết, khi nước và điện bị cắt, vật bài tiết của con người cũng trở thành một vấn đề cần phải đối mặt. Giai đoạn đầu mạt thế tiết kiệm nước là điều vô cùng quan trọng.

Nếu ở dã ngoại thì đơn giản hơn, có thể đào một cái hố chôn luôn tại chỗ, nhưng nếu trong thành phố, nếu nước và đồ ăn bị rác rưởi và vật bài tiết ô nhiễm, chỉ riêng việc tiêu chảy đã có thể lấy tính mạng môt người – dưới tình huống không có dược.

Còn dư lại một con zombie vẫn như hổ rình mồi với Thẩm phụ, Thẩm Nhiễm ở bên kia thì trắng bệch mặt, đôi mắt không dám nhìn lên bộ mặt hoàn toàn thay đổi của zombie, kỳ thật tình huống vừa rồi của Thẩm phụ thật bình thường, khi một người đối mặt nguy hiểm phải giết người, adrenalin tăng lên, đầu óc dễ bị choáng váng, có lẽ chính ông cũng không nghĩ tới con zombie kia sẽ bị chém thành như vậy.

"Thẩm Nhiễm, tới em." Tiêu Vũ Hiết thấy sắc mặt Thẩm Nhiễm trắng bệch nhưng không chút thương hại, mặt cô không có biểu tình gì nói: "Suy nghĩ một chút, em muốn liên lụy chúng tôi sao?"

Đối với một nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, giết chết zombie hình như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được, nhưng kiếp trước, đứa bé mười hai mười ba tuổi đã có thể vững vàng dùng cung tiễn, học cách dùng súng ống, nhân loại vô cùng nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, luôn là như vậy.

Không thể thích ứng, chỉ có thể bị đào thải.

"Em biết rồi." Thấy biểu hiện vừa rồi của phụ thân, Thẩm Nhiễm cầm đao, ánh mặt kiên định đi tới chỗ con zombie kia, tay cô giơ đoản đao cao quá mức, mạnh mẽ chọc về đôi mắt và mũi zombie, mày nhíu chặt, nghiêng đầu, cố gắng chịu đựng mùi tanh tưởi trong miệng mũi zombie, cuối cùng khi zombie ngã xuống đất, cô cũng nhẹ thở ra một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, bắt đầu rơi nước mắt.

"Cần phải đi" Tiêu Vũ Hiết nhìn thoáng đồng hồ trên tay: "Chúng ta đã vượt qua thời gian dự tính mười phút."

Cô ném văng ra hai con zombie xuống dưới từ cửa sổ cuối hành lang, kiểm tra lại tình huống tầng tám, cô có thể cảm giác được sau cửa chống trộm có mấy đôi mắt quan sát cô từ mắt mèo trên cửa, vừa rồi cũng gây ra động tĩnh khá lớn, khó tránh khỏi việc bị người thường để ý, Thẩm phụ đỡ Thẩm Nhiễm đứng dậy, bọn họ cùng nghĩ lại việc vừa xảy ra mà lo sợ, chưa có tâm tình xem xét "Trò chơi chân thật" vừa xuất hiện trong đầu, Tiêu Vũ Hiết cũng không nhắc nhở họ, loại việc này cô để cho Thẩm Nhiên và Diệp Vân Khinh làm.

Cửa được mở ra, Thẩm Nhiên có vẻ mặt đề phòng đang nắm đao cạnh cửa, thấy bọn họ an toàn mới thở phào một hơi, không nói nhiều chuyện vô nghĩa: "Chúng ta về trước đã."

Khi bọn họ đỡ nhau về tới nhà, Thẩm phụ vội đi lau tay, Thẩm Nhiễm nằm thẳng trên sô pha, một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần, Diệp Vân Khinh thấy thế vỗ vỗ tay tập hợp lai mọi người, theo ý anh, tổng kết lại kinh nghiệm lần này để nhắc nhở những người khác không cần tái phạm sai lầm đã mắc phải nữa.

"Động tĩnh quá lớn." Thẩm Nhiên buông đao xoa tay: "Tôi ở sau cửa đều nghe được thanh âm nói chuyện của ba người."

"Cần nuôi dưỡng thói quen nói chuyện nhỏ giọng." Diệp Vân Khinh bảo Dương Hộ ghi lại trên vở: "Dù là bên người không có nguy hiểm cũng không thể gây động tĩnh lớn như vừa rồi."

Tiêu Vũ Hiết gật đầu. Sau đó bọn họ tái hiện lại cảnh tượng chiến đấu vừa rồi, lai bổ sung vài lần, Diệp Vân Khinh kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi việc của Hàn Lị: "Người này còn chưa tính là quá xấu, ít nhất cô ta hiểu bản thân mình không có sức chiến đấu, trốn đi trước, không gây thêm phiền toái cho chúng ta."

"Đó là một lòng chỉ nghĩ chạy trốn thôi." Thẩm Nhiễm thấy mọi người nói chuyện, cảm xúc chậm rãi điều chỉnh lại, khôi phục ít sức lực phản bác: "Ngay cả câu cám ơn cũng không có."

"Gặp được nguy hiểm liền chạy là chuyện bình thường." Diệp Vân Khinh cười một tiếng: "Ít nhất cô ta không nghĩ đến việc hố chúng ta, khong phải sao? Cũng không gây thêm phiền phức."

Sau khi tụ họp tổng kết xong, Thẩm Nhiên giải thích với người nhà anh cái gọi là trò chơi chân thật, mỗi người họ đã giết một con zombie, đạt được mã đăng ký trò chơi, có thể bắt đầu chơi, nhưng Thẩm Nhiên không dự định để bọn họ tiến vào ngay.

"Bởi kỳ nhiệm vụ cưỡng chế của tân thủ?" Diệp Vân Khinh hiểu nỗi băn khoăn của anh ấy: "Đúng vậy, sau khi ký sinh vật biến dị, khó khăn nhiệm vụ chắc cũng tăng lên không ít."

Tin tức ký sinh vật biến dị nghe được từ trong radio, mỗi giờ radio sẽ báo tình trạng an toàn trước mắt, đế đô chia thành hơn hai mươi đại khu, vài trăm khu nhỏ, phần lớn phân chia dựa theo vị trí địa lý, trước mắt có ba đại khu bị phân thành khu nguy hiểm, bảy đại khu bị chia thành khu khá nguy hiểm, những nơi khác đều là khu khá an toàn, nơi đại khu bọn họ đang ở cũng nằm trong số đó, uy hiếp lớn nhất là khu mua sắm và siêu thị, trải qua hơn một tiếng chiến đấu kịch liệt, zombie trong bệnh viện đã hầu như bị dọn sạch, có một tiểu đội đóng quân tại đó, phòng ngừa những người khác tới cướp dược phẩm.

Sau khi ký sinh vật biến dị, toàn bộ đất nước khó có thể tránh được việc hỗn loạn, dù là lực lượng quân đội ở đế đô nhiều nhất nhưng cũng chỉ có thể duy trì hòa bình mặt ngoài, hơn nữa gần đây chính phủ bỏ lệnh cấm súng, người thường có thể tự bảo vệ mình đồng thời cũng có ý nghĩa là kẻ có bụng dạ khó lường đã có năng lực phạm tội.

Lúc này tiến hành nhiệm vụ không phải là lựa chọn tốt, nhưng nếu không thông qua nhiệm vụ tân thủ, Thẩm phụ và Thẩm Nhiễm cũng không thể vào không gian dị độ, chậm một bước tăng lên thực lực, nguy hiểm càng thêm một bước, việc này phải dựa vào lựa chọn của họ, những người khác không thể quyết định thay được.

Tối hôm nay, Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiễm cùng ngủ một phòng, nửa mộng nửa tỉnh chỉ nghe được tiếng khóc thút thít của cô ấy, nương ánh sáng ngoài cửa, cô thấy cô ấy đang nhắm chặt đôi mắt đầy nước mắt, chắc là gặp ác mộng.

Tiêu Vũ Hiết thở dài, nằm lại trên giường, nhìn bóng dáng khung cửa sổ đen trên trần nhà bị ánh trăng chiếu vào.

Từ giờ phút này bắt đầu, Thẩm Nhiễm từ một cô bé sinh viên ngây thơ hồn nhiên biến thành một chiến sĩ phải cảnh giác trong mọi thời khắc. Cô ấy nguyên bản có thể tận hưởng cuộc sống đại học vô ưu vô lự, tìm một nam nhân bình thường yêu đương, thất tình, xem mắt, kết hôn, sinh con, chậm rãi già đi, lại phải giãy giụa cầu sinh ở mạt thế, học tập các kỹ năng chiến đấu và giữ mạng, có lẽ sau khi trải qua chiến đấu không chừng mực sẽ trở lên tê liệt, có lẽ một ngày nào đó sẽ biến thành cái xác không hồn, có lẽ có thể sống đến ngày cuối cùng của mạt thế.

Đây là tận thế, đối Tiêu Vũ Hiết mà nói, chỉ là thay đổi một cách sống khác, nhưng đối với người ở thời đại hòa bình thì không khác gì trời sụp đất nứt.

Thời điểm chuẩn bị chiến đấu đã tới rồi, Thẩm Nhiễm.

Ngày hôm sau, Thẩm phụ và Thẩm Nhiễm sau khi thương lượng, quyết định đăng ký trò chơi chân thật.

"Hai người nghĩ kỹ rồi chứ?" Diệp Vân Khinh ăn bữa sáng đơn giản mà Dương Hộ làm—— một bát sủi cảo và một ly sữa đậu nành, ý bảo bọn họ ngồi xuống ăn: "Đây không phải là trò chơi đơn giản đâu."

"Ngày hôm qua giết zombie cũng không phải chuyện đơn giản" Thẩm Nhiễm quật cường mà giương cằm lên, mái tóc đen dài tới eo của cô bé bị cắt thành tóc ngắn vài tấc so le không đồng đều, lộ ra khuôn mặt cương nghị,cùng với bộ ngực sân bay của cô ấy, hoàn toàn là tạo hình của nam tử, hình tượng này khiến cả Tiêu Vũ Hiết cũng kinh hãi khi từ ngoài về nhìn thấy, dù sao ngay cả cô cũng chưa cắt ngắn đến như vậy.

"Em còn đang muốn cạo đầu trọc luôn" nhìn đến thần sắc kinh ngạc của Tiêu Vũ Hiết, Thẩm Nhiễm lộ ra tính trẻ con đắc ý dào dạt nói: "Nhưng là lão ba nói phải tiết kiệm pin của dao cạo râu, cũng không sao, đầu đinh thì đầu đinh, gội đầu quá đơn giản rồi, còn không cần sấy tóc."

Mà Thẩm phụ thế nhưng cũng vui tươi hớn hở nhìn nữ nhi của mình, hình như rất vui mừng, điều này khiến Tiêu Vũ Hiết nở nụ cười không rõ trên môi.

"Nếu các vị đã quyết định rồi" Diệp Vân Khinh nhìn qua Thẩm Nhiên đang cúi đầu không nhìn thấy biểu tình trên mặt, nhấp một ngụm sữa đậu nành nói: "Cháu và Thẩm Nhiên sẽ giúp hai người."

"Làm phiền hai con rồi" Thẩm phụ mặc y phục vận động sờ sờ tóc Thẩm Nhiên: "Tiểu tử, lão ba của con cũng không phải là người chỉ biết ăn mà không làm."

Tay Thẩm Nhiên đang cầm chiếc đũa ngừng lại một chút mới lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.

Bốn người bọn họ vào thư phòng nói về nhiệm vụ tân thủ, Tiêu Vũ Hiết gọi Dương Hộ trong phòng bếp: "Dương đại ca, làm giúp em một chén sủi cảo nhé."

Sủi cảo là thực phẩm đông lạnh, nhân lúc còn có điện phải ăn cho đã, sữa đậu nành thì dùng bột đậu nành ngâm, chỉ nhìn vào bữa sáng này thật sự kkhoong tưởng tượng ra được tình hình tinh phong huyết vũ bên ngoài, nhưng hôm nay radio truyền ra tin tức ngày càng không tốt.

Trừ bỏ kênh bản địa của đế đô, radio còn có thể thu được tin tức quốc tế thậm chí kênh giải trí, đúng vậy, kênh giải trí, cho dù ở kiếp trước, thời điểm mạt thế hậu kỳ gian nan nhất, cô đều còn nhớ rõ lúc ấy trong trạm trung chuyển mấy chục người vây quanh lửa trại nhỏ giọng hát: "Lên, những kẻ không muốn làm nô lệ......", Có lẽ đây là chỗ lạc quan xuất phát từ tận trong xương cốt của nhân loại.

Về động thực vật biến dị, tình hình ở thành phố tốt hơn ở nông thôn, dù sao bê tông cốt thép trong thành phố còn có thể ngăn trở một chút các loại động vật như gián, kiến,chuột... Trong thành phố khó có thể nhìn thấy động vật mà nông thôn có thể tùy ý gặp được, còn có những thôn xóm mà xung quanh là thực vật, khi nào bi cắn nuốt cũng không biết.

Khi còn chưa biết rõ ràng nền tảng của động thực vật biến dị, tốt nhất nên ở lại thành phố, chính phủ có tin tứ, động vật có hình thể càng lớn, cùng nhân loại ở chung càng nhiều có chỉ số thông minh càng cao, giống như gà vịt rất ít xuất hiện biến dị, những thủ lĩnh của động vật quần cư có chỉ số thông minh cao nhất, có nghĩa là, nếu gặp phải đàn chuột hoặc đàn chim, chỉ cần đánh gục thủ lĩnh là có thể giải quyết nguy cơ một cách hữu hiệu.

Nhưng thông thường động vật có chỉ số thông minh càng cao thì địch ý với nhân loại càng mạnh. Tiêu Vũ Hiết đoán có lẽ là do bị nhân loại nô dịch nhiều năm nên mới vậy.

Tới khi bốn người ra khỏi thư phòng, Diệp Vân Khinh cầm lấy một quyển vở đánh dấu vài ký hiệu ở bìa, chú ý tới ánh mắt tò mò của Tiêu Vũ Hiết, anh cười nói: "Đây là nhật ký người sống sót của tôi."

Nhật ký ở mạt thế có vai trò vô cùng quan trọng, ví như ghi lại những loại đồ ăn có thể dùng, những căn cứ người sống sót ở phụ cận, những địa phương có nước, những thứ này đều là tư liệu tham khảo trân quý, kiếp trước ở hậu kỳ mạt thế hầu như mỗi người đều có một quyển nhật ký, có đôi khi sẽ trao đổi với nhau, bổ sung kinh nghiệm sinh tồn của mình.

Tiêu Vũ Hiết không nghĩ tới Diệp Vân Khinh đã viết nhật ký sớm như vậy, kiếp trước sau mạt thế hai tháng cô mới bắt đầu ghi lại những tin tức quan trọng.

"Đoàn đội chúng ta cần được bổ sung." Tay áo Diệp Vân Khinh xắn lên một nửa, lộ ra làn da trắng tinh.

"Tựa như hiệp hội à?" Tiêu Vũ Hiết nhớ tới hiệp hội trong trò chơi chân thật.

"So hiệp hội thì nhỏ hơn nhiều." Diệp Vân Khinh không phủ nhận: "Hiệp hội được tổ hợp từ nhiều đoàn đội, tôi không biết quân đội có thể trấn áp bao lâu, dưới áp lực sinh tồn, người không có nguyên tắc sống dễ dàng bí quá hóa liều."

Không sai, nhớ tới hồi ức kiếp trước, Tiêu Vũ Hiết có chút hoảng hốt, mạt thế tới, pháp luật hình như không còn tác dụng, trật tự xã hội đảo loạn, người mạnh càng có quyền lên tiếng, cướp bóc, cưỡng hiếp, giết người, ăn trộm, những việc mà người bình thường không nghĩ tới, một khi bị sinh hoạt bức tới tuyệt cảnh, lại rất dễ xảy ra.

"Phỏng chừng đoàn đội chúng ta cần mười đến hai mươi người." Diệp Vân Khinh cân nhắc: "Không nhất định phải có chiến lực thật cao, mỗi người có thể tự bảo vệ mình là được, diễn đàn của trò chơi đã update rồi em xem qua chưa? Hiệp hội khuếch trương rất nhanh, nếu là đi chính đạo thì không sao, chỉ sợ có nhiều hiệp hội như vậy sẽ có vài cái đi theo con đường tà đạo."

Đúng là như vậy, đến trung hậu kỳ mạt thế, cơ hồ các hiệp hội đều theo nguyên tắc kẻ mạnh làm lão đại, bên trong hiệp hội thành lập chế độ cấp bậc, giống như trở lại xã hội nô lệ vậy, người không có sức chiến đấu bị biến thành pháo hôi và bao cát, dưới cái xã hội nhìn không thấy mặt trời không thấy hi vọng như vậy, mọi người đều chỉ nghĩ tới sáng nay có rượu thì sáng nay say. Hiện tại nghĩ lại, căn nguyên nhân loại diệt sạch là ở trong lòng bọn họ, sinh sống ở thời đại chiến đấu lâu dài quá, nhân tính đều bị vặn vẹo, có lẽ thân thể họ là khỏe mạnh, nhưng tâm lý và tinh thần sớm đã vặn vẹo rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng cô có chút mê mang, nếu đời này cô sống lại cũng không thể xoay chuyển vận mệnh nhân loại, vậy ý nghĩa việc cô sống lại là gì? Đương nhiên, Diệp Vân Khinh không nghĩ tới xa như vậy, hoặc là anh vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, có đôi khi, không thể suy nghĩ quá nhiều về tương lai, nghĩ nhiều cũng vô ích cho hiện tại.

"Còn phải thu vào những đồng đội có kỹ năng bất đồng." Diệp Vân Khinh ghi lại trong cuốn vở nhỏ: "Chữa bệnh và chăm sóc cấp cứu, sửa chữa, chăn nuôi, gieo trồng......" Thanh âm của anh dần dần nhỏ đi, tựa hồ đang trầm tư điều gì đó.

Tiêu Vũ Hiết không tiện quấy rầy anh, cô bảo Dương Hộ một câu rồi trở về phòng mình tiến vào không gian dị độ, Thẩm Nhiên còn đang chia sẻ kinh nghiệm với người nhà của anh, sau khi Thẩm phụ và Thẩm Nhiễm đăng ký trò chơi, ba ngày sau phải tiến hành nhiệm vụ tân thủ, trước mắt anh phải cố gắng nhồi nhét hết những điều mình đã biết và kinh nghiệm trò chơi cho hai người.

Không gian dị độ biến hóa rất lớn, Tiêu Vũ Hiết vừa bước vào Sa Mạc thôn liền nghênh đón cái nóng bức, mặt trời treo cao cao bên trên bầu trời, hạt cát dưới chân cực kỳ nóng bỏng, không gian ẩn ẩn hình thành sóng nhiệt, các người chơi sôi nổi tránh né dưới mái hiên, phóng mắt bao quát thôn, cơ hồ không có người nào đi trên con đường nhỏ giữa những phòng ở, cho dù có một vài người chơi bắt buộc phải chạy tới giao nhiệm vụ, cũng không thể không chạy chậm một đường, sợ bị phơi cháy dưới thái dương nóng bỏng.

Tiêu Vũ Hiết mặc trang phục nhà thám hiểm gồm cả áo choàng và mũ chùm đầu, chỉ trong chốc lát, cô cảm giác đầu tóc mình đều như bị cháy vậy, vừa đội mũ lên, đầu tóc nóng bỏng mềm sụp sụp mà dán vào da đầu, bỏng đến mức khiến cô run lên, chỉ mới đi được hai ba bước, hai bên má đã chảy ra rất nhiều mồ hôi, cô vội vận chuyển nội công, cảm giác khô nóng bình ổn rất nhiều, dù là như thế, khi cô đi tới trước nhà trưởng thôn, phía sau lưng đã trực tiếp bị mồ hôi tẩm ướt.

"Tiêu tỷ tỷ!" Cô vừa cởi áo choàng bên ngoài, liền nghe được một thanh âm quen thuộc, vừa quay đầu nhìn lại thấy Tiểu Ngũ đang ở dưới mái hiên vẫy tay với cô, Tiểu Thất ở ngay bên cạnh đó nhìn cô cười.

Tiêu Vũ Hiết đi tới chỗ bọn họ, Tiểu Ngũ vội chào hỏi: "Tiêu tỷ tỷ, gần đây chị có khỏe không?"

"Vẫn khỏe, còn hai em?" Cô ngắn gọn hỏi.

Tiểu Ngũ và Tiểu Thất tức khắc trầm hạ cảm xúc, cố gắng gượng cười: "Vẫn khỏe ạ" Tiếp theo kéo cô vào nhà trưởng thôn: "Sau khi cập nhật, nhà trưởng thôn thay đổi rất khác."

Người chơi thôn Sa Mạc càng ngày càng nhiều, nhà trưởng thôn cũng đổi từ nhà đất mái cỏ khoo chuyển sang nhà đất hai tầng, trong phòng khách rộng lớn, một loạt người chơi đang xếp hàng, bọn họ vừa phe phẩy quạt vừa nói chuyện rôm rả với các người chơi từ khắp cả nước, toàn bộ nhà ở náo nhiệt như đang ở chợ bán thức ăn, cây quạt và nước miếng bắn tứ tung.

Ba người Tiêu Vũ Hiết gian nan chen tới cuối hàng, nghe được một thanh âm lớn: "... lúc ấy tôi bị dọa tè cả ra quần, các cậu không biết đâu, cây tơ hồng trào ra từ trong miệng mũi zombie, tôi sợ tới mức lập tức chạy trốn, cũng may chính phủ vẫn đáng tin cậy, tôi luôn tùy thân mang theo dầu hỏa và bật lửa, cởi quần áo ra, ném bật lửa về sau rồi chạy như điên, hiện tại chân tay vẫn còn mềm nhũn nè."

"Cho nên cậu xử lý cái cây tơ hồng kia mới được mã kích hoạt? Tôi thì giết một con thỏ, gia hỏa đó nhảy lên rất có lực, bất quá nó không biết tôi là kẻ cuồng sinh tồn, còn muốn đánh tôi à, phi, một phát đạn đưa nó về chầu trời."

"Còn tôi giết zombie mới vào đây, cậu đừng thấy zombie có động tác chậm như vậy, giết nó và giống như giết người vậy, sẽ có bóng ma tâm lý."

"Tôi ở Xuân Thành, lão ca, ồ, anh ở xó xỉnh Đông Bắc kia à."

Tiểu Ngũ và Tiểu Thất rõ ràng đã lăn lộn ở cái thôn Tân thủ phiên bản đổi mới này một thời gian, biết rất nhiều chuyện ở đây, theo lời họ, nhóm người này sau khi open beta thì hoàn thành nhiệm vụ tân thủ đầu tiên được gọi là nhóm người chơi đầu tiên, mà người chơi close beta như họ có ngoại hiệu gọi là nhóm người chơi trước tiên, có lẽ mặt sau còn có nhóm thứ hai thứ ba, thực lực và tố chất tâm lý của nhóm người chơi đầu tiên hiển nhiên là cao hơn so với người thường bên ngoài, đương nhiên dù là người chơi close beta hay người chơi nhóm đầu tiên vẫn luôn có người này kẻ khác.

Bảng xếp hạng cũng bởi vậy thay đổi, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn lù lù bất động mà dừng tại vị trí đầu tiên khiến những người khác vô cùng khó hiểu, phải biết rằng, binh lính trong quân đội cũng là nhóm người chơi đầu tiên, trong đó có không ít người có tố chất thân thể vô cùng tốt, bộ đội đặc chủng phản ứng nhanh nhạy, tại sao Tiêu Vũ Hiết này lại có thể xưng bá bảng xếp hạng như vậy?

Bởi vì tôi có nội lực đó, khi cô khi được Tiểu Thất và Tiểu Ngũ nói đến chuyện này, trả lời ở trong lòng như vậy, dù là vận động viên chạy nhanh nhất thì có thể nhanh hơn khinh công của cô sao?

Bất quá, những người chơi mới không ngừng tiến vào trò chơi cũng đánh thức Tiêu Vũ Hiết, cô phải nhanh chóng tăng lên thực lực, kiếp trước cô có thể bá chiếm bảng xếp hạng bởi cô học được nội công và chiêu thức, nhưng càng về sau cô càng hiểu được tầm quan trọng của thể lực, dù là có công kích mạnh, đánh xong đã mệt bở hơi tai thì sao có thể tự bảo vệ minh? Ở mạt thế muốn sinh tồn thường phải đánh lâu dài, việc tăng lên thể lực là vô cùng quan trọng.

Cô phần lớn cộng thêm điểm tự do vào sức chịu đựng và thể chất, những thuộc tính khác như nhanh nhẹn và lực lượng cũng đều tăng lên, trí lực và cảm giác không đổi, tiếp theo cô lại đến thư viện đọc sách một lát, thứ nhất là để gia tăng kỹ năng tri thức, thứ hai là vì thư viện là nơi mát mẻ nhất trong thôn, dù là người chơi không có chút hứng thú với sách vở nào cũng nhịn không được tiến vào hóng mát, dưới tầm mắt "ôn hòa" của quản lý viên mà giả bộ nhìn chằm chằm vào sách.

Sau khi Tri thức tự nhiên, địa lý tăng lên một bậc, cô lại tới cửa hàng trang bị và tiệm thuốc bổ sung trang bị và nước thuốc, cuối cùng mới vừa lòng đội mũ lên, trở lại hiện thực.

Còn chưa kịp lười nhác vươn vai, cô đã thu được thông báo của trò chơi:

[ Ngài nhận được nhiệm vụ: Trạm xe điện ngầm. ]

[ Nội dung nhiệm vụ: Điều tra trạm xe điện ngầm. ]

[ Thời hạn nhiệm vụ: Mười ngày. ]

[ Đếm ngược: 24 giờ.]

Trạm xe điện ngầm???

Tiêu Vũ Hiết ngồi thẳng người lại.

Đùa gì vậy! Loại nhiệm vụ này hiện tại cô có thể làm hay sao?

Mọi người đều biết, xe điện ngầm ở mạt thế tuyệt đối đứng trên bảng xếp hạng "Nơi nguy hiểm nhất", một là vì lưu lượng người rất lớn, hai là vì ở tầng ngầm không có ánh sáng, đường lui hữu hạn, địa phương âm u thường có nhiều sâu bọ, chuột, nhiệm vụ này lẽ ra chỉ nên nhận được ở trung hậu kỳ mạt thế thôi chứ.

Khi cô nói lên nhiệm vụ này với Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên, Diệp Vân Khinh hiếm thấy an ủi: "Yên tâm đi, nhiệm vụ này sẽ không khó như trong tưởng tượng của em đâu, đừng quên là buổi tối mới là lúc biến dị kỳ bùng nổ, người trên xe điện ngầm khá ít, trừ phi là trạm xe tới khu mua sắm, bất quá nếu là điều tra khu mua sắm sẽ có độ khó khăn quá lớn, tôi cảm thấy khả năng sẽ sắp xếp em ở trạm xe điện ngầm gần khu dân cư hoặc là vùng ngoại thành, nó chưa nói trạm xe điện ngầm có dị trạng gì, có lẽ chỉ là một lời dẫn.

"Nếu phải làm nhiệm vụ, thức ăn nước uống cần phải chuẩn bị tốt." Thẩm Nhiên lo lắng sốt ruột chen vào nói: " Hơn nữa trọng lượng đồ vật không thể ảnh hưởng quá nhiều tới hoạt động của em, nhiều nhất chỉ có thể mang lương thực và nước trong ba ngày..."

Điều này có nghĩa là, cô phải kiếm thức ăn bên ngoài trong suốt bảy ngày.