Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 34-1: Ga tàu điện ngầm



Edit: Tramhuong3890

Nếu là ga tàu điện ngầm, vậy hẳn là ở trong thành, những thứ cần cho sinh tồn dã ngoại như đá đánh lửa có thể không mang theo, Tiêu Vũ Hiết đếm ô vuông ba lô, cất vào bên trong từng thứ một. Mặc dù ba lô là vật phẩm ảo, khi mang theo vẫn như cũ có trọng lượng, sau khi chuẩn bị đủ 3 ngày đồ ăn, nước, dược phẩm, trang bị vũ khí, Tiêu Vũ Hiết liền chờ trò chơi đem cô truyền tống đi.

"Tích phân đủ không?" Thẩm Nhiên gõ cửa khiến cho cô chú ý rồi dặn dò cô: "Nếu đồng đội thật sự không có khả năng, em cũng đừng cố mà làm, tìm nơi an toàn chờ nhiệm vụ kết thúc, cho dù thất bại cũng có thể giữ mạng."

"Em sẽ cẩn thận" Tiêu Vũ Hiết ước lượng trọng lượng ba lô ảo, hướng anh gật đầu nói " Yên tâm đi, em rất quý trọng mạng nhỏ của mình."

Nhiệm vụ trò chơi không khiến cô chờ lâu lắm, 3 ngày sau, khi màn hình nhiệm vụ đếm ngược về 0, cô cảm nhận được cảm giác choáng váng quen thuộc, khi ý thức cô thanh tỉnh trong nháy mắt, còn chưa kịp mở mắt ra, cô đã theo bản năng mà lấy găng tay từ trong ba lô đeo lên, vẻ mặt cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Không phải là cô không cảnh giác quá độ mà bởi lần này, cô cư nhiên dùng thân thể của mình lại đây. Hơn nữa, khác với dĩ vãng tỉnh lại trong nhà, trước tiên cô cảm nhận được một sóng nhiệt thổi qua làn da, ánh mặt trời độc ác chiếu trên mặt đất một màu trắng, chung quang là một công trường an tĩnh, cô đang đạp trên đất bùn, bên cạnh là một mảnh đất hoa dại màu trắng, trước mặt cô là một đường phố, bên kia đường là một loạt những ngôi nhà nhỏ ba bốn tầng, thoạt nhìn là chưa có người ở.

Hình như là vùng ngoại thành? Tiêu Vũ Hiết mặc quần áo và đội mũ trùm đầu để chặn ánh nắng gắt, đi đến gần những ngôi nhà đó, bước chân cô nhẹ nhàng uyển chuyển, rơi xuống đất không tiếng động, tai dựng lên thời khắc cảnh giác bất cứ tiếng vang nhỏ nào.

"Xin hỏi" cùng cô tiến vào cảnh tượng nhiệm cụ còn có 4 người, khi cô xuyên qua hoa dại mà đi thì kênh Đội ngũ đột nhiên vang lên một giọng nam lười biếng "Có người ở sao?"

"Có có," một giọng nữ hoạt bát lập tức nói tiếp: "Nhiệm vụ này là về ga tàu điện ngầm đi? Sao tôi không thấy nhỉ."

Nghe vậy, Tiêu Vũ Hiết nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, ở hướng 2 giờ đồng hồ mơ hồ thấy một bảng hướng dẫn chỉ ga tàu điện ngầm.

"Thật náo nhiệt" Một giọng nữ quen thuộc nữa vang lên, Tiêu Vũ Hiết rất mau nhớ ra tên đối phương – A Kha, thích khách, dùng chủy thủ rất giỏi, cô từng gặp cô ấy ở câu lạc bộ bắn súng, trước mắt đang ở trong một tứ hợp viện của một đoàn đội khác.

Hai người đã biết nhau, nhiệm vụ lần này hẳn là sẽ dễ hơn trong tưởng tượng của cô.

Bọn họ nói chuyện với nhau vài câu trong kênh đội ngũ, hẹn nhau tại một địa điểm rồi yên lặng. Lúc này Tiêu Vũ Hiết đã đi tới trước một nhà lầu, theo lý mà nói nhà lầu chưa trang hoàng thì chắc là không có người cư trú, nhưng kiếp trước cô từng gặp một khu kiến trúc chưa trát xi măng mà đã có người ở, nghĩ vậy, cô thật cẩn thận mà tới gần, từ ba lô lấy ra một đầu dây thừng có móc, ném đến cửa sổ tầng hai, kéo kéo xem thử độ rắn chắc rồi dùng khinh công lặng lẽ leo lên.

Kỳ thật nếu không có dây thừng cô cũng có thể dùng khinh công leo vào, nhưng phương pháp này tiết kiệm kha khá thể lực, vạn nhất trong phòng có zombie hoặc quái vật khác, tiết kiệm điểm thể lực này nói không chừng có thể cứu mạng bản thân.

Tay cô ấn vào khung cửa sổ còn chưa có trang bị kính, nhẹ nhàng bay vào trong, bên trong không một bóng người, tro bụi đầy đất, cô đánh giá một phen rồi thu hồi dây thừng, đột nhiên nghe tiếng bước chân trên lầu.

Hơn nữa là tiếng bước chân đi xuống, nghe ra chỉ có một người, Tiêu Vũ Hiết lập tức dán mặt lên vách tường ở cửa phòng, nín thở, tự hỏi rốt cục ai sẽ xuất hiện ở nơi này vào thời gian này.

Người nơi này? Không giống, hoàn cảnh phòng này không có dấu vết người từng sinh sống, nhưng nếu là đi ngang qua, tại sao sẽ lên lầu? Nếu là đồng đội khác, lý nên nói trước ở kênh đội ngũ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cô đột nhiên nghĩ tới người đội viên hoàn toàn chưa nói chuyện kia.

"Có người sao?" Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên ở ngoài cửa, sau đó có tiếng đẩy cửa của anh ta, Tiêu Vũ Hiết không kịp nghĩ nhiều, đè lại ván cửa nói: "Ai?"

Người này phảng phất bị dọa sợ, sau một lúc lâu mới nói: "Là đồng đội sao? Tôi tên Trần Thiên."

"Tại sao lúc nãy cậu không nói chuyện ở kênh đội ngũ?" Tiêu Vũ Hiết xác nhận thân phận anh ta vẫn không hết nghi ngờ, ngược lại càng thêm hồ nghi: "Cậu ở chỗ này làm gì?"

"Lúc tôi tỉnh lại đã tại đây rồi?" Trần Thiên hình như đã từ bỏ việc đẩy cửa ra, ngoan ngoãn mà đứng ở hàng hiên, tiếng anh ta vang lên, "Cô cũng không nói chuyện mà."

Cũng có lý, bởi kiếp trước bận tâm thân phận của mình, Tiêu Vũ Hiết luôn không thích giao lưu ở kênh đội ngũ, để tránh bị người khác nhìn ra sơ hở, hơn nữa cô gặp qua không ít người cũng như vậy.

Cô nắm chạy tay, thân thể căng chặt mà kéo cửa gỗ ra.

Nam sinh trước mặt có diện mạo thanh tú, vẻ mặt vô hại, thấy cô mở cửa còn mìm cười ngượng ngùng, trúc trắc đem thanh kiếm nhét vào vỏ, gãi gãi đầu: "Chào cô, chúng ta cùng đi đến điểm tập hợp đi."

Ánh mắt Tiêu Vũ Hiết đảo qua phần bên trong cánh tay anh ta, tay cô nắm chặt, đông cứng nói: "Cũng đúng, cậu đi trước đi."

Trần Thiên ngoan ngoãn xoay người theo thang lầu đi xuống, Tiêu Vũ Hiết nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta, đem cửa phòng đóng lại, hít sâu một hơi, sờ vào hai thanh chủy thủ cột trên đùi rồi mới đi lên theo.

Điểm tập hợp của họ là ở ga tàu điện ngầm lúc trước Tiêu Vũ Hiết đã gặp, sau khi xác nhận phụ cận an toàn, dưới sự chỉ dẫn ở kênh đội ngũ bọn họ tiến đến đó, ánh mặt trời rất nóng, Trần Thiên chuyên chọn chỗ bóng râm của nhà lầu mà đi, thân thể anh ta nhỏ gầy nhìn mong manh yếu đuối, nhưng ánh mắt Tiêu Vũ Hiết càng thêm cảnh giác.

"Chúng ta không phải đồng đội sao?" Tựa hồ cảm giác được cô không tín nhiệm, anh ta quay lại oai đầu hỏi: "Sao bộ dáng cô cứ như đang đối đầu với kẻ địch mạnh vậy?"

Tiêu Vũ Hiết lùi một bước nhỏ về sau, kéo ra khoảng cách, lạnh lùng nói: "Tôi không tín nhiệm bất cứ người xa lạ nào cả."

"Thật đáng tiếc" Trần Thiên thở dài: "Nhân sinh của cô sẽ bớt đi rất nhiều lạc thú."

Tiêu Vũ Hiết lộ ra một nụ cười giả, ý bảo anh ta tiếp tục đi về phía trước.

Chờ khi 2 người tới nơi, trạm xe đã đứng hai cô gái, A Kha mắt tinh nhìn thấy cô trước, cười hướng cô vẫy vẫy tay, hàm răng trắng tinh dưới ánh mặt trời như sáng lên.

"Tiêu Tiêu" Cô kêu lên: "Cậu cũng ở nhiệm vụ này, thật tốt quá."

Tiếp theo họ giới thiệu với nhau, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao là Dương Vũ, học sinh mộ trường đại học vũ đạo, Tae Kwon Do đai đen, có lẽ cũng vì nguyên nhân này mới có thể một đường hoàn thành nhiệm vụ đến giờ.

Nói chuyện một lát, nam sinh có thanh âm lười biếng kia còn chưa xuất hiện, thẳng đến bọn họ liên hệ kênh đội ngũ cũng không thấy anh ta xuất hiện mới thấy có gì đó không đúng.

"Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?"