Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 34-2: Ga tàu điện ngầm (2)



Edit: tramhuong3890

Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu một người đã mất tích, đây cũng không phải dấu hiệu tốt đẹp gì. Hơn nữa, bọn họ còn chưa rõ ràng tình huống như thế nào.

Trong trò chơi, thư từ qua kênh và ý thức người tương liên, nếu không liên hệ được người trong kênh đội ngũ thì chỉ có ba tình huống có thể xảy ra, một là anh ta đã chết, hai là anh ta bị người đánh ngất giấu ở đâu đó, ba là anh ta rất ghét nói chuyện với nhau, bởi lúc trước họ đã nghe được thanh âm anh ta nên có thể loại bỏ trường hợp thứ ba.

Nhưng quan trọng là, thứ khiến anh mất tích là con người hay sinh vật biến dị, nếu là thứ sau, lẽ ra thì lúc trước khi chết cũng có thể nhắc nhở họ một câu, trừ phi là sinh vật đó khống chế anh ta hoặc giết chết trong nháy mắt, khả năng này cũng có thể xảy ra, nhưng nếu là người thì vô cùng có khả năng nhân lúc anh ta sơ ý mà tấn công từ sau lưng, quan trọng nhất là, anh ta đã có thể thành công vượt qua những phó bản trước đó, đối sinh vật nguy hiểm thì hẳn là có tính cảnh giác khá cao rồi chứ.

Tiêu Vũ Hiết yên lặng nhìn thoáng qua Trần Thiên ở bên cạnh, cậu ta đang mỉm cười giống như bình thường vậy.

"Chúng ta có cần ra ngoài tìm hay không?" Một tay Dương vũ dựng lều, một tay phe phẩy quạt, hơi di động về phía bóng râm của bảng chỉ dẫn ga tàu điện ngầm: "Nơi này thật quá nóng rồi."

A Kha lau mồ hôi trên mặt, cắm chủy thủ mà bình thường không rời tay vào vỏ: "Cứ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp hay, trước tìm nơi có thể đặt chân đi đã."

Tiêu Vũ Hiết có buff chịu nhiệt từ thôn Sa Mạc nên không sợ nóng như những đội viên khác, nghe vậy ánh mắt sáng lên, đoạt lời trước Trần Thiên: "Vừa rồi tôi tới đây thấy bên cạnh đường phố có mấy tòa nhà chưa trang hoàng phòng ở, có lẽ có thể dùng tạm làm nơi dừng chân."

Mắt thường cũng có thể thấy lông mày Trần Thiên nhíu lại, khóe môi cười cũng đi xuống một chút: "Nơi đó tôi cũng đã đi qua, nhưng là không có cửa kính phòng hộ, tôi lo lắng sẽ không cản được sinh vật phi hành..."

"Điều đó không quan trọng." Tiêu Vũ Hiết thuận thế nói: "Dù sao trong chốc lát chúng ta cũng không tìm được nơi dừng chân khác, có nơi để che nắng đã không tệ rồi, cho dù không được thì lại tìm nơi khác, đứng ở đây mãi không tốt, hơn nữa ngươi không đồng đều, chúng ta cũng không có tâm tình tới ga tàu điện ngầm làm nhiệm vụ, các bạn thấy thế nào?"

A Kha theo thói quen mà nghịch chủy thủ, một đôi mắt có chút suy tư chuyển qua người Tiêu Vũ Hiết và Trần Thiên, cô không hiểu biết Trần Thiên nhưng Tiêu Vũ Hiết cũng được xem như là người quen, đứng về ai cũng không cần do dự. Cô mỉm cười phụ họa: "Nếu cậu đã nói thế thì chúng ta cứ tới tòa nhà đó nhìn xem, còn cửa sổ thì, tôi có một bộ đồ dự phòng ở đây, chắc là sẽ có chỗ dùng được."

Dương Vũ cũng bị phơi phát nóng, liên tục phụ họa, Trần Thiên tuy còn giữ nụ cười trên mặt nhưng người sáng suốt vừa thấy đã biết lúc này tâm tình hắn ta chắc không tốt lắm đâu.

Tiêu Vũ Hiết đưa ra việc trở về tòa nhà kia là có nguyên nhân, thời gian những người chơi xuất hiện ở nhiệm vụ bắt buộc là giống nhau, nếu Trần Thiên đã giết hoặc đánh ngất người đội viên kia, hắn chắc không có thời gian xử lý dù là thi thể hay người sống. Giả thiết nếu Trần Thiên làm chuyện này, vậy thì người đội viên kia chắc chắn còn ở trong phòng nơi mình và hắn gặp nhau.

Còn tại sao vừa gặp mặt Tiêu Vũ Hiết đã hoài nghi Trần Thiên...

Do hình săm ở nội sườn cánh tay hắn, kiếp trước Tiêu Vũ Hiết đã từng nhìn thấy đồ án đó, một đầu là rồng đen Trung Quốc, phía dưới có hai chữ hoa MS, hình xăm này thuộc về tổ chức tôn giáo cấp tiến – diệt thế giáo.

Tổ chức này tuyên dương tận thế là ý chỉ của thần tối cao, là thần quyết định nhân loại diệt vong, mà nhân loại thì phải tuân theo ý chỉ của thần, ngoan ngoãn đi hướng tử vong, như vậy sau khi chết mới có thể quay lại thiên quốc của thần mà không phải đấu tranh vô vị, cầu sinh ở tận thế.

Nếu mày không chết, bọn tao sẽ tới giúp mày, đây là tôn chỉ mà diệt thế giáo một lòng thờ phụng. Đối những thành viên của chúng, bọn chúng giết chết nhân loại không phải vì cướp tính mệnh họ mà là đem tới cơ hội trọng sinh ở thiên quốc tới. Đây là sứ mệnh của bọn chúng, giết chết hoặc khuyên phục được càng nhiều người, trong mắt thần địa vị của chúng sẽ càng cao.

Diệt thế giáo ở giai đoạn trước tận thế chỉ là một tổ chức nhỏ, trên dưới mới chỉ có một hai trăm người, nhưng tới trung hậu kỳ tận thế, bọn họ thu nạp được rất nhiều người đối tương lai tuyệt vọng, tổ chức ngày càng lớn mạnh, thậm chí có được một căn cứ lớn, đương nhiên, giáo chỉ cũng theo sự sa đọa của những thành viên cao tầng mà thay đổi, lý do rất đơn giản, người đã chết thì ai tin giáo phái? Còn giáo chỉ ban đầu của bọn chúng, Tiêu Vũ Hiết nghe được từ một kẻ thoát ly tổ chức này nói đến, cái hình xăm con rồng đen là tiêu chí ban đầu của thành viên gia nhập tổ chức, sau lại trở thành chứng minh họ là thành viên cao tầng.

Bởi kẻ sáng tạo đã nghĩ tới tình huống lúc đầu diệt thế giáo sẽ là tổ chức mỗi người kêu đánh, cho nên hình xăm thường giấu ở những nơi khá kín đáo, ví như cánh tay hoặc bên trong đùi, sau thắt lưng... Tiêu Vũ Hiết cũng là lúc vô tình nhìn thấy hình xăm trên cánh tay Trần Thiên mới nghĩ tới tổ chức này. Kỳ thật ở trung hậu kỳ tận thế, tổ chức ngầm như vậy cũng không biết có bao nhiều, diệt thế giáo được xem như là có chút danh tiếng, bằng không chỉ sợ cô còn không nghĩ ra.

Nếu biết Trần Thiên là người diệt thế giáo, đương nhiên cô phải đề cao cảnh giác, người chơi ban đầu thường có loại ấn tượng khó thay đổi là tin chắc rằng đồng đội không thể công kích nhau, nhưng kỳ thật là ngược lại, hiện thực so với tưởng tượng thì tàn khốc hơn nhiều. Nhân loại không chỉ phải phòng bị động thực vật ở tận thế mà còn phải phòng bị chính con người.

Đoàn người đi về phòng ở mà Tiêu Vũ Hiết nhắc tới, cũng không biết Trần Thiên đã nghĩ tới phương pháp gì để che giấu tốt, một lần nữa hắn ta đã trưng ra khuôn mặt tươi cười vô hại mà ngượng ngùng, Tiêu Vũ Hiết nhìn thế thì suýt cho rằng mình đã nghi ngờ nhầm người.

Đi dưới ánh mặt trời thật không dễ dàng, không bao lâu, Dương Vũ đã đổ đầy mồ hôi, lưng áo thun ướt đẫm, A Kha cũng không tốt hơn bao nhiêu, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt, thường thường lấy nước ra từ trong ba lô tới uống một ngụm.

Đi được khoảng gần mười phút dưới bóng râm, Trần Thiên đột nhiên chỉ vào một cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa ở ven đường: "Nhìn xem, nơi đó có một tiệm tạp hóa."

Đây mới là dụng ý của hắn, Tiêu Vũ Hiết bừng tỉnh đại ngộ, cô quá để ý xem Trần Thiên đã giấu gì trong tòa nhà lúc gặp mặt hắn mà đã xem nhẹ cửa hàng nhỏ này. Cái tiệm có nước đồ ăn cùng với phòng hộ tốt này so với tòa nhà chưa trang hoàng cửa sổ cũng chưa lắp thì tốt hơn nhiều.

"Thế này sợ không được tốt lắm?" Dương Vũ do dự một chút: "Cái tiệm này có chủ của nó."

Trên mặt Trần Thiên hiện ra nụ cười nhạo trong một thoáng, nếu Tiêu Vũ Hiết không phải luôn chú ý tới vẻ mặt hắn ta chắc cũng sẽ không để ý thấy.

"Hiện tại chín là tận thế!" Hắn nới lỏng cổ áo sơ mi, vui lòng nhắc nhở, lại thiện giải nhân ý nói: "Chúng ta có thể gõ cửa xem chủ của nó có ở đây không, nếu không có người thì chúng ta sẽ để lại chút tiền bồi thường trong đó, thế nào?"

Dương Vũ mím môi có vẻ thập phần xin lỗi.

"Tôi cũng cảm thấy thế không được tốt lắm." Không biết là do nguyên tắc đạo đức hay do không tín nhiệm Trần Thiên mà A Kha cũng thay Dương Vũ nói chuyện: "Dù sao chúng ta không biết trong đó có người hay zombie không, nếu nơi này hoang vắng như vậy, nhưng có tàu điện ngầm, hộ gia đình và hộ kinh doanh chắc là có không ít, nếu chủ quán mở cửa còn có thể giải thích rằng anh ta rời nhà chạy trốn, nhưng cửa hàng đóng cửa thì có khả năng còn ở nhà, chúng ta cứ xông vào như vậy thì không tốt đâu."

Trần Thiên thu hồi nụ cười trên mặt, mặt hắn dài cằm nhọn, mũi hơi quặp, lúc không cười trông có vẻ vô cùng u ám, thanh âm hắn cũng giảm xuống: "Nếu các bạn đã nghĩ như vậy thì chúng ta chia đôi đi, các bạn tới tòa nhà chưa trang hoàng kia, tôi muốn vào cửa tiệm này."

Tiêu Vũ Hiết nhanh chóng cân nhắc lợi và hại của việc chia đội, cùng hành động có thể giám thị trạng huống của Trần Thiên, nếu để hắn rời khỏi đội ngũ một mình, ai biết được sẽ làm chuyện gì sau lưng mình: "Nếu cậu nhất thiết muốn vào đó." Tiêu Vũ Hiết túm túm góc áo A Kha: "Vậy chúng ta vẫn nên cùng nhau thì hơn."

Dù A Kha không biết trong lòng cô nghĩ gì nhưng vẫn gật đầu. Dương Vũ vốn không phải cương quyết phản đối, thấy mọi người đều đồng ý cũng đành bĩu môi đi theo.

Cửa tiệm này cũng giống như những tiệm khác, có hai cửa pha lê phòng trộm, trên lầu chắc là nơi họ ăn ngủ, đoàn người tới cửa tiệm, các cô gái đứng một bên xem Trần Thiên sẽ "gõ cửa" như thế nào.

Trần Thiên làm hết trách nhiệm mà gõ mạnh hai lần vào cửa pha lê, hô lớn: "Có người sao?" Gõ một lát vẫn không có ai ra mở cửa, hắn lấy ra một chuỗi chìa khóa từ ba lô, chỉ một lát sau cửa khóa đã được mở.

Anh ta có vẻ rất quen thuộc cách làm này thì phải.

Trần Thiên dẫn đầu đẩy cửa ra đi vào bên trong, cửa tiệm này rất nhỏ, những đồ bày biện trên kệ vẫn hoàn hảo, hình như không có người xa lạ từng tới đây, ba nữ hài theo sau hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ có Tiêu Vũ Hiết nắm chạy găng tay có bẫy rập, căng chặt toàn thân.

Chính như theo lời A Kha, khu vực này cách ga tàu điện ngầm không xa, dù là hộ gia đình hay người kinh doanh đều không ít, nhưng một đường đi tới lại chẳng có dân cư nào, ngay cả cửa hàng tạp hóa dễ bị cướp bóc nhất cũng chẳng có chút hư hao, khiến người ta không thể không lo lắng đề phòng.

Cửa hàng tạp hóa đóng cửa, đường phố trống không, biến cố tận thế xảy ra ở buổi tối,... Tiêu Vũ Hiết liên tưởng lại mọi thứ để cho ra một kết luận khiến cô sởn cả gai ốc lên.

Chẳng lẽ, lúc tận thế vừa bắt đầu, nơi này cũng đã trống không rồi?

"Ồ, nơi này có cầu thang." Dương Vũ chỉ vào một nơi viết đường lên lầu: "Chúng ta có lên trên xem không?"

Cửa vào cầu thang bọc một tầng sắt mỏng, A Kha cắm chủy thủ vào, lúc rút ra thấy mũi nhọn có vài mảnh gỗ vụn, Trần Thiên tới mặt kia của tiệm, mở ra laptop trên bàn, xem xét sổ ghi chép, Tiêu Vũ Hiết cũng đi qua nhìn lướt qua, sổ ghi lại tới nửa tháng trước, vừa lúc bắt đầu tận thế.

Tay cô sờ lên bàn, khi giơ lên xem thì thấy trên đầu ngón tay có một tầng màu xám, tựa hồ rất lâu rồi chưa có người dọn dẹp.

Loại sinh vật gì có thể tiêu diệt tất cả nhân loại chỉ trong một đêm mà không lưu lại dấu vết? cô lập tức nghĩ tới một khả năng, cẩn thận nhìn lướt qua chân tường và cạnh cửa hàng tạp hóa.

Khi cô và Trần Thiên đang nghiên cứu sổ ghi chép, A Kha và Dương vũ đã thử đẩy ra cửa tới cầu thang, bên trong cửa là một đoạn cầu thang ngắn, các cô liếc nhau, A Kha rút ra chủy thủ đặt trước ngực, đi từng bước nhỏ lên trên, Dương Vũ hơi khom lưng, tay cầm một cây roi, cẩn thận theo sau.

"A Kha" Lúc này Tiêu Vũ Hiết mới nhận ra không thấy hai cô gái kia đâu, cô gọi nhẹ một tiếng, cũng chú ý tới cửa lên lầu, cô do dự một lát, không lập tức đẩy cửa đi lên, bản lĩnh A Kha cô cũng hiểu một chút, biết rằng người thường không thể tạo ra thương tổn cho cô ấy được, nhưng nếu cô cũng lên gác tìm họ, không có người nhìn Trần Thiên, không biết hắn ta sẽ làm ra việc gì nữa.

Hơn nữa, cô liếc mắt nhìn qua Trần Thiên đang hết sức chăm chú xem máy tính, vừa lúc đầu không xác định hắn có phải người diệt thế giáo không nên không động thủ với hắn, giờ thì có một đồng đội mất tích, bên cạnh lại có hai cô gái, ném chuột sợ vỡ đồ, nếu hiện tại Dương Vũ và A Kha không ở đây, có thể khống chế hắn ta hay không đây?

Dĩ vàng nguyên tắc hành sự của Tiêu Vũ Hiết là người không phạm ta thì ta không phạm người, chưa từng chủ động ra tay với người hường, đây là nguyên tắc và lập trường của võ giả, đối việc đánh lén sau lưng hoàn toàn không hiểu gì cả, tất nhiên người thì khác với zombie, cô lo lắng mình rút dây động rừng dọa hắn hoặc dùng sức quá độ mà giết chết hắn luôn.

Trước thử xem đi, Tiêu Vũ Hiết giả bộ xem xét đồ vật trên kệ, chậm rãi đi tới chỗ Trần Thiên, có nhân tố nguy hiểm như vậy tại bên người, chỉ sợ rằng ngủ cũng không yên ổn được.

"A!" Chưa kịp động thủ, hai người đã nghe được tiếng thét chói tai truyền đến từ trên lầu, đó là thanh âm Dương Vũ, Tiêu Vũ Hiết chỉ đành tiêc nuối mà buông tha cơ hội này, chạy lên lầu với Trần Thiên, động tác và phản ứng của hắn cũng vô cùng nhanh chóng, chắc là nhanh nhẹn cũng trên 2 điểm.

Tới lầu hai, cảnh tượng trước mắt khiến họ phải ngừng thở.

Mắt thấy cửa phòng ngủ cạnh phòng khách đã mở ra một khe hở không nhỏ, Dương Vũ liên tục thét chói tai vừa lùi về sau, A Kha cầm tay cô ta chạy xuống lầu, lúc đi qua Tiêu Vũ Hiết thì dùng tay còn lại bắt lấy cô, nhanh chóng hét lên: "Chạy!"

Nghe vậy, Trần Thiên và Tiêu Vũ Hiết cũng không kip hỏi thế nào, tuân theo phản ứng thân thể trốn về sau, trong nháy mắt khi rời khỏi cửa phòng khách, Tiêu Vũ Hiết nhìn thoáng qua cửa phòng khách. Cô thấy con gián đen chạy ra khỏi khe hở cửa như thủy triều, nhìn đến đối diện cửa là giường, trên đó có một bô khung xương hình người, màu trắng tinh càng nổi bật giữa màu đen của bầy gián.

Đoàn người mau chóng chạy xuống lầu, Trần Thiên còn có chút ý thức mà đóng lại cửa lên lầu luôn, bọn họ chạy như bay ra khỏi cửa hàng tạp hóa này, chạy tới đường phố bị mặt trời chiếu xuống, liên tục thở dốc.

Hai tay Dương Vũ chống lên đầu gối, cả người như được vớt ra từ trong nước vậy, A Kha lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua đằng sau, Trần Thiên – hắn cười càng thêm vui vẻ, nhìn đến nụ cười của hắn, Tiêu Vũ Hiết nhíu mày.

Hắn vui vẻ gì chứ? Bởi vì xuất hiện thứ mạnh mẽ có thể dễ dàng giết chết nhân loại sao?

Hắn quả thực điên rồi.

Cảm thấy biểu tình của mình không đúng, hắn thu hồi nụ cười, nới lỏng cổ áo sơ mi, để cho không khí tiến vào trong người cho mát mẻ. Lúc này, A Kha nhìn tiệm tạp hóa mà sắc mặt trầm trọng nói: "Như vậy thì, đối với nội dung nhiệm vụ, chúng ta nên có chuẩn bị tâm lý."

Không sai, sắc mặt Dương Vũ và Trần Thiên thay đổi, trò chơi không có khả năng cho bọn họ một nhắc nhở không chút liên quan nào, những con gián nhất định có quan hệ gì đó với ga tàu điện ngầm, bọn họ cơ hồ có thể khẳng định, ga tàu điện ngầm nhất định tồn tại càng nhiều sinh vật tương tự như thế.

"Nhiệm vụ này cũng quá khó khăn chứ." Dương Vũ ngồi quỳ trên mặt đất, rồi rất nhanh nhảy dựng lên – mặt đất quá nóng mà. Vẻ mặt cô như đưa đám oán giận nói: "Nếu tàu điện ngầm có con gián, chúng ta nên làm nhiệm vụ thế nào hả, nhìn bộ dáng hung tàn của chúng mà xem, khẳng định là sinh vật biến dị rồi, chỉ cần bị cắn một ngụm sẽ bị cảm nhiễm chứ đừng nói tới việc bị ăn thành khung xương nữa." Cô vỗ vỗ bộ ngực bình thản của mình, giảm nhẹ sự khẩn trương: "Nhiệm vụ này còn có thể làm sao!"

"Không thể." Trần Thiên nhanh chóng quyết định nói: "Xin lỗi, nhiệm vụ lần này, tôi rời khỏi."

Trong lòng Tiêu Vũ Hiết cả kinh, cô minh bạch đây là cơ hội cuối cùng, bất chấp quá nhiều, cô nói: "Cậu không thể rời khỏi." Không đợi họ phản ứng lại, cô ra tay với Trần Thiên, phản ứng của hắn cũng cực nhanh, lập tức tới gần Dương Vũ, trong điện quang hỏa thạch, A Kha kéo Dương Vũ lại, mang cô ấy kéo ra khỏi vòng chiến đấu, Tiêu Vũ Hiết thành công khống chế điểm yếu của hắn, chủy thủ đặt trên yết hầu, nói lần nữa: "Cậu đừng nghĩ đi."

"Sao lại thế này?" Sau khi lôi Dương Vũ ra, A Kha không hiểu nhìn về phía Tiêu Vũ Hiết, vẻ mặt Dương Vũ cũng mờ mịt.

"Cậu biết diệt thế giáo không?" Cô hỏi A Kha, mà giờ phút này, sắc mặt Trần Thiên đại biến, hắn yên lặng nhìn chằm chằm mặt Tiêu Vũ Hiết, lộ ra nụ cười vô hại: "Cậu đang nói gì? Tôi không hiểu."

Tiêu Vũ Hiết ý bảo hai người A Kha đi xa một chút, cô từng nghe nói việc có không ít thành viên tổ chức này đồng quy vu tận với địch thủ, giải thích đơn giản về giáo phái này cho hai cô, cuối cùng cầm lấy cánh tay Trần Thiên để lộ ra hình xăm, lúc này, A Kha và Dương Vũ đã tin lời Tiêu Vũ Hiết, A Kha nhìn hình xăm kia, lộ ra thần sắc mê mang: "Hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu rồi."

"Cái hình xăm này chỉ để cho đẹp thôi." Trần Thiên ngoan ngoãn để đối phương chộp mệnh môn của mình, vô tội nhìn các cô: "Hơn nữa lùi một bước, nếu tôi là người giáo phái này, các cậu tính toán làm gì với tôi? Giết hả?"

A Kha nhất thời không còn gì để nói, giết người? Cô chưa từng nghĩ tới, thẳng đến hôm nay cô còn chưa tiến vào trạng thái tận thế, có chăng chỉ là một chút nguyên tắc làm người.

Thấy hai nữ hài đều tỏ vẻ không muốn giết người, Tiêu Vũ Hiết cũng không tiện ra tay, cô dùng thủ pháp gọn ghẽ lưu loát đánh ngất hắn, dùng dây thừng trong ba lô trói lại, nói ngắn gọn: "Tôi đi trươc tìm đôi viên mất tích kia, các cậu nhìn hắn nhé."

"Một người cậu có làm được không?" A Kha nghịch chủy thủ trên đầu ngón tay, lo lắng nhìn cô: "Hay là để tôi đi."

Tiêu Vũ Hiết lắc đầu: "Cậu biết nơi tôi nói là chỗ nào sao?"

Không nói nhiều nữa, cô nhìn thái dương sắp ngả về phía tây, đi về hướng mình đã nhận định, sau khi rời khỏi tầm mắt của bọn họ lập tức vận chuyển khinh công, không lâu sau cô đã nhìn đến ngôi nhà lộ ra mái ngói kia, trong lòng vui ve, hai ba bước đã tới hiên nhà, nhẹ nhàng nhảy lên lầu hai, đây là nơi cô gặp Trần Thiên, cô nhìn thoáng qua bên trong, thấy không có ai mới lên lầu ba.

Trên bãi đất trống ở lầu ba quả nhiên có một người bị trói chặt đang nằm đó, anh ta khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ vận động màu đen, giày thể thao trắng, trong không khí vẫn còn mùi thuốc mê, cô ngừng thở, lấy đi khăn lông gây mê trên mặt anh ta, dùng ngón tay đặt vào mũi thấy anh ta vẫn còn thở.

Tiêu Vũ Hiết vỗ vỗ mặt anh ta, thấy vẫn chưa tỉnh lại, đành phải lấy nước từ trong ba lô đổ vào mặt anh at, có thể là thời gian gây mê đã hết hoặc cũng có thể tác dụng của nước, chưa tới hai phút anh ta đã tỉnh lại, nhìn cô mê mang.

"Tôi là Tiêu Tiêu." Cô tự giới thiệu: "Đồng đội của anh."

"Tôi là Trịnh Dương." Nam nhân mờ mịt chớp chớp mắt, bỗng nhiên mắt trừng to: "Tôi nhớ ra rồi! Tôi nói chuyện với cô gái kia thì bị người gây mê từ phía sau."

"A Kha" Tiêu Vũ Hiết lập tức kêu lên trong kênh đôi ngũ: "Cẩn thận Dương Vũ."

"Đã quá muộn." Tiếng cười của Trần Thiên vang lên trong kênh đội ngũ, cùng lúc với tiếng cười khẽ quen thuộc của Dương Vũ: "Cô ta đã về tới ôm ấp của thần."

"Thần sẽ thích cô ta." Thanh âm thiên chân của Dương Vũ vang lên: "Cô ấy ở quốc gia của thần sẽ rất vui vẻ."

"Như vậy, lần sau gặp lại." Trần Thiên ý vị thâm trường nói: "Cám ơn cô không giết chết tôi."

Bên tai cô lập tức vang lên hai âm thanh nhắc nhở có người thoát đội ngũ, đôi môi Tiêu Vũ Hiết run rẩy, cô thở sâu, mím môi.

"Tôi phải mau tới đó xem." Tiêu Vũ Hiết không nhìn Trịnh Dương nhưng anh biết lời này cô nói với mình: "Tôi phải nhìn qua một lần."

"Được" Trịnh Dương lắc lắc đầu, vẫn hơi thấy choáng váng, day day huyệt thái dương nói: "Lập trường của chúng ta giống nhau."

Tiêu Vũ Hiết không để ý anh ta, cô nắm thật chặt chủy thủ trong tay.

Dọc theo đường đi dưới ánh nắng cực nóng, bọn họ trở lại con đường kia, Tiêu Vũ Hiết ngừng ở nơi cách cửa hàng tạp hóa rất xa, lấy thị lực của cô có thể nhìn thấy một đoàn lại một đoàn con gián đen sì vây quanh ở một khối hình người, nhiều gián như vậy, dù cô có mạnh hơn cũng không dám tiến lên, cô cứ như vậy mà nhìn chằm chằm đoàn con gián kia... xa xa nhìn chằm chằm như thế.

"Cô không cần quá thương tâm." Trịnh Dương vụng về an ủi: "Có lẽ, có lẽ không phải cô ấy đâu."

Tiêu Vũ Hiết lắc đầu, A Kha là người có tính cảnh giác rất cao, nhưng cô ấy không hoài nghi Dương Vũ, tỷ lệ bị Dương Vũ một kích đắc thủ quá cao, so với việc A Kha còn sống cao hơn nhiều. Huống chi, cô không nghe được thanh âm nói chuyện của A Kha trong đội ngũ nữa, điều này chỉ có thể chứng minh cô ấy đã chết hoặc mất ý thức, dù là cô ấy đã mất ý thức trước cửa hàng tạp hóa này thì con gián trong đó... sẽ chạy ra tới ăn luôn.

Như bây giờ vậy.

"Là tôi sai." Tiêu Vũ Hiết lẳng lặng nhìn một lúc lâu mới nói: "Tôi phải sớm nên đoán được, nếu tôi và A Kha quen nhau thì có khả năng Dương Vũ cũng biết Trần Thiên, hơn nữa hiện tại trừ bỏ khuôn mặt và thân phận, mà còn chẳng biết thân phận của họ là thật hay giả, tôi đối bọn họ hoàn toàn không biết gì cả." Việc này đả kích cô quá lớn.

"Chúng ta phải cẩn thận bọn họ." Nhìn đám con gián vẫn như cũ còn đang ăn uống, Tiêu Vũ Hiết chậm rãi thở ra một hơi, điều tiết tốt tâm tình mới nói: "Bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chúng ta... cũng sẽ không."

Lần sau gặp gỡ, cô sẽ không lại nhân từ nương tay nữa.

Sau việc đã xảy ra, Tiêu Vũ Hiết thật sự không có tâm tình đi điều tra ga tàu điện ngầm nữa, cô và Trịnh Dương đi xung quanh xem có phòng ở sạch sẽ nào làm điểm dừng chân tạm thời không, đi được khoảng năm trăm mét thì cuối cùng tìm được một nhà ở vừa trang hoàng còn chưa có người vào ở, căn nhà này hai phòng một sảnh một bếp một vệ sinh, cô dùng những tờ báo nhét kín cửa phòng bếp và phòng vệ sinh, đậy kín bồn cầu thông với ống thoát nước, phòng tắm và vòi nước, lại bảo Trịnh Dương mang chăn đệm của phòng ngủ khác chuyển lại đây.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, làm vậy không được tốt chứ." Miệng thì nói vậy nhưng anh ta vẫn tích cực dọn vào phòng ngủ với Tiêu Vũ Hiết, trải nệm ở một bên giường, tro bụi tung bay, Tiêu Vũ Hiết vừa dán hết khe hở cửa sổ vừa nói: "Nếu đã không tốt thì anh dự định làm gì?"

Ga tàu điện ngầm chắc chắn có gián, trong lòng bọn họ biết rõ vậy, những thứ khác chưa nói đến nhưng phải làm thế nào ứng đối với đàn gián là việc cấp bách nhất hiện giờ của họ.

"Xăng và hỏa." Tiêu Vũ Hiết dừng một chút nói: "Tôi biết làm bom xăng."

Cách làm này cô học được từ lúc ở Vườn cây, sau chuyện đó, cô thói quen tùy thân mang theo tài liệu chế tạo bom, quan trọng nhất đương nhiên là xăng, thứ này cũng dễ thu thập, chỉ cần tìm mấy cái xe trống là được, chắc là có thể tìm được ở bãi đỗ xe gần ga tàu điện ngầm.

"Bom xăng." Trịnh Dương lặp lại nói: "Nếu là có bom thì tất nhiên là càng tốt hơn."

Nhắc tới bom, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên dừng lại động tác trên tay: "Đúng vậy, phụ cận chỗ này có cục cảnh sát hay không, hoặc là cơ cấu cảnh sát, nếu không có cửa hàng hàn điện cũng được."

Vừa dứt lời, cô đã nhớ lại gì đó, thất thanh cười: "Sao tôi lại quên cơ chứ, anh cũng là người chơi tất nhiên không biết những chuyện này."

"Tuy rằng tôi không biết." Trịnh Dương lấy ra một tấm bản đồ dưới giường: "Nhưng nó thì chắc là biết."

Khi nhìn tới tấm bản đồ kia, trong nháy mắt Tiêu Vũ Hiết cơ hồ cho rằng là giả, dù sao ở xã hội hiện đại, ai còn dùng da thú làm bản đồ nữa? Nhưng cái bản đồ này hàng thật giá thật xuất hiện từ năm trước, chắc là bố cục kết cấu cũng không thay đổi quá nhiều, Trịnh Dương tập trung tinh thần nghiên cứu tấm bản đồ này, Tiêu Vũ Hiết thì điều tra tình trạng gián ở phòng ngủ và thư phòng.

Khác với lúc chưa biến dị, những loài côn trùng như gián, nhện, kiến này sau khi biến dị thường xuất hiện thành bầy đàn, chúng di chuyển cũng rất quy luật, còn biết giao lưu và có tín hiệu câu thông với nhau, trong thời kỳ giữa và sau tận thế, cso không ít chuyên gia cố gắng phá giải những tín hiệu này, tựa như ong mật có thể phát hiện tín hiệu từ hoa, con người cũng có thể thông qua những tín hiệu này để phát hiện quy luật hành động của chúng, do đó tránh đi phạm vi địa bàn của chúng, nước giếng không phạm nước sông. Kỳ sau tận thế, những khu vực khác nhau bị loại động thực vật này chiếm cứ gọi là vùng cấm, càng về sau, phạm vi vùng cấm càng lớn, không gian sinh tồn của nhân loại cũng vô hạn chế mà bị thu nhỏ lại, lửa hi vọng cũng dần dần tắt, cuối cùng hình thành bốn căn cứ lớn, đương nhiên những căn cứ này sau đó cũng bị phá từng chút một, nhân loại cuối dùng bị diệt sạch.

Giống như nước ấm nấu ếch, nếu như giai đoạn trước họ còn có thể tận lực dọn dẹp vùng cấm, không để những giống loài này có cơ hội sinh sôi nảy nở, thì có lẽ về sau nhân loại có thể sống lâu một chút, còn lâu tới chừng nào thì cô cũng không dám đi đoán.

Nếu côn trùng đều xuất hiện thành bầy đàn, vậy trong phòng cơ hồ không có khả năng xuất hiện con gián hoặc kiến đơn lẻ, dù là như thế, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn tận lực dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ, nhất là những xó xỉnh góc nhà. Cô biết đàn côn trùng phân công nhiệm vụ nghiêm mật, trong đó còn có con chuyên môn ra ngoài tìm thức ăn, nếu gặp phải nó mà chậm trễ diệt sát thì lập tức sẽ phải đối mặt với cả đàn côn trùng số lượng lớn, mà cho dù diệt sát rồi cũng phải rời đi nơi đó đúng lúc, nếu không sẽ còn có con thứ hai con thứ ba xuất hiện điều tra, bởi lộ tuyến của chúng là cố định.