Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 7: Bí mật trong trường đại học 7



Edit: Tramhuong3890

Việc cùng Chúc Tiểu Ngọc nói chuyện mở được giao cho Tiêu Vũ Hiết.

Phương pháp của cô cũng rất đơn giản thô bạo, tìm bạn cùng phòng hỏi số phòng ký túc của dối phương, buổi tối khi mọi người cùng về ký túc, cô trực tiếp đi qua gõ cửa, có người mở cửa, cô nói trực tiếp là mình muốn tìm Chúc Tiểu Ngọc.

"Tiểu Ngọc? Còn chưa trở về" Nữ sinh mở cửa vừa bọc mái tóc ướt dầm dề vừa nói "Một lát nữa cậu lại đến đi."

Tiêu Vũ Hiết báo cho đồng đội xong thì đi xuống lầu ký túc xá chờ, ký túc chỉ có một cửa ra vào sẽ không đi nhầm, cô ngồi trên ghế đá, đối diện là một đống ký túc xá khác, ánh trăng xanh trắng rót xuống đó, sắc trời lam biến thành màu đen, trên đỉnh thụ có mấy ánh đèn màu cam chiếu xuống dưới, khắc ở trên mặt đất, tròn tròn, giống những con dấu., cô nhìn đường nhỏ trước cửa ký túc, ở Kênh Đội Ngũ cùng đồng đội nói chuyện phiếm, Thẩm Nhiên phỏng đoán sau nhiệm vụ này sẽ xuất hiện nhiệm vụ mới, đến lúc đó có lẽ cũng là phương thức tổ đội: "Hy vọng nhiệm vụ tiếp theo cũng có thể tổ đội cùng hai người", Thẩm Nhiên nói, tìm hai đồng đội tốt cũng không phải việc dễ dàng.

Nhưng Tạ Tễ không quá vui, anh ta đã nhận ra trò chơi này không đơn giản như trong suy nghĩ của mình, lòng muốn lùi bước, còn do dự có muốn tiếp tục chơi hay không.

"Chúng ta có thể thêm bạn tốt lẫn nhau" Tiêu Vũ Hiết nói: "Màn hình trò chơi có lựa chọn bạn tốt."

Thẩm Nhiên liền chờ những lời này của cô, ba người thêm bạn tốt nhau xong thì nói chuyện phiếm cũng tùy ý hơn, rốt cục là cùng nhau trải qua phó bản, dù là không quen thuộc thì cũng là sinh tử chi giao. Sau khi trao đổi, bọn họ đối thân phận lẫn nhau cũng hiểu biết thêm một chút, Tạ Tễ chắc là con nhà giàu, ở nhà học tập, ngày thường du lịch chơi đùa khắp nơi, có tiền nhàn rỗi, Thẩm Nhiên là giáo viên dạy toán ở một trường chuyên cấp ba, tiền lương đủ nuôi sống bản thân, Tiêu Vũ Hiết thì thân thể còn ở trong núi đâu.

"Người nhà của tôi đều không ở trên thế giới này", nói lên thân phận của mình, Tiêu Vũ Hiết cũng rất thản nhiên: "Tôi sống ở núi lớn, sư phụ dạy võ công, mấy năm trước sư phụ vân du, tôi một người xuống núi đi lại, tôi còn có một sư muội, đáng tiếc, nhà cô ấy quản rất chặt, rất ít gặp mặt, năm trước chồng cô ấy có chuyện, cô ấy chạy khỏi bị đuổi theo rơi xuống vách núi chết, không thể gặp mặt lần cuối cùng", nói đến đây, cô nhẹ nhàng thở dài.

Thẩm Nhiên công tác ở đế đô, Tạ Tễ đang du lịch Paris mà thân thể Tiêu Vũ Hiết thì ở Tần Lĩnh, ba người cách hơn nửa địa cầu cư nhiên có thể tổ đội bên nhau, không biết cách trò chơi sàng chọn như thế nào.

"Có lẽ là tùy cơ", Thẩm Nhiên phỏng đoán: "Cũng có khả năng là có một thuộc tính cao thì tụ ở cùng nhau."

Mọi người nói chuyện câu được câu chăng, không biết qua bao lâu, thẳng đến trên đường nhỏ không ai đi lại, ánh đèn ký túc xá tắt một ngọn, dì quản lý dặn cô về phòng khóa cửa đi ngủ, cô còn ngồi trên ghế đá.

Tạ Tễ đã ở kênh Đội Ngũ ngáp dài ngáp ngắn, ban ngày cậu ta muốn làm việc tay chân, buổi tối còn muốn cùng đồng đội giao lưu nhân sinh thật sự là vất vả, hai người kia khuyên cậu ta đi ngủ, trong đội ngũ bỗng an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu không ngừng.

"Anh không đi ngủ à?" Tiêu Vũ Hiết đá đá cỏ dưới chân hỏi.

"Từ trước lúc đi học đã thói quen thức đêm", Thẩm Nhiên ở kênh nói: "Nhỡ xuất hiện tình huống gì tôi cũng có mặt đúng lúc."

Ký túc xá của giáo viên cách đây không xa, đi hết bảy tám phút là đến.

Tiêu Vũ Hiết nhìn sang đèn đường và hai bên cây cối trên đường: "Không biết cô ấy có về vào buổi tối không."

Lời vừa nói ra, cô liền Chúc Tiểu Ngọc từ đầu kia đi tới, đêm khuya tĩnh lặng, cô ta đi rất chậm, giống như trên vai nặng trĩu, cả người suy sụp, Tiêu Vũ Hiết đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, cô ta không hề cảm thấy, thẳng đến khi cô đứng trước mặt che đường đi của cô ta thì cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn.

Mắt người từ trước đến nay là màu nâu mà giờ lại cực đen, đen giống như dùng bút vẽ lên vậy, lông mày Tiêu Vũ Hiết nhíu xuống, chân phải lui một bước, đôi tay tự nhiên để xuống hai bên, nếu có việc gì xảy ra thì cũng kịp phản ứng lại: "Chúc Tiểu Ngọc, tôi muốn hỏi cô một việc."

"Cô nói đi", cô ta giống như bị câu hỏi của cô nhắc nhở, trong ánh mắt thoáng chút sôi động lên, tròng mắt chậm chạp đảo qua một vòng, đưa tay chỉ vào ghế đá Tiêu Vũ Hiết vừa ngồi: "Tôi có chút mệt, ngồi xuống nói đi."

Tiêu Vũ Hiết thoáng nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Thấy Tiểu Ngọc đã chậm rãi đi qua ngồi trên ghế đá, cô đứng đó đi thẳng vào chủ đề: "Tôi thấy cô nhảy lầu."

Chúc Tiểu Ngọc chấn động toàn thân.

"Tôi thấy ô ở sân thượng", cô nói lại chuyện xưa của Giả An Nhàn: "Lúc đi thang máy đến tầng trên cùng thì nhìn đến cô ngã vào cạnh bồn hoa, sau lại không biết ai đã cứu cô đi, còn lau sạch vết máu, tôi còn tưởng là trò đùa dai", thấy Chúc Tiểu Ngọc ngẩng đầu muốn nói chuyện, cô tiếp tục nói: "Nhưng tôi có một bạn học khoa Hóa, cậu ấy xét nghiệm bùn đất ở bồn hoa thì có phản ứng với vết máu"

Trong đôi mắt đen của Chúc Tiểu Ngọc tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

"Tôi muốn biết tại sao", Tiêu Vũ Hiết lui lại một bước: "Tôi muốn biết, ngày đó người tấn công tôi, có phải cô hay không."

Toàn thân Chúc Tiểu Ngọc phát run, phát ra âm thanh như khóc như chế nhạo, cô ta ngồi xổm trên mặt đất run run, vùi đầu vào đầu gối, hình như cô ta đang khóc, nhưng lại run rất mạnh, run lên mà không tự khống chế được, Tiêu Vũ Hiết lui ra sau vài bước nữa, tay phải nắm lại, tay trái cầm kim châm, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta giống như cương châm vậy.

Tiếng khóc của cô ta dần ngừng lại rồi bị môt tiếng gầm nhẹ phảng phất từ sâu trong cổ họng thoát ra, giống như khi chó dữ gặp được kẻ thủ của nó vậy, Tiêu Vũ Hiết đem nội công Thiếu Lâm vận lên đến đỉnh, tinh thần tập trung đề phòng.

Đột nhiên, Chúc Tiểu Ngọc giống như môt con sói hoang, phác lại phía cô, bất cứ ai lần đầu tiên đối mặt tình huống này đều rất khó không dao động, Tiêu Vũ Hiết lúc mới gặp "loại người" này cũng rất khó xuống tay – rốt cục thì một giây trước bọn họ vẫn là người sống sờ sờ ra đó.

Nhưng hiện tại không giống nhau.

Cô nhìn chằm chằm hành động của đối phương, giống như video bị dừng hình ảnh, mỗi bức hình in vào trong đầu, chân trái lướt sang bên cạnh, nghiêng người né qua cái phác này, bàn tay như đao chém mạnh vào cổ sau của đối phương, lấy thuộc tính 10 của cô, bất cứ người khỏe mạnh nào đều sẽ bị chấn thương đến tê liệt nửa người, nhưng Chúc Tiểu Ngọc bị đánh một cái này chỉ lảo đảo, rống giận, rồi lại lần nữa đánh hướng cô.

Hiện tại Chúc Tiểu Ngọc đã không thể gọi là người nữa, có lẽ lần nhảy lầu làm thân thể trọng tố đó giúp Ký Sinh vật tăng tốc độ ký sinh lên, nguyên bản cảm nhiễm chưa đến nửa năm sẽ vẫn ở thời kỳ sinh trưởng, lần trước mình theo dõi cô ta, cô ta còn có năng lực tự hỏi, biết đánh lén cùng dùng nắm đấm, nhưng lần này, đại não cô ta đã bị Ký Sinh vật chiếm cứ hoàn toàn, trở thành một thân thể bị cải tạo, chỉ có bản năng Tấn công cùng chữa trị mạnh mẽ.

Tiêu Vũ Hiết trong lòng biết không ổn, muốn ngăn cản Chúc Tiểu Ngọc, chỉ có thể phá hủy Ký Sinh vật trong đầu cô ta, nhưng cô không biết trong vườn trường có theo dõi không, một khi cảnh sát phát hiện Vệ Thu Lan "giết người", cô rất có khả năng sẽ bị trò chơi cảnh cáo hoặc thậm chí mạt sát.

Bởi sinh vật này không biết mệt, mà mỗi lần trốn tránh cô đều phải tiêu hao thể lực của mình, tinh thần căng chặt, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ 10", nếu cô muốn giữ lại thể lực cũng dễ dàng, chỉ cần chạy trốn bằng khinh công thì sẽ không ai nghi ngờ mình, từ trước cô đều làm như vậy.

Nhưng là, Chúc Tiểu Ngọc đã hoàn toàn bị Ký Sinh vật chiếm cứ, dù cô đánh gãy chân cô ta, cũng sẽ lập tức khôi phục lại, cô ta sẽ không dừng lại mà tiếp tục theo mùi vị máu người tấn công, chỉ cần có một người bị Ký Sinh vật thành thục cảm nhiễm thì sẽ trở thành chất dinh dưỡng của Ký Sinh vật, có nghĩ là sẽ trở thành một kẻ mất lý trí khác nữa, không cần ủ bệnh 3 tháng, không cần nửa năm trưởng thành, trực tiếp bị cải tạo thành Phi Nhân loại, đó là Ký Sinh vật kỳ thành thục.

Nếu mặc kệ cô ta du đãng ở vườn trường, chỉ trong một đêm, vườn trường sẽ rơi vào hỗn loạn.

Bên kia, mắt thấy tiến trình nhiệm vụ đạt 95%, Thẩm Nhiên biết được tình trạng Tiêu Vũ Hiết, cân não khẩn cấp chuyển động, nhanh chóng chỉ huy: "Ở tầng 10 có 2 camera, chắc là đã quay được rồi, chờ, tôi lập tức lại đây, cô chống đỡ một lát."

Anh vừa mặc áo khoác chạy ra bên ngoài, vừa nói với Tiêu Vũ Hiết ở kênh Đội Ngũ: "Tình huống này, chúng ta chi có thể diễn kịch, cô giả bộ bị cô ta tấn công phải trốn tránh, tôi sẽ giả bộ đi ngang qua...."

Anh ta nhanh chóng chạy đến tầng 10 chỗ hai người đang ở: "Mau hét lên, thật lớn tiếng vào, kêu la cứu mạng."

"A!!!!! Cứu mạng!!!!" Tiêu Vũ Hiết vận đủ nội lực rồi thét chói tai, chấn đến Thẩm Nhiên phải bịt kín tai lại, nghe tiếng kêu thảm thiết như thế, đèn ký túc xá sáng lên rất nhiều, không ít sinh viên mặc áo ngủ mắt nhập nhèm mở cửa sổ ra xem: "Làm cái gì vậy?"

"Có chuyện gì có chuyện gì?"

"Làm tôi sợ muốn chết, ai kêu cứu mạng đó?"

"Má nó! Đang làm gì vậy!"

"Sao lại thế này? Hiện trường án giết người?"

"Đậu má có người kêu cứu mạng! Giết người kìa!"

"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!"

Không ít sinh viên nhiệt huyết xuống dưới ký túc, chuẩn bị tiến lên xem xét lại bị Thẩm Nhiên ngăn lại, biểu tình anh trầm trọng nhìn Tiêu Vũ Hiết đang trốn tránh, cao giọng đối với bọn sinh viên nói: "Không cần tiến lên, trên tay đối phương có hung khí."

Dao trên tay Chúc Tiểu Ngọc đúng là Tiêu Vũ Hiết lấy từ ba lô ra nhét vào tay cô ta, vì cô ta chém lung tung nên Tiêu Vũ Hiết dễ dàng tránh được mà không có khó khăn gì.

"Vậy làm sao bây giờ!" Bọn sinh viên loạn thành một đoàn, cũng có người mắt tinh nhìn đến kẻ mất lý trí Chúc Tiểu Ngọc rồi âm thầm phỏng đoán: "Em gái này tinh thần có vấn đề hay sao vậy."

"Điều này hiển nhiên rồi. Tinh thần bình thường có thể cầm dao giết người hay sao?"

"Điên rồi à?"

"Thật đáng sợ, cô ta hình như muốn cắn người."

"Cắn người? Lại không phải zombie."

"Thật đúng là có điểm giống đấy."

Một đám người ở bên cạnh sốt ruột muốn điên, Thẩm Nhiên sợ biến khéo thành vụng, hướng Tiêu Vũ Hiết kêu một tiếng: "Bạn học, em không sao chứ?"

"Không có việc gì thầy tới thử xem?" Tiêu Vũ Hiết tìm được thời cơ, đoạt lấy cao dao của Chúc Tiểu Ngọc, khiến cho quần chúng xung quang kinh hô lên, tay cô nắm dao xoay xoay: "Cô đừng tới đây, cô mà lại đây, tôi sẽ không khách khí đâu."

Loại sinh vật như zombie tự nhiên sẽ không nghe lời cô, vẫn như cũ đánh hướng cô, Tiêu Vũ Hiết né được, nhắm mắt lại thét lên đâm vào lưng cô ta.

Bọn sinh viên kinh ngạc thở dốc: "Nhỏ này trâu bò quá."

"Từ từ, có gì sai sai."

"Đúng vậy, cô ta bị thương sao lại chẳng có phản ứng gì?."

Đủ rồi, lại diễn nữa sẽ có người tiến lên động thủ, Thẩm Nhiên hướng kênh Đội Ngũ bảo ngừng, Tiêu Vũ Hiết giơ tay chém xuống, giả bộ không khống chế được mà đam vào gáy zombie, giết chết Ký Sinh vật, rồi sau đó đặt mông xuống đất thở hổn hển, cả người lăng lăng mà nhìn cái xác không động đậy kia.

Bọn sinh viên đều choáng váng.

Tiến độ nhiệm vụ đạt 100%, là thời cơ tốt nhất để Tiêu Vũ Hiết rời khỏi, cô nói với Thẩm Nhiên – người ở lại giải quyết hậu quả - một tiếng rồi trả nhiệm vụ, Vệ Thu Lan bị bám vào khôi phục trạng thái, ngất đi, cả người ngã trên mặt đất.

Xe cảnh sát khoan thai tới chậm, đem những người chứng kiên tới cục cảnh sát, Vệ Thu Lan bị đưa đi bệnh viện trông giữ, xác chết bị pháp y đưa đi, Thẩm Nhiên là thầy giáo có mặt đầu tiên, giải thích toàn diện những việc chứng kiến.

"Tôi muốn đi phòng ký túc sô 11 mua đồ ăn" anh ta dường như vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ: "Nghe tiếng thét, tôi đang muốn đi lên khuyên bảo thì phát hiện có một người cầm dao vung lung tung, tôi rất căng thẳng không dám lên."

Cảnh sát phụ trách còn đang ghi lời khai thì có một cảnh sát khác chạy tới nói, pháp y giải phẫu đại não của thi thể có phát hiện. Anh ta vội đi xem xét, pháp y bảo, thần kinh của thi thể có thay đổi, mà gần miệng vết thương có một con Ký Sinh vật trong suốt đã chết đi.

Phát hiện này quá mức kinh khủng, cục cảnh sát suốt đêm thu thập rồi nộp lên tổng cục, mà tổng bộ lại hướng đế đô báo cáo sau, đã bị yêu cầu mau chóng đưa thi thể đến đế đô.

Cùng lúc đó, trong một sơn động ở núi sâu Tần Lĩnh, Tiêu Vũ Hiết mở mắt