Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Quyển 1 - Chương 45



Edit+Beta: Minh Miu

Hứa Nghĩa tâm tình rất sa sút, vốn gã đã được trường học chọn lựa tiến vào lớp chiến sĩ cơ giáp dự bị, phải huấn luyện qua hai năm, trải qua sát hạch, gã có thể tiến vào quân bộ, chính thức trở thành một chiễn sĩ được người dân tôn sùng.

Nhưng hiện thảy, hiện tại thành không! Tuy giải phẫu thành công, Hứa Nghĩa có thể đứng lên, hoạt động bình thường cũng không thành vấn đề. Nhưng dù sao bộ vị bị thương là thắt lưng, Hứa Nghĩa nếu muốn phục hồi trạng thái như trước khi  bị thương tuyệt đối là không thể nào.

Trường quân độ Phí Nặc Man phái đại biểu giáo viên cùng học viên đến thăm an ủi, hơn nữa ra sức tán dương gã tinh thần gan dạ xả thân cứu người. Các học viên trải qua sự cố lần này đối với Hứa Nghĩa không còn như trước, bạn học còn cùng Hứa Nghĩa cười cười nói nói, không giống như trước kia bài xích gã.

Hứa Nghĩa trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu như nói trong lòng gã không có một chút hối hận là giả, nhưng gã biết nếu như lại tới một lần nữa, gã vẫn là sẽ cứu Thi Chí Vân. Trở thành anh hùng ánh sáng chỉ chói lọi trong tích tắc, mà đối mặt là hậu quả nghiêm trọng. Nếu như không có Chu Viễn Địa giúp gã liên lạc bác sĩ mổ giỏi nhất, Hứa Nghĩa có khả năng cả đời đều phải ngồi trên xe lăn. Cho dù có thể đứng lên, mơ ước trở thành chiến sĩ cơ giáp của gã, cũng phải tan vỡ rồi…

Giáo viên cũng uyển chuyển hướng Hứa Nghĩa truyền đạt ý tứ của trường học, cân nhắc đến thương thế của gã rất nặng, muốn gã tạm thời rời khỏi lớp cơ giáp dự bị. Đương nhiên, trường học cũng cam đoan, nếu như Hứa Nghĩa khôi phục qua khảo sát, cửa lớp học cơ giáp dự bị tùy thời đều vì gã mở ra.

Nói thì dễ làm mới khó!

Đợi thầy giáo cùng các bạn học đi rồi, Hứa Nghĩa tinh thần chán nản.

“Hứa Nghĩa, cảm ơn cậu! Tớ, thực xin lỗi.” Thi Chí Vân đứng trước giường bệnh Hứa Nghĩa rất tự trách rất áy náy, nói ra những lời này, hắn thiếu chút nữa muốn rơi lệ rồi.

Cứu giúp, làm việc tốt trong lòng vĩnh viễn vui vẻ, được giúp lại khó chịu. Hiện tại bạn tốt của mình vì cứu hắn mà trọng thương thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại lại bị mời ra khỏi lớp cơ giáp dự bị mà gã luôn mơ ước, Thi Chí Vân trong nội tâm rất khó chịu.

Hắn sở dĩ một mực đều đứng bên cạnh Hứa Nghĩa ủng hộ gã, là vì đồng bệnh tương liên. Thi Chí Vân lớn lên trong gia đình độc thân, cảm giác bị bạn học cô lập hắn biết rõ cảm giác bao nhiêu khó chịu. Hứa Nghĩa bình thường rất yên lặng, chỉ nổ lực tiến lên, trong nhà gã xảy ra chuyện, toàn bộ trường học ai cũng biết, cùng vì vậy xa cách gã.  dammy9694.wordpress.com

Thi Chí Vân cũng từng do dự, dù sao nếu như hắn lựa chọn cùng Hứa Nghĩa cùng một chỗ, liền đại biểu cho hắn cũng sẽ bị bạn học bài xích. Nhưng hắn chịu không  được ánh mắt bị thương và uể oản của Hứa Nghĩa, cuối cùng cùng Hứa Nghĩa cùng một chỗ. Không nghĩ tới tại thời điểm hắn nghi hiểm, Hứa Nghĩa sẽ liều lĩnh xông lại cứu hắn.

Thi Chí Vân trong nội tâm rất khó chịu, thậm chí quyết định chủ ý, nếu như Hứa Nghĩa bởi vì như vậy đứng lên không được nữa, hắn sẽ cùng với gã cùng một chỗ.

Hứa Nghĩa nâng lên tay trái đặt trên mu bàn tay Thi Chí Vân: “Không cần tự trách, chúng ta là bạn tốt. Tớ tin tưởng nếu như đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ cứu tớ, đúng không?”

“Phải!” Thi Chí vân lau nước mắt, kiên định nói: “Tớ khẳng định sẽ làm như vậy. Chúng ta là bạn tốt.”

Hai người bèn nhìn nhau cười, đúng lúc này cửa lại mở ra.

Hứa Nghĩa và Thi Chí Vân đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Viễn Địa ôm lấy hoa thiên đường điểu đang nở rộ đứng ở trước cửa phòng, khóe miệng mỉm cười nhìn cảnh hai người nắm chặt tay vài giây, nhưng rất nhanh lại híp mắt cười như không có việc gì.

Trên mặt Hứa Nghĩa hiện ra dáng tươi cười: “Viễn ca.”

“Hôm nay xem ra tốt hơn nhiều. Tặng cho cậu đấy, thích không?” Chu Viễn Địa đem hoa thiên đường  điểu đưa đến trước mặt Hứa Nghĩa, làm cho gã không thể không buông tay Thi Chí Vân mà ôm hoa tươi.

“Thích.”

“Thiên đường điểu là loài hoa tượng trưng cho dục hỏa trùng sinh*, cậu sẽ khá hơn.”

*Kinh nghiệm trải qua nỗi đau và đau khổ trên lửa, đã được sống lại, và đạt được thành công sau khi sống lại

“Cảm ơn Viễn ca.” Chu Viễn Địa rất biết nói chuyện, mỗi lần đều có thể nói cho Hứa Nghĩa vui vẻ. Gã cười đem hoa ôm chặt một chút, mới giới thiệu nói: “Viễn ca, vị này chính là học của tôi, Thi Chí Vân. Chí Vân, đây là Chu Viễn Địa tiên sinh. Anh ấy là bạn ba…”

Chu Viễn Địa hướng tay về phía Thi Chí Vân, nhìn ánh mắt của hắn không làm cho người khác hoài nghi khí phách của hắn: “Rất vui khi được làm quen với cậu, tôi là bạn của Hứa Nghĩa.”. Đam Mỹ Hay

Thi Chí Vân vội vàng nắm tay Chu Viễn Địa: “Chu tiên sinh chào ngài.”

Chu Viễn Địa nhìn về phía Thi Chí Vân ánh mắt ác liệt làm hắn không được tự nhiên, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, ánh mắt Chu Viễn Địa nhìn về phía Hứa Nghĩa nhưng lại rất ôn nhu. Thi Chí Vân không biết Hứa Nghĩa lúc nào có một người bạn lớn tuổi như vậy, nhưng rất rõ ràng, vị Chu tiên sinh cũng không thích hắn ở chỗ này.

“Hứa Nghĩa, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ trở về. Lần sau lại đến thăm cậu.”Dưới ánh mắt Chu Viễn Địa, Thi Chí Vân thật sự rất khó chịu.

Hứa Nghĩa ngẩng đầu nhìn về phía Thi Chí Vân, lại nhìn nhìn Chu Viễn Địa ngồi trên ghế salon, vì vậy gật gật đầu nói: “Được, chúng ta lại liên lạc.”

Thi Chí Vân tiến lên nắm tay Hứa Nghĩa, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Hắn quay đầu lại, lại thấy Chu Viễn Địa trên mặt tươi cười.  dammy9694.wordpress.com

Thi Chí Vân sau khi rời đi, Hứa Nghĩa đối với Chu Viễn Địa đang đi đến bên giường của gã ngồi xuống nói: “Anh mỗi ngày đều đến thăm tôi, lại một lần cũng không có đụng phải ba tôi.”

“Hắn bận.” Chu Viễn Địa cười tủm tỉm nói, làm sao có thể gặp được?

“Đúng vậy, anh là bạn của ba tôi nhưng mỗi ngày đều sang đây thăm tôi, ba tôi ông ta tổng cộng đến thăm ba lần, mỗi lần nói không quá hai câu liền rời đi. Có thể ông ta thật sự công việc bề bộn.” Hứa Nghĩa sờ cánh hoa, thần sắc có chút cô đơn.

Chu Viễn Địa đưa tay sờ đầu Hứa Nghĩa, nghĩ thầm: Hắn có thể không bề bộn sao? Cho dù không vội, tôi cũng sẽ làm cho hắn ngay cả WC đều không đi được.

“Cậu có dự tính gì không?”

“Khỏe mạnh, lại nghĩ biện pháp tiến vào lớp cơ giáp dự bị.”

“Có cách nghĩ này là rất tốt, nhưng là không thực tế.” Chu Viễn Địa đem tay để trên lưng Hứa Nghĩa vỗ nhè nhàng nói: “ Nếu tôi là cậu, tôi chọn một cái khác thích hợp với thân thể mình hơn, ví dụ như kinh doanh. Cậu là con trai Hứa Hòa Thắng, hắn thảy đều giao cho cậu. Đây là thời điểm cậu phải học tập kinh nghiệm kinh doanh rồi, bằng không thì chờ cậu lại học xong tốt nghiệp, hoặc là chờ ba cậu lui xuống lại học, thì trễ rồi. Huống hồ…”

“Huống hồ cái gì?” Hứa Nghĩa giương mắt lên nhìn Chu Viễn Địa, cho tới bây giờ sẽ không có người cùng gã nói qua những cái này, kể cả cha. Bọn họ luôn nói gã là người cầm quyền Hứa gia tương lai, nhưng kì thật, Hứa Hòa Thắng còn không có dạy cho gã, thậm chí ngay cả nói đều không có nói kĩ càng.

“Chuyện làm ăn Hứa gia các cậu gần đây không tốt, tôi lo lắng chờ cậu tiếp nhận chính là cục diện rối rắm.” Chu Viễn Địa cười, Việt gia chọc vào một cước, Hứa thị có thể tốt mới lạ.

Hứa Nghĩa nhếch môi không nói chuyện.

“Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ tự nâng cao khả năng, sau đó đi ra xây dựng sự nghiệp.” Chu Viễn Địa nhìn Hứa Nghĩa cười: “ Nếu cùng Hứa thị phân rõ giới tuyến, liền tốt hơn. Bằng không thì, chờ cậu xây dựng một phương trời riêng, rồi giúp đỡ bổ khuyết lỗ thủng cho Hứa thị, liền chẳng đáng gì rồi.”

“Gây dựng sự nghiệp?”

“Đúng. Cậu có thể trong lúc dưỡng thương mà học trước, không hiểu có thể hỏi tôi.” Chu Viễn Địa ném mồi nhử ra ngoài: “ Nếu như cần, cậu cũng có thể đến công ty tôi thử trước.”

“… Viễn ca, anh tại sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?”

“Chúng ta hợp nhau chứ sao.”

Hứa Nghĩa cùng Hứa Duệ không hổ là anh em, bên này Hứa Nghĩa nằm trên giường không thể đứng dậy, Hứa Duệ bên kia nằm trên giường không cho phép đứng dậy.

Sự tình là thế này, Hứa Duệ mỗi ngày trải qua tiến hành vận hành bộ khí công theo tốc độ huấn luyện, các bảo bảo trong bụng cũng không có phản ứng lớn như lúc đầu, chậm rãi thích ứng.

Hiện tại Hứa Duệ trong lúc vận công, đã có thể cảm ứng được tất cả động tĩnh trong sân, đặc biệt là buổi tối. Cái này làm cho Hứa Duệ thật cao hứng, cũng bởi vì thế, tại lúc cậu nóng lòng cầu thành công nhanh chóng, mỗi ngày đều vận khí nhanh hơn, rốt cục trong lúc bất tri bất giác động thai khí.  dammy9694.wordpress.com

Ngày đó Hứa Duệ như thường lệ sau khi ăn xong cùng Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên tản bộ, đột nhiên bụng một hồi co rút đau đớn, sau đó cả người căng cứng. Ngay từ đầu Hứa Duệ còn có thể chịu đựng, nhưng thật sự là quá đau đớn không khỏi kêu lên hơn nữa cậu cũng sợ các bảo bảo có việc.

Bác sĩ Phó chạy đến, kiểm ra một chút, phát hiện tim Hứa Duệ đập rất nhanh, tim các bảo bảo cũng đập rất nhanh, rất rõ ràng là động thai khí, lập tức tiêm cho Hứa Duệ thuốc an thai.

Bác sĩ Phó thu hồi nụ cười ôn hòa, trách cứ mà nhìn Hứa Duệ nói: “Lần trước tôi đã nói với cậu nhịp tim các bảo bảo có chút nhanh, tuyệt đối không thể vận động kịch liệt.”

“Tôi, tôi không có.” Hứa Duệ chột dạ mà rủ xuống con mắt.

Âu Tuyết Nhi vội vàng thay Hứa Duệ chứng minh: “Tiểu Duệ thật sự không có vận động kịch liệt, nó chỉ cùng chúng tôi sau khi ăn xong tản bộ.”

Bác sĩ Phó gật gật đầu, nhìn Hứa Duệ nói: “Chớ xem thường thai khí, hiện tại thai nhi chưa đủ 20 tuần, thực sự có chuyện gì, cho dù mổ bụng đưa vào hộp dinh dưỡng, cũng tổn thương đến sự khỏe mạnh của các bảo bảo.”

“Vâng, tôi đã biết.” Hứa Duệ đưa tay vuốt vuốt bụng, trong nội tâm cũng từng đợt hoảng sợ.

Quý Hiên vội hỏi: “Bác sĩ Phó, hiện tại phải làm như thế nào?”

“Nằm trên giường, nghỉ ngơi.” Bác sĩ Phó mở thuốc dưỡng thai, nói: “Trước nằm trên giường tĩnh dưỡng một tuần lễ, thiếu phu nhân mang thai là song bào thai, vẫn là phải cẩn thận một chút.”

“Được, cảm ơn bác sĩ Phó.”

Bác sĩ Phó vừa đi, chuyện Hứa Duệ bị động thai ngay cả Việt Lăng Thiên cũng biết rồi, càng đừng đề cập đến Lý Văn Triết cấp bách chạy tới.

Vì vậy Hứa Duệ đã bị bắt mỗi ngày nằm ở trên giường, có chuyên gia trông coi cậu, uống chén nước cầm quyền sách đều không cần cậu động thủ. Mỗi ngày hết ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, cùng một phế nhân không sai biệt lắm.

“Cha, con căn bản không có việc gì, cha để cho con bắt đầu đi lại một chút đi.” Hứa Duệ nằm trên giường mông đều dẹp lép, đưa tay xoa bóp cái eo đã tê rần đối với Lý Văn Triết khẩn cầu.

“Ai.” Hứa Duệ thở dài, Việt Lăng Thiên cũng nói sau khi trở về liền cùng cậu tính toán nợ nần. Không có hi vọng, cái gì cũng đều không có hi vọng, Hứa Duệ nâng lên khuôn mặt ỉu xìu ỉu xìu thì thào nói: “Bảo Việt Gia hầm canh gà cũng không biết hầm có được hay không?”

Lý Văn Triết chọc khuôn mặt mượt mà không ít của Hứa Duệ: “Con chỉ nhớ ăn.”

“Bằng không thì còn nhớ gì nữa?” Hứa Duệ ngẩng mặt lên nhìn Lý Văn Triết: “Không phải chỉ có con ăn, hai bảo bảo cũng ăn. Cha sao không nói ‘ba người các con chỉ nhớ ăn.”

Lý Văn Triết nghe xong không khỏi phốc một tiếng nở nụ cười, lúc này Việt Gia Đại quản gia gõ cửa bước vào, phía sau hắn còn có một người máy bưng  một mâm gỗ tử.

“Thiếu phu nhân, đây là hoài sơn cẩu kỷ tử hầm cách thủy chân gà mời từ từ dùng.” Việt Gia bưng hầm cách thủy đặt trên bàn trên giường Hứa Duệ, mở ra cái nắp hầm cách thủy, đối với Hứa Duệ nói.”

“Thật tốt quá, cảm ơn.”

Hứa Duệ dùng sức hít một hơi mùi thơm nhàn nhạt của canh gà, sau đó vui sướng cầm thìa múc một miếng hoài sơn, bộ dáng tươi cười bên miệng nhạt một tí, lại múc một miếng thịt gà, nụ cười của cậu càng nhạt phai, cuối cùng múc một miếng súp, dáng tươi cười đã không có.

“Việt Gia, cái nồi súp này ông hầm cách thủy thời gian bao lâu?” Hứa Duệ múc một miếng hoài sơn nói: “Có 30 phút không? Tôi không phải nói muốn hầm cách thủy phải mất hai tiếng rưỡi mới được sao? Cho dù ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tốt xấu gì cũng hầm cách thủy một giờ.”

“Thiếu phu nhân, đích thật là hầm cách thủy nửa tiếng.” Việt Gia không kêu ngạo không siểm nịnh mà xuất ra máy tính bản, đang muốn hướng Hứa Duệ giải thích.

Hứa Duệ vội vàng ngăn cản nói: “Không cần phải nói.”

Việt Gia thoáng dừng tay một chút, vẫn là hắng giọng giải thích nói: “Thiếu phu nhân, vì ngài cùng tôn thiếu gia khỏe mạnh, tôi phải thực hiện chức trách, đòi hỏi phải báo cáo kĩ càng. Cái nồi súp tôi hầm cách thủy nửa giờ, vi-ta-min B cùng vi-ta-min C còn lại 29% và 16%, chất xen-lu-lô trôi mất 29%, khoáng chất bởi vì đun nóng tạo thành một loại chất mới đối với cơ thể không tốt. Nhưng đứng đầu chính là nồi hầm cách thủy cách bảo, một loại vật chất có thể tổn thương cơ thể tại phút 28 khi đun nhừ bắt đầu hình thành, cho nên tôi không thể không lập tức dừng việc đun nhừ.”

Hứa Duệ vô lực xoa trán, mỗi ngày đều phải nghe Việt Gia giảng báo cáo một lần hầm súp sẽ xói mòn dinh dưỡng, thật sự thống khổ có hay không?

Em gái ngươi! Một ngàn năm trước bao nhiêu người uống súp dinh  dưỡng này vậy mà ông nói mất dinh dưỡng. Ông vậy mà nói không có dinh dưỡng? Hứa Duệ muốn nhấc bàn.

Hứa Duệ đáng thương nhìn về Âu Tuyết Nhi, đang muốn mở miệng nói muốn nấu thêm, lại nghe Lý Văn Triết nói: “ Tiểu Duệ con có ăn hay không? Muốn ăn liền nhân lúc còn nóng ăn, không ăn liền cho cha ăn.”

Hứa Duệ há to miệng, nhìn Lý Văn Triết muốn đưa tay lấy đi, vội nói: “Con ăn, con đương nhiên ăn.”

Được rồi, tuy nấu chưa tới lửa, chỉ hầm cách thủy nửa giờ, nhưng dầu gì cũng là dựa theo sách cậu dạy mà nấu. Coi như là ăn đỡ thèm, như thế nào muốn ăn món ăn quê nhà lại khó như vậy.  dammy9694.wordpress.com

Dưới ánh mắt yêu thương của mọi người, Hứa Duệ rất nhã nhặn mà cầm lấy thìa, bình tĩnh mà uống sạch giọt nước cuối cùng trong chén canh, vẫn chưa thoải mãn cầm lấy khăn ăn ưu nhã mà lau khóe miệng.

Lý Văn Triết không khỏi che mặt lắc đầu, trước mặt là người y sinh hàng thật giá thật sao? Trước kia Hứa Duệ cũng không tham ăn như vậy.

Âu Tuyết Nhi và Quý Hiên ha ha nở nụ cười, ăn được là phúc.Đặc biệt hiện tại Hứa Duệ mang thai, trong bụng thế nhưng có hai tiểu bảo bảo, thèm ăn ngủ nhiều thân thể tốt vô cùng, các bảo bảo mới khỏe mạnh.

Hứa Duệ gần đây chính xác rất thèm ăn, thứ nhất bởi vì mang thai, thứ hai là cậu mỗi ngày tiêu hao số lượng nhiều. Hiện tại nằm ở trên giường bất động, nhưng sức ăn vẫn giống như trước nhiều vô cùng.

Tám giờ tối, trong phòng rốt cục chỉ còn Hứa Duệ. Cậu xốc vạt áo lên nhéo nhéo thịt trên bụng nhỏ, sau đó đem bàn tay ấm áp che ở phía trên bụng. Đã  ba tháng, bất quá cậu hiện tại vẫn là một chút  không giống người mang thai, vòng eo thô một chút, bụng cũng  có thêm chút mỡ, nhìn ở phía trước giống như cái bụng heo nhỏ.

“Đinh ”

Hứa Duệ vội vàng mở thiết bị điện tử, rất nhanh khuôn mặt Việt Lăng Thiên liền xuất hiện trước mặt cậu: “Em đây là đang hấp dẫn anh?”

“À?” Hứa Duệ vội cúi đầu nhìn, mặt nóng lên, vội vàng đem quần áo kéo xuống.

“Mập không ít.” Việt Lăng Thiên chống cằm nhìn Hứa Duệ ở trên giường: “Sờ lên chắc mềm, rất muốn sờ.”

“…Anh sờ không được.” Hứa Duệ tính trẻ con mà xốc lên quần áo lộ cái bụng mềm, hung hăng càn quấy mà hướng Việt Lăng Thiên nhe răng cười hắc hắc.

Việt Lăng Thiên ánh mắt quét một lần trên cái bụng nhỏ trắng nõn kia, duỗi ra ngón tay mà xẹt qua chung quanh rốn Hứa Duệ.

Mặc dù không có thật sự đụng chạm, nhưng Hứa Duệ lại dường như cảm nhận được ngón tay Việt Lăng Thiên, bụng không khỏi khẩn trương mà co thắt lại một cái, vội vàng buông quần áo kéo cái chăn bên cạnh đắp lên.  dammy9694.wordpress.com

Việt Lăng Thiên nhịn không được cười khẽ, hỏi: “Hôm nay cảm giác như thế nào? Bụng còn đau không?”

“Sớm đã hết đau, chỉ là hiện tại bà nội bọn họ đều không cho em xuống giường.” Hứa Duệ có chút ủy khuất: “Mỗi ngày nằm ở trên giường hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, cùng với heo có khác gì à?”

“Có à.” Việt Lăng Thiên ngón tay gõ cái bàn nói: “Heo nuôi cho mập có thể mọi người cùng nhau ăn, nuôi em cho mập, chỉ có thể cho anh ăn.”

“…” Ăn em gái anh! Hứa Duệ run lấy bẩy đắp chăn: “Em muốn ngủ,anh nghỉ ngơi đi.”

“Sớm như vậy đi ngủ.”

“Đúng vậy, đây không phải phải nuôi cho mập một chút chờ anh trở về ăn à.” Hứa Duệ bỗng nhiên lại vén chăn lên: “Lăng Thiên, nếu như em biến dạng rồi, anh có thể hay không ghét bỏ em?”

“Em chỉ số thông minh giảm xuống rồi.”

“Anh như vậy liền ghét bỏ em rồi hả?” Hứa Duệ lập tức giả vờ bộ dáng tinh thần chán nản, đôi mắt lã chã chực khóc trông mong mà nhìn Việt Lăng Thiên.

“…”

Việt Lăng Thiên xoa trán, quả nhiên vẫn là trao đổi thể xác thoải mái hơn. Nếu Hứa Duệ dám tại lúc vận động ở trên giường hỏi anh, anh nhất định sẽ làm cho Hứa Duệ vĩnh viễn không dám nhắc lại…

________________