Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 20: Nhà mẹ



Mạc Sương không chỉ cầm điện thoại để quay, mà còn cực kỳ vững vàng, duỗi cánh tay tới trước cửa sổ, một tư thế phải quay rõ hình dáng la lối om sòm của anh họ Mạc Thẩm Hải.

Trác Vi Lan nhìn thấy, thì cảm thấy mình lo lắng vô ích rồi—— Mạc Sương nào có ý sợ hãi, hai mắt sáng lên, rõ ràng là đang vui ở trong đó.

Nàng mới thở phào, đã nghe được một tiếng vang chấn động khiến chiếc xe rung lên.

Trác Vi Lan sợ hãi hét lên, không thấy rõ tình huống, được Mạc Sương nắm tay dùng thân thể ngăn cản. Cảm nhận được trong lòng bàn tay truyền tới một tia ấm áp, nàng hơi mở mắt, run rẩy rúc lại sau lưng Mạc Sương, kinh hồn bạt vía nhìn vết nứt trên kính xe.

Mạc Thẩm Hải đang cố hết sức vung mạnh xẻng sắt đập xuống, trợn to hai mắt khuôn mặt trông rất vặn vẹo.

"Anh muốn làm gì?" Trác Vi Lan nghĩ đến cửa kính xe kia sẽ không chống đỡ được bao lâu thì muốn khóc, níu chặt lấy quần áo của Mạc Sương yếu yếu hỏi: "Mạc Sương, làm thế nào đây, em sợ..."

Mạc Sương tắt giao diện video, vừa bấm số vừa quả quyết dặn dò: "Bác Trương, lái xe về phía trước."

Bác Trương cũng mất hết hồn vía, nghe ba tiếng nhắc nhở của Mạc Sương mới miễn cưỡng tỉnh táo trở lại, nổ máy xe.

Lúc đầu dường như là muốn hù dọa bọn họ, Mạc Thẩm Hải cũng không đập mạnh, luôn luôn lấy hơi, thấy Mạc Sương không quay video nữa thì dừng lại một lúc, phát hiện xe chạy chợt tiếp tục nổi điên, tần số vung xẻng tăng nhanh, sức đập cũng mạnh hơn.

Cửa kính xe không chịu nỗi lực đập mạnh như vậy, đã có khối vụn lã chã rơi xuống.

"Bác Trương bác nhanh lên! Cửa kính xe sắp vỡ rồi!" Trác Vi Lan rất sợ lần sau xẻng sắt đó sẽ phá vỡ cửa kính xe, rồi đập lên trên người Mạc Sương, cuống cuồng thúc giục, dựa vào vị trí mà yêu cầu Bác Trương di chuyển.

Mạc Sương đưa tay ngăn cản nàng, gõ lên cửa kính bình tĩnh nói: "Vi Lan, em ngồi bên kia đi."

Trác Vi Lan cuối cùng cũng ý thức được mình cứ ngây ngốc không động, với lấy túi xách, lùi lại bên kia cửa xe, tranh thủ dành ra càng nhiều vị trí an toàn hơn để cho Mạc Sương cách xa cửa kính đang bị tấn công.

Nàng không ồn ào, Bác Trương đã có thể bình tỉnh lại, thấy rõ phía trước không có chướng ngại thì mạnh mẽ đạp cần ga, thuận lợi lái khỏi trước khi cửa sổ bị phá vỡ.

Mạc Thẩm Hải không nghĩ tới xe tăng tốc nhanh như vậy, cuối cùng rơi vào khoảng không, mất sức té lăn trên đất, mấy tiếng chửi thề thô tục ở phía sau hòa cùng tiếng gió, truyền đến từ trong khe hở vỡ vụn của cửa xe.

"Đi, đi đâu?" Bác Trương đã lái xe mấy chục năm, tay cầm tay lái có thể giữ vững vàng, nhưng trong lòng cũng đã hỗn loạn, âm thanh run rẩy.

Trác Vi Lan vốn hoảng sợ, lại bị Bác Trương lây, cảm thấy bên tai vẫn là âm thanh đập cửa sổ rầm rầm, mũi chua xót, buồn buồn nói: "Không trở về nhà là được, đi càng xa càng tốt..."

Mạc Sương vẫn đang gọi điện thoại: "Đường X số X có người gây chuyện, đã cử người rồi? Được, cảm ơn."

"Có ý gì?" Trác Vi Lan nghe được hai chữ "cử người", vội vàng tiến tới hỏi. Mạc Sương cúp điện thoại, thở dài nói: "Hàng xóm báo cảnh sát."

Quả nhiên, xe của bọn họ đi được một đoạn đường, thì thấy xe cảnh sát.

Dấu vết xe của bọn họ bị hư hại rất rõ ràng, nhìn lướt qua chính là xảy ra chuyện, một chiếc xe cảnh sát vòng qua khúc cua tiếp tục lái về hướng ngôi nhà, một chiếc khác trực tiếp lái ngang chặn lại đường đi, có cảnh sát xuống xe tỏ ý Bác Trương dừng xe.

Bác Trương là một người trung thực an phận, không đợi Mạc Sương dặn dò, thấy cảnh sát nên lái chậm lại.

"Xuống xe." Cảnh sát gõ cửa sổ buồng lái.

Bác Trương nghe lời xuống xe, Trác Vi Lan và Mạc Sương hai mắt nhìn nhau, cũng đi theo mở cửa, định chủ động đến trước mặt cảnh sát giải thích tình huống.

"Tội phạm đang ở bên đó!" Tính tình Trác Vi Lan nóng nảy, giành trước chỉ phương hướng: "Đập xe của chúng tôi, nói muốn giết người."

"Đúng đúng đúng! Đồng chí cảnh sát, mọi người nhanh bắt người đi." Bác Trương phụ họa, mặt đầy cuống cuồng.

Cảnh sát liếc nhìn hai người sợ đến phát run, đảm bảo trách nhiệm trong công việc nói một câu "Sẽ bắt", có lòng tốt an ủi Trác Vi Lan đáng thương đôi mắt đỏ hoe nhiều thêm một câu: "Đừng sợ."

"Khụ khụ." Mạc Sương tỉnh bơ kéo Trác Vi Lan lại, bổ sung một câu: "Người quấy rầy chúng tôi tên Mạc Thẩm Hải, 27 tuổi phái nam, cầm xẻng sắt tâm trạng kích động, xem ra không có đồng bọn."

"Được." Cảnh sát cầm điện thoại vô tuyến nhắn nhủ.

Trác Vi Lan được Mạc Sương ôm lấy bả vai nhưng vẫn căng thẳng, lập tức vểnh tai nghe cảnh sát đang nói gì, sau khi nghe không hiểu lại ngẩng đầu trông về phía xa, định nhìn thử tình hình ở phía xa.

Nàng cũng không xoắn xuýt quá lâu.

Không tới nửa phút, xe cảnh sát đột ngột bấm còi xe, và âm thanh động cơ cùng nhau vang khắp bầu trời.

"Cẩn thận!"

Không biết là ai nhắc nhở, những người bọn họ đứng ở ven đường lần lượt tránh qua bên cạnh, trơ mắt nhìn một chiếc xe khác lao tới với tốc độ cực nhanh, mang theo một đám khói bụi, phía sau còn có xe cảnh sát đang đuổi theo.

"Xe của Mạc Thẩm Hải..." Mạc Sương không biết, nhưng Trác Vi Lan lại biết rất rõ, kích động chỉ chiếc xe: "Anh ta chạy trốn rồi! Mau đuổi theo!"

Nàng lại không nhịn được tiến tới phía trước.

Sau khi Mạc Sương nhìn thấy đưa tay ngăn lại, ôm chặt lấy eo, không để nàng tranh cãi vô lý rơi vào tội danh làm trở ngại công vụ.

"Mời yên tĩnh một chút." Cảnh sát không hoảng hốt không vội vàng chỉ trấn an: "Chúng tôi đang tiến hành bắt giữ."

Trác Vi Lan không tình nguyện "ừ" một tiếng, trong lòng nghĩ là: xe của Mạc Thẩm Hải là dây dưa với ba rất lâu và tốn một số tiền lớn mới mua được, như bão tố tới rất là dũng mãnh, một chiếc xe cảnh sát đuổi theo, thật sự có thể không?

"Được." Mạc Sương trả lời giúp, dùng động tác vén tóc xoa xoa nỗi lo lắng giữa hai lông mày của nàng.

Trác Vi Lan kịp phản ứng đây là biểu hiện của sự nổi giận vô thức, hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, quay đầu nói một câu với cảnh sát: "Vất vả rồi."

Nhìn cảm xúc của bọn họ đã ổn định, cảnh sát bắt đầu làm điều tra: "Mọi người quen biết người tập kích không?"

Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương, Mạc Sương chủ động làm người phát ngôn: "Ừm, anh ta là anh họ của tôi."

"Người quen gây án..." Cảnh sát cau mày: "Các người có chỗ nào khác để đi không? Người tập kích có thể bắt được hay không, có đồng đảng hay không vẫn không biết được, rất có thể sẽ trở lại chỗ này, vì lý do an toàn, tìm một chỗ tốt hơn để tránh."

Ở trong trí nhớ 18 tuổi, Mạc Sương chỉ có thể nghĩ tới chỗ khác là nhà của ba mẹ, một nơi anh họ càng có thể tự do ra vào hiển nhiên không phải là một lựa chọn tốt, nên dứt khoát yên lặng không đề cập tới.

Trác Vi Lan cảm thấy đầu ngón tay bị Mạc Sương quấn quít siết chặt, trong lòng tự nhiên sinh ra một ý muốn bảo vệ: "Có!"

Mạc Sương quay đầu nhìn lại, đôi mắt sáng ngời: "Ở đâu?"

Trác Vi Lan lập tức cảm thấy mình có tác dụng, vui vẻ tuyên bố:

"Nhà mẹ của em."

——

Mạc Thẩm Hải nhanh chóng thoát được, không bị bắt giữ, đến lúc bọn họ biết được tin tức, nghe theo sự sắp xếp đến đồn cảnh sát làm biên bản trước.

Cổng của đồn cảnh sát, Mạc Sương đụng phải ba nghe được tin chạy tới. Ba nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự, lại không chính mắt thấy được xe được đưa đi sửa, đè xuống nỗi lo lắng, quan tâm tới vấn đề thể diện: "Các con báo cảnh sát?" Trác Vi Lan gặp ba Mạc thì hoảng sợ, cúi đầu nắm chặt lấy tay áo của Mạc Sương không nói lời nào.

Lá gan của Mạc Sương lớn hơn một chút, đường đường chính chính trả lời: "Muốn báo cảnh sát, nhưng hàng xóm đã gọi."

Ba Mạc quyết định: "Về nhà."

"Ba." Đối với sự uy nghiêm của ba, Mạc Sương vẫn có gan nói ra lời từ chối: "Tối nay chúng con đến ở nhà của Vi Lan."

Ba Mạc nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, mặt lạnh gật đầu, xoay người vào xe của mình, không có sự quan tâm dư thừa nào.

Với kinh nghiệm của quá khứ, Trác Vi Lan suy đoán ba Mạc đang tức giận, lý do có lẽ là bọn họ báo cảnh sát làm lớn "Chuyện trong nhà", không cho Mạc Thẩm Hải "nhất thời hồ đồ" một chút cơ hội nào.

Mạc Sương nhìn ba lên xe, như là không cảm nhận được sự tức giận, vẫn nở nụ cười nói: "Tạm biệt ba."

Ba Mạc không phải là một người có tâm địa sắt đá, sắc mặt hơi dịu lại, dặn dò một câu: "Nếu muốn thuận lợi, các con có thể đến căn hộ khu A ở, ba sẽ cho người thu dọn."

Trác Vi Lan cau mày, Mạc Sương thấy vậy nên không dám gật đầu.

Ba Mạc nhìn dáng vẻ con gái bị vợ quản nghiêm ở trong mắt, lại bổ sung nói rõ: "Thẩm Hải không biết nơi đó."

Trác Vi Lan bị nhìn chằm chằm bất ngờ, kéo Mạc Sương cùng đáp: "Vâng, ba." Tỏ ý tài xế lái xe, hóa ra là ba Mạc ngồi ngay ngắn bất động, thấy Mạc Sương kiên trì vẫy tay tạm biệt, miễn cưỡng vẫy vẫy đáp lại.

Sau khi trải qua công việc mệt mỏi và suýt nữa gặp phải tập kích, Trác Vi Lan cảm thấy một cảnh này rất thú vị, cong môi, cũng nói bye bye theo. Nụ cười của nàng kéo dài không lâu, chờ khi xe lái đi không nhìn thấy nữa, lập tức thu lại cười, oán trách một câu: "Ba thật là, đến bây giờ còn giúp Mạc Thẩm Hải." "Anh họ vốn vô cùng tốt." Ngược lại Mạc Sương rất có thể hiểu được: "Đột nhiên biến thành như vậy... Ba khó mà chấp nhận cũng rất bình thường."

Khóe miệng của Trác Vi Lan giật giật.

Người không giúp anh họ trả tiền, thu dọn tàn cuộc của ký ức, nói chuyện đúng là ung dung tự tại.

Mạc Sương chú ý tới nàng không vui, lắc lắc tay nói: "Về nhà thôi, trợ lý Trần đã đợi ở bên ngoài."

Nghĩ đến có thể gặp mẹ, Trác Vi Lan cảm thấy thoải mái hơn, sảng khoái đồng ý: "Đi!"

Bác Trương lái xe đi sửa chữa, trợ lý Trần nghe lời căn dặn, lái một chiếc xe khác tới đón bọn họ, thuận tiện mang theo vali của Mạc Sương để ở trong công ty đến.

Khối lượng của vali khá lớn, Trác Vi Lan nhìn thấy thì buồn rầu, bĩu môi nói: "Lấy ở đâu mà nhiều quần áo như vậy."

"Tôi bảo Tiểu Tần thu dọn, vẫn luôn chưa kịp đi lấy. " Mạc Sương cẩn thận trả lời: "Trong phòng làm việc có quần áo, tôi cảm thấy sắp nghỉ dài hạn, lấy về nhà để thì tốt hơn, lần này vừa hay phải đến nhà em ở, thuận tiện bảo trợ lý Trần mang tới."

Trác Vi Lan càng nghe càng giận.

Nàng càng hiểu rõ câu trả lời của vấn đề hơn Mạc Sương, Tiểu Tần là một trong những trợ lý, phái nữ, dịu dàng tỉ mỉ, thỉnh thoảng giúp đỡ chi tiết trong cuộc sống của Mạc Sương, biết tránh nghi ngờ, không đến nổi quá mập mờ, nhưng nhất định là khiến người khác ngột ngạt, còn về quần áo, Mạc Sương không có việc gì sẽ ở lại công ty, đương nhiên sẽ để lại một ít dùng để thay giặt, phòng gửi đồ không lớn như ở nhà, nhưng cũng đủ để sử dụng như tủ quần áo thường dùng.

Trác Vi Lan thuận miệng lẩm bẩm một câu phải giải thích nghiêm túc, trong lòng khó chịu, nhìn Mạc Sương không biết tình hình bên trong lại không thể oán giận, dứt khoát im miệng, xoay người lên xe không để ý tới cô.

Mạc Sương không dám nói nhiều, đi theo ở phía sau.

Nàng gọi điện thoại về nhà trước, ba Trác mẹ Trác tính xong thời gian, nghe được âm thanh xe tới thì chờ ở cửa.

"Đã về rồi!" Mẹ Trác cười híp mắt chào đón, chào hỏi với Mạc Sương trước: "Mau vào đi."

Mạc Sương vô cùng khéo léo đưa quà lên: "Mẹ, đây là trái cây con mua."

"Ây da, thật ngoan." Mẹ Trác dịu dàng khen ngợi.

Trác Vi Lan lười để ý đến bọn họ, vội vàng chạy vào trong vừa nói "đói quá".

"Vi Lan!" Mẹ Trác không nhịn nổi: "Con mang vali của Sương Sương lên trước đi!"

Trác Vi Lan dừng bước, không tình nguyện quay đầu, cắn răng nói: "Đi thôi, Sương Sương."

Mạc Sương miễn cưỡng mỉm cười, cầm lấy vali trên tay trợ lý Trần: "Tự tôi làm."

Mẹ Trác là một người nhiệt tình, nhìn bọn họ có chuyện làm nên đi tiếp đãi trợ lý Trần, ba Trác từ trước đến nay không nhìn nổi con gái bảo bối thân mật với bạn đời hợp pháp, vào phòng bếp giám sát đầu bếp nấu ăn, mắt không thấy tâm sẽ tịnh.

"Để xuống đi." Trác Vi Lan thuận lợi dẫn sắt Mạc Sương vào phòng: "Đi xuống ăn cơm."

Mạc Sương chợt vươn tay bắt lấy nàng: "Vi Lan."

Trác Vi Lan muốn tránh thoát theo bản năng: "Làm gì..."

"Sao em không vui?"

Trác Vi Lan là một người luôn không giấu được chuyện gì, bị Mạc Sương nhìn chằm chằm, nhìn thấy gương mặt cũng tức giận như nhau thì nhảy dựng lên, không nhớ ra được chuyện mất trí nhớ, nàng chỉ vali oán trách: "Chị nhìn quần áo chị để ở công ty đi, hợp tình hợp lý không! Không biết còn cho là nhà chị ở đó đấy."

"Xin lỗi." Dù Mạc Sương không có trí nhớ, nhưng vẫn là trung thực nhận lỗi: "Sau này tôi sẽ không như vậy."

Thấy Mạc Sương nhẫn nhục chịu đựng mặc cho người khác mắng, Trác Vi Lan không được an ủi chút nào, ngược lại ý thức được mình đang quấy rối, thở dài ngã ngồi ở trên giường, "Chị không nhớ, tại sao phải nói xin lỗi."

Mạc Sương dịu dàng mỉm cười, giọng điệu như lý lẽ chính đáng: "Em không vui."

Trác Vi Lan không tìm được người để giải tỏa phiền muộn, chán nản nắm tóc: "Không cần nói xin lỗi."

"Được." Mạc Sương ngoan đến mức không thể phát cáu.

Trác Vi Lan nhìn ở trong mắt, không nghĩ tới đáng yêu, chỉ cảm thấy Mạc Sương dần dần nhạt đi trong trí nhớ, cảm giác mờ mịt càng sâu hơn, nói chuyện cũng uể oải: "Sao chị không giống như trước kia..."

Nàng cúi đầu nỉ non, cho là Mạc Sương không nghe được.

Trác Vi Lan nghĩ lầm rồi.

"A!"

Bỗng nhiên nàng bị đè bả vai, đẩy người ngã về phía sau, vùi vào trong chăn nệm mềm mại, giữa trời đất quay cuồng, suy nghĩ rõ ràng bị phân tán ra, trong đầu ong ong một tiếng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một đôi mắt tỏa sáng gần trong gang tấc.

"Chị... Chị làm gì..." Trác Vi Lan bị dọa sợ giật mình, lắp bắp hỏi nhìn Mạc Sương bỗng nhiên leo lên giường.

Mạc Sương giữ chặt lấy nàng, dán sát nhẹ nhàng ma sát, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, cho đến khi chút sức lực giãy giụa cuối cùng cũng biến mất đi.

"Trước kia không phải tôi như vậy sao?"