Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 23: Đàm phán



Trác Vi Lan nhớ rõ ràng, ba năm trước Mạc Sương về nhà nói chuyện, không hề trang điểm, sắc mặt ảm đạm, mặc quần áo đơn bạc đi đứa ở cửa nhà, gió thổi tóc bay tán loạn qua gò má gầy, vô cùng thê lương.

Cs kết quả giám định huyết thống, ba biết Mạc Sương là con gái mình, vẫn không bỏ được thể diện, vì khuôn mặt có phần giống mẹ của cô nên giận dỗi. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, ông không lạnh mặt được quá lâu, mấy phút sau đã để hai người vào.

Chuyện quá khứ đã qua nhiều năm như vậy, ba Mạc chắc hẳn bình tĩnh hơn không ít, rồi sau đó sự ưu đãi về quyền lực và tiền tài ở công ty vừa là hết sức

chứng minh Mạc Sương là con gái mình, vừa là để trả nợ vì phá hủy buổi lễ tốt nghiệp năm đó.

Mạc Sương là con gái ruột, đây là thứ Mạc Thẩm Hải không so được.

"Nghe em!" Trác Vi Lan dùng kẹp tóc để kẹp tóc trên trán Mạc Sương lên, đảm bảo vết băng bó lộ ea: "Ba thấy nhất định sẽ mềm lòng!"

Mạc Sương buồn buồn nói: "Tôi biết, nhưng kẹp lên trông xấu quá."

"Sao mà xấu? Em cố ý chọn cho chị kẹp tốt nhất, đính đá đó."

Mạc Sương liếc nhìn gương một cái, không vui nói: "Không hợp với chị."

"Cũng phải, kẹp tóc cũng được đính đá cả, chứng tỏ cuộc sống chúng ta tốt biết bao." Trác Vi Lan lấy kẹp xuống: "Vậy chị vén tóc ra sau tai đi, để cho ba cảm giác chị nhỏ yếu đáng thương lại bất lực..."

Mạc Sương không biết làm sao: "Vi Lan, chúng ta về nhà là để nói ra sự thật, không phải là vì diễn xuất."

"Ai da, chị có ngốc không thế, chúng ta không diễn, Mạc Thẩm Hải sẽ diễn đánh bật ta! Gây tai họa lớn như vậy còn có thể về nhà, chắc chắn cũng diễn kịch khổ sở, khóc lóc cho ba xem."

"Chắc không?" Mạc Sương như có điều suy nghĩ.

Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương bắt đầu suy xét, mình cũng bắt đầu suy nghĩ xem dùng phấn gì để tỏ ra sắc mặt không tốt.

Tối hôm qua hai người nghỉ ngơi sớm, Mạc Sương nằm xuống đã buồn ngủ, nửa đêm cọ cọ, ôm nàng thoải mái ngủ một giấc. Da dẻ hồng hào căng bóng, cười lên mặt rạng rỡ, đắc ý, làm gì có chỗ nào trông đáng thương.

Trác Vi Lan chưa nghĩ kỹ chuyện trang điểm, Mạc Sương đã có ý, ngẩng đầu nhìn nàng: "Vi Lan, em dễ khóc, nặn mấy giọt nước mắt đi."

"Em khóc có ích lợi gì." Trác Vi Lan tức giận: "Em cũng không phải là con ruột Mạc Tâm Hạo."

Mạc Sương ngán ngẩm: "Chẳng lẽ tôi khóc mới hữu dụng sao?"

"Chị nghĩ sao."

Mạc Sương mím môi, thật sự bắt đầu xem xét.

Trác Vi Lan thấy buồn cười, nghĩ Mạc Sương tới khóc một trận thì trang điểm cũng không tốt, thả đồ trang điểm, định trang điểm cho mình.

Nàng mới vừa nhích chân, Mạc Sương phát hiện, vòng chặt tay nức nở cầu khẩn: "Vi Lan."

"Hử?" Trác Vi Lan bị giọng gọi mềm nhũn đâm vào tim, để người trước mặt ôm eo không thả: "Làm sao vậy?"

Mạc Sương ngẩng đầu, hốc mắt thật sự có chút đỏ, dáng vẻ cố nặn không ra nước mắt cũng hơi hiệu quả: "Tôi khó chịu."

Trác Vi Lan suýt chút nữa tưởng là nhìn thấy Mạc Sương ba năm trước muốn khóc không dám khóc.

Nàng quên luôn diễn trò gì đó, quên bây giờ Mạc Sương chỉ luyện tập một chút, khom người ôm, giọng run rẩy, mũi xót xa, suýt nữa khóc trước Mạc Sương: "Em biết, em biết..."

Mạc Sương được ôm trong vòng tay mềm mại rất là hưởng thụ, chôn mặt vào, không lên tiếng.

Trác Vi Lan nhận ra có gì đó không ổn từ trò đụng chạm này, đẩy Mạc Sương ra, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời với khóe miệng cười khẽ, hốc mắt không đỏ lên, càng không rơi nước mắt.

"Thay quần áo, đi." Trác Vi Lan sừng sộ lên, trong lòng cũng biết lừa dối là không tốt, không cùng Mạc Sương làm giải chuyện này.

Mạc Sương có chừng mực, được hưởng thụ rồi thì cẩn thận hơn cuối, không dám nói nhiều.

Bác Trương tới đón hai cô, đưa bản giám định mức độ thiệt hại của chiếc xe tới. Trác Vi Lan nhìn, không khỏi thở dài: "Cũng gần bằng vụ tai nạn trước."

Nàng không suy nghĩ nhiều nói quá lên, Mạc Sương không trả lời, lặng lẽ lật sang trang có ảnh, cẩn thận nhìn xẻng sắt dùng để hành hung.

"Rất xin lỗi." Trác Vi Lan thấy Mạc Sương cau mày, ý thức được mình nói sai: "Em không nên so sánh với vụ tai nạn."

Mạc Sương lắc đầu: "Tôi không nghĩ chuyện đó." "Vậy là..."

"Em không cảm thấy cái này xẻng sắt có chút kỳ lạ sao?" Mạc Sương nói: "Mạc Thẩm Hải không có khả năng mang một cái xẻng sắt tới hành hung chứ? Lúc anh ta tới, cửa sân đóng, không có cách leo tường về tìm hung khí, hơn nữa người làm vườn nhà chúng ta lần nào đi cũng mang đồ đi. Hôm qua là thứ hai, cách lần trước tỉa trước ba ngày, dù không mang đi cũng sẽ được cất gọn, sẽ không ở chỗ dễ tìm được."

Chuyện thuê người, Trác Vi Lan từ trước đến giờ không quan tâm lắm, toàn do Mạc Sương giải quyết, bởi vì đi làm, ngay cả người làm vườn tới cắt tỉa lúc nào nàng cũng không biết, nghe đầu óc mơ hồ: "Thật không, em không chú ý."

"Khả năng này là lấy từ nhà người khác." Mạc Sương đưa kết luận.

Trác Vi Lan nghe được nhấn mạnh chỗ "Người khác", kịp phản ứng: "A! Chúng ta để nể mặt người thân, có thể không so đo Mạc Thẩm Hải đâm xe, nhưng người khác tố cáo anh ta đột nhập nhà riêng, anh ta không thể chống chế bừa."

Mạc Sương cười gật đầu: "Đúng, Vi Lan thật thông minh."

"Chị phát hiện mới thông minh." Trác Vi Lan cầm lấy báo cáo, nhìn thật kĩ chữ có trên chiếc xẻng, chỉ vào một đoạn màu xanh đen: "Này, hình như em đã từng thấy cái xẻng xấu xí này."

"Phải không?"

"Ừ, em làm việc thiết kế mà, cảm thấy khá hứng thú với mấy biểu tượng đáng nghi này, em nghĩ một chút xem thấy ở đâu..."

Mạc Sương chậm rãi chờ.

"Nhà ông nội Lâu!" Trác Vi Lan nghĩ ra, ha ha cười to: "Có vẻ thật sự là lấy từ nhà ông LÂu, Mạc Thẩm Hải xong đời rồi. Ông lão kia vô cùng xấu tính, nhất định sẽ so đo tới cùng."

Mạc Sương nghiêm túc nhớ lời nàng: "Là căn nhà thứ hai đếm từ phía Đông sao?"

"Đúng." Trác Vi Lan vào phần mềm ghi chú.

Nàng thấy chán, không ngờ lại thấy một thứ ngoài dự tính. Một hàng chữ, thêm chín chữ màu đỏ nhấn mạnh.

"Không đè tóc, không đè tóc, không đè tóc."

Chuyện quan trọng nói ba lần.

Trác Vi Lan không nhịn cười được, Mạc Sương nghe được tiếng cười, cất báo cáo đi tiến gần tới, cố bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói, vì để sớm khôi phục trí nhớ, tốt nhất nên nhớ chi tiết của đồ vật."

"Ừ." Nàng tin, yên lặng nuốt lời đã đến đầu môi xuống, giữ làm bí mật:

Tối hôm qua, nàng cố ý không cởi dây buộc tóc, không phải lười, mà là vì Mạc Sương.

——

Nhà lớn của Mạc đã tồn tại rất nhiều năm, cây già trong sân rất cao, che hơn phân nửa ánh mặt trời, làm con đường ở cửa nhà cũng có hơi u ám hoàn toàn không hợp với đài phun nước lộ thiên trang trí bên cạnh.

Trác Vi Lan mỗi lần trở lại, đều nhớ tới nhà ma mình từng chơi.

"A." Mạc Sương nghĩ chuyện khác: "Lâu không trở lại, bộ dạng có chút thay đổi rồi."

Trác Vi Lan cười gật đầu, không nói toạc ra.

Một đêm phải nhổ hết cây cối mà người mẹ bỏ trốn thích, xử lý vườn hoa nhỏ, xích đu đều bỏ hết, san bằng. Không thể tiếp tục trồng hoa theo sở thích của mẹ Mạc, cố ý thay thế bằng pho tượng vô cùng nặng nề để trấn bà.

Dày vò như vậy, mặt sân dĩ nhiên là hư hỏng hoàn toàn.

Nàng lựa chọn không nói lời nào, cho là Mạc Sương sẽ không hỏi nữa.

Mạc Sương đúng là không tra hỏi, nhưng đối mặt với ngôi nhà thay đổi hoàn toàn, ngây tại chỗ, một lúc không tiến lên, chỉ nắm tay nàng chặt hơn.

Trác Vi Lan nắm lại, không nhịn được cảm khái.

Cách ba năm, bước chân vẫn hồi hộp không tiến lên được, kẻ hiểu chuyện, luống cuống cần an ủi trong lòng, người sợ nhưng vẫn kiên định về phía trước, cuối cùng đã lặng lẽ thay đổi.

"Đừng sợ, đây là nhà chị." Trác Vi Lan nói ra lời muốn nói ba năm: "Ba sẽ không làm khó chị."

"Được." Mạc Sương cong môi.

Hai người nhìn nhau một cái, nắm tay càng chặt hơn, bước đi về phía trước.

Trùng hợp thay, lần này người mở cửa vẫn là quản gia, câu nói đầu tiên không thay đổi: "Về rồi à, mời vào."

Ba Mạc vẫn ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, mặt lạnh nhìn người khác.

Mạc Sương cũng không phải đứa nhỏ đáng thương bị hù dọa năm đó, ấn tượng sau cùng đối với ba không phải người xấu xí không nói lý lẽ, ở trước mặt thầy cô bạn bè kéo đi làm giám định huyết thống, mà là người trước khi rời đi để lại một căn nhà mà anh họ không biết, xua tay tạm biệt, miệng cứng lòng mềm.

"Ba." Trong sảnh có nhiều người thân, Mạc Sương không có trí nhớ đáng sợ ba năm trước, tiến tới chào hỏi, nụ cười vẫn trên môi.

Trác Vi Lan có chút yên tâm định cười cho thoải mái, tầm mắt quét vòng phát hiện có chút không đúng.

Tại sao trừ ba và nàng ra, những người khác biểu cảm đều ngạc nhiên vậy?

Trác Vi Lan sửng sốt, đến khi dâng trà sau thấy rõ thứ tự ba trước Mạc Sương sau, mới kịp phản ứng —— Ồ, trong đám người này, chỉ có nàng và ba biết Mạc Sương mất trí nhớ.

Những người khác không rõ nội tình, sẽ chỉ cảm thấy từ Mạc tổng trước giờ lạnh nhạt chơi trò cười nham hiểu.

"Thẩm Hải ở trên." Ba nhấp một hớp trà, chủ động giao phó: "Đeo còng tay, trên người còn có dụng cụ giám sát, hai đứa không cần lo lắng."

Mạc Sương "Vâng" một tiếng, lặng lẽ đưa tới trà cho Trác Vi Lan trước.

Trác Vi Lan cảm thấy ánh mắt quét tới, mím môi, cúi đầu yên tĩnh uống một hớp trà.

"Báo cáo đánh giá thiệt hại ba xem rồi." Ba Mạc không cho Mạc Sương cơ hội mở miệng, nói hết lời phải nói: "Ba biết con phải tủi thân."

Mạc Sương nhìn ba một cái, đầu ngón tay khẽ vuốt trên ly trà.

Bộ dạng này có chút giống trước khi mất trí nhớ, vì vậy ba Mạc dừng một chút, thấy cô ánh mắt cầu khẩn mới nói tiếp: "Thẩm Hải lo lắng sợ hãi một buổi đêm, đã được dạy dỗ, chúng ta là người một nhà, không cần phải huyên náo khó coi như vậy."

Cho dù là lời trong dự tính, Trác Vi Lan vẫn không thích nghe, bị nước trà nóng trong ly làm bỏng lưỡi, khó chịu ho khan.

Nàng vô tình, Mạc Sương lại bị nói cho tỉnh ra, chợt đẩy ly trà ra, làm đĩa sứ và chén sứ va vào nhau vang một tiếng giòn tan.

"Ba." Mạc Sương không ngừng gọi ba, thu nụ cười lại, nói: "Anh họ cầm xẻng sắt đập xe chúng con, lúc nói muốn giết chúng con không có nghĩ tới chúng ta là người một nhà."

Ba Mạc than thở: "Không phải là không có gì xảy ra sao?"

Mạc Sương cầm báo cáo, ném lên bàn: "Đây gọi là không có gì xảy ra sao?"

"Mạc Sương, con phải hiểu rõ, Thẩm Hải không phải người hại con lần trước." Ba Mạc xoa giữa đầu lông mày: "Ba phái người điều tra, Thẩm Hải tụ tập đám người gây chuyện, bị tạm giam mười ngày. Vừa đúng trước hôm đó trợ lý Trần

lái xe con như thường lệ, cho đến buổi sáng hôm cin xảy ra chuyện mới ra ngoài. Khi đó, xe đã lái đi, sao có thể động tay chân?"

Cô nhịn không nổi nữa: "Đúng vậy, Mạc Sương chị đúng là chúa hay quên, không phải chị muốn tìm người cứu Thẩm Hải ra sao!"

Mạc Sương yên lặng.

Ba Mạc là người biết được nội tình, sợ chuyện Mạc Sương mất trí nhớ bại lộ, lạnh giọng mắng: "Ồn ào gì thế, không thấy Mạc Sương không định nói chuyện này sao?"

Cô ngậm miệng, ngược lại không để ý Mạc Sương sắc mặt ngơ ngác.

"Thẩm Hải tưởng là con muốn đưa nó vào tù, nên cực đoan." Ba Mạc hít sâu một hơi, khuyên Mạc Sương: "Lần này bỏ qua được được không? Ba mua cho con xe mới, để trong gara rồi."

Lượng tin tức quá lớn, Trác Vi Lan không phản ứng kịp, Mạc Sương trừng mắt nhìn ba và dì, đã có ý rồi, cầm lấy chìa khóa đứng lên nói: "Được, con và Vi Lan đi xem một chút."

Hai người tay trong tay rời khỏi phòng khách, đi tới nhà để xe.

"Mạc Sương." Bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh, Trác Vi Lan nghĩ không thông: "Chị đừng đi nhanh như vậy, để em suy nghĩ thật kỹ..."

Mạc Sương dừng bước: "Không có gì phải nghĩ, ba phải bảo vệ Mạc Thẩm Hải, chúng ta nói thế nào cũng là phí sức."

"Còn chuyện động tay chân với chiếc xe?"

"Em cảm thấy ba sẽ để ý sao?" Mạc Sương chán nản vò tóc, để lộ dải băng trên trán, vừa yếu đuối vừa bất lực: "Theo ông ấy, tôi không sao, điều tra ra không

có vấn đề, trong nhà cần quan tâm cháu trai hơn, dĩ nhiên tôi phải tránh qua một bên!"

Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương nổi giận.

"Thật xin lỗi. Tôi quá kích động." Mạc Sương rất nhanh tỉnh táo lại, buông đôi tay dùng sức hơi mạnh: "Không dọa em chứ?"

Trác Vi Lan lắc đầu: "Không có, em cảm thấy... Chị như đang ghen với Mạc Thẩm Hải."

Mạc Sương lại bùng nổi: "Làm sao có thể!"

"Rõ ràng đang trách ba quan tâm cháu trai hơn mà." Trác Vi Lan dở khóc dở cười, đưa tay ra ôm: "Được rồi, chúng ta đi tìm ông Lâu, để cho Mạc Thẩm Hải nhận một bài học."

Mạc Sương ngửi mùi thơm trên người nàng một cái, bình tĩnh lại, buồn rầu lên tiếng đáp lại vang ở bên tai, rung động tận tim.

"Xem xe." Rốt cuộc vẫn ở bên ngoài, Trác Vi Lan ngại ôm cô, nhìn Mạc Sương bình tĩnh thì buông tay ra, đi tới gara trước.

Cửa gara mở ra, đập vào mắt là một chiếc xe mới tinh sáng bóng.

"Ồ." Mạc Sương không hài lòng lắm đất bĩu môi một cái: "Quả xứng làm đồ tặng, xịn hơn hẳn cái của Mạc Thẩm Hải."

Trác Vi Lan không hiểu biết về xe, chỉ cảm thấy màu trắng thật được, khích lệ Mạc Sương: "Đi ngồi xem thử chút."

Mạc Sương mở khóa, không vội vàng lên xe, mở cửa cạnh ghế lái cho nàng trước.

Trác Vi Lan bật cười, phối hợp ngồi lên.

Mạc Sương đặc biệt chu đáo giúp cài dây an toàn, động tác quy củ, động tác buông tay thong thả, nghiêng người lại gần nói: "Ngồi ổn định chưa?"

"Lên xe đi." Trác Vi Lan cảm thấy dây an toàn bó sát áo lông của mình xấu hổ quá, tức giận giục.

"Được."

Mạc Sương đi vòng qua chỗ điều khiển, mới ngồi lên, theo thói quen cài dây an toàn.

Tất cả không có gì đặc biệt.

Trác Vi Lan yên lặng chờ xe chạy, mắt nhìn phía trước.

Nàng không nghĩ sẽ phải chờ rất lâu.

"Mạc Sương?" Trác Vi Lan lặng lẽ đợi không thấy xe di chuyển, quay đầu nhìn mới phát hiện người bên cạnh không được bình thường.

Mạc Sương vuốt tay lái chột dạ đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh, bị nàng gọi, theo bản năng rút chìa khóa: "Đừng!"

Trác Vi Lan bị sợ: "Mạc Sương, là em, đừng sợ..."

Mạc Sương trừng mắt nhìn, ánh mắt chăm chú trên mặt cô một hồi mới tìm được tiêu điểm, nhận ra cô: "Vi Lan?"

"Là em." Trác Vi Lan đau lòng lau sạch mồ hôi trên trán Mạc Sương: "Sao thế?"

Mạc Sương lau mặt, chờ hô hấp dần dần bình phục, chậm rãi mở miệng. "Tôi nhớ tới... Chuyện hôm xảy ra tai nạn xe."