Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 28: Làm khó dễ



Khoảnh khắc khi Trác Vi Lan nhìn thấy tên cô của Mạc Sương, đã có thể tưởng tượng được một tương lai đáng sợ —— Chỉ cần cô của Mạc Sương muốn, chỉ cần có thời gian rảnh, đều có thể tìm tới cửa, nói lải nhải về những câu chuyện mà nàng không thích nghe, tính kế khoa tay múa chân với nàng.

Cuộc sống của nàng được cô chỉ bảo rất nhiều, ngay cả công việc đều không thể may mắn tránh khỏi những khó khăn.

Càng bi thảm hơn là, cô của trước đây là một người bà con mồm mép, thuộc về loại người xen vào chuyện của người khác, cô của bây giờ... Thành khách hàng của nàng, một "Thượng đế" danh chính ngôn thuận giày vò người khác.

Trác Vi Lan vừa nghĩ đến vẻ mặt cứng đờ, sự vô lý và cái miệng không ngừng lải nhải của cô, cảm thấy tiền đồ vô vọng, thậm chí nàng còn cầm không nổi điện thoại, buông thõng tay ngã ra sau, ngồi phịch ở trên ghế, nhắm mắt lại lúc này an nghỉ.

"Vi Lan?" Mạc Sương vỗ bả vai của nàng: "Sao thế?"

Trác Vi Lan dùng hết sức lực cuối cùng nói một câu: "Giám đốc nói khách hàng định chế* là cô của chị."

*Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.

Mạc Sương cau mày: "Thật sao?"

" Ừm..." Trác Vi Lan than thở: "Em cũng hy vọng là trùng hợp trùng tên trùng họ, nhưng... Dãy số điện thoại của cô, chỉ cần liếc mắt em đã nhận ra được."

Mạc Sương còn kinh ngạc hơn trước: "Tại sao? Em thường xuyên liên lạc với cô sao?"

Trác Vi Lan hừ lạnh: "Nói ra thì rất dài dòng."

Hai năm trước, bà ta và bạn đánh bài chơi lớn, nên nợ một khoản tiền, không dám nói thật với ba Mạc và ông nội bà nội, cũng không muốn mất mặt mượn tiền bạn, nên suy nghĩ cực đoan đi trộm đồ trang sức của bà nội Mạc Sương đi bán, sau khi bị Mạc Sương phát hiện, tự cho mình là thông minh đến trước mặt Trác Vi Lan xin tha.

Trác Vi Lan không chịu nổi bị quấy rối nên điện thoại, cho là có thể yên tĩnh, không nghĩ tới cô tra được điện thoại cố định phòng làm việc của nàng, không ngừng điện thoại tới quấy rầy, ép các đồng nghiệp của nàng rút hết đường dây điện thoại.

Cho tới bây giờ, khi nàng nhìn thấy dãy số điện thoại này, vẫn có thể nhớ đến tiếng chuông liên tục vang lên vào buổi chiều hôm đó.

Câu chuyện dài như vậy, Trác Vi Lan cũng không có sức lực để nói cho Mạc Sương nghe, giống như là bị tủi thân vào hai năm trước, nàng cắn môi, rưng rưng nước mắt nhìn Mạc Sương: "Chị có thể bảo cô đừng định chế hay không?"

Mạc Sương sờ gò má của nàng: "Tôi sẽ thử."

Trác Vi Lan phải cầu cạnh người khác, nên rất ngoan ngoãn, nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay của Mạc Sương: "Khi nào đi nói chuyện?"

"Sáng sớm ngày mai, tôi biết gọi điện thoại với bà ấy sẽ không dễ nói chuyện." Mạc Sương cho thời gian chính xác, nhẹ giọng dỗ dành: "Thời gian cũng trễ rồi, em ngủ trước đi có được không?"

Trong lòng Trác Vi Lan cứ thấp thỏm vì chuyện này, vốn dĩ cũng không buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào Mạc Sương không buông: "Ngày mai..."

Mạc Sương nhìn ra ý của nàng: "Bây giờ gọi thử nhé?"

"Ừm!" Trác Vi Lan vội vàng gật đầu: "Lấy điện thoại của chị gọi, như vậy bà ấy cũng không dám không nhận."

Mạc Sương bật cười, làm theo nàng nói.

Bà ta nghe máy rất nhanh, nhưng không quan tâm Mạc Sương, tùy ý ríu rít nói chuyện với người bên cạnh, bảo bọn họ "Chậm một chút", thỉnh thoảng có kích động gào thét "va chạm" "Năm vạn", thì ra là âm thanh giòn giã của mạt chược đánh lên bàn, góp thành âm thanh nền huyên náo.

Trác Vi Lan vừa nghe xong, cũng biết bà ta lại đi đánh bài, thầm nghĩ không ổn—— từ lúc phạm vào sai lầm lớn của lần trước, dưới áp lực của người nhà bà ta đã bỏ đánh bài, bây giờ không những bắt đầu đánh, mà còn không hề kiêng dè nghe điện thoại để cho Mạc Sương nghe thấy, có thể thấy được cô rất tự tin.

Quả nhiên, bà ta đánh bài xong, mới chậm rãi mở miệng, giọng qua loa lấy lệ: "Mạc Sương, sao thế?"

Sắc mặt của Mạc Sương trầm xuống, hạ thấp giọng nghiêm túc hỏi: "Cô đến công ty định chế đồ trang sức của Vi Lan sao?"

"Đúng vậy." Bà ta mỉm cười, nói ra lời không biết xấu hổ: "Không cần cảm ơn cô, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm."

Ai muốn cảm ơn cô!

Trác Vi Lan cắn răng nghiến lợi, quay đầu đi chỗ khác khẽ hừ, Mạc Sương giơ tay lên vỗ lưng an ủi nàng, cố gắng học theo giọng điệu không hợp tình hợp lý của ba mình: "Cô đừng đi, Vi Lan không cần."

"Ây da." Bà ta quái gở kêu lên, châm chọc đáp lại một câu: "Vi Lan không cần, nhưng cô cần, muốn mua hai món đồ trang sức, nhưng không hiểu cách thức, tìm người trong nhà thì có gì sai sao? Cái này cũng bị con mắng à?"

Mạc Sương chưa từng đối mặt trực diện với bộ dạng thay đổi bà ta, nên nhất thời không trả lời được, luống cuống nhìn về phía Trác Vi Lan.

Lần này, đến lượt Trác Vi Lan xoa đầu an ủi cô.

Bà ta là người thích nói chuyện phiếm, không cần bọn họ quan tâm, đùng đùng nói tiếp: "Số tôi khổ, con trai bị người khác hại, bị tạm giam ngồi ở trong đồn, bây giờ mua món đồ còn bị cháu gái nói... Ây, cuộc sống không có cách nào vượt qua..."

Ngoài miệng thì bà ta kêu gào, nhưng tiếng đánh bài cũng không dừng lại, giả vờ khóc được một nửa thì nói "Va chạm", tràn đầy sức lực, nào có dáng vẻ thê thảm.

"Cô!" Mạc Sương vẫn mờ mịt, nên tức giận hay là nhịn, lạnh giọng cắt ngang lời nói dông dài của bà ta: "Con không chỉ trích đi, con nói là Vi Lan không cần giúp đỡ, nếu cô muốn định chế đồ trang sức, con giới thiệu chỗ giúp cô."

Bà ta tranh cãi: "Ba con giới thiệu công ty của Vi Lan, con lại không cho đi... Ây, cô không hiểu, hai ba con các người thương lượng đi."

Dứt lời, bà ta lập tức cúp điện thoại.

Trác Vi Lan tức giận, chỉ vào điện thoại vô tội chửi ầm lên: "Bà ta lại dám cúp điện thoại của chúng ta!"

Mạc Sương than thở: "Có ba là chỗ dựa, dĩ nhiên bà ta dám."

Nghe được từ ba, Trác Vi Lan vốn chuẩn bị một bụng oán trách lại không nói ra lời, tức giận ngã trở về trên ghế.

"Vi Lan." Mạc Sương lại không từ bỏ, định bắt tay vào nhưng phương diện khác: "Ở công ty bọn em, nhà thiết kế bị khách hàng chỉ định không thể từ chối sao?"

Trác Vi Lan cười khổ: "Có thể, là nhà thiết kế nhãn hiệu lớn, công ty xin ở lại."

Nàng cười khổ bày tỏ mình không thuộc về thành viên nhà thiết kế nhãn hiệu lớn, Mạc Sương không hỏi nhiều, nghĩ tới nghĩ lui lại chuyển về điểm khởi đầu là hủy bỏ đơn đặt hàng: "Tôi gọi điện thoại nói chuyện với ba."

"Không cần!" Trác Vi Lan vội vàng, trực tiếp cướp lấy điện thoại di động, nhét vào trong ngực không để cho cô lấy: "Vốn dĩ ba chị đã không vừa mắt chị rồi, nghĩ cách nhắm vào công ty, chị lại gọi điện thoại chọc giận ông ấy, sau này sẽ càng không dễ sống!"

Mạc Sương xụ mặt: "Không cần lo lắng cho tôi."

Trước kia, Trác Vi Lan thấy Mạc Sương thu lại nụ cười nghiêm nghị, nhất định sẽ không phản đối, ngoan ngoãn giao điện thoại làm một người vợ dịu dàng, quyết định gì cũng ném cho người khác làm.

Nhưng bây giờ...

Trác Vi Lan không tin Mạc Sương mất đi trí nhớ, mà vẫn kiên quyết bảo vệ điện thoại: "Sao chị biết, mấy năm này ba càng ngày càng tàn nhẫn, nếu nổi giận sẽ rất đáng sợ!"

Với tư cách là một người không có trí nhớ mấy năm này, Mạc Sương không nghĩ ra cách phản bác, yên lặng trong chốc lát, không quá chắc chắn hỏi: "Phải không?"

"Đúng vậy, cho nên..." Trác Vi Lan khẽ cắn răng: "Em thử trước, không được sẽ nói sau!"

——

Trác Vi Lan chỉ phụ trách định chế một lần, khách hàng là chủ tịch của công ty L, nhã nhặn nho nhã, không yêu cầu quá nhiều, hoàn toàn tôn trọng với thiết kế của nàng, tất cả sự thay đổi đều là các chi tiết nhỏ vô hại, theo chiều hướng ý nghĩa mà thôi, sau hai lần đã quyết định phương án và đưa ra nhiều lời khen ngợi sau khi nhận được thành phẩm.

Nếu là Mạc Sương không mất trí nhớ, nếu là ba Mạc nể mặt, thì nàng thật sự cho là mình rất may mắn, rất hiếm gặp một người dễ nói chuyện như vậy.

Lần này, nàng lại gặp được một người hiếm gặp.

cô của Mạc Sương, một người thật sự rất tọc mạch.

Trác Vi Lan ngồi trong phòng tiếp tân của công ty, uống cạn ly trà hơi lạnh thứ ba, nhìn đồng hồ phát hiện lại trôi qua 20 phút, chết lặng gọi cuộc điện thoại thứ 8 để thúc giục.

Cô yêu cầu gặp mặt nói chuyện, cũng đã muộn hơn một tiếng, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Bởi vì có nhiều dự thảo với giới xã giao, cho nên bà ta là khách quý, được công ty rất coi trọng, giám đốc bảo Trác Vi Lan không cần phải để ý đến những việc khác, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thật tốt.

Trác Vi Lan cười gượng nói được, sáng sớm không làm chuyện gì khác, chuyên tâm chờ bà ta tới, nhàm chán đến mức cả người đều đau nhức cũng không dám than phiền —— nàng thích không khí nơi này, để giữ được việc làm, nàng cần phải ngoan ngoãn nghe lời, đứng cùng chiến tuyến với công ty, xem bà ta như khách quý mà phục vụ.

Cuộc điện thoại thúc giục thứ tám, bà ta cách khoảng nửa phút mới nghe máy.

"Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, kẹt xe!" Bà ta nhận điện thoại xong đã không nhịn được qua loa nói: "Con thúc giục cô thì có ích gì, xe phía trước không đi, cô có thể bay qua sao?"

Trác Vi Lan xoa xoa ấn đường: "Thời gian không còn sớm, không bằng hẹn lần sau đi?"

"Tại sao phải hẹn lần sau, cô rất bận rộn!"

Ỷ vào không ai nhìn thấy, Trác Vi Lan liếc mắt, âm thầm chế nhạo ở trong lòng: cô có chuyện gì mà rất bận? Bận đi dạo phố đánh bài, phung phí tiền của nhà họ Mạc sao?

Nàng hít thở xong một vài hơi rồi nén lại cơn tức giận: "Được, cô từ từ đi." Cô hừ lạnh, cúp điện thoại.

Trác Vi Lan thẫn thờ cất điện thoại, bưng ly đi rót nước, khẽ kéo rèm nhìn đồng nghiệp ở bên ngoài.

Các đồng nghiệp đang bởi vì đợt thiết kế tiếp theo mà bận rộn, ngồi xuống xem màn hình, bất động một lúc lâu, bận đến mức trà nguội lạnh ở trong tay cũng không kịp uống một ngụm, lúc bất đắc dĩ đứng lên tìm người, bước chân sẽ tăng nhanh, rất sợ chiếm dùng thời gian sửa lại bản thiết kế.

Nàng không thể đi ra ngoài được, là bởi vì sau khi mình bị cô chỉ định, nên mục tiêu của mình và phần lớn đồng nghiệp đều không giống nhau, nếu nàng ngồi ở vị trí ban đầu, bất kể là thật sự bận rộn hay là giả vờ bận rộn, cũng sẽ khiến người khác không vừa mắt.

Trác Vi Lan nhìn một lúc, nấu xong nước nóng lại ngồi về vị trí cũ, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mạc Sương: "Chị đang làm gì?"

Mạc Sương trả lời trong giây lát: "Xem video."

"Video gì?"

"Tôi xem camera giám sát và điều khiển, ghi lại hội nghị, báo cáo tin tức..."

Trác Vi Lan suýt chút nữa đã phun một ngụm nước ra ngoài: "Tại sao muốn xem cái này?"

"Học tập làm sao để hù dọa người khác." Mạc Sương gửi biểu cảm đáng thương.

Lúc này Trác Vi Lan đã thông minh, không uống nước, vui vẻ đọc tin nhắn.

"Học được thế nào rồi?"

Mạc Sương gửi biểu cảm khóc: "Không muốn học, trước kia tôi quá hung dữ."

Suy nghĩ lại một lúc, Trác Vi Lan đột nhiên nảy ra ý xấu—— khi đùa giỡn ở trong phòng, nàng cũng từng quay video, nếu như Mạc Sương thấy được, cô có ép tóc nàng giống như lần trước không, che mặt xấu hổ, khó xử?

Nghĩ đến việc nắm toàn bộ tình hình trong tay, lúc chơi đùa với nàng Mạc Sương sẽ có phản ứng này, Trác Vi Lan kích động, đánh chữ cực nhanh nói với Mạc Sương: "Trong máy vi tính của em còn có một số video, trở về sẽ cho chị xem."

Mạc Sương cũng muốn như vậy: "Em nói đúng, tôi đến phòng sách tìm máy vi tính, xem có video nào bình thường hơn không."

Bình thường hơn?

Trác Vi Lan nghĩ lệch rồi, nàng nghĩ trong đầu trước kia Mạc tổng chơi giỏi như vậy, không phải là trong máy vi tính có đoạn phim làm giáo trình sao?

Nàng đang định hỏi rõ, cửa phòng họp mở ra, một người đồng nghiệp khác dẫn cô đi vào.

Trác Vi Lan vội vàng cất điện thoại, tiến lên nghênh đón: "Mời bên này."

"Hừ." Bà ta ghét bỏ dùng khăn tay lau ghế sạch sẽ, dè dặt ngồi xuống: "Xem đi, cô cũng không tới trễ bao nhiêu."

Khóe miệng Trác Vi Lan giật giật, suýt chút nữa run tay mà hắt ly trà nóng vừa pha lên trên mặt của bà ta.

Nàng châm trà rót nước, bà ta không nể mặt, liếc mắt nói: "Không có nước lạnh sao? cô không uống loại trà kém chất lượng như vậy. Ây da, công ty các người lớn như vậy, sao ngay cả loại trà tốt hơn cũng không nỡ mua?"

Trác Vi Lan thấy vẻ mặt của bà ta, lần đầu tiên vui mừng vì bà ta "Giữ bí mật", chỉ bảo nàng tiếp khách. Nếu là một nhóm nhỏ ngồi ở chỗ này, các đồng nghiệp nghe được lời nói khắc nghiệt của bà ta, nói không chừng đều cho là người trong nhà của bọn họ đều như vậy, sẽ có vướng mắc trong lòng.

"Đây là trà con mang từ nhà tới." Nàng đã có chuẩn bị từ sớm, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp lại: "Tùy tiện lấy ở trong ngăn kéo, không nhớ là ai tặng." Cô cũng từng tặng trà cho bọn họ, nhướng mày, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Có thể là con không biết pha trà."

Trác Vi Lan cũng lười nói nhiều với bà ta, cầm một cái ly khác rót nước ấm đưa lên, xoay người mở máy tính xách tay nói: "Cô, thời gian không còn sớm, chúng ta bắt đầu đi."

"À, bắt đầu thế nào?"

"Con nghe giám đốc nói, cô định làm một bộ trang sức?" Trác Vi Lan giải thích: "Một bộ của công ty chúng con bao gồm hoa tai, dây chuyền, vòng tay và nhẫn..."

Bà ta cắt ngang lời của nàng: "Tùy tiện đi, xem thiết kế có đẹp hay không rồi nói sau."

Trác Vi Lan hít thở sâu: "Cô, cô phải nói cô muốn cái gì, chúng con mới có thể thiết kế cho cô."

"Cô không hiểu." Bà ta buông tay, dáng vẻ như bị làm khó dễ nên không biết làm sao dạng: "Cô muốn đẹp, đeo ở đâu cũng không quan trọng, con hỏi cô những vấn đề chuyên nghiệp này làm gì?"

Trác Vi Lan thật sự không biết loại vấn đề "Cô muốn hoa tai hay là dây chuyền" này thì có chỗ nào chuyên nghiệp.

Nhưng nàng nhẫn nhịn, không chế nhạo, sửa lại một câu hỏi khác: "Cô định dùng đồ trang sức cho bản thân đúng không? Như vậy cô có ý kiến gì, ví dụ như màu sắc yêu thích, muốn nhớ lại kỷ niệm, còn có..."

Đôi mắt của bà ta sáng lên: "Nhớ lại à, có rất nhiều, con từ từ nghe cô nói."

Trác Vi Lan liếc nhìn đồng hồ báo thức sắp đến bốn rưỡi, không thay đổi sắc mặt gật đầu.

"Con không biết, để sinh Thẩm Hải cô đã quá khổ rồi." Bà ta chọn mở đầu khiến nàng không thoải mái: "Khi đó thân thể của cô không tốt, đột nhiên mang bầu, bác sĩ và chồng đều nói dưỡng bệnh quan trọng, chuyện muốn một đứa con có thể chậm lại. Cô cảm thấy không được, Thẩm Hải là máu thịt của cô, sao cô có thể giết nó chứ."

Trác Vi Lan nhìn bà ta mở miệng rồi khép miệng, tai trái vào tai phải ra.

Loại chuyện này, Mạc Thẩm Hải và Mạc Thẩm Văn cùng đón sinh nhật một lần, bà ta sẽ nhắc tới một lần, năm năm trước khi nàng gả vào nhà họ Mạc, đã nghe mười lần, không nói đến thuộc lòng trôi chảy, mà còn có thể bắt chước giống với giọng điệu của bà ta bảy tám phần.

Bà ta thấy thái độ lạnh nhạt của nàng, bĩu môi: "Ây, con và Mạc Sương sinh không được, dĩ nhiên không thể hiểu được nỗi khổ khi cô mang thai."

Trác Vi Lan không nói tiếp chuyện này, hỏi chuyện làm ăn: "Cô, cô hy vọng thiết kế này có liên quan đến đứa trẻ sao?"

Bà ta thở dài: "Cũng không cần phải đau lòng."

Trác Vi Lan lặng lẽ đánh chữ ở trong máy tính, ghi chép những lời bà ta vừa nói.

"Bây giờ một mình Thẩm Hải bị tạm giam ở trong đồn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm..." Bà ta vừa nói xong hốc mắt đã đỏ bừng: "Cô biết là nó phạm sai lầm, nhưng nó đã bị phạt một lần, lần trước sau khi trở về, cả người gầy đi một vòng, mỗi ngày đều thấy ác mộng."

Trác Vi Lan ho nhẹ: "Cô, chúng ta nói chuyện định chế được không?"

"Sao chuyện này không phải là chuyện định chế!" Bà ta kích động, đập bàn nói với nàng: "Nếu không phải Thẩm Hải bị tạm giam ở trong đồn, thì ba cô sẽ cho cô một tấm thẻ sao? Ông ấy sẽ đề nghị tặng một bộ trang sức sao?"

Trác Vi Lan lẳng lặng nhìn bà ta khóc lóc om sòm, lựa chọn không nói.

Bà ta xúc động nói xong, vén tay áo chỉ vào mũi của nàng mà mắng: "Cô biết con kết hôn với phụ nữ nên không sinh được con, nhưng con cũng là được ba mẹ nuôi nấng, không thể hiểu cho sự đau lòng vì con cái của người làm ba mẹ sao? Thẩm Hải phạm sai lầm, nhưng sai lầm không lớn, xe của nhà mình muốn đập thì đạp, mua một chiếc nữa cũng không tốn bao nhiêu tiền, con và Mạc Sương kéo hàng xóm bêu xấu nó trộm đồ là ý gì!"

Trác Vi Lan không nhịn nổi nữa, đứng lên gào đáp lại: "Thứ mà Mạc Thẩm Hải muốn đập là xe sao? Chính miệng anh ta nói muốn giết Mạc Sương!"

"Nói lời giận dữ, nói lời giận dữ đó có hiểu không!" Bà ta tức giận: "Người một nhà, nó có thể ra tay tàn ác sao? Không phải là các người muốn bêu xấu nó, nên bảo Bác Trương đập thêm hai cái sao!"

"Cô đừng nói bậy bạ, chúng con có quay video, có chứng cứ!"

"Chứng cứ..." Bà ta đuối lý, khí thế yếu đi, tốn mấy giây mới điều chỉnh xong, nhắm mắt chửi lại: "Cô cũng biết các con muốn chỉnh chết nó!"

Trác Vi Lan nhìn thấy đầu ngón tay của bà ta sắp đâm đến trên mặt, nàng tức giận, không cam lòng yếu thế chỉ trở về: "Cô tới định chế hay là tới chửi bóng chửi gió!"

Bà ta chợt tỉnh táo trở lại, ngồi về chỗ cũ, nhấp một ngụm trà cho trơn cổ, ung dung thong thả nói: "Định chế, cô đang kể chuyện cho con, con nghe không hiểu sao?"

Trác Vi Lan cười nhạt: "Cô, cách âm của phòng tiếp tân không tốt, cô lớn giọng như vậy, người bên ngoài nghe thấy đấy."

Bà ta cũng không hề quan tâm, thay vào đó lại càng mỉm cười vui vẻ hơn: "Đúng vậy, thì bọn họ sẽ thế nào, cùng con đuổi cô đi sao, không làm việc kinh doanh này sao?"

Kinh doanh.

Hai chữ này, khiến Trác Vi Lan chuyển từ "vợ của Mạc Sương" trở về thành "Nhân viên nhỏ của công ty thiết kế".

Nàng nắm chặt tay, cũng ngồi về chỗ cũ, ngừng mắng nhau với bà ta lãng phí thời gian: "Được, chúng ta nói chuyện định chế. Để thuận lợi cho ghi chép, con có thể ghi âm không?"

"Không thể." Bà ta từ chối như đinh đóng cột: "Cô nói rồi, chuyện của cô không muốn để quá nhiều người nghe, con ghi âm lại rồi lát nữa đưa cho đồng nghiệp thì phải làm thế nào?"

Câu trả lời trong dự đoán, Trác Vi Lan không tức giận không buồn bực, gật đầu nói: "Được, cô nói tiếp câu chuyện của cô đi."

Bà ta ung dung thở dài: "Cô không biết nên nói thế nào."

Trác Vi Lan cắn răng ngừng cười, cố gắng nặn ra một câu: "Tại sao?"

"Cô nói con trai của cô, thì con không thích nghe." Bà ta mắt liếc: "Đây rõ ràng là chuyện có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của cô, muốn kỷ niệm nhất, công ty các người... Dường như không tôn trọng khách hàng."

Động một tí là lên tới tầm cao của toàn công ty, Trác Vi Lan bất lực, nàng chợt cảm thấy nhẫn nhịn của mình rất ngu ngốc.

Chịu đựng qua lần này, nếu bà ta muốn trêu chọc, nói không chừng bà ta sẽ định chế lần thứ hai.

Khi đó nàng lại phải chịu khổ thêm một lần?

Trác Vi Lan mê mang, cảm thấy dùng trạng thái này để nói chuyện sẽ không có kết quả gì tốt, đứng dậy tắt máy tính nói: "Cô, đây không phải là vấn đề của công ty chúng con, là cá nhân con không đủ chuyên nghiệp. Hôm nay trước tiên chúng ta nói đến đây thôi."

Bà ta như đã nhìn thấu nàng, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Con sẽ không định từ chức đấy chứ?"

"..."

"Cũng đúng." Bà ta quan sát nàng từ đầu đến chân một lần, ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc sâu sắc: "Con lấy tiền của Mạc Sương, dĩ nhiên là coi thường chút xíu tiền lương chín giờ đi làm năm giờ tan làm rồi."

Suy nghĩ từ chức của Trác Vi Lan, miễn cưỡng bị bà ta giễu cợt mà đè nén trở lại.

"Không phải như cô nghĩ." Nàng vừa giận vừa cười: "Chỉ là do con không đủ chuyên nghiệp, muốn đi xin chỉ bảo của đồng nghiệp và lãnh đạo cách làm sao để đối đãi với khách hàng, tranh thủ lần sau để nghe câu chuyện của cô tốt hơn."

Bà ta không để ý, ngồi tại chỗ không di chuyển.

Trác Vi Lan cũng tương đối lên tinh thần, đứng ở đầu bàn bên kia, bình tĩnh nhìn người.

Bọn họ giằng co khoảng mười phút, kết thúc bằng điện thoại của bà ta đổ chuông.

"Ở bên ngoài à... Ừm, bây giờ sao? Được được được, lập tức tới, giữ chỗ cho tôi!" Bà ta nghe điện thoại xong, nhanh chóng xách túi lên muốn đi, không giằng co vớ vẩn với nàng: "Lần sau nói thì lần sau nói, cô đi đây."

Trác Vi Lan cầu còn không được, mở cửa cho bà ta.

Nàng như ý nguyện nhìn thấy bóng người của bà ta tăng tốc rời đi, nhưng không ngờ lại đụng phải cái nhìn cẩn thận thăm dò của đồng nghiệp.

Trác Vi Lan lúng túng, cúi đầu xoay người đi thu dọn phòng tiếp tân.

Nàng lại kỳ kèo hết mười phút, phần lớn đồng nghiệp cũng tiến vào trạng thái làm việc một lần nữa, nàng ôm máy tính đi ra ngoài, khi đi qua phòng làm việc của giám đốc thì bị gọi vào, lấy được sự cho phép tan làm sớm.

Trác Vi Lan cũng không ở lại làm cho người ta chán ghét, sau khi thu dọn xong thì trở về nhà.

Nàng đi xuống lầu dưới, bị tiếng còi quen thuộc thu hút tầm mắt, ngây người tại chỗ, ngốc nghếch nhìn Mạc Sương đang vẫy tay với mình.

"Vi Lan ơi." Mạc Sương thấy nàng không di chuyển, xuống xe chạy chậm tới: "Tan làm sớm à."

Trác Vi Lan nghe thấy lời nói dịu dàng này, cuối cùng cũng cảm thấy tiếng gầm thét của bà ta quanh quẩn trong đầu đã được xua tan, thở phào nhẹ nhõm, hơi cong môi đáp lại.

Nhưng nụ cười của nàng không dễ nhìn, Mạc Sương nhìn ra có gì đó không đúng, vén mái tóc rối của nàng ra sau tai: "Sao thế?"

Một câu quan tâm, khiến sự tủi thân mà Trác Vi Lan đè nén nơi đáy lòng được kéo ra ngoài.

"Hu hu..." Nàng đưa tay ôm lấy Mạc Sương, không nhịn được bật khóc.

Mạc Sương không nói chỉ ôm lấy nàng thật chặt.

Trác Vi Lan cũng không chút kiêng kỵ quẹt nước mắt lên người Mạc Sương, vùi mặt vào trong ngực của cô, không để người qua đường nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Nàng khóc một lúc, cảm thấy quần áo của Mạc Sương bị mình làm ướt, dựa vào không thoải mái, hít mũi đứng thẳng, buồn bực hỏi: "Có khăn giấy không."

Mạc Sương áy náy mỉm cười: "Không có."

Trác Vi Lan buồn bực, muốn lục túi của mình để tìm, nhưng vừa cúi đầu thì cằm đã bị nhấc lên: "Hửm?"

Mạc Sương hôn lên một giọt nước mắt vừa rơi xuống, khóe môi dính nước, làm tôn lên nụ cười vô cùng mê hoặc người khác.

Trác Vi Lan nhìn một lúc, đầu óc nóng lên, vòng lên cổ cô hôn lên.