Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 35: Chỗ sơ hở



Trác Vi Lan và Mạc Sương mặc áo khoác vào chạy tới trong sân.

Đêm đã khuya, nhiệt độ hạ xuống, gió lạnh thổi từng đợt, thổi tan dòng nước tinh tế của vòi phun nước, giọt nước lạnh như băng tung tóe khắp nơi, tạt lên cả người Mạc Thẩm Văn, cũng sắp bắn tới mặt bọn họ.

Trác Vi Lan cảm thấy lạnh, giơ tay lên che mặt theo bản năng, xuyên qua kẽ ngón tay nhìn thấy Mạc Thẩm Văn muốn đóng vòi phun nước nhưng không đúng cách: "Công tắc ở bên trái... Không phải, màu đỏ, xoay ngược chiều kim đồng hồ... Ây da sao em lại xoay ngược rồi..."

Mạc Thẩm Văn chịu đựng dòng nước đi tìm công tắc, không thấy rõ, cuống cuồng nên nhầm phương hướng, cứ thế khiến voi phun nước càng phun càng dữ dội, từ dòng nước chảy tí tách biến thành tuôn trào xói mòn, cột nước phóng lên tung tóe rất cao.

Trác Vi Lan không muốn bị ướt, che kín áo khoác tránh qua bên cạnh.

"Đừng di chuyển." Không biết Mạc Sương đã tìm được một chiếc dù từ lúc nào, che ở phía trước, từng bước đến gần tìm được công tắc mà Trác Vi Lan đã nói để vặn đóng lại.

Răng rắc.

Vòi phun nước đã đóng lại, trong sân khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn lại mảnh đất ướt đẫm.

"Mạc Thẩm Văn!" Trác Vi nhìn thấy hoa mà nàng thích bị tưới đến hóe rủ, bắt đầu nổi giận: "Khuya rồi sao em không ngủ mà tới trong sân nghịch nước?"

Mạc Thẩm Văn lau mặt, không nói lời nào, cúi người xuống đỡ xe đạp ngã xuống đất dậy.

"Vi Lan. " Mạc Sương mở miệng: "Để em ấy vào thay quần áo trước rồi nói sau."

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Trác Vi Lan liếc nhìn Mạc Thẩm Văn, phát hiện cô gái nhỏ này còn thê lương hơn hoa cỏ bị tàn hại ở trong sân—— cả người ướt đẫm, nước trên tóc nhỏ xuống lướt qua gò má tái nhợt, cánh tay xắn ống tay áo nhỏ bé yếu đuối vô lực, khẽ run lên ở trong gió rét.

"Được rồi, mau đi thay quần áo đi." Nàng mềm lòng.

Mạc Thẩm Văn chỉnh xe đạp xong, đạp cót két trên sân cỏ đầy nước vào nhà.

Trác Vi Lan và Mạc Sương hai mắt nhìn nhau, lặng lẽ đuổi theo, lúc vào cửa không thấy Mạc Thẩm Văn, chỉ thấy dấu vết ướt nhẹp, mang theo một số bùn đất, từ huyền quan lan ra đến trên lầu, trên con đường xốp sạch sẽ không uốn cong, in thẳng lên lầu.

"Trời ạ..." Trác Vi Lan ngồi xuống, đau lòng nhìn chằm chằm vào thảm.

Mạc Sương vội vàng an ủi nàng: "Ngày mai gọi người đến dọn dẹp, giặt không sạch thì mua cái mới."

"Em ấy là 16 tuổi hay là 6 tuổi vậy." Trác Vi Lan nhìn ghế sô pha và tay vịn cầu thang bị dính nước, buồn bực lẩm bẩm: "Sao lại bẩn như vậy."

Mạc Sương xoa đầu của nàng, lấy khăn giấy, giúp lau khô những dấu vết do Mạc Thẩm Văn để lại.

Trác Vi Lan nhìn thấy bóng lưng thu dọn tàn cuộc của Mạc Sương ở trong mắt, bĩu môi, cầm lấy hộp khăn giấy bước tới, không nói một lời cũng rút một tờ ra lau giúp, từ từ điều chỉnh tâm trạng bất mãn và buồn bực ở trong lòng mình.

Nàng không quá để ý tới chuyện trong nhà bị làm bẩn, chỉ là vừa nghĩ tới đối tượng phá hoại là em họ Mạc Thẩm Văn không mời mà tới nên không nhịn được tức giận, tìm một chỗ để trút giận mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại, hoa cỏ ở trong sân gặp phải thời tiết ác liệt mưa to gió lớn mà bị dày vò rất nhiều, nhưng người làm vườn tự có cách để bọn chúng sống, thảm ở phòng khách bị bẩn là do vết dơ, mà những vết dơ kia không là gì với các hoa văn nhàm chán, nàng đã sớm muốn đổi, vết nước trên ghế sô pha luôn có thể lau sạch, nàng là người hay sơ ý không cẩn thận, sợ rằng sẽ không tìm được một chút dấu vết nào.

Trác Vi Lan không cáu kỉnh nữa, bình tĩnh trở lại, thấy Mạc Thẩm Văn thay quần áo xong xuống lầu, câu nói đầu tiên là: "Sao em lại mặc ít như thế."

Nàng khoác áo khoác, được Mạc Sương đắp chăn xoa tay sưởi ấm cũng đang run lên, quả thực không hiểu được hành động Mạc Thẩm Văn mặc một chiếc áo dài tay mỏng và chiếc quần jean rách đã xuất hiện, nhíu mày, hỏi ra câu hỏi trong lòng lúc đầu.

Trác Vi Lan không ý thức được dáng vẻ của mình rất giống một người phụ huynh nói dông dài.

Mạc Thẩm Văn dùng hành động nói với nàng.

"Không lạnh." Mạc Thẩm Văn lại không hiểu dáng vẻ nàng ngồi ở trên ghế sô pha được Mạc Sương che tay chăm sóc, buồn bực xua tay, ánh mắt rơi trên người nàng đầy vẻ khinh thường không đồng tình: "Đến mức như chị sao."

"Hừ, tùy em, không lạnh tới tôi." Trác Vi Lan buồn buồn oán hận.

Mạc Sương đưa tới một tấm chăn khác: "Thẩm Văn, vẫn nên đắp lại, cẩn thận đừng để bị cảm."

Mạc Thẩm Văn nhận, nhưng chỉ lấy chăn để làm nệm.

Trác Vi Lan không đồng ý nheo mắt.

"Xin lỗi." Mạc Thẩm Văn không nghe lời khi mặc quần áo giữ ấm, nên nhận sai thì không qua loa: "Khi em đạp xe đạp, vô tình chạm đến công tắc của vòi phun nước, phiền cho hai người rồi."

Mạc Sương khó hiểu: "Xe đạp ở đâu ra?"

Trác Vi Lan cũng tò mò, rõ ràng nàng nhớ lúc về nhà mình đã nhìn gara, cửa mở toang ra, trống không, vốn không có bóng dáng về chiếc xe đạp của Mạc Thẩm Văn.

Mạc Thẩm Văn đối diện với ánh mắt của hai người bọn họ thì hoảng loạn, kéo tấm chăn che ở trước người theo bản năng, nắm chặt mép chăn thấp giọng đáp: "Em hỏi mượn của bạn."

"Em đã đi ra ngoài sao?" Mạc Sương lại hỏi.

Mạc Thẩm Văn gật đầu: "Nhà cậu ấy không xa, ra khỏi tiểu khu đi khoảng mười phút là đến."

Mạc Sương có thói quen cất giấu cảm xúc ở trước mặt người ngoài, Trác Vi Lan lại không khống chế được, nhìn đồng hồ hít một ngụm khí lạnh: Bọn họ vốn không biết Mạc Thẩm Văn đã đi ra ngoài, mà Mạc Thẩm Văn hiển nhiên hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô gái mười sáu tuổi đi bộ một mình trên đường phố sau 11 giờ đêm.

Nàng không nhịn được nhớ lại những cuộc thảm sát trên tin thời sự xã hội.

"Em xảy ra chuyện gì!" Trác Vi Lan thấy dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng "Em không sai " của Mạc Thẩm Văn, không nhịn được tức giận: "Đi ra ngoài cũng không nói với bọn chị! Buổi tối bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?"

Mạc Thẩm Văn bị mắng thì sửng sốt, nhìn hai mắt của nàng, lại cười.

Không phải dửng dưng cười nhạt của kẻ phản nghịch, mà là phát ra từ nội tâm, cảm thấy chuyện này thật thú vị ha ha cười to.

Cho dù Mạc Thẩm Văn rất lễ phép, cười hai tiếng cũng sẽ che miệng nói xin lỗi, Trác Vi Lan vẫn có cảm giác buồn bực vì bị mất mặt, vừa tủi thân vừa cắn môi, quay đầu bất bình với Mạc Sương, giọng lập tức từ kiểu dạy bảo của phụ huynh biến thành kiểu nũng nịu yếu đuối: "Mạc Sương! Chị xem em ấy kìa!"

"Thấy rồi." Mạc Sương vỗ tay xoa dịu trấn an nàng, bình tĩnh hòa nhã nói với Mạc Thẩm Văn: "Thẩm Văn, Vi Lan đang quan tâm em, em như vậy là không đúng."

Mạc Thẩm Văn hắng giọng, thu lại nụ cười trong chốc lát, nghiêm nghị, đàng hoàng ngồi thẳng nói chuyện với bọn họ: "Em biết, nhưng là chị ấy giả vờ dáng vẻ người lớn quả thực quá buồn cười rồi."

Giả vờ người lớn.

Trác Vi Lan giận rồi: "Cái gì mà giả vờ người lớn! Tôi vốn là trưởng bối của em!"

Mạc Thẩm Văn cau mày, nhìn nàng từ đầu đến chân một lần: "Trưởng bối?"

Trác Vi Lan muốn phản bác, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Mạc Thẩm Văn, phát hiện mình được Mạc Sương ôm vai dỗ dành, đắp chăn bông nhỏ màu hồng, họa tiết hoạt hình ở phía trên là một con thỏ tròn vo, phù hợp với đôi dép bông tai thỏ nàng mang trên chân.

Nhìn lại Mạc Thẩm Văn, mặc màu đen toàn thân, ném chăn bông bắt chéo hai chân, dáng vẻ dựa ở trên ghế sô pha hơi ngang ngược.

So với trưởng bối mà nàng nói... Sao lại không có cơ sở như thế?

Trác Vi Lan lại muốn gọi Mạc Sương theo bản năng, nhưng mới quay đầu, lại nghe được tiếng cười mơ hồ của Mạc Thẩm Văn.

Nàng tức giận, vì chứng minh thân phận "Trưởng bối" của mình, đối mặt với người em họ không nghe lời khuyên bảo: "Không được cười!"

"À." Mạc Thẩm Văn liếc nhìn dáng vẻ không quá vui vẻ của Mạc Sương, ngoan ngoãn nghe lời.

Trác Vi Lan phát hiện giả vờ hung dữ có hiệu quả, hài lòng, tiếp tục dạy dỗ đi ra ngoài lấy xe đạp của Mạc Thẩm Văn tới: "Em cần xe đạp làm gì? Còn nhất định phải đi vào buổi tối?"

Mạc Thẩm Văn đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc: "Bằng xe đạp, sáng sớm ngày mai đạp xe đi sẽ nhanh hơn ngồi tàu điện ngầm."

Trác Vi Lan bất lực đỡ trán: "Em không biết đón xe sao?"

"Kẹt xe, ngồi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn."

"Nhưng..." Trác Vi Lan phát hiện điểm mấu chốt: "Em chỉ ở một buổi tối, tại sao lại tốn sức như vậy?"

Mạc Thẩm Văn không nói lời nào.

Trác Vi Lan có câu trả lời, tức giận hỏi Mạc Sương: "Chị nói em ấy ở lại mấy ngày?"

"Chuyện này không liên quan đến Mạc Sương." Mạc Thẩm Văn rất có trách nhiệm: "Là em muốn ỷ lại không đi."

Trác Vi Lan sững sờ.

Những năm này mọi người đều thẳng thắn như vậy sao? Ỷ lại không đi cũng có thể nói ra khỏi miệng... Nàng suy nghĩ, liên tục quan sát Mạc Thẩm Văn.

Mạc Sương thấy nàng không nói, mở miệng lần nữa: "Thẩm Văn, em không muốn ở cùng dượng sao?"

"Ba em nhất định sẽ ở cùng mẹ em." Mạc Thẩm Văn mếu máo, cuối cùng cũng có dáng vẻ ngây thơ của trẻ con: "Chút tiền lương của ông ấy thì đâu đủ tiêu, nhất định sẽ nghĩ cách để em bỏ tiền ra."

Mạc Sương nhíu mày, hơi không hiểu.

Trác Vi Lan chú ý tới, biết Mạc Sương mất trí nhớ nên không hiểu được dì tiêu tiền dữ dội thế nào, chỉ cho là Mạc Thẩm Văn cố sống cố chết để giữ lấy tiền tiêu vặt tiết kiệm là không đúng. Tuy trong lòng nàng không thích dì, nhưng ủng hộ hành động này của Mạc Thẩm Văn, lo lắng Mạc Sương sẽ lộ tẩy, nên giành nói trước: "Nhưng em cũng không thể tự tiện quyết định ở đây, ba mẹ em không đồng ý, chúng tôi cũng không đồng ý."

"Bọn họ sẽ đồng ý." Mạc Thẩm Văn nói: "Ba em không có chủ kiến, mẹ em đã không có tiền đánh bài, đợi anh em ra khỏi đồn tạm giam thì sẽ lười quản em."

Chuyện này ngược lại thật.

Trác Vi Lan đã nghe chị họ lỡ miệng, nói có lần Mạc Thẩm Hải uống say, sợ rằng không lên lầu được nên nằm ngủ trên ghế sô pha, vô lý ghét bỏ Mạc Thẩm Văn dậy sớm đi học ồn ào, mắng chưa đủ thì tát.

Mặt của Mạc Thẩm Văn cũng bị đánh đến đỏ bừng, mà phản ứng của dì là: "Ai bảo con cãi với anh?"

Chuyện này là thật hay là giả, thì Trác Vi Lan không biết, nhưng lúc đồng thời có mặt con trai và con gái thì dì thiên vị ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.

Dì yêu thương Mạc Thẩm Văn, nhưng điều kiện trước tiên là không làm tủi thân con trai.

"Ây." Có thể là do Mạc Thẩm Văn mặc quần áo mỏng manh lạnh run quá đáng thương, cũng có thể là sự trọng nam khinh nữ của dì quá khiến người khác bực dọc, Trác Vi Lan nảy ra không đành lòng, lời từ chối kiên định ở trong lòng lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ muốn trốn vào trong chăn ấm áp suy nghĩ cho thật kỹ: "Quá trễ rồi, ngủ đi, ngày mai rồi nói sau."

Đôi mắt của Mạc Thẩm Văn sáng lên, hất chăn đứng lên: "Ngủ ngon."

Trác Vi Lan uể oải lên tiếng đáp lại: "Ngủ ngon."

Đến phòng, Trác Vi Lan chui vào trong chăn giả vờ ngủ, Mạc Sương biết tâm trạng của nàng không tốt, không có quá đáng, đắp chăn xong thì tắt đèn.

Trác Vi Lan thở phào, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

——

Sáng sớm, 7 giờ rưỡi.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh, âm thanh chói tai "bíp bíp bíp" lặp đi lặp lại nhiều lần tủ lấy đầu giường làm trung tâm, nhanh chóng truyền đến mọi ngóc ngách ở trong phòng.

"Ưm." Trác Vi Lan buồn bực đá chân, kéo chăn vùi mình vào, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.

Mạc Sương cảm thấy vai chợt lạnh, từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn thấy chăn đã bị cướp đi hơn một nửa, Trác Vi Lan co người lại thành một cục, cô chống tay đứng dậy, xuống giường mang giày đi vòng qua phía khác tìm điện thoại, tắt chuông báo thức.

Khoảnh khắc chuông báo thức tạm ngừng, Trác Vi Lan ở trên giường không căng cứng người nữa, dang hai chân ra chiếm trọn cả giường, ló đầu ra tìm gối, tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Mạc Sương buồn rầu: "Vi Lan?"

Trác Vi Lan không hề cử động.

"Bảy giờ, dậy thôi." Mạc Sương đưa tay đẩy nàng, cố gắng hết sức dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành Trác Vi Lan thức dậy: "Sắp trễ làm rồi."

Trác Vi Lan không hề cảm kích, cảm thấy bên tai có một âm thanh ong ong giống như con muỗi, xoay người che kín tai, cho Mạc Sương nhìn bóng lưng: "Đừng quấy rầy... Em còn chưa ngủ đủ..."

Mạc Sương tính toán thời gian một lát, cho Trác Vi Lan cơ hội chợp mắt trong năm phút, cô đi rửa mặt trước, mới vừa lau mặt đã nghe được đồng hồ báo thức vang lên lần thứ hai, cô nhanh chóng đi ra ngoài, vừa tới bên cạnh giường đã thấy Trác Vi Lan thuần thục mò tới đầu giường, đập đồng hồ báo thức xuống.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, lúc này Trác Vi Lan đã hơi tỉnh táo, ngã xuống giường buồn bực lẩm bẩm.

Mạc Sương quan sát trong phòng một vòng, đoán được cái đồng hồ báo thức thứ ba là trên tủ ti vi, cô cầm lấy trước, tránh cho Trác Vi Lan ngã xuống giường.

"Ưm..." Trác Vi Lan vẫn là nửa mê nửa tỉnh, nằm sấp mệt rồi nên xoay người, phủi đi mái tóc phiền phức che khuất khuôn mặt, bĩu môi không vui, còn lộ ra áo ngủ bị lệch nửa vai.

Mạc Sương nhìn cảnh tượng này ở trong mắt, cảm thấy trong đầu có cái gì đó lóe lên, mới đầu mơ hồ không rõ, nhưng sau đó dần dần rõ ràng, càng ngày càng giống với hình ảnh trước mắt, dần dần trùng khít.

Loại cảm giác khôi phục trí nhớ này, cô không trải qua nhiều, nhưng mỗi một lần đều là khắc sâu ấn tượng, ví dụ như lúc ngồi lên chỗ điều khiển trên xe nhớ lại ngày tai nạn xe cộ kinh hoàng đó, ví dụ như tối hôm qua đối mặt với máy quay phim, liên tưởng đến sự thất vọng và gương mặt đáng ghét của ba.

Nhưng chưa từng có một lần, ướt át như bây giờ.

"Vi Lan." Cô men theo trí nhớ đi tới, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng chạm vào gò má ấm áp đang ngủ của Trác Vi Lan.

Trác Vi Lan nghe được giọng của cô, theo thói quen lẩm bẩm một câu: "Để em ngủ thêm một lát đi..."

Giọng cầu xin mềm mại vô cùng dễ nghe, nhịp tim của Mạc Sương khẽ loạn, đầu ngón tay vuốt ve gò má nàng hơi đi xuống, mượn động tác cúi người, chui vào trong chăn vững vàng ôm lấy Trác Vi Lan đang ầm ĩ không chịu thức dậy vào trong ngực.

Trác Vi Lan vặn người theo bản năng, nên càng dán sát với cô qua chiếc áo ngủ mỏng manh, quấn quít cọ vào nhau sinh ra nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.

Mạc Sương không nghĩ quá nhiều, trong trí nhớ đã làm gì, thì cô chỉ làm như thế đó: Trác Vi Lan thích nghiêng mặt để tránh ánh sáng từ đèn trần và cửa sổ, cô có thể hôn lên làn da mịn màng sau tai nàng, Trác Vi Lan muốn lấy tay ngăn ở trước người, nên cô chỉ có thể ôm lấy nàng chặt hơn, khiến giữa hai người không thể chứa được thứ gì khác, Trác Vi Lan nắm lấy chăn không thả, cô tìm được một nơi nàng sợ nhột chui vào nhéo một cái...

"Ây da." Trác Vi Lan cảm thấy nhột đến run rẩy, cuối cùng cũng mở mắt, sững sờ nhìn cô đang cọ chóp mũi của nàng: "Mạc Sương..."

Mạc Sương hôn lên khóe môi khẽ mở của Trác Vi Lan, mơ hồ không rõ nói: "Chào buổi sáng."

Trác Vi Lan mơ hồ hôn trả lại, không cố chấp nắm lấy chăn nữa, cánh tay rủ xuống khiến áo ngủ trượt xuống làn da trắng trẻo và mịn màng của nàng.

Ting Ting Ting.

Đồng hồ báo thức thứ ba vang lên đúng giờ.

Trác Vi Lan sợ hãi đến mức cắn lấy cô, vừa nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt thì hoàn toàn tỉnh táo trở lại, kéo chăn bọc kín bản thân: "Đây... Đây không phải là mơ à!"

Mạc Sương lau vệt nước nơi khóe môi: " Ừm."

"Chị chị chị..." Trác Vi Lan chỉ về phía cô: "Chị làm gì thế!"

Mạc Sương nhìn thấy vợ lại tức giận, cô rất có kinh nghiệm xử lý, mượn động tác cúi đầu xuống ấn đồng hồ báo thức, nháy mắt mấy cái che giấu ánh mắt mờ mịt động tình, cong môi, lộ ra nụ cười vô tội tiêu chuẩn thường dùng trong mấy ngày qua: "Gọi em thức dậy."

"Có kiểu gọi người như chị sao!" Trác Vi Lan hậu tri hậu giác* kéo áo ngủ bị tụt xuống trở về, mặt đỏ tới mang tai mắng chửi người: "Còn nữa, em đâu cần chị kêu, ba cái đồng hồ báo thức thay phiên nhau vang lên, dù thế nào em cũng có thể dậy!"

*quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Thật sự nổi giận rồi.

Mạc Sương nghĩ thấu đáo, không dễ dàng gì cởi bỏ mặt nạ đơn thuần vô tội của mình, đè thấp giọng, dùng giọng tủi thân nhất để giãi bày cho mình: "Tôi... Tôi lo lắng em sẽ tới trễ..."

Trác Vi Lan vẫn rất tức giận: "Cho nên chị hôn em, cởi quần áo của em sao!"

"Tôi không có cởi quần áo của em."

Trác Vi Lan nhìn quần áo ngủ buông lỏng rộng thùng thình, miễn cưỡng đón nhận lời giải thích này: "Vậy... Vậy tại sao lại hôn em!"

Mạc Sương biết, nếu nói thật, thì tối nay nhất định cô phải trở về phòng khách.

"Em hôn tôi trước." Cô có sự gia truyền không biết xấu hổ của nhà họ Mạc, để đạt được mục đích sẽ không từ mọi thủ đoạn nào, ỷ vào đầu óc Trác Vi Lan nửa mê nửa tỉnh không biết rõ, nên cô mở miệng nói một câu nửa thật nửa giả.

Cũng không tính là nói dối, dẫu sao hôm qua khi Trác Vi Lan xem phim, thật sự đã hôn cô.

Dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cô, khiến Trác Vi Lan nhất thời không phân biệt được đâu là mơ và thực tế, nên rơi vào trầm tư.

Mạc Sương nhìn đồng hồ báo thức trong tay, âm thầm chờ đợi.

Năm phút sau.

"Vi Lan." Mạc Sương không thể không nhắc tới một chuyện quan trọng khác: "7 giờ 50 rồi, nên thức dậy rồi."

"A!" Trác Vi Lan nhảy khỏi giường, không quan tâm đến chuyện phải mang dép, chạy chân trần đến phòng vệ sinh.

Tình hình đặc biệt của tối hôm qua, khiến Mạc Sương nhớ lại một số chuyện, nên toàn thân đều mỏi mệt, nằm xuống trước Trác Vi Lan, cũng không biết hai đôi dép vô tội bị Trác Vi Lan đá đi đâu.

Trong phòng trải thảm, nhưng trong phòng rửa tay không có.

Mạc Sương cúi người mò dép ở dưới gầm giường và ghế sô pha ra, chạy đến trong phòng rửa tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trác Vi Lan đang đánh răng, cô khom người ngồi xuống, dùng khăn lông lau khô vết nước đọng, kiên nhẫn mang dép giúp nàng.

"Không... Không cần." Trác Vi Lan bị dọa sợ: "Tự em mang được."

Mạc Sương ngoài mặt đang cười, nhưng trong lòng đang âm thầm suy nghĩ:

So với trước kia tôi ôm em ở mép giường, từ đầu đến chân từ bên trong đến bên ngoài đều mặc quần áo giúp em, thì việc này không tính là cái gì.

Nhưng, cô không có ngốc đến mức đang lúc nhạy cảm như thế này lại xông lên trước, nếu nói thật mình nhớ lại những ký ức đẹp đẽ nhưng không có ích đối với việc tìm được hung thủ thật sự, như vậy chỉ có thể khiến vợ càng cảnh giác.

Mạc Sương không quấy rầy Trác Vi Lan rửa mặt, đến phòng gửi đồ thay quần áo, lấy ra bộ quần áo mà cô cho là xinh đẹp và phù hợp với thời tiết hôm nay, thuận tiện sắp xếp lại những con gấu bông mà tối qua đã vội vàng ném sang một bên.

Quần áo của cô và Trác Vi Lan rất dễ phân biệt, một người thích màu tối, một người thích màu sáng, một người có thiết kế đơn giản khiêm tốn trang nhã, một người thay đổi rất nhiều phong cách, thường có chi tiết đáng yêu của trái tim thiếu nữ và sự nữ tính.

Nhưng cô chọn một bộ đã nhìn thấy trong giám sát và điều khiển, đây rõ ràng là kiểu áo sơ mi thuộc về mình.

"Mạc Sương. " Trác Vi Lan chạy tới, "Em muốn tìm... Hả? Chị tìm được giúp em rồi à."

Mạc Sương nở nụ cười: " Ừm."

"Đây không phải là..." Trác Vi Lan cầm áo lông màu trắng lên.

Mạc Sương nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, bán manh theo cách mà Mạc Thẩm Văn đã dạy.

"Ây, không có gì." Trác Vi Lan đè thấp giọng ở nửa câu sau, lẩm bẩm một mình: "Dù sao cũng không nhìn thấy ở bên trong."

"Em muốn thay quần áo sao? Tôi đi ra ngoài." Mạc Sương đứng dậy.

Trác Vi Lan lắc đầu: "Không cần, em vào phòng vệ sinh thay."

Mạc Sương tiếp tục chuyên tâm thu dọn gấu bông.

Tốc độ dọn dẹp của cô bằng với tốc độ thay quần áo và trang điểm của Trác Vi Lan, hai người cùng nhau xuống lầu, thấy bữa sáng đã được sắp xếp gọn gàng trên bàn, đồng thời ngây người, hai mắt nhìn nhau.

"Có một tờ giấy ghi chú." Mạc Sương phát hiện giấy ghi chú trước: "Của Thẩm Văn mua, em ấy đi học rồi."

Trác Vi Lan quan tâm đến vấn đề đi làm trễ, chọn bánh bao hấp mà nàng thích rồi ngồi xuống, gật đầu bày tỏ sự hài lòng: "Mạc Thẩm Văn còn biết dùng đĩa này để sắp xếp, bật bàn nhiệt nha!"

Mạc Sương cũng cảm thấy kỳ lạ: "Thẩm Văn biết làm việc nhà sao?"

Trác Vi Lan khinh thường: "Bật bàn nhiệt thì gọi là việc nhà cái gì."

"Công tắc ở bên phía em, em tắt đi."

"..." Trác Vi Lan bị sặc sữa đậu nành, oán hận trừng cô.

Chọc vợ cũng phải có chừng mực, nhất là tình huống đặc biệt "Không có tình cảm " của nàng như bây giờ.

Mạc Sương xoay người đi tắt, nhân tiện chọn chỗ bên cạnh Trác Vi Lan mà ngồi xuống, bóc trứng gà luộc đặt ở trong chén trước mặt Trác Vi Lan.

Trác Vi Lan nhẹ nhàng nói cảm ơn, ăn bánh bao nóng quá hăng say, không chú ý tới thời gian, khi phát hiện đã hơi trễ nên không nhìn thấy trứng gà, đi ra ngoài hai bước thì phát hiện dưới đĩa có một túi bảo quản, lại không nỡ bỏ bánh nhân trứng, nên đành mở túi đặt đồ nàng muốn ăn vào.

Mạc Sương không nói một lời nhìn chằm chằm vào nàng.

"Cầm đi!" Trác Vi Lan nhét trứng gà vào trong túi, không nén được sự xúc động: "Haiz, Mạc Thẩm Văn nghĩ quá chu đáo, lại còn chuẩn bị túi bảo quản... Ừm, có thể mang theo tất cả rời đi."

Mạc Sương chỉ vào bản thân: "Không mang theo tôi sao?"

Trác Vi Lan liếc nhìn: "Túi này không lớn như vậy!"

Thấy vợ không muốn nói tiếp, Mạc Sương cũng không thất vọng, cô đặt đồ ở trong tay xuống lau miệng, định đưa Trác Vi Lan đi làm.

"Ngừng!" Nhưng Trác Vi Lan lại là người chờ thời cơ để trả thù: "Em vẫn chưa hết giận đâu, chị ở nhà đi, không được phép tới cùng em."

Mạc Sương thấy gò má của Trác Vi Lan hơi đỏ lên, từ từ suy nghĩ không nên khiến nàng thẹn quá thành giận, nghe lời gật đầu, nhẹ giọng hỏi một câu: "Tôi tiễn em lên xe có được không?"

"... Được rồi." Trác Vi Lan mềm lòng đồng ý.

Mạc Sương hài lòng mỉm cười, đi theo Trác Vi Lan đi ra ngoài, đến bên xe thì chủ động bước lên mở cửa: "Từ từ thôi."

" Ừm..." Trác Vi Lan thấy cô lót tay làm đệm ở trên khung cửa, vẻ mặt dịu lại: "Chị về sớm đi, bên ngoài rất lạnh."

Cô không trả lời, Bác Trương nhìn lướt qua: "Mạc tổng, cháu không lên xe sao?"

"Không lên." Mạc Sương nói thẳng, không hề sợ người ngoài biết hình tượng vợ quản nghiêm không có tiền đồ: "Vi Lan bảo cháu ở nhà."

Bác Trương lập tức không còn lời nào có thể nói.

"Ây da, đi về đi." Trác Vi Lan đẩy cô, vội vàng đóng cửa xe.

Mạc Sương không để bụng, vẫy tay, nhìn theo chiếc xe đi khuất mới bước trở về trong nhà, lại ngồi vào bàn cơm ăn sáng, lúc cô đang uống cháo, dì Phương mua đồ ăn trở về, đi theo bên cạnh bà ấy là một người hầu nhỏ đang cúi đầu.

"Xảy ra chuyện gì?" Cô thấy rõ mặt của Mạc Thẩm Văn, cau mày: "Trốn học sao?"

Mạc Thẩm Văn cúi đầu không nói lời nào, trông rất phờ phạc, nhưng chân lại rất nhanh nhẹn mạnh mẽ, lập tức chạy lên lầu.

"Con đừng trách con bé. " Dì Phương bất lực nói, "Lúc nó đang học thì bị mẹ đưa ra khỏi trường."

"Tại sao?"

Dì Phương nắm chặt túi đi chợ ở trong tay, hít sâu một hơi mới nói: "Bảo nó về xin tiền ông Mạc."

Mạc Sương sửng sốt, quay đầu nhìn cánh cửa phòng khách đóng chặt trên lầu.

Dì Phương thở dài: "Mạc tổng, tôi biết cô và cô Trác không thích Thẩm Văn, nhưng... Nó đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, nếu bị những chuyện trong nhà này ảnh hưởng, thì sao có thể yên tâm học tập?"

"Con đi nói chuyện với em ấy." Mạc Sương không thể quyết định thay Trác Vi Lan, nghĩ tới nghĩ lui, định đi hỏi Mạc Thẩm Văn.

Cô gõ cửa phòng, Mạc Thẩm Văn nói một câu: "Mời vào."

Mạc Sương đi vào, phát hiện Mạc Thẩm Văn đang cầm sách bài tập, ngạc nhiên trong chốc lát rồi mới hỏi chuyện chính: "Dì dẫn em ra ngoài sao?"

" Ừm." Mạc Thẩm Văn đặt bút và sách trong tay xuống: "Bà ấy bảo em xin cậu tiền học bổ túc."

Ở trong trí nhớ của Mạc Sương, ấn tượng của cô với người dì chỉ dừng lại ở lúc Mạc Thẩm Văn chín tuổi, khi đó Mạc Thẩm Hải không hồ đồ như vậy, Mạc Thẩm Văn đang cần được chăm sóc, dì ở nhà họ Mạc không lo cơm ăn áo mặc, được xem như là đối đãi công bằng, không lộ ra sự thiên vị quá nhiều.

Bây giờ Mạc Thẩm Hải đập xe trộm đồ nên bị tạm giam ở trong đồn cảnh sát, bản thân dì còn không thể tự lo, nhưng trong đầu bà ta chỉ nghĩ đến việc tiêu tiền.

Mạc Sương không biết bảy năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy tiền lương của người dượng ở rể quá ít ỏi, sẽ không có sức để kiềm chế dì và bảo vệ Mạc Thẩm Văn.

"Như vậy đi." Cô nghe lời của dì Phương, cảm thấy lựa chọn Mạc Thẩm Văn ở cùng ba mẹ thì không được tốt, nói ra một đề nghị: "Tôi nói chuyện với ba, em về nhà ở được không?"

Mạc Thẩm Văn cau mày: "Chị bảo em đi theo cậu sao?"

" Ừm, người phạm sai lầm là dì, không phải em, ba sẽ không giận cá chém thớt."

"Chậc chậc." Mạc Thẩm Văn khinh thường hừ lạnh: "Chị thật sự cho là em đi theo một người mua hung thủ giết vợ như cậu còn tốt hơn đi theo người ba bất lực vô dụng sao?"

Mua hung thủ giết vợ?

Chuyện chấn động, Mạc Sương không nhịn được lộ ra sự sợ hãi ở trên mặt.

Mạc Thẩm Văn là một đứa trẻ thông minh, thu lại nụ cười cau mày nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó bất chợt bật cười.

"Hóa ra cái gì chị cũng không nhớ."