Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 7: Tôi tên Mạc Nam Tuần




Hôm nay thời tiết cực kỳ khó chịu, Tô Mộc Hề đóng cửa sớm, theo thói quen đi đến nhà hàng Pháp. Đến nơi cô mới nhớ ra tháng này được Cố Dĩ Bạch bao. Nhưng bây giờ đã đặt mông ở đây, bỏ đi không được.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, mưa rơi xối xả.
Tô Mộc Hề liếc nhìn đồng hồ: 4 giờ 40 phút.
Căn cứ vào thời gian này cô suy tính một cách cẩn thận: từ Cục cảnh sát đến cửa tiệm của cô mất khoảng mười lăm phút; do vậy, bây giờ Cố Dĩ Bạch đang chuẩn bị xuất phát, nhưng trời mưa to thế này nên chắc chắn anh ấy sẽ không đi.
Nghĩ đến đây, cô hoàn toàn an tâm dùng hết phần beefsteak của mình.
Mấy ngày nay đều ăn beefsteak do Cố Dĩ Bạch làm, tuy ngon nhưng hoàn cảnh làm sao sánh bằng tại nhà hàng Pháp chứ, cô rất hưng phấn, thưởng thức trọn một bữa mĩ vị.
Cô nán lại nhà hàng một lúc, đợi trời tạnh mưa mới tính tiền đi về.
Bước khỏi nhà hàng Pháp điện thoại cô vang lên, Tô Mộc Hề rút ra nhìn, là điện thoại của Cố Dĩ Bạch.
“Tô Mộc Hề, là tôi, Cố Dĩ Bạch!” Trong điện thoại truyền đến thanh âm thanh trong của anh.
“Biết!”
“Cô còn ở trong tiệm sao?”
“Không! Nghỉ rồi!” Vừa nói cô vừa tra khóa vào chiếc xe đạp điện, rồi leo lên xe: “Ngày hôm nay tôi ăn rồi. Trời mưa, anh khỏi đi, ngày hôm nay không tính”
“Cám ơn!” Cố Dĩ Bạch đáp lời, sau đó cúp điện thoại.
Tô Mộc Hề cũng không nghĩ ngợi nhiều, đạp xe về nhà.
*
Ngày hôm sau, Dương Chu Văn, thư ký của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính lại đến cửa tiệm của cô.
“Chủ tịch Lôi nhanh như vậy đã có món đồ cổ mới ư?” Tô Mộc Hề kinh ngạc.
Lôi Vĩnh Chính, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính tuy rằng yêu thích đồ cổ, nhưng yêu cầu của ông ta rất khắt khe. Hai hôm trước mới đến, ngày hôm nay lại đến … tần suất này, có phần hơi cao.
“Vâng, phải!” Dương Chu Văn cười cười, “Tuy nhiên, hàng lần này hơi lớn, không mang đến đây được, nên muốn mời cô Tô qua đó một chuyến.”
Tô Mộc Hề có thể hiểu. Đồ cổ có kích thước lớn, di chuyển một quãng đường dài dĩ nhiên sẽ hơi phiền phức. Thay vì tốn công tốn sức mang đến tiệm cô, chẳng bằng chính mình tự đến đó một chuyến.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Tô Mộc Hề đứng dậy, đi ra ngoài: “Vậy thì đi thôi!”
Tô Mộc Hề cùng Dương Chu Văn lên xe, ra khỏi con hẻm nhỏ yên tĩnh, đến nơi đô thị phồn hoa.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chan hòa, xe cộ qua lại không ngừng.
“Chủ tịch vẫn luôn nhắc đến cô Tô, khen cô là một chuyên gia giám định đồ cổ hiếm thấy. Lúc nào rảnh, có thể mời cô dùng bữa không?” Dương Chu Văn vừa lái xe vừa nói chuyện.
“Không cần!” Tô Mộc Hề không chút đắn đo, trực tiếp từ chối.
Nụ cười trên gương mặt Dương Chu Văn cứng đờ, ngừng một lát: “Cô Tô, người mà chủ tịch chúng tôi ưu ái … không có nhiều.”
“Chủ tịch Lôi thực sự cất nhắc tôi. Tôi chỉ là kiếm ăn thôi, không cầu mong gì khác.” Tô Mộc Hề uyển chuyển. Xác thực đúng như lời Tô Mộc Hề nói, cô kiếm ăn, còn có thể nói.. hết ăn rồi lại uống. Làm gì có cái tài chuyên gia giám định đồ cổ gì đó, cô chỉ có ‘năng lực đặc biệt’ hơn người thường một chút mà thôi.
Dương Chu Văn không nói nữa, xe phóng nhanh trên đường, hai bên đường dần thưa thớt.
“Đây là đi đâu?” Tô Mộc Hề nhìn ra ngoài cửa xe, con đường này đi về phía núi, nơi đó khá vắng vẻ, không có ai.
“Chủ tịch mới mua một ngôi biệt thự mới ở sườn núi, hàng đặt ở đó!” Dương Chu Văn giải thích.
Xe đi hướng về phía triền núi, cây cối càng ngày càng nhiều, che khuất bầu trời. Bóng râm dày đặc khiến nhiệt độ ở đây mát mẻ hơn rất nhiều.
Đường lên núi khá xa, Tô Mộc Hề ngáp một cái, cũng đúng lúc này chiếc xe dừng lại.
“Sao vậy?” Tô Mộc Hề ngay lập tức tỉnh ngủ.
Tô Mộc Hề ngồi phía sau lưng Dương Chu Văn, nhìn sống lưng thẳng tắp của anh ta, không nhúc nhích.
“Thư ký Dương?” Tô Mộc Hề lại gọi một tiếng.
Dương Chu Văn xoay người, hướng về cô nở nụ cười, Tô Mộc Hề càng nhìn càng hoảng sợ … Làm sao nụ cười ấy lại quen như vậy?
“Anh là ai?” Tô Mộc Hề cảnh giác. Cô dám khẳng định, người trước mắt tuyệt đối không phải Dương Chu Văn.
Dương Chu Văn đột nhiên rùng mình một cái, trong nháy mắt đã chuyển sang ngồi bên cạnh Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề đổ mồ hôi lạnh, một giây sau liền mở cửa muốn xuống xe. Nhưng cửa xe đóng chặt, cô không tài nào mở ra được.
“Đừng lo lắng bé yêu!” Hắn đổi giọng … một thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu, tựa như lông bàn chải, cọ qua cọ lại trái tim của Tô Mộc Hề.
“Là ngươi!” Tô Mộc Hề khiếp sợ. Cố Dĩ Bạch nói hắn sẽ không xuất hiện, nhưng hiện tại hắn đã xuất hiện lại còn xuất hiện ngay trong đời thực.
Hóa ra Cố Dĩ Bạch lừa cô ư? Thế nhưng, đây không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy, trước mắt cô cần phải tìm cách rời khỏi đây.
“Là tôi!” Hắn khẽ cười, chậm rãi đến gần Tô Mộc Hề: “Không ngờ em vẫn nhận ra tôi, tôi rất vui!”
“Rốt cục ngươi muốn gì?” Tô Mộc Hề trợn tròn mắt.
Hắn khoát khoát tay, “Không làm gì, chỉ muốn nhìn em một chút!”
Tô Mộc Hề hít sâu một hơi, tâm trạng dần bình tĩnh: “Ta và ngươi không quen biết, tại sao cứ quấn lấy ta?” Tô Mộc Hề tự hỏi mình chẳng làm điều gì ác, tại sao lại dính phải thứ không sạch sẽ.
“Tôi nghĩ tôi và em có quen!” Hắn nghiêm giọng, “Tôi tên Mạc Nam Tuần!”
“Thật sao?” Tô Mộc Hề không thể tin nổi.
Mạc Nam Tuần nở nụ cười: “Em còn muốn thế nào nữa?”
Tô Mộc Hề vuốt mặt, cứ nói là Mạc Nam Tuần, quỷ cũng chẳng tin.
“Được rồi! Chúng ta có quen biết, có thể đi được rồi chứ?” Cô cố gắng ép ra một nụ cười gượng gạo.
“Chưa được!” Hắn dịch dịch mông, nhích sát vào Tô Mộc Hề, đưa tay ra muốn chạm đến người cô.
Tô Mộc Hề không thể tránh, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, cả người căng cứng.
Ngay khi Mạc Nam Tuần chạm vào cô, dây chuyền bạch ngọc đột nhiên phát ra ánh sáng nóng rực, cực kỳ chói mắt.
Tô Mộc Hề bị lóa sáng, không thể mở mắt.
Mạc Nam Tuần cảm giác bàn tay nóng hổi, như đụng phải miếng thiếc bị hun nóng, hắn thét lớn, rút tay về, sau đó ngay lập tức biến mất.
Khi Tô Mộc Hề mở mắt ra, trong xe không có một người nào, hắn biến mất rồi.
Cô lấy lại bình tĩnh, cô vội vàng lái xe rời khỏi ngọn núi. Hôm nay là ngày chó táp, chẳng làm ăn được gì hết.
Tô Mộc Hề thi lấy bằng lái xe xong thì chẳng chạy được mấy lần, toàn dùng xe đạp. Vì thế cô chạy xe chậm rì rì, đụng đầu này, va đầu kia, mất khá nhiều thời gian.
Về đến cửa tiệm đã gần sáu giờ.
Cô tháo dây an toàn, thở phào nhẹ nhõm, rồi mới bước xuống xe.
Cố Dĩ Bạch tay cầm hộp cơm, tay kia chắp sau lưng, dáng đứng thẳng tắp trước cửa tiệm.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, khuôn mặt tuấn tú, chỉ có điều … trên gò má trái có vết bầm. Trông thấy Tô Mộc Hề, anh nở nụ cười, tiến về phía trước: “Còn tưởng cô nghỉ rồi?”
“Có chút việc!” Tô Mộc Hề mở khóa: “Chờ bao lâu?”
Cố Dĩ Bạch theo cô vào trong: “Vừa đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.