Truy Sát

Chương 10: Châu phi (1)



Sau khi rời khỏi ký túc xá, Trần Bảo Ngọc nhanh chóng tới bến cảng. Từ xa đã trông thấy ba người đàn ông là Lâm Duẫn, Tào, Isaac đứng đó như đang chờ cô. Phá tan bầu khí có chút ngột ngạt, cô lên tiếng "Tôi tới trễ rồi sao?"

“Cô tới đúng giờ, chỉ bọn tôi nóng lòng tới sớm thôi.” Tào lên tiếng.

Thấy bầu không khí căng thẳng tỏa ra trên người Tào, Trần Bảo Ngọc cũng dám tới gần. Liền chạy về phía người có tính cách dễ chịu hơn, là Isaac để hỏi chuyện “Bộ có chuyện gì sao, mà Tào căng thẳng vậy?”

“Không gì cả, chỉ là nóng lòng đón một lô lớn, nên sắc mặt mới có chút khó coi. Nghe đâu lô hàng này trị giá vài triệu USD.” Isaac vừa dứt lời, liền có một con tàu chạy tới. Con tàu lần này hơi khác so với lần trước, nó không quá to. Thoạt nhìn giống như tàu chở cá, lần lượt các người đàn ông trên tàu di chuyển các thùng gỗ xuống. Trần Bảo Ngọc đếm được tổng cộng là mười thùng, được xếp thẳng hàng trên mặt đất.

Sau khi di chuyển xong, các người đàn ông cũng nhanh chóng lên tàu rồi rời đi. Các thùng hàng lúc này, lại được di chuyển lên một xe bán tải màu xám tro. Có thể nói công cuộc nhận hàng, rồi di chuyển hàng rời khỏi bến cảng vô cùng nhanh, mọi thứ diễn ra chưa đành mười phút. Thảo nào cảnh sát không bao giờ tìm ra được. Lúc này Trần Bảo Ngọc leo lên con xe bán tải, di chuyển tới một nhà kho. Những thùng gỗ lúc này lại đặt lên mặt đất một lần nữa, mở nắp đậy trên ra là một lớp cá được đá vô cùng cẩn thận. Nhưng khi phủi sạch lớp cá đi, sẽ hiện rõ những khẩu súng cốt thép bên trong.

Lâm Duẫn nhìn về phía Trần Bảo Ngọc, cô cũng ngầm hiểu được dụng ý của hắn. Liền tiến về phía thùng gỗ, cầm khẩu súng lên quát sát cũng như kéo chốt đạn để kiểm tra.

“Nòng súng có chiều dài khoảng 400mm, có tay vòm phía trên thân súng. Khá đặc trưng của dòng FAMAS, ước lượng khoảng tầm ba kilogam. Hộp đạn còn nguyên hai mươi lăm viên. Ngoài ra dòng FAMAS còn có các biến thể F1, G1, G2, nhưng nòng súng chỉ dài tầm 400mm tôi nghĩ là dòng G2. Tôi nói có đúng không?"

"Coi như cũng có chút hiểu biết." Lâm Duẫn vừa nói xong, lại kéo thêm một thùng gỗ khác tới "Vậy còn khẩu này thì sao?"

Trần Bảo Ngọc bình tĩnh cuối người xuống, cầm khẩu súng trên tay rồi nói "Khẩu này có thiết kế thon dài, trọng lượng tầm ba kilogam nhưng nhẹn hơn khẩu FAMAS. Nòng súng khoảng tầm 420mm, hộp đạn còn nguyên ba mươi viên. Tôi đoán đây là khẩu Howa Shiki 89, được Viện Nghiên cứu và Phát triển Kỹ thuật, Cục Phòng vệ Nhật Bản thiết kế riêng cho vóc dáng nhỏ bé của người Châu Á. Không biết tôi có nói sai chỗ nào không?”

“Tốt, tốt. Thật không ngờ một sinh viên mới ra trường như cô lại am hiểu súng đạn như vậy, thật làm người khác nghi ngờ.” Tào lên tiếng.

“Ngài quá khen rồi, chỉ là một chút hiểu biết kém coi. Làm sao có thể xứng tầm với ngài được.” Trần Bảo Ngọc hạ mình.

“Thật không ngờ bọn chúng lại có đơn hàng lớn như vậy, ước tính mỗi thùng dài 80 cm, có ba tầng. Ích nhất mỗi thùng cũng tầm ba mươi cây, ở đây có hơn mười thùng tức có ba trăm cây súng. Chưa kể hai khẩu súng này có liên quan tới nội chiến Syria, và chiến tranh ở Iran. Rất có thể có liên quan tới thương buôn, băng đảng ở Trung Đông. Không được rồi, mình phải báo cho Lệ Đằng biết.” Trần Bảo Ngọc đang suy nghĩ trong đầu, một giọng nói lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô “Tiểu Kiều, cô biết tiếng anh không?”

“Đang hỏi tôi sao?” Trần Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn ba người đàn ông. Lâm Duẫn tức giận hét to “Là tôi hỏi cô đó.”

Trần Bảo Ngọc lấy lại bình tĩnh “Tôi cũng biết chút chút, mà có chuyện gì vậy?”

“Ngày mai cùng bọn tôi tới Châu Phi, làm thông dịch viên giao dịch hàng hóa.” Lâm Duẫn nói.

“Ngài đang nói gì vậy? Sao tôi có thể tới Châu Phi được?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.

“Hay là cô không có hộ chiếu, tôi có thể làm gấp trong hai ngày.” Lúc này Tào lên tiếng, vừa dứt câu hắn lấy điện thoại gọi cho ai đó “Tôi cần gấp hộ chiếu trong hai ngày…..”

“Không cần đâu, tôi có hộ chiếu rồi.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng ngăn lại. “Có thể cho tôi về nhà, chuẩn bị ít quần áo được không?”

“Giao dịch lần này, chỉ mất có hai ngày. Không cần chuẩn bị quần áo gì đâu.” Lâm Duẫn bát bỏ ý kiến của Trần Bảo Ngọc.

“Nhưng tôi cần.” Trần Bảo Ngọc hét to, làm căn phòng có chút rung động. Lâm Duẫn cũng hết cách đành cho cô về “ Năm giờ sáng ngày mai, cô phải có mặt tại sân bay.”

Trần Bảo Ngọc nhanh chóng chạy về ký túc xá, leo qua hàng rào thép. Vừa tiếp đất, đã thấy một bóng đen chắn ngang. “Trần Bảo Ngọc em mới đi đâu về vậy?”

“Chết rồi, sao lại gặp thầy Quân ở đây.” Trần Bảo Ngọc rủa thầm trong lòng. “Thưa thầy, em có chút việc phải ra ngoài.”

“Bức tường và hàng rào cộng lại cao hơn hai mét, tiếp đất cũng an toàn quá nhỉ.” Thầy Quân mỉa mai nói.

“Thầy quá khen rồi, em xin phép về phòng trước.” Trần Bảo Ngọc khom mình đi về phía sau.

“Nếu có lần sau, tôi không tha cho em đâu.” Thầy Quân nói.

Trần Bảo Ngọc chạy một mạch về phòng, lúc này mỗi người vẫn đang ngủ say. Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại gọi cho Lệ Đằng. Sau ba hồi chuông dài, anh cũng bắt máy. “Tối không ngủ, gọi cho anh làm gì?”

“Em có chuyện gấp bách báo cho anh biết. Đám người của Lâm Duẫn, Tào, Isaac cự em ngày mai sang Châu Phi làm thông dịch viên, buôn bán lô hàng vũ khí.” Trần Bảo Ngọc khẩn trương nói.

“Em nói cái gì Châu Phi sao?” Lệ Đằng nghe xong bật người đứng dậy. “Em có thể nói rõ hơn cho anh biết được không?”

Trần Bảo Ngọc kể tường tận đầu đuôi sự việc, nghe xong Lệ Đằng chỉ nói một câu “Em đúng là liều mạng thật đấy.”

“Em cũng không ngờ bọn chúng dám làm vậy, qua mặt cả cảnh sát.” Trần Bảo Ngọc thở dài nói.

Lệ Đằng tính toán gì đó rồi nói Trần Bảo Ngọc “Sáng ngày mai em cứ tới sân bay, anh sẽ báo với cảnh sát chống buôn lậu bên Châu Phi. Nhưng em biết cụ thể là tỉnh nào, hay thành phố nào của Châu Phi không?”

“Em không nghe bọn chúng nhắc tới.” Trần Bảo Ngọc nói.

“Ngày mai em cứ tới sân bay, có động tĩnh gì phải báo anh biết. Ra nước ngoài sóng tĩnh rất yếu khó liên lạc, có gì nhắn tin cho anh biết cũng được. Nhớ phải hỏi bọn chúng ở tỉnh nào của Châu Phi, để anh báo người bên đó hỗ trợ em.” Lệ Đằng nhấn mạnh giọng nói.

“Vụ này nhất định sẽ thành công, tống bọn chúng vào tù.” Trần Bảo Ngọc nói "Có gì anh xin giúp em nghỉ học ở trường nha."

“Anh biết rồi, ngủ sớm đi mai sẽ một ngày dài đó.” Nói xong Lệ Đằng cúp máy, Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng đi ra ngoài bên, sạc pin chiếc kẹp tóc. Cô chỉnh đồng hồ, rồi chìm vào giấc ngủ.

☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆

😘 Mãi yêu.😘