Bách Luyện Thành Tiên

Chương 19: Hồng Lăng Thảo



Cầm Hồng Lăng thảo trong tay Lâm Hiên cẩn thận thả thần thức ra, đây là lần đầu tinh chế dược liệu nên hắn hết sức thận trọng.
Cảm giác hoàn toàn mới mẻ!
Sau khi tiến vào Linh Động hậu kỳ thần thức của Lâm Hiên tăng mạnh, việc điều khiển lam sắc quang điểm càng thuần thục.
Tính đến nay hắn đã tinh chế được mấy ngàn viên đan dược. Song đan dược không giống dược liệu nên Lâm Hiên chỉ có thể chậm rãi khám phá.
Chỉ thấy lam sắc quang điểm trong đan điền tụ tập lại rồi chậm rãi theo kinh mạch lưu chuyển, từ bàn tay phải xuất ra bay vào trong không khí.
Với tu vị tầng như năm Linh Động Kỳ, tuy chưa học Linh Khống thuật song Khu Vật thuật của Lâm Hiên đã tu luyện đến đỉnh điểm.
Mượn phương pháp thao túng Linh Khí, hắn đem thần thức bám trên các điểm lam quang, chỉ thấy vô số quang điểm trong không khí tụ mà không tán, tùy ý di chuyển theo thần thức của Lâm Hiên.
Sau khi đưa quang điểm chậm rãi vào trong dược liệu, Lâm Hiên dùng một phần thần thức cẩn thận quan sát biến hóa bên trong Hồng Lăng thảo. Theo đó cảnh tượng bên trong nó không ngừng được phóng đại trong tâm trí.
Chỉ thấy bên trong có hai loại chất màu xanh và đỏ đan xen lẫn, mức độ đan xen vô cùng dày đặc, trong đó một loại hẳn là tạp chất.
Vậy màu nào là tinh hoa, màu nào là tạp chất. Trước kia lúc tinh chế đan dược quang điểm tự phân biệt bỏ qua tinh hoa mà cường hành đẩy tạp chất ra, còn hiện tại không kể chất màu xanh hay đỏ đều bị quang điểm thôi động.
Lâm Hiên do dự một chút thì thao túng lam quang tránh chất màu xanh đem màu đỏ đẩy ra bên ngoài. Đồng thời hắn cẩn thận khống chế tốc độ di chuyển của lam quang.
Đảo mắt một cái đã mấy canh giờ trôi qua. Lâm Hiên lẳng lặng nhìn cây thảo dược và một nhúm bột phấn màu đỏ trước mắt.
Khi trước hắn phán đoán không sai, lúc này bột phấn màu đỏ tỏa ra mùi hôi nên khẳng định đây là tạp chất, có điều sau khi tinh chế thì thảo dược này vẫn không có biến hóa gì.
Lâm Hiên căn cứ theo phương pháp kiểm tra trên thư tịch cẩn thận quan sát màu sắc, hương vị, thậm chí hái một cái lá nếm thử song đây vẫn là một cây hạ phẩm Hồng Lăng thảo.
Tại sao vậy, chẳng lẽ lam sắc quang điểm tinh chế thảo dược không có hiệu quả?
Lâm Hiên im lặng hơn nửa ngày rồi ra một cây Hồng Lăng Thảo khác, hắn lại làm ngược lại là đem chất màu xanh tinh hoa tinh chế ra.
Một lúc lâu sau cây Hồng Lăng thảo héo rũ mà trong lòng bàn tay Lâm Hiên xuất hiện một dòng chất lỏng màu xanh nhạt tản ra mùi hương thấm động lòng người.
Có dị trạng khiến Lâm Hiên mừng rỡ, quẳng cây Hồng Lăng thảo đã héo sang một bên rồi lấy ra một cái bình ngọc đem chất lỏng màu xanh nhạt trút vào.
Chất lỏng này dù là tinh hoa của Hồng Lăng Thảo song không biết dược hiệu có được như thượng phẩm Hồng Lăng thảo hay không.
Sau khi do dự một chút Lâm Hiên đem lục dịch kia uống vào một ngụm rất nhỏ.
Làm vậy cũng không phải là lỗ mãng mà có thể dễ dàng suy đoán, nếu Hồng Lăng thảo được dùng cho việc luyện đan thì sẽ không có độc tính, vậy tinh hoa của nó uống vào dù không hiệu quả thì cũng không hại gì tới thân thể. Đương nhiên với tính cách cẩn trọng nên Lâm Hiên chỉ uống một chút ít.
Lúc này hắn ngồi khoanh chân thi triển Nội thị thuật tra xét trong thân thể, trong khoảnh khắc dược lực đã phát tán ra.
Lục dịch sau khi tiến vào thì hóa thành một loại khí tiến vào trong đan điền khiến Lâm Hiên có chút khẩn trương. Hắn nhanh chóng điều động linh lực, chuẩn bị nếu thấy có chút không ổn là đem khí thể nọ khu trục ra ngoài.
Cũng may lúc này khí thể tiến vào đan điền thì cũng không phát sinh dị trạng, nó lại hình thành vô số các viên cầu nhỏ trong suốt lơ lửng ở giữa khí hải.
Hắn đem linh lực tụ tập thành một khối nhỏ nhẹ chạm với một viên cầu, chỉ thấy khối linh lực thoáng một cái đã bị viên cầu bao lấy.
Lâm Hiên không hoảng hốt, hắn phát hiện ra khối linh lực vẫn bị hắn tự do thao túng. Phát hiện ra điều này thì hắn hắn trở nên an tâm tiếp tục thử nghiệm.
Đảo mắt một cái sắc trời đã tối Lâm Hiên ngồi trên mặt đất, sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng vì đã thành công.
Trên thư tịch không nói rõ phương cách thượng phẩm Hồng Lăng thảo vì sao có thể ẩn dấu tu vị, song hắn dám khẳng định là lục dịch này có hiệu quả tương tự như vậy.
Rất đơn giản sau khi uống, lục dịch hóa thành khí thể trong đan điền và hình thành vô số viên cầu nhỏ. Khi đưa linh lực vào viên cầu này thì vẫn có thể thao túng tùy ý đi khắp kỳ kinh bát mạch mà không ảnh hưởng đến việc thi triển pháp thuật. Mà như đã nói từ trước, đan điền vốn là nơi rất khó dùng thần thức để tra xét. Việc xem xét tu vị chỉ dựa trên lượng linh lực phân bố ở kỳ kinh bát mạch.
Nếu đem linh lực kỳ kinh bát mạch ẩn dấu đi chẳng phải là đối phương có dùng thần thức tra xét thì cũng không thể phán đoán ra tu vị sao!
Tuy vậy Lâm Hiên đã thử, thì số lượng viên cầu do dịch lục hóa thành tối đa cũng chỉ có thể ẩn dấu chín thành linh lực. Tuy vậy cũng đã đủ để một thành linh lực còn lại ứng với ở mức Linh Động kỳ tầng thứ nhất.
Lúc này khoan khoái nằm ở trên giường Lâm Hiên bắt đầu suy nghĩ tới những điểm tốt của việc ẩn giấu tu vị. Sự lo lắng về bị phát hiện tu vị đã được hóa giải, hắn cũng không phải còn nơm nớp lo sợ đồng môn hoặc tiền bối phát hiện ra.
Ban đầu chỉ là muốn giải quyết nan đề trên, song có thể dễ dàng nghĩ ra việc ẩn giấu tu vị cũng vô cùng có lợi trong đấu pháp. Chỉ cần đối phương cho rằng tu vị của Lâm Hiên chỉ ở tầng thứ nhất thì có khi Linh Khi hộ thuẫn cũng không cần phát ra, khi đó hắn bất thần xuất ra pháp thuật lợi hại mà thừa cơ đánh lén thì kết quả tốt thế nào có thể nghĩ.
Đương nhiên còn một vấn đề hiệu lực của lục dịch là bao lâu, tuy nhiên điều này có thể từ từ thử nghiệm.
Hơn nữa lần tinh chế thành công này còn có ý nghĩa rất lớn, đó là phát hiện việc lam sắc tinh hải còn có hiệu quả với thực vật và dược liệu khiến Lâm Hiên hưng phấn vô cùng. Càng có nhiều chỗ tốt thì tu tiên đạo của hắn như được trải rộng hơn.
Sau khi nghỉ ngơi chờ tinh hải khôi phục hắn bắt đầu tinh chế tiếp Hồng Lăng thảo. Nói chung việc tinh chế còn dễ dàng hơn so với tinh chế đan dược.
Mất hơn một đêm Lâm Hiên đã đem toàn bộ thảo dược tinh chế được ba bình chứa đầy lục dịch. Theo thử nghiệm thì cũng đủ cho hắn dùng khá lâu.
Hiện đã tiến giai hậu kỳ nên hắn quyết định trước tiên là tu tập Linh Khống Thuật. Song sáng hôm sau khi Lâm Hiên thử tu tập một chút thì phát hiện với tu vị tầng thứ năm Linh Động kỳ thì quá miễn cường do pháp lực vẫn chưa đủ.
Thời gian kế tiếp Lâm Hiên dành hơn nửa tuần trăng để tinh chế đan dược. Tổng cộng hơn sáu mươi viên trung phẩm Tẩy Tủy đan. Với kế hoạch bế quan một tuần trăng thì mỗi ngày có thể phục dùng hai đến ba viên.
Một tuần trăng sau Lâm Hiên xuất quan nhưng trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, hắn không nói gì mà trực tiếp đi tới nơi Phế đan phòng lấy ra một lô phế đan sau đó quay lại cư thất, đóng chặt cửa phòng.
Lại hơn một tuần trăng sau, Lâm Hiên lại đi ra nhưng chỉ xem qua phế đan phòng rồi không tới một ngày lại tiếp tục bế quan.
Điều này khiến Triệu Minh và đám đồng tử kinh ngạc không thôi bội phục hắn sát đất, có thể liên tục ở trong phòng mấy tuần trăng mà không thấy chán đúng là ngoài vị tiên sư trước mắt thì cũng chưa thấy ai khác có khả năng này.
Cứ như vậy ba tuần sau Lâm Hiên mới chấm dứt bế quan tu luyện.
Công phu không phụ lòng người, với sự trợ giúp của vô số đan được và tu luyện đến điên cuồng của Lâm Hiên, rốt cục tu vị của hắn đã tới tầng thứ sáu.
Hồi tưởng lại suốt ba tuần trăng này, lấy tâm trí kiên cố của Lâm Hiên mà vẫn còn sợ hãi. Cơ hồ là không ngừng nghỉ, mỗi ngày ngủ không tới một canh giờ, thời gian còn lại hắn đều là đả tọa luyện khí.
Vòng Đại Chu thiên tuần hoàn của Lăng Vân quyết tiêu hao rất nhiều tinh lực, bây giờ hắn cắn răng tu luyện mỗi ngày cũng có thể thực hiện tới chín lần.
Hơn nữa khi vừa mới đột phá tầng thứ năm toàn thân hắn tản ra linh lực nhè nhẹ, thoạt nhìn đã thấy tu vị bất phàm song hiện tại thoạt nhìn hắn rất bình thường, toàn thân không có gì đáng chú ý.
Có điều đây là hắn đã uống lục dịch Hồng Lăng thảo ẩn dấu tu vi. Lâm Hiên tự tin rằng cho dù có đứng trước mắt chưởng môn vân Hạc chân nhân thì vị Ngưng Đan kỳ đại cao thủ này cũng sẽ bị lừa gạt, cho rằng tu vi của hắn chỉ là Linh Động kỳ tầng thứ nhất. Việc này đã được kiểm chứng bằng thần thức của hắn tự kiểm tra kỹ càng trong kinh mạch mà cũng không phát hiện được.
"Tiên sư!" cuối cùng thấy Lâm Hiên từ trong phòng đi ra, Triệu Minh và đám đồng tử vội vàng khom người hành lễ.
"Ừm, các ngươi tự lo cho mình, không cần để ý đến ta"
Lâm Hiên rời khỏi đại viện đi ra ra bên ngoài thư giãn một chút. Hắn luyện công mặc dù khắc khổ nhưng cũng hiểu đạo lý dục tốc bất đạt, trước tiên nên nghỉ ngơi vài ngày.
Mấy hôm sau Lâm Hiên đi tới Trĩ Ưng Các, lâu rồi hắn không có nghe giáo tịch truyền công.
Không giống như trước kia phải chọn vị trí ít người, hắn kiếm ngay một vị trí tốt phía trước do đã uống lục dịch của Hồng Lăng thảo.
"Ồ, đây không phải là Lâm sư đệ sao, lâu rồi sao ta không gặp đệ!"
Một âm thanh đầm ấm truyền vào tai song Lâm Hiên lại cau mày vì nhận ra vừa lên tiếng chính là Diệp Thiên, đệ tử nhập cốc cùng thời gian với hắn.
Gã Diệp Thiên này tư chất hơn người, có linh căn xuất chúng nên tu vi tiến triển cực nhanh, là tinh anh đệ tử trong môn phái. Nhưng tính cách hắn lại khắc bạc, thích lấy việc khi dễ người khác làm vui. Mấy năm qua Lâm Hiên cũng nếm không ít quả đắng từ hắn.
Lúc này trong lòng Lâm Hiên thầm cười lạnh. Trước kia thực lực của hắn quá yếu thì không nói, đành chịu đựng việc bị người khác khi nhục. Hừ, hiện tại nếu như tên Diệp Thiên này còn dám vô lối thì hắn sẽ tìm cơ hội cho tên này nếm thử cái tư vị khi nhục người khác xem thế nào.
"Lâm sư đệ, lâu rồi không gặp, trong khoảng thời gian này ngươi có khỏe không". Không ngờ Diệp Thiên lại hết sức thân thiết, quan tâm ân cần hỏi thăm hắn khiến Lâm Hiên như lạc vào mê cung nhưng biểu hiện ra vẫn là một bộ thản nhiên:
"Tạ ơn sư huynh quan tâm, tiểu đệ vốn rất tốt". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, nói cho cùng thì Lâm Hiên không muốn dính dáng tới gã này.
"Lâm sư đệ sao đi vội thế" Chợt Diệp Thiên lại gọi giật lại: "Ngu huynh có vài lời muốn nói, hôm nay cuối thu khí trời thư thái, chẳng mấy khi được thời tiết tốt thế này, hay là sau khi nghe truyền công chúng ta đi ra hậu sơn bắt thú hoang làm mấy món nướng được chứ".
"Làm món nướng sao!"
Lâm Hiên ngẩn ra, tu tiên giả mặc dù theo đuổi thiên đạo nhưng dù sao cũng còn phần người nên sẽ có thất tình lục dục. Thỉnh thoảng các tu sĩ cấp cao vẫn tìm cách thỏa mãn khẩu vị chứ đừng nói đám tu sĩ cấp thấp. Việc sư huynh đệ bằng hữu gọi nhau cùng đi săn thú nướng lên là điều hết sức bình thường.
Có điều trong mắt đám sư huynh đệ Lâm Hiên chỉ là một tiểu tử tầm thường không có linh căn, loại hoạt động tập thể này hắn chưa bao giờ được gọi tham gia.
Tuy không rõ thái độ Diệp Thiên sao lại thay đổi song chắc chắn là chẳng phải tốt lành gì, có khi lại là một trò tai quái mới của y. Lâm Hiên tỏ ra do dự rồi lắc đầu "Đa tạ hảo ý của sư huynh nhưng tiểu đệ hôm nay còn có chút việc, hẹn sư huynh ngày khác".
Trong mắt Diệp Thiên hiện lên một tia thất vọng song rất nhanh lại khôi phục vẻ khoan hòa "Không sao, không sao, để lần sau vậy".
Chỉ thấy một lúc sau vẻ mặt Diệp Thiên tươi cười cùng một đệ tử tu vi không cao đàm luận.
Lâm Hiên mặc dù đã tránh ra nhưng hành động của Diệp Thiên đã bị hắn thu vào trong mắt, Diệp Thiên này tiếp cận đám đệ tử tu vi không cao như hắn và tên kia là muốn làm gì? Tuy vậy âm mưu cũng tốt mà quỷ kế cũng được, sau này Lâm Hiên phải cẩn thận hơn một chút tránh ra y là được.
Chợt có tiếng chuông cổ xưa truyền vào tai, đám đệ tử đang ồn ào vội im lặng đứng thành hàng và cúi chào một vị hoàng y giáo tịch "Tham kiến sư tôn ".
"Ừm " Vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nọ gật đầu tùy ý liếc mắt quan sát toàn cảnh, không có biểu hiện gì khác thường mà bắt đầu truyền giáo cho chúng đệ tử.
Một lúc lâu sau Lâm Hiên ra khỏi Trĩ Ưng Các, hôm nay giáo tịch không truyền thụ pháp thuật mới mà chỉ giảng cho bọn hắn một số tâm đắc tu luyện khiến Lâm Hiên thu được chỗ tốt không nhỏ, có rất nhiều điểm bế tắc bỗng nhiên được giải khai. Hơn một năm nỗ lực tu hành, có mấy lần không có dịp đến nghe tâm đắc những nan đề trước kia hắn đa phần đều có đáp án. Về sau chỉ cần đem những sai lầm trong tu luyện trước kia sửa lại thì thực lực sẽ cao hơn một tầng.
Khi trước cũng không phải hắn lười biếng đến Trĩ Ưng Các nghe giáo tịch truyền pháp mà do sợ tu vi bị người khác khám phá. Hiện nay cũng không phải làm con rùa rút đầu như vậy nữa.
Thời gian còn sớm nên Lâm Hiên muốn đi dạo một chút. Ra khỏi Phiêu Vân Cốc hắn đi tới một ngọn đồi bằng phẳng có phong cảnh mỹ lệ cách đó không xa, đã mấy tuần trăng khổ tu khiến cảm giác lúc này có chút mới lạ thư thái. Hắn nằm dài trên thảm cỏ ngẫm nghĩ lại những tâm đắc vừa rồi.
Song chưa tới nửa canh giờ đột nhiên thần sắc Lâm Hiên nhất động, nhanh chóng bật dậy chui vào bụi cây rậm rạp bên cạnh.
Hiện tại với thần thức cường đại hắn có thể dễ dàng cảm ứng sự tình trong vòng vài trăm thước nên thấy rõ Diệp Thiên cùng với mấy tên đệ tử tu vi khá thấp đang đi tới. Tuy ngẫu nhiên gặp ở chỗ này song Lâm Hiên không tin là gã Diệp Thiên kia thật sự muốn đi săn dã thú làm đồ nướng.