Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 29: Rắc rối trong công ty



Trong nhận thức của Chu Mịch, “Được theo đuổi” là hành vi giữa người với người đáng sợ và khó xử lý hơn cả trao đổi công việc, cho dù từ bé tới lớn cô trải qua không ít sự việc thế này.

Cô cho rằng bản thân ít nhiều cũng có chút bệnh về tâm lý, có người ái mộ là một việc đáng để hư vinh, tự hào, vui vẻ, tăng cường lòng tự tin, nhưng cô lại bài xích không chịu được, chỉ muốn trốn thoát bằng tốt độ nhanh nhất.

Hồi trước trong trường đại học, có Diệu Ngôn và Lộ Minh chặn tất cả mọi người cho cô, nhưng ở Austar, cô chỉ có thể tự mình đối mặt.

Lời nói gần như là “Tuyên bố” hay  “Thông báo” của Tưởng Thời như là một lời nguyền trói buộc đối với cô, cô suýt nữa thì cùng tay cùng chân chạy về chỗ ngồi, bật máy tính, bật Office, bật trang web, một loạt động tác, dùng cách đắm mình vào công việc để giấu kín bản thân mình.

Nhưng thế nào cũng không dám mở Wechat.

Thế mà, càng không muốn cái gì thì cái đó lại đến, nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Nhạn đến công ty, câu đầu tiện chính là: “Mi, mười một giờ nhóm Amby sẽ cùng mở một cuộc họp brainstorm* cho video quảng cáo tuyên truyền mới, em đi đặt một phòng họp nhỏ đi, chắc là khoảng bảy người.” 

(*Tư duy, xây dựng ý tưởng cho một dự án.)

“Ồ, vâng.” Chu Mịch vội đứng dậy.

Văn hóa công ty của Austar rất thú vị, mỗi phòng họp lại có đặc điểm riêng. Có ổ khóa điện tử được lắp chìm vào trong tường trắng, dùng dấu vân tay, nhân viên chỉ cần đặt tay của mình lên trên là cửa kính sẽ tự động mở ra.

Có phòng lại dùng khẩu hiệu kinh điển trong Star Wars hay câu thần chú ma thuật trong Harry Potter, mỗi cuộc họp đều đem lại cho mọi người một khởi đầu độc nhất vô nhị.

Khi đến chỗ lễ tân để đặt phòng họp, Chu Mịch đi qua phòng làm việc của Trương Liễm.

Cửa đang đóng lại, xem ra sau khi chia tay ở cửa ga tàu điện, người nào đó vẫn chưa đến công ty.

Trong đợt thực tập ở Austar này, có lẽ là đến từ sự quan tâm, Chu Mịch từng liếc qua tần suất ở công ty của Trương Liễm, ít nhất có một nửa thời gian anh không ở đây. Anh không phải là kiểu ông tổng nhàn hạ chỉ biết ngoắc ngoắc ngón tay và ký hợp đồng, mà là cốt lõi và suối nguồn của công ty, chỉ khi anh tự mình di chuyển trước, mỗi một linh kiện trong Austar mới được phân công thích đáng, vận hành thuận lợi, sản sinh ra linh khí và năng lượng cuồn cuộn không dứt.

Sau khi hẹn được phòng họp, Chu Mịch nhìn thử thời gian, còn bốn mươi phút nữa mới đến mười một giờ. Cô mở Wechat ra, chuẩn bị vào group của team hỏi mọi người uống trà sữa hay cà phê.

Quả nhiên biểu tượng danh bạ có thêm một chấm nhắc nhở màu đỏ.

Không cần mở ra cũng biết là lời mời thêm bạn của ai, Chu Mịch tiến thoái lưỡng nan, nghĩ một lúc rồi vẫn thoát ra, tạm thời giả bộ không nhìn thấy.

Vì để trốn Tưởng Thời, cô không lên tiếng ở trong nhóm, hỏi riêng Diệp Nhạn chọn đồ uống thế nào.

Diệp Nhạn vẫn tùy ý trước sau như một: [Cái gì cũng được, cho bọn họ uống đã là tốt rồi.]

Chu Mịch bật cười, quyết định vẫn là uống cà phê, khó xảy ra lỗi sai hơn trà sữa một chút.

Cô cân nhắc một lát về tích điểm và vé ưu đãi, đặt hàng một cách tiết kiệm nhất ở trong app.

Mười một giờ, mọi người lục tục đi vào phòng họp, gần như đều ôm hay kẹp theo máy tính xách tay.

Chu Mịch còn mang theo bút ghi âm mua được không lâu trước đó, tóm tắt buổi họp hôm nay chủ yếu do cô hoàn thành, để tiện cho lúc tổng hợp lại thì phát ra cho mọi người xem trước.

Thật ra những người tham gia cuộc họp ít nhiều cũng phải viết lại một số trọng điểm, sau này tổng kết chỉnh chuốt lại, nếu như bỏ sót gì đó thì có thể tự mình bổ sung.

Người bên bộ phận sáng tạo ý tưởng tương đối đơn độc, phong cách phần lớn là ung dung nhàn nhã, tốc độ đến nơi là chậm nhất, mười một giờ mười phút mới có mặt đủ.

Diệp Nhạn trách móc một cách kỳ quái: “Mấy người táo bón tập thể hả?”

Một vị chỉ đạo tạo hình mỉm cười, liên tục nói mong chị Yan thứ lỗi.

Chu Mịch ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu chạy thử bút ghi âm.

Lúc này, có một bóng đen vụt qua bên cạnh, cô nghe thấy giọng nam quen tai truyền đến từ trên đầu, nói với Diệp Nhạn: “Chị Yan, hôm nay tôi quên đeo kính rồi, sợ không nhìn rõ PowerPoint, có thể cho tôi ngồi đây không.”

Là Tưởng Thời.

Con ngươi Chu Mịch đảo vòng như bánh xe, cố gắng ngăn cản bản thân ngẩng đầu lên để xác nhận.

Diệp Nhạn đúng là người tinh khôn, không nể mặt mà vạch trần: “Cậu đến công ty đã bao giờ đeo kính chưa?”

Tưởng Thời nói: “Hôm nay không đeo áp tròng.”

“Ngốc nghếch.” Diệp Nhạn cười quở trách một tiếng, nhường chỗ cho anh ta.

Tưởng Thời ngồi xuống, nghiêng đầu chào hỏi Chu Mịch: “Lại gặp rồi, Mịch Mịch Tử.”

Anh ta gọi tên Wechat của cô, một lời nhắc nhở rất trắng trợn.

Chu Mịch vội liếc mắt vút qua, cười không lộ răng: “Đúng vậy, Tưởng Thời.”

Tưởng Thời mở máy tính của mình ra: “Hôm nay bận lắm sao?”

Chu Mịch trả lời: “Có một chút.”

Tưởng Thời thấu hiểu gật gật đầu.

Chu Mịch như ngồi trên đống lửa, căng thẳng đan hai tay vào nhau, cũng mở máy tính của mình ra.

Tổ trưởng sáng tạo có tên tiếng Anh là Gin đó chiếu PowerPoint lên tường trắng, bắt đầu miêu tả đại khái về tưởng tượng sơ bộ của họ: “Video quảng cáo tuyên truyền lần này chúng tôi muốn làm một khung cảnh bữa ăn liên hoan của gia đình bình thường khoảng mười người, có người gan nhiễm mỡ không thể uống rượu, có người bị ba cao* không uống được nước ngọt, có người có cơ thể gầy kháng ngọt, trên bàn ăn bỗng chốc trở nên nặng nề, đột nhiên có người nhanh trí quay lại, nhìn thấy quà tặng ngày lễ ở một bên, cũng là sữa hữu cơ Amby của chúng ta. Mọi người bừng tỉnh, phân phát cho nhau, có người đổ vào ly rượu, lúc này sẽ đặc tả sữa rất nồng đậm, có người trực tiếp uống luôn ở hộp, cuối cùng cả bàn hòa thuận vui vẻ đứng lên cụng cốc, nói ra tên sản phẩm và slogan.”

(*Cao huyết áp, đường huyết cao, mỡ trong máu cao)

Diệp Nhạn xoay bút: “Cũng khá thú vị. Nhưng không phải là có hơi kéo thù sao, sau này không nhận được quảng cáo đồ uống có ga hay rượu thì làm thế nào?”

Tổ trưởng nữ nói: “Sao thế được. Trên thực tế đa số mọi người cũng không phải thực sự uống sữa trên bàn tiệc, video này chủ yếu là thể hiện ra điểm nổi bật – Khỏe mạnh, tiêu chuẩn cao, dễ uống, thích hợp làm quà tặng, cả gia đình chia sẻ, cả nội dung vở kịch cũng không thiếu mùi vị, gần gũi với cuộc sống, có điểm đáng nhớ, có bước ngoặt, địa điểm quay phim yêu cầu cũng không cao, dự trù tài chính nhất định sẽ đủ dùng.”

Cô ấy liếc mắt ra hiệu với Tưởng Thời, chàng trai lập tức đứng dậy, thay đổi sang màn hình máy tính của mình, giới thiệu cho mọi người sơ đồ phác thảo và kịch bản các phân cảnh của video vừa mới hoàn thành.

Kỹ năng vẽ của anh ta không tồi, chỉ ít ỏi vài nét cũng rất có cảm giác sinh động, dễ để liên tưởng.

Chu Mịch vừa tập trung nhìn và nghe, vừa mù quáng gõ chữ, ghi chép chi tiết vào trong file.

Diệp Nhạn sờ môi bảo Tưởng Thời kể lại đơn giản một lượt, sau đó gật đầu: “Thật ra… Không tồi, chỉ là cảm thấy thiếu một chút gì đó, chưa hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa.”

Cô ấy đột nhiên nhìn về phía Chu Mịch đang nghĩ gì đó, sắc mặt nghiêm túc đến nỗi có vài phần ngưng trọng: “Minnie, em thấy sao.”

Chu Mịch ngây ra, mặt hơi đỏ lên: “Hỏi em sao?”

Mọi người nhất loạt nhìn về phía cô.

Diệp Nhạn nói: “Đúng vậy, em có đề nghị gì không?”

Chu Mịch trở nên hoảng hốt, úp úp mở mở trả lời: “Em… Không thích hợp lắm đâu…”

Diệp Nhạn lại cười: “Brainstorm mà, có ý gì thì cứ việc nói, giấu giấu diếm diếm thì còn gì thú vị, còn có phải là một phần tử của Austar sáng ngời nhiệt huyết không vậy?”

Hai má Chu Mịch đỏ au, chậm rãi di chuyển hai tay đặt trên bàn phím xuống, khẽ hỏi: “Là ý kiến đối với ý tưởng video sao?”

Vị tổ trưởng sáng tạo xinh đẹp đó cũng cười cong mắt nhìn cô: “Đúng vậy, nói thử xem.”

“Ừm.” Chu Mịch xoa thái dương, nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang dừng lại ở trong hình chiếu: “Tôi có nghĩ một lúc, thì là nhân vật mấu chốt đưa ra đề nghị uống sữa… Mọi người đã quyết định được chưa?”

Tổ trưởng sáng tạo lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Chu Mịch cắn môi dưới: “Cái đó, có thể dùng một đứa bé không?”

Tổ trưởng sáng tạo ngừng lại, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Hai tay Chu Mịch khoanh chặt, sống lưng bắt đầu đổ mồ hôi: “Dựa vào kinh nghiệm sống và phân tích số liệu có hạn của tôi, nếu như không phải là sao hot đại diện cho nhãn hàng, mục tiêu người của phần lớn các hãng sữa nguyên chất đều là trẻ nhỏ, học sinh, thanh niên.”

Cô hít sâu một hơi, lồng ngực nghẹn lại, tốc độ nói chậm lại bất thường vì không đủ hơi: “Có thể để một bạn nhỏ cầm hộp sữa đến, tràn đầy sức sống nói với mọi người, uống cái này đi, sao mọi người cứ cái này không được cái kia không được, mẹ con bình thường đều mua cái này cho con uống, mỗi ngày một hộp, con cảm thấy bản thân rất khỏe, đá bóng cũng có sức hơn nhiều… Kiểu như vậy, tôi nghĩ sẽ càng thú vị hơn, cũng có thể thu hút nhiều vị phụ huynh tiêu thụ vì con em mình.”

Nói xong, phòng họp là một mảng yên lặng.

Diệp Nhạn đóng máy tính bộp một cái, cười nghiêng đầu nhìn cả bàn: “Như vậy không phải là đẹp rồi sao.”



Lúc Trương Liễm trở về từ bên ngoài, vừa hay gặp phải tổ sữa Amby tan họp, đám người lác đác có cười có nói đi ra ngoài.

Chu Mịch cũng ở trong đó, bị Diệp Nhạn ôm vai nói chuyện, đầu hơi nghiêng, môi mỉm cười, giống như đang ngại ngùng.

Diệp Nhạn nhìn thấy anh trước, vẫy tay nhiệt tình gọi lớn: “Fabian~”

Trương Liễm nhàn nhạt gật đầu.

Chu Mịch nghe thấy tên tiếng Anh của Trương Liễm thì đột ngột giương mắt, đụng thẳng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của người đàn ông.

Khoảng cách rất gần.

Cô bỗng bị nghẹn lại, không có cách nào kịp thời gọi tên anh.

Mà ánh mắt sáng trong của Trương Liễm còn có một ý tứ sâu xa khác. Anh khẽ cong môi dưới, lướt qua bên người cô.

Quần áo của hai người ma sát như có như không một khoảng cực ngắn ngủi.

Mảnh da nhỏ được tiếp xúc dưới ống tay áo đột nhiên nóng tới mức muốn nổ, thế nên hô hấp nhịp tim của Chu Mịch đều rối loạn theo nó: Người này là tắc kè hoa sao, buổi sáng còn lạnh như băng, sao bây giờ lại mặt mày tình cảm vậy…?

Cô thầm tăng tốc bước đi, hướng về chỗ làm việc.



Về đến trước bàn làm việc, Trương Liễm rút điện thoại ra xem thử Wechat, phát hiện group lớn của công ty vô cùng náo nhiệt.

Giám đốc bộ phận sáng tạo ý tưởng Teddy đang trêu đùa trong đó, xoay vòng Diệp Nhạn mà nói: [Lúc nãy Căng Căng nói với tôi, bây giờ cạnh tranh trong công ty càng lúc càng nghiêm trọng, thực tập sinh lứa này còn lợi hại hơn lứa kia]

Austar – GiGin: [Đúng vậy, bây giờ tôi chỉ muốn đến phòng nhân sự xin chuyển @Mịch Mịch Tử tan học rồi sang bộ phận sáng tạo ý tưởng chúng tôi, lăn lộn với tôi.]

Diệp Nhạn trả lời: [Chị, chị đào tường thế này cũng ngang ngược quá đi, Mi của chúng tôi hôm nay chỉ là thêm mắt cho rồng, chủ yếu đến từ tư duy của Account*, không có một chút quan hệ nào với bộ phận sáng tạo ý tưởng mấy người.]

(*Vị trí thực tập của chị Mịch, nhắc lại nếu mọi người không nhớ: Account executive là vị trí làm việc trong bộ phận Account Team trong các công ty Agency(công ty quảng cáo). Nhiệm vụ của Account executive là chịu trách nhiệm liên hệ nhận các yêu cầu và tư vấn cho khách hàng của công ty. Đây là vị trí cơ bản nhất trong bộ phận Account.)

Bọn họ mồm năm miệng mười, người nào đó ở trung tâm cơn bão lại không nói nửa lời.

Vừa tắt màn hình trò chuyện đi, Trương Liễm đột nhiên bị cue, vẫn là Diệp Nhạn chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: [@Fabian, cướp người kìa sáng tạo cướp người kìa, sếp có thể ra mặt phân xử một chút không, công ty chúng ta còn có phép vua không?]

Chu Mịch cuối cùng cũng lộ đầu, gửi một biểu cảm gượng gạo nhưng không mất lịch sự: [Đáng yêu]

Trương Liễm cong môi, không phát biểu ở trong group, chỉ nhấp vào avatar của cô, nói chuyện riêng: [Hôm nay có chuyện gì vậy?]

Đợi một lúc, bên kia lời ít ý nhiều đáp: [Cuộc họp brainstorm nói ra một ít suy nghĩ của mình, được lựa chọn để dùng rồi.]

Trương Liễm trêu chọc: [Được quá thây, còn bắt đầu tranh đoạt em rồi.]

Cô nàng gửi đến một hàng dấu chấm lửng, giống như con cá nhổ ra một hàng bọt nước qua loa cho có lệ.

Trương Liễm cũng gửi lại một dấu câu: [?]

Hình như cô không rảnh cũng không định nói kỹ càng chi tiết với anh: Em phải đi hoàn thành ghi chép cuộc họp đây [Tạm biệt]

Trương Liễm không làm phiền cô làm việc nữa, quay lại group lớn xem nhật ký trò chuyện, một lúc sau, tên mạng của Chu Mịch nhảy qua, anh kéo về phần mới nhất, phát hiện cô lại bị gọi tên một lần nữa.

Austar – Augus: [@Mịch Mịch Tử tan học rồi, chấp nhận lời mời kết bạn của tôi với.]

Giữa màn hình nhảy ra một câu nhắc nhở màu xám ngay sau đó:

@Austar – Augus vỗ vỗ đầu @Mịch Mịch Tử tan học rồi, nói: [Đúng là bé đáng yêu.]

Đầu Chu Mịch như muốn nổ bùm.

Đây là nhắc nhở “Vỗ vỗ” gần đây cô tự cài đặt trong Wechat, dùng để bạn bè trêu chọc lẫn nhau, kết quả không kịp phòng bị lại lộ ra trong group lớn của công ty, quả thực cô có thể lập tức vào nhóm “Chết vì mất mặt trước mọi người”.

Diệp Nhạn kinh ngạc: [Ồ, đây là đang làm gì vậy.]

Mấy đồng nghiệp nữ cũng bắt đầu hóng chuyện theo đội hình: [Ồ, đây là đang làm gì vậy.]

Tưởng Thời giả ngốc: [Làm gì là làm gì chứ.]

Diệp Nhạn: [Sao nào, phòng mấy người mới đổi chiến lược bắt đầu sử dụng mỹ nam kế hả?]

Tưởng Thời trả lời: [Hành vi cá nhân không liên quan đến phòng ban.]

Diệp Nhạn: [Chao ôi, chàng trai trẻ, tôi giúp cậu @Mịch Mịch Tử tan học rồi.]

Chu Mịch vội vàng báo cáo trong group: [Đồng ý rồi đồng ý rồi, buổi sáng bận quá không kịp chú ý.]

Tưởng Thời nói: [Cảm ơn.]

Cô gái trả lời một biểu cảm tặng hoa, không nói gì thêm nữa.

Trương Liễm liếc nhìn tin nhắn liên tiếp nhảy ra trên màn hình, hai mắt âm u thêm vài phần như đêm đến.

Anh thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, chẳng mấy chốc lại ấn vào, tìm đến Nguyên Chân ở bộ phận khách hàng, nhắn một tin: [Có đó không?]

Nguyên Chân trả lời: [1]

Trương Liễm: [Công ty?]

Nguyên Chân nói: [Đúng].

Trương Liễm nói: [Chỗ cô có album tuyên truyền của nhóm B không?]

Nguyên Chân trả lời: [Có, nhiều lắm.]

Trương Liễm nói: [Tôi đến lấy một quyển.]

Nguyên Chân: [Tôi đưa sang cho anh.]

Trương Liễm: [Không cần, đúng lúc tôi phải ra ngoài.]

Trương Liễm đi đến bên cạnh rót nước, uống một ngụm, đặt cốc bên cạnh màn hình, rời khỏi phòng làm việc, đi về phía bộ phận khách hàng.

Kết quả chỗ làm việc của Chu Mịch trống không, đưa mắt nhìn quanh cũng không thấy tung tích, chắc là xuống tầng ăn cơm trưa rồi.

Lúc đi ngang qua, ánh mắt Trương Liễm bỗng ngừng lại. Anh hơi nhếch mày, yên lặng không vết tích quét mắt nhìn cốc nước trên bàn cô, sau đó lững thững rời đi.