Tử Cấm Thành Nghìn Lẻ Một Đêm

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ĐÊM THỨ SÁU

1. Bạn thời đại học của một netizen nọ là người Bắc Kinh, cậu ta có một người bạn cấp ba, mẹ của bạn cậu ta là nhân viên công tác tại viện bảo tàng Cố Cung. Mẹ cậu ta kể lại rằng một hôm nọ, lúc viện bảo tàng đóng cửa thôi tiếp khách, có một bác nhân viên cũng khá lớn tuổi đảm nhiệm việc đi tuần. Đi một hồi bỗng bác ấy thấy có một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đứng trước một cái hồ, tóc trên đầu được búi gọn bởi một cây trâm. Bác ấy có hơi bực mình, sao giờ này vẫn còn có người ở đây? Thế là bác ấy tiến tới muốn hỏi cho ra nhẽ. Nhưng người phụ nữ đó lại cười với bác ấy rồi bỗng quay người đi thẳng "vào" bức tường sau lưng. Xin quý vị hãy chú ý, là bên trong tường chứ không phải là đi qua cánh cửa. Bác ấy sợ tới mức xoay người bỏ chạy tới chỗ đồng nghiệp sau đó kể lại chuyện mới rồi. Không ngờ chỉ mấy ngày sau, bác ấy lại về cõi tiên. Có lẽ khi thật sự đã sắp đi đến hồi kết của cuộc đời, dương khí thấp nên mới nhìn thấy được điều không nên thấy.

2. Đây là chuyện thật, quý vị không thể không tin! Năm nọ Cố Cung phải trùng tu nên lượng du khách vào thăm quan được kiểm soát rất chặt chẽ, người có thể vào được Cố Cung không nhiều. Tầm bảy giờ tối, lúc tôi tới khu vực điện Thái Hòa thì thấy ngoài cửa điện Thái Hòa đứng rất nhiều người, chừng bốn - năm chục người. Bởi khi ấy tôi đứng cách đó khá xa nên chỉ nhìn thấy những người đó mặc quần áo đậm màu, tôi vốn tưởng họ đều là nhân viên trùng tu nên cứ thong thả đi về phía họ. Chính mắt tôi trông thấy những người đó đều đi vào đại điện nhưng sao khi tôi bước tới cửa thì lại không thấy ai ở bên trong? Ngay cả một âm thanh rất nhỏ cũng không có, cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nếu họ muốn rời đi thì cũng không thể chạy nhanh thế được, với cả tôi còn cẩn thận nhìn một vòng chung quanh mà cũng đâu thấy có ai. Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, xoay người quay trở về. Tôi đi ra từ cửa Đông, đi tầm năm phút thì bỗng linh cảm được điều gì đó, thế là tôi liền quay đầu lại nhìn... Ôi mẹ ơi, mấy người kia vừa mới biến mất sao giờ đã xuất hiện lại rồi? Tất cả đều đứng trước cửa điện Thái Hòa. Qúy vị nói tôi phải giải thích như nào đây? Ai từng đến thăm Cố Cung đều biết, muốn giấu một con mèo ở điện Thái Hòa cũng khó nữa huống chi là cả bốn - năm chục người! Giờ nghĩ lại... Mọi người có hiểu được tâm trạng tôi lúc đó hay không

3. Những người cao tuổi ở Bắc Kinh đều biết Tử Cấm Thành có phần tà khí, vậy nên tối đến chẳng ai đến đó cả. Ở sau Cố Cung có một sân bãi rất lớn, cứ tới tối là có rất nhiều người đến quảng trường và công viên dạo chơi, tập thể dục, múa ương ca,... nhưng chỉ riêng cái sân bãi đó là không ai dám lui tới. Nó cứ yên tĩnh như vậy đã rất lâu rồi. Chuyện về Cố Cung nhiều lắm, nhưng dù sao thì tôi là tôi không dám đi ngang qua đó rồi đấy. Có một số việc quả thực không thể giải thích bằng khoa học được, cẩn thận một chút vẫn hơn.