Tu La Thiên Đế

Chương 47



Nghe thấy Thạch Lê miễn cưỡng nói vậy, Ngụy Hướng Đông không khỏi tức giận nói: “Có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng đi, đừng cứ ấp úng do dự nữa.”

Dù Ngụy Hướng Đông rất tức giận nhưng Thạch Lê vẫn im lặng.

Ngụy Hướng Đông cũng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Thạch Lê, không khỏi cảm thấy hoang mang.

“Thực lực của Thạch Lê đã đạt tới võ sư cấp một, mà Tần Thiên nhiều nhất cũng chỉ là võ giả cấp chín mà thôi, sao hắn ta có thể khiến Thạch Lê dè chừng đến vậy?”

Tiếp theo, có một vài người nữa bước ra.

Đó là Hoàng Siêu và một số huynh đệ đáng tin cậy của hắn.

Bộ dạng của bọn họ so với đám người Thạch Lê còn thê thảm hơn nhiều.

Lúc này Hoàng Siêu chỉ còn lại nửa cánh tay, da thịt nhòe nhoẹt trông vô cùng thê thảm.

Lúc đầu, sau khi đám người Tần Thiên rời đi, Hoàng Siêu cùng những người khác đi săn yêu quái một mình, nhưng lại toàn gặp phải yêu quái cấp hai và cấp ba khiến bọn họ tổn thất nặng nề.

Bọn họ có thể từ chỗ yêu quái đó chạy ra, nhặt được cái mạng này về đã là không tồi.

Và cánh tay của Hoàng Siêu cũng đã bị con quái vật cắn đứt.

“Hoàng Siêu,các ngươi sao lại thành ra thế này? Tích đủ điểm rồi sao?” Chương Tuyết đi lên hỏi.

Hoàng Siêu chán nản lắc đầu nói: “Ta thực sự hối hận, lẽ ra ngay từ đầu không nên tách khỏi mọi người.”

Bây giờ, nếu hắn ta không đủ điểm, có nghĩa là hắn ta sẽ bị loại khỏi cuộc thi và không thể tham gia vào các vòng thi tiếp theo.

“Thật ra, ngay từ đầu ngươi không nên chống lại Tần Thiên. Dưới sự dẫn dắt của cậu ấy, vài người trong chúng tôi đã đạt được hơn 300 điểm.” Chương Tuyết nói.

Hoàng Việt thở dài, bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.

Lúc này, sự chú ý của Tần Thiên không có ở trên người Thạch Lê và Hoàng Siêu nữa.

Hắn đang đợi một người, A Hỏa.

Đến nay, A Hỏa vẫn chưa xuất hiện.

“Chẳng lẽ hắn bị thương nặng, đã chết ở rừng Hắc Phong rồi?” Tần Thiên thầm suy đoán trong lòng.

Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, A Hỏa đã xuất hiện trước mặt mọi người với thanh kiếm sắt gãy.

Sau khi nhìn thấy A Hỏa, Tần Thiên nheo mắt lại.

Ngụy Hướng Đông bước đến gần A Hỏa và nói: “Tại sao ngươi lại ra đây một mình? Liễu Kiếm Tùng và những người khác đang ở đâu?”

Trong số những người mới vào học viện Huyền Vũ, người mà hắn ta coi trọng nhất là Liễu Kiếm Tùng.

Bối cảnh của Liễu Kiếm Tùng rất vững chắc, đến ngay cả Ngụy Hướng Đông cũng nịnh bợ để lấy lòng.

“Chết rồi, bọn ta gặp phải quái thú giai cấp 6, ta là người duy nhất chạy thoát.” A Hỏa liếc nhìn Tần Thiên rồi nói.

Câu trả lời của A Hỏa khiến Tần Thiên ngạc nhiên.

Hắn ta thật sự đã che giấu sự thật, điều mà Tần Thiên không ngờ tới.

Tần Thiên không biết, họ Liễu ở trong kinh thành, thế lực cường đại, từ trên xuống dưới đều coi trọng thể diện.

Nếu A Hỏa nói sự thật với mọi người rằng Tần Thiên đã giết Liễu Kiếm Tùng, e rằng sẽ không ai tin.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người bọn họ quá lớn.

Ngay cả khi đó là sự thật, Liễu gia cũng sẽ không cho phép A Hỏa nói sự thật trước bàn dân thiên hạ.

Thiên tài nhà họ Liễu lại chết dưới tay của một tên võ giả vô danh, tin này truyền đi, thể diện Liễu gia còn để ở nơi nào?

Cho nên, A Hỏa chỉ có thể nói rằng, là do một con quái vật mạnh mẽ đã giết chết Liễu Kiếm Tùng.

“Gì cơ? Liễu Kiếm Tùng đã chết?” Ngụy Hướng Đông kinh ngạc nói.

“Đúng vậy.” A Hỏa gật đầu, trong mắt mang theo sát khí nồng đậm nhìn về phía Tần Thiên.

Là người hầu của Liễu Kiếm Tùng, cho dù nguyên nhân cái chết là gì, A Hỏa cũng không thoái thác được trách nhiệm.

Nếu hắn muốn sống, chỉ có một con đường, chính là tự tay giết chết Tần Thiên.

Chỉ có trả thù cho Liễu Kiếm Tùng, Liễu gia mới có thể để hắn sống, nhưng bí mật này hiện giờ A Hỏa chỉ có thể giữ trong lòng.

Ngụy Trùng lúc này mới nói: “Gặp phải yêu quái mạnh trong rừng Hắc Phong chỉ có thể là do hắn xui xẻo, cho nên không cần kinh động như vậy.”

Mất đi một Liễu Kiếm Tùng cũng không ảnh hưởng nhiều đến Ngụy Trùng, chỉ cần số người thi đỗ của học viện huyền Vũ  năm nay vẫn đứng đầu thì vị trí của Ngụy Trùng vẫn sẽ rất ổn định.

Ngay sau đó, cuộc sát hạch đã kết thúc, trưởng lão chủ trì cuộc sát hạch, Lý Không Nham, đi đến giữa đám đông.

Ông bắt đầu đếm phiếu điểm của các đệ tử từng học viện.

Qua nửa canh giờ, phiếu điểm của mọi người rốt cuộc cũng tập hợp xong.

Hơn nữa, số lượng người vượt qua kỳ sát hạch ở mỗi viện cũng được tổng hợp lại.

“Năm nay, có thành tích của hai học viện nằm ngoài dự đoán của ta.” Lý Không Nham chậm rãi nói.

Lúc này, mỹ nữ của học viện Chu Tước thúc giục: “Lý trưởng lão, đừng làm bọn ta thêm tò mò nữa. Mau thông báo kết quả đi!”

Vu Xuân Thu và Ngụy Trùng cùng nhìn chằm chằm vào Lý Không Nham, có vẻ có chút căng thẳng.