Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt

Chương 3: Mở quầy hàng trên vỉa hè phố cổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến an toàn, đây là điều mà Bùi Thiệu Nhung lo lắng nhất, muốn an cư lạc nghiệp ở cổ đại thì vấn đề đầu tiên đó chính là giải quyết hộ tịch.

Không có hộ tịch rõ ràng, đừng nói đến chuyện kiếm việc làm, hắn sống được ở đây hay không cũng là cả một vấn đề.

Dựa theo tiểu thuyết xuyên không, tùy tiện bịa đặt một nơi nào đó rồi an cư lạc nghiệp ở đây, dù sao thông tin liên lạc ở cổ đại cũng lạc hậu, ai biết mà rừng sâu núi đọng ở nơi nào.

Nhưng mà không thể làm như vậy ở nơi này được, chế độ đăng ký hộ tịch ở thế giới này rất nghiêm ngặt, dựa theo quan sát và trò chuyện của những người qua đường thì chế độ đăng ký hộ tịch ở đây là hoàn chỉnh tuyệt đối.

Nói một cách đơn giản, nó tương tự như chế độ đăng ký hộ tịch ở cổ đại trong thời gian và không gian ban đầu của hắn.

Vì số hộ khẩu là tiêu chuẩn để đánh thuế nên triều đình luôn kiểm tra thường xuyên, cứ mười hộ thì có sẽ một trấn bảo, quản lý cụ thể việc tăng giảm nhân khẩu của mười hộ này.

Một kẻ xa lạ như hắn mà đột nhiên xuất hiện, không rõ lai lịch, không thể viện một lý do đơn giản để an phận thủ thường được.

Bởi vì có nhân khẩu mới mà không báo sẽ giảm đi số lượng người sinh sống thực, tiền thuế ít đi, còn có thể trốn sai dịch, đây là điều triều đình tuyệt đối không cho phép.

Nếu bị người của quan phủ phát hiện ra, hắn chắc chắn sẽ bị tra khảo về hành vi trốn hộ tịch, trốn thuế mấy chục năm qua.

Đến lúc đó hắn nên giải thích như thế nào? Hắn không thể trực tiếp nói với mọi người là hắn xuyên qua, liệu người cổ đại có thể hiểu từ xuyên qua là gì không?

Nghe nói thời cổ đại có câu nói "Bản tử trượng dĩnh*", hay còn có tên khác là "60 Trượng", nghĩa là nếu hắn thật sự bị phát hiện, hắn nhất định sẽ bị đánh hàng chục trượng trước khi thẩm vấn!

Bản tử trượng dĩnh*: dân gian gọi là phạt trượng và là hình phạt phổ biến nhất. Thông thường, người chịu hình phạt này khó có thể xuống giường trong nửa tháng.

Mặc dù vấn đề hộ tịch không dễ xử lý, nhưng không phải là không có cách để giải quyết vấn đề thân phận.

Tục ngữ có câu, có tiền mua tiên cũng được, lấy một chút bạc đi kết giao với một số hương thân phụ lão trong trấn để có một hộ tịch vẫn được.

Nhưng hiện tại trên người hắn có thể nói là không có tiền, thậm chí ngay cả ông nội Mao*cũng không có, mục đích cấp bách của hắn chính là kiếm tiền ngay bây giờ!

ông nội Mao*: nhân dân tệ

Bùi Thiệu Nhung suy nghĩ một chút, thay vì trực tiếp đi vào trấn nhỏ, hắn rời khỏi bụi cỏ và tìm một nơi kín đáo để thay quần áo.

Nếu hắn bước ra ngoài với áo thun và quần đùi, hắn chắc chắn sẽ bị coi thành tên lưu manh và bị đánh cho một trận.

Sau khi thay một bộ áo dài tay và quần tây, hắn tìm ga trải giường màu xanh thay đổi một chút và khoác nó ở bên ngoài, khi thấy khá giống quần áo cổ trang hắn bắt đầu suy nghĩ kiếm tiền như thế nào.

Cách kiếm tiền nhanh nhất bây giờ đó chính là bán đồ vật, nhưng muốn bán thứ gì thì hắn phải suy nghĩ thật kỹ, sau khi bán đồ xong thì phải nhanh chóng giải quyết chuyện hộ tịch.

Lúc trước vì chuẩn bị vật tư cho ngày mạt thế nên hắn không hề nghĩ đến vàng bạc, trang sức, trong không gian của hắn chỉ toàn là đồ ăn, vật dụng cần thiết hàng ngày.

Vì để tiết kiệm không gian để có thể chuẩn bị thêm vật tư, về cơ bản hắn đều mua hàng trực tiếp tại xưởng sản xuất, mấy gói bao bì đẹp chiếm diện tích đều bị hắn thay thế hết, bây giờ hắn muốn bán một chai thủy tinh cũ thôi cũng không có!

Bởi vì những thứ như đồ hộp, dầu, nước chấm, giấm, dầu gội, sữa tắm,... đều được đặt hàng từ xưởng sản xuất, hắn còn có yêu cầu đặc biệt là chỉ sử dụng thùng phuy bằng nhựa hoặc sắt để không tốn diện tích.

Nghĩ đến đây, Bùi Thiệu Nhung thực sự muốn tát mình hai cái, nếu không làm như vậy ngay từ đầu thì cái chai thủy tinh cũ đó đáng giá bao nhiêu?

Từ khi trọng sinh cho đến thời điểm hiện tại, Bùi Thiệu Nhung cảm thấy thế giới này cực kỳ ác ý đối với mình.

Giờ phút này đây hắn không còn ý nghĩ đạt tới đỉnh cao nhân sinh như trong tiểu thuyết nữa, chỉ cần IQ và vận may của hắn có thể sống sót ở đây cũng không tệ.

Cuối cùng, Bùi Thiệu Nhung tìm thấy một ít ga trải giường trong không gian để chuẩn bị bán vải dệt. Đây là điều an toàn nhất mà hắn nghĩ có thể kiếm được nhiều tiền.

Cũng may hắn là người lớn, lúc mua ga trải giường sẽ không mua họa tiết hoạt hình, dù có hoa văn thì cũng rất đơn giản và nhạt màu.

Mặc dù loại vải này không tốt bằng tơ lụa, nhưng ở cổ đại cũng được coi là loại vải tốt, loại vải ở cổ đại không hề rẻ và có thể bán được một số tiền.

Mặc dù lúc đầu đã chuẩn bị rất nhiều ga trải giường nhưng chúng chỉ dành cho một mình hắn, tổng cộng có 50 bộ ga trải giường và chăn bông, Bùi Thiệu Nhung dự định bán 30 bộ và phần còn lại giữ cho bản thân.

Đem ga trải giường cất vào một ba lô du lịch lớn, sau đó để thêm một ít đồ ăn và vật dụng cá nhân vào đó để che đậy, Bùi Thiệu Nhung lau bụi bẩn trên mặt trước khi xách ba lô và đi vào trấn nhỏ.

Khi đi vào trấn nhỏ, Bùi Thiệu Nhung không vội bán vải mà phải tìm hiểu giá cả ở đây trước, nhân tiện xem có cách nào khác để kiếm tiền không.....

............

May mắn là hắn chỉ đến một trấn nhỏ, luật lệ không nghiêm ngặt như ở các thành phố lớn, cũng không có kiểm tra giấy tờ tùy thân mọi lúc.

Chỉ là mọi người nhìn thấy tóc của hắn ngắn một chút, nếu có người hỏi, hắn có thể nói hắn là hòa thượng hoàn tục, có thể tạm thời qua loa lấy lệ một chút.

Sau khi dạo quanh trấn nhỏ một hồi lâu, Bùi Thiệu Nhung cũng hiểu đại khái về nơi mình đến.

Trấn nhỏ này có trên là trấn Nhạc Dương, là một nơi tương đối phồn hoa, có diện tích tới mấy chục dặm, dân làng ở các thôn xung quanh đều đi chợ, mua sắm hàng hóa ở trấn nhỏ này.

Giá hàng ở đây hắn cũng nhìn đại khái, ở đây có ba loại vải là lụa, lanh và bông.

Vải lanh là 15 văn một thước, vải bông là 20 văn một thước, còn giá cả của lụa tơ tằm thì tùy thuộc vào loại chất liệu nào, dù sao cũng không hề rẻ.

Bùi Thiệu Nhung cân nhắc một chút, ga trải giường của hắn về cơ bản được làm bằng vải bông tinh khiết, nên hắn tính theo giá vải bông 20 văn một thước.

Sau khi quyết định, Bùi Thiệu Nhung bắt đầu tìm địa điểm để mở quầy hàng, bày bán lẻ không chỉ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc bán trực tiếp cho tiệm vải, mà việc tìm hiểu tin tức ở đây cũng thuận tiện hơn.

Bây giờ là khoảng 10 giờ sáng, trấn nhỏ hôm nay rất náo nhiệt, chắc là ngày họp chợ, nơi tốt để có thể mở quầy hàng và bán đồ từ lâu đã bị người khác dụng.

Bùi Thiệu Nhung cũng không đi xem náo nhiệt, hắn lấy hai quả táo để hối lộ những tên địa đầu xà chuyên đi thu 'phí bảo kê' ở chợ để xin một chỗ dựng quầy chiếm.

Lúc nãy hắn có thấy người táo bán, giá cả không hề rẻ một quả táo 10 văn tiền, thêm vài văn tiền nữa là có thể mua được một cân thịt heo.

Sau mấy năm lăn lộn ở mạt thế Bùi Thiệu Nhung vẫn biết quy củ, ngay cả thời hiện đại vẫn có quản lý đô thị, ở thời cổ đại, việc một nhóm du côn thu tiền bảo kê là chuyện đương nhiên.

Bây giờ trên người hắn không có tiền đồng nên hắn chỉ có thể tặng táo, nhưng hai tên du côn nhận được món quà rất là hài lòng, họ cắn một miếng ngay tại chỗ. Nó thơm ngon và giòn, không có loại quả dại nào ở cổ đại có thể so sánh được.

"Chà, ngon quá, ở đằng kia, ngươi bán ở chỗ đó đi......"

Hai tên du côn tận tình gặm táo, chỉ cho Bùi Thiệu Nhung một góc rồi tiếp tục 'công việc' của mình.

Góc đó hơi khuất nhưng hôm nay có nhiều người trong trấn, nên Bùi Thiệu Nhung không chút do dự xách ba lô đi tới đó, đặt một tấm vải đen lên rồi lấy ga trải giường trong ba lô ra, sắp xếp ngay ngắn.

Mở túi của ba lô ra, Bùi Thiệu Nhung lấy ra một ít táo và bắt đầu bán.

Bán vải đây, bán vải đây, vải bông cao cấp mua 10 thước tặng 1 thước đây, đại thúc đại thẩm mua tới xem đi, bỏ lỡ lần này không có dịp sau đâu!"

Trước khi mạt thế diễn ra, Bùi Thiệu Nhung chắc chắn sẽ không đi bán hàng rong như thế này dù sao hắn cũng được coi là phú nhị đại, nhưng mấy năm mạt thế xảy ra cũng đủ để hắn thay đổi cục diện.

Lúc ở căn cứ, hắn đã từng lục tung thùng rác rồi, huống chi là một người bán hàng rong, hắn có thể làm bất cứ việc gì chỉ cần sống sót là được!

Giọng nói của Bùi Thiệu Nhung không nhỏ, hắn bán vải dệt còn có giá ưu đãi nên rất nhanh đã có người tới hỏi giá!

"Đại huynh đệ, ngươi bán tấm vải này bao nhiêu tiền?" Người hỏi giá là đại thẩm khoảng 30 tuổi, tay xách rổ, dáng vẻ tiêu chuẩn của người phụ nữ nông thôn.

"Loại đơn sắc 20 văn tiền một thước, loại có hoa văn là 25 văn tiền một thước. Đại thẩm, ta lấy mấy loại vải này từ một nơi rất xa tới đây, ta là người duy nhất trong trấn Nhạc Dương bán loại vải này. Thẩm nhìn chất lượng vải là biết ngay. Bây giờ ta bán 10 thước tặng 1 thước, thẩm chắc chắn là có lời! "

Không cần Bùi Thiệu Nhung giới thiệu, đại thẩm cũng nhìn ra được chất lượng vải rồi, ngày nay ai cũng tính toán tỉ mỉ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được hàng tốt hay xấu.

Thời cổ đại, sản xuất không chỉ lạc hậu mà kỹ thuật ở nhiều nơi cũng rất lạc hậu, mặc dù đều là vải bông nhưng bộ ga trải giường mà Bùi Thiệu Nhung mang từ thời hiện đại chắc chắn có chất lượng tốt hơn nhiều so với vải bông thông thường của người ở thời cổ đại.

Không nói đến kỹ thuật in hoa văn, dù sao thì Bùi Thiệu Nhung đi dạo quanh trấn cũng chưa thấy loại vải nào có in hoa văn, quần áo mọi người mặc đều là đơn sắc, thậm chí có hoa văn cũng là do thêu thủ công lên.

Các loại vải này đều giống nhau, đại huynh đệ này, loại có hoa văn bớt một chút được không?

Đại thẩm hiển nhiên rất có hứng thú đối với loại vải này, không chỉ chất liệu tốt hơn so với tiệm vải, mà giá cả cũng gần như nhau, mười thước còn được tặng một thước, chắc chắn là có lời rồi!

"Đại thẩm à, không bớt được đâu, thẩm nhìn đi hoa văn độc đáo, chất lượng cũng đỉnh, thẩm mua mười thước ta tặng một thước, quá hời rồi còn gì....."

Trước khi bán vải Bùi Thiệu Nhung đã suy nghĩ rất kỹ, vải của hắn tốt hơn tiệm vải, giá cả đủ cho hắn có lời, mua mười tặng một, đây chỉ là một chiêu thức hấp dẫn người mua, dù sao hắn cũng không mất tiền.

"Vậy cũng được, bán cho ta mười thước vải có hoa văn!" Đại thẩm ngẫm nghĩ mua mười tặng một, có thể tiết kiệm được 25 văn tiền đó.

"Được rồi đại thẩm, thẩm muốn ăn táo không? 10 văn tiền một quả..." Bùi Thiệu Nhung tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ.

"Bán cho ta 2 quả...

Đại thẩm do dự rồi gật đầu, nhìn chằm chằm quả táo to và đỏ mọng mà nuốt nước miếng, hôm nay bà sẽ hào phóng một chút, quả táo ngon như vậy không phải thường xuyên có, mua về cho người nhà ăn thử cũng tốt.

Sau khi nhận được cái gật đầu của đại thẩm, Bùi Thiệu Nhung ngay lập tức gói ga trải giường và táo cho đại thẩm "Đại thẩm, hẹn lần sau gặp lại, thẩm đi thong thả......"

Tiếp đó, có mấy thôn phụ đến mua vải, ai cũng thích loại vải dệt ngon bổ rẻ thế này, thấy Bùi Thiệu Nhung không phải người địa phương, ai cũng sợ bỏ lỡ lần này thì lần sau không có rẻ như vậy nữa.

Bùi Thiệu Nhung cũng rất vui vì ga trải giường của hắn rất được yêu thích, cộng với việc mẹ hắn đã sinh ra hắn có vẻ ngoài đẹp trai mang theo nét thiện lương, khi hắn cười rất dễ lấy thiện cảm.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ đã bán hết số ga trải giường, bán được rất nhiều quả táo, vào đầu chiều khi mặt trời lặn, bảy tám quả táo cuối cùng đã được gia nhân của những người giàu có trong trấn mua hết.

Tất cả mọi thứ đã được bán hết, Bùi Thiệu Nhung thu dọn đồ đạc. Sau khi dạo quanh thị trấn một lúc, hắn đã thoát khỏi một vài kẻ theo dõi đỏ mắt trước khi rời đi, sau đó hắn tìm một nơi khuất và hẻo lánh bên ngoài trấn nhỏ để lấy đồ ra dựng trại.

Khách điếm ở trong trấn có giá quá đắt, hắn hiện tại là một người không có hộ tịch, trước khi giải quyết vấn đề hộ tịch, Bùi Thiệu Nhung quyết định cắm trại dã ngoại thêm hai ngày nữa...

Bản tử trượng dĩnh*