Từ Scandal Trở Thành Sự Thật

Chương 7: Sắc đẹp của cậu đã va phải vào ánh mắt của anh



“Giang lão sư, thời gian sắp đến rồi.”

Một nhân viên công tác bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Giang Du Sâm nhắm nhẹ mắt, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, chuẩn bị tiến vào trạng thái làm việc.

Anh đứng thẳng lên, nhàn nhạt nhìn Lâm Giác: “Bây giờ tôi chính là cha của cậu, cậu phải luôn nhớ rõ thân phận của chúng ta.”

Lâm Giác gật gật đầu, hơi không dám nhìn Giang Du Sâm.

Hai người một lần nữa trở lại phòng khảo hạch. Trong phòng, nhân viên công tác đã chuẩn bị xong cái bàn.

Mở đầu chính là đứa con trai làm bài tập trên bàn.

Lâm Giác ngồi xuống chiếc ghế cũ nát, Giang Du Sâm đi đến.

Trán nam nhân bên cạnh còn có vết mồ hôi nhàn nhạt, nút áo đầu tiên được mở ra, mơ hồ lộ ra cơ ngực sung mãn bên trong. Anh cầm một chiếc khăn mặt đã phai màu lau mồ hôi trán, đi đến bên cạnh Lâm Giác, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Học đến đâu rồi?”

Bàn tay vừa ấm áp lại hữu lực rơi xuống, khiến người khác có cảm giác thoải mái dễ chịu mà an tâm. Đôi mắt Lâm Giác dần thay đổi, hoảng sợ trên mặt cũng từ từ biến mất.

Cậu gật gật đầu, sau đó đẩy sách bài tập ra một chút, tiếng nói trong trẻo chỉ thuộc về thiếu niên vang lên: “Sắp xong rồi ạ.”

“Giỏi, giỏi lắm.”

Nam nhân không biết chữ, xem không hiểu những thứ trong sách bài tập, chỉ thấy những nét chữ như gà bới được viết đầy trong sách đã cảm thấy trong lòng vạn phần hài lòng.

“Không hổ là con trai của cha, rất có tiền đồ.”

Anh ngồi xuống đối diện chiếc bàn bốn chân, giống thường ngày mà nhìn con mình học tập.

Thiếu niên do dự một chút, bút trong tay buông xuống: “Cha…”

“Làm sao thế?”

Nam nhân nghiêm túc nhìn con trai, mồ hôi óng ánh ở góc độ này phá lệ rõ ràng.

Nhìn người cha chất phác lại thành thật của mình, đột nhiên thiếu niên không cách nào mở miệng được.

Cậu đột nhiên nghĩ đến hình ảnh cha ở trong công trường bị người ta hét lớn bắt làm việc, trên người chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn phải ăn nói khép nép.

Thiếu niên nhìn chằm chằm tóc nam nhân bị mồ hôi là, ướt nhẹp, nửa ngày sau, cậu lắc đầu: “Không có gì.”

Nam nhân cười cười, cánh tay chống trên bàn, gãi gãi sau gáy mình, chất phác nói: “Đúng rồi, cha nghe lão Vương ở công trường nói, ông ta mua cho con mình một cái smartphone. Cha cũng mua cho con cái nhé?”

Bờ môi thiếu niên mấp máy: “Thứ kia… Rất đắt.”

“Ai, mua cho con, không đắt không đắt.”

Nam nhân phóng khoáng khoát khoát tay, một lát, lại cẩn thận từng li từng tí xích lại gần, đưa tay đếm số: “Từng này, có đủ hay không?”

Đó là một tháng tiền lương của nam nhân.

Mũi thiếu niên đột nhiên hơi cay cay, con mắt đỏ lên.

Nam nhân hoảng hốt: “Sao thế? Ai ở trường học bắt nạt con hả? Nói cho cha biết, cha đi đánh hắn!”

“Không có không có”, thiếu niên liền vội vàng kéo tay nam nhân lại, đột nhiên phát hiện trên ngón tay nam nhân đầy vết chai do lúc dời gạch lưu lại. Cậu sửng sốt một chút, mới nói, “Không ai bắt nạt con hết, con ở trường học rất tốt, là… Trong mắt có hạt cát.”

Người cha nhíu mày: “Vậy để cha thổi cho con nhé?”

“Không cần, hết rồi ạ.”

Giống như hạ quyết tâm, thiếu niên mở miệng: “Cha, con không muốn mua smartphone, thứ đồ chơi kia vừa đắt vừa vô dụng, cha đừng mua.”

“Được được được, “Nam nhân cười đáp ứng, “Vậy thì để dành, sau này lên đại học sẽ dùng.”

Hốc mắt thiếu niên càng đỏ, cậu cúi đầu xuống, nhẹ nói: “Cha, con yêu cha.”



“Bốp bốp bốp.”

Trên đài Hoàn An Nhàn dẫn đầu vỗ tay, “Rất tốt, cực kỳ tốt, chính là loại cảm giác này.”

Đạn mạc trong livestream cũng nhanh chóng bùng nổ.

【  Ông trời ơi, không hổ là Giang thần, diễn tuyệt ghê! Diễn cha con tình thâm rất thật! 】

【  Đột nhiên thành fan của anh trai nhỏ Lâm Giác rồi, tôi cố ý xem lại mấy video của anh ấy thì phát hiện anh thấy thật dễ nhìn aaaa】

【  Thực không dám giấu giếm, tôi… 】

【 Thủy quân lại hành hoành bên trên rồi, rốt cục là bao nhiêu người cùng xúm lại kiếm tiền thế? 】

【 Hu hu hu xem đoạn này thế mà tôi lại khóc, nước mắt của tôi không đáng tiền… 】

【  Hợp lý, nước mắt lầu trên quả thực là hơi rẻ nha 】

【? Hợp lý? 】



Lâm Giác chậm rãi thoát khỏi nhân vật, ngón trỏ lau khóe mắt dính nước.

Cậu không tự chủ bị Giang Du Sâm đưa vào kịch, thậm chí cuối cùng câu “Con yêu cha” kia, ngay cả chính cậu cũng không phân biệt được, đó là tình cảm của cậu dành cho Giang Du Sâm hay là tình phụ tử của con trai dành cho người cha trong đoạn kịch kia.

Hoặc là, cả hai.

Cũng chỉ có mượn vỏ bọc diễn kịch, cậu mới dám biểu lộ tình cảm của mình với Giang Du Sâm.

Học viên khác cũng bị màn biểu diễn vừa rồi của hai người làm cảm động, cùng nhau vỗ tay. Cô gái tóc đuôi ngựa dài vừa rồi vỗ hăng hái nhất, cả bàn tay đều đỏ lên.

Đoạn diễn này của hai người quá đặc sắc, nàng cơ hồ cũng muốn nhảy hố với CP phụ tử thâm tình này.

Lâm Giác đúng là bị Giang Du Sâm dẫn dắt, nhưng cậu cũng tiếp được Giang Du Sâm, không bị sụp đổ, ngược lại là diễn ra đoạn tình cảm con trai dành cho cha mình.

Chỉ có Tô Tinh Châu vẫn lạnh mặt ngồi ở chỗ đó, cánh tay như cũ đặt ở trước người, không có một chút ý muốn vỗ tay.

Gã chăm chú nhìn Lâm Giác đứng tại trung tâm sân khấu, cười lạnh nói: “Không phải là may mắn thôi sao, có gì đáng tự hào, nếu là tôi thì tôi cũng có thể.”

Lâm Giác thở ra một hơi, cúi khom người về phía ghế khách quý thật sâu: “Xin cảm ơn.”

Cậu lại quay người, mặt hướng về Giang Du Sâm sau lưng, eo cơ hồ cong thành chín mươi độ: “Cảm ơn Giang lão sư đã chỉ đạo.”

Giang Du Sâm lấy xuống khăn mặt vẫn đang treo trên vai đưa cho bên cạnh nhân viên công tác, nháy mắt khôi phục lại trạng thái bình thường lãnh đạm, giống như là tiên nhân rơi vào trần thế trở lại thiên giới, trên người không dính chút vẩn đục của phàm trần.

Anh hơi gật đầu, trở lại ghế khách mời.

Nhìn thấy Giang Du Sâm đi lên, Ô Khang Đức tiến đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta…?”

Làm mẫu biểu diễn đã xong, nhưng vẫn chưa quyết định ra người thông qua khảo hạch.

Năng lực của các học viên cũng đều không phải một sớm một chiều là có thể nâng cao, biểu hiện bây giờ của tất cả mọi người dù có cho diễn nữa thì khác biệt cũng không quá lớn.

Hoàn An Nhàn ngồi ở một bên nhìn đồng hồ: “Vẫn là mau chóng quyết định đi.”

Biểu cảm Giang Du Sâm lạnh nhạt lười biếng: “Cứ dựa theo biểu diễn vừa rồi quyết định đi.”

“Kia…”

Ô Khang Đức vẫn còn có chút làm khó.

Nếu là dựa theo màn biểu diễn vừa rồi, rõ ràng Lâm Giác tốt hơn so với những người khác một bậc, nhưng Ô Khang Đức không quá khẳng định thái độ của Giang Du Sâm. Bọn hắn không cần thiết vì một minh tinh không có danh tiếng gì mà khiến vị đại Phật Giang Du Sâm này cảm thấy không vui.

Giang Du Sâm cũng biết Ô Khang Đức đang lo lắng cái gì, trước đó anh để Lâm Giác chờ quyết định, là vì cảm thấy thái độ Lâm Giác không nghiêm túc, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy, định kiến này chưa chắc đã đúng.

Cũng làm cho anh có thêm mấy phần hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu.

Ánh mắt của anh lặng yên dò xét một vòng Lâm Giác còn đứng dưới đài, chậm rãi nói: “So ra mà nói, tôi cảm thấy người thứ hai cùng người thứ tư tốt hơn một chút, không biết các lão sư khác cảm thấy thế nào.”

Trước đó ấn tượng của Hoàn An Nhàn đối với Lâm Giác cũng không tệ lắm: “Ừm, tôi cảm thấy không sai, xác thực có thể bồi dưỡng một chút xem, không cần đổi lại.”

“Tôi không có ý kiến gì.”

“Tốt, vậy quyết định như thế đi.”

Các bên thương lượng và xác định kết quả cuối cùng: thí sinh số 2 Lâm Giác đang chờ định thành công thông qua khảo hạch, mà thiếu niên cộng tác với cô gái mặt tròn số 1 bởi vì biểu hiện không tốt, lúc đầu đã thông qua ngược lại bị đào thải.

Khi Ô Khang Đức tuyên bố, Lâm Giác đột nhiên mở to hai mắt.

Hôm qua Giang Du Sâm lãnh đạm còn rõ mồn một trước mắt, cậu vốn cho là mình không có cơ hội, chỉ cố chấp không thừa nhận sự thất bại của mình.

Lúc này, cậu giống như đang đi trên mây, có chút lo sợ cùng không chân thực.

Thừa dịp người khác không chú ý, cậu lặng lẽ bấm một cái lên mu bàn tay của mình.

Ahh, đau quá.

Cả người đau đớn rốt cục khiến Lâm Giác cảm nhận mấy phần chân thực. Cậu ngẩng đầu lên, tiếp tục nghe Ô Khang Đức nói.

Sau khi mấy học viên bị đào thải rơi rời đi, chỉ còn lại tám học viên đứng vững cùng một chỗ chính giữa phòng khảo hạch, Ô Khang Đức cười vỗ vỗ tay: “Đầu tiên, chúc mừng các vị ở tại đây chính thức trở thành thành viên của lớp huấn luyện diễn kỹ «Hí Cốt » chúng tôi. Mọi người hãy tự vỗ tay cho mình nào.”

Một trận tiếng tiếng vỗ tay huyên náo qua đi, Ô Khang Đức nói tiếp: “Trong hai tuần tới, chúng tôi sẽ tiến hành đào tạo diễn xuất cho mọi người bằng cách đóng phim.”

“Chúng tôi sớm đã chuẩn bị tốt một cái kịch bản hoàn toàn mới, mọi người sẽ theo quy định để cạnh tranh vai diễn, diễn tốt sẽ được diễn tiếp, diễn không tốt thì sẽ kết thúc. Kết cục sau cùng như thế nào đều tùy vào các bạn.”

Ô Khang Đức nói xong, bầu không khí trong phòng khảo hạch dần dần nghiêm túc, một vòng chém giết qua đi chỉ còn lại tám vị học viên có thực lực. Mọi người âm thầm đọ sức, liền ngay cả đạn mạc trên livestream cũng ẩn ẩn sát khí.

【  Tốt, mong chờ kịch bản phía sau quá, mau ra nhanh nhanh lên! 】

【  Có hơi thích em trai tên Lâm Giác kia 】

【  Tô Tinh Châu rất đẹp trai a 】

【  Tiêu Ngụy Nhạc xông lên cho mẹ! 】

【  Anh trai này còn có fan sao, scandal xấu bay đầy trời】

【  Anti cút đi! 】



Kết thúc cả ngày khảo hạch, thời gian đã không còn sớm. Khi đi ra khỏi phòng khảo hạch thấy trời đều tối đen, mọi người mới giật mình.

Tiêu Ngụy Nhạc đi đến bên người Lâm Giác, đụng đụng bờ vai của cậu: “Thế nào, anh đã nói cậu có thể qua mà.”

Thần kinh Lâm Giác căng thẳng nãy giờ rốt cục cũng bình tĩnh lại, sáng sủa cười một tiếng, lúm đồng tiền nhỏ trên mặt như ẩn như hiện: “Cảm ơn anh.”

Tiêu Ngụy Nhạc cố ý làm động tác che mắt: “Đệt.”

“Làm sao thế?”

Lâm Giác sững sờ.

“Sắc đẹp của cậu đã va phải vào ánh mắt của anh.”

“…”

Hóa ra Tiêu Ngụy Nhạc còn biết pha trò.

Trò đùa không lớn không nhỏ đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khi ngồi lên xe buýt trở về lại rảnh rỗi trò chuyện hai câu, Tiêu Ngụy Nhạc hỏi: “Đúng rồi, hình như là hai người một phòng, hai ta ở chung đi?”

“Được.” Lâm Giác gật gật đầu, không có ý kiến.

Không thể không nói, tổ tiết mục của « Hí Cốt » thật hào phóng, buổi trưa cho ăn tiệc đứng năm sao xa hoa thì thôi, đã thế còn bao nguyên một cái biệt thự lớn ở Truyền hình điện ảnh làm nơi nghỉ ngơi cho mọi người.

Lâm Giác cùng Tiêu Ngụy Nhạc chọn một phòng sâu bên trong, rất yên tĩnh.

Đi vào gian phòng, Tiêu Ngụy Nhạc buông xuống rương hành lý, bày thành hình chữ “đại” (大)  trên giường: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, mệt chết tôi rồi.”

Lâm Giác đảo mắt một vòng, đột nhiên phát hiện một thứ nho nhỏ màu đen bên cạnh.

Cậu xích lại gần, chăm chú nhìn mấy giây, nháy mắt mấy cái, lúc này mới kịp phản ứng, đây là một cái camera.

Khán giả trong livestream có thể tự do hoán đổi. Trước góc độ của một ống kính nào đó đột nhiên xuất hiện một gương mặt thanh tú phóng đại ngay trước mặt.

Đôi mắt của thiếu niên trong veo như nước, một bộ ngơ ngác nhìn chằm chằm ống kính, trái tim của fan mẹ đều muốn mềm ra:

【  A a a a a a a thật đáng yêu! Áuuul! 】

【  Đột nhiên get được nhan sắc! Đôi mắt của anh trai nhỏ thật giống nai con! 】

【  Làn da cậu ấy đẹp quá nha, phóng to mặt như thế mà cũng không thấy cục mụn nào, ghen tị quá 】

【  Thuỷ quân lại tới rồi? Nhìn cái tấm gương cũng có thể thổi phồng lên, cần đặc biệt chú ý 】

【  Chua, quá chua, cách màn hình vẫn ngửi được mùi vị kia】

【  Em trai nhà tôi đẹp trai như thế thì liên quan gì đến mấy người? 】



Lâm Giác quay người, nói với Tiêu Ngụy Nhạc đang nằm ườn trên giường: “Bên này có cái camera, lúc anh thay quần áo nhớ chú ý một chút.”

“A? Còn có camera?” Tiêu Ngụy Nhạc hiển nhiên cũng không ngờ tới bên trong phòng còn an có camera. Y ngồi dậy, nhìn vào tấm gương sửa sang lại đầu tóc có chút rối bời, tạo dáng pose, “Hình tượng của anh không thể mất.”

Bên trong đạn mạc, một loạt “Ha ha ha ha ha ha” quét tới, cũng xen lẫn chút thanh âm âm dương quái khí:

【 Đây chính là diễn viên trước đó bị vạch trần là đánh quản lý sao?】

【  Sao tổ tiết mục còn cho dạng người này ở trong đây chứ, đánh giá thấp 】

【  Có gì nói đó, livestream xong một ngày rồi Tiêu Ngụy Nhạc cũng có làm chuyện gì đâu đúng không? 】

【  Vậy scandal trước đó của cậu ta có thể tẩy trắng rồi? 】

【  Tôi thấy Lâm Giác này cũng rất tâm cơ, cố ý ké fame, thủ đoạn còn rất cao minh 】

【  Anti mấy người thì cái gì chả đen! Làm người đi! 】