Tử Thần Không Thể Bắt Nạt

Chương 2: Tượng người rắn



"Năm 1981 phát hiện sự kiện quái dị lớn ở hang Tứ Hải, năm 1982 được liệt kê vào khu vực cấm rủi ro cao cấp bốn, theo dõi đến bây giờ, chưa từng vượt ra khỏi tầm kiểm soát."

Thập Sát Hải đứng ra nói: "Hang Tứ Hải hôm nay xác định là địa điểm thi của các cậu."

Các học sinh mới nhìn về phía người đàn ông trung niên cường tráng giữa đám người, người này tướng mạo trung hậu, trên đầu trọc dưới giày rơm, mặc quần áo vải gai rộng rãi màu đỏ, bên ngoài phủ một áo choàng tu sĩ mật tông, dễ dàng thấy là một nhà tu hành mật giáo.

"Tôi là giám khảo chính cuộc thi lần này, đợi các cậu nhập học ngày đó thì sẽ biết tôi." Thập Sát Hải trưng ra nụ cười trung hậu thật thà: "Các cậu đều là đứa trẻ ngoan trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đại học Mi xem trọng tiềm năng học sinh mới, chúng tôi rất mong đợi biểu hiện của các cậu. Chúng ta là một gia đình, các đứa nhỏ, không cần sợ bước đầu tiên tiến về hướng không xác định, không cần sợ đối mặt nguy hiểm, bởi vì sau lưng các bạn còn có giáo viên, giáo viên là hậu thuẫn vững chắc của các cậu..."

Một phen nói lời quan tâm ân cần, đã khiến cho các học sinh mới non trẻ cảm thấy ấm áp.

Ngoại trừ Sầm Kim.

Sầm Kim cảm thấy Thập Sát Hải rất giống ông chủ công ty điện tử tổ chức đẩy mạnh tiêu thụ tiền tệ bản thân đi làm thêm vào nghỉ hè năm ngoái, cũng là tướng mạo trung hậu, nụ cười lương thiện, mở miệng ngậm miệng 'chúng ta là một gia đình', sau đó bởi vì làm tiếp thị đa cấp bị đưa vào tù.

Năm đó cậu còn lấy được cờ thưởng người dân nhiệt tình của thành phố và 1000 tệ tiền thưởng báo cáo, giải quyết phí sinh hoạt nửa học kì.

Sầm Kim nhìn chung quanh một vòng hiện trường, tổ chức lớn như thế, điểm thấp nhất 5000.

"Bây giờ vì các em phân phát một đồng hồ định vị vệ tinh, gặp được nguy hiểm không cách giải quyết thì ấn xuống nút bấm nhỏ màu đen trên đồng hồ, chúng tôi sẽ lập tức triển khai nghĩ cách cứu viện."

Hai binh lính vũ trang chuyển ra một cái thùng lớn, bảo các học sinh mới xếp hàng nhận đồng hồ định vị vệ tinh.

"Tôi ở chỗ này chúc mừng các em chiến thắng trở về --đúng rồi, bổ sung--một chuyện, tuy thời gian trả lời câu hỏi giống nhau, nhưng chúng tôi khuyến khích nộp bài trước thời gian. Mặt giấy thi gọn gàng sạch sẽ, tốc độ trả lời câu hỏi, đáp án...những cái này đều là tiêu chuẩn chấm điểm."

Nhân viên quan sát môi mấp máy, chủ nhiệm ngài làm người đi.

Vậy mà ngọn lửa cạnh tranh đã bùng cháy, các học sinh mới gần như đối với một phen lời nói sâu sắc này tin không nghi ngờ.

Thập Sát Hải tiếng như tiếng chuông: "Tôi tuyên bố cuộc thi bắt đầu."

Tiếng nói vừa dứt, liền có một số học sinh hóa thành mấy đường tàn ảnh phi như bay vào rừng rậm huyền bí sâu thẩm, người khác chậm rãi từng bước nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng triển khai hành động, thành nhóm kết đội vượt qua bảng chỉ thị màu vàng không cho vào trong rừng đi vào trong, phương hướng chạy không giống nhau.

Chỉ có Sầm Kim không lập nhóm, một mình ở lại vị trí cũ, chú ý đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của đám người Thập Sát Hải ném qua, xấu hổ cười cười, xoay người đi vào rừng nhiệt đới.

Không đi bao xa, Sầm Kim liền nghe thấy phía sau tiếng 'vo ve' thành nhóm, quay đầu vừa nhìn lại thấy là máy bay không người lái không đủ to bằng bàn tay 'mưa' bay qua đỉnh đầu, tản ra chạy trốn, rất nhanh biến mất ở trong rừng nhiệt đới, không thấy tung tích.

Hơn một trăm chiếc máy bay không người lái kiểu nhỏ giá trị trên vạn, vậy mà toàn bộ đều đầu tư vào trong cuộc thi học sinh mới nhập học này?

Sầm Kim kinh ngạc, không phải tổ chức tiếp thị đa cấp?

Cậu nhìn đồng hồ định vị vệ tinh rơi vào trầm tư, trường dạy nghề hạng ba một cuộc thi học sinh mới nhập học có cần thiết điều động quân đội vũ trang đầy đủ và máy bay trực thăng không? Có cần thiết phải đầu tư thiết bị chụp ảnh trên không trên trăm vạn không?

Trường học nào thiết lập khu vực cấm không người cho học sinh mới thi nhập học?

Trường học nào nội dung thi cử kì lạ như vậy?

Tại sao người khác không cảm thấy kì lạ? Lẽ nào là bởi vì họ đều từng tham gia kì thi đầu vào nhập học và sát hạch phỏng vấn, cho nên sớm một bước hiểu rõ chuyện?

Vừa rồi áo khoác da đỏ nói hang Tứ Hải khu vực cấm không có người từng xảy ra sự kiện quỷ dị lớn, trường học lại ở chỗ này thiết lập thành địa điểm thi, còn kèm theo thời gian thực chụp ảnh trên không, xác định có thể bảo vệ tốt học sinh mới cái gì đều sẽ không?

Sẽ không phải là khoác lớp da trường học pháp thuật, thực tế đang phát sóng trực tiếp chương trình kiểu mới dụ bắt thanh niên trẻ tuổi tìm đường chết chứ.

Từ sự kiện quái dị liên tiếp xảy ra, trong ngoài nước rất nhiều người nổi tiếng trên mạng vì thu hút ánh mắt người khác phát sóng trực tiếp tìm đường chết, quả thực từng xuất hiện mấy cái được liệt kê là hiện tượng quỷ dị, nhưng không có một trường hợp ngoại lệ nào không bị cơ quan chính phủ bốc phốt.

Thế mà hai trăm người mất mạng đường bờ biển bị bêu đầu, có người nói hơn một nửa đều là streamer, trước khi lên du thuyền đã kí một phần thỏa thuận sinh tử, trước khi xảy ra sự cố phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, số liệu xem trang web đen phá vỡ 100 triệu.

Sau khi xảy ra sự cố, đoạn video bị thiếu khúc sau được truyền ra, tạo ra doanh thu hàng triệu đô.

Tin tức vừa ra, các loại phát sóng trực tiếp chương trình khủng bố thám hiểm như nấm mọc sau mưa, dồn dập hiện ra.

Khó mà đảm bảo bài kiểm tra học sinh mới của trường dạy nghề hạng ba này không phải là một chương trình dụ dỗ thanh niên học sinh đi tìm đường chết.

Sầm Kim nhớ lại tuần trước cầm lấy quảng cáo nhỏ tuyển sinh đi đến một khách sạn tồi tàn phỏng vấn, đối phương hỏi cậu tên tuổi thì để cho cậu kí hợp đồng, cậu xác định hơp đồng không có vấn đề mới dám kí tên.

Giờ đây lại hồi tưởng điều khoản chi tiết hợp đồng, khẳng định xác thực không có bán mạng tài sản đợi bị bẫy, Sầm Kim mới tạm thời buông xuống nghi ngờ, dự tính tìm một nơi gần nguồn nước trốn hai tiếng.

Không ý thức được đã đi sâu vào trong rừng nhiệt đới, bốn phía xung quanh đều là cổ thụ vươn qua những đám mây, tán cây có mặt khắp nơi, rừng nhiệt đới càng đi sâu càng ngày càng âm u. Cánh rừng mênh mông yên lặng, nghe không thấy tiếng chim sơn ca hót, gió không thổi cỏ không động, không khí trầm lặng giống như một tòa huyệt mộ cỡ lớn.

Hang Tứ Hải là khu vực cấm, nhất định tồn tại rất nhiều nguy hiểm không xác định.

Sầm Kim hiểu biết rất ít với hang Tứ Hải, chỉ có thể dựa vào trực giác và kiến thực học được trong sách chỉ dẫn, cố gắng hết sức trốn tránh nơi có khả năng xuất hiện dã thú rắn độc.

Cậu tay không tấc sắt, thật sự đối mặt dã thú chỉ có thể đợi chết.

Ví dụ cái gọi là bài kiểm tra ngoài giờ thật sự là một tràng trò lừa gạt phát sóng trực tiếp thám hiểm quỷ dị, nói rõ hàng Tứ Hải rất có thể không giống như áo khoác da dỏ nói, tồn tại đập chứa nước ngầm dày đặc thi thể.

Đã là trò lừa gạt, như vậy cái gọi là đảm bảo an toàn của 'các giáo viên' hoàn toàn không đáng tin.

Đã đi gần nửa tiếng, Sầm Kim nghe thấy tiếng nước róc rách, thế nên tăng tốc nhịp chân, vòng qua cây to, như mây tan mặt trăng chiếu rọi, chỉ thấy một dòng sông chảy xiết từ trên xuống dưới, không nhập vào khe núi, đầu nguồn dường như là ở đỉnh núi.

Nước sông có chút vẩn đục, bên sông dày đặc nhánh cây héo đen, lại không có nửa phiến lá cây.

Sầm Kim ngồi xổm xuống, ngóng nhìn bên sông, nghĩ thầm trong đề thi bảo nhặt thực vật ô nhiễm trong sông sẽ không phải chỉ nhánh cây đen trôi dạt bên sông chứ?

Chẳng qua, sao cảm thấy nhánh rễ cây khô này rất cong?

Sắp cong thành hình tròn rồi, tính mềm dẻo thật sự tốt...

"Bạn học?"

Sầm Kim quay đầu, lại thấy một nữ sinh sơ mi trắng xuất hiện ở phía sau bụi cây bên sông, đang mỉm cười nhìn cậu, dịu dàng dò hỏi: "Cậu cũng là người đến vớt rác trong sông sao?"

Nữ sinh mặc áo sơ mi trắng cao cổ dài tay, cổ áo khép lại đến dưới cằm buộc lại cần cổ thon dài, màu da trắng bệch, nếu không phải mép cổ có một dải đen thô to như ngón tay, đoán chừng phân biệt không ra sự khác biệt giữa màu da và màu sắc quần áo.

Sầm Kim: "Cô là...?"

Nữ sinh mỉm cười: "Tôi là nhân viên rừng phòng hộ hang Tứ Hải Lâm Hiểu, hôm nay là ngày trực ban của tôi. Tôi vừa rồi nhìn thấy có một nhóm người đi về hướng ven sông, trên cánh tay đeo một cái đồng hồ giống cậu, các cậu là bạn bè sao?"

"Không phải."

Không phải khu vực cấm không có người sao? Nhân viên rừng phòng hộ chỗ nào đến.

Lâm Hiểu: "Tôi hôm nay cần phải dọn dẹp sạch rác bên sông, cậu có thể giúp tôi không?"

"Không thể."

"..." Nụ cười mỉm ngọt ngào xinh đẹp của Lâm Hiểu cứng đờ: "Tại sao?"

Cô rất nghi ngờ: "Tại sao?"

Sầm Kim cảm thấy không đúng lắm.

Nét mặt Lâm Hiểu còn đang cứng ngắc ở độ cung nụ cười mỉm, hai bên khóe miệng giống như bị thứ đồ gì đó treo lên cao, hình thành hình dáng chữ V, thực tế da thịt đều không cười, bộ phận mặt xuất hiện kẽ hở màu đen, mà cả cô cũng không tự biết, vẫn như cũ sắc bén chất vấn: "Tại sao? Tại sao không thể giúp tôi? Tại sao tại sao?"

Âm thanh càng ngày càng bén nhọn, căm giận, giống như cái đục mạnh mẽ gõ vào lỗ tai, cạy mở sọ não, lộ ra tủy não trắng xám còn đập bên trong đầu sau đó khuấy động điên cuồng, Sầm Kim bị đau đầu, nhưng cậu đã quen đau đớn, loại đau đớn này nằm trong phạm vị cậu có thể chịu đựng.

"Trong sông nhiều rác như vậy! Tôi mỗi ngày đều phải nhặt! Nhặt thế nào cũng nhặt không sạch! Tại sao không có người giúp tôi?"

Sầm Kim con ngươi giãn to ra, mắt mở trừng trừng nhìn 'Lâm Hiểu' từ căm giận đến đau thương khóc thút thít hu hu, khóe miệng lại càng treo càng cao, trên mặt, kẽ hở màu đen trên người càng ngày càng nhiều, 'đôm đốp' một tiếng, dải màu đen rớt xuống, mắc trên bụi cây.

Vừa nhìn chăm chú, lại thấy là một con rắn đen chấm bi có khối u to bằng nắm tay ở đoạn cuối, lại ngẩng đầu lên nhìn, Sầm Kim cả người lạnh lẽo, một luồng khí lạnh từ xương cụt nhảy thẳng đến trán khiến tay chân cứng ngắc, đầu óc chớp mắt trống rỗng.

Lại thấy dải đen thô to như ngón tay trên cổ 'Lâm Hiểu' biến mất, lộ ra màu sắc da thịt và quần áo không khác gì nhau, kẽ hở màu đen trên mặt cô tăng lên nhiều, khoảng khắc nào đó bỗng nhiên biến thành động thái, bỗng chốc tách mở, lộ ra màu đen, con ngươi hạt đậu lớn nhỏ.

Cả gương mặt giống như than tổ ong, mười mấy con ngươi hạt đậu lớn khảm nạn lên da thịt người trắng bệch chen chúc cùng nhau lướt quay một vòng, nhất tề ổn định, nhìn chằm chằm vật sống duy nhất.

Sầm Kim sởn cả da gà, nổi gai óc, nhịn không được rụt cổ kiềm nén cảm giác buồn nôn lạnh lẽo.

'Lâm Hiểu' miệng hình V cao cao treo lên đau thương khóc thút thít hu hu: "Tại sao rác nhặt không sạch? Bởi vì các người, các người tùy tiện vứt rác, các người đều là rác. Làm sạch. Làm sạch. Làm sạch--! Rác--!!"

'Lâm Hiểu' phát ra tiếng gọi thảm thiết thê lương mà căm giận, miệng hình V nứt ra mắt thường có thể nhìn thấy, lộ ra thịt xiên ẩm ướt và răng cá mập sắc bén bên trong, kẽ hở màu đen trên mặt, trên người xuất hiện càng này càng nhiều, tiếng 'đôm đốp' nhẹ, giống như mụn rộp vỡ tung, kẽ hở màu đen nứt ra lộ ra con ngươi màu đen, bộ phận màu trắng trên người chậm rãi nhúc nhích.

Đàn rắn kì dị bám vào ở trên da người 'Lâm Hiểu', hình thành tượng da người thay thế.

Sầm Kim nhịn không được phần bụng có dục vọng nôn mửa, da gà nhỏ trên cánh tay toàn bộ hiện lên, ngay cả chân nhỏ đều đang run rẩy.

Mà 'Lâm Hiểu' giờ phút này trở nên hung tàn, lộ ra đuôi mãng xà nửa thân dưới màu cháy đen, tầm ba mét, từ trên cao nhìn xuống bổ nhào giết qua.

Sầm Kim không nói một lời, quay đầu lại liền chạy.

Tượng da người đuổi sát theo sau không rời, Sầm Kim cố ý chạy trốn đến chỗ có nhiều sự trở ngại, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù phía sau, còn có tiếng vang vật nặng bị chẻ vỡ, khóe mắt thoáng thấy gương mặt 'Lâm Hiểu' dày đặt khủng bố kia gần trong gang tấc khiến cậu chỉ muốn chẻ vỡ ra, đầu lưỡi đang dính ở trên cánh tay cậu, rớt ra nước bọt sền sệt bắn tung tóe, mang theo mùi vị ẩm ướt tanh hôi khiến người muốn nôn.

Sầm Kim vòng qua một cái cây lớn, khoảng khắc tiếp theo cây lớn liền bị trực tiếp xé thành vụn, mạt cưa bắn tung tóe, sượt qua gò má cậu chảy xuống một vết máu.

Cậu vượt qua lan can, tượng da người trực tiếp va vào lan can.

Chạy được qua mới là lạ!

Sầm Kim không biết chạy điên cuồng bao lâu, chỉ cảm thấy sắp nghẹt thở rồi, thở gấp hổn hển dẫn đến phổi một trận đau đớn như bị xé toạc, bước chân càng ngày càng nặng nề, trán dày đặc mồ hôi lạnh, hít thở cũng càng ngày càng nặng nề, bụng trái bên dưới giống như co giật, huyệt thái dương nhảy lên giống như sắp nổ.

Cậu muốn ngừng lại, nhưng tượng người da phía sau không cho cơ hội.

Cho dù bây giờ quay đầu lại gọi tôi yêu môi trường, cũng sẽ bị coi thành rác làm sạch.

Yên tĩnh, vắng lặng, nhất định có biện pháp trốn khỏi sự đuổi giết của tượng da người.

Nhớ lại xưng hô vừa rồi 'Lâm Hiểu' gọi cậu, 'bạn học', cậu không có mặc đồng phục trường, không có cõng cặp sách, người bình thường sẽ không gọi người xa lạ là 'bạn học', ngoại trừ trước đây 'Lâm Hiểu' từng gặp học sinh mới khác, nghe trộm đối thoại của họ cùng với phân tích ra thân phận.

Nhưng hiện trường chưa từng có dấu vết từng đánh nhau, lúc đó 'Lâm Hiểu' không có tấn công họ.

Tại sao không tấn công?

Bởi vì nhiều người? Hay là trong học sinh mới có thứ khiến cô kiêng dè?

Mặc kệ như thế nào, phương hướng chạy về phía thượng nguồn sông là đúng rồi!

Sầm Kim cắn răng, cảm thấy gò má đã dính nước bọt sền sệt tanh tưởi, rùng mình rét thấu xương dính chặt ở sau lưng, cậu ấn mạnh đồng hồ định vị vệ tinh xin giúp đỡ, chỉ nghe hai tiếng 'ting ting', truyền ra giọng nam máy móc: "Cuộc thi chưa đủ 40 phút, bây giờ xin giúp đỡ chính là từ bỏ thành tích cuộc thi. Xin hỏi là phải chăng cầu xin giúp đỡ?"

"Phải! Tức khắp! Lập tức--!" Sầm Kim điên cuồng gào, phổi cũng sắp nổ rồi.

"Lập tức gửi cầu xin giúp đỡ, 3, 2...."

Một nửa lực chú ý của Sầm Kim đều ở trên đồng hồ định vị vệ tinh, vui mừng được cứu vừa bay lên được một nửa, khóe mắt nhìn thấy một con rắn màu trắng bay qua, theo bản năng giơ tay chắn, 'pằng' một tiếng chính giữa đồng hồ định vị vệ tinh, xương cổ tay đau nhói giống như nứt ra.

"....Chít, thu hồi xin cứu thành công. Chúc học sinh mới thi vui vẻ."

Chít má mày chứ chít.

"Tiếp tục xin cứu trợ---" Sầm Kim điên cuồng ấn nút bấm nhỏ.

"Xin cứu trợ chỉ có cơ hội một lần. Ngài đã bỏ lỡ. Chúc ngài thi vui vẻ."

"...."

Sầm Kim nước mắt trong gió, điên cuồng chạy như con chó vô dụng.

Tại thời điểm cậu chống đỡ không nổi nữa sắp ngã xuống, cuối cùng nhìn thấy mấy bóng lưng đằng trước dạo bước, thân thiết như vậy, dễ thương như vậy.

Sầm Kim khóc vì sung sướng: "Người một nhà ơi!"

Giám khảo đằng trước đang nhàn nhã tìm kiếm các học sinh mới dễ thương nghe thấy tiếng gọi này, quay đầu lại nhìn, bị Sầm Kim vui vẻ và dị vật nửa người nửa rắn cao ba mét phía sau cậu kích thích bỗng chốc dựng thẳng lên.

**

Bên ngoài khu vực cấm, bảng điều khiển bên trong xe việt dã được phân tách thành 37 màn hình nhỏ, máy bay không người lái lần lượt tản ra quay lại gửi về cảnh tượng thời gian thực trường thi.

Lại thấy cảnh tượng bên trong, đoàn đội nhỏ của học sinh mới cơ bản được tách rời, hoặc độc lập hành động, hoặc hai ba người cùng nhau, chịu phải kinh sợ mà tinh thần ủ rũ, họ có gặp phải một vài dị vật trong hang Tứ Hải, có vài thứ chính là giám khảo cố ý thiết kế cản trợ dọa dẫm mà bị dọa sợ hãi cứng đờ.

Thập Sát Hải lắc đầu: "Thất bại hoàn toàn."

Nhân viên quan sát: "Có mấy đứa nhỏ biểu hiện không tệ, đã đoán được phải đi sông ngầm dưới đất."

Thập Sát Hải: "Thông báo giám khảo đi qua, gia tăng độ khó lên một chút. Chú ý không cần để cho tụi nhỏ xâm nhập sâu vào đập chứa nước ngầm."

Nhân viên quan sát trả lời vâng, chuẩn bị liên hệ giám khảo lăn lộn vào trong đám học sinh mới, thuận tay phóng to video chụp ảnh trên không của giám khảo.

"Mấy giám khảo vừa vặn tụ chung một chỗ, để cho họ đi qua---"

Lời nói chưa dứt, họ liền nghe thấy 'người một nhà ơi' vô cùng kích động, một chiếc máy bay không người lái kiểm soát chụp ảnh trên không nguồn gốc tiếng hô, vừa khít chụp được tóc vàng xui xẻo khuôn mặt dữ tợn và tượng da người sống chết có nhau phía sau cậu.

"...."

Thập Sát Hải ổn định tâm trạng: "Đây là cái gì?"

"Học sinh mới Sầm Kim—"

"Tôi hỏi là dị vật."

"Nhân viên rừng phòng hộ. Sinh năm 1981, năm 2004 đảm nhiệm chức vụ nhân viên rừng phòng hộ hang Tứ Hải, tháng bảy hằng năm bị phái đi nhặt lên rác khách du lịch lén qua sông vào rừng thám hiểm ném vào trong sông, sảy chân rơi xuống nước, không biết bơi, trong lúc hoảng hốt túm lấy một cành cây khô vùng vẫy, không cẩn thận đụng phải hang rắn cực lớn bên sông...bị phát hiện, thân thể đã trở thành nơi ẩn náu của rắn."

"Trải qua cực hình chậu bò cạp chết thê thảm, sông ngầm của hang Tứ Hải bị ô nhiễm, thi thể và yêu quái rắn hình thành quan hệ kí sinh và bị kí sinh."

Phân cấp: dị vật nguy hiểm cấp một. Chủng loại dị vật.

Giai đoạn trưởng thành tiềm năng: trung cấp.

Xưng hô khác: nhân viên rừng phòng hộ, tượng người rắn.

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Chậu bò cạp: Hố mười ngàn con rắn.

Hình phạt chậu bò cạp: Là cực hình mười ngàn con rắn cắn chết.