Tử Thần Không Thể Bắt Nạt

Chương 5: Đứa trẻ khóc



Sầm Kim nín thở tập trung suy nghĩ nghe động tĩnh bên ngoài, cửa gỗ bị đụng ra, quái vật bên ngoài bước lớn đi vào, động tĩnh vật nặng kéo ở mặt đất rất rõ ràng, cuối cùng ngừng ở phòng khách.

Mấy giây sau, truyền đến tiếng kẽo kẹt cầu thang bị giẫm đạp lên phát ra.

Quái vật trên lầu, qua một lát lại xuống đến, đi vào phòng bếp chặt đồ, thớt gỗ vang lên bịch bịch.

Sầm Kim nằm sấp ở trên sàn nhà xuyên qua khe cửa nhìn bên ngoài, thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng bận rộn của quái vật trong phòng bếp, còn có nó nắm trong tay con dao chặt xương, đang tách rời cái gì đó, máu tươi bắn tứ tung, cái này chính là nguồn gốc sàn nhà, mặt tường và trần nhà vết máu dày đặc.

Lúc này, quái vật chặt một cái chân ném vào trong thùng, bên cạnh cái thùng kia bày hương nến nguyên bản và một bao gai dính máu.

Sầm Kim nhìn chằm chằm cái chân trong thùng, làn da màu xanh xám, da thịt căng chặt khô héo, nhìn không ra đến cùng là tứ chi động vật nào, tiếp theo quái một mắt chặt một tứ chi khác ném vào trong thùng, mà lúc này Sầm Kim nhìn thấy rất rõ ràng là cánh tay của đứa nhỏ nhân loại!

Bàn tay rũ ở mép thùng nước, gầy như cái que, nhưng làn da nhân loại nào là màu xám xanh?

Vậy thì không phải nhân loại.

Hang Tứ Hải là khu vực cấm, sau sự kiện nhân viên rừng phòng hộ giám sát nghiêm ngặt, ngoại trừ học sinh mới và giám khảo không có nhân loại đi vào, huống chi đứa nhỏ.

Bất thình lình, Sầm Kim nghe thấy âm thanh tiếng ồn ào, lại thấy có tóc đen thuận theo khe cửa bò vào, cậu chậm rãi quay đầu, bất chợt gặp phải một gương mặt không có ngũ quan đang nằm sấp ở sàn nhà xuyên qua khe cửa nhìn chăm chú cậu.

"!"

Đừng hỏi cậu tại sao không có ngũ quan còn có thể nhìn chăm chú, bất cứ người nào phát hiện bản thân và dị vật mặt dán mặt khoảng cách chỉ có một khe cửa, còn có thể sản sinh cách nghĩ gì có logic?

Sầm Kim thiếu chút nữa gào thét, cảm thấy trái tim ở khoảng khắc này trực tiếp ngừng đập, bất động, thân thể cứng ngắc, cùng với thứ ngoài cửa mặt đối mặt, còn may thứ ngoài cửa kia không có tiến vào, nhìn chằm chằm một lát liền di cư rồi.

Hóa ra thứ kia không có ngũ quan, ngũ quan không linh, mà tóc là xúc giác, mắt và khứu giác của nó.

Lúc thứ này bò qua, Sầm Kim mới hoàn toàn nhìn rõ bộ dáng của nó, đây là một người phụ nữ không mặt khỏa thân, làn da trắng xanh, toàn thân bị tóc bao bọc, vừa rồi thứ nhìn thấy trong nhà vệ sinh chính là nó.

Lúc này trong phòng bếp không có động tĩnh, quái một mắt đi về phòng khách, ở phạm vi góc chết tầm mắt của Sầm Kim, nữ không mặt tóc dài cũng di cư. Giờ phút này trong phòng trống trải tĩnh mịch, một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Sầm Kim đứng lên, ngồi ở mạn giường suy tư như thế nào trốn chạy, không tự giác ngã ở trên giường, phát hiện nệm mềm mại hơn nữa rất có tính đàn hồi, hoàn toàn phù hợp với xương thân thể, dường như xoa bóp toàn thân, vô cùng thoải mái.

Tại thời điểm mệt mỏi muốn ngủ, đồng hồ định vị bỗng nhiên lập lòe ánh sáng đỏ, khiến Sầm Kim thấy phiền, giơ tay vỗ đồng hồ định vị, một cơn đau lập tức đánh úp đến, 'hít' Sầm Kim bỗng nhiên tỉnh táo, phát hiện tay phải mình nắm dao chặt xương vỗ tay trái, còn may sống dao hướng xuống.

Mà thân thể cậu đã chìm sâu vào giường nệm, thiếu chút thì bị giường nuốt chửng rồi.

Tỉnh ngộ bản thân lại bị mê hoặc, thiếu chút nữa ngủ Sầm Kim lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhanh chóng rời xa giường.

"Hoàn toàn mất cảnh giác, trong nhà gỗ khắp nơi đều là hố bẫy, không cẩn thận chết rồi cũng không biết." Sầm Kim nói khẽ: "Chẳng qua nhà gỗ này là chỗ tốt đi thả lỏng tinh thần, còn có thể trị liệu vấn đề người hiện đại cột sống vất vả mà sinh bệnh, nếu là treo bảng hủy bỏ phong tỏa thu phí với bên ngoài..."

Đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ, trong nhà nhà gỗ quá nguy hiểm đáng sợ.

Sầm Kim nhìn đồng hồ, tính toán thời gian trôi qua trước khi vào phòng, đã đợi đủ ba mươi phút, là thời gian trốn khỏi nhà gỗ rồi.

Cậu vặn mở cửa ra ngoài, phía sau dán chặt vách tường quan sát phòng khách, phòng khách mờ tối, mấy tia ánh sáng xuyên qua khe ván gỗ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy.

Sầm Kim nhìn bốn phía một vòng, ở trong góc cạnh cửa nhìn thấy quái một mắt nằm trên ghế, tay phải nó nắm hờ một cây búa sắc bén, ngực phập phồng lên xuống ngủ rồi.

Sầm Kim nghĩ thầm, năng lực mê hoặc của nhà gỗ có thể hay không cũng có tác dụng với những quái vật này?

Quái một mắt cách cửa gỗ bốn mét, hai ba bước chân có thể nhảy tót đến cửa, cậu cần thiết phải cẩn thận, cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân đi đến cửa gỗ, nhưng cần phải phòng ngừa đầu chuông đồng cửa kia tấn công.

Còn có nữ không mặt tóc dài, Sầm Kim không nhìn thấy ả, đoán chừng đã trở về nhà vệ sinh gác xép rồi.

Cậu đi đến phòng bếp từ trong thùng nước vớt lên một cánh tay, dung bao gai bọc, lặng lẽ đi đến cửa, nhanh chóng kéo ra cửa gỗ cùng lúc đầu chuông đồng nhe răng trợn mắt bổ nhào qua, nhanh tay nhanh mắt nhét cánh tay vào trong miệng nó, rồi bước nhanh chạy ra ngoài.

Đầu chuông đồng miệng lớn nhai, tốc độ ăn đồ ăn rất nhanh, thịt và xương bị nhai vụn vỡ cùng nhau phát ra tiếng vang khiến người sởn tóc gáy.

Sầm Kim đóng cửa, hai ba bước đến bậc thềm, không biết tại sao quay đầu lại nhìn đầu chuông đồng, tỉnh ngộ cánh tay đã bị ăn xong, càng khủng bố hơn là đầu chuông đồng hướng cậu lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, khoảng khắc tiếp theo há miệng gào thét.

Tiếng gào thét ồn tỉnh quái một mắt, hai tiếng 'loảng xoảng', cửa gỗ bỗng nhiên bị kéo ra, quái một mắt mặt đối mặt với Sầm Kim, Sầm Kim chửi mắng một tiếng, xoay người chui vào rừng rậm chạy như ma đuổi, mà quái một mắt gầm thét một tiếng, nâng búa sát theo sau không rời.

Vù vù, vù vù...

Sầm Kim nghe thấy tiếng thở thô ráp nặng nề của mình, cảm thấy cái búa sau ót lóe lên ánh sáng lạnh thỉnh thoảng quét qua cổ, trong đầu chỉ có một ý nghĩa: Chạy! Vận động chức năng toàn thân dùng toàn bộ sức chạy, chậm một phút một giây thì sẽ đầu thân chia làm hai.

Còn may cậu để ý lùm cây đằng trước rất quen thuộc, rất giống chỗ cậu nửa tiếng trước chui vào, nếu như là lùm cây kia, chỉ cần xuyên qua đi rất nhanh thì có thể đến ngã ba thoát khỏi truy sát nhà gỗ trong rừng.

Nhưng nếu như nhận sai, cậu sẽ bởi vì chướng ngại vật ngăn cản mà bị búa chém chết.

Phạm vi khu vực cảnh giới quá rộng, vẫn luôn ở chỗ đó sớm muộn sẽ trở thành bàn ăn trưa, mà cậu rõ ràng thể lực bản thân chống đỡ không bao lâu nữa, cho nên chỉ có thể đánh cược!

Sầm Kim cắn răng, nét mặt khá hung dữ, nâng cao dao chặt xương trong nhà gỗ tiện tay lấy được liền nhắm vào lùm cây điên cuồng chặt, lúc tay của quái một mắt chạm đến bả vai cậu, đầu cũng không quay lại cho một búa, thuận lợi xuyên qua lùm cây, thấy được bậc đá quen thuộc, không khỏi cảm thấy may mắn thoát khỏi cái chết.

Ba bước gộp thành hai bước tới tới ngã ba đường, Sầm Kim dừng lập tức, chân mềm nhũn thiếu chút trực tiếp quỳ xuống, hai tay chống đầu gối thở hổn hển.

Nhà gỗ trong rừng dừng ở vị trí đằng trước năm sáu mét, quái một mắt thì đứng ở trên hiên nhà, căm giận chặt chẻ cửa gỗ.

Vào lúc này, cửa sổ nhỏ gác xép xuất hình một thân ảnh, có tóc đen bò ra khe cửa sổ.

Chúng nó nhìn chằm chằm Sầm Kim ở ngã ba đường không chịu đi.

Sầm Kim cười lạnh dựng ngón giữa về phía nhà gỗ: "Ông đây không chơi với tụi mày nữa."

Cậu xoay người đi xuống, mới đi được mấy bước nhìn thấy không xa giữa hai cây lớn, 'Lâm Hiểu' đang cười gằn xông về phía cậu.

Sầm Kim: "..." Không phải, cậu giết người phóng hỏa hay là làm cái gì rồi? Đến mức phải ở chỗ này chắn đường lui sao?

Quái một mắt ngừng động tác chặt chẻ, trên mặt đều là ác ý nhìn mọi thứ, hai vành răng quấn lấy nhau há ra, lộ ra đầu lưỡi máu chảy đầm đìa, mà phụ nữ không mặt tóc dài trong gác xép đã sắp che phủ bức tường bên ngoài rồi.

Trước sói sau hổ, không nơi nào để trốn thoát.

Trái phải hai con đường, cũng chỉ là dẫn đến sự khác biệt 18 và 19 tầng địa ngục.

"Hoàn toàn không cho đường sống? Được, tụi mày muốn làm như thế, tao dây dưa với tụi mày."

Tóc vàng xui xẻo trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, nghĩ thầm đợi giám khảo hoặc thí sinh khác thì được rồi, họ so với cậu quen thuộc dị vật hơn, khẳng định có phương pháp đối phó những dị vật này.

Tuy nhiên biện pháp của cậu dù tốt cũng đỡ không được lòng tham của dị vật, phải biết người sống trong mắt đám phần tử dị vật ở hang Tứ Hải nhiều năm này, chẳng khác nào thịt đường tăng, cả người tỏa hương thơm thịt, đáng để chúng nó liều mạng mạo hiểm một phen.

Huống chi không nhất định sẽ gặp phải trái phải hai bên dị vật thực lực tương đương, chỉ cần tốc chiến tốc thắng thì được.

Thế nên không đến hai phút, quái một mắt trong nhà gỗ trong rừng liền từng bước đi về phía bên này, nhân viên rừng phòng hộ cũng di chuyển về phía bên này, còn cắm vào đầu lưỡi lưỡi ngắn giống như thịt thối rũ xuống, nước dãi tanh hôi từng giọt rớt xuống.

Sắc mặt Sầm Kim biến đổi nhanh, điên cuồng ấn đồng hộ định vị, tìm kiếm vị trí máy bay không người lái chụp ảnh trên không, thế nhưng ngay cả cái bóng cũng không có, đồng hồ định vị cũng chỉ sẽ hết lần này đến lần khác chúc cậu 'thi vui vẻ', vui vẻ má mày, ** mẹ mày một chân bước vào quê nhà vui vẻ rồi!

Xin giúp đỡ không có cửa, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Bây giờ có hai con đường có thể đi, địa công một chân tỷ lệ đạt tiêu chuẩn 20%, đứa trẻ khóc 15%, tiền đề là giám khảo có mặt, hơn nữa họ ngay lúc đó nhất định có thể đảm bảo sinh mạng thí sinh không lo âu, cho nên tỷ lệ đạt tiêu chuẩn chỉ có thể tham khảo thành tích, thì không thể trở thành tỷ lệ sinh tồn.

Địa công một mắt thích ăn thịt đứa nhỏ, mạnh mẽ như một con bò, là ma núi trong truyền thuyết dân gian, máu đặc, cưỡng ép vật lý thì không thắng được, do tượng đá lưng đối lưng đặc điểm suy đoán rất có thể thành đôi xuất hiện, tính tấn công gấp đôi.

Tiêu đề đứa nhỏ khóc dễ hiểu nhất, bất luận là 'cột thần đạo, đánh cột sinh' hay là 'lưng cõng búp bê, đừng quay đầu' đều nhắc nhở rõ ràng, đề thi yêu cầu đơn giản nhất, đương nhiên đơn giản nhất có thể ý tứ hàm xúc chỉ số nguy hiểm cao nhất.

Lúc Sầm Kim suy tư, nhân viên rừng phòng hộ 'Lâm Hiểu' và hai quái vật trong nhà gỗ trong rừng tốc độ nhanh chóng, chạy như điên mà đến.

Chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì có thể cướp được đồ ăn rồi nhanh như bay quay về khu vực cảnh giới, phòng ngừa ngừng lại quá lâu gặp phải vây quét của dị vật khác, cho nên chúng nó sợ rớt lại sau, một cái so với một cái còn chạy nhanh hơn.

Thời gian không nhiều, Sầm Kim cần thiết ở trong ba giây làm ra quyết định, đầu cậu nhanh chóng chuyển động, nhớ lại một đường tin tức thu thập được cùng lúc từ trong tin tức lựa chọn ra có thể sử dụng, 3 giây, 2 giây –

Một thanh âm nổ tung truyền đến, dị vật một mắt vung vẩy đầu búa sắc bén bổ về phía cổ Sầm Kim, Sầm Kim nghiêng đầu chạy vào khu vực cảnh giới đứa nhỏ khóc, đầu búa rơi vào khoảng trống.

"Gừ --!"

Quái một mắt oán giận gào thét, không cam lòng quanh quẩn chỗ cũ, thù hằn trừng Sầm Kim, hồi lâu sau lui về nhà gỗ trong rừng, dường như đã xác định chủ ý canh giữ ở giao lộ đợi Sầm Kim đi ra.

Sầm Kim nhìn thấy nhân viên rừng phòng hộ ngồi xổm ở chỗ cũ.

Cậu kiên định đi về phía cột thần đạo, đi đến bên cạnh cột thần đạo đầu tiên, bất thình lình một làn gió lạnh thổi đến, lạnh đến cậu run rẩy, quần áo bị mồ hôi lạnh làm ướt, dính ở phía sau rất không thoải mái.

Sầm Kim hít sâu một hơi, không phát hiện đồng hồ định vị lấp lóe điểm đỏ nhiều lần.

"Cột thần đạo, hướng sinh quỷ. Đánh cột sinh, tế quỷ thần. Hy vọng không phải thứ hồn ma thần quái." Bước tới về trước, Sầm Kim lẩm bẩm với chính mình: "Tuy đều là thứ quái dị khoa học hiện có khó mà giải thích, nhưng là bức tường ác quỷ bức tường quái vật toàn bộ quái dị."

Một chân rơi xuống, vào cột thần đạo, bên tai Sầm Kim bỗng nhiên vang lên tiếng cười đùa của đứa nhỏ.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tóc vàng xui xẻo: Miệng mở ra ánh sáng.