Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 25: Sơ hở



Có một số chuyện một khi đã bắt đầu, sẽ không thể lùi lại được nữa.

Tiểu Nhất bị giết hại như một màn dạo đầu,vén lên tấm màn che của sự chết chóc. Tằng Như Quốc và Chung Thành Giản trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi đã chết thảm, mà lưỡi hái của tử thần vẫn sẽ không dừng lại. Ngày thứ hai kể từ khi người phụ nữ hồi sinh, lại xuất hiện người chết thứ bốn.

Chỉ là người chết không phải bọn họ, mà là chị em sinh ba Tiểu Thập.

Lần này là Hứa Hiểu Tranh phát hiện thi thể của Tiểu Thập, cô vừa mới vào nhà vệ sinh, đã gào thét chạy ra ngoài, nói lại chết người rồi lại chết người rồi.

“Ai chết vậy?” Đường Dao Dao hỏi.

“Không biết, cảm thấy giống một trong hai cô bé đó.” Hứa Hiểu Tranh trợn tròn mắt, phản ứng khi thấy thi thểđã bình tĩnh hơn rất nhiều, ít ra không ói mửa bất tận nữa, “Em không dám nhìn kĩ, chỉ liếc một cái là chạy.”

Vậy là mọi người đến nhà vệ sinh, trông thấy thi thể rời rạc trong khắp nhà vệ sinh.

Giống với Tiểu Nhất bị chém chết, trạng thái thi thể của Tiểu Thập cũng rất loạn lạc, giống như bị bảy tám con ngựa phanh thây.

Lần này tâm trạng mọi người nhìn thấy thi thểđều tương đối bình tĩnh, Lâm Thu Thạch đơn giản kiểm tra hiện trường, xác nhận Tiểu thập chết đến không thể chết hơn được nữa.

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, từđầu đến cuối đứng bên cạnh trầm mặc.

Lâm Thu Thạch hạ giọng hỏi hắn đang nghĩ gì vậy.

“Không có gì.” Nguyễn Nam Chúc đáp, “Tôi chỉđang tò mò lần này bà mẹ thấy tình cảnh này sẽ có phản ứng gì.”

Mọi người nghĩđến người phụ nữđó, mặt đều trở nên khó coi.

Thế mà nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Nguyễn Nam Chúc vừa mới nhắc đến người phụ nữ, bà ta liền xuất hiện ngay cửa nhà vệ sinh. Lần này, bà ta không khóc lóc náo loạn nữa, vẻ mặt rất bình tĩnh. Tay cầm hót rác, cây lau nhà và túi bóng, bắt đầu cúi đầu chậm rãi thu thập xác con mình.

Giống như một màn kịch câm, chỉ có tiếng cây lau lau vũng máu tươi phát ra âm thanh dính nhớt, động tác người phụ nữ rất thuần thục hót mẩu xác vào túi, sau đó im lặng kéo đi.

“Tôi cảm thấy cực kì khó ở.” Mặt Đường Dao Dao trắng nhợt, “Mọi người thì sao?”

“Tôi cũng vậy.” Trương Tinh Hỏa nói, “Chúng ta có thể sống đến ngày đó không?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của Trương Tinh Hoả, trong thế giới này, sinh mệnh của họ không hề có một sựđảm bảo, có thể sống sót gần nhưđơn thuần chỉ dựa vào may mắn.

Chiều hôm đó, Đường Dao Dao cảm thấy trong người không ổn, đã quay về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Lâm Thu Thạch nhớđến sự việc xảy ra ngày hôm qua, vì thế khéo léo nhắc nhở cô ta cẩn thận chút.

Đường Dao Dao lại không để ý lời nói của Lâm Thu Thạch, tùy tiện gật đầu cho qua, Hứa Hiểu Tranh nhìn bóng lưng cô ta muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Lâm Thu Thạch thấy bộ dạng Hứa Hiểu Tranh mà hỏi.

“Không sao.” Hứa Hiểu Tranh đáp, “Em chỉ cảm thấy mọi người tập trung lại một chỗ sẽ an toàn hơn.”

Trương Tinh Hoả nói: “Chẳng có gì là an với chả toàn ởđây hết, kể cả bây giờ có tụ tập lại buối tối vẫn phải tách ra.”

Đúng là như vậy, Lâm Thu Thạch thở dài.

Tâm trạng mọi người đều rất tồi tệ, cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm.

Đơn giản ăn xong bữa tối, Nguyễn Nam Chúc nói bản thân mệt rồi, vậy là kéo Lâm Thu Thạch về căn phòng quan tài.

“Làm sao vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi, “Hôm nay vội vàng thế.”

Nguyễn Nam Chúc đáp: “Người ta chỉ muốn có không gian riêng tư với anh mà……”

Lâm Thu Thạch: “……Nói tiếng người.”

Nguyễn Nam Chúc: “Tôi hình nhưđoán ra cánh cửa nằm ởđâu rồi.”

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: “Anh biết cánh cửa ởđâu rồi?”

“Chỉ là phán đoán thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Tôi muốn đi xác nhận lại môt chút, việc này có chút nguy hiểm, thế nên cậu……”

“Tôi đi cùng anh.” Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc định nói gì, cậu ngắt lời hắn, “Mặc dù tôi không giúp được gì nhiều, nhưng ít ra hai người còn hỗ trợđược nhau.” Cậu mím môi, âm thanh hạ thấp, “Tôi biết hiện giờ tôi rất kém cỏi, nhưng nếu anh có xảy ra chuyện gì……”

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: “Cũng đúng, nếu em xảy ra chuyện anh sẽ góa vợ mất.”

Lâm Thu Thạch: “……”

Nguyễn Nam Chúc: “Em không cho phép anh tìm phụ nữ khác đâu nha.”

Lâm Thu Thạch phục rồi, nói đại ca anh đừng đùa nữa được không.

Nguyễn Nam Chúc vươn vuốt vỗ mông Lâm Thu Thạch một cái, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”

Lâm Thu Thạch: “……” Anh ngứa tay quá đúng không.

Mấy phút sau, hai người xuất hiện trên tầng thượng. Trên đó vẫn như cũ treo cái móc khóa nặng trịch, trên khóa đã rỉ sắt lốm đốm, có lẽ rất lâu rồi không có người sử dụng. Nhưng so sánh với trước kia, Lâm Thu Thạch chú ý đến có một thứ xuất hiện thêm trên ổ khóa, giống như có người đã mở qua khóa, đặc biệt là vị trí lỗ khóa, có dấu vết ma xát.

“Có người đã lên sân thượng?” Lâm Thu Thạch lập tức nhớđến cánh cửa bị cấm trong câu chuyện cổ tích, cậu nói, “Đây chính là cánh cửa đó?”

“Có lẽ.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Không rõ, nên tôi định lên xem, cậu ởđây canh chừng giúp tôi.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc rút chiếc kẹp tóc ra, liền bắt đầu mở khóa, quả nhiên là tay già đời, rất nhanh gọn đã mởđược ổ khóa.

Cạch một tiếng, cái khóa rơi xuống đất, cánh cửa sắt bị Nguyễn Nam Chúc từ từ mở ra, phát ra âm thanh cạnh cạch.

Sắc trời trên sân thượng dần được hé lộ qua cánh cửa trước mắt hai người. Mặc dù bên ngoài trời đã tối, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn có thể lờ mờ nhìn ra cảnh vật trên sân thượng. Ởđóđặt nhiều vô kể những cái túi đen, những cái túi này thật là quen mắt, chính là cái mà Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy chiều nay: Túi đựng xác chết mà người phụ nữđã nhét xác con mình.

Thế mà giờ này trước mắt cậu là mấy mươi cái túi như vậy.

“Hừ.” Nguyễn Nam Chúc hừ một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, “Hình như chúng ta rước họa rồi nha.”

Lâm Thu Thạch: “Hả?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nếu như không phải ba chị em mở cánh cửa, mà là trứng gà mở sẽ ra sao đây.”

Lâm Thu Thạch còn chưa nói, đã thấy Nguyễn Nam Chúc bước ra sân thượng: “Dù sao đến cũng đãđến rồi……”

Lâm Thu Thạch: “……” Anh bạn anh tưởng đang đi du lịch đó hả, má chị nụ “đến cũng đãđến rồi”, anh còn định mua ít đồ lưu niệm đem về nữa hả.

Nguyễn Nam Chúc bước ra, ngó phải trông trái nhưđang tìm gìđó.

Lâm Thu Thạch thấy hắn dạo vòng quanh sân thượng một vòng, cuối cùng bước chân dừng lại ở một góc. Góc đóđặt đầy túi đen, làm người ta cảm giác không muốn đến gần.

Lâm Thu Thạch đứng bên ngoài canh cho Nguyễn Nam Chúc, đang nhìn hắn cúi xuống bắt đầu bới tìm gì đó trong đống túi. Thế nhưng ngay lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ, dường nhưđang hướng về phía này.

“Nam Chúc!! Có người đến rồi!!” Lâm Thu Thạch thấp giọng nói, “Mau qua đây…”

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, nhưng lại không động.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Thu Thạch căng thẳng đến mức trán đầy mồ hôi, dù không biết người đến là ai, nhưng cậu cứ có cảm giác là việc họ lên tầng thượng tốt nhất không nên để người khác biết.

“Đến đây.” Hình như Nguyễn Nam Chúc cuối cùng đã tìm được thứ mình cần, mới đứng dậy, cũng may động tác hắn nhanh nhẹn, bay đến cửa sau đóđóng cánh cửa sắt, treo lại ổ khóa, cả một chuỗi không có động tác dư thừa.

Bước chân cũng vừa đến tầng dưới.

Lâm Thu Thạch nhanh trí, cầm lấy tay Nguyễn Nam Chúc, đẩy hắn lên vách tường, sau đó dán sát vào Nguyễn Nam Chúc, giả như hai người đang thân mật.

“Ai?” Tiếng bước chân đãđến bên cạnh, Lâm Thu Thạch mới quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn khi bị làm phiền, “Ai ởđó?”

Không có ai trả lời.

Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, hai người thẳng lưng bước về phía cầu thang bên dưới, thế nhưng hai người họ không hề thấy bất kì ai dưới tầng, tiếng bước chân vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của họ.

“Không có ai?” Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, chỉ vào góc tường.

Lâm Thu Thạch nhìn về hướng đó, mới phát hiện vách tường có dấu vết của máu, vết máu đó như là dấu vết của thứ gì bị kéo đi không may dính vào tường, có duy nhất một ý nghĩ Lâm Thu Thạch có thể nghĩ ra, đó là cái túi đen đựng xác chết.

“Cũng may.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Lâm Lâm, cậu phản ứng nhanh thật đấy.”

Lâm Thu Thạch: “Cũng tàm tạm.” Thật ra lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, tùy tiện lau vài cái, “Thấy gì rồi?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Về rồi nói.”

Vậy là hai người quay về căn phòng quan tài.

Vì hiệu quả cách âm ởđây rất kém, họ không dám nói to. Nguyễn Nam Chúc dựa gần Lâm Thu Thạch, âm thanh rất nhỏ nói: “Tìm thấy cánh cửa rồi.”

“Tìm thấy rồi?” Lâm Thu Thạch không nghĩđến thuận lợi như vậy, “Trên sân thượng?”

“Ừ, trên sàn sân thượng, bịđống túi đựng xác che mất.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Tôi đoán chìa khóa sẽ xuất hiện vào ngày sinh nhật, đến lúc đó nhất định phải nắm chặt cơ hội.”

“Ừ.” Không hiểu vì sao, khi Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh, Lâm Thu Thạch lại luôn cảm thấy cực kì yên tâm, vả lại bây giờđã phát hiện vị trí cánh cửa, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

“Ngủđi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chỉ cần vượt qua một thời gian nữa là có thể ra khỏi đây rồi.”

Sáng ngày thứ hai, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách.

Vì trên người Đường Dao Dao dính phải máu, thế nên Lâm Thu Thạch đặc biệt chú ý đến cô ta, phát hiện cô ta không hề xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vẫn cùng mọi người ăn sáng.

“Hôm nay tôi muốn xuống dưới tầng xem xét.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Hai người ở tầng dưới có lẽ vẫn còn thông tin.”

“Tôi đi cùng cô.” Lâm Thu Thạch nói.

Đường Dao Dao lại tỏ ra không muốn đi nữa, cô hai ngày trước vẫn luôn xuống dưới thăm dò, nhưng chẳng tìm được thông tin gì cả, hoặc là bịđóng sập cửa trước mặt, hoặc là hoàn toàn không thể giao tiếp. Đã vậy thảm nhất là thang máy ởđây không thể xuống được, phải chạy bộ mười mấy tầng, mỗi lần chạy nhưđang trong một bộ phim kinh dị.

“Vậy mọi người ở trên này đi, tôi và Dư Lâm Lâm xuống đó.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Em muốn đi cùng hai người.” Hứa Hiểu Tranh vội vàng đề nghị, cô nhát gan nhìn Nguyễn Nam Chúc, “Chúc Manh tỷ, có được không?”

“Tùy em.” Nguyễn Nam Chúc tỏ ra sao cũng được.

Vậy là ba người hướng cửa ngoài mà đi, trước khi đi ra ngoài Lâm Thu Thạch chú ý đến cánh cửa phòng ngủ hé ra một kẽ hở nhỏ, kẽ hởđó lộ ra một đôi mắt, có lẽ là em út còn lại trong ba chị em sinh đôi – Tiểu Thổđang quan sát bọn họ.

Nhưng đến khi ánh mắt của cô bé chạm ánh mắt của Lâm Thu Thạch, liền dịch ra, cánh cửa một lần nữa đóng lại.

Lâm Thu Thạch thấy vậy cau mày.

Đi bộ từ tầng mười bốn đến tầng bốn, không thể dùng thang máy là một việc hết sức đau khổ. Đặc biệt là cầu thang bộ chật hẹp này, còn mang theo cả một mùi ẩm ướt đặc trưng của sự cũ nát.

“Bao giờ em mới được ra khỏi đây vậy.” Khi xuống tầng Hứa Hiểu Tranh hỏi vấn đề này, “Chúc Manh tỷ, ngày nào cũng thật đáng sợ.”

“Nhanh thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Vượt qua hai ngày nữa.”

Sắc mặt Hứa Hiểu Tranh ảm đạm gật đầu.

Lâm Thu Thạch trông bộ dạng cô, ngược lại có chút tò mò, Nguyễn Nam Chúc nói cô là vụ làm ăn hắn nhận, ở thế giới hiện thực là một ngôi sao nổi tiếng. Chỉ là không biết Nguyễn Nam Chúc dùng biện pháp gì để nhận việc, lại làm thế nào để liên lạc với Hứa Hiểu Tranh đây.

“Đến rồi.” Ngay trong khi Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ vấn đề, bọn họđãđến tầng bốn, nhưng khi họ vừa bước vào hành lang tầng bốn đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, mùi tanh này thật sự rất nồng, nếu là người có khứu giác nhạy cảm chỉ sợ sẽ vì mùi này mà cảm thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

“Mùi gì vậy, buồn nôn quá đi.” Hứa Hiểu Tranh bịt mũi, dùng tay quạt quạt.

“Mùi của máu.” Lâm Thu Thạch đối với mùi này đã rất quen thuộc, cậu đi lên phía trước, một ánh mắt đã nhìn thấy cánh cửa của căn hộ cuối hành lang.

“Trời **.” Sau khi thấy rõ hiện trạng bên ngoài căn hộ, Lâm Thu Thạch không nhịn được chửi một câu.

Chỉ thấy cánh cửa căn hộ mở toang, cửa ra vào tưới đẫm máu tươi, nhìn hiện trạng của máu bắn lên, giờ khắc này đãđông cứng lại dính trên sàn nhà.

Ba người không nói chuyện, bước đến cánh cửa ra vào.

“Có ai không?” Lâm Thu Thạch không y vọng gì nhiều đứng bên ngoài gọi vào.

Như cậu đã liệu, trong phòng không có ai trả lời, cậu bước qua bãi máu, nhìn vào trong căn hộ, phát hiện cả gian phòng đen kịt. Cậu lấy điện thoại bật đèn flash soi sáng căn phòng bên trong.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi ánh sáng chiếu vào thi thể be bét máu, Lâm Thu Thạch không nhịn được lùi lại một bước.

“Đã chết rồi.” Nguyễn Nam Chúc cũng bước vào.

Tất cả cửa sổ của căn phòng này đều dùng những thanh gỗ chặn chặt lại, không lọt một tia sáng, trong phòng cũng có vẻ gọn gàng, chủ nhân của căn hộ này là cậu thanh niên mấy ngày trước đã mở cửa cho họ.

Giờ này cậu ta đã mất đi đặc trưng của sự sống, thi thể ngã ngửa trên sô pha, đầu ngẩng lên, vẻ mặt cực kì sợ hãi.

“Mắt bị moi ra rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch bước đến gần Nguyễn Nam Chúc, nhìn thi thể, phát hiện tròng mắt của cậu ta đã bị moi mất, chỉđể lại hai cái lỗđen xì rỉ máu. Điều này làm cậu nhớđến Tằng Như Quốc bị rút hết não và Chung Thành Giản bị cạo hết xương thịt.

“Tại sao đột nhiên lại chết?” Lâm Thu Thạch nói, “Có phải đã xảy ra vấn đề gì?”

Nguyễn Nam Chúc không nói, bước đến vách tường tìm công tắc mởđèn lên, sau khi ấn xong đèn điện trên đầu sáng lên.

“Trên cửa sổ có máu.” Có đủ ánh sáng để quan sát cũng trở nên đơn giản hơn, Lâm Thu Thạch chú ý đến tình trạng có chút kì lạ trong căn phòng, cậu nhìn thấy trên cửa sổ bị lấp kín đều là máu tươi, chỗ máu này có lẽ không phải trên người đã chết, vì khoảng cách của thi thể với cửa sổ ít nhất cũng phải dài đến hai ba mét.

“Cậu còn nhớ ngoài cửa của hai người họ có máu không?” Nguyễn Nam Chúc nói, “Trước đó tôi còn nghĩ chỗ máu đó dùng để trừ tà, bây giờ xem ra……”

“Có người muốn giết bọn họ?” Lâm Thu Thạch như tỉnh ngộ ra, “Có người cố ý tưới máu lên cửa nhà họ?”

“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

“Người này đã chết thay Đường Dao Dao à” Lâm Thu Thạch lại nghĩ ra điều gì đó, trên người Đường Dao Dao cũng dính máu, nhưng cô ta lại bình an sống qua một đêm, cậu cứ nghĩ cô ta thoát một kiếp, lại không ngờ rằng xuống dưới tầng lại chứng kiến một người khác chết.

“Có lẽ vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Chúng ta xuống tầng một xem sao.” Lâm Thu Thạch nghĩđến bà lão dưới tầng, muốn biết tình hình ởđó.

“Đi.” Nguyễn Nam Chúc tán đồng.

Bọn họ rời khỏi tầng bốn, đi xuống tầng một, ở tầng một nhìn thấy cánh cửa đóng chặt. Quả nhiên đúng như lời Nguyễn Nam Chúc nói, dù cửa tầng một đóng, nhưng xuất hiện một thứ mới: Ngoài cửa tưới thêm máu tươi, chỗ máu này tậm chí còn chưa khô hẳn, nhìn qua như vừa mới tưới lên.

Nguyễn Nam Chúc giơ tay gõ cửa.

Họ mới đầu không hy vọng người bên trong cánh cửa sẽ trả lời, nhưng ngay phút sau, bà lão trong phòng vậy mà đã mở cửa cho họ. Bà ta hé mắt, dùng tròng mắt đục ngầu đánh giá bọn họ, trong miệng còn đang lầu bầu gì đó.

Lâm Thu Thạch không nghe cũng biết, bà lão nhất định đang lặp lại câu nói đó: “Tôi ăn rồi.”

Trước đó không hềđể ý đến những câu lặp lại của bà lão, nhưng bây giờ nghĩ lại, câu này làm người ta muốn dựng tóc gáy.

Tại sao bà ta luôn lặp lại câu ăn rồi, là ai muốn cho bà ta ăn? Ăn thứ gì? Mà mặc dù bà ta đã nghễnh ngãng rồi, nhưng lại phản xạ có điều kiện mà một mực từ chối.

“Bà lão, bà không muốn ăn gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Vấn đề này vừa nói ra, bà lão đó liền im lặng hai giây, sau đóâm thanh khàn khàn nói: “Ăn rồi, ăn bánh ga-tô rồi.”

Lâm Thu Thạch: “……”

“Không ăn nữa, không ăn nữa.” Bà lão không khách khí chuẩn bị giơ tay muốn đóng cửa, lại bị Nguyễn Nam Chúc chặn cửa, dịu dàng nói, “Bà à, tiệc sinh nhật năm nay bà không đi sao?”

Bà nghe thấy câu tiệc sinh nhật, cơ thể run lên một cái, đôi mắt đục lộ ra một ánh nhìn kì quái, lát sau mới nói: “Không đi, không đi.”

Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Tại sao lại không đi?”

Bà ta đáp: “Người đi còn chưa về kìa, bà còn phải đợi họ.” Bà lẩm bẩm xong câu này, liền bắt đầu lặp lại không ăn, bất kể Nguyễn Nam Chúc có hỏi gì cũng không biết được thêm thông tin gì nữa.

Không biết làm sao nữa, Nguyễn Nam Chúc chỉ còn cách thả tay, để cửa đóng lại.

Chẳng qua chỉ vài câu không rõ ràng, lại đã chứng minh giả thuyết của bọn họ, quả nhiên cả toàn nhà này trống trơ là có nguyên nhân, mà nguyên do, dường như là buổi sinh nhật của ba chị em trên tầng mười bốn.

“Tham gia tiệc sinh nhật đều không trở về nữa?” Lâm Thu Thạch phân tích, “Nhưng yêu cầu của thế giới này là chúng ta phải đợi bảy ngày, sau bảy ngày tham gia sinh nhật của họ, vậy không phải rất mâu thuẫn sao?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Thế giới trong cánh cửa sẽ không thiết lập kết cục chết chóc, có lẽ tham gia sinh nhật không hoàn toàn là điều kiện tử vong.”

“Vậy là gì?” Lâm Thu Thạch cau mày.

“Tạm thời không biết.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chỉ có thểđợi thôi.”

Bọn họ vừa nói chuyện vừa trở về tầng mười bốn.

Lâm Thu Thạch bước vào liền nhìn thấy Đường Dao Dao vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha, Trương Tinh Hoả ngồi cạnh vẻ mặt cũng không đẹp đẽ gì, hai người thấy họ quay về không chào hỏi gì, thậm chí đến nói chuyện cũng không có ý định.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Hiểu Tranh dè dặt hỏi.

“Không có gì.” Đường Dao Dao nói, “Vừa nãy con bé đó lại tìm chúng tôi gây chuyện.”

“Tìm hai người gây chuyện?” Nguyễn Nam Chúc hỏi, “Chuyện gì?”

“Con bé cứ ép tôi nói ra tên của nó.” Đường Dao Dao nói, “Tôi mẹ nó làm sao biết được, ba đứa giống hệt nhau, ai biết đứa nào đã chết, xui xẻo đến thế là cùng.” Cô ta nói xong câu này, có chút bực dọc mà thở dài, “Trương Tinh Hoả còn nói đừng tức giận với trẻ con, đó mà là trẻ con, tôi thấy nó là ma quỷ thì đúng hơn.”

Trương Tinh Hoả nói: “Cô đừng thái độ vậy có được không? Nếu con bé mà ma quỷ cô gây chuyện như vậy càng chết sớm đó!”

“Ai chết trước còn chưa biết đâu!”Đường Dao Dao nổi nóng đáp lại, “Đúng là chẳng biết não anh chứa cái mẹ gì nữa, chẳng lẽ anh biết nó là đứa nào?”

Trương Tinh Hoả im lặng.

Dường như sau khi hôm qua bị dính máu, tâm trạng của Đường Dao Dao luôn không được tốt, đến bây giờ cũng vậy.

“Đứa còn lại là Tiểu Thổ, lần sau đừng nói sai nữa.” Nguyễn Nam Chúc rất bình thản nói, “Đó có lẽ là điều kiện tử vong, bọn tôi vừa xuống phát hiện thanh niên ở tầng bốn đã chết.”

Tiếp theo Lâm Thu Thạch nói ra tình hình ở tầng bốn, cũng chia sẻ thông tin mà bà lão cung cấp.

Ai mà biết nghe xong thông tin được chia sẻ, thái độ của Đường Dao Dao càng tệ hơn, cô ta đứng dậy như con sâu đo vòng khắp phòng khách một lượt, vẻ mặt cực kì dữ tợn.

“Đường Dao Dao, chị làm sao vậy?” Hứa Hiểu Tranh trông bộ dạng cô ta, có chút lo lắng mà hỏi.

“Đừng hỏi tôi.” Đường Dao Dao nói, “Tôi rất ổn!!” Cô ta vừa nói vừa dùng sức chà cánh tay mình.

Thời tiết ởđây không hề lạnh, mọi người ởđây đều mặc áo cộc tay và áo khoác mỏng, Đường Dao Dao cũng vậy, bên trong mặc một cái áo T-shirt, bên ngoài mặc áo khoác mỏng, động tác trên tay dùng sức rất lớn, cũng cực kì thô bạo.

Mọi người đều không nói gì, tất cảđều cảm thấy Đường Dao Dao không bình thường.

“Đường Dao Dao, tay chị làm sao vậy……” rốt cuộc Hứa Hiểu Tranh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi một câu.

Đường Dao Dao tức giận đáp: “Tôi làm sao? Tôi chẳng làm sao cả, tôi rất ổn, cực kì ổn!!” Cô ta nói xong liền thuận tay xắn tay áo lên, sau đó tiếp tục chà xát cánh tay.

Mà khi cô ta xắn tay áo lên, Lâm Thu Thạch liền nhìn thấy trên tay cô ta có một mảng dấu vết.

Đó là một mảng đỏ, có chút giống với bị máu tạt lên, Đường Dao Dao dùng sức chà mạnh, như thể cực kì ngứa ngáy.

Tiếp đó, Lâm Thu Thạch thấy mảng đỏ bắt đầu từ từ lan rộng, từ bắp tay chầm chậm kéo lên vai. Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, hiển nhiên là đều nhìn thấy cảnh tượng này, mà Đường Dao Dao lại hoàn toàn không cảm thấy gì lạ thường, vẫn cứ tiếp tục động tác của mình, cho đến khi cô ta chú ý đến ánh mắt của mọi người.

“Các người nhìn tôi làm gì?” Một bên má của Đường Dao Dao bắt đầu biến đỏ, nghi hoặc như vậy mà hỏi.