Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 30: Miếu thần



Vừa mới vào đã thấy một thanh niên cả đầu nhuộm vàng ươm đứng tại chỗ giậm chân. Tên này mặc cả cây smart*, trên môi đeo khuyên, trông rất giống đầu đường xó chợ dưới đáy xã hội, giờ khắc này đang gào thét vào mặt một đám người, nhóm người này hầu như tỏ ra rất lạnh lùng, ánh mắt nhìn thanh niên như đang nhìn một tên hề.

(Smart-SMT-杀sát马mã特đặc: từ tiếng anh du nhập vào Trung Quốc để chỉ phong cách ăn mặc thảm họa: tóc nhuộm sáng màu vuốt keo cứng đét dựng ngược, quần áo lôi thôi màu mè,…)

Người này vừa nhìn thấy Lâm Thu Thạch và Từ Cẩn bước vào tính tình càng kích động, chỉ vào mặt hai người nói: “Có phải chúng bay cùng một giuộc với bọn kia không? Định lừa tao làm gì? Mau đưa tao về, nếu không mẹ nó tao sẽ đập chết hết cả lũ chúng mày!”

Lâm Thu Thạch nghe người này phô trương thanh thế thì cảm thấy rất buồn cười: “Không phải vừa nãy anh còn muốn báo cảnh sát sao? Giờ lại muốn đánh chết chúng tôi là như thế nào?”

“Mày muốn chết?” Tên thanh niên này nghe Lâm Thu Thạch càng tức giận, hắn ta gào lên, “Mày dám cãi, tao cho mày ăn một dao đấy, mày biết tao là ai không? Mà dám nói tao như vậy!”

Lâm Thu Thạch không để ý đến hắn ta nữa, mắt quét một lượt trong nhóm người.

Lần quét mắt này làm tim cậu trùng xuống, vì thấy đằng sau tên thanh niên này trong căn phòng này, ngồi hoặc đứng tổng cộng mười ba người, cộng thêm tên dở hơi cùng Lâm Thu Thạch và Từ Cẩn, vừa đủ mười sáu người.

Lâm Thu Thạch lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy, không nghĩ cũng biết độ khó của thế giới lần này khó khăn đến mức nào.

Đa số vẻ mặt những người ở đây rất lạnh lùng, đối với thái độ ác nghiệt của thanh niên kia làm như không nhìn thấy, cũng không hề có ý định giảng đạo lý với hắn ta.

Cũng đúng thôi, nói đạo lý là một chuyện vô cùng phiền phức, cần gì phải lãng phí điều đó với một người chết.

Nhóm mười ba người có năm đàn ông và tám phụ nữ, rất nhanh Lâm Thu Thạch đã tìm thấy mục tiêu của mình: Một thiếu niên đứng ở đằng trước nhóm người, và một người phụ nữ ngồi trong góc nhìn không rõ mặt.

Diện mạo của họ mặc dù rất xa lạ, nhưng quần áo mặc trên người lại nói cho Lâm Thu Thạch biết thân phận của họ.

Người phụ nữ là Nguyễn Nam Chúc, còn thiếu niên là Trình Thiên Lí.

Sau khi nhìn thấy họ Lâm Thu Thạch rời ánh mắt đi chỗ khác.

“Đang nói với mày đó, thái độ gì đây?!” Thanh niên đầu rơm thấy Lâm Thu Thạch có thái độ như vậy liền máu dồn lên não, móc trong túi ra một con dao nhỏ vẩy qua vẩy lại, “Mày muốn chết thật à?”

Hắn nói xong thì truyền đến một câu “Thôi đủ rồi.” Tiếp theo một đôi tay ấn giữ vai tên thanh niên, một giọng nói dễ nghe của đàn ông lại vang lên: “Anh bạn trẻ, cần gì phải tức giận như vậy.”

Lâm Thu Thạch thuận theo tiếng nói, nhìn thấy một gương mặt nam tính đẹp trai, chủ nhân của gương mặt đang cười với tên lưu manh, ngữ khí rất hòa nhã dịu dàng: “Có chuyện gì mọi người có thể từ từ nói đúng không.”

Cũng không biết chủ nhân giọng nói đã làm gì, mặt mày tên thanh nháy mắt trắng bệch, hắn ta cắn răng nhưng vẫn nhận thua đưa con dao ra, nhỏ giọng nói: “Các người đừng hòng lừa tôi.”

Người đàn ông bỏ tay ra, tiến lên một bước, cười nhẹ với Lâm Thu Thạch: “Tôi tên là Mông Ngọc, lần thứ tư vào cánh cửa.”

Lâm Thu Thạch bắt tay anh ta đưa ra: “Dư Lâm Lâm, lần thứ ba.”

Người đàn ông cười nói: “Ngồi đi, chúng tôi đang thảo luận chuyện chính.”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Biểu hiện của Mông Ngọc rất hòa nhã hợp lòng người, nở nụ cười nhẹ vô cùng dịu dàng, có thể nhìn ra có tố chất làm người lãnh đạo nhóm.

Nguyễn Nam Chúc trước đây vẫn quen chiếm giữ địa vị chủ đạo lần này hoàn toàn im lặng, Lâm Thu Thạch vờ như không cố ý ngồi cạnh hắn, phát hiện sắc mặt hắn không được tốt.

“Cô gái cô không sao chứ?” Lâm Thu Thạch nói, “Có chỗ nào khó chịu sao?”

Nguyễn Nam Chúc hơi lắc đầu, mềm yếu cười nhẹ: “Không sao, tôi từ nhỏ đã yếu lắm, cảm ơn anh quan tâm.”

Lâm Thu Thạch nói: “Tôi tên là Dư Lâm Lâm.”

Nguyễn Nam Chúc: “Tôi tên là Chúc Manh.”

“Rất vui khi được làm quen với cô.”

Lâm Thu Thạch rời ánh mắt.

Nguyễn Nam Chúc ở thế giới này so với hai thế giới trước đây không giống nhau, cơ thể và chiều cao thấp bé hơn vài phần, hơi thở rất yếu. Mặc dù khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, nhưng lại nhiều hơn một loại phong tình của người đẹp ốm yếu.

Lâm Thu Thạch đoán có lẽ đây là vì thân thể Nguyễn Nam Chúc chưa hoàn toàn bình phục mới xuất hiện biến hóa như vậy.

“Mọi người đều đã nhìn thấy người phụ nữ ngoài kia rồi đúng không?” Mông Ngọc đứng giữa nhóm người, đơn giản phân tích tình hình, “Vừa nãy tôi đi hỏi chuyện với cô ta, cô ta nói bản thân là hướng dẫn viên du lịch, chúng ta là một nhóm đến đây để tham quan.”

Đây có lẽ là bối cảnh câu chuyện.

“Du lịch á?” Một cô gái trong nhóm người nói, “Chúng ta phải du lịch mấy ngày?”

“Cô ta không nói, chỉ nói là tham quan hết điểm du lịch ở đây.” Mông Ngọc nói, “Có lẽ thời gian sẽ có giới hạn, nhưng trước mắt vẫn chưa thể xác định.”

“Phòng của chúng ta thì sao?” Trình Thiên Lí đột nhiên hỏi, “Chúng ta sẽ ở đâu?”

Mông Ngọc bước đến bên cửa sổ, chỉ vào một dãy nhà bằng trúc cạnh rừng cây: “Ở bên đó.”

Những ngôi nhà nhỏ bằng trúc ngay ngắn xếp cạnh nhau, đằng sau là khu rừng rậm rạp, Bên ngoài nhà trúc trồng một số thực vật đẹp mắt, còn đang nở hoa. Chỉ là Lâm Thu Thạch không biết những cây hoa đó là giống loài gì.

“Chúng ta chia phòng đi.” Mông Ngọc đột nhiên nói, “Đương nhiên là mọi người không thể ở cùng nhau.”

“Vì sao không thể ở cùng?” Từ Cẩn mới đến dè dặt hỏi, “Chúng ta ở cùng nhau không phải sẽ an toàn hơn sao?”

“Ở cùng sẽ ngủ quên hết.” Lâm Thu Thạch nói, “Rất nguy hiểm.”

“Ồ……” Từ Cẩn dù trong đầu mù mịt, nhưng rốt cuộc cũng không tiếp tục hỏi nữa. Phản ứng của cô so với tên đầu rơm tốt hơn rất nhiều, ít ra không có tình trạng hoàn toàn không hiểu gì đắc tội với tất cả mọi người.

“Thông tin hiện giờ còn rất ít, đợi đến mai có lẽ sẽ nhiều hơn.” Mông Ngọc nói, “Trời cũng tối rồi, mọi người chuẩn bị đi ngủ đi.”

Sau đó mọi người cùng đi đến dãy nhà trúc.

Mười sáu người, số người cũng tính là nhiều, dù sắc trời đã tối, nhưng đi cùng nhau cũng không sợ lắm.

Lâm Thu Thạch đi trước vào trong nhà trúc, ngó qua cấu tạo nội thất bên trong một chút.

Mỗi một căn nhà trúc bên trong đều có ba cái giường, đều ở tầng hai, một cái sát cửa sổ, hai cái kê sát tường. Thời tiết ở đây rất nóng, vì thế trên giường chỉ trải một lớp ga mỏng và đặt một cái chăn mỏng.

Mười sáu người, phân giường lại trở thành một vấn đề lớn.

Mông Ngọc còn chưa nói gì, mấy cô gái trong nhóm đã đề nghị muốn ở cùng anh ta.

“Vậy xấu hổ lắm.” Mông Ngọc cười nói, “Không thì nam nữ phân ra mà ở đi.”

“Sắp mất mạng đến nơi rồi, còn có gì phải xấu hổ.” Một trong số các cô gái rất thẳng thắn bày tỏ ý nghĩ của mình, cô nói, “Mông ca, em muốn ở cùng anh……” cô bước lên ôm lấy cánh tay của Mông Ngọc, còn dùng cặp dú đẫy đà dồn sức cọ lên.

Mông Ngọc cười cười: “Cũng được.”

Lần đầu tiên Lâm Thu Thạch thấy tình hình thế này, nhưng dù sao nghĩ kĩ thì cũng chẳng kì lạ. Có người lão luyện kinh nghiệm phong phú đi đầu, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

“Xin chào, tôi có thể ở cùng anh được không?” Nguyễn Nam Chúc nói, hắn từ từ bước đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, khuôn mặt nhỏ như một bàn tay mang thần sắc có phần trắng bệch, “Tôi hơi sợ.”

Lâm Thu Thạch lập tức gật đầu, nói được thôi.

“Em cũng muốn ở cùng anh.” Một giọng nữ khác cũng cất lên, là Từ Cẩn Lâm Thu Thạch vừa mới quen, vẻ mặt cô rất điềm đạm đáng thương, mắt rưng rưng, “Dư Lâm Lâm, em cũng sợ.”

Lâm Thu Thạch: “……” Đột nhiên thế này tôi có chút không quen nha.

Cậu do dự trong chốc lát, cảm thấy nếu đáp ứng Nguyễn Nam Chúc đồng thời lại đi từ chối Từ Cẩn thì có phần đột ngột, chỉ còn cách gật đầu, nói được.

“Cảm ơn anh.” Từ Cẩn nở nụ cười. Cô quay đầu vô thức nhìn Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt mang ý thăm dò nhàn nhạt, Nguyễn Nam Chúc cũng không chú ý đến ánh mắt của cô, kéo khéo miệng cười nhạt với cô.

Đây có lẽ là sự so đo và hiểu ngầm giữa con gái với nhau, Lâm Thu Thạch vẫn đang suy nghĩ đến thế giới của cửa hoàn toàn không ý thức được xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh đã phân xong nhóm, mọi người đều giải tán đi nghỉ ngơi.

Lâm Thu Thạch đơn giản rửa ráy xong cũng nằm lên giường trúc, giường của cậu sát cửa sổ, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Giờ khắc này sắc trời đã muộn, mọi thứ bên ngoài đều tĩnh lặng. Trong rừng cây không một tiếng kêu của côn trùng, cũng không có tiếng chim hót, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Giường của Nguyễn Nam Chúc ngay bên cạnh Lâm Thu Thạch, hắn vẫn chưa ngủ mà nằm nghiêng người, im lặng nhìn Lâm Thu Thạch.

Thật ra Lâm Thu Thạch có rất nhiều chuyện muốn nói với Nguyễn Nam Chúc, nhưng vì trong phòng thừa ra một Từ Cẩn, vậy nên chỉ có thể im lặng.

“Ngủ ngon.” Lâm Thu Thạch nói.

“Ngủ ngon.” Nguyễn Nam Chúc cười lên khóe mắt cong cong.

Nửa đêm trong rừng dậy mây mù gió núi.

Tiếng động xào xạc xào xạc vang lên lôi Lâm Thu Thạch ra khỏi giấc mộng, cậu mở mắt phát hiện hai người trong phòng vẫn đang ngủ say.

Tiếng động này rất nhẹ, dường như truyền ra từ trong rừng sâu, nhưng bị ngăn cách bởi màn sương mù và những hàng cây rậm rạp nên không thể nghe rõ. Đến thính lực như Lâm Thu Thạch cũng chỉ có thể nghe lúc được lúc mất.

Hình như cậu nghe thấy tiếng hát của thiếu nữ, không, nếu nói là tiếng hát thì ngược lại, giống như đang niệm kinh Phật hơn, mới đầu chỉ rì rà rì rầm, sao đó càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Lâm Thu Thạch tỉnh ngủ hẳn, cậu ngồi dậy mất một lúc vẫn có chút không thể phân biệt bản thân đang mơ hay tỉnh, cậu xuyên qua cửa sổ nhìn thấy nhiều bóng người ẩn hiện trong đám sương mù ngoài kia.

Những bóng người này chi chít đứng trong rừng cây, chỉ có thể xuyên qua màn sương dày đặc thấp thoáng thấy được hình dáng mờ nhạt.

Lâm Thu Thạch đang nhìn thì chợt cảm thấy một đôi tay đặt lên vai mình, cậu thót tim quay đầu nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc.

“Đừng nhìn nữa.” Cằm của Nguyễn Nam Chúc dựa lên người Lâm Thu Thạch, trong đôi mắt màu đen của hắn dường như có ánh sao lấp lánh, “Em không phát hiện họ đang đến gần sao.”

“Tôi hơi lạnh.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Em ôm tôi ngủ đi.” Giọng nói hắn có phần hư nhược, không có sức lực. Lâm Thu Thạch nắm lấy tay hắn, cảm thấy tay hắn lạnh ngắt.

“Khó chịu à?” Lâm Thu Thạch lo lắng.

“Thân thể này quá yếu ớt.” Nguyễn Nam Chúc nhắm mắt, nhìn như đã ngủ say, “Tương đối phiền phức.”

“Không sao.” Lâm Thu Thạch vươn tay ôm Nguyễn Nam Chúc vào lòng. Cậu phát hiện cơ thể Nguyễn Nam Chúc rất nhẹ, nhẹ như một tờ giấy. Mà da thịt gần như không có độ ấm.

Lâm Thu Thạch đau lòng, dùng sức ôm chặt cơ thế Nguyễn Nam Chúc, dùng hơi ấm của bản thân ủ ấp cho thân thể Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc dường như cảm thấy dễ chịu hơn, nhắm mắt lại, im lặng ngủ say.

Lâm Thu Thạch vẫn đang nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, tiếng xào xạc đó vẫn duy trì một lúc lâu rồi mới dừng lại, Lâm Thu Thạch nghĩ những thứ đó có lẽ đã biến mất rồi. Cậu ôm Nguyễn Nam Chúc từ từ đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai Lâm Thu Thạch bị đánh thức bởi tiếng thét của Từ Cẩn.

Từ Cẩn chỉ tay vào hai người: “Hai, hai, hai người sao lại ngủ cùng gường?”

Lâm Thu Thạch còn chưa nói, Nguyễn Nam Chúc bị làm ồn chui cả người vào lòng Lâm Thu Thạch, hừ hừ hai tiếng: “Muốn ngủ nữa.”

Lâm Thu Thạch phản xạ có điều kiện vỗ vỗ đầu hắn: “Cô ngủ thêm lúc nữa?”

Nguyễn Nam Chúc: “Lạnh……”

Lâm Thu Thạch: “Tôi ôm cô.”

Động tác của Nguyễn Nam Chúc rất tự nhiên mà dùng tay quắp lấy eo Lâm Thu Thạch, chôn mặt vào ngực cậu.

Từ Cẩn nhìn thấy cảnh này mắt trợn muốn lòi ra, cô nói: “Các, các người…… Các người…… Thế này là thế nào……”

Dường như Nguyễn Nam Chúc bây giờ mới hoàn toàn tỉnh lại, hắn tao nhã rời khỏi vòng tay Lâm Thu Thạch, vén vén tóc, nở một nụ cười: “Nửa đêm tôi lạnh quá, đành làm phiền Dư ca một chút, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi không có gì.” Hắn vừa nói vừa cúi đầu, cười xấu hổ.

Mặc dù Từ Cẩn không nói ra miệng, nhưng ánh mắt đã bại lộ ý nghĩ của cô, lúc này cô muốn nói nhất là: Trời **, cô ta thật phò. Đến giường cũng lên rồi, còn cười tủm tỉm hai người chúng tôi không có gì.

“Dư ca là người tốt.” Nguyễn Nam Chúc cũng đã tương đối nhập vai, hắn nói, “Cô đừng hiểu lầm anh ấy.”

Lâm Thu Thạch không hiểu vì sao bị gán mác người tốt hoàn toàn không hề nhận thức được nội chiến giữa Nguyễn Nam Chúc và Từ Cẩn, cậu nói: “Đi ra ăn sáng thôi, không phải đã nói tám giờ sáng phải tập hợp sao.”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc đáp.

Vậy là ba người vệ sinh cá nhân rồi ăn bữa sáng.

Khi đến điểm tập hợp đã có vài người ngồi sẵn ở đó, Lâm Thu Thạch tìm Trình Thiên Lí, xác định cậu ta không sao mới thở phào.

Bữa sáng là đặc sản ở đây, một loại mì có vị rất kì quặc, Lâm Thu Thạch nếm thử một miếng cảm thấy thật khó ăn. Nhưng vì sức khỏe chỉ đành miễn cưỡng.

Nguyễn Nam Chúc từ đầu đã không thoải mái, khẩu vị lại càng kém, ăn thử một miếng liền bỏ một bên.

Lâm Thu Thạch lo lắng thân thể hắn không chịu được, liền vào bếp một chuyến, muốn tìm thứ khác cho hắn ăn. Bên cạnh nhà bếp có một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cối xay đang mài thứ gì đó, Lâm Thu Thạch bước đến lịch sự hỏi bà vài câu.

Người phụ nữ trung niên đó nghe vấn đề của Lâm Thu Thạch thì thuận tay chỉ vào cái giỏ trúc bên cạnh.

Lâm Thu Thạch bước đến bên giỏ trúc, bên trong đựng mấy quả táo úa, mặc dù nhìn không được đẹp mắt, nhưng có lẽ cũng không quá khó ăn.

Cậu lấy một quả, khi đi qua người phụ nữ trung niên thì hỏi: “Cô à, cô đang mài gì vậy?”

Bà cúi đầu nói: “Mài bột.”

Bà ta chú ý đến ánh mắt của cậu bèn dùng cái bát nhỏ múc một ít bột, cười tủm tỉm đưa cho cậu rồi nói: “Cháu có muốn nếm thử không? Thứ này cực kì bổ đó, đặc biệt là những người thân thể hư nhược, chỉ cần pha vào nước uống là khỏe lại ngay.”

Lâm Thu Thạch theo bản năng từ chối ý tốt của bà, cậu cứ cảm thấy thứ này có vấn đề.

Cũng may người phụ nữ không ép cậu, cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.

Lâm Thu Thạch cầm quả táo quay về phòng thì nhìn thấy người phụ nữ gặp ngay cổng làng ngày hôm qua, tay cô ta cầm cờ đỏ, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai, hình tượng của hướng dẫn viên du lịch điển hình.

“Hôm nay tôi sẽ đưa mọi người đến một ngôi miếu thần.” Người phụ nữ nói, “Ngôi miếu là kiến trúc đẹp nhất ở đây, tôi tin mọi người nhất định sẽ thán phục trước sự hoành tráng của nó, việc tốt không thể trễ, chúng ta xuất phát thôi nào.”

Cô ta nói xong liền phất cờ, tỏ ý mọi người đi theo cô ta.

Mọi người nhìn nhau vài giây rồi đứng dậy, đi theo người phụ nữ ra khỏi cửa.

Người phụ nữ vừa đi vừa giới thiệu phong tục tập quán nơi đây, nói người dân tôn thờ một tôn giáo nào đó, tin rằng người chết có thể hồi sinh, vì tôn giáo này mà họ có rất nhiều tập tục kì lạ.

“Ví dụ?” Mông Ngọc hỏi.

Người phụ nữ nở nụ cười bí ẩn: “Đợi đến thần miếu anh sẽ biết.”

Cô ta đưa mọi người đi vào một con đường nhỏ hẻo lánh, con đường ngoằn ngoèo hướng về phía trước, dẫn mọi người đi vào sâu trong cánh rừng.

Cây cối hai bên đường có chút kì lạ, cành cây bên cạnh treo một vài dải vải lòe loẹt sắc màu, người phụ nữ nói đây là một cách thờ cúng, nghe nói nhưng dải vải này có thể dẫn đường cho những linh hồn đã chết về nhà.

Hai bên đường cây cối rất rậm rạp, gần như che kín ánh mặt trời, chỉ chiếu xuống những đốm sáng rải rác trên mặt đường.

Lâm Thu Thạch nghe người phụ nữ giới thiệu thì trong đầu bỗng nhớ đến giai điệu của khúc hát đó.

Đi bộ khoảng hai mươi phút sau, mọi người đã thấm mệt, dù Từ Cẩn cảm thấy nơi này rất kì dị đáng sợ, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Còn bao lâu mới đến vậy?”

Người phụ nữ đáp: “Sắp đến rồi.”

Không lâu sau đó phía trước truyền tới một âm thanh của một giai điệu, Lâm Thu Thạch chưa bao giờ nghe qua âm điệu như vậy, giống như sáo trúc nhưng âm sắc trong trẻo hơn, âm điệu quái dị, như kền kền bay lượn quanh vòng, mang theo mùi chết chóc nồng nặc.

Vì âm thanh này mà mọi người đều trở nên im lặng.

Hướng dẫn viên mỉm cười nói: “Tôi tin mọi người đều nghe thấy âm thanh này, giai điệu này được dùng một loại nhạc cụ đặc thù chỉ có ở đây đánh ra, và cũng chỉ có ở đây mới nghe thấy, mọi người nhất định phải thưởng thức trọn vẹn đó.”

Tiếp tục đi không lâu, cách tầng tầng lớp lớp rừng cây, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng nhìn thấy kiến trúc dần hiện ra trước mắt.

Đó là một ngôi thần miếu khí thế rất hào hùng, dùng những khối đá cực lớn xây lên, dây leo màu xanh uốn lượn trên tường, phong cách cổ xưa, thê lương vắng vẻ.

Bên cạnh thần miếu dựng vô số ngọn cờ nhiều sắc màu.

Những ngọn cờ vải này bị gió thổi phần phật, dường như đang phối hợp với giai điệu kì quái đó.

Nguyễn Nam Chúc đột nhiên dựa gần Lâm Thu Thạch, hắn nhỏ giọng nói: “Đừng đứng gần cờ.”

“Sao vậy?” Lâm Thu Thạch nghi hoặc nói.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Chất liệu của cờ không bình thường.”

Lâm Thu Thạch nghe vậy liền nhìn kĩ, mới phát hiện chất liệu của những lá cờ này thật sự có điều khác thường, rất dày, không giống được làm từ vải, nhưng rất mềm mại…… Cậu lập tức nghĩ đến một thứ, yết hầu trượt lên xuống.

“Có phải thứ đó không?” Lâm Thu Thạch nghĩ đến hàm nghĩa ẩn giấu trong khúc ca.

“Có lẽ vậy.” Nguyễn Nam Chúc không khẳng định.

Hường dẫn viên du lịch đưa mọi người đến cửa miếu thì dừng bước, cô ta nói: “Tiếp theo sẽ là thời gian tham quan tự do của mọi người.” Cô ta giơ tay xem đồng hồ, “Trước khi trời tối tôi sẽ đón các vị, mong mọi người tận tình thưởng lãm, đừng đi đâu lung tung nhé.”

Cô ta nói xong lặp lại một lần nữa: “Đừng.đi.đâu.lung.tung.nhé.”

Nói xong hướng dẫn viên xoay người rời đi, để lại mười mấy người nhìn nhau ngơ ngác.

“Người này thật kì lạ.” Thanh niên đầu rơm như ăn phải thuốc nổ hôm qua lại bắt đầu trở nên bực dọc, tên này nói, “Không bằng chúng ta thừa dịp này bỏ trốn đi……”

“Cậu định chạy đi đâu?” Người đàn ông đứng bên cạnh không kiên nhẫn nói, “Đã nói rõ nơi này không giống thế giới bình thường, đừng suốt ngày ăn nói ngu si nữa có được không.”

Tên đó có lẽ bị cảnh sắc xung quanh dọa sợ, nhưng vẫn cố sống cố chết cãi: “Có chỗ nào không bình thường, tôi thấy các người thật nhát gan.”

Những người khác nghe vậy cũng không để ý đến hắn ta, đều quay người đi vào trong miếu, hiển nhiên là mọi người đều muốn điều tra manh mối của chiếc chìa khóa.

“Chúng ta cũng vào thôi.” Lâm Thu Thạch nhìn miếu thần, quay đầu nói với Nguyễn Nam Chúc và Từ Cẩn đứng bên cạnh.

“Ngôi miếu này trông thật đáng sợ.” Từ Cẩn rụt rè, “Hai người nghĩ bên trong có quái vật không……”

“Hay bọn tôi vào còn cô ở bên ngoài đợi?” Nguyễn Nam Chúc ho nhẹ hai tiếng.

“Không không không, tôi đi cùng nhé.” Từ Cẩn vội vàng nói, “Một mình tôi đứng ngoài càng sợ.”

“Vậy thì đi thôi.” Lâm Thu Thạch nhấc chân bước lên bậc thang cao to bằng đá.

Nguyễn Nam Chúc và Từ Cẩn đi sau cậu, cùng với những người khác vào miếu.

Ánh đèn trong ngôi miếu này rất mờ, còn không mở cửa sổ, chỉ đốt vài cây đèn dầu ở bốn phía.

Lâm Thu Thạch vừa vào đã thấy lạ, cậu nói: “Âm thanh nhạc cụ đó phát ra từ trên tầng hai?”

Nguyễn Nam Chúc: “Có lẽ vậy.”

“Vậy thì chúng ta lên xem đi.” Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Thế nhưng họ lượn quanh ngôi miếu một vòng cũng không phát hiện cái cầu thang nào có thể lên tầng, Lâm Thu Thạch bỗng cảm thấy có chỗ không bình thường, thính lực nhạy bén nói với cậu một sự thật đáng sợ rằng…… Âm thanh đó dường như không phải vọng đến từ tầng hai, mà từ trên trần nhà, vậy nên trên trần nhà đen kịt như cái hố sâu rốt cuộc có thứ gì, mà có thể tấu ra điệu nhạc như vậy?

w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Vẻ mặt cừng đờ của Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc phát hiện, Nguyễn Nam Chúc nói: “Sao vậy?”

Lâm Thu Thạch gượng cười, chỉ chỉ lên đỉnh đầu: “Trên đầu chúng ta hình như có gì đó……”

Tác giả có điều muốn nói:

Ngoài cánh cửa: Lâm Thu Thạch: Nguyễn ca anh thật tốt bụng.

Trong cánh cửa: Nguyễn Nam Chúc: Lâm Thu Thạch em thật tốt bụng.

Đây là một đôi trao nhau cái mác người tốt.