Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 42: Khung tranh màu đen



Không thể nằm trên giường được, cả đời này không thể nằm trên giường được, sàn nhà vừa cứng vừa thẳng, cô cực kỳ thích nằm dưới đất: Đây là Đàm Tào Tào nằm dưới sàn nhà tự an ủi mình như vậy.

Trong tình hình Nguyễn Nam Chúc vô tình cự tuyệt, cuối cùng vẫn trở thành hai người đàn ông nằm cùng một giường, Đàm Tào Tào nhỏ bé đáng thương chỉ còn biết trải nệm nằm đất. Đương nhiên trong lúc nằm đó cô còn không quên nói liên thiên trong lòng, hy vọng Lâm Thu Thạch thông suốt càng muộn càng tốt, cho tên chết tiệt Nguyễn Nam Chúc chịu đựng trong đau khổ.

Sau giấc ngủ trưa, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa.

Trong không trung tụ một vùng mây đen dày đặc, mưa nhỏ rả rích rơi xuống nền đất, phát ra âm thanh trong trẻo tí tách, Lâm Thu Thạch sau khi từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại, đứng bên cửa sổ một lúc.

Xuyên qua cửa sổ cậu nhìn thấy những lùm cây rậm rạp bên ngoài lâu đài cổ.

Những lùm cây này có lẽ là hoa tường vi, nhưng vì chưa đến mùa, cành lá cũng không được cắt tỉa, vì vậy trông vô cùng ngổn ngang.

Nước mưa làm không khí trở nên ẩm ướt, trong đó lại bắt đầu lan tỏa mùi nước tanh kì lạ đó, chỉ là thứ mùi này không nồng như đêm qua, mà chỉ nhàn nhạt thoang thoảng.

“Bọn họ ra ngoài đó làm gì?” Đàm Tào Tào nhô cái đầu qua, nhìn thấy có ba người đang che ô hành động ở bên ngoài.

Mấy người đó đều là thành viên trong đoàn đội, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Chắc đang tìm manh mối.” Lâm Thu Thạch cũng nhìn thấy họ, “Có phải phát hiện ra gì không nhỉ?”

Đàm Tào Tào nói: “Chúng ta có nên đi theo không?”

Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn Nguyễn Nam Chúc đang lười chảy thây trên giường.

Nguyễn Nam Chúc nhận được ánh mắt của cậu, nhàn nhã nói: “Không đi.” Biểu tình hắn lạnh nhạt, “Tôi ghét mưa.”

Lâm Thu Thạch nói: “Vậy thì không đi.”

Mấy người đó bước vào nơi sâu thẳm của lùm cây, biến mất trước mắt Lâm Thu Thạch.

“Ướt át thật làm người ta khó chịu.” Nguyễn Nam Chúc mặc áo khoác, bắt đầu đeo giày, “Chúng ta chưa tìm kiếm hết lâu đài này, đi thôi.”

Lâu đài rất lớn, thời gian một buổi sáng rất khó để kiểm tra triệt để.

Vì buổi sáng nữ thành viên tên Tiểu Tố đã xảy ra chuyện như vậy, nếu như bầu không khí trong đoàn trước đó được hình dung là cứng đờ, thì hiện giờ chỉ có thể nói là im lặng chết chóc, đa số đều ngồi trong nhà ăn, không đi đâu hết.

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, ăn xong bữa tối người trong đoàn cũng tự về phòng nghỉ ngơi.

Nguyễn Nam Chúc hỏi Lâm Thu Thạch có sợ không.

Lâm Thu Thạch: “Cũng tạm, nhưng nếu có chuyện xảy ra tôi sẽ sang tìm anh.”

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, sau khi nhìn Lâm Thu Thạch đã vào phòng, mới quay người bước vào phòng của mình.

Vì trời mưa, mới tầm sáu giờ mà sắc trời bên ngoài đã tối đen. Trước khi Lâm Thu Thạch rửa ráy lại đứng cạnh cửa nhìn một lúc, nhờ ánh sáng mờ mờ trong phòng, mà lùm cây bên ngoài như một bàn tay giương nanh múa vuốt, đang bám trên vách tường.

Nơi nhìn thấy bóng người tối qua vẫn như cũ trống trơ ở đó, không hề xuất hiện thứ gì kì lạ.

Lâm Thu Thạch nhìn một lúc mới xoay người đi tắm.

Sau khi tắm xong, cậu đang vừa lau đầu vừa bước đến bên giường, thì bước chân đột nhiên dừng lại…… cậu nhìn thấy một bóng người màu đen bên ngoài cửa sổ.

Một bóng người màu đen đang quay lưng lại với cậu.

Bóng người đó mặc một thân màu đen, đội cái mũ rộng vành, cứ như vậy lẳng lặng đứng trong mưa, quay lưng lại với Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch cảm thấy một luồng khí lạnh buốt, trườn bò lên lưng mình. Cậu liếm làn môi khô khốc, muốn bản thân trở nên bình tĩnh.

Mặc dù rất mơ hồ, nhưng bóng người đó có lẽ là bà chủ của lâu đài. Đêm hôm qua cậu nhìn thấy cũng không phải ảo giác.

Chỉ là muộn thế này rồi, bà chủ đứng trong lùm cây làm gì.

Vấn đề này tạm thời chưa thể tìm ra đáp án.

Bóng người trong cơn mưa hóa thành một pho tượng không động đậy, cứng đờ dựng đứng nơi đó không hề có cử động gì.

Lâm Thu Thạch nhìn khoảng mười mấy phút, bóng hình đó vẫn không hề động gì chỉ một chút, cuối cùng ngược lại cậu cảm thấy mệt mỏi trước, nhìn thời gian xong liền quay về giường, nằm trên chiếc giường rộng lớn êm ái.

Thế nhưng vừa mới nằm lên giường, Lâm Thu Thạch chú ý đến một việc đáng sợ, vách tường trước mặt cậu đáng lẽ không có gì, lại thừa ra một bức tranh.

Trong khung tranh đó là một người phụ nữ mặt mày không cảm xúc, mặc áo màu đen, đội mũ đen, nước mưa men theo vành mũ của bà ta chầm chậm rơi xuống, đôi mắt bà ta dường như đang khép hờ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy: Chính là bức “Người đàn bà trong mưa”.

Cả người Lâm Thu Thạch cứng đờ, cậu từ từ bò dậy, muốn rời khỏi căn phòng này.

Khi bước đến cạnh cửa, khoang mũi cậu lại bắt đầu ngửi thấy một mùi tanh của nước mưa, mùi này nồng đến mức làm người ta có cảm giác dường như đang hô hấp trong nước, Lâm Thu Thạch rõ ràng chú ý đến bức tranh trên bức tường đằng sau, bắt đầu hiện lên vệt nước đọng màu đen.

Vệt nước đó như đã tích tụ từ lâu, hiện diện hình vẽ quái dị trên vách tường, như một khuôn mặt, lại như một người.

Lâm Thu Thạch xoay tay nắm cửa, mở cánh cửa phòng mình ra vội vàng bước ra, gõ cửa phòng Nguyễn Nam Chúc.

Chốc lát sau, cánh cửa mở ra, là Đàm Tào Tào mở cửa cho Lâm Thu Thạch, cô thấy sắc mặt Lâm Thu Thạch không tốt lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Ừ.” Lâm Thu Thạch đáp, “Tình hình trong phòng bất thường.”

“Anh vào đi.” Đàm Tào Tào ngiêng người cho Lâm Thu Thạch vào.

Lâm Thu Thạch thở phào một hơi đang định vào cửa, thì chú ý đến một điểm không bình thường…… cánh cửa nơi Đàm Tào Tào đang đứng mở cửa hướng bên phải.

Mà trong toàn lâu đài, tất cả các cửa đều mở hướng bên trái.

Biểu cảm trên mặt Lâm Thu Thạch đờ đẫn trong giấy lát, cậu không tiếp tục tiến lên, mà từ từ lùi lại một bước.

“Sao vậy?” Nét mặt Đàm Tào Tào nghi hoặc hỏi Lâm Thu Thạch, thần sắc của cô rất bình thường, dường như chính là Đàm Tào Tào ở cùng với họ buổi sáng.

“Cô tên là gì?” Lâm Thu Thạch nói, “Cô tên là gì ấy nhỉ, tôi quên mất rồi.”

“Tên tôi là Hứa Hiểu Tranh.” Đàm Tào Tào kì quái nhìn Lâm Thu Thạch, nhìn đang nhìn quái vật vậy, “Đầu anh có vấn đề à? Bị dọa phát ngốc rồi?”

Lâm Thu Thạch thật sự không thể cười được nữa, lúc không có người, họ thường gọi tên thật của Đàm Tào Tào. Cậu không trả lời cô nữa, xoay người chạy về phòng của mình.

Hình như Đàm Tào Tào bị động tác của cậu dọa giật mình, đến khi Lâm Thu Thạch đóng cửa cô mới phản ứng lại, bước đến cánh cửa phòng Lâm Thu Thạch gõ mấy lần nói: “Dư Lâm lâm, anh không sao chứ? Dư Lâm Lâm? Anh bị ma nhập à?”

Lâm Thu Thạch đứng bên cửa không đáp lại.

Giọng nói của Đàm Tào Tào vẫn tiếp tục truyền đến, cô nói: “Dư Lâm Lâm, anh mau ra đây đi, không phải anh bảo trong phòng có gì bất thường sao? Dư Lâm Lâm……”

Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn tấm thảm đặt cạnh cửa.

Vị trí góc của thảm bắt đầu từ từ đổi màu, loại màu này Lâm Thu Thạch rất quen thuộc, chính là sự biến đổi khi bị nước thấm đẫm. Giọng nói của người bên ngoài cửa cũng rất quen thuộc, nhưng rốt cuộc là thứ gì Lâm Thu Thạch không thể xác định. Cậu quay đầu nhìn vách tường bên cạnh mình, chỉ thấy khung tranh của bức người đàn bà trong mưa cũng bắt đầu nổi lên những giọt nước, từng chút từng chút một men theo khung tranh chảy xuống, như nước mưa chảy xuống từ vành mũ của người đàn bà.

“Lâm Lâm, Lâm Lâm!!” Giọng nói của Đàm Tào Tào bắt đầu trở nên quái dị, âm thanh càng lúc càng lớn sắc, càng lúc càng vặn vẹo, cô ta nặng nề đập cửa, như muốn đạp tan tành cánh cửa trước mắt, “Lâm Lâm, anh ra đây đi mà, ANH RA ĐÂY ĐI!!!”

Lâm Thu Thạch không đáp lại, cậu bình tĩnh kéo cái ghế bên cạnh chèn vào nắm tay cửa.

Khe cửa dưới đất càng ướt hơn, dường như “Đàm Tào Tào” đứng cạnh cửa toàn thân từ trên xuống dưới đều đang chảy nước. Nếu như có thể, tất nhiên Lâm Thu Thạch muốn nhìn xem tình bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng không to gan đến mức bò xuống đất nhìn qua khe cửa. Có trời mới biết nếu trong khe cửa nhìn thấy một đôi mắt sẽ kinh dị đến mức nào.

Nghe tiếng đập cửa bên ngoài, đột nhiên Lâm Thu Thạch có chút hối hận vì đã không nhận thuốc lá của Nguyễn Nam Chúc, những lúc thế này cũng không có việc gì có thể làm, hình như chỉ có hút thuốc mới trở nên bình tĩnh hơn.

Cuối cùng cô ta bắt đầu gào khóc, như chim cú khóc vang lúc nửa đêm, rợn đến làm người ta dựng tóc gáy.

“ANH RA ĐÂY ĐI MÀ, RA ĐÂY ĐI.” Không biết thứ gì ngoài cửa đang kêu gào, mà một đôi tay bắt đầu lần mò vào khe cửa.

Lâm Thu Thạch lùi lại mấy bước, nhìn dưới khe cửa lọt vào mấy cái móng tay trắng bệch.

Cửa sổ mới đầu đã được đóng cẩn thận vậy mà lại bị gió thổi bật mở ra, cánh cửa sổ đập mạnh vào khung cửa, phát ra tiếng động rầm rầm. Rèm cửa bị gió thổi như hai cái tay cực lớn, vươn về phía Lâm Thu Thạch. Mặc dù cách cho chút xa, nhưng Lâm Thu Thạch có thể nhìn rõ, bóng người trong lùm cây ngoài cửa sổ không biết đã quay mặt lại đây, đối diện với cậu từ bao giờ, đúng với suy đoán của cậu, cái bóng đó quả nhiên là bà chủ lâu đài này.

Trên gương mặt của người đàn bà toàn là nước mưa, đôi mắt đen to, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào căn phòng này.

Lâm Thu Thạch không dám nhìn lâu mà chuyển ánh mắt đi, trong lòng cầu nguyện trời mau mau sáng.

Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, Lâm Thu Thạch mơ mơ hồ hồ nghe thấy một trận gõ cửa kịch liệt.

Cậu dụi dụi mắt xong mới phát hiện bản thân ngồi dựa vào vách tường cạnh cánh cửa ngủ quên mất, cậu bò dậy từ dưới đất, giọng nói quen thuộc lại truyền đến từ bên ngoài cửa, Đàm Tào Tào gọi cậu: “Lâm Lâm, anh không sao chứ? Mở cửa ra đi! Còn không mở tôi phá cửa vào đó!!”

Lâm Thu Thạch nghe xong, phản xạ có điều kiện mà nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài trời mưa đã ngừng, lúc này tầng mây trong không trung đang lộ ra một chút ánh mặt trời, mặc dù yếu ớt, nhưng đủ để làm người ta yên tâm.

Lâm Thu Thạch nói: “Cô tên là gì?”

“Rốt cuộc anh làm sao vậy? Ngủ một giấc mà não đã hỏng luôn rồi à?” Đàm Tào Tào thầy khó hiểu.

Lâm Thu Thạch trầm lặng một lúc, xoay tay nắm cửa trước mặt.

Cửa đã mở, Đàm Tào Tào thật sự đang đứng ngoài đó, cô gãi gãi đầu: “Sắc mặt anh tệ quá, tối qua đã xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Thu Thạch không đáp, mà hỏi ngược lại: “Anh ấy đâu?”

Đàm Tào Tào biết Lâm Thu Thạch đang hỏi Nguyễn Nam Chúc, cô đáp: “Vẫn đang đánh răng rửa mặt.”

Lâm Thu Thạch: “Ừm……”

Đàm Tào Tào: “Sao vậy?”

Lâm Thu Thạch nói: “Hình như tối qua tôi suýt nữa ngủm củ tỏi.”

Đàm Tào Tào: “……” Vì sao anh có thể nói ra chuyện đáng sợ như vậy một cách bình tĩnh thế hả.

Mấy phút sau, Lâm Thu Thạch kể hết tối qua rốt cuộc đã trải qua những gì với Đàm Tào Tào và Nguyễn Nam Chúc. Mặc dù cậu nói rất đơn giản, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, nhưng Đàm Tào Tào nghe xong sau lưng nổi đầy da gà, cô nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Vậy là cả đêm anh không ngủ à?”

“Ừ.” Lâm Thu Thạch nói, “Trời sắp sáng có chợp mắt được một lúc.”

Nguyễn Nam Chúc nghe xong vẫn không nói gì, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc là cảm thấy yên tâm, cậu không giục giã, để không gian cho Nguyễn Nam Chúc suy ngẫm.

Ai mà ngờ Nguyễn Nam Chúc phất phất tay nói: “Đi ăn sáng đã, máu lên não chưa đủ, chưa nghĩ ra cái gì.”

Lâm Thu Thạch: “……” Được đó.

Ba người xuống phòng ăn tầng hai, thấy những người khác trong đoàn cũng đã đến, điểm danh nhân số một lúc, xem ra tối qua không có người bị hại nào khác.

Bà chủ vẫn như cũ ngồi tại vị trí trong cùng, chỉ là có vẻ như tâm tình của bà hôm nay không được tốt như hôm qua, gương mặt trắng bệch, cảm xúc u ám, càng làm người khác không dám lại gần.

Trải qua chuyện tối qua, Lâm Thu Thạch cứ có cảm giác khi cậu bước vào phòng ăn, người phụ nữ đó trừng mắt nhìn cậu một cái.

Bữa sáng ngược lại rất ngon, đặc biệt là bánh mì vừa ra lò vừa thơm vừa mềm, Lâm Thu Thạch phết mứt hoa quả ăn mấy cái liền.

Đàm Tào Tào thấy khẩu vị cậu tốt như vậy, tế nhị tỏ ra kính phục, nói nếu là bản thân gặp phải chuyện tối qua, chắc cả ngày không nuốt nổi thứ gì vào bụng mất.

“Nhỡ là bữa cuối cùng thì sao.” Lâm Thu Thạch nói ra câu Nguyễn Nam Chúc hôm qua từng nói, “Cũng phải để bản thân ăn no chào tạm biệt với thế gian này đúng không.”

Đàm Tào Tào: “……” Cũng lại bắt đầu giống Nguyễn Nam Chúc rồi đó nha.

Nguyễn Nam Chúc vừa ăn vừa nghĩ gì đó, cả bữa ăn không nói gì, đến khi xong bữa, hắn mới tìm một nơi nói ra điều mình nghĩ.

“Tối qua bà ta muốn giết em.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nhưng tối qua em không khởi động điều kiện tử vong, vì thế bà ta không thành công.”

Lâm Thu Thạch nói: “Bà ta định lừa tôi vào trong phòng, tôi mà vào khẳng định chết chắc, cũng may cũng may……”

Nguyễn Nam Chúc: “Có lẽ đó là thế giới trong tranh, chỉ như vậy mới giải thích vì sao cánh cửa bị ngược lại.” Hắn nhìn bức tranh treo bên cạnh, “Có phải em động vào tranh trên tường không?”

“Ừm.” Lâm Thu Thạch nói, “Lúc vừa mới đến tôi thấy tranh treo tường nhìn cứ ghê rợn thế nào, bèn tháo xuống bỏ vào ngăn kéo.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Có lẽ đây là điều kiện.” Hắn nói, “Nhưng khẳng định không phải điều kiện tử vong.” Ma quỷ trong cánh cửa sẽ không hề mềm lòng, chỉ cần khởi động điều kiện, tuyệt đối không sống qua nổi đêm đó. Nếu tối qua Lâm Thu Thạch không nhận ra Hứa Hiểu Tranh giả mạo thì có lẽ hôm nay bọn họ sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi muốn xem lại bức tranh hôm qua một lần nữa.” Hắn nói đến chính là cô gái Tiểu Tố bị kéo vào trong tranh, trước mắt đây là manh mối duy nhất.

Vậy là họ lại lên tầng trên một chuyến nữa, quan sát tỉ mỉ khung tranh, nhưng vẫn vậy không tìm được điểm tương đồng đặc biệt.

“Có lẽ nên đợi thêm.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Khẳng định sẽ có manh mối khác.”

Hành động của ma quỷ sẽ không dừng lại, vẫn sẽ vì họ mà cung cấp thêm nhiều manh mối.

Tiếp theo họ lại đi tìm nhóm người hôm qua đi ra lùm cây, hỏi bọn họ có tìm thấy thứ gì khác đặc biệt không.

“Tìm thấy rồi đấy, nhưng vì sao phải nói cho các người?” Người dẫn đầu của nhóm đó là một người đàn ông ba mươi tuổi tên là Chương Đào, anh ta dẫn theo cô gái người mới và một thành niên trẻ tuổi khác, đối mặt với sự dò hỏi của Nguyễn Nam Chúc cự tuyệt một cách khó chịu.

“Chúng ta có thể trao đổi manh mối.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chúng tôi biết một điều kiện khởi động tử vong.”

Chương Đào hồ nghi nói: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật.” Nguyễn Nam Chúc trả lời, “Thành viên trong nhóm tôi suýt thì chết.”

Chương Đào nói: “Cậu nói trước xem nào.”

Nguyễn Nam Chúc nhướn mày: “Các anh vẫn chưa nói tìm được manh mối gì trong lùm cây mà để bọn tôi nói trước? Ai mà biết được manh mối của các người quan trọng hay không.”

Chương Đào nói: “Vậy phải làm sao?”

Nguyễn Nam Chúc đáp: “Không bằng thế này đi, chúng ta viết lên giấy, sau đó tiến hành trao đổi.”

Chương Đào vờ như do dự, rồi gật gật đầu.

Một nhóm người vào cánh cửa đều thuộc về một đoàn đội, nhưng vì sự tồn tại của mảnh giấy gợi ý, mọi người đều phải có con át chủ bài của riêng mình. Ai mà chẳng muốn là người đầu tiên thoát khỏi nơi này, lấy được manh mối của cánh cửa tiếp theo. Vả lại những người trong đây có người không có tổ chức, thậm chí đến quy luật của cánh cửa cũng không hiểu được hết. Chia sẻ như vậy với người mới, những tay già đời đều có phần nghi ngờ.

Sau khi Nguyễn Nam Chúc và Chương Đào chia sẻ xong manh mối, liền dẫn Lâm Thu Thạch và Đàm Tào Tào rời đi.

Đàm Tào Tào nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nam Chúc đưa Chương Đào nội dung gì vậy: Khẳng định nội dung là giả, vì dù sao đến bản thân họ cũng chưa biết điền kiện tử vong là gì.

“Viết bậy thôi,” Nguyễn Nam Chúc nói, “Tôi chỉ phán đoán, vừa lúc muốn để bọn họ đi thử.”

Đàm Tào Tào: “Thử kiểu gì?”

Nguyễn Nam Chúc: “Nếu như trong bọn họ chết một người, vậy thì rõ ràng là điều kiện đó không đúng.”

Đàm Tào Tào: “……” Phục sát đất.

Dù sao cũng không thể trách Nguyễn Nam Chúc không có thành ý, mảnh giấy Chương Đào đưa cho họ cũng tương đối qua quýt, chỉ là bên trên viết trong lùm cây có một khung tranh màu đen.

“Khung tranh màu đen……” Lâm Thu Thạch nhớ đến người tối qua mình đã nhìn thấy ngoài cửa sổ, “ Không lẽ bóng người tối qua tôi thấy có liên quan đến cái này?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đi xem là biết thôi.”

Nhân lúc trời chưa đổ mưa, họ vội vàng đến lùm cây hôm qua Chương Đào đã đi, quả nhiên là phát hiện một khung tranh màu đen trong gần góc đám cây xanh rậm rì, Khung tranh này cắm nghiêng nghiêng vào trong đất, trên đó còn dính nhiều giọt nước li ti.

Sau khi nhìn thấy khung tranh, Nguyễn Nam Chúc nửa quỷ xuống hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, phút chốc sau, hắn chậc lưỡi một tiếng, vẫy tay với Lâm Thu Thạch: “Qua đây xem này.”

“Hửm?” Lâm Thu Thạch dước đến vị trí nới Nguyễn Nam Chúc ngồi.

“Nhìn thấy chưa?” Nguyễn Nam Chúc chỉ vào khung tranh nói.

Lâm Thu Thạch nhìn một lúc, mới phản ứng được Nguyễn Nam Chúc đang nói gì, hóa ra từ góc độ này mà nhìn, căn phòng của cậu bị lồng trọn trong khung tranh, góc độ đặt khung tranh vô cùng xảo quyệt, muốn nhìn từ góc độ khác sẽ chỉ thấy lùm cây rậm rạp, chỉ duy nhất cửa sổ phòng cậu bại lộ trong khung tranh màu đen.

“Có lẽ nguyên nhân là do đây.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Phỏng chừng khung tranh đã bị người khác động tay.”

Lâm Thu Thạch nói: “Vì trên khung tranh cũng có bùn đất?”

“Đúng.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Bị người khác xoay một vòng…… không, có lẽ không phải là người.”

Lâm Thu Thạch nói: “Vậy trước tiên gỡ thứ này xuống đi.” Nghĩ kĩ lại, bóng người đứng ngoài cửa tối qua, hình như vị trí đứng cũng là nơi dựng khung tranh này. Chẳng lẽ là chủ nhân của khung tranh, muốn cậu trở thành một phần của bức tranh…… những chuyện đó mới xảy ra với cậu?

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Vì không biết khung tranh còn tác dụng khác không, Lâm Thu Thạch cũng không dám mang về, mà tìm một nơi nhớ kĩ, đào một cái hố chôn khung tranh xuống.

Chôn xong ba người lại quay về tòa lâu đài.

Sau khi trở về không lâu, trời lại đổ mưa. Từ lúc bắt đầu đến đây, mưa gần như chưa bao giờ ngừng, một ngày có thể mưa đến bảy tám tiếng đồng hồ, nhiều nhất thì buổi sáng trời quang mây tạnh một lúc, đến trưa và tối lại mưa nhỏ liên miên, làm tâm tình người ta cũng rất khó chịu.

Bây giờ Lâm Thu Thạch vô cùng ghét mùi tanh của nước mưa, mới chỉ ngửi một lúc đã nhớ lại những chuyện xảy ra tối đó.

Vì việc này mà bữa trưa cậu ăn có phần không được tập chung, sự chú ý gần như đều ở bên ngoài cửa sổ.

“Sao vậy?” Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu.

“Tối nay không biết còn gặp phải chuyện đó nữa không?” Lâm Thu Thạch nói, “Haiz, phiền quá.”

Nguyễn Nam Chúc tỉnh bơ nói: “Qua đây ngủ với tôi?”

Lâm Thu Thạch: “……Để tôi nghĩ đã.”

Nguyễn Nam Chúc: “Em nghĩ đi.” Hình như hắn có phần không vui vẻ đối với sự do dự của Lâm Thu Thạch, đặt dao nĩa xuống không tiếp tục ăn nữa.

Đàm Tào Tào ngồi bên cạnh sướng rơn xem người gặp họa, trong lòng nghĩ Nguyễn Nam Chúc cuối cùng anh cũng có ngày này.

Nguyễn Nam Chúc hình như biết Đàm Tào Tào đang nghĩ gì, không mặn không nhạt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô nghĩ bản thân không có vấn đề?”

Đàm Tào Tào: “……Không không không, đại ca, đại ca, em cần anh, Lâm Lâm, anh còn do dự cái gì, ba người ở với nhau rất an toàn mà, ha? Anh gặp phải chuyện gì còn có đại ca đây cứu giúp đó! Cực cực kỳ an tâm nhé!”

Nguyễn Nam Chúc: “Hừ.”

Đàm Tào Tào đau lòng vì cái chân chó* của bản thân.

(Chạy vặt, nịnh bợ)

Lâm Thu Thạch nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy đúng là có lý, gật gật đầu: “Được, vậy thì cùng nhau đi.”

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng.

Đàm Tào Tào thở dài thườn thượt.

Lâm Thu Thạch khó hiểu, không hiểu vì sao Đàm Tào Tào thở dài.

Trong lúc ăn trưa, mọi người lại giao lưu những manh mối bản thân tìm được, đương nhiên, đa số người ở đây không thành thật khai hết những gì có được.

Lâm Thu Thạch nói tối qua chuyện xảy ra trong phòng của mình, mọi người nghe xong trong biểu cảm sợ hãi còn mang cả vui mừng, còn có người vỗ vai Lâm Thu Thạch, nói anh em cậu thật may mắn.

Lâm Thu Thạch chỉ biết cười khổ.

Nói cậu may mắn, nhưng lại là mục tiêu bị tấn công, nói cậu xui xẻo, nhưng nếu thật sự đen đủi khẳng định sẽ không ngồi đây vào hôm nay.

Vì thế chuyện may mắn hay không thật sự rất khó nói.

Nguyễn Nam Chúc hỏi có người vào phòng vẽ trên tầng chót chưa, và cả nơi đặt tác phẩm chưa hoàn thành.

Tất cả mọi người đều lắc đầu tỏ ra chưa đi, còn có người nói: “Không phải quản gia đã nói hai nơi đó cấm được đi à? Chúng tôi đến đó làm gì? Tìm chết?”

Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói: “Anh không đi sẽ không phải chết?”

Người đó: “……”

“Đi thôi, ở đây không có manh mối gì.” Nguyễn Nam Chúc dẫn Lâm Thu Thạch và Đàm Tào Tào ra khỏi căn phòng, hắn nói, “Người vào cửa lần này tố chất quá kém, xem ra không thể trông chờ vào bọn họ.”

“Tố chất kém? Có thể nhận ra à?” Đàm Tào Tào tò mò chớp chớp mắt.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Cô có trăm phần trăm nghe lời NPC không?”

Đàm Tào Tào nói: “Không nha.”

Nguyễn Nam Chúc chỉ sau lưng: “Bọn họ thì có.”

Đàm Tào Tào nghĩ nghĩ, cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói đúng là rất có lý, người mới lần này gần như đều tương đối nhát gan, từ sau ngày cô gái Tiểu Tố xảy ra chuyện, đa số đều bị dọa đến vỡ mật, chỉ hai ba người vẫn tiếp tục tìm kiếm, những người khác hoặc là trốn trong phòng, hoặc là chờ đợi trong nhà ăn, cũng không biết đang đợi việc gì.

“Tôi chuẩn bị đến phòng vẽ xem.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Mặc dù tương đối nguy hiểm, nhưng nơi này nhất định phải đi.” Hắn xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay đẹp đẽ, “Suy cho cùng thì những NPC này chẳng có ai không muốn chúng ta chết sạch nơi đây.”

Tác giả có điều muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Muốn ôm.

Lâm Thu Thạch: Đàm Tào Tào, Nguyễn ca của cô muốn ôm cô.

Đàm Tào Tào:?????

Chúc Manh: Muốn ôm.

Lâm Thu Thạch đỏ mặt: Được được ôm ôm ôm.

Nguyễn Nam Chúc tụt váy của mình xuống: Mẹ nó, Lâm Thu Thạch tôi thao chết em!