Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 43: Trang trí giấc mơ



Phòng vẽ của bà chủ ở tầng bảy.

Trước đó Tiểu Tố đã mất tích tại tầng bảy, nhưng theo lời nói của người đàn ông cùng đội với cô, khi đó họ không hề bước vào phòng vẽ của bà chủ, chỉ ở bên ngoài xem những bức tranh khác.

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch leo đến tầng bảy, lại lần nữa nhìn thấy hành lang bao trùm trong bóng tối. Hành lang tầng bảy rất dài, trên đất vẫn như cũ phủ lớp thảm thật dày, tấm thảm từ cầu thang kéo dài hai bên, cuối cùng dừng lại trước phòng vẽ trong tận cùng hành lang.

Căn phòng này và những căn phòng khác có phần không giống nhau, trên cửa ra vào phủ một tấm vải đen kín mít không để lộ dù chỉ một kẽ hở, hình như chủ nhân của căn phòng không muốn ánh sáng bên ngoài lọt vào.

“Bây giờ bà ta ở đâu đây?” Đàm Tào Tào có chút sợ, cô sờ lên cánh tay nổi đầy da gà nhỏ giọng nói, “Nhỡ chúng ta vừa vào thì nhìn thấy bà ta bên trong, vậy thì khó xử lắm.”

“Hy vọng hiện giờ bà ta không ở trong phòng vẽ.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Hai người ở đây đợi tôi, tôi đi gõ cửa trước.”

Hắn nói muốn đi, vậy mà thật sự bước đến cánh cửa phòng vẽ, giơ tay liền gõ.

Đàm Tào Tào trợn tròn mắt, nghe thấy Nguyễn Nam Chúc dùng sức gõ cộc cộc cộc vào cánh cửa căn phòng, cô nói: “Trời đất…Gan anh ấy to quá vậy.”

Ngược lại Lâm Thu Thạch bình tĩnh hơn cô: “Gan anh ấy vẫn luôn rất to.”

Sau khi cánh cửa bị gõ, bên trong không hề có hồi âm, Nguyễn Nam Chúc lại gõ một lần nữa, cuối cùng xác nhận không có ai bên trong đó.

“Vào thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Không phải khóa rồi sao.” Đàm Tào Tào nói, “Chúng ta vào kiểu gì?”

Nguyễn Nam Chúc móc ra từ trong túi quần một cái kẹp tóc, rất tự nhiên mà khom lưng làm việc của mình.

Đàm Tào Tào: “……” Cô suýt quên Nguyễn Nam Chúc còn có kĩ năng đỉnh cao này.

Không bao lâu sau, khóa cửa phát ra âm thanh lách cách liền bị Nguyễn Nam Chúc mở ra, hắn cầm vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng kéo ra, trước tiên đứng ngoài cửa một lát quan sát cấu trúc bên trong, rồi mới vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch: “Em vào cùng tôi, Đàm Tào Tào cô trông bên ngoài, có động tĩnh gì gọi tôi.”

Đàm Tào Tào ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Thu Thạch tiến lên phía trước một bước, cùng Nguyễn Nam Chúc vào phòng vẽ.

Căn phòng không lớn, điều kiện chiếu sáng cực kỳ tệ, cửa sổ bị người dùng rèm cửa màu đen che kín, chỉ có thể dựa vào ngọn đèn màu sắc u ám trên đỉnh đầu, cần phải cố gắng lắm mới nhìn rõ tình hình bên trong.

Trung gian phòng đặt một bộ giá vẽ, trên đó kê một bức tranh bị vải phủ kín, trong cả căn phòng đều nồng nặc mùi vị quái dị của nguyên liệu vẽ tranh.

Nguyễn Nam Chúc trước giờ làm việc vẫn luôn quyết đoán, bước đến bên cạnh giá vẽ trực tiếp lật tấm vải lên.

Tấm vải sau khi bị nhấc lên lộ ra một bức tranh chưa được hoàn thành, Lâm Thu Thạch nhìn thấy bức tranh mà sững người: “Đây là……”

“Bữa ăn tối cuối cùng.” Nguyễn Nam Chúc nói một câu như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh đúng là giống với “Bữa ăn tối cuối cùng”, vẽ tình cảnh một đoàn người ngồi bên một chiếc bàn dài tham gia bữa ăn tối, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện những người tham gia bữa ăn không phải mười hai môn đồ của Giê-su, mà là bọn họ. Không sai, chính là những người vào cánh cửa.

Có Nguyễn Nam Chúc, có Lâm Thu Thạch, có Đàm Tào Tào, họ ngồi cạnh chiếc bàn dài, hoặc cúi đầu ăn, hoặc nhỏ giọng nói chuyện với người khác.

Nếu chỉ như vậy cũng chẳng có gì, nhưng nhân vật trong tranh gần như đều không có mặt, Lâm Thu Thạch chỉ có thể nhận ra thân phận từ quần áo.

“Mặt của cô ta đã bị vẽ lên.” Nguyễn Nam Chúc chỉ một cô gái trong góc, “Cô ta hẳn là Tiểu Tố nhỉ.”

Lâm Thu Thạch cũng nhìn thấy giống như lời Nguyễn Nam Chúc, trong một góc của chiếc bàn, gương mặt của một cô gái đã bị vẽ lên, chỉ là trên mặt cô không phải sự vui vẻ thỏa mãn khi đang ăn, mà là sự sợ hãi không nói thành lời, dù chỉ thông qua bức tranh nhưng Lâm Thu Thạch có thể cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng đó.

Ngoại trừ bức tranh này ra không còn thứ gì khác đặc biệt nữa, sau khi Nguyễn Nam Chúc kiểm tra một vòng cũng không dám lãng phí thời gian, dẫn Lâm Thu Thạch ra khỏi căn phòng, tiện tay khóa lại khóa cửa.

Đàm Tào Tào thấy hai người họ đã ra vội vàng hỏi họ nhìn thấy gì bên trong.

“Một bức tranh.” Lâm Thu Thạch nói, “Một bức tranh chúng ta đang ăn bữa tối.” Cậu miêu tả lại về tình hình đặc biệt trong bức tranh, Đàm Tào Tào nghe xong nuốt nước bọt, run giọng nói, “Tiểu Tố đó thật sự đã bị nhét vào trong tranh?”

“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Có lẽ là như vậy, tôi vẫn muốn xuống tầng sáu xem.”

“Được.” Lâm Thu Thạch nói.

Tầng sáu là nơi tương đối đặc biệt, là phòng triển lãm tác phẩm chưa hoàn thành mà quản gia dặn dò bọn họ không được đi.

Ý nghĩa ngay ở cái tên, đó có lẽ là nơi đặt những tác phẩm chưa được hoàn thành. Nguyễn Nam Chúc rất nhanh đã tìm thấy gian phòng đó ở tầng sáu, dễ dàng mở khóa cửa, cùng Lâm Thu Thạch vào trong.

Trong phòng triển lãm tác phẩm chưa hoàn thành khá hơn một chút, ít ra cửa sổ không dùng vải đen che lại, đồng thời căn phòng vô cùng rộng rãi.

Trong đó đặt cơ man toàn là tranh, Lâm Thu Thạch tùy tiện xem vài bức, phát hiện đều có chỗ chưa hoàn thành, đa số trên tranh đều để trống một mảng.

Năng lực quan sát của Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn rất nhạy bén, ánh mắt hắn quét qua vài trăm bức tranh, rất nhanh đã tìm được thứ mình muốn, nhẹ giọng gọi Lâm Thu Thạch một tiếng: “Thu Thạch.”

Lâm Thu Thạch bước đến sau lưng Nguyễn Nam Chúc, nhìn thấy thứ thu hút Nguyễn Nam Chúc. Khi nhìn rõ bức tranh Nguyễn Nam Chúc chỉ ngón tay vào, Lâm Thu Thạch cảm thấy khí lạnh vọt dọc sống lưng, cậu trầm lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Đây là… phòng ngủ của tôi?”

“Đúng.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Là phòng của em.”

Cấu tạo giống hệt, thậm chí đến cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng giống, bức tranh trước mắt rõ ràng là vẽ phòng ngủ của Lâm Thu Thạch, cánh cửa căn phòng đang mở, trên sàn nhà tràn lan những vệt nước đọng nổi bật, y hệt tình hình đáng sợ lúc đó, chỉ là bức tranh này thiếu mất một bộ phận, bộ phận này gần với vị trí cánh cửa, cứ như là đặc biệt để lại vì Lâm Thu Thạch.

“Nếu đêm đó em không nhận ra Đàm Tào Tào đó là giả.” Nguyễn Nam Chúc nhìn bức tranh, dùng ngữ khí bình tĩnh thuật lại sự thật đáng sợ, “Có lẽ chỗ trống này đã bị em điền vào rồi.”

Lâm Thu Thạch: “……Ừ.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Bức tranh này thú vị đấy, cũng không biết có thể mang ra khỏi đây không.” Mặc dù hắn nói vậy, nhưng không có ý định động vào bức tranh, mà quay người nói, “Đi thôi, xem xong rồi.”

Lâm Thu Thạch nói: “Anh đã nhớ rõ hết tất cả bức tranh?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Đại khái.”

Đại khái của Nguyễn Nam Chúc căn bản là đã nhớ hết, quả nhiên, sau khi hắn và Lâm Thu Thạch ra khỏi căn phòng giải thích: “Nhớ hết cũng vô dụng, những cảnh trong các bức tranh bao gồm mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài, tránh không hết.”

Lâm Thu Thạch thở dài.

“Cẩn thận một chút thôi, vấn đề không lớn.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Dù sao cũng là cửa cấp thấp, điều kiện tử vong vẫn tương đối hà khắc.”

Đàm Tào Tào lẩm bẩm nói làm gì có chuyện hà khắc, nếu tối qua đổi lại là cô thì có lẽ cỏ trên mộ đã cao năm mét, trong lúc đó ai có thể bình tĩnh nhận biết tình hình bất thường xung quanh đây.

Nguyễn Nam Chúc liếc cô một cái, hiếm khi an ủi cô một câu, nói: “Cô đừng lo, nếu cô biến thành tranh……”

Đàm Tào Tào chớp chớp mắt nói: “Các anh sẽ cứu tôi ra chứ?”

Nguyễn Nam Chúc trả lời: “Chúng tôi nhất định sẽ nhớ di nguyện của cô mà sống để cô đi tương đối thanh thản.”

Đàm Tào Tào: “……” Không hề có cảm giác được an ủi cảm ơn.

Họ đã đi hai nơi, từ tầng trên xuống dưới đã chuẩn bị đến giờ ăn tối.

Mọi người xuất hiện trong phòng ăn bắt đầu dùng bữa, sau khi vào bữa, Lâm Thu Thạch phát hiện thiếu mất một người, chỉ có bảy người ngồi cạnh bàn.

“Còn một người nữa đâu?” Lâm Thu Thạch hỏi mọi người.

“Anh ta bảo anh ta khó chịu.” Có người trả lời, “Nghỉ ngơi trong phòng.”

Lâm Thu Thạch: “Bữa tối cũng không đến ăn?”

Người đó nói: “Tôi cũng không biết…… đợi chút nữa tôi đi xem.”

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng.

Lâu đài này quá lớn, tất cả mọi người đều ở nơi khác nhau cách tương đối xa, cũng chỉ có thời gian ăn cơm mới điểm danh, xem có xuất hiện tình hình gì không.

Người trả lời câu hỏi của Lâm Thu Thạch hình như có phần bất an, ăn một nửa đã vội vàng rời đi, vài phút sau vẻ mặt trắng bệch quay lại, run giọng nói: “Anh, anh ta biến mất rồi, cũng không có trong phòng.”

Mọi người nghe xong đều rơi vào trầm lặng.

“Tìm xung quanh chưa?” Lâm Thu Thạch nói, “Hành lang hoặc nhà vệ sinh……”

“Đã tìm rồi.” Người đó đáp, “Không có ai trả lời.”

Nguyễn Nam Chúc lau miệng: “Trong phòng có xuất hiện thêm thứ gì không, ví dụ như một bức tranh?”

Người đó nói: “……Cái này tôi không chú ý đến.”

“Đi cùng đi.” Nguyễn Nam Chúc nói.

Người đó cảm kích nhìn Nguyễn Nam Chúc mà gật gật đầu, xem ra anh ta cũng sợ muốn chết, không dám đi một mình nữa.

Một hàng người rời khỏi phòng ăn đến phòng của người mất tích, Lâm Thu Thạch vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi nước mưa tanh nồng làm người khác khó chịu. Không cần phải hỏi, chủ nhân của căn phòng này rất có khả năng đã trải qua chuyện giống với cậu, chỉ là vận may của người đó, không tốt bằng cậu

“Ở đây trước đó có lẽ đã treo một bức tranh.” Nguyễn Nam Chúc nhìn vách tường, “Bây giờ đã biến mất.”

“Biến mất là ý gì?” Có ví dụ của Tiểu Tố, mọi người đều bị ám ảnh, người nói chuyện sợ đến mình mẩy run lẩy bẩy, “Có phải Dương Tiệp……”

Dương Tiệp là tên của người đã mất tích.

“Chưa biết được.” Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, “Tìm lại đã.”

Mọi người lại tìm từ tầng trên đến tầng dưới, nhưng khắp mấy tầng lầu, họ cũng không phát hiện bức tranh nào thuộc về Dương Tiệp, đến ngày thứ hai, Lâm Thu Thạch vô tình nhìn từ cửa sổ ra ngoài, xuyên qua cửa sổ thấy hình như trong lùm cây đằng xa có thứ gì đó.

Cậu chạy đến lùm cây trước mặt, phát hiện ra sâu trong lùm cây đặt một bức tranh. Khung tranh màu đen quen thuộc đến vậy, thậm chí trên đó còn dính bùn tươi: Đây rõ ràng là khung tranh hôm qua Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đã chôn xuống đất.

Mà Dương Tiệp cũng đã được tìm thấy, anh ta xuất hiện tại bức tranh trong tay Lâm Thu Thạch, trong tranh anh ta và bụi cây dung hòa cùng nhau tạo thành một thể, vặn vẹo mà quái dị.

“Tìm thấy rồi.” Lâm Thu Thạch cầm bức tranh mang vào lâu đài.

“Huhuhu……” Đồng đội của Dương Tiệp vừa thấy bức tranh đã bắt đầu khóc, một người đàn ông cao to toàn thân run rẩy như điện giật, không ngừng lau nước mắt, “Có phải chúng ta sẽ chết ở đây, huhu, Có phải chúng ta sẽ chết ở đây……”

Tinh thần anh ta vừa sụp đổ làm những người khác cũng bắt đầu khóc theo, cả căn phòng biến thành tràn ngập tiếng khóc, Nguyễn Nam Chúc nghe đến mặt đen sì.

Lâm Thu Thạch cũng không biết phải làm sao để an ủi mấy người này, chỉ đành mặc bọn họ khóc, cuối cùng Đàm Tào Tào không chịu nổi nữa, chửi bậy một câu khóc cái rắm à, khóc mà giải quyết được vấn đề? Một tên đàn ông còn nhát gan hơn cô.

“Vậy cô nói phải làm sao!” Người đó nói, “Lại có người đã biến thành tranh rồi!”

“Tôi làm sao mà biết được.” Đàm Tào Tào rất không khách khí nói, “Tôi là mẹ anh à!”

Hiển nhiên tâm tình của Nguyễn Nam Chúc rất không tốt, đối mặt với đám người tinh thần không ổn định một câu cũng không nói, quay người bỏ đi. Lâm Thu Thạch và Đàm Tào Tào vội vàng theo sau hắn.

Đến khi đã đến phòng hắn, Nguyễn Nam Chúc mới nói: “Tôi nghi ngờ có nội gián.”

“Hả? Nghĩa là sao?” Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nghĩa ngay câu chữ, trong đội có người cố ý giết người.”

Lâm Thu Thạch Sững sờ: “Cố ý giết người?”

Nguyễn Nam Chúc rất bình tĩnh mà nói: “Khung tranh hướng trúng phòng em có thể là do người cố ý sắp đặt.”

Lâm Thu Thạch: “……”

Đàm Tào Tào vì câu nói của Nguyễn Nam Chúc mà run rẩy: “Nhưng chứng cứ thì sao…… làm sao anh đoán ra được?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Hiện giờ chỉ là phán đoán của tôi.” Hắn ngồi bên giường nhẹ giọng nói, “Vừa nãy tôi tìm thời gian đi xem nơi chúng ta đã chôn khung tranh, chỗ đó nhiều thêm một dãy vết chân, cỡ giày tầm 35, không phải của Đàm Tào Tào, cũng không phải bà chủ lâu đài.” Hắn nhắm mắt, hình như đang nhớ lại thứ gì đó, “Có người đã đào khung tranh lên…… Trong đoàn đội có tổng cộng năm nữ giới trừ đi Đàm Tào Tào và Tiểu Tố, còn lại ba người, hai người trong đó có đủ điều kiện để làm việc này.”

Lâm Thu Thạch nói: “Trong đó có phải có cô gái người mới trước đó đã đến tìm anh xin vào nhóm không?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Ừ.”

Lâm Thu Thạch: “Chẳng lẽ là cô ta......”

Nguyễn Nam Chúc: "Có khả năng." Hắn nói, "Hôm nay cô ta cũng khóc?"

"Đương nhiên rồi." Đàm Tào Tào ngán ngẩm nói, "Từ lúc bắt đầu đến đây ngày nào cô ta cũng khóc."

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng: "Trước tiên xem xét tình hình, dù sao cũng chỉ là phán đoán của tôi."

"Được." Lâm Thu Thạch nói, "Vậy hôm nay tôi ngủ cùng hai người vậy."

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Được

Buổi tối Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc ngủ trên chiếc giường êm ái rộng lớn, Đàm Tào Tào ở bên cạnh trải đệm nằm đất, cô đã quen với đãi ngộ của bản thân, vì thế hiện giờ cũng không bị bấp bênh về mặt tâm lý. Nằm đất tốt lắm nhé, Đàm Tào Tào ngủ dưới đất nghĩ, nghĩ muốn lăn đâu thì lăn, còn không lo chật chỗ, nằm dười đất tốt... mới thần kinh đó!! Cái tên Nguyễn Nam Chúc keo kiệt bủn xỉn!! Cô sẽ nhớ kĩ mối thù này! Hứ!

Lâm Thu Thạch trong lòng có tâm sự, mới đầu còn tưởng bản thân sẽ thức trắng đêm, nhưng nằm bên cạnh là một yêu tinh thuốc ngủ, cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lâm Thu Thạch ngủ một giấc đến sáng ngày thứ hai, sau khi mở mắt ra đã không nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc nằm bên cạnh nữa.

Hắn chạy đâu rồi? Lâm Thu Thạch ngồi dậy, nhìn thấy Đàm Tào Tào còn đang co thành một đống trong chăn khò khò ngủ say.

"Tào Tào." Lâm Thu Thạch gọi cô, "Cô có nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc không?"

Đàm Tào Tào mông lung mở mắt, mơ hồ nói: "Anh ấy biến mất rồi à?"

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp: "Vừa dậy đã không thấy đâu."

"Không biết được......" Đàm Tào Tào cũng có chút ngạc nhiên, "Không nhìn thấy."

Nguyễn Nam Chúc đã biến mất, đến tận khi thời gian ăn sáng Lâm Thu Thạch cũng không thấy bóng dáng hắn. Nếu như là người bình thường mất tích chỉ sợ phản ứng đầu tiên của Lâm Thu Thạch là người đó đã chết, nhưng Nguyễn Nam Chúc không phải người bình thường, vì thế Lâm Thu Thạch đang nghĩ có phải hắn đã đi làm việc gì.

Thế nhưng ăn xong bữa sáng Nguyễn Nam Chúc vẫn không xuất hiện, Lâm Thu Thạch bắt đầu trở nên sốt ruột.

"Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu." Đàm Tào Tào nói, "Có phải đã xảy ra chuyện......"

Lâm Thu Thạch chỉ biết an ủi cô: "Đừng vội, chúng ta tìm lại xem, Nguyễn Nam Chúc lợi hại như vậy khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì, vả lại tối qua anh ấy còn ngủ cùng tôi."

Đàm Tào Tào không nói gì, đôi lông mày cau chặt.

Họ tìm từng tầng một, từ tầng một tìm đến tầng bảy những vẫn không tìm thấy Nguyễn Nam Chúc.

Lúc này Đàm Tào Tào thật sự cuống lên, cô nói: "Hay anh ấy xảy ra chuyện thật rồi? Tối qua anh không nghe thấy động tĩnh gì sao?"

"Không có." Thính lực của Lâm Thu Thạch vẫn luôn nhạy bén, nếu có chuyện xảy ra cậu nhất định sẽ nghe thấy, nhưng hôm qua cậu ngủ một mạch đến sáng, động tĩnh gì cũng không biết.

"Chúng ta phải làm sao đây." Đàm Tào Tào phiền muộn nói.

"Chúng ta......xem những bức chân dung trên mấy tầng này đi." Giọng nói của Lâm Thu Thạch có chút khổ sở, "Trước tiên... phải xác nhận đã."

Đàm Tào Tào không nói nữa. Cô biết ý của Lâm Thu Thạch là gì, Lâm Thu Thạch sợ Nguyễn Nam Chúc đã biến thành tranh, nếu thật sự là vậy...... Đàm Tào Tào không còn nói nữa, theo Lâm Thu Thạch trong các tầng bắt đầu tỉ mỉ quan sát các bức tranh.

Hai người họ tìm hết cả ba tầng cũng không thấy bóng hình của Nguyễn Nam Chúc, cùng với lúc thở phào trong lòng càng hoang mang hơn.

Vì không tìm thấy Nguyễn Nam Chúc, vậy nên đến bữa trưa hai người họ chẳng có khẩu vị.

Đàm Tào Tào ảm đạm nói muốn quay về nghỉ ngơi một chút chiều lại tiếp tục tìm, Lâm Thu Thạch thấy tinh thần cô không được tốt gật gật đầu đồng ý.

Thế nhưng không ngờ hai người họ vừa mới về phòng đã nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang nằm trên giường ngủ bù, bộ dạng nhàn nhã đó làm sao cũng không nhìn ra đã gặp chuyện không may.

"Nguyễn Nam Chúc!!!" Đàm Tào Tào ngao ngao một tiếng, suýt nữa thét lên, "Anh đã đi đâu hả!! Hại bọn tôi tìm suốt!!"

Nguyễn Nam Chúc mở mắt, lười biếng ngáp một cái: "Có chút việc."

"Có việc gì? Sao anh không nói trước một tiếng..." Đàm Tào Tào nói, "Anh biết bọn tôi lo cho anh lắm không? Tìm cả một buổi chiều đó."

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi cũng không biết sẽ đi tìm lâu như vậy."

Đàm Tào Tào: "Hử? Rốt cuộc anh đã đi đâu?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Vào trong tranh."

Lời vừa nói ra Đàm Tào Tào lập tức im bặt, cô im lặng một lát mới thăm dò hỏi: "Trong tranh? Là cái loại trong tranh mà tôi nghĩ đến ấy hả?"

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Lâm Thu Thạch bàng hoàng nói: "Sao anh lại vào đó...... không phải khung tranh đó mất rồi sao......"

"Không." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúng ta đã hiểu nhầm một việc, Tiểu Tố đã chết, nhưng khung tranh vẫn còn, Dương Tiệp đã chết, khung tranh cũng như vậy không hề biến mất, hoặc nói cách khác, cái khung cũ đã khảm thành tranh sẽ xuất hiện khung tranh mới."

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Người hy vọng chúng ta chết đó đã dùng khung tranh mới." Hắn cười, "Cũng may bây giờ đã giải quyết ổn thỏa rồi."

Lâm Thu Thạch: "Nghĩa là gì......"

Nguyễn Nam Chúc: "Nghĩa trên mặt chữ, còn có, tôi phát hiện một mẩu gợi ý mới."

Quá nhiều tin tức làm Lâm Thu Thạch và Đàm Tào Tào tạm thời không thể hoàn toàn hiểu hết, mặt hai người ngơ ngẩn, hiển nhiên đầu đã bị quay đến tạm ngừng hoạt động.

Trông bộ dạng hai người họ, vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc ngược lại vô cùng từ bi, hắn nói: "Đừng vội, hai người có thể từ từ nghĩ."

Lâm Thu Thạch: "......" Đây là hắn đang rộng lượng đối với trí thông minh của họ sao.

Không, đây là từ ái và thương tiếc của một người cha, Đàm Tào Tào bi thương hiểu ra hàm nghĩa trong ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc.

Có lẽ Nguyễn Nam Chúc có thể nhìn ra đầu óc hai người họ vẫn rất rối rắm thông qua vẻ mặt, vậy là chỉ đành thở dài một hơi, ngồi dậy đơn giản thuật lại rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra sau khi Lâm Thu Thạch đã ngủ say, Nguyễn Nam Chúc lại tỉnh dậy lúc nửa đêm, sau khi tỉnh lại cảm giác trong phòng có gì đó không bình thường, sau đó xuống giường đến bên cạnh, phát hiện gần cửa sổ phòng mình vậy mà lại xuất hiện một khung tranh.

Khung tranh đó ẩn mình trong đêm tối, nếu không phải thị lực của Nguyễn Nam Chúc tốt chỉ sợ đã bỏ sót.

Trực giác nói với hắn khung tranh này có vấn đề nghiêm trọng, Nguyễn Nam Chúc vội vàng rời khỏi phòng, muốn lấy bức tranh đó xuống, khi hắn đang xuống tầng thì nhìn thấy một bóng người phụ nữ màu đen, đứng ở chân cầu thang nhìn hắn.

Nếu là người bình thường sợ đã bị dọa đến đơ người từ lâu, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã nhìn thấu những mảnh lưới này, hắn không những không sợ còn đối mắt với bà chủ mấy phút đồng hồ, đến khi bà chủ chủ động biến mất.

"Trời **!!" Nghe đến đây Đàm Tào Tào cuối cùng không nhịn được, cô nói, "Anh không sợ tí nào à? Cứ như vậy trừng mắt nhìn bà ta?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có gì phải sợ? Cô xem cuối cùng vẫn là bà ta đi trước."

Đàm Tào Tào: "......" Quỳ.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Sau đó bà ta lại xuất hiện thêm vài lần nữa, ban đầu tôi còn định nhanh chút để ra ngoài gỡ bức tranh xuống, nhưng cảm giác có chỗ bất thường." Hắn nói, "Tôi cảm giác bà ta muốn dồn tôi đến nơi nào đó."

Lâm Thu Thạch im lặng nghe.

"Lúc đó tôi nghĩ kĩ lại, phát hiện nơi bà ta xuất hiện đều là chân cầu thang, nhưng không tấn công tôi, có lẽ vì không muốn tôi xuống tầng?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Chỉ có duy nhất một nơi không xuất hiên là cửa ra vào, vì thế tôi đoán bà ta muốn dụ tôi ra ngoài."

"Bên ngoài là thế giới trong tranh?" Đàm Tào Tào nói: "Có phải như vậy không?"

"Gần giống vậy, này là nhờ vào Thu Thạch cung cấp thông tin cho tôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi phát hiện cảnh sắc bên ngoài đúng là bị ngược lại." Bên ngoài trời tối mịt, lại toàn là những lùm cây đen đúa, người bình thường làm sao phát hiện ra điều bất thường. Chẳng qua vì đã có trường hợp trước đó của Lâm Thu Thạch, nên Nguyễn Nam Chúc khi chuẩn bị ra ngoài đã quan sát lại một lượt, cuối cùng xác định cảnh sắc bên ngoài bị ngược.

"Tôi không ra đó, cứ ở trong nhà đợi một lúc." Nguyễn Nam Chúc phất tay, "Ai mà ngờ đợi lâu đến vậy."

"Anh dọa chết tôi mất thôi." Đàm Tào Tào đã biết được đáp án của Nguyễn Nam Chúc, nặng nề thở ra một hơi thật dài, nói: "Anh không biết tôi và Thu Thạch còn tưởng anh đã biến thành tranh."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

"Tôi không sao." Nguyễn Nam Chúc cười.

Mặc dù Nguyễn Nam Chúc miêu tả sự việc chỉ ngắn ngủi vài câu, nhưng Lâm Thu Thạch lại biết rõ sự nguy hiểm bên trong, ranh giới Nguyễn Nam Chúc ở lại hay bị rơi vào bẫy rời khỏi thế giới này cũng chỉ cách vài bước chân.

"Anh nói mẩu gợi ý mới tức là gì?" Lâm Thu Thạch tương đối để ý đến thứ này.

"À." Nguyễn Nam Chúc lấy từ trong túi quần ra một mảnh giấy.

Lâm Thu Thạch nhận lấy vừa nhìn, phát hiện trên mảnh giấy có một bài thơ nhỏ: Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm cảnh trên lầu nhìn ngươi. Vầng trăng trang trí trên cửa sổ của ngươi, ngươi trang trí cho giấc mơ của kẻ khác.

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Đây là......Gợi ý trong cánh cửa."

"Đúng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Mẩu gợi ý này tôi lấy được từ trên người của người khác."

"Người khác?" Đàm Tào Tào hỏi.

Nguyễn Nam Chúc: "Chính là người mới ngày đầu tiên đã muốn tìm tôi lập nhóm."

Tác giả có điều muốn nói:

Lâm Thu Thạch: Ngày thứ năm không gặp Chúc Manh mà thấy nhớ cô ấy quá.

Nguyễn Nam Chúc: Lâm? Thu? Thạch??

Lâm Thu Thạch nhỏ giọng lầm bầm: Tôi đùa thôi mà.