Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 45: Trở lại thế giới thật



Dựa theo lời nói của Nguyễn Nam Chúc, mặc dù là bị kéo vào bức họa, quỷ quái cũng không thể trực tiếp động thủ với bọn họ.

Nhưng nếu mặt trước là gương, mặt sau được khảm khung tranh, đặt giả thuyết mỗi một nhà WC đều có gương, vậy người tới nơi này đều đã từng bị đóng lên khung tranh rồi. Chỉ là không biết vì sao bà chủ kia cuối cùng lựa chọn Lâm Thu Thạch.

"Có vẻ là do vẻ ngoài." Nguyễn Nam Chúc thuận miệng nói,

"Cậu ta khá đáng yêu."

Đàm Tào Tào nghe vậy trừng mắt: "Tôi như thế này sao không bị kéo vào?"

Nguyễn Nam Chúc: "Cô đáng yêu?"

Đàm Tào Tào: "......" Nguyễn Nam Chúc, nếu nói lời này bên ngoài thế giới cửa thì anh chết chắc đấy.

Tóm lại, bên trong lâu đài cổ này tựa hồ ẩn giấu không ít khung tranh. Trở lại phòng ngủ chỉ một lúc mà Nguyễn Nam Chúc liên tục tìm ra mấy cái. Có một cái giấu ở gương bên phải, một cái giấu bên trong tủ đầu giường, Nguyễn Nam Chúc thậm chí còn từ trần nhà phát hiện một cái vách ngầm, vách ngầm kia chính là khung tranh, cũng khó trách lúc trước hắn lại trở thành đối tượng của bức họa.

Những hành động của Dương Mỹ Thụ đều được nữ chủ nhân lâu đài che giấu. Xem ra quỷ quái ở thế giới này thật sự có trí tuệ, hơn nữa trí tuệ còn không thấp.

Nguyễn Nam Chúc không khách khí gỡ xuống hết, đem toàn bộ khung tranh trong phòng ném ra ngoài. Gỡ xong còn đem chuyện này nói cho những người khác để bọn họ đi tìm rồi đem khung tranh vứt đi. Không biết có phải Lâm Thu Thạch ảo giác hay không, anh cảm thấy sáng sớm ngày hôm đó, nữ chủ nhân nhìn Nguyễn Nam Chúc bằng ánh mắt oán độc như hận không thể đem hắn lột da rút xương.

Không biết tên kia có cảm nhận được điều này không mà hắn vẫn vô cùng thoải mái, như thường ngày bình tĩnh thưởng thức món bò bít tết mỹ vị, không hề bị chút ảnh hưởng nào.

Mặc dù mọi người đều đã tìm kiếm khung tranh, nhưng vẫn có chút chậm trễ. Sáng sớm ngày hôm sau, lại có thêm một người nữa bị biến thành bức hoạ. Nguyễn Nam Chúc đi nhìn nhìn bức họa kia, sau đó lấy từ phía dưới tấm thảm một cái khung tranh. Lâm Thu Thạch cầm khung tranh thở dài: "Thế này cũng tính?"

Anh đem khung tranh ném qua bên cạnh, lắc đầu nói: "Thật là khó lòng phòng bị."

Nguyễn Nam Chúc: "Thật là khó lòng phòng bị, cho nên chúng ta phải mau chóng tìm ra chìa khóa."

Hắn nói: "Tôi cảm giác bà ấy càng ngày càng không kiêng nể gì."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Trực giác của Nguyễn Nam Chúc luôn rất chính xác. Vào đêm hôm đó, bà chủ lâu đài kia lại xuất hiện phía bên ngoài cửa sổ phòng họ.

Lẳng lặng trong đêm mưa, người phụ nữ mặc đồ đen đứng ở giữa khoản sân hoang vắng, mặc kệ nước mưa đọng trên người. Bà ta hơi hơi ngẩng đầu, hướng về phía Nguyễn Nam Chúc đang ngồi ở ban công, lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Nguyễn Nam Chúc ở bên ngoài hút thuốc, nhìn thấy người đàn bà cũng không có phản ứng gì, chỉ nói bằng biểu tình lạnh nhạt: "Bà ta đứng ở bên ngoài."

Lâm Thu Thạch đi tới bên cạnh hắn, cũng thấy được cảnh sắc bên ngoài.

Người bình thường thấy người đàn bà này sớm đã bỏ chạy mất dép, chỉ riêng mình Nguyễn Nam Chúc có thể cùng bà ta dửng dưng đối diện, không chút nào luống cuống. Cuối cùng, bà ta vẫn là biến mất trước.

"Anh không sợ?" Lâm Thu Thạch quay đầu hỏi hắn.

Nguyễn Nam Chúc nhả khói thuốc: "Có sợ hay không đều giống nhau."

Hắn đưa cho Lâm Thu Thạch một điếu.

Dù sao cũng là đang trong cửa, Lâm Thu Thạch nhận lấy, nhìn sắc trời đang tối dần:"Tiếp theo làm gì đây?"

Nguyễn Nam Chúc: "Chờ."

Hắn không nói lý do, cũng không bảo chờ cái gì, Lâm Thu Thạch cũng không hỏi. Anh yên lặng, một lúc sau cùng Nguyễn Nam Chúc xoay người vào phòng.

Đàm Tào Tào đã nằm trên mặt đất chổng mông ngủ từ lúc nào. Cô nàng này lúc trong cửa thật sự rất khác so với hình tượng ảnh hậu cao lãnh ở thế giới bên ngoài. Diện mạo không xuất chúng, tính cách cũng không cao lãnh, ngủ một giấc còn đặc biệt thích ở trên giường chổng mông, tư thế này thật sự rất khó coi. Không biết fan của cô thấy những cảnh tượng này sẽ nghĩ thế nào. Lâm Thu Thạch thuận tay đắp chăn cho cô, sau đó đến nằm bên cạnh Nguyễn Nam Chúc.

"Ngươi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại nhìn ngươi. Vầng trăng trang trí khung cửa sổ của ngươi nhưng ngươi lại trang trí giấc mộng người khác." Nguyễn Nam Chúc hỏi:"Có ý tưởng gì mới về bài thơ này không?"

Lâm Thu Thạch hơi làm trầm ngâm: "Chúng ta đứng ở lâu đài cổ xem tranh, người ở trên lầu đài cổ xem chúng ta, khung tranh trang trí cửa sổ của chúng ta, chúng ta trang trí giấc mộng của người khác......" Tờ giấy này viết cũng coi như rất rõ ràng, chỉ cần tự hỏi một chút là có thể hiểu rõ ràng đáp án. Nhưng anh hiện tại có điểm chần chừ, chữ "mộng" ở câu cuối cùng, rốt cuộc là chỉ việc người đàn bà trong mưa đem bọn họ biến thành bức họa, hay là chỉ cái gì khác?

"Tôi cảm thấy mộng là chỉ bức tranh trên lầu." Nguyễn Nam Chúc hơi nghiêng người nhìn Lâm Thu Thạch.

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương. Nếu là cùng với người khác, Lâm Thu Thạch có lẽ sẽ cảm thấy việc này không được tự nhiên. Nhưng đối với Nguyễn Nam Chúc, người đã từng dùng chung chăn gối, Lâm Thu Thạch lại không cảm thấy có vấn đề gì.

"Ý anh là bữa ăn tối cuối cùng?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Ừ" - Nguyễn Nam Chúc đáp.

Lâm Thu Thạch chớp chớp mắt: "Vậy chúng ta đem bức họa kia đi thiêu?"

Nguyễn Nam Chúc trầm mặc ba giây, phát hiện anh thật sự nghiêm túc, hắn nói: "Cậu không sợ?"

Lâm Thu Thạch: "Không phải còn có cậu sao, huống hồ nếu mộng của người phụ nữ thật sự là bức họa kia, chẳng lẽ chúng ta phải chờ bà ta hoàn thành bức họa?"

Nguyễn Nam Chúc: "Bà ta vĩnh viễn không có cơ hội hoàn thành bức họa."

Nghe được lời này, anh sửng sốt một lát, ngay sau đó liền hiểu ra ý tứ của hắn. Nữ chủ nhân thật sự không thể hoàn thành bản vẽ kia, bức họa tổng cộng có mười người, nghĩa là bà ta muốn đem mười người kéo vào khung tranh biến thành bức họa, nhưng căn cứ theo quy tắc bên trong cánh cửa sẽ không thể toàn diệt, vậy nên bức tranh của bà ta, mãi mãi thiếu một khuôn mặt —— bức tranh thật sự vĩnh viễn không có cách nào hoàn thành.

"Ngày mai lên lầu nhìn xem đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không thể ở đây mãi như vậy được, càng ngày càng nguy hiểm."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Suy đoán của Nguyễn Nam Chúc luôn rất chính xác bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, đoàn của bọn họ quả nhiên lại mất tích thêm một người. Mọi người không còn phản ứng quá lớn, có lẽ họ đã quen với việc này. Bức họa cuối cùng bị quản gia thu lại, Lâm Thu Thạch nhìn lão mang bức họa hướng lên lầu.

"Lão muốn đem bức họa kia đi đâu?" Lâm Thu Thạch có điểm tò mò.

Nguyễn Nam Chúc nhún nhún vai đáp: "Không biết, theo sau nhìn xem."

Sau khi bàn bạc xong, cả hai liền ăn ý buông dao nĩa đi ra ngoài, Đàm Tào Tào không rõ đã xảy ra chuyện gì, vừa ngậm nửa khối bánh mì vừa vội vã đuổi theo. Quản gia đi đến lầu sáu, mở cửa đi vào phòng tranh chưa hoàn thành sau một lúc liền ra ngoài.

Đám người Lâm Thu Thạch tránh ở chỗ ngoặt cầu thang thì thấy thân ảnh lão quản gia biến mất ngay trước mặt.

"Vào xem?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Thuần thục mở khóa, Nguyễn Nam Chúc mở cánh cửa phòng tranh chưa hoàn thành ra, lần này bọn họ đi vào, liền có một phát hiện mới.

"...... Này, đó là bức họa mới được đem lên sao?" Đàm Tào Tào nhìn bức tranh có chút sởn tóc gáy. Chỉ thấy bên trong phòng tranh, thật nhiều bức họa ban đầu có chỗ trống đều đã được lấp đầy. Tất cả các bức tranh đều là hình ảnh một người đàn bà trong mưa mặc đồ đen, bên cửa sổ, hành lang, cầu thang, thư phòng, thân ảnh của bà ta không chỗ nào là không có. Thậm chí xuất hiện trong bức họa của Tiểu Tố- người đã biến mất đầu tiên.

Mấy bức tranh này không rõ tại sao làm Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi... đau mắt. Nguyễn Nam Chúc nhìn mấy trăm bức họa này lại lâm vào tự hỏi, hắn chỉ chỉ xung quanh nói: "Tìm một chút."

Đàm Tào Tào từ lúc bắt đầu đã mang trạng thái mơ hồ, vẫn đang ăn bánh mì trong tay: "Tìm cái gì?"

"Tìm cửa." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cửa hẳn là nằm ở bức tranh."

"Thiệt hay giả?" Đàm Tào Tào tuy rằng có hơi hoài nghi, nhưng sau khi nghe từ Nguyễn Nam Chúc nói liền bắt đầu cùng hắn tìm kiếm những bức tranh nằm phía ngoài.

Ước chừng nửa giờ sau, Lâm Thu Thạch trong lúc đang tìm kiếm phía sau những bức tranh bị đè, rốt cuộc tìm được thứ cần tìm, hắn thấp thấp kêu một tiếng: "Tìm được rồi ——"

Đó là một bức tranh mới xem cảm thấy thật bình thường, bức tranh vẽ cảnh sắc bên trong lâu đài cổ, có điều cảnh sắc bên trong vô cùng đặc biệt —— một cánh cửa sắt màu đen.

Cánh cửa sắt màu đen được đặt khuất trong một góc phòng, nếu không nhìn kỹ rất dễ dàng bỏ qua. Nguyễn Nam Chúc cầm lấy bức họa, chắc chắn nói: "Đây là phía bên phải cầu thang lầu hai, đi, đi xem."

Ba người mang bức họa đi thẳng đến lầu hai, rất nhanh liền tìm tới nơi được vẽ trong bức tranh, chỉ là bức họa so với bên ngoài bất đồng. Vị trí của cửa sắt bên ngoài là một vách tường màu trắng, trên vách tường còn treo một bộ tranh phong cảnh bình thường.

Nguyễn Nam Chúc duỗi tay đem mấy bức họa kia xuống, phát hiện mặt sau bức họa thật sự có một cái chốt mở. Hắn thấy chốt mở, liền duỗi tay ấn một chút, kéo theo một loạt âm vang rất nhỏ. Vách tường trước mặt bọn họ nứt ra tạo khe hở lớn, một cánh cửa màu đen xuất hiện ở trước mặt ba người.

"Tìm được cửa rồi!" Đàm Tào Tào vô cùng vui vẻ, "Hiện tại chỉ còn cần chìa khóa......"

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau.

Nguyễn Nam Chúc: "Có làm hay không?"

Lâm Thu Thạch: "Đi thôi."

Đàm Tào Tào không rõ đoạn đối thoại giữa hai người họ có ý tứ gì, nhìn Nguyễn Nam Chúc từ trong túi móc ra cái bật lửa, nàng ngạc nhiên nói: "Hai người các người thật sự muốn đi......"

Nguyễn Nam Chúc: "Cô sợ thì ở chỗ này chờ."

Đàm Tào Tào nghĩ nghĩ một lúc cuối vẫn chọn đi cùng nhau. Nếu thật sự xảy ra chuyện, họ cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, người một nhà không phải nên ở cùng nhau hay sao?

Lâm Thu Thạch: "......" Ở cùng nhau?

Nguyễn Nam Chúc quả quyết đưa ra quyết định, ba người đi thẳng đến phòng vẽ tranh của nữ chủ nhân ở lầu bảy. Đương nhiên bọn họ không quên gõ cửa trước khi vào, ngộ nhỡ lúc đẩy cửa vào thấy nữ chủ nhân đang an vị ở bên trong thì thật xấu hổ.

Dường như ban ngày bà ta đều không vẽ tranh, chỉ có thời điểm buổi tối mới có thể tiếp tục. Nguyễn Nam Chúc không có bất kỳ động tác thừa nào, hắn dứt khoát đi đến bên cạnh bức tranh châm lửa, hành động liền mạch lưu loát như đã trải qua không biết bao nhiêu lần.

Đàm Tào Tào ở bên cạnh xem mà hãi hùng khiếp vía, cố dùng sức xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình.

Ngọn lửa dính vào trang giấy, nhanh chóng cắn nuốt bức họa trước mặt, nhưng lúc ngọn lửa lan ra, Lâm Thu Trạch nghe được một loại âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng người thét chói tai, lại hình như là tiếng kẽo kẹt của gỗ ẩm ướt sau khi bị lửa đốt cháy.

"Hai người có nghe gì không?" Lâm Thu Thạch không ôm hy vọng hỏi.

Quả nhiên, Nguyễn Nam Chúc cùng Đàm Tào Tào đều lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ cái gì cũng không thấy.

Bức tranh trước mặt nhanh chóng biến thành một đống tro tàn, bức tranh cuối cùng ở một góc cũng bị bật lửa, trên mặt đất phát ra một tiếng vang, giống như âm thanh vật gì bằng kim loại rơi xuống sàn nhà.

Lâm Thu Thạch cúi đầu liền nhìn thấy chìa khóa.

"A a a a!!!" Cùng lúc đó, dưới lầu truyền đến một tiếng gầm rú đầy giận dữ, âm thanh này khiến Lâm Thu Thạch lảo đảo suýt nữa không đứng vững, không cần nghĩ cũng biết âm thanh này khẳng định là của nữ chủ nhân tòa lâu đài.

"Đi mau!!" Nguyễn Nam Chúc bắt lấy chìa khóa liền xoay người chạy.

Lâm Thu Thạch cùng Đàm Tào Tào theo sát phía sau.

Bọn họ theo cầu thang chạy xuống, chưa tới lầu bốn đã thấy được biểu tình điên cuồng của nữ chủ nhân, thân hình của bà ta to lớn hơn rất nhiều, trong miệng phẫn nộ rít gào, ánh mắt tối om không che giấu được sự phẫn nộ cùng điên cuồng, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người là khung tranh trên tay phải bà ta, người đàn bà múa may khung tranh thật mạnh khiến người ta có cảm giác bất cứ lúc nào thứ đó cũng có thể đập lên đầu mình.

"Đi cửa bên hông cầu thang!" Nguyễn Nam Chúc đối với cấu tạo của lâu đài cổ đã vô cùng quen thuộc, thấy người phụ nữ mặc đồ đen lập tức thay đổi phương hướng.

Người đàn bà hướng về phía bọn họ mà chạy như điên, tứ chi bà ta không phối hợp múa may, tựa như một con động vật chân đốt thật lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, nháy mắt liền đến phía sau bọn họ.

Bước chân Lâm Thu Thạch không một phút dừng lại, vì chỉ cần dừng lại, khung tranh kia giống như sẽ lập tức đập lên người anh.

Bọn họ nhanh chóng xuống lầu bốn, Nguyễn Nam Chúc cũng không quay đầu lại: "Lâm Thu Thạch, cậu dụ bà ta rời đi, cho tôi một chút thời gian mở cửa ——"

Lâm Thu Thạch khẽ cắn môi: "Được!" Anh quay đầu lại phía sau nhìn thân hình người đàn bà thật lớn kia, không chút nghĩ ngợi cầm bức tranh treo trên tường ném về phía bà ta. Người đàn bà bị anh ném trúng, trong miệng phát ra thanh âm dữ tợn rít gào, nhào đến người vừa ném bức tranh vào mình.

Anh lắc mình né tránh, vừa lúc né tránh bà ta đã cầm khung tranh nhào đến trước mặt, anh thoáng liếc mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc rồi hướng tới lầu một chạy xuống.

Người phụ nữ quả nhiên đi theo Lâm Thu Thạch xuống lầu thang. Anh cảm thấy chính mình chưa bao giờ có sự bình tĩnh như vậy. Sau khi xác định bà mình ta bám theo mình, Lâm Thu Thạch nhanh chóng quay người hướng tới cầu thang ở phía khác rồi cắm đầu chạy lên. Nhiều thời gian như vậy khẳng định đã đủ cho Nguyễn Nam Chúc mở cửa sắt!

Quả nhiên, một lần nữa trở lại lầu hai, Lâm Thu Thạch thấy được cửa sắt đã được mở.

Cửa sắt bên trong tản ra ánh hào quang nhu hòa, như nói cho người bên trong cánh cửa rằng đây là con đường sống, Lâm Thu Thạch thở hổn hển, dùng hết sức lực cuối cùng hướng tới cửa mà chạy đến. Nhưng ở thời khắc sắp đi qua được cửa, anh lại cảm giác một đôi bàn tay to đang gắt gao bắt lấy cổ chân mình, đem Lâm Thu Thạch từ trong cửa kéo ra ngoài ——

Người đàn bà xuất hiện ở trước mặt, biểu tình dữ tợn, từ trên cao nhìn xuống, chân anh đã bị bà ta chộp vào trong tay, bà ta nâng tay phải lên, trong tay cầm khung ảnh thật mạnh đập xuống dưới.

Giờ khắc này, hô hấp Lâm Thu Thạch cơ hồ ngừng lại, hình ảnh trước mắt trở nên thong thả vô cùng, cảm giác trước khi chết như đèn kéo quân phảng phất, anh thậm chí có thể nhìn thấy sợi tóc màu đen của bà ta bay múa trong không khí......

Khung tranh đập xuống, Lâm Thu Thạch không tự chủ được nhắm mắt.

"A a a a!!!" Nhưng khung tranh lại không đập xuống người anh, thay vào đó là tiếng người đàn bà kêu thảm thiết. Anh mở mắt, phát hiện toàn thân mình đều ngâm trong máu, mà túi quần của anh chính là nơi máu phát ra, lúc này vẫn đang không ngừng cuồn cuộn toát ra máu tươi. Máu tươi này đối với người đàn bà kia tựa hồ là đồ vật có tính công kích, bà ta thậm chí buông khung tranh trong tay ra, bắt đầu lui về phía sau.

Lâm Thu Thạch không dám nghĩ rốt cuộc là chuyện như thế nào, xoay người vọt vào trong cửa. Thông qua ánh sáng mờ ảo của đường hầm, anh rốt cuộc cũng quay lại.

"Hô hô hô......" Lâm Thu Thạch ngồi ở trên giường, trên đầu đều là mồ hôi lạnh, anh dùng tay lau khô mồ hôi, đứng dậy đi ngoài phòng, gõ cửa phòng Nguyễn Nam Chúc.

Kẽo kẹt một tiếng, Nguyễn Nam Chúc xuất hiện ở cửa, hắn thấy Lâm Thu Thạch, biểu tình hơi hơi lo lắng: "Ra rồi à."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, trước khi ra cửa là một màn quá dọa người, hiện tại cả người anh không chỗ nào có sức lực: "Tại thời điểm tôi gần ra tới bị người đàn bà kia bắt được."

Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Không bị thương chứ?"

Lâm Thu Thạch lắc đầu: "Không có." Hắn có điểm nghi hoặc, "Tôi rõ ràng bị bà ta bắt được, nhưng giống như có thứ gì đã cứu tôi." Anh sờ sờ túi quần của mình cũng không phát hiện đồ vật kỳ quái gì, "Túi quần tràn ra rất nhiều máu tươi...... Cậu biết đó là cái gì không?"

Nguyễn Nam Chúc dựa vào bên cạnh cửa, lắc đầu ý bảo chính mình không biết: "Có thể đi ra là tốt rồi, quan tâm nhiều làm gì."

Lâm Thu Thạch câm nín, anh cảm thấy Nguyễn Nam Chúc có chuyện gì gạt mình. Đương nhiên, anh không dám nói như vậy trước mặt hắn, vì thế gật gật đầu xoay người rời đi.

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo bóng dáng anh, nói: "Buổi tối Đàm Tào Tào hẹn chúng ta ăn cơm."

"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Tôi đi tắm rửa lấy lại bình tĩnh một chút."

Buổi tối.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc xuất hiện ở phòng ăn được Đàm Tào Tào đặt riêng. Anh vốn dĩ cho rằng Đàm Tào Tào sẽ mời bọn họ ăn bò bít tết hay gì đó, không ngờ rằng cô lại quyết định chọn lẩu.

Lúc Lâm Thu Thạch đi vào liền thấy Đàm Tào Tào mặc áo thun, tay áo vén lên, một ngụm lẩu một ngụm bia, nhìn thấy bọn họ đến cũng không ngẩng đầu lên vẫy tay: "Mau mau mau tới, mẹ nó, ăn bò bít tết lâu như vậy, thật là thèm chết tôi."

Lâm Thu Thạch: "......" Sự tương phản này cũng quá lớn rồi đó.

Nguyễn Nam Chúc có vẻ như đã quen, đi đến bên cạnh Đàm Tào Tào ngồi xuống, nói: "Có thể chuyển khoản."

Đàm Táo Táo tức giận nói: "Tôi đâu nói sẽ không chuyển khoản, anh gấp cái gì chứ, mới vừa ra cửa, anh hoãn hai ngày không được sao."

Cô đem một ly bia ực ực nuốt xuống bụng: "Quá đã..."

Nhìn người trước mặt hoàn toàn không có cái giá của ảnh hậu, Lâm Thu Thạch trong lòng hoảng hốt, ở bên cạnh lẳng lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Đàm Tào Tào cùng Nguyễn Nam Chúc bắt đầu tán gẫu, mặc dù chủ đề phần lớn là cò kè mặc cả về giá cửa thứ tư. Lâm Thu Thạch thế mới biết để Nguyễn Nam Chúc đích thân dẫn đội qua cửa giá cả đều không hề rẻ, các cánh cửa trước cửa thứ tư đều là một cửa một trăm vạn, thiếu một phân cũng không được. Đến cánh cửa thứ năm bắt đầu tăng giá, tăng như thế nào, tăng ra sao đều tùy thuộc vào tâm tình của Nguyễn Nam Chúc. "Quan hệ chúng ta tốt như vậy, không thể giảm giá sao?" Đàm Tào Tào nói, "Tôi miễn cưỡng cũng xem như hội viên VIP mà?"

Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm nói: "Dù là anh em cũng phải rõ ràng."

Đàm Tào Tào: "Anh đúng là tham tiền." Hắn mất công tham tiền như vậy còn tỏ ra vẻ không dính khói lửa phàm tục. Báo hại trước kia cô còn tưởng Nguyễn Nam Chúc là một cao nhân không dính khói lửa nhân gian.

Hắn hơi thiếu kiên nhẫn: "Được hay không?"

Đàm Tào Tào bi thương móc di động ra chuẩn bị chuyển khoản.

Leng keng một tiếng, âm thanh được chuyển khoản vang lên, Lâm Thu Thạch móc di động ra phát hiện tài khoản bỗng nhiên có thêm hai mươi vạn, sắc mặt có chút chần chờ cùng mờ mịt: "Nguyễn ca......"

Nguyễn Nam Chúc vung tay lên: "Của cậu, Đàm Tào Tào mua mạng bằng tiền, cậu không lấy chính là khinh thường cô ta."

Đàm Tào Tào: "......" Tôi thật sự rất muốn được khinh thường a......

Lâm Thu Thạch đem tiền nhận lấy, mỗi ngành có một quy luật riêng, quả thật có một số việc lính mới như anh không nên xen vào. Ba người vừa từ trong "cửa" đi ra, đều có điểm mệt, đặc biệt là Lâm Thu Thạch lúc ra tới còn bị người phụ nữ bắt lấy một phen, tuy rằng không bị thương nhưng cũng đủ khủng bố.

Đàm Tào Tào ăn no rồi liền đi trước, lưu lại Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch.

"Mệt à?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.

"Hơi hơi." Lâm Thu Thạch trả lời.

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc, "Cũng không còn sớm nữa."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hai người liền từ tiệm lẩu đi ra ngoài, lúc này thời tiết vẫn còn rất nóng, cũng may mặt trời đã lặn, tiếng ve ầm ỉ cùng âm thanh xe cộ đông đúc ồn ào nhưng lại làm người ta cảm thấy an tâm. Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc trên đường cũng không nói chuyện, cứ thế đi thẳng về biệt thự, Nguyễn Nam Chúc mới nói với Lâm Thu Thạch một câu: "Nghỉ ngơi cho tốt."

"Anh cũng vậy." Lâm Thu Thạch cười cười.

Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này liền xoay người đi lên lầu, Lâm Thu Thạch ở phòng khách ngồi trong chốc lát.

Trình Thiên Lí vừa vặn đem Bánh Gối trở về, thấy Lâm Thu Thạch liền cao hứng chào hỏi: "Về rồi hả?"

Lâm Thu Thạch: "Đã trở lại."

"Không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn chứ?" Trình Thiên Lí vuốt mông Bánh Gối.

"Không có gì ngoài ý muốn." Lâm Thu Thạch bình tĩnh trả lời.

Trình Thiên Lí nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ là cảm thấy trạng thái của Lâm Thu Thạch có chút không đúng, cậu chàng bèn nói: "Anh có nơi nào không thoải mái sao?"

"Không thoải mái?" Lâm Thu Thạch lắc đầu, "Không có, chắc do có chút mệt mỏi."

Trình Thiên Lí cũng không nghĩ nhiều cái gì, liền dặn dò Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi cho tốt.

Lâm Thu Thạch hỏi: "Cậu thấy Hạt Dẻ không?"

"Không thấy, không biết đã chạy đi đâu nữa, chắc là ở trong phòng Nguyễn ca đó." Trình Thiên Lí nói, "Anh muốn đi xem thử không?" w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định không đi.

Trở về phòng ngủ, Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường một hồi lâu vẫn không thể ngủ, anh nhìn trần nhà, cuối cùng vẫn là không nhịn được tìm điện thoại nhắn cho Nguyễn Nam Chúc: Anh ngủ rồi sao?

Bên kia hồi lâu mới có trả lời: Không có, có việc?

Lâm Thu Thạch: Tôi có chút việc muốn hỏi anh.

Nguyễn Nam Chúc: Chuyện gì?

Lâm Thu Thạch nhìn màn hình di động gằn từng chữ một, hạ tâm huyết nhắn: Đồ vật trong túi quần tôi, là do anh thả vào?

Nguyễn Nam Chúc không đáp lời.

Lâm Thu Thạch: Đó là cái gì? Không thể nói cho tôi sao?

Nguyễn Nam Chúc: Đến phòng của tôi.

Lâm Thu Thạch có hơi cao hứng, đem điện thoại ném qua một bên, chạy tới phòng Nguyễn Nam Chúc, kết quả vừa mở cửa, liền thấy Nguyễn Nam Chúc vừa mới tắm ra, trên người độc nhất một chiếc khăn tắm quấn quanh, tóc hắn vẫn còn ướt, mấy giọt nước đọng trên tóc, bọt nước theo xương quai xanh của hắn chảy xuống khuôn ngực rắn chắc, trông hắn xinh đẹp như một nam nhân ngư.

"Ngồi." Nguyễn Nam Chúc dương dương cằm.

Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh hắn trên sô pha.

Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ không định nói, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Lâm Thu Thạch, hắn tùy tay cầm lấy khăn lông, xoa xoa tóc: "Đúng vậy, đồ vật là tôi bỏ vào."

Lâm Thu Thạch trực tiếp hỏi: "Vậy sao anh lại gạt tôi?"

Nguyễn Nam Chúc: "Cậu nói thẳng như vậy?"

Lâm Thu Thạch có điểm không thể hiểu được: "Cái gì mà thẳng hay không thẳng? Việc này rõ ràng là anh làm?"

Nguyễn Nam Chúc trên cao nhìn xuống Lâm Thu Thạch, biểu tình có điểm kỳ quái: "Cậu không nghĩ tới trường hợp tôi cố ý hại cậu?"

Lâm Thu Thạch thành thành thật thật lắc đầu: "Không có nghĩ tới."

Nguyễn Nam Chúc: "......" Lâm Thu Thạch, cậu như thế nào lại đáng yêu như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: "Ta thích khi dễ người thành thật" (xoa tay kiểu hèn mọn)

Lâm Thu Thạch: "????"

Lâm Thu Thạch mới đi vào bốn cửa, vẫn là lính mới thôi, không cần tổng hợp kinh nghiệm.

————————

Note: Tuy công nhỏ tuổi hơn thụ nhưng do cảm giác và tình huống truyện nên mình xin phép được edit là công sẽ kêu thụ bằng cậu thay vì anh và ngược lại.