Tư Ý Tinh Thần

Chương 14



“Giám đốc, có bưu kiện của cô, gửi từ Mỹ.”

Cô nhẹ nhàng ném điện thoại xuống giường, lấy ra một chiếc váy ngủ bằng sa tanh từ trong vali của mình. 

“Giám đốc, có bưu kiện của cô, gửi từ Mỹ.”

Chú rể: Đinh Tinh Thần. Đinh Tinh Thần đưa tay ra ôm cô vào lòng. Trợ lý Tiểu Mộng là thực tập sinh vừa tốt nghiệp năm nay. Cô ấy nhìn Thiệu Tư Ý nháy mắt: “Chị Ý, ai vậy? Gói khéo như vậy? Người theo đuổi chị ở Mỹ sao?”

Ngay khi Thiệu Tư Ý hạ cánh, cô đã bị Vu Tiểu Văn mắng mỏ. 

Đinh Tinh Thần siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gặng hỏi từng chữ: “Em dựa vào đâu mà nói anh không phải là một người chồng tốt?” Đinh Tinh Thần nghiêm túc lắc đầu: “Em xem, anh cho em đến xem một lễ cưới thật đây, đúng chưa?” Thiệu Tư Ý liếc xéo cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Đừng hỏi, mau sắp xếp lịch trình đi.”

Thiệu Tư Ý bị lệch múi giờ. 

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong công ty chỉ có văn phòng của Thiệu Tư Ý là sáng đèn. 

Cho dù có lỗi với ai, cô cũng không quan tâm nữa!Đinh Tinh Thần cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Anh không có.” Tiểu Mộng lè lưỡi, miễn cưỡng đặt bưu kiện lên bàn rồi đi ra ngoài. 

“Thiệu Tư Ý! Đồ nói dối! Vậy mà cậu lại tự mình đi rồi!”



“Cho dù bây giờ tôi quay lại quỳ trước mặt cô ấy với chiếc nhẫn thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý.” Cô bắt đầu tự hỏi câu hỏi mình có thực sự bị bệnh tâm thần hay không.Chúc Vân Gia vẫn cảm thấy làm việc này không an toàn lắm, cược lớn quá rồi… Dám tự lấy đá đập vào chân mình… Thiệu Tư Ý liếc nhìn bưu kiện, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính. 

Thiệu Tư Ý ngồi ở ghế khách mời, nói nhỏ: “Anh lừa em?”

Ngay khi Thiệu Tư Ý hạ cánh, cô đã bị Vu Tiểu Văn mắng mỏ. Khi môi của Đinh Tinh Thần chạm vào môi cô, cả người Thiệu Tư Ý run rẩy… Chiếc vòng tay rơi trên bàn phím, còn có chút gì đó vướng víu.

Cô cầm một tách cà phê đứng dựa vào cửa sổ. 

Đôi mắt Thiệu Tư Ý mở to, cô vô thức nắm lấy cổ tay áo của Đinh Tinh Thần. 

“Anh còn ngụy biện?” Cô nhướng mày. 

Đinh Tinh Thần sửng sốt, sau đó đẩy Thiệu Tư Ý ra. 

“Anh điên rồi à?” Cô nghiến răng nghiến lợi. 

Đinh Tinh Thần cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Anh không có.” Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong công ty chỉ có văn phòng của Thiệu Tư Ý là sáng đèn. 



Cô rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như người say. Cô cầm một tách cà phê đứng dựa vào cửa sổ. 

Đinh Tinh Thần nheo mắt nhìn thiệp mời vừa viết. 

“…Sao? Anh cố tình gọi em đến, cũng không từ chối đến khách sạn tìm em, trong lòng không hiểu rõ sao?” 

Vừa quay đầu đã thấy bưu kiện được gói cẩn thận kia. 

Chiếc vòng tay rơi trên bàn phím, còn có chút gì đó vướng víu.

“Tinh Thần… Đinh Tinh Thần…” Cô lẩm bẩm tên anh hết lần này đến lần khác. 

Thiệu Tư Ý nghiêng đầu cười rồi đóng cửa lại. Thiệu Tư Ý mím môi, uống cà phê xong thì mở nó ra. 

Đinh Tinh Thần sửng sốt, sau đó đẩy Thiệu Tư Ý ra. 

Lúc này, một người đàn ông giống một chú rể hơn Đinh Tinh Thần từ đằng xa bước đến. Không ngờ anh lái xe đưa cô đến hôn lễ thật. 

Anh hơi nhíu mày: “Em đây là có ý gì?” 

Tám năm rồi, cô chưa từng ngồi cạnh anh ở vị trí này. Lần cuối cùng.Một tấm thiệp trắng rơi ra ngoài.



# Anh hơi nhíu mày: “Em đây là có ý gì?” Bên trên thắt nơ con bướm. 

“Giám đốc, có bưu kiện của cô, gửi từ Mỹ.”



“Anh nên đi rồi.” Thiệu Tư Ý vươn tay đánh thức Đinh Tinh Thần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày anh kết hôn.” Xin trân trọng kính mời cô Thiệu Tư Ý đến dự buổi lễ. 

Nhưng khóe miệng anh vẫn luôn nở nụ cười. 

Nhưng khóe miệng anh vẫn luôn nở nụ cười. 

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria# Chú rể: Đinh Tinh Thần. 

Thiệu Tư Ý cho rằng Đinh Tinh Thần là một kẻ điên. 

Dịch: Tiểu Thanh

“Tinh Thần… Đinh Tinh Thần…” Cô lẩm bẩm tên anh hết lần này đến lần khác. Cô dâu: Chúc Vân Gia. 

Dịch: Tiểu Thanh

Đinh Tinh Thần mặc áo khoác vào, giơ tay xem đồng hồ: “Dậy đi, chờ một lúc nữa là không kịp rồi…”Nếu anh nhớ không lầm, lần gặp một năm trước khi về nước, Thiệu Tư Ý vẫn thản nhiên ngồi đối diện anh, bình tĩnh uống nửa ly rượu rồi rời đi.# 

Xin trân trọng kính mời cô Thiệu Tư Ý đến dự buổi lễ. 

Thiệu Tư Ý liếc nhìn bưu kiện, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính. 

Thiệu Tư Ý cảm thấy bệnh ảo giác của cô càng nghiêm trọng hơn rồi… # 



Một tấm thiệp trắng rơi ra ngoài.Cô cầm một tách cà phê đứng dựa vào cửa sổ. Khách sạn Mỹ. 

Đinh Tinh Thần dứt khoát đứng dậy, anh chậm rãi đi tắm, sau đó vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi: “Không phải em đến dự lễ sao? Đứng dậy thay quần áo đi? Anh đưa em đến đó.”

Dịch: Tiểu ThanhNgay khi Thiệu Tư Ý hạ cánh, cô đã bị Vu Tiểu Văn mắng mỏ. 



Đinh Tinh Thần dứt khoát đứng dậy, anh chậm rãi đi tắm, sau đó vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi: “Không phải em đến dự lễ sao? Đứng dậy thay quần áo đi? Anh đưa em đến đó.”

Một chữ cũng không nói. “Thiệu Tư Ý! Đồ nói dối! Vậy mà cậu lại tự mình đi rồi!”

#

Chú rể: Đinh Tinh Thần. Cô nhẹ nhàng ném điện thoại xuống giường, lấy ra một chiếc váy ngủ bằng sa tanh từ trong vali của mình. 

Thiệu Tư Ý liếc nhìn bưu kiện, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính. 

“Nhưng anh vẫn đến, Tinh Thần, như vậy không phải là người chồng tốt nha.”Lúc này, một người đàn ông giống một chú rể hơn Đinh Tinh Thần từ đằng xa bước đến. Anh ta cũng đưa tay về phía Thiệu Tư Ý: “Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay tôi mới được nhìn thấy người thật.” “Ding dong…” Chuông cửa vang lên. 

Tiểu Mộng lè lưỡi, miễn cưỡng đặt bưu kiện lên bàn rồi đi ra ngoài. 

Thiệu Tư Ý cau mày, đau đầu khiến cô tưởng mình sinh ra ảo giác. Thiệu Tư Ý vuốt tóc, ra mở cửa. 

Đinh Tinh Thần buộc nơ cho tấm thiệp, lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ không để cô ấy gả cho người khác.”

Vừa quay đầu đã thấy bưu kiện được gói cẩn thận kia. # 

Ngay khi Thiệu Tư Ý hạ cánh, cô đã bị Vu Tiểu Văn mắng mỏ. 

Cô nhẹ nhàng ném điện thoại xuống giường, lấy ra một chiếc váy ngủ bằng sa tanh từ trong vali của mình. “Tinh Thần.” Cô thì thầm gọi, tay quấn lấy cổ anh. 

Vẻ mặt của Thiệu Tư Ý thay đổi. Cô quay lại nhìn Đinh Tinh Thần…  

#Đinh Tinh Thần dứt khoát đứng dậy, anh chậm rãi đi tắm, sau đó vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi: “Không phải em đến dự lễ sao? Đứng dậy thay quần áo đi? Anh đưa em đến đó.”Đinh Tinh Thần sửng sốt, sau đó đẩy Thiệu Tư Ý ra. 

“Nhưng… nhưng chuyện này cũng…” Chúc Vân Gia lo lắng: “Tinh Thần, cậu cứ về tìm cô ấy là được mà…”

Chúc Vân Gia vẫn cảm thấy làm việc này không an toàn lắm, cược lớn quá rồi… Dám tự lấy đá đập vào chân mình… 

Cô rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như người say. 

Đinh Tinh Thần mặc áo khoác vào, giơ tay xem đồng hồ: “Dậy đi, chờ một lúc nữa là không kịp rồi…”Đinh Tinh Thần nghiêm túc lắc đầu: “Em xem, anh cho em đến xem một lễ cưới thật đây, đúng chưa?” Anh hơi nhíu mày: “Em đây là có ý gì?” 

Thiệu Tư Ý nghiêng đầu cười rồi đóng cửa lại. 

Cô ấy mặc một chiếc váy cưới trắng như tuyết, đứng trên bãi cỏ, mỉm cười với Thiệu Tư Ý: “Tinh Thần, cô ấy đến thật à?” Chúc Vân Gia ngạc nhiên nói, bước đến nắm tay Thiệu Tư Ý: “Xin chào, tôi là Chúc Vân Gia, bạn học của Đinh Tinh Thần.” 

“Giám đốc, có bưu kiện của cô, gửi từ Mỹ.”Nếu anh nhớ không lầm, lần gặp một năm trước khi về nước, Thiệu Tư Ý vẫn thản nhiên ngồi đối diện anh, bình tĩnh uống nửa ly rượu rồi rời đi.

Bên trên thắt nơ con bướm. 

“Ít nhất cũng phải tự mình trải nghiệm mới có thể xác định xem anh có thể làm một người chồng tốt hay không chứ.”“Anh điên rồi à?” Cô nghiến răng nghiến lợi. Thiệu Tư Ý ngồi ở ghế khách mời, nói nhỏ: “Anh lừa em?”Thiệu Tư Ý nghiêng đầu cười rồi đóng cửa lại. 

Khách sạn Mỹ. 

Tám năm rồi, cô chưa từng ngồi cạnh anh ở vị trí này. Cô vẫn đi chân trần, bước đi nhẹ nhàng.

“Đinh Tinh Thần!” Thiệu Tư Ý nghiến răng. 

Cô bắt đầu tự hỏi câu hỏi mình có thực sự bị bệnh tâm thần hay không.

“Vậy thì… nếu cô ấy cũng tức giận sau đó kết hôn với người khác, cậu sẽ làm gì? Kế hoạch này của hai người không phải sẽ vỡ tan tành hay sao?”“…Sao? Anh cố tình gọi em đến, cũng không từ chối đến khách sạn tìm em, trong lòng không hiểu rõ sao?” 

Thiệu Tư Ý vuốt tóc, ra mở cửa. 

Đinh Tinh Thần ngồi xuống, nói khẽ: “Chết tiệt, em đừng có làm vậy với anh, em không biết anh sắp kết hôn rồi à?”

“…Sao? Anh cố tình gọi em đến, cũng không từ chối đến khách sạn tìm em, trong lòng không hiểu rõ sao?” “Ít nhất cũng phải tự mình trải nghiệm mới có thể xác định xem anh có thể làm một người chồng tốt hay không chứ.”Thiệu Tư Ý ngẩn người rồi ngồi xuống cạnh Đinh Tinh Thần, dựa vào ghế sô pha. 

Không ngờ anh lái xe đưa cô đến hôn lễ thật. 

Xin trân trọng kính mời cô Thiệu Tư Ý đến dự buổi lễ. 

Cô dâu là người Trung Quốc. 

Cô bắt đầu tự hỏi câu hỏi mình có thực sự bị bệnh tâm thần hay không.Tám năm rồi, cô chưa từng ngồi cạnh anh ở vị trí này. 

Khi môi của Đinh Tinh Thần chạm vào môi cô, cả người Thiệu Tư Ý run rẩy… 

Tám năm rồi, cô chưa từng ngồi cạnh anh ở vị trí này. 

Đôi mắt Thiệu Tư Ý mở to, cô vô thức nắm lấy cổ tay áo của Đinh Tinh Thần. “Em biết.” Thiệu Tư Ý mím môi cười nhẹ. 

Văn Húc nháy mắt với cô ấy: “Anh không dám quản, đây là tự tin của Đinh Tinh Thần.”

Cô dâu là người Trung Quốc. Cô rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như người say. 

Khi môi của Đinh Tinh Thần chạm vào môi cô, cả người Thiệu Tư Ý run rẩy… 

Thiệu Tư Ý ngồi ở ghế khách mời, nói nhỏ: “Anh lừa em?”

Đinh Tinh Thần buộc nơ cho tấm thiệp, lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ không để cô ấy gả cho người khác.”Đinh Tinh Thần ngồi xuống, nói khẽ: “Chết tiệt, em đừng có làm vậy với anh, em không biết anh sắp kết hôn rồi à?”Thiệu Tư Ý nghiêng đầu cười rồi đóng cửa lại. “Nhưng anh vẫn đến, Tinh Thần, như vậy không phải là người chồng tốt nha.”

“Tinh Thần.” Cô thì thầm gọi, tay quấn lấy cổ anh. 

Thiệu Tư Ý mím môi, uống cà phê xong thì mở nó ra. Cô rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như người say. Cô dâu là người Trung Quốc. Đinh Tinh Thần siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gặng hỏi từng chữ: “Em dựa vào đâu mà nói anh không phải là một người chồng tốt?” 

“…Sao? Anh cố tình gọi em đến, cũng không từ chối đến khách sạn tìm em, trong lòng không hiểu rõ sao?” 

Thiệu Tư Ý mím môi, uống cà phê xong thì mở nó ra. 

Đinh Tinh Thần đưa tay ra ôm cô vào lòng. 

“Tinh Thần… Đinh Tinh Thần…” Cô lẩm bẩm tên anh hết lần này đến lần khác. Khi thức dậy, cô không biết đó là ngày hay đêm, nhưng cô nhớ rõ Đinh Tinh Thần sắp kết hôn. Thiệu Tư Ý chỉ cười.

Beta: Hy, KimH, Sherlyn



Một chữ cũng không nói. 

“Nhưng anh vẫn đến, Tinh Thần, như vậy không phải là người chồng tốt nha.”

Một chữ cũng không nói. 

Bên trên thắt nơ con bướm. Lần cuối cùng.

“Nhưng anh vẫn đến, Tinh Thần, như vậy không phải là người chồng tốt nha.”

“Ding dong…” Chuông cửa vang lên. 

Một tấm thiệp trắng rơi ra ngoài.Cô chỉ tùy hứng như vậy lần cuối cùng… 

Văn Húc nháy mắt với cô ấy: “Anh không dám quản, đây là tự tin của Đinh Tinh Thần.”

Cho dù có lỗi với ai, cô cũng không quan tâm nữa!



“Vậy thì… nếu cô ấy cũng tức giận sau đó kết hôn với người khác, cậu sẽ làm gì? Kế hoạch này của hai người không phải sẽ vỡ tan tành hay sao?”

Đinh Tinh Thần đưa tay ra ôm cô vào lòng. Đôi mắt Thiệu Tư Ý mở to, cô vô thức nắm lấy cổ tay áo của Đinh Tinh Thần. Đinh Tinh Thần nheo mắt nhìn thiệp mời vừa viết. #

Thiệu Tư Ý cau mày, đau đầu khiến cô tưởng mình sinh ra ảo giác. 

Khi môi của Đinh Tinh Thần chạm vào môi cô, cả người Thiệu Tư Ý run rẩy… 

Đinh Tinh Thần mặc áo khoác vào, giơ tay xem đồng hồ: “Dậy đi, chờ một lúc nữa là không kịp rồi…”

“Ít nhất cũng phải tự mình trải nghiệm mới có thể xác định xem anh có thể làm một người chồng tốt hay không chứ.”

Anh ta cũng đưa tay về phía Thiệu Tư Ý: “Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay tôi mới được nhìn thấy người thật.” # “Tinh Thần… Đinh Tinh Thần…” Cô lẩm bẩm tên anh hết lần này đến lần khác. 

Beta: Hy, KimH, Sherlyn

“Vậy thì… nếu cô ấy cũng tức giận sau đó kết hôn với người khác, cậu sẽ làm gì? Kế hoạch này của hai người không phải sẽ vỡ tan tành hay sao?”

Dường như chỉ có lúc này, anh mới vĩnh viễn thuộc về mình. 

Văn Húc gật đầu: “Mấy năm nay tôi nghe cậu nói cũng thấy cô gái này không đơn giản.” 

“Em biết.” Thiệu Tư Ý mím môi cười nhẹ. 

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong công ty chỉ có văn phòng của Thiệu Tư Ý là sáng đèn. # 

Cô rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng đôi mắt lại đỏ hoe như người say. 

Thiệu Tư Ý bị lệch múi giờ. 

Trợ lý Tiểu Mộng là thực tập sinh vừa tốt nghiệp năm nay. Cô ấy nhìn Thiệu Tư Ý nháy mắt: “Chị Ý, ai vậy? Gói khéo như vậy? Người theo đuổi chị ở Mỹ sao?”

Thiệu Tư Ý cho rằng Đinh Tinh Thần là một kẻ điên. Thiệu Tư Ý vuốt tóc, ra mở cửa. Giọng của anh dịu dàng tựa như lúc anh vẫn còn là một thiếu niên: “Thiệu Tư Ý, anh thấy lời em nói tối qua không đúng.”Khi thức dậy, cô không biết đó là ngày hay đêm, nhưng cô nhớ rõ Đinh Tinh Thần sắp kết hôn. 

“Anh nên đi rồi.” Thiệu Tư Ý vươn tay đánh thức Đinh Tinh Thần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày anh kết hôn.” 

Vẻ mặt của Thiệu Tư Ý thay đổi. Cô quay lại nhìn Đinh Tinh Thần…  

Đinh Tinh Thần mặc áo khoác vào, giơ tay xem đồng hồ: “Dậy đi, chờ một lúc nữa là không kịp rồi…”

Anh hơi nhíu mày: “Em đây là có ý gì?” # Đinh Tinh Thần dứt khoát đứng dậy, anh chậm rãi đi tắm, sau đó vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi: “Không phải em đến dự lễ sao? Đứng dậy thay quần áo đi? Anh đưa em đến đó.”

Nếu anh nhớ không lầm, lần gặp một năm trước khi về nước, Thiệu Tư Ý vẫn thản nhiên ngồi đối diện anh, bình tĩnh uống nửa ly rượu rồi rời đi.

# Thiệu Tư Ý cau mày, đau đầu khiến cô tưởng mình sinh ra ảo giác. 

Giọng của anh dịu dàng tựa như lúc anh vẫn còn là một thiếu niên: “Thiệu Tư Ý, anh thấy lời em nói tối qua không đúng.”

“Anh điên rồi à?” Cô nghiến răng nghiến lợi. 

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria

Khách sạn Mỹ. 

Khách sạn Mỹ. Đinh Tinh Thần mặc áo khoác vào, giơ tay xem đồng hồ: “Dậy đi, chờ một lúc nữa là không kịp rồi…”

Vừa quay đầu đã thấy bưu kiện được gói cẩn thận kia. 



Chúc Vân Gia cau mày, nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đang viết thiệp mời, lẩm bẩm: “Hai người thật sự muốn làm như vậy à? Nếu cô ấy không đến thì sao?”

“Nhưng… nhưng chuyện này cũng…” Chúc Vân Gia lo lắng: “Tinh Thần, cậu cứ về tìm cô ấy là được mà…”Thiệu Tư Ý cho rằng Đinh Tinh Thần là một kẻ điên. 



Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong công ty chỉ có văn phòng của Thiệu Tư Ý là sáng đèn. Không ngờ anh lái xe đưa cô đến hôn lễ thật. 

Giọng của anh dịu dàng tựa như lúc anh vẫn còn là một thiếu niên: “Thiệu Tư Ý, anh thấy lời em nói tối qua không đúng.”

Đinh Tinh Thần nheo mắt nhìn thiệp mời vừa viết. Đinh Tinh Thần sửng sốt, sau đó đẩy Thiệu Tư Ý ra. Cô dâu là người Trung Quốc. 

Thiệu Tư Ý mím môi, uống cà phê xong thì mở nó ra. 

Lần cuối cùng.

Thiệu Tư Ý ngẩn người rồi ngồi xuống cạnh Đinh Tinh Thần, dựa vào ghế sô pha. Cô ấy mặc một chiếc váy cưới trắng như tuyết, đứng trên bãi cỏ, mỉm cười với Thiệu Tư Ý: “Tinh Thần, cô ấy đến thật à?” Chúc Vân Gia ngạc nhiên nói, bước đến nắm tay Thiệu Tư Ý: “Xin chào, tôi là Chúc Vân Gia, bạn học của Đinh Tinh Thần.” 

Thiệu Tư Ý liếc nhìn bưu kiện, ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính. Vẻ mặt của Thiệu Tư Ý thay đổi. Cô quay lại nhìn Đinh Tinh Thần…  

Cô cầm một tách cà phê đứng dựa vào cửa sổ. 

Thiệu Tư Ý cau mày, đau đầu khiến cô tưởng mình sinh ra ảo giác. 

Đinh Tinh Thần siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gặng hỏi từng chữ: “Em dựa vào đâu mà nói anh không phải là một người chồng tốt?” Thiệu Tư Ý cảm thấy bệnh ảo giác của cô càng nghiêm trọng hơn rồi… Nhưng khóe miệng anh vẫn luôn nở nụ cười. 

Chương 14



“Cho dù bây giờ tôi quay lại quỳ trước mặt cô ấy với chiếc nhẫn thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý.” 

“Thiệu Tư Ý! Đồ nói dối! Vậy mà cậu lại tự mình đi rồi!”Cô cầm một tách cà phê đứng dựa vào cửa sổ. Lúc này, một người đàn ông giống một chú rể hơn Đinh Tinh Thần từ đằng xa bước đến. 

Cho dù có lỗi với ai, cô cũng không quan tâm nữa!Anh ta cũng đưa tay về phía Thiệu Tư Ý: “Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay tôi mới được nhìn thấy người thật.” 



Thiệu Tư Ý cảm thấy bệnh ảo giác của cô càng nghiêm trọng hơn rồi… 

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong công ty chỉ có văn phòng của Thiệu Tư Ý là sáng đèn. 

Cô bắt đầu tự hỏi câu hỏi mình có thực sự bị bệnh tâm thần hay không.

Bên trên thắt nơ con bướm. 

“Tinh Thần.” Cô thì thầm gọi, tay quấn lấy cổ anh. “Tôi là Văn Húc, cũng là bạn học của Tinh Thần. Nào, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là vợ tôi, Chúc Vân Gia.”

Dường như chỉ có lúc này, anh mới vĩnh viễn thuộc về mình. Đôi mắt Thiệu Tư Ý mở to, cô vô thức nắm lấy cổ tay áo của Đinh Tinh Thần. 

Đinh Tinh Thần đưa tay ra ôm cô vào lòng. 

“Thiệu Tư Ý! Đồ nói dối! Vậy mà cậu lại tự mình đi rồi!”Anh hơi nhướng mày, vòng tay qua eo Thiệu Tư Ý: “Xin chúc mừng hai người, chúc mừng đám cưới.”

Văn Húc nháy mắt với cô ấy: “Anh không dám quản, đây là tự tin của Đinh Tinh Thần.”#

Cho dù có lỗi với ai, cô cũng không quan tâm nữa!

Chúc Vân Gia cau mày, nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đang viết thiệp mời, lẩm bẩm: “Hai người thật sự muốn làm như vậy à? Nếu cô ấy không đến thì sao?”

Cô dâu là người Trung Quốc. 

Thiệu Tư Ý vuốt tóc, ra mở cửa. Văn Húc nháy mắt với cô ấy: “Anh không dám quản, đây là tự tin của Đinh Tinh Thần.”

Vẻ mặt của Thiệu Tư Ý thay đổi. Cô quay lại nhìn Đinh Tinh Thần…  “Nhưng… nhưng chuyện này cũng…” Chúc Vân Gia lo lắng: “Tinh Thần, cậu cứ về tìm cô ấy là được mà…”

“Thiệu Tư Ý! Đồ nói dối! Vậy mà cậu lại tự mình đi rồi!”

Đinh Tinh Thần nheo mắt nhìn thiệp mời vừa viết. 

“Ding dong…” Chuông cửa vang lên. 

Thiệu Tư Ý liếc xéo cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Đừng hỏi, mau sắp xếp lịch trình đi.”

“Đinh Tinh Thần!” Thiệu Tư Ý nghiến răng. “Cho dù bây giờ tôi quay lại quỳ trước mặt cô ấy với chiếc nhẫn thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý.” 

#

Văn Húc gật đầu: “Mấy năm nay tôi nghe cậu nói cũng thấy cô gái này không đơn giản.” 

Thiệu Tư Ý liếc xéo cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Đừng hỏi, mau sắp xếp lịch trình đi.”“Ding dong…” Chuông cửa vang lên. Chúc Vân Gia vẫn cảm thấy làm việc này không an toàn lắm, cược lớn quá rồi… Dám tự lấy đá đập vào chân mình… 



Anh ta cũng đưa tay về phía Thiệu Tư Ý: “Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay tôi mới được nhìn thấy người thật.” 

“Vậy thì… nếu cô ấy cũng tức giận sau đó kết hôn với người khác, cậu sẽ làm gì? Kế hoạch này của hai người không phải sẽ vỡ tan tành hay sao?”

Ngay khi Thiệu Tư Ý hạ cánh, cô đã bị Vu Tiểu Văn mắng mỏ. Đinh Tinh Thần buộc nơ cho tấm thiệp, lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ không để cô ấy gả cho người khác.”

Anh ta cũng đưa tay về phía Thiệu Tư Ý: “Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay tôi mới được nhìn thấy người thật.” 



Lần cuối cùng.Thiệu Tư Ý ngồi ở ghế khách mời, nói nhỏ: “Anh lừa em?”

Thiệu Tư Ý liếc xéo cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Đừng hỏi, mau sắp xếp lịch trình đi.”Đinh Tinh Thần cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Anh không có.” 

“Em biết.” Thiệu Tư Ý mím môi cười nhẹ. 

“Anh còn ngụy biện?” Cô nhướng mày. 

Đinh Tinh Thần nghiêm túc lắc đầu: “Em xem, anh cho em đến xem một lễ cưới thật đây, đúng chưa?” 

“Anh nên đi rồi.” Thiệu Tư Ý vươn tay đánh thức Đinh Tinh Thần, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày anh kết hôn.” 

#Đinh Tinh Thần buộc nơ cho tấm thiệp, lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ không để cô ấy gả cho người khác.”“Đinh Tinh Thần!” Thiệu Tư Ý nghiến răng. 

“Nhưng anh vẫn đến, Tinh Thần, như vậy không phải là người chồng tốt nha.”Cô nhẹ nhàng ném điện thoại xuống giường, lấy ra một chiếc váy ngủ bằng sa tanh từ trong vali của mình. Đinh Tinh Thần đưa tay ra ôm cô vào lòng. 

“Tôi là Văn Húc, cũng là bạn học của Tinh Thần. Nào, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là vợ tôi, Chúc Vân Gia.”

Giọng của anh dịu dàng tựa như lúc anh vẫn còn là một thiếu niên: “Thiệu Tư Ý, anh thấy lời em nói tối qua không đúng.”

“Nhưng… nhưng chuyện này cũng…” Chúc Vân Gia lo lắng: “Tinh Thần, cậu cứ về tìm cô ấy là được mà…”“Tinh Thần.” Cô thì thầm gọi, tay quấn lấy cổ anh. “Ít nhất cũng phải tự mình trải nghiệm mới có thể xác định xem anh có thể làm một người chồng tốt hay không chứ.”

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!