Tư Ý Tinh Thần

Chương 3



“Đi đâu?” Đinh Tinh Thần lười biếng kéo cặp sách Thiệu Tư Ý lại. 

Chương 03

Tại quán lẩu nhỏ ở ngã tư, Thiệu Tư Ý bận rộn bê mấy đĩa đồ ăn đi qua đi lại, trên trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi. 

Sau này thương hiệu đó cũng sản xuất ra rất nhiều vòng tay có kiểu dáng khác nhau, khi người khác nhìn thấy chiếc vòng cũ trên tay cô, họ thường hỏi: Có hoài niệm không? Hai ngày nay, vừa tan học đã không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng cô đã nghiêm túc đến lớp học rồi. 

Một cô gái khác nói: “Vậy nên cậu đi bar với chúng tôi còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần uống vài ly với người ta là cậu có thể kiếm được tiền rồi, còn nhiều gấp mấy lần bây giờ ấy chứ!” 

“Cậu nghe cô nào nói thế? Hửm? Hotboy trường.” Thiệu Tư Ý chu môi, híp mắt lại. Sau này thương hiệu đó cũng sản xuất ra rất nhiều vòng tay có kiểu dáng khác nhau, khi người khác nhìn thấy chiếc vòng cũ trên tay cô, họ thường hỏi: Có hoài niệm không? Thiệu Tư Ý mím môi cười, kiễng chân hôn lên má anh, nói nhỏ: “Ngoan, tớ có việc, buổi tối sẽ gọi điện cho cậu.” 

Thiệu Tư Ý nộp một xấp tiền cho bệnh viện. 



“Mang lên nhanh lên, nhanh chút, gọi hết qua đây.”*Đinh Tinh Thần nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lại định chạy ra ngoài chơi nữa phải không? Cậu không thể nghe lời hơn được à?”

Người bạn đó vẫn còn có chút nghi ngờ không biết có phải hàng thật hay không, nhưng Annie lại thở dài thườn thượt: “Tiểu Ý, bạn trai của cậu đúng là giàu có? Cái của cậu hơi khác cái của tôi, nhìn thấy không? Ở góc này có khắc tên của cậu…” “Chơi cái rắm ấy, tao về đây, cuối cấp rồi còn muốn uống rượu.”Thiệu Tư Ý dậm chân: “Tớ đi đón Thiệu Thành, chơi cái đầu cậu ấy.”

Thiệu Tư Ý thản nhiên nói: “Cậu ấy có tiền, dù sao cậu ấy cũng giàu hơn chúng ta.”

Hai ngày nay, vừa tan học đã không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng cô đã nghiêm túc đến lớp học rồi. Sau này Đinh Tinh Thần nhớ lại. #

*

Chương 03

#

Người bạn đó vẫn còn có chút nghi ngờ không biết có phải hàng thật hay không, nhưng Annie lại thở dài thườn thượt: “Tiểu Ý, bạn trai của cậu đúng là giàu có? Cái của cậu hơi khác cái của tôi, nhìn thấy không? Ở góc này có khắc tên của cậu…” Tại quán lẩu nhỏ ở ngã tư, Thiệu Tư Ý bận rộn bê mấy đĩa đồ ăn đi qua đi lại, trên trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi. 

Cô từng thấy nó trên cổ tay của Annie. 

Quanh đi quẩn lại, món quà Đinh Tinh Thần tặng cô đã quay về với cô vào sinh nhật thứ hai mươi tám của cô. Nửa tháng nay, ngày nào cô cũng ở lại cửa hàng đến tận nửa đêm, nếu mọi việc suôn sẻ thì cô sẽ sớm nhận được khoản lương đầu tiên. 

Hai ngày nay, vừa tan học đã không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng cô đã nghiêm túc đến lớp học rồi. 

“Tinh Thần, đến chơi đi, vui vẻ chút không?” Ngô Thủy Tây cầm cốc rượu cười đùa cợt nhả. 

Một cậu con trai kéo cổ Đinh Tinh Thần: “Tao bảo này, lâu như vậy rồi cũng không thấy mày dẫn bạn gái đến gặp mặt, nghe nói là hoa khôi… sao hả? Đẹp đến mức nào?”

Quanh đi quẩn lại, món quà Đinh Tinh Thần tặng cô đã quay về với cô vào sinh nhật thứ hai mươi tám của cô. “Này các anh đẹp trai, người đẹp đến rồi đây, thế nào? Bây giờ mang rượu lên à?” Hôm nay, ở một chiếc bàn trong góc là mấy cô gái ăn mặc sành điệu, mãi đến khi gần đến giờ đóng cửa các cô ấy mới chịu đứng dậy. 

“Quà sinh nhật…” Đinh Tinh Thần vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt anh đầy vẻ cưng chiều: “Tớ nghe nói gần đây mấy cô gái đều thích cái này…” 

Thiệu Tư Ý mím môi cười, kiễng chân hôn lên má anh, nói nhỏ: “Ngoan, tớ có việc, buổi tối sẽ gọi điện cho cậu.” 

Đinh Tinh Thần không nói đùa. 

Cô phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người bạn đó của Annie. *Một cô gái có dáng người cao cao trong đó vẫy tay chào Thiệu Tư Ý, cong khóe miệng hỏi: “Dựa vào việc bưng bê thức ăn thế này thì một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Annie trợn mắt không tin: “Có tiền? Có tiền còn để cậu đi rửa bát à? Cậu cứ xin thẳng anh ta là được rồi mà.”

Lòng anh rối bời, tiện tay xoa rối tóc, châm một điếu thuốc. Thiệu Tư Ý nhún vai: “Không nhiều, sao vậy?”

Thiệu Tư Ý bĩu môi, quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Mẫu đặt làm có thể thêm tiền không?” 

Nụ cười của cô vẫn cứ rạng rỡ như ánh mặt trời. 

Thiệu Tư Ý lắc đầu, nói khẽ: “Tôi sẽ không xin tiền của cậu ấy.” Người đó vẫn nhớ cô, hỏi: “Cậu cần tìm vòng tay của mình à?” Một cô gái khác nói: “Vậy nên cậu đi bar với chúng tôi còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần uống vài ly với người ta là cậu có thể kiếm được tiền rồi, còn nhiều gấp mấy lần bây giờ ấy chứ!” 

Ánh mắt Thiệu Tư Ý khẽ động, thấp giọng nói: “Mẹ tớ cũng ở đó, cậu không sợ à?”

Đinh Tinh Thần đeo vòng lên tay cô xong thì ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đầu cô, ủ rũ nói: “Tớ không sợ, gặp thì gặp, nhưng gặp rồi sau này cậu phải gả cho tớ đấy.”

Annie trợn mắt không tin: “Có tiền? Có tiền còn để cậu đi rửa bát à? Cậu cứ xin thẳng anh ta là được rồi mà.”Thiệu Tư Ý suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Annie, cô biết đấy, nếu bạn trai tôi phát hiện thì cậu ấy sẽ nổi giận… Quên đi, quán bar có nhiều loại người lắm.”

Thiệu Tư Ý ngồi cạnh cửa sổ, mặt vô cảm. 

Ngô Thủy Tây trợn tròn mắt: “Chắc là cãi nhau với bạn gái rồi.”

Thiệu Tư Ý ngạc nhiên tới mức ngẩn người, khẽ nói: “Tôi chỉ uống rượu thôi.”Cô hỏi: Bán nhà rồi, con với Tiểu Thành phải làm sao? Annie vỗ cánh tay cô: “Cậu ấy, lúc này còn cần bạn trai làm gì, đẹp trai có thể ăn được à!”

“Cậu nghe cô nào nói thế? Hửm? Hotboy trường.” Thiệu Tư Ý chu môi, híp mắt lại. 

Nửa tháng nay, ngày nào cô cũng ở lại cửa hàng đến tận nửa đêm, nếu mọi việc suôn sẻ thì cô sẽ sớm nhận được khoản lương đầu tiên. 



“Quà sinh nhật…” Đinh Tinh Thần vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt anh đầy vẻ cưng chiều: “Tớ nghe nói gần đây mấy cô gái đều thích cái này…” Annie cũng từng phàn nàn rất lâu rằng chiếc vòng đó đã tốn mất hai tháng tiền boa của cô ấy. Thiệu Tư Ý sửng sốt: “Cậu… sao cậu biết?” Cô gái cao cao gật đầu: “Đúng đấy Tiểu Ý, cậu tìm bạn trai cũng nên tìm một người có tiền chứ!!”

Anh thật sự sẽ phá chỗ này…

Vô cùng xinh đẹp.Thiệu Tư Ý thản nhiên nói: “Cậu ấy có tiền, dù sao cậu ấy cũng giàu hơn chúng ta.”

Cô gái cao cao gật đầu: “Đúng đấy Tiểu Ý, cậu tìm bạn trai cũng nên tìm một người có tiền chứ!!”

“Cho cậu.” Đinh Tinh Thần nhét một chiếc hộp tinh xảo vào tay Thiệu Tư Ý.Annie trợn mắt không tin: “Có tiền? Có tiền còn để cậu đi rửa bát à? Cậu cứ xin thẳng anh ta là được rồi mà.”



Thiệu Tư Ý lắc đầu, nói khẽ: “Tôi sẽ không xin tiền của cậu ấy.” 

*



Đầu năm lớp 12, Thiệu Tư Ý trốn tất cả các tiết tự học buổi tối. Sau khi phân ban, cô và Đinh Tinh Thần không còn học cùng lớp nữa. *

Nụ cười của cô vẫn cứ rạng rỡ như ánh mặt trời. 

Người bạn đó vẫn còn có chút nghi ngờ không biết có phải hàng thật hay không, nhưng Annie lại thở dài thườn thượt: “Tiểu Ý, bạn trai của cậu đúng là giàu có? Cái của cậu hơi khác cái của tôi, nhìn thấy không? Ở góc này có khắc tên của cậu…” 

Một cậu con trai kéo cổ Đinh Tinh Thần: “Tao bảo này, lâu như vậy rồi cũng không thấy mày dẫn bạn gái đến gặp mặt, nghe nói là hoa khôi… sao hả? Đẹp đến mức nào?”* 

Dịch: Tiểu Thanh

Đinh Tinh Thần mỉm cười, đeo chiếc vòng vào cổ tay Thiệu Tư Ý: “Đừng nói nhảm nữa, làm gì có cô nào, cô gái của tớ không phải là cậu à?”

Thiệu Tư Ý ngồi cạnh cửa sổ, mặt vô cảm. 

Một cô gái khác nói: “Vậy nên cậu đi bar với chúng tôi còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần uống vài ly với người ta là cậu có thể kiếm được tiền rồi, còn nhiều gấp mấy lần bây giờ ấy chứ!” “Mang lên nhanh lên, nhanh chút, gọi hết qua đây.”Sau này Đinh Tinh Thần nhớ lại. 

Thiệu Tư Ý nhún vai: “Không nhiều, sao vậy?”

Hai ngày nay, vừa tan học đã không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng cô đã nghiêm túc đến lớp học rồi. Soát lỗi: Thùy Dung, MariaTrong những tháng ngày khó khăn nhất của Thiệu Tư Ý, cô không hề nói bất cứ điều gì. 

Thiệu Tư Ý mở hộp. 

“Gì, hoa rượu là cái gì?”

Thiệu Tư Ý dậm chân: “Tớ đi đón Thiệu Thành, chơi cái đầu cậu ấy.”

Thiệu Tư Ý bĩu môi, quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Mẫu đặt làm có thể thêm tiền không?” Nếu anh nhìn thấy cô xuất hiện trong quán bar một lần nữa.Mọi chuyện dường như vẫn diễn ra rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng đi ăn cô còn kiên quyết trả tiền. 

Cô gái cao cao gật đầu: “Đúng đấy Tiểu Ý, cậu tìm bạn trai cũng nên tìm một người có tiền chứ!!”

Cô từng thấy nó trên cổ tay của Annie. Dù chỉ là bát cơm rang cạnh trường nhưng bát có thêm trứng gà vẫn luôn được đẩy về phía anh.

Cậu bé Thiệu Thành không biết chị gái mình lấy tiền ở đâu, cậu đoán chắc là của bố, dù sao chị cũng chưa bao giờ nói xấu bố như mẹ.

#

“Ồ, hiếm thấy đấy, đại tiểu thư nhà cậu còn biết quan tâm đến tớ…” Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Tớ tưởng trong lòng cậu chỉ có em trai cậu thôi chứ, xem ra lần sau tớ phải đi đón Thiệu Thành với cậu mới được.”Nụ cười của cô vẫn cứ rạng rỡ như ánh mặt trời. 

Đinh Tinh Thần mỉm cười, đeo chiếc vòng vào cổ tay Thiệu Tư Ý: “Đừng nói nhảm nữa, làm gì có cô nào, cô gái của tớ không phải là cậu à?”



Nửa tháng nay, ngày nào cô cũng ở lại cửa hàng đến tận nửa đêm, nếu mọi việc suôn sẻ thì cô sẽ sớm nhận được khoản lương đầu tiên. *

Mọi chuyện dường như vẫn diễn ra rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng đi ăn cô còn kiên quyết trả tiền. 

Thiệu Tư Ý mở hộp. 



Đinh Tinh Thần bị ấn ngồi xuống ghế.Annie cười hì hì khoác vai Thiệu Tư Ý: “Cậu xem, tôi nói rồi, vẫn là việc này kiếm được nhiều tiền?” Tính tình của Lâm Quỳnh Anh ngày càng trở nên tồi tệ, lúc đi làm còn cãi nhau với cả khách hàng, vì vậy bà nhanh chóng bị đuổi việc…

Thiệu Tư Ý suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Annie, cô biết đấy, nếu bạn trai tôi phát hiện thì cậu ấy sẽ nổi giận… Quên đi, quán bar có nhiều loại người lắm.”

Thiệu Tư Ý mở hộp. Tiền để thuê nhà cũng ngày càng ít đi, họ phải chuyển đến một nơi hẻo lánh hơn.

Vô cùng xinh đẹp.

*

Nửa tháng nay, ngày nào cô cũng ở lại cửa hàng đến tận nửa đêm, nếu mọi việc suôn sẻ thì cô sẽ sớm nhận được khoản lương đầu tiên. Thiệu Thành không bao giờ nhận tiền từ mẹ mình nữa. Tiền cơm, tiền tiêu vặt, hầu như đều là Thiệu Tư Ý đưa cho cậu.

“Ây, vậy thì không còn ý nghĩa gì nha, lúc trước mày là đứa thích chơi nhất, gần đây có chuyện gì vậy?” Những người khác đứng lên. 

Annie vỗ cánh tay cô: “Cậu ấy, lúc này còn cần bạn trai làm gì, đẹp trai có thể ăn được à!”

“Chơi cái rắm ấy, tao về đây, cuối cấp rồi còn muốn uống rượu.”Cô chỉ nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Đinh Tinh Thần.Cậu bé Thiệu Thành không biết chị gái mình lấy tiền ở đâu, cậu đoán chắc là của bố, dù sao chị cũng chưa bao giờ nói xấu bố như mẹ.

Thiệu Tư Ý muốn mua lại với giá gốc, nhưng người bạn đó khăng khăng rằng cô ấy chỉ nhận lại số tiền cô ấy đã trả. 

Ký ức về đêm đó của Thiệu Tư Ý đã dần mơ hồ. Sau một thời gian dài, màu sắc trên chiếc vòng đã khác trước từ lâu.

*

Một cô gái có dáng người cao cao trong đó vẫy tay chào Thiệu Tư Ý, cong khóe miệng hỏi: “Dựa vào việc bưng bê thức ăn thế này thì một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Ồ, hiếm thấy đấy, đại tiểu thư nhà cậu còn biết quan tâm đến tớ…” Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Tớ tưởng trong lòng cậu chỉ có em trai cậu thôi chứ, xem ra lần sau tớ phải đi đón Thiệu Thành với cậu mới được.”Hết chương 03!“Cho cậu.” Đinh Tinh Thần nhét một chiếc hộp tinh xảo vào tay Thiệu Tư Ý.

Sau này thương hiệu đó cũng sản xuất ra rất nhiều vòng tay có kiểu dáng khác nhau, khi người khác nhìn thấy chiếc vòng cũ trên tay cô, họ thường hỏi: Có hoài niệm không? 

Cô chỉ nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Đinh Tinh Thần.

Thương hiệu nổi tiếng. 

Thiệu Tư Ý giơ tay lên, buồn rầu nói: “Đừng tưởng tớ không biết, hôm qua lúc tan học có mấy cô gái đến tìm cậu.”

# Cô từng thấy nó trên cổ tay của Annie. 

Vô cùng xinh đẹp.

Một cô gái có dáng người cao cao trong đó vẫy tay chào Thiệu Tư Ý, cong khóe miệng hỏi: “Dựa vào việc bưng bê thức ăn thế này thì một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”Annie cũng từng phàn nàn rất lâu rằng chiếc vòng đó đã tốn mất hai tháng tiền boa của cô ấy. 

“Đây là?” 

“Quà sinh nhật…” Đinh Tinh Thần vuốt mái tóc dài của cô, khuôn mặt anh đầy vẻ cưng chiều: “Tớ nghe nói gần đây mấy cô gái đều thích cái này…” 

Một nửa quán bar gần như bị đập nát… Các cô gái sợ đến nỗi liên tục hét lên.Thiệu Tư Ý mở hộp. 

Hai ngày nay, vừa tan học đã không thấy bóng dáng cô đâu, nhưng cô đã nghiêm túc đến lớp học rồi. 

Bởi vì trước đây cô chưa từng nhìn thấy Đinh Tinh Thần như thế. 

“Chơi cái rắm ấy, tao về đây, cuối cấp rồi còn muốn uống rượu.”

Beta: Hy, Sherlyn, KimHNgay cả khi không có ánh đèn, chiếc vòng vẫn tỏa sáng. 

Thiệu Tư Ý sửng sốt: “Cậu… sao cậu biết?” 

Vô cùng xinh đẹp.

Ngô Thủy Tây trợn tròn mắt: “Chắc là cãi nhau với bạn gái rồi.”Đó là thứ đẹp nhất mà từ nhỏ đến giờ Thiệu Tư Ý từng thấy. 

Đinh Tinh Thần không nói đùa. 

“Tinh Thần, đến chơi đi, vui vẻ chút không?” Ngô Thủy Tây cầm cốc rượu cười đùa cợt nhả. “Cậu nghe cô nào nói thế? Hửm? Hotboy trường.” Thiệu Tư Ý chu môi, híp mắt lại. 

Thiệu Tư Ý thản nhiên nói: “Cậu ấy có tiền, dù sao cậu ấy cũng giàu hơn chúng ta.”

Thiệu Tư Ý thản nhiên nói: “Cậu ấy có tiền, dù sao cậu ấy cũng giàu hơn chúng ta.”Đinh Tinh Thần mỉm cười, đeo chiếc vòng vào cổ tay Thiệu Tư Ý: “Đừng nói nhảm nữa, làm gì có cô nào, cô gái của tớ không phải là cậu à?”

Một cô gái có dáng người cao cao trong đó vẫy tay chào Thiệu Tư Ý, cong khóe miệng hỏi: “Dựa vào việc bưng bê thức ăn thế này thì một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Thiệu Tư Ý nhún vai: “Không nhiều, sao vậy?”Nếu anh nhìn thấy cô xuất hiện trong quán bar một lần nữa.Thiệu Tư Ý giơ tay lên, buồn rầu nói: “Đừng tưởng tớ không biết, hôm qua lúc tan học có mấy cô gái đến tìm cậu.”

Cậu bé Thiệu Thành không biết chị gái mình lấy tiền ở đâu, cậu đoán chắc là của bố, dù sao chị cũng chưa bao giờ nói xấu bố như mẹ.

“Đi đâu?” Đinh Tinh Thần lười biếng kéo cặp sách Thiệu Tư Ý lại. 

“Mang lên nhanh lên, nhanh chút, gọi hết qua đây.”

Thiệu Tư Ý chỉ đeo chiếc vòng ấy nửa ngày, trước trời tối cô lập tức bán hạ giá cho một người bạn của Annie.Cô chỉ nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Đinh Tinh Thần.“Người đẹp bồi rượu! Gọi tắt đấy… ahaha. Ai bảo bọn mày suốt ngày cứ hoa khôi hoa khôi chứ.”“Ồ, hiếm thấy đấy, đại tiểu thư nhà cậu còn biết quan tâm đến tớ…” Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Tớ tưởng trong lòng cậu chỉ có em trai cậu thôi chứ, xem ra lần sau tớ phải đi đón Thiệu Thành với cậu mới được.”

“Cậu nghe cô nào nói thế? Hửm? Hotboy trường.” Thiệu Tư Ý chu môi, híp mắt lại. 

Ngay cả khi không có ánh đèn, chiếc vòng vẫn tỏa sáng. Ánh mắt Thiệu Tư Ý khẽ động, thấp giọng nói: “Mẹ tớ cũng ở đó, cậu không sợ à?”

“Cho cậu.” Đinh Tinh Thần nhét một chiếc hộp tinh xảo vào tay Thiệu Tư Ý.

# Đinh Tinh Thần đeo vòng lên tay cô xong thì ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đầu cô, ủ rũ nói: “Tớ không sợ, gặp thì gặp, nhưng gặp rồi sau này cậu phải gả cho tớ đấy.”

“Mẹ chứ, đừng có hoa này hoa nọ, ra ngoài chơi mà nhắc đến bạn gái thì còn gì thú vị nữa! Đây nhá, hôm nay đặc biệt sắp xếp hoa rượu cho chúng mày.”

Hôm nay, ở một chiếc bàn trong góc là mấy cô gái ăn mặc sành điệu, mãi đến khi gần đến giờ đóng cửa các cô ấy mới chịu đứng dậy. Tiền để thuê nhà cũng ngày càng ít đi, họ phải chuyển đến một nơi hẻo lánh hơn.Thiệu Tư Ý tức giận, đẩy anh ra: “Được rồi đấy.” 

Một cô gái khác nói: “Vậy nên cậu đi bar với chúng tôi còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần uống vài ly với người ta là cậu có thể kiếm được tiền rồi, còn nhiều gấp mấy lần bây giờ ấy chứ!” 

#

Hôm nay, ở một chiếc bàn trong góc là mấy cô gái ăn mặc sành điệu, mãi đến khi gần đến giờ đóng cửa các cô ấy mới chịu đứng dậy. 

Annie vỗ cánh tay cô: “Cậu ấy, lúc này còn cần bạn trai làm gì, đẹp trai có thể ăn được à!”Thiệu Tư Ý chỉ đeo chiếc vòng ấy nửa ngày, trước trời tối cô lập tức bán hạ giá cho một người bạn của Annie.

Tính tình của Lâm Quỳnh Anh ngày càng trở nên tồi tệ, lúc đi làm còn cãi nhau với cả khách hàng, vì vậy bà nhanh chóng bị đuổi việc…

Anh thật sự sẽ phá chỗ này…

Người bạn đó vẫn còn có chút nghi ngờ không biết có phải hàng thật hay không, nhưng Annie lại thở dài thườn thượt: “Tiểu Ý, bạn trai của cậu đúng là giàu có? Cái của cậu hơi khác cái của tôi, nhìn thấy không? Ở góc này có khắc tên của cậu…” 

Thiệu Tư Ý chỉ đeo chiếc vòng ấy nửa ngày, trước trời tối cô lập tức bán hạ giá cho một người bạn của Annie.

Ngay cả khi không có ánh đèn, chiếc vòng vẫn tỏa sáng. 

Thiệu Tư Ý ngạc nhiên tới mức ngẩn người, khẽ nói: “Tôi chỉ uống rượu thôi.”Thiệu Tư Ý bĩu môi, quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Mẫu đặt làm có thể thêm tiền không?” 

Thiệu Tư Ý lắc đầu, nói khẽ: “Tôi sẽ không xin tiền của cậu ấy.” Thiệu Thành không bao giờ nhận tiền từ mẹ mình nữa. Tiền cơm, tiền tiêu vặt, hầu như đều là Thiệu Tư Ý đưa cho cậu.Bạn Annie lắc đầu lia lịa: “Không được không được, nói trước là khắc tên thì tôi không mua đâu… cái này mà mua thì cũng không giống đồ của tôi nha.”



Người bạn ấy mỉm cười đầy ẩn ý: ​​“Trên đó có khắc tên cậu, nó vẫn luôn là đồ của cậu… sẽ có ngày trở về với cậu… Hơn nữa, mặc dù năm đó cậu không nhìn nó thêm nữa nhưng tôi biết cậu không nỡ đến nhường nào.”

Thiệu Tư Ý nộp một xấp tiền cho bệnh viện. 

Ánh mắt Thiệu Tư Ý khẽ động, thấp giọng nói: “Mẹ tớ cũng ở đó, cậu không sợ à?”Tiền để thuê nhà cũng ngày càng ít đi, họ phải chuyển đến một nơi hẻo lánh hơn.Lâm Quỳnh Anh dựa người vào giường, yếu ớt nói: “Bán nhà đi, tao vẫn phải sống thêm vài năm, xem Thiệu Đông Dương có thể làm nên trò trống gì!” 

Thiệu Tư Ý ngồi cạnh cửa sổ, mặt vô cảm. 

Anh thật sự sẽ phá chỗ này…Cô hỏi: Bán nhà rồi, con với Tiểu Thành phải làm sao? 

Vào lúc Thiệu Tư Ý rơi nước mắt, cuối cùng cô cũng hiểu ra một điều.



Dù chỉ là bát cơm rang cạnh trường nhưng bát có thêm trứng gà vẫn luôn được đẩy về phía anh.

“Cho cậu.” Đinh Tinh Thần nhét một chiếc hộp tinh xảo vào tay Thiệu Tư Ý.

Quanh đi quẩn lại, món quà Đinh Tinh Thần tặng cô đã quay về với cô vào sinh nhật thứ hai mươi tám của cô. 

Thiệu Tư Ý chỉ đeo chiếc vòng ấy nửa ngày, trước trời tối cô lập tức bán hạ giá cho một người bạn của Annie.Thiệu Tư Ý giơ cổ tay lên. 

Thiệu Tư Ý nộp một xấp tiền cho bệnh viện. 

Đinh Tinh Thần mỉm cười, đeo chiếc vòng vào cổ tay Thiệu Tư Ý: “Đừng nói nhảm nữa, làm gì có cô nào, cô gái của tớ không phải là cậu à?”Sau một thời gian dài, màu sắc trên chiếc vòng đã khác trước từ lâu.

Annie vỗ cánh tay cô: “Cậu ấy, lúc này còn cần bạn trai làm gì, đẹp trai có thể ăn được à!”* Sau này thương hiệu đó cũng sản xuất ra rất nhiều vòng tay có kiểu dáng khác nhau, khi người khác nhìn thấy chiếc vòng cũ trên tay cô, họ thường hỏi: Có hoài niệm không? 

Thương hiệu nổi tiếng. 

Thiệu Tư Ý nộp một xấp tiền cho bệnh viện. Cô phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người bạn đó của Annie. 

Dù chỉ là bát cơm rang cạnh trường nhưng bát có thêm trứng gà vẫn luôn được đẩy về phía anh.* Người đó vẫn nhớ cô, hỏi: “Cậu cần tìm vòng tay của mình à?” 

“Ồ, hiếm thấy đấy, đại tiểu thư nhà cậu còn biết quan tâm đến tớ…” Đinh Tinh Thần nhướng mày: “Tớ tưởng trong lòng cậu chỉ có em trai cậu thôi chứ, xem ra lần sau tớ phải đi đón Thiệu Thành với cậu mới được.”

Bởi vì trước đây cô chưa từng nhìn thấy Đinh Tinh Thần như thế. Thiệu Tư Ý sửng sốt: “Cậu… sao cậu biết?” 

Đinh Tinh Thần đeo vòng lên tay cô xong thì ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đầu cô, ủ rũ nói: “Tớ không sợ, gặp thì gặp, nhưng gặp rồi sau này cậu phải gả cho tớ đấy.”Cậu bé Thiệu Thành không biết chị gái mình lấy tiền ở đâu, cậu đoán chắc là của bố, dù sao chị cũng chưa bao giờ nói xấu bố như mẹ.Người bạn ấy mỉm cười đầy ẩn ý: ​​“Trên đó có khắc tên cậu, nó vẫn luôn là đồ của cậu… sẽ có ngày trở về với cậu… Hơn nữa, mặc dù năm đó cậu không nhìn nó thêm nữa nhưng tôi biết cậu không nỡ đến nhường nào.”

#Thiệu Tư Ý muốn mua lại với giá gốc, nhưng người bạn đó khăng khăng rằng cô ấy chỉ nhận lại số tiền cô ấy đã trả. 

Một nửa quán bar gần như bị đập nát… Các cô gái sợ đến nỗi liên tục hét lên.

Annie cười hì hì khoác vai Thiệu Tư Ý: “Cậu xem, tôi nói rồi, vẫn là việc này kiếm được nhiều tiền?” Quanh đi quẩn lại, món quà Đinh Tinh Thần tặng cô đã quay về với cô vào sinh nhật thứ hai mươi tám của cô. 

Nụ cười của cô vẫn cứ rạng rỡ như ánh mặt trời. 

Mỗi lần như vậy, Đinh Tinh Thần đều thấy hụt hẫng…

Annie cười hì hì khoác vai Thiệu Tư Ý: “Cậu xem, tôi nói rồi, vẫn là việc này kiếm được nhiều tiền?” 

Cô chỉ nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Đinh Tinh Thần.

Thiệu Tư Ý ngạc nhiên tới mức ngẩn người, khẽ nói: “Tôi chỉ uống rượu thôi.”

Sau một thời gian dài, màu sắc trên chiếc vòng đã khác trước từ lâu.

“Biết rồi, cậu cần vì bạn trai thủ thân như ngọc, yên tâm đi, có chuyện gì thì tôi cản giúp cậu.”

Cô phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người bạn đó của Annie. 

Người đó vẫn nhớ cô, hỏi: “Cậu cần tìm vòng tay của mình à?” 

Cô phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người bạn đó của Annie. 

Thiệu Tư Ý giơ cổ tay lên. Đầu năm lớp 12, Thiệu Tư Ý trốn tất cả các tiết tự học buổi tối. Sau khi phân ban, cô và Đinh Tinh Thần không còn học cùng lớp nữa. 

Vào lúc Thiệu Tư Ý rơi nước mắt, cuối cùng cô cũng hiểu ra một điều.

Beta: Hy, Sherlyn, KimHMỗi lần như vậy, Đinh Tinh Thần đều thấy hụt hẫng…

“Mẹ chứ, đừng có hoa này hoa nọ, ra ngoài chơi mà nhắc đến bạn gái thì còn gì thú vị nữa! Đây nhá, hôm nay đặc biệt sắp xếp hoa rượu cho chúng mày.”# 

Trong những tháng ngày khó khăn nhất của Thiệu Tư Ý, cô không hề nói bất cứ điều gì. 

*“Tinh Thần, đến chơi đi, vui vẻ chút không?” Ngô Thủy Tây cầm cốc rượu cười đùa cợt nhả. 

“Đi đâu?” Đinh Tinh Thần lười biếng kéo cặp sách Thiệu Tư Ý lại. 

Đinh Tinh Thần nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lại định chạy ra ngoài chơi nữa phải không? Cậu không thể nghe lời hơn được à?”“Mẹ chứ, đừng có hoa này hoa nọ, ra ngoài chơi mà nhắc đến bạn gái thì còn gì thú vị nữa! Đây nhá, hôm nay đặc biệt sắp xếp hoa rượu cho chúng mày.”“Chơi cái rắm ấy, tao về đây, cuối cấp rồi còn muốn uống rượu.”

Sau này Đinh Tinh Thần nhớ lại. “Ây, vậy thì không còn ý nghĩa gì nha, lúc trước mày là đứa thích chơi nhất, gần đây có chuyện gì vậy?” Những người khác đứng lên. 

Nếu anh nhìn thấy cô xuất hiện trong quán bar một lần nữa.

Ngô Thủy Tây trợn tròn mắt: “Chắc là cãi nhau với bạn gái rồi.”

Sau một thời gian dài, màu sắc trên chiếc vòng đã khác trước từ lâu.Một cậu con trai kéo cổ Đinh Tinh Thần: “Tao bảo này, lâu như vậy rồi cũng không thấy mày dẫn bạn gái đến gặp mặt, nghe nói là hoa khôi… sao hả? Đẹp đến mức nào?”



Thiệu Tư Ý ngồi cạnh cửa sổ, mặt vô cảm. “Đi đâu?” Đinh Tinh Thần lười biếng kéo cặp sách Thiệu Tư Ý lại. “Mẹ chứ, đừng có hoa này hoa nọ, ra ngoài chơi mà nhắc đến bạn gái thì còn gì thú vị nữa! Đây nhá, hôm nay đặc biệt sắp xếp hoa rượu cho chúng mày.”

“Ây, vậy thì không còn ý nghĩa gì nha, lúc trước mày là đứa thích chơi nhất, gần đây có chuyện gì vậy?” Những người khác đứng lên. “Gì, hoa rượu là cái gì?”

Cô hỏi: Bán nhà rồi, con với Tiểu Thành phải làm sao? 

Mọi chuyện dường như vẫn diễn ra rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng đi ăn cô còn kiên quyết trả tiền. “Người đẹp bồi rượu! Gọi tắt đấy… ahaha. Ai bảo bọn mày suốt ngày cứ hoa khôi hoa khôi chứ.”

Một cậu con trai kéo cổ Đinh Tinh Thần: “Tao bảo này, lâu như vậy rồi cũng không thấy mày dẫn bạn gái đến gặp mặt, nghe nói là hoa khôi… sao hả? Đẹp đến mức nào?”

Chương 03Mọi chuyện dường như vẫn diễn ra rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng đi ăn cô còn kiên quyết trả tiền. Đinh Tinh Thần bị ấn ngồi xuống ghế.

Thiệu Thành không bao giờ nhận tiền từ mẹ mình nữa. Tiền cơm, tiền tiêu vặt, hầu như đều là Thiệu Tư Ý đưa cho cậu.

“Này các anh đẹp trai, người đẹp đến rồi đây, thế nào? Bây giờ mang rượu lên à?” 

Thiệu Tư Ý dậm chân: “Tớ đi đón Thiệu Thành, chơi cái đầu cậu ấy.”

“Mang lên nhanh lên, nhanh chút, gọi hết qua đây.”

Annie trợn mắt không tin: “Có tiền? Có tiền còn để cậu đi rửa bát à? Cậu cứ xin thẳng anh ta là được rồi mà.”

#Cô từng thấy nó trên cổ tay của Annie. Đinh Tinh Thần bị ấn ngồi xuống ghế.



Cô gái cao cao gật đầu: “Đúng đấy Tiểu Ý, cậu tìm bạn trai cũng nên tìm một người có tiền chứ!!”Trong những tháng ngày khó khăn nhất của Thiệu Tư Ý, cô không hề nói bất cứ điều gì. *Lòng anh rối bời, tiện tay xoa rối tóc, châm một điếu thuốc. 

Thiệu Tư Ý suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Annie, cô biết đấy, nếu bạn trai tôi phát hiện thì cậu ấy sẽ nổi giận… Quên đi, quán bar có nhiều loại người lắm.”



Ký ức về đêm đó của Thiệu Tư Ý đã dần mơ hồ. 

“Gì, hoa rượu là cái gì?”Cô chỉ nhớ rõ khuôn mặt tái nhợt của Đinh Tinh Thần.

Thiệu Tư Ý sửng sốt: “Cậu… sao cậu biết?” 

Bởi vì trước đây cô chưa từng nhìn thấy Đinh Tinh Thần như thế. 



Đinh Tinh Thần không nói đùa. Một nửa quán bar gần như bị đập nát… Các cô gái sợ đến nỗi liên tục hét lên.

Mỗi lần như vậy, Đinh Tinh Thần đều thấy hụt hẫng…

Thiệu Tư Ý mở hộp. Vào lúc Thiệu Tư Ý rơi nước mắt, cuối cùng cô cũng hiểu ra một điều.

Trong những tháng ngày khó khăn nhất của Thiệu Tư Ý, cô không hề nói bất cứ điều gì. Đinh Tinh Thần không nói đùa. 

Cô gái cao cao gật đầu: “Đúng đấy Tiểu Ý, cậu tìm bạn trai cũng nên tìm một người có tiền chứ!!”Nếu anh nhìn thấy cô xuất hiện trong quán bar một lần nữa.



Cô phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người bạn đó của Annie. Anh thật sự sẽ phá chỗ này…