Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 10: Đi tìm một bình hoa



Gửi tin nhắn xong Lương Tùng Đình lại gọi một cuộc điện thoại xuống lễ tân tầng một bảo nhân viên để Úc Thanh Chước vào, sau đó hắn ra khỏi phòng đứng chờ anh ở cửa.

Chưa đến hai phút Úc Thanh Chước đã đi thang máy lên tầng, bước qua dãy bàn làm việc mở bên ngoài, đi về hướng Lương Tùng Đình.

Gương mặt anh đỏ ửng khác thường, chắc hẳn vì vừa đứng phơi nắng. Bởi vì da anh rất trắng nên có hai vệt đỏ trông rất rõ ràng, thậm chí Lương Tùng Đình còn nghĩ có khi nào anh bị cháy nắng không.

Vào giây phút Úc Thanh Chước nhìn thấy hắn, anh không hề che giấu sự vui vẻ sung sướng của mình. Kể từ khi về nước, đây là lần đầu tiên anh gặp Lương Tùng Đình trong hoàn cảnh thích hợp để trò chuyện.

Lương Tùng Đình không dẫn anh tới văn phòng của hắn mà trực tiếp mở cửa đưa anh vào phòng họp. Căn phòng này khá rộng, mười mấy chiếc ghế dựa xếp xung quanh bàn dài vừa khéo tạo cho người ta cảm giác xa cách.

Đây là điều hắn muốn, người thông minh như Úc Thanh Chước đương nhiên cũng hiểu rõ ý hắn.

Lương Tùng Đình ném một chai nước suối cho anh, nói: “Đứng lâu thế dưới thời tiết này là muốn bị say nắng hả.”

Úc Thanh Chước đặt bó hoa xuống rồi ngửa đầu uống hết nửa chai nước, sau đó cười trả lời: “Em cũng đứng dưới bóng cây một lát, nhưng sợ anh không nhìn thấy nên lại quay về chỗ cũ.”

Dứt lời anh đẩy bó hoa về phía Lương Tùng Đình, nhẹ nhàng hỏi: “Tìm cái bình nhé?”

Lương Tùng Đình không có ý nhận hoa nên đương nhiên không chạy đi lấy bình, chỉ tiện tay kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống. Úc Thanh Chước nhìn hắn rồi lại nhìn sang bó hoa kia, âm thầm thở dài nhưng không dám đến gần, đành kéo chiếc ghế ngay cạnh mình rồi ngồi xuống theo hắn.

Giữa bọn họ cách hai chiếc ghế trống, khi nói chuyện còn phải to tiếng hơn một chút.

Úc Thanh Chước mở lời trước, anh hỏi: “Em có làm anh bị trễ giờ tan làm không?”

Lương Tùng Đình dựa vào lưng ghế, giọng điệu lạnh nhạt: “Dù có trễ cũng đã ngồi đây rồi. Nói đi, muốn hỏi gì?”

Dường như anh đã dần quen với thái độ lạnh lùng và gay gắt khác hẳn trước đây của Lương Tùng Đình, nếu hắn đã không muốn mất thời gian nói lung tung với anh thì Úc Thanh Chước sẽ đi thẳng vào vấn đề, “Anh Đình, lúc trước em có đến đây một lần rồi, còn đặt cả lịch hẹn trước nữa, em muốn nhờ anh xem giúp một căn hộ.”

Tiếc rằng ngày đó chưa được nhìn thấy Lương Tùng Đình thì đã bị trợ lý chặn lại mời quay về. Úc Thanh Chước không muốn nói tiếp về hôm ấy, dù lúc này anh có hỏi tại sao không thấy hắn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lương Tùng Đình không đào sâu chuyện kia mà chỉ hỏi: “Phòng thế nào?”

Úc Thanh Chước lấy điện thoại ra rồi mở ảnh đưa cho hắn xem: “Trước khi về nước em có nhờ người môi giới mua một căn hộ nhỏ, nhưng bị lừa mất rồi, vật thật và ảnh chụp chẳng giống nhau gì hết. Bởi vì vấn đề đường ống và ngấm nước nên em không ở được, bây giờ đang phải thuê tạm phòng của bạn.”

Những lời này là thật, không phải anh cố ý bán thảm để người ta thương hại.

Trước khi về nước anh có liên hệ với một người môi giới ở đây, đối phương giới thiệu cho anh khá nhiều chỗ phù hợp với yêu cầu, cuối cùng anh nhìn trúng một căn hộ ba phòng có ban công ở chung cư, sau khi xem vài video thì vô cùng hài lòng.

Đối với một người từng sống trong nhung lụa như Úc Thanh Chước thì sự hiểu biết về tình người hiểm ác là quá ít. Căn hộ này được người môi giới ba hoa chích chòe thổi phồng mà anh cũng tin, ủy thác toàn quyền cho người ta ra mặt mua lại phòng ở dưới tên mình, đến khi dọn vào mới nhận ra căn hộ này có rất nhiều vấn đề đều được giấu ở những nơi video không quay đến.

Chủ trước đã thay đổi kết cấu của căn hộ trong quá trình xây sửa khiến cho bức tường chung với căn hộ bên cạnh bị nghiêng, ngoài ban công cũng không lắp đặt hệ thống thoát nước nên những hôm mưa nhà sẽ bị ngấm nước. Úc Thanh Chước chỉ mới ở một tuần mà đã không chịu nổi phải dọn đi, đầu tiên anh ở tạm khách sạn rồi sau lại dọn vào nhà cũ của một người bạn, mặc dù điều kiện nhà ở cũng không tốt lắm nhưng may là gần tuyến tàu điện ngầm số 4, tiện cho anh đi làm bằng phương tiện công cộng.

Nói đến đây, Úc Thanh Chước thấy Lương Tùng Đình có vẻ không mấy tin tưởng anh nên lại vươn tay lướt thêm vài tấm hình nữa, triển lãm hết chỗ mặt tường bị ẩm và nơi rò rỉ nước.

Cuối cùng anh cầm điện thoại về, thở dài: “Anh Đình, em vốn không định đến đây cho anh xem trò hề này đâu… Em có hỏi qua các công ty nội thất khác rồi, nhưng bởi vì tường chung bị nghiêng và khó giải quyết vấn đề chịu lực nên bọn họ đều ngại phiền không muốn nhận.”

“Anh giúp em đi mà. Chỗ em ở bây giờ nhỏ quá.”

Úc Thanh Chước nói xong thì nhìn Lương Tùng Đình chăm chú, mím mím môi như thể đến cả cười cũng không thể cười nổi.

***

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, vẻ mặt Lương Tùng Đình vẫn lạnh băng như cũ.

“Tốn bao nhiêu tiền?” Hắn bỗng hỏi.

“Hả?” Úc Thanh Chước sửng sốt.

“Căn hộ ấy.”

Anh nghẹn họng, ấp úng nói ra một cái giá.

Sau một sự im lặng ngắn ngủi, Lương Tùng Đình như tức đến bật cười, nói: “Không lừa cậu thì còn lừa ai?”

Úc Thanh Chước không dám phản bác mà chỉ gật gật đầu: “Lúc đó quyết định về nước vội vàng quá… thôi thì coi như dùng tiền mua một bài học vậy.”

Bài học mấy chục triệu, chắc cũng chỉ có người xuất chúng như Úc Thanh Chước mới có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế. Nhưng đồng thời trong lòng Lương Tùng Đình cũng nảy lên một câu hỏi, có chuyện gì mà lại khiến anh vội vã quay về nước như vậy?

Lần gặp mặt này hai người nói chuyện với nhau khá hòa nhã, Lương Tùng Đình cũng không ngu ngốc, đặc biệt là chuyện liên quan tới Úc Thanh Chước thì khả năng quan sát và phán đoán của hắn vẫn luôn rất nhạy bén, hắn có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi của người đang ngồi trước mắt này.

Úc Thanh Chước đã thu mình rất nhiều, có gì đó ảm đạm luôn hiện hữu giữa hai hàng lông mày, nụ cười không còn tươi sáng như trước đây, tính cách cũng chẳng còn bộc trực bốc đồng mà ngược lại, thỉnh thoảng còn mang chút tự giễu.

Cho dù anh vẫn hấp dẫn mọi ánh nhìn bất kể là về ngoại hình hay khí chất nhưng dường như ở một điểm rất nhỏ nào đó, có thể là cách dùng từ, có thể là khi anh ngoái đầu nhìn lại hay thậm chí là lúc anh xoay người, Lương Tùng Đình lại cảm thấy được sự yếu ớt mơ hồ.

Giống như chỉ cần hắn vươn tay, dùng một chút sức lực là có thể bóp nát thứ gì đó trong anh.

Lương Tùng Đình nhớ lại lúc hắn ấn anh lên cửa xe khi hai người gặp nhau ở nghĩa trang, khi ấy hắn vô cùng nóng nảy, từ chối tiếp nhận mọi tín hiệu của Úc Thanh Chước, vậy lúc đó Úc Thanh Chước đang suy nghĩ điều gì?

Gặp lại, nghĩa trang, giằng co. Bọn họ đã mất đi quá nhiều, cũng đã xa cách quá lâu.

Lương Tùng Đình không để cho Úc Thanh Chước nhận ra suy nghĩ trong đầu hắn đã hỗn loạn đôi chút, mở miệng nói với anh: “Tôi sẽ gọi trợ lý, cậu giải thích tình hình với cô ấy rồi sẽ có nhóm thiết kế liên lạc lại với cậu, họ cần đến xem tận mắt rồi mới quyết định tiếp.”

Úc Thanh Chước hơi rướn người về trước, ý muốn ngăn Lương Tùng Đình gọi trợ lý vào phòng.

“Anh Đình, em muốn nhờ anh phụ trách, em không tìm người khác.” Úc Thanh Chước nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ giọng nói thêm, “Tiền không là vấn đề, tùy mức anh đưa ra.”

Lương Tùng Đình cười mà như không cười: “Cậu muốn trở thành khách hàng của tôi?”

Úc Thanh Chước mỉm cười trả lời anh: “Em không có bất cứ yêu cầu gì hết, anh muốn thiết kế thế nào cũng được, như vậy không tính là khách nhỉ.”

Thế nhưng Lương Tùng Đình không định tiếp tục cuộc trò chuyện với anh, hắn đứng lên rồi đi ra mở cửa gọi trợ lý.

Trước khi trợ lý vào phòng họp, hắn quay đầu lại nói với Úc Thanh Chước một câu cuối: “Hiện tại tôi có rất nhiều việc, nếu cậu muốn sớm dọn về đó thì làm việc với kiến trúc sư khác sẽ đáng tin hơn đấy.”

Úc Thanh Chước vẫn ngồi trên ghế dựa, không tìm được lý do để phản đối nên chỉ có thể nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ. Cuối cùng anh cũng không cố chấp nữa, anh không muốn khiến Lương Tùng Đình cảm thấy bản thân quá đòi hỏi.

Trao đổi xong với trợ lý Tiểu Châu thì Úc Thanh Chước ký một bản hợp đồng sửa sang và thiết kế nhà ở, sau đó trợ lý cầm bút gạch phần dự chi trên hợp đồng, không lấy tiền đặt cọc. Mặc dù Úc Thanh Chước không thiếu tiền nhưng cô lại nói với anh rằng, thầy Lương bảo anh không cần phải đặt cọc, khi nào anh cảm thấy hài lòng với phương án thiết kế mà chúng tôi đưa ra thì lúc đó tính tiếp.

Úc Thanh Chước không biết đây có được tính là đặc quyền của người yêu cũ hay không. Sau khi rời khỏi phòng anh không đi quấy rầy Lương Tùng Đình mà chỉ gửi tin nhắn, viết ‘Anh Đình ơi em đi đây, cảm ơn anh.’

Đợi anh đi xuống rồi trợ lý Tiểu Châu mới mang hợp đồng vào văn phòng Lương Tùng Đình đưa cho hắn xem qua. Hắn cầm lấy hợp đồng, thuận miệng nói: “Đi tìm một cái bình hoa đi.”

Tiểu Châu a một tiếng, không hiểu ý hắn.

Lương Tùng Đình vừa lật hợp đồng vừa nói: “Dùng để cắm bó hoa đang ở trong phòng họp.”

Lúc này Tiểu Châu mới nhớ ra bó hồng trắng còn ở phòng họp kia, lại hỏi tiếp: “Đặt ở đâu ạ?”

Lương Tùng Đình định nói cứ để trên bàn họp nhưng tay hắn thì lại vô thức giơ lên chỉ vào chiếc bàn trà trong văn phòng của mình.

“Đặt lên đó.”