Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 8



Kỳ trận giăng ở bốn góc, có thể khởi động chướng khí bao trùm cả Hoa thành, một khi Đường Huy Hạo phát động, thủy túy đã bị hút vào trong lốc xoáy có thể rời khỏi Vọng Giang mà túa ra tứ phía gieo rắc sợ hãi.

Tuy rằng bọn chúng càng muốn động tay giết chết những tên nhà giàu còn sót lại cho hả giận, nhưng bọn rác rưởi ấy sở dĩ có thể sống đến tận đây, đều nhờ phúc khí và mệnh số bảo hộ, trong nhà cũng không thiếu vật trấn tà thỉnh về, chỉ bằng âm khí thì gần như không thể làm gì được bọn họ. Hơn nữa Đường Huy Hạo cũng không cho phép chúng xằng bậy, người chưa tới số mà vì hắn lại bỏ mạng, ác nghiệt này tất sẽ gieo quả lên người, bát đại linh môn là tám môn gần với thần phật nhất, nếu trên người có ác nghiệt, sẽ cách thần phật càng xa, hắn sẽ không vì đám nữ tử này mà tự mình hủy hết tiền đồ.

Vì thế, Đường Huy Hạo chỉ cho chúng nó nuốt chửng những người đã chết thu vào trong kỳ phiến, lấy huyết nhục cùng linh hồn nuôi dưỡng ác quỷ bên trong. Ác quỷ ngày một lớn mạnh, kỳ phiến càng thêm âm tà, Chu Ẩn muốn tiếp cận được nó khó khăn trăm bề.

Chu Ẩn nhìn kỳ phiến hồi lâu, nàng hiện tại chỉ vừa trở thành ngoại môn đệ tử được tám tháng, vì chưa tiến nội môn, chưa nhận sư tôn nên không được ban cho pháp khí hộ thân, cũng không có thứ đồ gì uy lực cao cường có thể một kích phá nát thế trận. So với tán tu không khá hơn là bao. Nàng chỉ có vài thanh hạ phẩm pháp khí tự rèn, vài tấm phù triện tự vẽ, một túi linh thạch có thể khởi động một ít tiểu pháp trận, còn lại đều không có chiêu thức gì mới ngoại trừ một thân thể lực kinh người.

Chu Ẩn đứng trên phi kiếm ngẫm cách, lại thấy từ trong kỳ phiến thò ra một cái mặt quỷ dữ tợn, trên cao là hàng tá những cái bóng lao vùn vụt vào trong kỳ phiến, cứ mỗi một cái bóng dung hòa vào nó, màu sắc của kỳ phiến lại trở nên đỏ sậm, con quỷ kia như được tiếp thêm sức lực, giương nanh múa vuốt muốn thò ra bên ngoài.

Chu Ẩn nheo mắt, nhảy khỏi phi kiếm, dán một tấm phù tru tà lên thân kiếm, lại điều động phi kiếm bay tới những cái bóng đen mà đâm. Bóng đen tức khắc sôi trào như lửa đỏ đang cháy hừng hực, bị phù chú thiêu nóng đến nhộn nhạo quắn quéo, ở giữa trời đốt cháy thành tro.

Mắt thấy đồ ăn dâng tới miệng lại bị người cản trở, con quỷ kia giương cặp mắt đỏ trừng trừng nhìn nàng, lộ ra hàm răng hung ác, gào rống. Từ trong kỳ phiến vươn ra những móng vuốt nhọn hoắc, chúng mượn âm khí xung quanh hóa thành thực thể, từ từ dài ra thò xuống chỗ nàng.

Mặt đất bị một chưởng xốc bay, Chu Ẩn lấy ra linh thạch cùng mười thanh hạ phẩm pháp khí, linh lực độ vào trong tiểu kiếm, cùng lúc sai sử chúng cản lại thế công của tay quỷ, móng vuốt của chúng cứng cáp đến nỗi chỉ một tạp đã đem tiểu kiếm của nàng đánh nát.

Chu Ẩn không rảnh mà đau lòng, lấy linh thạch vung vãi xung quanh kỳ trận, miệng niệm pháp quyết, gọi ra:

"Tụ linh trận."

Linh thạch tức khắc khởi động pháp trận.

Tụ linh trận là trận đồ nhập môn ai ai cũng biết, thường dùng để lôi kéo linh khí tụ về một chỗ dễ dàng hấp thụ. Thông thường chẳng ai dùng tụ linh trận để chiến đấu, nhưng tình huống này có khác. Mặt quỷ chỉ hấp thụ âm khí, linh khí đối với nó không có chút lợi ích nào, bày ra tụ linh trận chỉ có lợi cho mỗi mình nàng thì sao lại không làm cơ chứ. Nàng nhào vào trong pháp trận, trong người còn lại đúng ba tấm phù triện tru tà, nàng rút ra một ấm, kẹp ở giữa ngón tay, hướng chướng khí dày đặc đang bao trùm lấy trụ kỳ mà đập. Chướng khí tức thì bị phù triện đập ra tán loạn, lộ ra trụ kỳ, bàn tay quỷ biết nàng đang có ý đồ gì, sau khi đánh nát mười thanh tiểu kiếm, lập tức quơ lại đây. Thế tới của nó nàng theo sức gió đè nặng, âm khí lạnh căm căm, cho dù đã có linh lực hộ thể cũng không ngăn nổi âm khí thấm vào trong người.

Âm khí cùng linh khí không chỉ ở phạm vi pháp trận tranh giành không gian, mà còn ở trong thân thể của nàng bài xích lẫn nhau, dòng chảy linh lực trong kinh mạch bị âm khí nhiễu loạn không ngừng, Chu Ẩn hạ thấp thân người, dùng hai chân làm thế trụ, liên tục hấp nạp linh khí vào trong người, lại điều động đan điền đem linh lực vận ra toàn thân, đưa vào nắm tay. Ngay khi bàn tay quỷ áp sát lại, Chu Ẩn vung ra nắm đấm.

"Rào rạt"

Ngạnh Công là công pháp thiên về sức mạnh, dùng sức phá vỡ vạn vật. Phương pháp trong đó là thế trụ phải vững vàng, từng quyền đánh ra phải càng lúc càng nhanh, gia tốc lực lượng hướng thẳng về đối thủ. Công pháp vận dụng khiến cho quyền sau mang sức nặng hơn cả quyền trước, nếu có thể duy trì nhịp độ liên tục đánh ra, sức ép sẽ càng lúc càng lớn, khiến cho đối phương rơi vào cục diện không thể chống đõ nổi.

Hai bàn tay va chạm vào nhau, mang theo một cỗ kình lực dật tán tứ phương, cây cối rào rạt bị dư chấn nghiền nát, Chu Ẩn đánh ra quyền thứ hai, quyền thứ ba,... Cú đấm đầu tiên đối phó với mặt quỷ, cảm giác hệt như đánh vào trên một mặt nước, lực cản rất lớn, cực kỳ nặng nề, phản lực đưa lại khiến cánh tay nàng đau đớn kinh khủng, nhưng những quyền sau đó lại càng lúc càng nhẹ nhàng, tay quỷ mỗi khi hứng trọn một quyền, lại sẽ bị đánh lui về trong kỳ phiến, âm khí dật tán không ngừng, tan đi rồi tụ lại, mãi đến khi khó có thể đọng thành thực thể được nữa.

Nhân lúc này, Chu Ẩn rút ra hai tấm phù triện còn lại, một tấm hướng thẳng về mặt quỷ mà ném, một tấm lại đập lên trụ kỳ, mặt quỷ bị phù triện đốt nóng, tụt trở lại vào trong không ra, chướng khí quanh trụ kỳ cũng bị phù đánh tản đi, không có phòng hộ, nàng siết chặt nắm tay, đưa linh lực vào trong cánh tay, dùng hết sức đánh thẳng một quyền vào trong trụ kỳ.

"Răng rắc"

Trụ kỳ tức khắc gãy làm đôi, âm khí dật tán.

Chướng khí trên trời thu thế, rút dần, ánh trăng được dịp hiện ra một hình lưỡi liềm.

"Không ngờ kỳ phiến này cũng cứng cáp thật." Chu Ẩn phẩy phẩy cánh tay, trên khớp xương rõ ràng đã be bét máu.

Đổi lại nếu là sư huynh sư tỷ bị nàng gia tốc hơn hai mươi quyền, không bị thương nặng thì cũng mười ngày nửa tháng mới khỏi, kỳ phiến này lại bị nàng dùng lực đạo như thế đánh vào, cố hết sức mới bẻ gãy làm đôi, còn khiến tay nàng bị thương không nhẹ.

Âm quỷ đã thu thế, Chu Ẩn đi đến hai cực khác thì thấy kỳ phiến cắm sừng sững ở đấy nhưng xung quanh chẳng có cảnh tượng được âm khí bảo vệ, mà chỉ là một kỳ phiến bình thường phần phật trong gió. Có lẽ thứ này cũng cùng một nguyên tắc giống như pháp trận, nếu không đầy đủ mắc xích thì không thể khởi động trận pháp.

Phi kiếm lại vòng về cực đông.

Đường Huy Hạo nhìn chướng khí tan dần, vội vàng mở ra kỳ hạp, thu về lại kỳ phiến, bốn kỳ phiến tức khắc nhổ cọc, thu nhỏ rồi phóng về trong kỳ hạp. Kỳ hạp thu lại, một góc hạp bị nứt toác ra, hắn giận đến mắt trợn tròn: "Là kẻ nào dám phá bổn công tử!"

Chu Ẩn vừa lúc phi kiếm tới, nghe vậy liền dừng ở một bên rừng trúc nghe ngóng tình hình. Nàng nhìn kỳ hạp trên tay Đường Huy Hạo, cảm thấy tuy rằng chưa gặp qua nó bao giờ lại cực kỳ quen mắt, trong chốc lát lại nhớ tới khối ngọc màu cam lộ mà sư tỷ cho nàng xem, lúc này mới có vẻ hiểu được tại sao lại thấy quen đến thế.

Đường Huy Hạo giận điên lên, hắn bỏ ra một tháng trời để thu thập âm khí, còn muốn nhờ nó mang lại địa vị trong gia tộc, không ngờ lại bị kẻ khác giữa đường phá hỏng. Như Trần Hoài An ngăn cản hắn cũng liền thôi, đằng này lại phá vỡ kỳ phiến của hắn, không thể nào tha thứ được.

Hắn mở ra một kỳ hạp khác, lấy ra một phiến cờ, thân trụ đen bóng như mực, tà môn vô cùng. Hắn chĩa kỳ phiến vào Trần Hoài An, gằn từng chữ: "Là người của ngươi sao? Có phải là kẻ dùng phù chú hôm qua? Ngươi thế mà cấu kết với Lam gia!"

Trần Hoài An mắt lạnh nhìn hắn: "Uổng cho Đường gia đường đường tự xưng là đệ nhất môn, lại đi theo hướng cực đoan này. Đường Hành Nghĩa đã thế, đến ngươi cũng vậy. Hôm nay người nọ cắt đứt Tụ Âm Kỳ của ngươi, đã là thay ngươi giữ lại chút công đức, ngươi còn muốn tìm người tình sổ, có biết xẩu hổ hay không?"

"Trần Hoài An, uổng cho ta thích ngươi, ngươi lại ở đây lăng nhục Đường gia ta, muốn chết!!!"

Hắn giận mê tâm trí, phất cờ, lũ lũ âm phong hướng Trần Hoài An phóng đi. Dường như có tiếng quỷ thét, lại không thấy bóng dáng chúng đâu, nhưng lục lạc lay động dữ dội chứng tỏ âm khí đã tràn ra bên ngoài, pháp văn tức khắc bay đầy trời, ở không trung giống như đang xiềng xích một thứ vô hình, phi thường khổng lồ. Ngặt nỗi Trần Hoài An đã một lần gọi Lôi công thần thuật trợ giúp một lần, lúc này đây pháp lực yếu hẳn, bị Đường Huy Hạo từng bước ép sát, trong mắt hắn lửa giận bừng bừng, tại đây muốn tính mạng của nàng cũng không phải là nói chơi, mắt thấy pháp văn không thể trói buộc được quỷ khí âm hàn của hắn, nàng thò tay vào ống tay áo, tính lấy ra pháp bảo phòng thân, lại không biết từ đâu phóng đến một thanh trúc, hướng thẳng Đường Huy Hạo mà ngăn.

"Phập" "phập" "phập"

Thanh trúc từng khúc đâm vào lòng đất, tốc độ cực nhanh, Đường Huy Hạo bước chân cũng không chậm, né tránh thoái lui. Hắn ngẩng đầu, nhìn người đang đứng lơ lửng ở trên phi kiếm, hai mắt phẫn nộ, bất kể thân phận địa vị của nàng ra sao, hắn huy cờ, âm phong hú lên, Chu Ẩn từ trên phi kiếm nhảy xuống, áp sát Đường Huy Hạo trong gang tấc, vung nắm tay, kình lực kinh người khiến cho hắn sởn cả tóc gáy, theo bản năng mà giơ cờ chặn lại, "keng" một tiếng, cứ như hai thanh kim loại va vào nhau, tay hắn bị dư chấn đánh đến nỗi rung lên, buông cờ, khuỷu tay lơi lỏng xuống, cánh tay đã gãy làm hai.

Hắn ôm cánh tay, giương mắt nhìn, nộ mục trừng trừng.

"Ra tay với một cô nương, có gì đắc ý?" Chu Ẩn nhìn cánh tay không còn chút cử động nào của Đường Huy Hạo, trong bụng thầm nghĩ may mà vừa rồi kỳ phiến của hắn chặn lại một đòn, bằng không sợ rằng thân thể của hắn đã bị nàng xuyên thủng.

Giờ mới để ý, tuy rằng cả hai người này đều thi triển ra thuật pháp kinh người, nhưng quanh thân lại chẳng có linh lực hộ thể, lúc thi triển tài nghệ cũng không giống như tu sĩ bình thường, thứ đó không phải là linh lực, thuật pháp đó cũng là thứ mà nàng chưa từng nghe qua. Đường Huy Hạo trên người không có chút phòng hộ nào, bị tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại là thể tu cho ăn một quyền toàn lực, chắc chắn khó sống.

Đường Huy Hạo đè áp phẫn nộ trong lòng, gằn hỏi: "Ngươi là tu sĩ? Đã là tu sĩ tiên môn, sao lại xen vào việc của nhân gian?"

Chu Ẩn suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng chưa xen vào việc gì."

"Ngươi làm đến bực này còn nói chưa xen vào? Tu sĩ dạo này không có đạo đức như vậy sao?" Đường Huy Hạo mắng.

Chu Ẩn phì cười: "Đường công tử tức giận như vậy thì có ích gì. Ta xác thực chưa xen vào việc gì của nhân gian, tà ma quỷ quái không xem là chuyện thường thấy ở nhân gian đi? Chẳng lẽ việc ta tru tà là việc làm không có đạo đức?"

Đường Huy Hạo ngẫm nghĩ, xác thực Chu Ẩn chưa làm cái gì nhúng tay vào việc nhân gian. Chẳng qua hắn tức vì kỳ hạp bị hủy, một cánh tay còn bị đánh gãy làm hai, những chuyện tốt lành này đều do tu sĩ trước mắt gây ra, hắn chỉ muốn mắng cho hả giận.

Lúc này Trần Hoài An mở miệng nói: "Ngươi ngồi không làm ngư ông đắc lợi, còn mặt mũi trách mắng người khác, có biết xấu hổ hay không. Chuyện này dừng ở đây đi. Người trong thành tự làm tự chịu, bát đại linh môn tuyệt đối không xen vào, nhưng vong hồn nữ tử ở Vọng Giang này không đáng phải bị như thế, từ ta đến siêu độ, cũng không nhọc lòng Đường công tử ngươi, như vậy vừa ý?"

Đường Huy Hạo không cam tâm, nhưng tay hắn đã phế, có làm gì cũng không được. Hắn căm giận hỏi: "Ngươi tên họ là gì? Lại đến từ tông phái nào?"

Chu Ẩn cười ngâm ngâm: "Làm việc tốt không lưu danh. Đường công tử không cần để ý."

Đường Huy Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay người, ôm cánh tay lủng lẳng biến mất vào trong rừng trúc.

Chu Ẩn nhìn theo bóng lưng hắn, cảm giác có một thứ quỷ dị từ trên người hắn tỏa ra, lại không rõ chúng là gì. Cho rằng đó là thuật pháp riêng của Đường gia, cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Trần Hoài An đi đến Vọng Giang, từ trong tay áo lấy ra một tòa tháp nhỏ. Tòa tháp vừa ra, nàng liền niệm pháp khiến cho nó lơ lửng ở trên mặt sông Vọng Giang, từ từ biến lớn. Thân tháp tỏa ra ánh hào quang vầng rực, lục lạc réo rắt vô ngân, pháp văn bay lượn triền quanh thân tháp. Thủy túy trong sông từ từ ngoi đầu lên, những cái đầu đen sệt, sặc mùi hôi thối, lại nhìn chằm chằm thứ hào quang ấm áp ấy không rời mắt. Bọn chúng rên ư ử như tiếng khóc than, pháp văn lao xuống mặt sông ôm ấp lấy bọn chúng, gột rửa bùn đen, lộ ra linh hồn đau khổ nhợt nhạt, mang vào trong thân tháp. Cứ thế, vong hồn oan khuất của thiếu nữ rời khỏi nơi đau thương khổ hận giam giữ chúng mấy chục năm nay, rời đi dương thế.

Nhìn tình cảnh này, Chu Ẩn có cảm giác bi thương giống như chuyện ở Trường Linh trấn năm đó.

Trần Hoài An sau khi siêu độ xong, thu lại tháp bỏ vào ống tay áo, Chu Ẩn liền hỏi nàng: "Ta thấy thuật pháp của Trần cô nương không giống với tu sĩ, chẳng lẽ bát đại linh môn không phải tiên môn sao?"

Hai người đi ra khỏi thành trấn, chuyện ở Hoa thành lúc sau như thế nào đã không thuộc về bọn họ quản nữa. Trần Hoài An nhìn nữ tu sĩ này, có lòng cảm kích nàng ra tay giúp đỡ ngăn cản Đường Huy Hạo không làm chuyện ác, vì thế giải đáp: "Bát đại linh môn có thể xem như là môn đồ của thần linh, chúng ta thờ mười hai vị thượng thần và được phù hộ, thuật pháp này cũng là do thần linh truyền thừa lại, sao dám vọng tưởng tu tiên ngang hàng với thần thánh."

Chu Ẩn gật gù, tuy rằng bát đại linh môn không phải tiên môn, nhưng thuật pháp so ra chẳng thua kém gì với tu sĩ, chỉ nội hai nhà Đường gia cùng Trần gia đã thấy thuật pháp có thể mời gọi đến thiên địa cảm ứng, thần bí không lường được. Trần Hoài An chỉ cần giơ hai tay lên trời cầu xin thần linh, sấm chớp liền rào rạt bổ xuống, đặt ở tiên môn thì chỉ có con cháu đích tôn hoặc đệ tử thủ tọa mới có thể được ban cho lôi phù hộ thân, đủ biết nó trân quý cỡ nào, bởi lẽ luyện ra một tấm lôi phù vô cùng cực khổ gian nan, không chỉ yêu cầu linh lực phải đủ nhiều, còn phải ngộ được pháp tắc thiên địa, phi thường vất vả.

Trần Hoài An thấy đi cũng đã khá xa, vì thế cùng Chu Ẩn nói: "Cô nương có thể vì chuyện của Hoa thành mà bớt chút thời gian hỗ trợ, Hoài An vô cùng cảm kích. Đường về Trần gia không xa, cô nương cũng không cần đưa ta mà chậm trễ thời gian đi vào bí cảnh."

Chu Ẩn nghệch ra, bí cảnh?

"Bí cảnh? Nơi đây lại không có tiên môn, vì sao có bí cảnh?" Chu Ẩn hỏi thẳng.

Trần Hoài An ngờ ngợ, nhưng nhìn nét mặt Chu Ẩn không giống như giả vờ, cho rằng nàng thật sự không biết việc này, nể tình việc vừa rồi nên Trần Hoài An cũng không hề giấu diếm: "Hóa ra cô nương không biết việc này. Nơi này xưa từng có thần linh trú ngụ, thần thú cũng đến thủ hộ nhân gian, sau thần linh truyền thừa lại cho bát đại linh môn cai quản mà rời đi nhân thế, để lại không ít kỳ trân dị bảo cùng rất nhiều dị vực. Có lần tu sĩ tiên môn đi qua nơi này, phát hiện thứ gọi là không gian bí cảnh, từ đó mới có nhiều tu sĩ thường xuyên đến đây săn tìm bí cảnh. Ta nghe nói ở đây cũng vừa mới mở ra một bí cảnh, còn tưởng cô nương vì nó mà đến."

Chu Ẩn lắc đầu, nói không chừng Lý cư trưởng đưa nàng đến đây là vì thứ này cũng nên? Cho nên, nàng phải lên núi tìm kiếm lối vào bí cảnh?

Chu Ẩn nói: "Trưởng bối đưa ta đến đây cũng không nói rõ mục đích, xem ra ta cũng phải vào bí cảnh nhìn xem một lần mới được. Đa tạ Trần cô nương chỉ điểm."

Trần Hoài An xua tay, cười: "Chuyện này có đáng gì. Nhưng ta cũng phải nhắc nhở cô nương một câu, đại lục này vẫn là do bát đại linh môn trấn giữ, chớ gây nên chuyện ầm ĩ, không thiếu tu sĩ đã bị chúng ta giết ở nơi này. Còn có, nếu cô nương vẫn muốn săn tìm đồ vật trên đại lục này, vậy thì tuyệt đối tránh xa địa phận của Bắc Thần gia ra."

Chu Ẩn nhớ kỹ, nói cảm tạ rồi cùng Trần Hoài An từ biệt.

Nàng đi lại nơi truyền tống trận đồ, nhìn khu rừng tăm tối trước mắt, dấn thân đi vào.

Sau ba ngày tìm tung tích của bí cảnh, rốt cuộc nàng tìm thấy một động phủ đen ngòm, trước hang có linh lực dao động như là vằn nước, Chu Ẩn không hề do dự, xuyên qua.