Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta!

Chương 40: Quân sư đại nhân nói, này không phải giận cá chém thớt



“Quân địch tấn công! Quân địch tấn công!”

Trận trận tiếng kinh hô truyền khắp Bính doanh, tiếng kèn lệnh vồn vã làm tỉnh giấc những binh lính đang ngủ mê bên trong, không kịp mặc quần áo, chẳng qua chỉ tùy tiện mặc loạn, liền cầm vũ khí vội vã chạy ra ngoài.

Thiên sát, tại sao trong Thiên Cơ doanh có thể có địch tấn công chứ?! Đây là tiếng lòng của tất cả binh sĩ Bính doanh, ngoại ô kinh đô có địch tấn công? Cũng không phải chiến trường phía Bắc trường thành, làm sao có thể? Chính vì có loại tư tưởng này, cho nên đêm nay nhất định là một buổi tối hỗn loạn.

Không lâu lắm, có vài chỗ không dễ nhìn thấy trong Bính doanh nổi lên hỏa hoạn, binh sĩ còn chưa kịp tìm được kẻ xâm lược liền bị kêu đi cứu lửa.

“Đi lấy nước! Đi lấy nước!”

Thời cổ cứu lửa, đều kêu là ‘đi lấy nước’, cũng có ý nghĩa là tị húy* chữ hỏa.

Liễu Trì cùng Vệ Linh Tê nhìn nhau, đối với tình huống hôm nay cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Ba vị giáo úy Bính doanh, thiên tướng lúc đi ra ăn mặc cũng không thể chỉnh tề, nghĩ đến cũng do vội vã.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Phó tướng bắt lại binh sĩ muốn đi cứu hỏa, quát lên.

“Cái này, tiểu nhân cũng không biết, nghe nói là có quân địch tấn công! Hẳn là quân địch đốt doanh trại gây ra.”

“Nghe nói? Cái đám các ngươi chỉ biết ăn cơm, địch tấn công mà lại là nghe nói? Khốn kiếp!”

Phó tướng xém chút nữa bị những lời này khiến cho tức chết, đang muốn mắng tiếp thì thấy một tên lính quèn đến trước mặt nàng.

“Các vị tướng quân Bính doanh, quân sư đại nhân cho mời gọi.”

Người truyền lời là một vệ binh trong số thủ hạ trong doanh trướng của quân sư đại nhân.

Mấy vị tướng lĩnh hai mắt nhìn nhau, cuối cùng biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Đáng chết, cái tên quân sư này rốt cuộc là làm gì?! Nàng ta nhất định là gian tế địch quân phái tới, ta nhất định phải bẩm báo lên đại tướng quân!” Trong đó một tên giáo úy rất tức giận nói.

“Dám đêm hôm đốt Bính doanh của ta, nàng thật cho rằng Bính doanh chúng ta là những ngoại tử dễ bị khi dễ, phải không?! Đi, ta ngược lại muốn xem một chút vị quân sư đại nhân này có ý kiến gì.”

Mấy vị tướng lĩnh cũng không phải ngu dốt, trận bừa bộn tối nay nhất định là xuất phát dưới ngòi bút của quân sư, chẳng qua không biết quân sư lần này sẽ có loại giải thích gì?!

Các nàng ngược lại muốn coi một chút!

“Quân sư đại nhân, các vị tướng của Bính doanh đã đến ——”

Tịch Phi Nghiêu ngồi trên chiếc giường nhỏ trong lều, ngẩng đầu đối diện Trần tướng quân như đang ngồi nhìn một cái, thản nhiên nói.

“Mời các vị tướng quân vào nghị sự.”

“Trần tướng quân, xem ra chuyện đánh cuộc với ta, ngươi đã thua.”

“Quân sư đại nhân hảo thủ đoạn, bản tướng thụ giáo.”

Trần tướng quân là người đứng đầu Bính doanh, cũng chính là thống lĩnh chỉ huy Bính doanh, trong Bính doanh nàng chính là người lớn nhất.

Mà lúc này ở đây, chỉ vì nàng cùng Tịch Phi Nghiêu có một trận đánh cuộc, rất rõ ràng nàng đã thua cuộc.

“Quân sư, chuyện tối nay ngươi giải thích thế nào?!”

Liên trướng bị dùng sức vén sang một bên, giáo úy đang muốn mở miệng tiếp tục chất vấn, không ngờ tới liền thấy tướng quân nhà mình sắc mặt đen xì, ánh mắt nhìn các nàng thật giống như ăn thịt người vậy.

“Các ngươi còn có mặt mũi đến chất vấn quân sư? Các ngươi một lũ vô dụng, xem một chút bản thân bây giờ ra bộ dạng gì? Các ngươi khôi giáp liền mặc như vậy sao? Khó trách quân sư nói Bính doanh chúng ta vàng thau lẫn lộn, ta còn không tin, hôm nay ngay cả các ngươi những phó tướng mà còn như vậy, binh lính Bính doanh càng không biết tốt hơn chỗ nào!”

Nghĩ tới đây trong lòng nàng liền tức giận phải chết, vốn đã xếp hàng chót, tối nay một đêm duy nhất này, danh tiếng Bính doanh coi như là mất sạch, tướng quân Giáp doanh và Ất doanh không biết phải cười nhạo đến thế nào đây! Cũng kỳ quái vị quân sư xảo huyệt này, cố gắng nhiều vì chuyện xấu hổ như vậy.

Tịch Phi Nghiêu nhìn các nàng bị mắng, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Trần tướng quân không cần như vậy, này cũng không trách được phó tướng các nàng, thật tình mà mói, dù hôm nay không phải Bính doanh đổi lại Giáp Ất doanh cũng chưa chắc sẽ tốt hơn, ai có thể ngờ đến trong Thiên Cơ doanh ngoài ngoại ô kinh đô cũng sẽ gặp địch quân tấn công chứ? Dù sao không thể so với thời kỳ chiến tranh, cũng không phải ở chỗ hai nước giáp nhau, các tướng sĩ có chút lười biếng cũng là trong tình lý.”

“Quân sư đại nhân đa mưu túc trí, đám vô dụng này há có thể hiểu được?”

Trần tướng quân thật sự hận không thể rèn sắt thành thép.

“Nói, tình hình Bính doanh hôm nay thế nào?”

“Này —— mạt tướng đáng chết!”

Ba người đồng loạt quỳ xuống, làm sao cũng không nghĩ tới lại là cấp trên của các nàng cũng sẽ ở đây, lại nói giúp cho quân sư.

“Bây giờ Bính doanh đã loạn thành một mảnh.”

Trần tướng quân nghe thấy, hít sâu một hơi, hướng quân sư gật đầu.

“Quân sư đại nhân, bản tướng cáo từ trước. Mấy người các ngươi, còn không đi cùng bản tướng quân, ở chỗ này để xấu hổ sao?!”

Nàng không thể nổi giận với quân sư, chỉ có thể trút cơn giận lên người các nàng.

Tịch Phi Nghiêu bĩu môi, cười híp mắt nhìn Trần tướng quân rời đi, vào lúc sắp rời khỏi doanh trướng tới thêm một câu.

“Trần tướng quân, lần sau diễn tập, bản quân sư sẽ cân nhắc để cho binh sĩ Bính doanh ra sân đánh lén ban đêm, khoảng thời gian này xin tướng quân huấn luyện các tướng sĩ thật tốt, chớ để Bính doanh bị mất thể diện. Lần này Giáp doanh biển hiện vô cùng tốt, bất quá ở trong lòng bản quân sư, vẫn là có ý chúc cho Bính doanh.”

Trần tướng quân dừng chân, quay người lại, khá là có thâm ý nhìn Tịch Phi Nghiêu, hồi lâu cười nói.

“Đa tạ quân sư! Chúng ta đi!”

Nói xong, mang đám phó tướng nhanh chóng rời khỏi đây.

Dù sao, bây giờ chuyện Bính doanh phải làm quá nhiều, mà mấy vị tướng quân mấy ngày gần đây rất bận rộn, chỉnh đốn quân kỳ, tra tìm chỗ sơ hở không phải là chuyện tiết kiệm sức lực.

Nghĩ đến trải qua chuyện này, thực lực Bính doanh ắt sẽ tăng lên nhiều.

Tịch Phi Nghiêu đối với phát triển của chuyện này bày tỏ rất hài lòng, vì xúc tiến giữa ‘đoàn kết thân ái’, nàng cố ý nghĩ ra muốn diễn tập đánh lén trại lính ban đêm, còn tìm Lâm tướng quân Giáp doanh cùng Trần tướng quân Bính doanh, nói lên chuyện này, hai người cũng bày tỏ không có dị nghị. Mặc dù, lúc đó sắc mặt Trần tướng quân không dễ nhìn chút nào.

Ai nha, ta thật là quá hư hỏng rồi, làm sao đây?

Tịch đại chủ tịch trong lòng vui vẻ, lại không có nửa điểm áy náy.

Diễn tập gì đó là chuyện rất cần có, vì đề cao tư chất cho toàn quân, đây là muốn phổ biến toàn diện rộng rãi!

Tịch Phi Nghiêu kiên quyết không thừa nhận đây là vì nàng đối với Vệ Linh Tê, Liễu Trì âm thầm ‘cấu kết’ cảm thấy hết sức giận mà từ đó giận cá chém thớt trên người Bính doanh, thậm chí ngay cả ba doanh mệt mỏi, ngay cả Giáp Ất hai doanh cũng bị cuốn vào trong.

Ân, chờ thời điểm Bính doanh đánh lén ban đêm liền nghĩ biện pháp để cho Linh Tê nhà ta rèn luyện một chút, không phải cả ngày quấn lấy đồng chí Liễu Trì! Chưa qua một đoạn cuộc sống, giữa các doanh sẽ có tỷ thí, để cho Liễu Trì điều đi Ất doanh, tránh cho ta nhìn chướng mắt. Dĩ nhiên, đây cũng là vì Liễu Trì này đủ tư cách, người ta cũng không phải là đồ hoang phế gì.

Nói lại thì, ta có cần để Linh Tê tới làm hộ vệ cho ta không nhỉ?

Ai, vẫn là thôi đi, ta cũng không muốn để cho muội ấy biết nương tử của muội ấy bây giờ làm quân sư, luôn cảm thấy đây sẽ chuyện đả kích Linh Tê.

Liền giống như muội ấy là nhân viên quèn, còn bản thân không cẩn thận trở thành lãnh đạo.

Xem như nương tử, đương nhiên phải chiếu cố cho các loại cảm thụ của tướng công, ta quả là xứng đáng với chức nương tử tốt!

Bất quá, nương tử với bằng hữu tốt là không thể cùng tồn tại.

Cho nên, Liễu Trì gì đó, vẫn là từ đâu đến thì về nơi đó đi!

Nói lại thì, kẻ đi điều tra thân phận Liễu Trì làm sao vẫn chưa trở lại báo cáo chứ? Ta cũng chờ nàng ta bao nhiêu ngày rồi!

Tịch Phi Nghiêu nghĩ như vậy.