Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta!

Chương 42: Hoài nghi Liễu Trì



Tịch đại chủ tịch mà hiệu ứng cánh bướm, nhấc lên tuyệt đối không chỉ là bão, mà là vòi rồng.

Cạo lông mày loại chuyện không đáng tin cậy này, đại khái cũng chỉ có Tịch đại chủ tịch mới có thể nghĩ ra.

Thà nói đây là nhiệm vụ, không bằng nói đây là khẩu vị ít có ác của Tịch đại chủ tịch, nghĩ đến bốn nhiệm vụ còn lại chắc cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Tịch đại chủ tịch, này tuyệt đối không phải người thường nào cũng có thể nghĩ ra.

Đêm nay có thể xem như một đêm ác mộng với tướng lĩnh và chúng binh sĩ Giáp doanh, cuối cùng các nàng cũng thể nghiệm được tiếng lòng của các đồng chí Bính doanh rồi, với quân sư đại nhân thì đó là vừa yêu vừa hận, đến lượt bản thân bị xui xẻo rớt lên đầu sẽ luôn có câu oán hận, nhớ lại lần hành động trước của Giáp doanh với Bính doanh, trong lòng lại cảm khái, thật là một trả một, có điều vẫn còn hơi quá sớm một chút nhỉ?!

Cách làm của quân sư đại nhân luôn không thể đoán trước được, cho nên lần này rõ ràng Giáp doanh là trúng chiêu rồi.

Binh coi trọng tinh không phải ở lượng, đánh lén thần tốc, đương nhiên số ít sẽ dễ thực hiện hơn, cũng không dễ dàng bị phát hiện.

Tịch Phi Nghiêu đối với tướng công nhà mình rất có lòng tin, cho nên nàng một chút cũng không lo lắng, ân, nói về tài liệu Liễu Trì đúng thật rất kỳ quái a! Suy nghĩ chuyện lần trước tình báo của thái nữ điện hạ đưa tới, Tịch Phi Nghiêu không khỏi nhíu mày, là nữ nhi của một gia đình dân thường trong sạch, nhưng gặp phải thảm họa diệt môn, thậm chí vì thế mà hủy giọt ‘dục sinh hồng’, rốt cuộc thâm thù đại hận thế nào, mà làm cho người làm ra hành vi bi thảm nhất trần gian như vậy? Nếu chỉ là gia đình thường dân, làm sao sẽ chọc tới loại người hung hãn bực này? Sơn dã thôn quê, hẳn càng biết nhìn sắc mặt người mới đúng.

Hơn nữa, khí chất trên người Liễu Trì tuyệt đối không phải khí chất một người sơn dã sẽ có.

Ánh mắt trầm tĩnh, thân thể gầy yếu, không giống lớn lên ở thôn quê, ngược lại có cảm giác được nuôi nấng trong chốn khuê phòng hơn. Hơn nữa Liễu Trì người này, sứt mẻ chỗ nào không sứt mẻ, cứ cố ý ở chỗ chân mày đại biểu cho thân phận ngoại tử bị người ta một đao phá hủy, không cảm thấy quá trùng hợp sao?

Quan trọng nhất chính là, Liễu Trì thân ở Thiên Cơ doanh, kết giao Vệ Linh Tê, nếu nàng ta quả thật có ý xấu, tướng công nhất định là không phát hiện được rồi, ngược lại sẽ bị nàng ta lợi dụng. Đây mới là điểm Tịch Phi Nghiêu lo lắng nhất!

Thiên Cơ doanh là cánh tay của thái nữ, bị chặt đứt rồi, chỉ sợ Thiên* cũng phải đổi.

Phượng Tử Sam rất rõ điểm này, cho nên mới cho Tịch Phi Nghiêu tiến vào Thiên Cơ doanh, mục đích bên trong chẳng phải để các nàng giám sát lẫn nhau? Những tướng quân kia, thái nữ cũng sợ có người thân ở Tào doanh nhưng lòng hướng về Hán!

Dù sao, khó dò nhất chính là lòng người.

Ngay lúc Vệ Linh Tê cố gắng quyết tâm, nỗ lực hết mình, vào lúc bị đẩy lên võ đài lịch sử, thì Liễu Trì lại vô cùng âm thầm rời Bính doanh, bị điều tới Giáp doanh.

Với người khác mà nói đây tuyệt đối là chuyện cực kỳ vui sướng, nhưng với nàng thì chưa chắc đã vậy.

Lần lên chức này quá mức kỳ quoặc, cứ như đã bị phát giác gì rồi.

Trong lòng Liễu Trì mơ hồ có một cỗ dự cảm bất thường, nhưng không nói được đó là gì, lần này quân sư mới tới Thiên Cơ doanh quá mức thần bí, trong quân doanh lại không một ai nhìn thấy được mặt mũi thật của nàng ta, chuyện này khiến nàng có chút không ứng phó kịp.

Có phải đã bị phát hiện điều gì rồi? Thân phận thật sự của mình, có phải đã bị bọn họ biết?

Yên lặng che giấu bản thân, thậm chí vì thế mà đã bỏ ra rất nhiều, chẳng lẽ phải thất bại trong gang tấc?!

Liễu Trì không cam lòng, cứ như bị đôi mắt vô hình chăm chú nhìn vậy, không để cho nàng dám có một động tác nào.

Sờ vết sẹo không bằng phẳng trên trán, nhớ lại đêm mưa ngày hôm đó.

Khi đó nàng không phải tên Liễu Trì, là một tiểu thơ được nuôi nấng trong khuê phòng, chờ đợi phu quân của nàng xuất hiện.

Không sai, Liễu Trì cơ bản không phải ngoại tử, nàng là một nội tử chính hiệu, vì để che giấu thân phận, nàng không tiếc dùng dao phá hủy mi tâm của mình.

Đao cắt vào thịt nỗi đau đớn này, cả đời nàng cũng không thể quên.

Nàng là người của tam hoàng nữ nằm vùng trong Thiên Cơ doanh, vì sẽ có một ngày tam hoàng nữ sẽ cần đến nàng, thời khắc phản lại.

Nếu không có tam hoàng nữ sẽ không có Liễu Trì của ngày nay, lúc đó nàng cũng đã chết rồi.

Mẫu thân nàng cũng từng làm quan viên triều đình, đáng tiếc lại bị vu oan tư thông với địch bán nước, gặp thảm họa diệt môn, thù này không báo, nàng thề không làm người!

Liễu Trì chưa từng gặp Phượng Tử Sam, cho nên nàng cũng không biết thái nữ là người thế nào, chỉ là từ miệng tam hoàng nữ, nàng mới biết được chân tướng, tất cả đều chỉ vì nàng ta căm ghét mẫu thân nàng nghiêng về tam hoàng nữ, cho nên mới có kiếp nạn này, Gϊếŧ mẫu thân nàng, diệt môn nhà nàng chỉ muốn chặt đi cánh tay của tam hoàng nữ, mượn điều này để làm địa vị thái nữ của nàng ta vững chắc hơn.

Liễu Trì không muốn hiểu những thứ ngươi lừa ta gạt trong chốn quan trường, chẳng qua thân là nữ nhi, sau khi biết được chân tướng há có thể nhắm mắt làm ngơ, cứ vậy tiếp tục sống không bằng chết? Tuy nàng không phải ngoại tử, nhưng cũng biết nữ nhi có chuyện nên làm, có chuyện không nên, thù diệt tộc, bất luận trả giá thế nào, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Kết giao Vệ Linh Tê, cũng vì để khởi sự tương lai cho tam hoàng nữ, để lợi dụng nàng ấy thôi.

Chẳng qua, sự tín nhiệm của Vệ Linh Tê khiến nàng vốn bị thù hận lấp đầy cũng bắt đầu dao động trong lòng cùng tự trách, dù chỉ là cực nhỏ, nhưng đó cũng không phải chuyện tốt.

Rời đi Vệ Linh Tê, điều đi Giáp doanh, đối với Liễu Trì mà nói vừa thở phào nhẹ nhõm cũng có một tia không đành, từ nay về sau, nàng lại một thân một mình.

Dù vẫn còn liên hệ được với Vệ Linh Tê, nhưng Giáp doanh Bính doanh luôn luôn độc lập, không qua lại gì, thời gian dài, chỉ sợ sẽ có không ít thay đổi.

Con người, ai rồi cũng sẽ đổi thay.

Mỗi một người ai cũng đều lớn lên, đều thay đổi, có lẽ vì người đó đang đứng ở một nơi không thể nhìn mọi thứ, cũng có thể là vì một người, một chuyện, một hoàn cảnh, chỉ là, ai mà biết được? Ai mà liệu trước được mọi chuyện?

Bính doanh tập kích Giáp doanh hành động vô cùng hoàn mỹ, thành công dị thường, vì thế Trần tướng quân rất vui vẻ.

Những năm này bị áp chế lợi hại như vậy, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một lần.

Chỉ cần vừa nghĩ tới lông mày của nữ nhân mắc dịch nọ Giáp doanh, là tâm tình của nàng liền thoải mái dị thường.

Vì vậy, nàng cố ý cho hai mươi người ba ngày nghỉ, xem như tưởng thưởng ngoài mức quy định cho nhiệm vụ lần này của các nàng.

Đương nhiên, đây cũng đã được quân sư chuẩn qua.

Vốn kỳ nghỉ định kỳ gì đó, tướng quân các doanh đều được tự quyền, chỉ là thái nữ đem quân sư cắm một phát vào Thiên Cơ doanh, quyền trong tay các nàng cũng bị phân đi không ít. Có thể nói, bây giờ người kềm chế ba doanh chính là quân sư chưa từng thấy mặt nọ. Có một số việc ngày nay phải có cái gật đầu của quân sư mới được, vì thế, tướng quân ba doanh cũng có tâm sự, chỉ là không thể nói cùng ai.

Vệ Linh Tê nghe thấy được nghỉ, mắt lập tức sáng lên, vừa có thể về nhà gặp nương tử rồi, tốt quá!

Lâm Uy Vũ, Mộc Quỳnh, Cao Cáo, Kim Đại Kim cũng rất vui mừng, kỳ nghỉ ba ngày, đối với người làm lính mà nói chính là để chim sổng chuồng, tự do! Vậy thật muốn làm gì thì làm rồi.

Bạn học Tiểu Vệ lấy thế nhanh như chớp trở về doanh trại thu thập bọc quần áo, dưới ánh nhìn kinh ngạc của bốn người, dưới chân như mọc thêm cánh, rất cao hứng rời khỏi doanh.

Chỉ là, nàng không nghĩ tới, cách ngoài doanh trại một dặm đã liền nhìn thấy người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

“Nương tử!!!”

Ở trước mặt nương tử chỉ số thông minh của Vệ Linh Tê cơ bản về lại con số không, cho nên, không thể trông cậy vào nàng có thể trở nên thông minh trước mặt nương tử của nàng, đó là chuyện không thể nào.

Lộ ra nụ cười ngố tàu, hướng Tịch Phi Nghiêu chạy tới, bọc vải nhỏ bé sau lưng hất qua hất lại.

“Nương tử, sao nàng biết ta sẽ ra đây?”

Bạn học Tiểu Vệ ôm eo nương tử đại nhân, mừng ra mặt hỏi.

Nói nhảm, ngày nghỉ ta chuẩn cho làm sao ta không biết?

Trong lòng Tịch đại chủ tịch chuyển cái xem thường, trên mặt lại ôn nhu sắp chảy ra nước.

“Ta với tướng công thần giao cách cảm tương thông, đương nhiên biết được.”

“Di, nương tử, nàng thật lợi hại!” Mở to mắt vô tội, tràn đầy bội phục nhìn Tịch Phi Nghiêu.

Vệ manh vật, ngươi ở trước mặt nương tử nhà ngươi, thật hết thuốc kíu chữa. =)))))

Chỉ số thông minh còn có thể thấp hơn được nữa hả?

“Tướng công, không nói những chuyện này, lên xe, chúng ta về nhà!”

“Ân.”

Xe ngựa chậm rãi đi về trước, chở một đôi vợ chồng son, ai cũng đều không thể biết được, tương lai ở phía trước chờ đợi các nàng sẽ là gì.

Một người tương lai sẽ là quân sư thông tuệ nhất thiên hạ, một người tương lai sẽ là tướng quân không ai có thể địch lại.

Thiên hạ này, tất sẽ ào ào vũ bão.