Tướng Quân Sủng Phu

Chương 14: Hồi kinh



“Ngươi đã xác định?” haehyuk8693

Vẫn là tại phủ thành chủ, vẫn là tại căn phòng kia, lúc này trừ bỏ Bạch Nhất cùng Phong Cảnh, Tiêu Mạt, thì Vân Mặc Chi thậm chí ngay cả Vân Thanh Nhiễm đều có mặt. Nghe nói Bạch Nhất muốn đi Thịnh Kinh, Vân Mặc Chi liền dẫn đầu đặt câu hỏi, thanh âm giống như không chút để ý lại mang chút ngoài ý muốn.

“Ân.” Bạch Nhất vẫn ôn hòa tươi cười gật đầu như trước.haehyuk8693

“A Nhất sẽ theo chúng ta cùng lên đường à! Ta cùng A Mạt sẽ bảo hộ y, Vân thiếu ngươi cứ yên tâm đi há!” Phong Cảnh hiện là người vui vẻ nhất, trong mấy người này y ở cùng Bạch Nhất là hòa hợp nhất, vốn tưởng rằng lần này cùng Tiêu Mạt hồi kinh phải tạm thời chia tay Bạch Nhất, hại y cứ luyến tiếc mãi, hiện tại Bạch Nhất lại nói muốn cùng bọn họ lên đường, hiển nhiên điều này đối với y mà nói đã không thể tốt hơn được nữa. Ngôn Tình Ngược

“Ngươi thì biết cái gì?” Vân Mặc Chi liếc xéo Phong Cảnh, ngồi một cách đoan chính, nghi ngờ hỏi Bạch Nhất: “Ân… Ngươi đã phát hiện?”

“Ân, vừa mới biết thôi.”haehyuk8693

“Ngươi đã biết rồi mà còn muốn đi? Tình huống hiện tại ở Thịnh Kinh rất hỗn loạn, ngươi không bằng cứ tịnh dưỡng ở thành Vân Hà, đợi Tiêu đầu gỗ chỉnh đốn xong rồi tới đón ngươi không phải tốt hơn sao?”

“Ta nghĩ sau khi hắn nghe được chuyện này, hẳn sẽ muốn nhìn một chút…” Bạch Nhất ôn nhu cười cười, khi y biết mình có thai người đầu tiên mà y nghĩ đến chính là Tiêu Diệc Nhiên, đáng tiếc hắn không có bên người y hiện tại. Mấy ngày phải chia lìa đối phương, làm cho y càng thêm tưởng niệm hắn, cho nên y đi Thịnh Kinh, không chỉ là vì muốn nói cho Tiêu Diệc Nhiên tin tức tốt này, mà còn là vì muốn ở bên cạnh hắn không xa rời nữa.

Vân Mặc Chi nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Nhất thật lâu, mới khôi phục bộ dáng mạn bất kinh tâm(thờ ơ, không để ý đến gì), “Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi thì biết làm sao, ta đây cũng không có gì đáng nói, ngươi cũng đã hiểu rõ tình huống chính mình, trên đường hết thảy để ý là tốt rồi.”

“Ta biết được, đa tạ.”haehyuk8693

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Nghe đối thoại giữa Bạch Nhất cùng Vân Mặc Chi càng lúc càng mênh mông mịt mù, Phong Cảnh nhịn không được hỏi.

Vân Mặc Chi duỗi người, lại lần nữa oa vào lòng Nhạc Thiện, cười nhạo Phong Cảnh, “Ngu ngốc ~ tướng quân của các ngươi sắp làm cha rồi.”

“A?”

Lời này của Vân Mặc Chi vừa nói ra, Phong Cảnh liền há to miệng nhìn Bạch Nhất ngẩn người, Tiêu Mạt nhíu mày không nói cái gì, còn lại Vân Thanh Nhiễm biểu tình chẳng chút biến đổi liếc nhìn Bạch Nhất một cái.

“A cái gì mà a. Dọc đường đi các ngươi phải chiếu cố cho y thật tốt đó!” Gõ lên đầu Phong Cảnh một cái, ý bảo y đem miệng ngậm lại, Vân Mặc Chi nhìn về phía Bạch Nhất, “Ta chuẩn bị cho ngươi một chút thuốc dưỡng thai, ngươi mang theo bên người, đúng hạn nhớ dùng.”

Sau khi đem dược đưa cho Bạch Nhất cất giữ, Vân Mặc Chi cũng không nán lại thêm nữa, mang theo Nhạc Thiện nhanh chóng rời đi. Y đã sớm xác nhận chuyện Bạch Nhất có thai, tự nhiên không ngạc nhiên cái gì, huống chi y đã sớm chuẩn bị luôn cả thuốc dưỡng thai, chỉ sợ cũng đã sớm đoán được sau khi Bạch Nhất biết điều này sẽ có một ngày như vậy.

“Hôm nay đã không còn sớm, ngày mai chuẩn bị tốt lại lên đường.” Sau khi Vân Mặc Chi rời đi, Vân Thanh Nhiễm cũng thản nhiên mở miệng dặn dò Tiêu Mạt vài câu, sau đó gật gật đầu coi như chào hỏi, liền cũng ly khai. Nàng đối bất luận chuyện gì đều có năng lực gặp biến không sợ hãi, loại chuyện này ở trong mắt nàng cũng chẳng tính là cái gì quá bất ngờ.

Mà Tiêu Mạt tuy rằng có chút ngoài ý muốn với việc Bạch Nhất có thai, nhưng cũng đã rất nhanh tiếp nhận sự thật. Dù sao năng lực tiếp nhận của người Tiêu gia cũng không phải dạng bình thường. Nếu đã là chuyện của tướng quân phu nhân cùng hài tử, tự nhiên hắn sẽ chiếu cố thật thoả đáng, “Phu nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ chuẩn bị thật tốt để ngày mai xuất phát, phu nhân hãy sớm nghỉ ngơi.” Nói xong hắn liền đi ra ngoài chuẩn bị.

Lập tức trong phòng chỉ còn lại Bạch Nhất đang mỉm cười cùng Phong Cảnh vẫn còn chưa hồi phục khỏi sự khiếp sợ bên cạnh.

“Đã khiến cho các ngươi thêm phiền toái, Tiểu Cảnh.” Bạch Nhất mỉm cười nhẹ giọng nói với Phong Cảnh đang trong sự khiếp sợ.

Nghe được thanh âm, Phong Cảnh nhất thời hoàn hồn, nhìn chằm chằm Bạch Nhất hết nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, “A Nhất, nguyên lai ngươi cùng tướng quân đã ngũ cùng nhau rồi?…”haehyuk8693

Bạch Nhất sửng sốt, không nghĩ tới Phong Cảnh sẽ nói như vậy, mặt có chút ửng đỏ, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào.

“Ách… Khụ khụ! Ta không phải có ý tứ kia…Ngươi không cần hiểu lầm! …” Tựa hồ ý thức được câu hỏi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn, Phong Cảnh lập tức phất tay lắc đầu, “Ai nha, ý của ta là, chúng ta một chút cũng không ngại phiền toái, thật sự, ngươi yên tâm!! Đây chính là con của tướng quân, chúng ta cao hứng còn không kịp… Ai nha, ta…Ta đi giúp A Mạt thu thập chuẩn bị!” Hỗn loạn nói xong, Phong Cảnh giống như chạy trốn mà tông thẳng ra cửa, vừa chạy một bên còn nhỏ giọng nói thầm: “Tại sao A Mạt so với tướng quân còn đầu gỗ hơn vậy…”

Nhìn bóng dáng rời đi của Phong Cảnh, Bạch Nhất thấp giọng cười cười.

…haehyuk8693

Hiệu suất làm việc của Tiêu Mạt luôn phi thường mau lẹ, sáng sớm ngày hôm sau đã thu thập thỏa đáng tất cả mọi thứ. Vân Thanh Nhiễm tự mình đưa ba người đến ngoài cổng thành, mà Vân Mặc Chi cũng phá lệ đi theo.

Bản thân Bạch Nhất cũng là đại phu, những chuyện cần biết y đều đã hiểu được, cũng không cần nói thêm gì, bởi vậy Vân Mặc Chi liền trực tiếp kéo Tiêu Mạt đến bên người phân phó: “Trên đường chạy đi trước đó, Tiểu Bạch đã từng bị thương, lại không có điều dưỡng hảo thân mình, thuốc dưỡng thai ta đã đưa cho y, ngươi nhất định phải bắt y uống thuốc đúng giờ. Trên đường đi phải lo liệu thỏa đáng một chút, tận lực ở lại khách ***, nghỉ ngơi tốt mới lên đường. Ta đã bảo Thanh Nhiễm truyền tin đến cho đầu gỗ, các ngươi cứ chậm rãi lên đường, không cần đi quá nhanh.”

Tiêu Mạt gật gật đầu đáp ứng.haehyuk8693

Sau khi Vân Mặc Chi dặn dò xong, y từ trong ngực lấy ra một cái bình dược nhỏ, đưa cho Bạch Nhất, “Thứ đưa cho ngươi ngày hôm qua là thuốc dưỡng thai, còn bình hôm nay là dược giữ thai, nếu gặp phải tình huống đặc thù thì nhớ ăn nó, tốt nhất là không cần dùng đến.”

Bạch Nhất tiếp nhận bình sứ cẩn thận thu vào người, cười trả lời, “Ta cũng hy vọng không cần dùng đến nó, cảm tạ.”

Cuối cùng dặn dò thêm một phen, Vân Mặc Chi tựa vào trong lòng Nhạc Thiện dùng sức cọ cọ ngực đối phương, dịu dàng nói, “Tốt lắm, chúng ta cũng cần phải trở về, Nhạc Thiện, đi!” (bạn thần y này chỉ bik nằm trong lòng ng ta, dụi dụi đầu vào ngực ng ta hô về là hạ màn:]])

Vân Mặc Chi vừa nói xong, Nhạc Thiện liền trực tiếp ôm Vân Mặc Chi thi triển khinh công hồi phủ, còn Vân Thanh Nhiễm sắc mặt lạnh nhạt quay đầu, chậm rì rì đi trở về nội thành.

Bạch Nhất được Phong Cảnh giúp đỡ lên xe ngựa, Tiêu Mạt ôm quyền cúi đầu với bóng dáng của ba người nơi cổng thành xong, liền điều khiển xe ngựa thong thả rời đi.

…haehyuk8693

Từ thành Vân Hà đến Thịnh Kinh, lấy tốc độ hành quân, ước chừng khoảng mười ngày tới nơi, nhưng nếu ra roi thúc ngựa, thì chỉ trong vòng năm ngày là đến.

Bởi vì lo lắng cho thân thể của Bạch Nhất, Tiêu Mạt cùng Phong Cảnh vốn chuẩn bị ra roi thúc ngựa chạy về Thịnh Kinh, tự nhiên chỉ có thể điều khiển xe ngựa thong thả mà đi. Phỏng chừng với tốc độ thế này, lúc về tới Thịnh Kinh cũng mất đại khái hơn nữa tháng đi đường.

Nhưng từ sau khi rời thành Vân Hà, triệu chứng nôn ọe của Bạch Nhất đã bộc phát vô cùng rõ ràng. Bình thường vào sáng sớm, lúc y vừa đứng lên liền nôn ói đến thiên hôn địa ám, hơn nữa có đôi khi, chỉ cần xe ngựa hơi chút xóc nảy y cũng liền cảm thấy buồn nôn. Cũng vì vậy mà khẩu vị ăn uống của y càng lúc càng giảm sút, căn bản ăn không vô được thứ gì, chỉ mới có vài ngày đã gầy đi không ít.

Kể từ đó, Phong Cảnh cũng bị hù cho sợ hãi, cả ngày vây quanh Bạch Nhất xoay vòng, chỉ lo lắng đối phương sẽ xảy ra điều gì bất trắc. Tiêu Mạt cũng không quá yên tâm với chuyện này, vài lần đã hỏi Bạch Nhất có muốn quay về thành Vân Hà hay không?

Trái lại Bạch Nhất đã hiểu rõ phản ứng của mình vốn là bình thường, nói tóm lại cũng không có gì, tuy rằng nhìn qua nghiêm trọng, kỳ thật ảnh hưởng của nó cũng không lớn. Hơn nữa Vân Mặc Chi cho y không ít thuốc dưỡng thai, mỗi ngày đều đúng hạn dùng, thân thể quả thật không có trở ngại gì. Y vốn là đại phu, tuy nói chưa có nghiên cứu qua việc này, nhưng cũng có chút hiểu biết.haehyuk8693

Lúc nam tử mới vừa mang thai, mạch tương sẽ không hiện, bình thường đều đến hai tháng sau mới bắt được mạch. Cũng từ thời gian này về sau, triệu chứng mang thai lại so với nữ nhân càng rõ ràng hơn. Nhưng bởi vì thân thể nam tử so nữ tử cường tráng khỏe mạnh hơn, bởi vậy thời gian đầu mang thai đối với nam tử mà nói vẫn là tương đối thoải mái, nhưng cũng bởi vì thân thể nam tử không mềm mại bằng nữ tử, cho nên đến thời gian cuối kì thai sản ngược lại so với nữ nhân càng cực khổ. Hơn nữa trong quá trình sinh con cũng phải đối mặt với khá nhiều nguy hiểm. Bởi vậy rất nhiều cặp phu phu khác đều nạp thêm tiểu thiếp để nối dõi tông đường.

Bạch Nhất vốn không có bất luận chuẩn bị gì với việc mình sẽ có thai, nhưng hiện tại đối với sự có mặt của đứa nhỏ y lại cảm thấy thực vui vẻ. Mặc kệ về sau sẽ có nhiều vất vả, y đều nguyện ý vì sinh mệnh mới này thừa nhận tất cả.

Tuy rằng trước kia y chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chính mình mang thai sinh con, nhưng hiện tại vì Tiêu Diệc Nhiên y lại nguyện ý làm như vậy, đơn giản là do người kia đã làm cho y cảm nhận được sự hạnh phúc mà từ khi phụ thân ly thế y đã quên mất, đây chính loại cảm giác hạnh phúc chỉ có người thân thiết nhất mới có thể mang đến.

Sờ sờ chiếc bụng vẫn bằng phẳng như trước, Bạch Nhất ôn nhu nở nụ cười.

Y có lẽ là hơi chút tùy hứng, mặc kệ là đối đứa nhỏ hay là chính mình, cách giải quyết tốt nhất trước mắt vẫn là nên ở lại thành Vân Hà dưỡng thai. Nhưng y thật sự rất muốn nhìn thấy người kia, rất muốn rất muốn, muốn cùng đối phương chia sẽ tin tức tốt đẹp này, muốn cho đối phương cảm nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ, cũng muốn…dung nhập vào thế giới của đối phương.

Tuy rằng y không giúp được Tiêu Diệc Nhiên việc gì, thậm chí chuyến đi này có lẽ còn mang đến một ít phiền toái cho Tiêu Diệc Nhiên, nhưng y vẫn muốn đến nơi đó. Mấy ngày nay y đã suy nghĩ rất nhiều, thế giới của Tiêu Diệc Nhiên đối với y mà nói rất xa vời, cũng quá xa lạ, nếu luôn luôn bị động chờ đợi, y lo lắng Tiêu Diệc Nhiên sẽ càng chạy càng xa, xa đến nổi bọn họ không thể bên cạnh nhau nữa.haehyuk8693

Có lẽ cả đời này y cũng vô pháp làm được chuyện cùng sóng vai đi cùng Tiêu Diệc Nhiên, nhưng ít ra y vẫn hi vọng mình có thể đi theo phía sau Tiêu Diệc Nhiên, cho dù phải dùng rất lớn khí lực truy đuổi, y cũng không muốn một mình lưu lại chốn này. Chỉ cần đối phương còn nguyện ý chờ y, y liền sẽ vĩnh viễn không buông tay.

Chương này có sự góp mặt của Hoài Viễn ( chồng em Mục Kỳ) trong Tướng gia tuần phu  Rất nhanh thui hai zợ chồng NhiênNhất sẽ gặp lại nhau hehe