Tướng Quân Sủng Phu

Chương 9: Tới gần thành vân hà



Edit – HaeHyuk8693

Thời điểm Bạch Nhất tỉnh lại lần nữa, đã thấy bản thân nằm trong xe ngựa. Cảm giác đầu óc còn có chút hỗn loạn, lắc lắc đầu muốn ngồi dậy, y thấy mình liền rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.

“Ngươi đã ngủ một ngày rồi, bây giờ còn có chổ nào khó chịu không?” Thanh âm của Tiêu Diệc Nhiên lập tức vang lên bên tai.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Bạch Nhất tựa vào người Tiêu Diệc Nhiên, nhìn chung quanh đánh giá một chút. Đây là một chiếc xe ngựa rất bình thưởng, chỉ có chổ y nằm là được chèn thêm rất nhiều thảm lót cùng chăn gối mềm mại, mọi thứ còn lại đều là một khoảng trống không. Tốc độ của xe ngựa cũng không nhanh, vô cùng ổn định, đây hẳn là một người rất lão luyện trong việc điều khiển xe đây.

“Uống nước đi, đã đói bụng chưa?” Tiêu Diệc Nhiên đem túi nước đưa tới bên miệng Bạch Nhất.

Kề miệng vào túi nước uống mấy ngụm nhỏ, Bạch Nhất lắc lắc đầu, tuy rằng hiện tại chắc đã ngủ đủ giấc, miệng vết thương trên người sau khi được thoa thuốc cũng đã hết nhức nhói, nhưng cơ thể của y hiện tại vẫn còn rất suy yếu, càng không có khẩu vị ăn uống cái gì.

Trong thế giới này, khi nam nam hoan ái cùng một chổ, người ở vị trí thừa nhận vốn tương đối vất vả cũng dễ dàng bị thương, hơn nữa lần đó Tiêu Diệc Nhiên vừa cuồng tính lại không biết tiết chế, thật sự đã đè ép y đến đại thương nguyên khí.

Tuy rằng không muốn làm cho Tiêu Diệc Nhiên lo lắng, cũng không muốn chậm trễ hành trình nữa, bất quá việc ra vẻ kiên cường như thường cũng không phải phong cách của Bạch Nhất, lương tâm của một người đại phu đối với một người bệnh như vậy đã là không dễ dàng tha thứ, huống chi người đó chính bản thân mình chứ.

Bởi vậy Bạch Nhất vẫn tận lực thả lỏng chính mình tựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên, sau đó nhẹ giọng lên tiếng: “Ta không có khẩu vị gì, trước tiên nghỉ ngơi thêm chút đã.”

Tiêu Diệc Nhiên nhăn mày, “Không thoải mái sao? Ta lẽ ra nên để cho ngươi nghỉ ngơi thêm nữa…Đến thôn kế tiếp vẫn nên dừng chân lại vài ngày mới được!” Tiêu Diệc Nhiên sờ sờ cái trán còn có hơi âm ấm của Bạch Nhất, có chút ảo não với quyết định gấp rút lên đường của mình.

Bạch Nhất khẽ cười, lấy cái tay đang đặt trên trán của mình xuống, nắm trong lòng bàn tay, “Ta nào có mảnh mai như vậy, chỉ là có chút mệt thôi, sớm lên đường thì hơn, như thế ngươi cũng có thể đến nơi kịp lúc.” Giật giật thân mình, tìm một góc độ càng thêm thoải mái tựa vào, “Chúng ta chỉ chậm trễ có vài ngày, hẳn là vẫn còn kịp.”

“Không sao, đến thành Vân Hà lại tiếp tục chạy đi.”

Nghe đối phương nói như thế, Bạch Nhất cảm thấy thực ấm áp, tuy rằng Tiêu Diệc Nhiên mở miệng nói muốn cưới y, nhưng dù sao bọn họ quen biết không được bao lâu, trong lúc đó cũng không thể nói rõ là cảm tình nồng đậm gì. Hơn nữa lại phát sinh tình huống như vậy, đối phương nói thú y bất quá cũng chỉ vì trách nhiệm mà thôi.

Nhưng hiện tại Tiêu Diệc Nhiên vì chiếu cố y mà nguyện ý trì hoãn lộ trình, đây lại là việc mà trước đó dù bị trúng độc trọng thương, đối phương vẫn kiên quyết không muốn trì hoãn thời gian lên đường.

Được người quan tâm để ý như vậy, cảm giác luôn làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

Bất quá, nếu đã quyết định cùng nhau đi tiếp chặn đường, y cũng không hy vọng chính mình sẽ trở thành gánh nặng, nghĩ nghĩ vẫn là lắc đầu, “Cứ trì hoãn thời gian như vậy cũng không an toàn, ngươi hiện tại đang đơn độc bên ngoài, càng  không thể để bại lộ thân phận. Ta lại không biết võ công, đến lúc đó nếu xảy ra thêm chuyện gì thì chúng ta sẽ không ứng phó kịp.”

“Một đám ô hợp, sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.” Nói đến chuyện này, Tiêu Diệc Nhiên bỗng trầm giọng đáp lại một câu.

Bạch Nhất rõ ràng cảm thấy áp suất trên người hắn đã hạ thấp, nghĩ đến việc bị một đám thổ phỉ không biết tên ám toán chắc đã làm hắn đánh mất mặt mũi đại tướng quân. Y liền trấn an vỗ vỗ đôi tay đang vòng quanh người mình, tiếp tục nói:  “Nhưng dù sao thời gian bên ngoài càng lâu, khả năng bị bại lộ sẽ càng lớn, nếu bị đám người truy giết ngươi phát hiện, chỉ sợ tình cảnh càng gian nan hơn, vẫn là nhanh chóng chạy đi đi!”

Lần này Tiêu Diệc Nhiên trái lại không có phản bác, chỉ là một đám mã tặc thổ phỉ hắn chẳng hề xem vào trong mắt. Trước đó là vì trúng độc, nếu không cho dù không thể diệt toàn bộ bọn chúng, thì việc hắn mang theo Bạch Nhất toàn thân trở ra tất nhiên không thành vấn đề. Nhưng nếu gặp phải sát thủ được người trong kinh thành an bài, hắn thật sự không thể nắm chắc hai người họ có thể lông tóc vô thương đào thoát hay không!?

Xoắn chặt hai hàng lông mày, rõ ràng tính tình của hắn đã được mọi người công nhận là cố chấp khư khư, một khi quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng sửa đổi, cũng bởi vậy trước đó khi rời khỏi quân doanh, bọn Mạc Ngôn mới không có tìm mọi cách ngăn cản hắn. Nhưng từ sau khi gặp gỡ Bạch Nhất, nhiều lần hắn đã hạ quyết định chuyện gì lại vì mấy câu nói của đối phương liền sửa đổi, mà lúc này cũng như thế.

Mặc dù không muốn Bạch Nhất thân thể không tốt còn phải chạy đi mệt nhọc, nhưng những lời mà y nói quả thật rất chí lý, nếu để cho Bạch Nhất bởi vì mình rồi bị thương lần nữa, Tiêu Diệc Nhiên nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng.

“Ngươi chớ quên ta chính là đại phu, nếu thực sự không thoải mái ta sẽ không chống cứ, yên tâm đi tiếp đi!” Gặp Tiêu Diệc Nhiên vẫn trầm mặc không nói lời nào, Bạch Nhất đành phải mở miệng khuyên nhủ.

“Hảo, vậy ngươi hôm nay trước nghỉ ngơi cho tốt, từ ngày mai bắt đầu, chúng ta liền chạy đi, trên đường không thoải mái lập tức phải nói cho ta biết.”



Cuối cùng Tiêu Diệc Nhiên vẫn đồng ý với quyết định của Bạch Nhất.

Ngày hôm sau liền cho tiền xa phu rời đi, tự hắn lái xe. Bất quá, trên suốt đoạn đường kế tiếp, Tiêu Diệc Nhiên không hề để cho Bạch Nhất đánh xe, bắt buộc y phải ở bên trong nghỉ ngơi. Mà Bạch Nhất vì không muốn làm chậm trễ hành trình, cũng không có cậy mạnh giành việc với hắn.

Cứ ngày đêm gấp rút lên đường như thế, thời gian lộ trình một tháng cuối cùng cũng đã vượt qua, tính tính thời gian, ước chừng còn khoảng hai ngày nữa là sẽ tới thành Vân Hà.

Mím môi đè nén một cơn ho khan, Bạch Nhất khép chặt áo choàng trên người, không muốn làm cho người đang đánh xe bên ngoài phải phân tâm.

Trong phần còn lại của hành trình, tình huống của bọn họ dường như đã đảo lộn cho nhau. Độc thương trên người Tiêu Diệc Nhiên đã giải, công lực cũng khôi phục, dù suốt đêm chạy đi thì *** thần vẫn còn rất minh mẫn, trái người với y cho tới tận giờ sức khỏe vẫn còn chưa khôi phục, cả người luôn vô lực lại dị thường mỏi mệt, ngẫu nhiên còn phát sốt nhè nhẹ.

Làm một đại phu, y cũng đối với tình huống chính mình hiện tại có điểm ngoài ý muốn. Tuy nói lần đầu tiên hòa hợp với đối phương có hơi tương đối thảm thiết, nhưng thân thể của y trước giờ vẫn khoẻ mạnh, vả lại Tiêu Diệc Nhiên sau đó cũng xử lý coi như thích đáng, theo lý thuyết hẳn là tịnh dưỡng vài ngày liền có thể khôi phục.

Nhưng nay đã hơn một tháng, thân thể y lại càng dưỡng càng kém, trái lại càng làm cho Tiêu Diệc Nhiên thêm lo lắng hơn. Kỳ thật y cũng đã tự bắt mạch cho mình, nhưng quả thật không có tra ra dị trạng gì.

Nghĩ đến có lẽ là vì lo gấp rút lên đường không có nghỉ ngơi tốt, mới có thể làm cho thân thể vô pháp chịu đựng, đợi đến được Vân Hà, y sẽ điều dưỡng thêm một phen, hẳn là liền vô trở ngại.

Tuy nói nhìn thấy bộ dạng của ngươi trong lòng khẩn trương, cảm giác cũng rất hạnh phúc, nhưng y vẫn không hy vọng sẽ nhìn thấy đối phương áy náy tự trách. Bởi vậy cho dù có cảm thấy không khỏe, nếu có thể chịu đựng, y liền tận lực nhẫn nhịn, chỉ có ngẫu nhiên một vài lần khó chịu đến quá nhanh không kịp trở tay, y mới để cho Tiêu Diệc Nhiên thả chậm tốc độ nghỉ một chút.

Bất quá đại khái là vì đêm qua, y đã cùng Tiêu Diệc Nhiên ngồi ở phía ngoài điều khiển xe rồi bị trúng gió, nên nhiệt độ cơ thể hiện tại mới có chút hơi cao. Qua một hồi, một trận ngứa rát nơi yết hầu lại dâng lên, cảm thấy đã có chút nhịn không được, Bạch Nhất đành phải nâng tay che miệng lại, buồn bực ho khan vài cái. Nào biết chỉ vài cái ho khan lại làm cho một trận buồn nôn ghê tởm vọt thẳng lên não, y nhất thời không áp chế được, nữa giựa vào thành xe nôn khan kịch liệt.

“Ách… Ác… Khụ khụ… Khụ ách…”

Nôn một hồi lâu mới dần dần ngừng lại, trừ bỏ một ít nước chua, thì trong bụng y chỉ còn gì để phun ra. Lúc lấy lại *** thần mới phát hiện xe ngựa đã sớm dừng lại, y vừa định đứng dậy, trước mắt lại ập đến một trận mê muội, thân mình bất ổn, rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.

Vừa giương mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhét cười cười, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, có thể là ngày hôm qua đã bị cảm lạnh, hơn nữa có chút say xe, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.” Nói xong y lại thả lỏng thân thể nằm ở trong ngực Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên thấy Bạch Nhất từ từ nhắm hai mắt, nhíu mày nhìn bộ dáng không quá thoải mái của đối phương, cũng không có nhiều lời, chính là ôm lấy người trong lòng, điều chỉnh tốt tư thế, để cho đối phương nằm trong lòng mình nghỉ ngơi.

Đã một tháng trôi qua, vì Bạch Nhất thỉnh thoảng vẫn hữu ý vô ý làm một ít thân cận, Tiêu Diệc Nhiên hiện tại cũng đã dần quen với những cứ chỉ ái muội của đối phương. Hơn nữa đã nhận định muốn cưới Bạch Nhất, hắn cũng đã sớm xem y như người một nhà. Giờ phút này, khi ôm lấy thân mình rõ ràng đã gầy gò hơn trước, lại nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Bạch Nhấ, trong lòng hắn không khỏi dâng trào một trận đau đớn.

Đợi đến thành Vân Hà, phải để cho Vân Mặc Chi hảo hảo khám cho y một chút, còn phải điều dưỡng thật cẩn thận.

Cảm nhận được một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể, tứ tán khắp nơi, ôn hòa như một trận gió mát mơn trớn toàn thân, giảm bớt cảm giác ghê tởm vẫn không ngừng dâng lên. Biết là Tiêu Diệc Nhiên đang vì chính mình vận chuyển nội lực, Bạch Nhất cũng ổn định hô hấp điều chỉnh một chút, đợi cho đến khi thấy thoải mái, y liền mở mắt ra, nhẹ nhàng thoát tay ra khỏi đối phương, “Tốt lắm, ta không sao, đừng lãng phí nội lực.”

“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, tái nghỉ ngơi một hồi đi.” Dừng vận chuyển nội công, Tiêu Diệc Nhiên nâng tay xoa xoa cái trán đã lấm tấm mồ hôi của Bạch Nhất.

“Ân.” Dịu ngoan lên tiếng, Bạch Nhất gật gật đầu, liền cứ vậy dựa vào lòng hắn nghỉ ngơi.

Nghĩ đến thành Vân Hà, Tiêu Diệc Nhiên sẽ cùng đại quân đi trước hồi Thịnh Kinh, Bạch Nhất đột nhiên có chút luyến tiếc, hy vọng hai ngày cuối cùng này sẽ vĩnh viễn không trôi qua.

Tuy rằng lúc trước Tiêu Diệc Nhiên đã nói, đợi quay về Thịnh Kinh bàn giao mọi chuyện, hắn sẽ lập tức trở lại thành Vân Hà đón y, nhưng chuyến đi này cũng mất ít nhất mấy tháng trời, ai biết sẽ có những gì thay đổi chứ…

Huống hồ, trong một tháng này, y tuy rằng lúc nào cũng nắm chặt cơ hội bồi dưỡng cảm tình, nhưng dù sao thời gian hữu hạn, y thật sự không biết Tiêu Diệc Nhiên đối với y có động tình hay không. Nếu như vẫn chưa, Bạch Nhất chỉ có thể trông mong vào một câu hẹn ước nhạt nhòa trước đó, nhưng y thật sự vẫn có chút không có lòng tin…

Ngược lại vừa nghĩ đến đây, y lại có chút xem thường chính mình, khi nào thì Bạch Nhất y lại cứ hoang tưởng đến những việc chưa xảy ra như vậy, đây vốn không phải là tính cách của y. Nếu Tiêu Diệc Nhiên không trở lại, cùng lắm thì y đuổi theo tới Thịnh Kinh là được.

Hơn nữa gần hai tháng ở chung, Bạch Nhất cũng coi như hiểu biết được Tiêu Diệc Nhiên một ít. Hắn tuyệt đối không phải là loại người đã nói mà không làm được, nếu đáp ứng với mình tất nhiên sẽ thực hiện, huống chi dù nói thế nào, cũng phải tin tưởng vào ánh mắt của mình chút chứ.

Bên này Bạch Nhất đang miên man suy nghĩ, bên kia Tiêu Diệc Nhiên còn đang lo lắng thân thể của người ta. Lâu lâu lại sờ sờ đầu, cảm thụ độ ấm, hoặc là vận chuyển một ít nội lực, nhưng thấy Bạch Nhất không biết nghĩ gì mà đến nổi xuất thần, hắn liền tùy ý mở miệng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

“Ân?... A... Không có gì, đang tưởng tượng bộ dáng thống lĩnh đại quân của ngươi a.” Bạch Nhất cười cười, “Đến thành Vân Hà có thể thấy được không?”

“Căn cứ lời đồn đãi gần đây, đại quân đã đại thắng, đang trên đường quay về kinh, đoán chừng khoảng vài ngày nữa sẽ đến thành Vân Hà. Nếu không có bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ đuổi kịp.” Tiêu Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, lại nói, “Đến lúc đó ngươi ở lại Vân Hà nghỉ ngơi, ta sẽ để cho Vân Mặc Chi hảo hảo chữa trị cho người, chờ ta trở lại.”

“Ta chính là một đại phu, cũng không phải bệnh nặng gì phải phiền người khác. Trái lại ngươi phải để cho thần y kiểm tra một phen, nhìn xem có còn tàn độc trong người không?”

“Ta lo lắng, vẫn là nhìn một chút đi!” Nghĩ đến sức khỏe không mấy chuyển  biến của Bạch Nhất trong một tháng nay, Tiêu Diệc Nhiên luôn không yên lòng.

Bạch Nhất cười cười, giả bộ sinh khí, “Ngươi là không tin y thuật của ta?”

“…” Tiêu Diệc Nhiên trái lại không biết tiếp lời thề nào, nhíu nhíu chân mày, thẳng đến khi nghe được tiếng cười, nhìn thấy gương mặt cười tươi còn nổi lên chút hồng sắc của Bạch Nhất, lúc này mới thả lỏng chân mày, cũng không nói gì, buộc chặt người trong lòng.

“Ha ha… Tốt lắm, chọc ngươi chút thôi… A… Khụ khụ.” Cười đến ho khan vài tiếng, thấy Tiêu Diệc Nhiên lại sắp nhíu mày, y mới thu lại khẩu khí, cười cười, nhẹ giọng nói: “Đã biết, đều theo ý ngươi. Được thần y xem bệnh như vậy người khác cầu còn không được. Bất quá ngươi cũng phải để cho hắn khám một chút, triệt để kiểm tra xong mới được.”

Thấy đối phương gật đầu, Bạch Nhất cũng yên lòng, tuy nói mỗi lần y bắt mạch cho Tiêu Diệc Nhiên đều không có vấn đề, nhưng y thuật của y vốn không ***, chỉ sợ là có tai hoạ ngầm gì đó, mà bản thân y lại nhìn không ra, chung quy để cho Vân Mặc Chi xác nhận một lượt mới là tốt nhất.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, Bạch Nhất cảm thấy không có gì đáng ngại, liền để cho Tiêu Diệc Nhiên quay ra đánh xe. Mặc dù Tiêu Diệc Nhiên còn có chút lo lắng, nhưng hiểu được càng mau chóng đến Vân Hà bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, hắn đành phải căn dặn Bạch Nhất hảo hảo nghỉ ngơi, liền ra ngoài thúc ngựa chạy đi.

Kế tiếp, chỉ còn lại thời gian hai ngày bọn họ cuối cùng sẽ đến được mục đích của chuyến đi này, cũng là nơi mà cả hai sắp chia lìa nhau, thành Vân Hà.