Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ)

Chương 41



Editor: An Hồng Đậu Team

Reup: Mèo Tai Cụp

Nghĩ kỹ rồi hãy nói?

Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi muốn ăn đồ dì Bùi nấu…”

Lục Lệ Hành tiếp tục cắt lời cô: “Dì Bùi không có ở đây, không có cho cô ăn đâu.”

Kỷ Khinh Khinh bất mãn nhìn anh một cái: “Tôi biết dì Bùi không có ở đây, nhưng nói không chừng đầu bếp của khách sạn cũng làm được đấy?”

“Bây giờ đầu bếp của khách sạn đã nghỉ ngơi cả rồi, với cả ở nơi hẻo lánh như thế này, cũng không có nguyên liệu để nấu mấy món quá phức tạp đâu.”

Giọng điệu của Kỷ Khinh Khinh đầy ấm ức: “Vậy anh còn hỏi tôi muốn ăn cái gì làm gì?”

Tối qua cô bị sốt cao nên bây giờ nói chuyện chỉ cần cao giọng chút là yết hầu đã đau như bị xé rách vậy.

Lục Lệ Hành nghe trong giọng cô có chút oán giận bèn đi xuống phòng bếp, bưng ly nước ấm quay lại phòng, đặt cả thuốc trị cảm vào tay cô.

Anh thấp giọng nói: “Tối qua cô bị sốt, cơ thể còn chưa khỏe hẳn, tốt nhất nên ăn cháo trắng cho thanh đạm.”

Kỷ Khinh Khinh nhìn ly nước vẫn đang bốc hơi nóng trước mặt, cô nhận lấy, nuốt hai viên thuốc, lại uống thêm hai ngụm nước ấm, cảm giác đau đớn ở yết hầu đã biến mất không ít.

“Cháo trắng? Không muốn!”

“Cháo trắng dễ tiêu hóa, tốt cho cơ thể” Lục Lệ Hành nghiêm túc phổ cập ưu điểm của cháo trắng cho cô: “Gạo có rất nhiều công dụng, ví dụ như bổ trung ích khí, kiện tì dưỡng dạ dày, ngừa khát, ngừa tả, bệnh của cô còn chưa khỏi…”

“Tôi không ăn cháo trắng.” Kỷ Khinh Khinh lời lẽ chính đáng: “Để tôi tự ra ngoài ăn.”

Nói xong cô lập tức bước xuống giường.

Lục Lệ Hành thất bại toàn tập, đành cắn răng mở miệng hỏi: “Vậy cô muốn ăn cái gì?”

Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc suy nghĩ: “Muốn ăn…”

Trong lòng Lục Lệ Hành cảnh giác.

“Tôm nõn xào ngô.”

Tức là xào tôm bóc vỏ với ngô đúng không?

“Muốn ăn món cá Sú Mì ngày đó anh mang đến đoàn phim nữa.”

Chỉ cần hấp chín cá là được à?

“Còn…”

“Còn cái gì nữa?”

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh rồi mỉm cười thần bí. Lục Lệ Hành nhíu chặt mày, anh có cảm giác món tiếp theo của Kỷ Khinh Khinh e là sẽ không dễ làm, anh nín thở thì nghe cô nói: “Rau xào!”

Lục Lệ Hành thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cho rau vào nồi tùy tiện xào xào vài cái hoặc nấu qua loa với nước là được.

Ba món nghe cũng không khó làm lắm.

“Cô cứ nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu.”

Nói rồi, anh đứng dậy đi ra ngoài, gọi điện báo tên mấy món cho giám đốc khách sạn.

Giám đốc khách sạn không dám chậm trễ: “Anh Lục, mong anh chờ một lát, tôi đi thông báo với nhà bếp để họ nhanh chóng chuẩn bị.”

“Không cần.” Lục Lệ Hành nhìn cửa phòng đóng chặt, thấp giọng nói: “Mang nguyên liệu nấu ăn và gia vị lên đây cho tôi là được.”

Mang lên?

Trong nháy mắt, giám đốc khách sạn đã hiểu ý của Lục Lệ Hành.

Phòng khách sạn thiết kế thêm bếp để nếu khách có tâm huyết dâng trào thì có thể tự nấu. Cô ta nghe nói là Lục Lệ Hành ở căn phòng này cùng với Kỷ Khinh Khinh, vì thế việc nấu nướng có lẽ chẳng qua chỉ là một loại tình thú thôi.

“Vâng anh Lục, tôi lập tức bảo người đi chuẩn bị đây ạ.”

Điện thoại vừa cúp, hai mươi phút sau, nhân viên khách sạn đã mang tất cả những nguyên liệu mà Lục Lệ Hành cần lên, đặt hết trong phòng bếp.

Nhân viên phục vụ thấp giọng nói: “Anh Lục, ngại quá, khách sạn chúng tôi không có cá Sú Mì.”

“Không có?”

“Vâng, hôm qua đã dùng hết cá Sú Mì rồi, cá chúng tôi đưa cho anh là cá mú…”

“Tôi chỉ cần cá Sú Mì.” Lục Lệ Hành nhìn con cá không biết là chủng loại gì kia, anh xua tay nói: “Thôi, mọi người ra ngoài trước đi.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười rời khỏi phòng.

Lục Lệ Hành lại gọi điện cho giám đốc khách sạn, bảo ông ta nghĩ cách tìm cá Sú Mì.

Giám đốc khách sạn không thể không nhắm mắt đồng ý.

Tôm vẫn đang nhảy tanh tách trong túi, cá thì thổi bong bóng trong nước, bắp còn chưa bỏ râu, nguyên liệu nấu ăn rất tươi, nước tương cũng còn mới tinh, chưa bóc vỏ, thế nhưng Lục Lệ Hành nhìn mà lông mày nhíu chặt, dáng vẻ rất khó giải quyết.

So với phòng họp dùng để đàm phán các mối làm ăn, phòng bếp là khu vực anh chưa bao giờ đặt chân vào, đừng nói là nấu cơm, ngay cả mấy thứ nước tương này anh cũng chưa thấy bao giờ.

Anh lật qua lật lại chai nước tương nhìn vài lần, sau khi hiểu rõ thì mở máy tính bảng lên, bật video hướng dẫn cách làm. Sau đó, anh xắn ống tay áo, từng bước từng bước làm theo hướng dẫn trong video.

Đầu tiên là tôm nõn xào ngô, phải tách từng hạt ngô một, anh mất khoảng mười phút mà mới chỉ tách được một nửa.

Sắc mặt Lục Lệ Hành u ám đến đáng sợ, mấy hạt ngô vừa được tách ra đã bị ngón tay anh bóp nát hơn nửa.

Tiếng bước chân từ phòng khách truyền đến.

Nhìn thấy Lục Lệ Hành đang cúi đầu tập trung tách ngô trong bếp, Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô rồi đáp: “Tách ngô.”

Kỷ Khinh Khinh ở trong phòng nghe thấy tiếng động thì tưởng là nhân viên khách sạn đưa đồ ăn tới, cô còn nghĩ tốc độ của khách sạn thật nhanh, chưa đến nửa tiếng đã bưng lên. Cô rửa mặt rồi ra khỏi phòng, không chỉ không ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn trong tưởng tượng mà ngay cả bóng dáng Lục Lệ Hành cũng không thấy đâu.

Cô tìm một vòng, lúc này mới nhìn thấy anh trong bếp.

“Không phải tôi hỏi anh đang làm cái gì, mà tôi đang hỏi anh đang làm gì!”

Kỷ Khinh Khinh bị chính mình làm cho lú lẫn, cô nhìn Lục Lệ Hành đang tách từng hạt ngô, hỏi: “… Ý tôi là, sao anh lại đứng đây mà tách ngô vậy?”

“Nấu cơm cho cô đấy, không nhìn ra sao?”

Nấu cơm cho tôi?

Kỷ Khinh Khinh kinh hãi.

Lục Lệ Hành nấu cơm cho cô?

Đùa cái gì vậy?

“Khách sạn không làm được sao?”

Lục Lệ Hành chuyên tâm tách hạt: “Thiết bị nhà bếp của khách sạn có vấn đề, đang sửa gấp, đầu bếp lại nghỉ, ai nấu cơm cho cô chứ?”

“Nghỉ?” Kỷ Khinh Khinh vội vàng nói: “Vậy anh cứ để đấy, để tôi gọi cơm hộp, ở đây cách đoàn phim không xa, đoàn phim có thể gọi cơm hộp thì ở đây cũng có thể gọi được.”

Kỷ Khinh Khinh lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cơm hộp.

Cậu chủ Lục Lệ Hành mười ngón không dính nước lại tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô sao?

Cho dù Lục Lệ Hành đồng ý làm thì cô cũng không dám ăn đâu.

Lục Lệ Hành nhìn cô định gọi cơm hộp thì vội buông bắp ngô trong tay xuống rồi bước nhanh về phía cô, giật điện thoại bên tai cô xuống: “Cô vừa đỡ bệnh, không thể ăn đồ quá dầu mỡ.”

“Tôi gọi đồ thanh đạm là được.”

“… Quán cơm bên ngoài không sạch sẽ.”

Kỷ Khinh Khinh giải thích: “Sạch lắm, đoàn phim nhiều người như vậy mà ăn đều không sao hết.”

Nói rồi cô định lấy lại điện thoại trong tay Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành vẫn không đồng ý, giơ điện thoại qua đầu, không cho Kỷ Khinh Khinh dễ dàng với được.

“Nguyên liệu nấu ăn đã mang lên rồi, đừng lãng phí.”

“Nhưng…”

“Tự mình nấu sẽ sạch sẽ hơn. Nếu cô đói thì ăn chút trái cây trước đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

Hai người giằng co ở cửa phòng bếp.

Cuối cùng thấy Lục Lệ Hành kiên quyết như vậy, Kỷ Khinh Khinh đành bụng bảo dạ thỏa hiệp trước.

Cô bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được rồi.”

Vừa nói cô vừa bước vào phòng bếp, nhìn nguyên liệu nấu ăn tươi mới một lượt rồi bắt đầu xắn tay áo lên, đặt thớt gỗ xuống cầm dao chuẩn bị ra tay.

Lục Lệ Hành một bước dài áp lại gần, lấy lại dao trong tay cô: “Cô đang làm gì vậy?”

Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc nhìn anh, đúng lý hợp tình nói: “Nấu cơm.”

“Cô để đấy, tôi nấu.”

“Được rồi, tôi chỉ bị cảm thôi, với cả cũng đỡ nhiều rồi, mấy thứ còn tươi nguyên trong phòng bếp này cậu chủ như anh làm sao mà làm được.”

Để Lục Lệ Hành xuống bếp thì không biết đến khi nào cô mới được ăn bữa cơm này.

Lục Lệ Hành lại kiên trì đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Cô đi nghỉ ngơi đi, cơm cứ để tôi nấu.”

Kỷ Khinh Khinh thỏa hiệp: “Được, tôi đứng đây nhìn anh nấu được không?”

Lục Lệ Hành cũng thỏa hiệp: “Được.”

Lục Lệ Hành lại quay lại phòng bếp, tiếp tục tách ngô ở bệ bếp, Kỷ Khinh Khinh nhìn anh tách từng hạt một rất vất vả, không nhịn được tiến lên giúp anh: “Không phải tách như vậy đâu, anh mà tách từng hạt một thì đến mai mới xong. Đây, như này này, anh dùng dao tách một hàng xuống xuống, sau đó lại một hàng nữa, rất nhanh.”

Nhân lúc Kỷ Khinh Khinh nói, tay cô đã tách được hơn nửa bắp ngô rồi: “Để tôi tách cho.”

Lục Lệ Hành nhìn chỗ hạt anh tự tách hơn mười phút, cẩn thận hỏi hệ thống một tiếng: “Có bị tính là vi phạm quy định không?”

“Có người giúp không tính.”

Lục Lệ Hành xoay người đi xử lý chỗ tôm đang nhảy tanh tách, anh đã ăn rồi nhưng chưa từng làm. Anh trực tiếp ngắt đầu bỏ đuôi tôm he rồi ném vào đĩa, Kỷ Khinh Khinh bên này tách xong hạt rồi đặt vào đĩa xong thì nhìn thấy Lục Lệ Hành đang xử lý tôm he.

Tôm he dễ xử lí hơn bắp, anh chỉ cần hai ba phát là đã tách riêng đầu tất cả số tôm rồi.

“Anh không lấy chỉ lưng tôm à?”

Kỷ Khinh Khinh nhìn đuôi tôm, chỉ ra phần vỏ còn trên đuôi: “Món tôm nõn xào ngô này anh phải bóc sạch vỏ và phần chỉ lưng tôm mới được.”

Mày Lục Lệ Hành nhíu đến nỗi có thể kẹp chết ruồi: “Không bỏ không được sao?”

“Không bỏ thì ăn kiểu gì?”

Dựa theo lời hướng dẫn của Kỷ Khinh Khinh, anh kiên nhẫn bóc sạch vỏ và chỉ lưng tôm.

Vỏ tôm rất dễ bóc, nhất là loại tôm he còn tươi như vậy, chỉ cần tách một cái là lột được hết vỏ từ đầu đến đuôi. Thế nhưng Lục Lệ Hành lột vỏ tôm hầu như đều bị đứt, nhiều đuôi tôm như vậy cơ bản tất cả đều là do Kỷ Khinh Khinh xử lý.

Sau khi xử lý xong tất cả vỏ tôm, lần đầu tiên Lục Lệ Hành thân thiết cảm nhận được người lao động chuẩn bị một bữa cơm gian khổ đến nhường nào.

Kỷ Khinh Khinh nhìn các nguyên liệu khác trong phòng bếp, trên đất còn để một cái thùng nhỏ phát ra tiếng con gì đó quẫy trong nước, cô đi qua ngó vào thì phát hiện đó là một con cá có đốm trên thân.

“Đây là cá Sú Mì sao?”

“Không phải, đây là cá mú.” Lục Lệ Hành nói: “Tôi bảo họ đi tìm cá Sú Mì rồi, đợi lát nữa chắc mang tới ngay.”

“Không sao, cá mú hấp cũng rất ngon, đừng phiền quá.” Vừa nói, cô vừa thò tay xuống vớt con cá mú lên.

Lục Lệ Hành túm cổ tay cô: “Cô muốn ăn cá Sú Mì, tôi nhất định sẽ nấu cho cô ăn.”

Kỷ Khinh Khinh nhướng mày, nói với con cá mú: “Được rồi, hôm nay tha cho mày một mạng vậy!”

Lục Lệ Hành đứng dậy, nhìn nồi đang trên bếp, anh học theo video, cho dầu vào làm nóng.

Anh không có kinh nghiệm, nồi không đủ nóng nên khi cho dầu vào lập tức bùm bùm văng khắp nơi, có vài giọt còn bắn vào áo sơ mi màu trắng của anh nữa.

Kỷ Khinh Khinh nhìn quanh bốn phía, tìm một chiếc tạp dề trong ngăn tủ phòng bếp ra, giũ một cái rồi nói với Lục Lệ Hành: “Anh lại đây, tôi mặc cho anh.”

Chiếc tạp dề màu hồng lại còn in hoa văn lam nhạt, Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua, kiên quyết từ chối: “Không mặc!”

“Dầu bắn vào quần áo anh sẽ rất khó tẩy.”

“Khó tẩy thì vứt đi.”

Kỷ Khinh Khinh thở dài.

Lục Lệ Hành thật đúng là cậu chủ mà, một chiếc áo sơ mi năm sáu chữ số mà nói vứt là vứt ngay được.

Nhưng cũng đúng thôi, tài sản của anh nhiều như vậy, vứt một hai cái áo sơ mi có là gì.

“Anh tới đây không mang nhiều đồ, anh mà còn vứt thêm mấy cái nữa là không còn gì để mặc đâu.”

Lục Lệ Hành nhớ ra trong tủ quần áo chỉ có vài cái áo sơ mi, anh lập tức im lặng.

Kỷ Khinh Khinh đi ra phía sau anh, để tạp dề vây quanh trước người anh, rồi buộc dây đằng sau lại.

Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn tạp dề hồng nhạt trên người mình, đành bất đắc dĩ cầm đĩa tôm đã bóc nõn đổ vào chảo dầu.

Sau khi thả tôm vào, dầu văng ra tung tóe, bắn hết lên tạp dề.

“Như vậy sẽ không làm bẩn quần áo nữa.”

Mặt Lục Lệ Hành vô cảm đảo đảo xẻng cơm, tôm bóc nõn bắt đầu đỏ dần dưới sức nóng của dầu, anh học theo video đổ chút rượu gia vị vào để khử vị, ra dáng xào nấu một hồi rồi đổ ngô vào.

Mùi ngô thơm phức bay khắp phòng.

“Thơm quá.” Kỷ Khinh Khinh bị mùi thơm hấp dẫn nên bụng càng sôi ùng ục, cô vừa lại gần ngửi một cái thì bất chợt một hạt ngô từ trong nồi bắn ra vào mu bàn tay Kỷ Khinh Khinh.

“Á” Kỷ Khinh Khinh che mu bàn tay lại, hít hà một hơi.

“Làm sao vậy?”

“Không sao, không sao”

Cô buông tay đang che ra, chỗ đó lúc này đã đỏ ửng: “Một chút sẽ đỡ thôi.”

Lục Lệ Hành nắm mu bàn tay cô nhìn thoáng qua.

Làn da Kỷ Khinh Khinh trắng nõn, ngày thường chỉ cần bị va đập nhẹ là đã bị tụ máu, lúc này khi bị hạt ngô bắn vào thì bị bỏng đỏ rực lên, Lục Lệ Hành kéo cô đến vòi nước làm lạnh.

“Không sao, không đau đâu.”

Lục Lệ Hành lại giữ chặt tay cô không buông: “Để một lúc đi.”

Kỷ Khinh Khinh cảm giác cậu chủ như anh ít thấy việc lạ, không biết nỗi khổ của cuộc đời, tý đỏ này không phải chuyện gì to tát, đâu cần ngạc nhiên đến vậy chứ.

“Không sao, một lát là hết đỏ thôi… Mùi gì vậy?” Kỷ Khinh Khinh hít hít một hơi: “Tôm!”

Kỷ Khinh Khinh rút tay ra, tôm ở đằng sau đã bị cháy không ít, còn bốc lửa. Lục Lệ Hành vội vàng tắt lửa đi, nhìn nồi tôm bóc nõn gần như đã cháy khét, hai người đều buồn ra mặt.

“Không sao, anh xem, còn rất nhiều con không bị cháy, chúng ta bỏ con cháy đi là được.” Lục Lệ Hành cảm thấy nếu bắt anh nấu tôn bóc nõn, tách bắp lột vỏ tôm lần nữa chắc anh sẽ điên mất.

Anh cẩn thận bỏ tôm bị cháy ra: “Được không? Đã cho muối vào chưa?”

“Chưa.”

Kỷ Khinh Khinh đi lấy muối, một lọ trong suốt được đặt trong góc bếp, Kỷ Khinh Khinh nhìn lướt qua, cầm rắc vào nồi một ít.

“Đợi đã…”Lục Lệ Hành tinh mắt, thấy được dưới lọ gia vị có cái nhãn nhỏ, bên trên viết chữ “đường”.

“Làm sao vậy?”

Chuông cửa vang lên.

“Đi mở cửa đi.”

Kỷ Khinh Khinh buông lọ gia vị xuống đi mở cửa.

Lục Lệ Hành nhìn thoáng lọ gia vị, xác định vừa rồi Kỷ Khinh Khinh rắc đường cát mà không phải muối, mà một cái lọ khác dán chữ muối đang để trong cùng trong đống gia vị.

Bây giờ cũng không thể nào làm lại, dù sao không phải mình ăn, Lục Lệ Hành ngẫm nghĩ rồi bỏ thêm chút muối vào nồi.

Ngoài cửa là nhân viên khách sạn, bọn họ đưa cá Sú Mì tới: “Cô Kỷ, chúng tôi đưa cá Sú Mì anh Lục cần tới.”

Kỷ Khinh Khinh nhìn cái thùng nhỏ mà người phục vụ đang xách: “Các anh vào đi.”

Người phục vụ vào phòng, nhìn quét qua một vòng rồi dò hỏi: “Cô Kỷ, con cá này…”

“Đưa cho tôi là được, làm phiền mọi người rồi.”

“Không phiền đâu ạ.”

Lục Lệ Hành cầm xẻng cơm đi từ trong bếp ra, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của hai người phục vụ. Anh đi đến trước mặt Kỷ Khinh Khinh, nhìn thoáng qua con cá Sú Mì trong thùng vẫn không nhúc nhích: “Còn sống à?”

Người phục vụ ở một bên nhìn anh bằng ánh mắt ái ngại.

Khi nhận được điện thoại của Lục Lệ Hành, họ còn tưởng rằng Kỷ Khinh Khinh nhất thời tâm huyết dâng trào muốn nấu cơm. Thế nhưng bây giờ họ lại nhìn thấy anh đang mặc tạp dề, tay cầm xẻng cơm, hóa ra đâu phải Kỷ Khinh Khinh muốn nấu cơm, rõ ràng là Lục Lệ Hành đang nấu mà.

Nghĩ vậy, bọn họ không kìm được đưa ánh mắt tò mò nhìn Kỷ Khinh Khinh.

Cô làm thế nào để có thể thu phục hoàn toàn một người đàn ông đến mức độ này vậy?

Lục Lệ Hành không nghe thấy câu trả lời thì quay đầu nhìn hai người kia rồi hỏi lại: “Chết rồi à?”

Một người phục vụ lúc này mới hoàn hồn: “Không không không, còn sống, anh xem này.” Người phục vụ lắc lắc thùng, cá Sú Mì ở trong thùng lập tức vẫy vẫy đuôi: “Vẫn sống ạ!”

Hai người phục vụ cười nói: “Anh Lục, nếu không còn việc gì thì chúng tôi đi trước nhé.”

Lục Lệ Hành “ừ” một tiếng.

Cửa phòng đóng lại, Kỷ Khinh Khinh cầm theo thùng nhỏ đựng cá Sú Mì vào bếp. Lục Lệ Hành khom người, khẽ lướt qua mu bàn tay cô, thuận thế xách thùng nhỏ lên.

“Cá Sú Mì làm thế nào?”

“Hấp.”

Nhớ lại mùi vị thịt cá tươi ngon ngày đó, Kỷ Khinh Khinh càng cảm thấy bụng đói hơn.

Đứng trước thùng nhỏ, Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành hai người không hẹn mà cùng duy trì im lặng.

Khách sạn không giúp họ xử lý sạch sẽ cá.

“Anh có biết làm cá không?” Kỷ Khinh Khinh hỏi anh.

“Không.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cứ thế cho vào nồi hấp thôi.”

“Như vậy sao được! Trong bụng nó có nhiều thứ bẩn thỉu như vậy”. Kỷ Khinh Khinh ngẫm nghĩ, lúc này vẫn nên để cô làm thì hơn. Thế là cô xắn tay áo, mài dao soàn soạt: “Thôi, để tôi!”

Kỷ Khinh Khinh vớt cá Sú Mì từ thùng nhỏ ra, đặt lên thớt, học theo dáng vẻ giết cá mà bình thường vẫn hay thấy ở chợ, một tay giữ xương sống cá Sú Mì, một tay đặt dao lên bụng nó. Cô đang chuẩn bị dùng sức chặt xuống thì con cá Sú Mì này như biết sắp có nguy hiểm bèn nhảy phắt từ thớt lên, mãnh liệt giãy giụa, bọt nước bắn lung tung, sau đó còn nhảy từ bệ bếp xuống đất.

Khắp người Kỷ Khinh Khinh toàn là vệt nước do cá Sú Mì quẫy mà bắn lên, cô xoa xoa mặt, nổi giận: “Hôm nay nhất định tao phải giết mày mới được!”

Nói rồi, cô ngồi xổm xuống bắt cá.

Nhưng con cá rất trơn, cô đã dùng cả hai tay để bắt nhưng con cá cứ ra sức quẫy đạp, một lần nữa lại trượt xuống đất.

Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh ngồi xổm xuống bắt cá mà mãi không xong, anh bất đắc dĩ nói: “Để tôi.”Hai tay Lục Lệ Hành dùng tất cả sức lực để túm con cá Sú Mì, thấy con cá yên tĩnh một hồi, Kỷ Khinh Khinh vội vàng nói: “Mau mau mau, đặt lên thớt đi!”

Giây tiếp theo đột nhiên đuôi con cá Sú Mì lại tiếp tục giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc của Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh giúp Lục Lệ Hành giữ, cô túm chặt cái đuôi cá không ngừng đong đưa, con cá này thật sự rất khỏe, Kỷ Khinh Khinh nhanh đến mấy cũng không túm được cái đuôi của nó. Cô bực bội, lạnh giọng quát nó: “Đừng động đậy!”

Hai người hợp lực đè con cá Sú Mì lên thớt, Lục Lệ Hành giơ dao lên, thẳng tay chém xuống, chỉ một nhát dao vô cùng tàn nhẫn đã cắt lìa đầu và thân con cá Sú Mì.

Con cá tung tăng nhảy nhót lúc này đã yên tĩnh nằm trên thớt, mặc Lục Lệ Hành muốn làm gì thì làm.

Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành: “Anh chặt đầu nó ra làm gì?”

Sắc mặt Lục Lệ Hành đã tệ đến không thể tệ hơn được nữa, trong miệng nhả ra hai chữ: “Giết, cá.”

“… Anh nên mổ bụng nó ra, sau đó móc hết những thứ trong bụng nó, anh chặt đứt đầu nó vậy thật tàn nhẫn!”

Lục Lệ Hành giơ con dao đẫm máu nhìn cô, u ám hỏi: “Tôi tàn nhẫn sao?”

Kỷ Khinh Khinh giật mình ngây người một lát rồi trầm giọng nói: “Tiện thể móc sạch bụng nó đi.”

Lục Lệ Hành cực kỳ tàn nhẫn móc bụng con cá Sú Mì, sau đó cho lên nồi hấp cách thủy.

Kỷ Khinh Khinh chuẩn bị lấy tôm nõn xào ngô trong nồi ra đĩa thì chợt nhớ ra vừa rồi hình như mình chưa nêm đủ muối.

Cô lại cầm lọ gia vị lên, lần này nhìn kỹ nhãn phía dưới, xác định là muối thì cho một ít vào nồi, đun lửa nhỏ một chút rồi cho ra đĩa.

“Xào thêm chút rau là có thể ăn rồi.”

Lục Lệ Hành rửa sạch rau rồi cho vào dầu xào, tuy cuối cùng xào ra không đúng vị cho lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng gọi là rau xào.

Kỷ Khinh Khinh nhíu mày nhìn món tôm nõn xào ngô và rau xào bị cháy của Lục Lệ Hành, đột nhiên không thấy đói nữa.

Ngoài cửa có tiếng đập cửa.

Cô vừa mở cửa ra đã thấy Ôn Nhu và Tần Việt.

“Chị Khinh Khinh, chị khỏi rồi sao?”

“Khá hơn nhiều rồi, sao hai người lại tới đây?”

Ôn Nhu cười thần bí, nói: “Em và anh Tần đến chợ địa phương mua chút nguyên liệu nấu ăn, em đã nhờ nhà bếp của khách sạn làm giúp rồi đem lên cho chị.”

Lúc này, Kỷ Khinh Khinh mới phát hiện, trong tay Tần Việt xách mấy cái hộp giữ nhiệt.

“Nhà bếp khách sạn? Không phải thiết bị có vấn đề, đầu bếp nghỉ rồi sao?”

“Thiết bị có vấn đề? Nghỉ? Đâu có, em và anh Tần mới từ phòng bếp ra mà.”

Nhưng không phải Lục Lệ Hành vừa mới nói, nhà bếp khách sạn nghỉ rồi sao?

“Ai đó?” Giọng nói của Lục Lệ Hành vang lên sau lưng.

Kỷ Khinh Khinh đẩy cửa để hai người vào.

“Là Tần Việt và Ôn Nhu, họ tới đưa cơm cho tôi.” Kỷ Khinh Khinh nhìn anh hỏi: “Không phải anh nói nhà bếp khách sạn nghỉ rồi sao?”

Lục Lệ Hành vừa đặt cá Sú Mì xuống, sắc mặt cứng đờ, anh xoay người lạnh nhạt đáp như thế không có việc gì: “Có lẽ sau khi nói chuyện điện thoại xong thì đã sửa được rồi.”

Kỷ Khinh Khinh lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không nghi ngờ nhiều, cô tiếp đón Tần Việt và Ôn Nhu vào nhà.

Lục Lệ Hành đứng cạnh bàn ăn nhìn hai người, híp híp hai mắt nhìn hai người: “Mang cơm à?”

Chân Tần Việt và Ôn Nhu cứng lại, khá ăn ý dừng bước.

Dưới ánh nhìn chăm chú, Lục Lệ Hành bình tĩnh cởi tạp dề màu hồng nhạt còn chưa kịp cởi trên người xuống, lạnh lùng nhìn hai người.

Tần Việt còn có thể thoáng khống chế vẻ mặt của bản thân, nhưng Ôn Nhu dán chặt mắt vào cử động cởi tạp dề của Lục Lệ Hành, trên mặt viết rõ mấy chữ: “Tổng giám đốc Lục mà cũng nấu cơm cơ à”.

“Tới sớm không bằng tới đúng lúc, chúng tôi vừa nấu cơm xong, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi!”

Đối với Tần Việt và Ôn Nhu, đây không phải trường hợp tốt lành gì.

Kỷ Khinh Khinh giơ tay nhận hộp giữ nhiệt của Tần Việt. Cô mở ra, bên trong có canh gà hầm, cá hấp, tôm bóc nõn màu sắc tươi ngon, còn có rau xanh mướt, sắc hương vị đều đủ cả, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Con sâu thèm ăn trong lòng Kỷ Khinh Khinh ngọ nguậy: “Đều là món tôi thích ăn, anh Tần, cảm ơn anh nhé.”

Sắc mặt Lục Lệ Hành dần u ám lại.

“Mọi người ngồi xuống cùng ăn đi, nhiều như vậy, một mình tôi chắc chắn không ăn hết đâu. Đây toàn là món anh Lục làm đấy, mọi người thật có phúc, tôi đi lấy đũa cho hai người nhé.” Kỷ Khinh Khinh đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tần Việt nhìn ba món ăn trên bàn nhưng không nghĩ bản thân có phúc được hưởng.

Kỷ Khinh Khinh từ phòng bếp ra, đưa bát đũa cho Tần Việt và Ôn Nhu: “Đừng khách sáo.”

Tần Việt và Ôn Nhu liếc qua ba món trên bàn, tầm mắt nhìn về phía món tôm nõn xào ngô miễn cưỡng có thể ăn được, mỗi người gắp một miếng tôm bóc nõn, nhai hai cái rồi lại lần nữa ăn ý dừng động tác, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Hầu kết khẽ lăn, hai người nuốt chửng con tôm bóc nõn xuống.

Lục Lệ Hành nhìn hai người, hai mắt hơi tối đi, hỏi một câu sắc bén: “Ăn ngon không?”

“Ngon lắm!”

“Vô cùng ngon! Tổng giám đốc Lục, tay nghề của anh thật sự quá tốt!”

Kỷ Khinh Khinh cười nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Hai người buông đũa, không hẹn mà cùng nghĩ, bọn họ vừa ăn cái gì vậy?

Là tôm sao?

Tôm ngon như thế mà cũng làm ra mùi vị này được, không biết anh làm kiểu gì vậy?

“Chúng tôi ăn xong rồi.”

“Đúng đúng, chị Khinh Khinh, ăn xong rồi.”

Kỷ Khinh Khinh nhíu mày: "Hai người mới ăn một miếng tôm bóc nõn mà."

"No rồi!"

"Đúng, chúng em no rồi, vô cùng no!"

Hai người lập tức đứng dậy.

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nếu còn ngồi tiếp nữa, ăn hai miếng nữa thì chưa biết chừng sẽ phải đi gặp ông vải mất.

"Khinh Khinh, không còn việc gì thì bọn tôi không làm lỡ bữa cơm của cô và Tổng giám độc Lục nữa, bọn tôi còn chút việc, đi trước đây."

"Đúng, bọn em đi trước đây, tổng giám đốc Lục, chị Khinh Khinh, tạm biệt."

Được Lục Lệ Hành gật đầu, hai người chạy trối chết.

Bữa cơm này thật đòi mạng mà.

May là hôm nay họ chỉ đi đưa cơm, nếu không chẳng phải ngày mai sẽ có án mạng sao?

Kỷ Khinh Khinh ngồi cạnh bàn ăn, chần chừ nhấc đũa gắp một miếng tôm bóc nõn cho vào miệng nhai. Cô nhai hai cái, cuối cùng đã hiểu vẻ mặt như thấy quỷ của Tần Việt và Ôn Nhu là do tôm mà ra. Cô nhìn Lục Lệ Hành, cố gắng nặn ra một nụ cười, nuốt chửng con tôm bóc nõn xuống.

Nhìn vẻ mặt biến hóa của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành có thể đoán được mùi vị của món tôm nõn xào này.

"Không ăn nổi à?"

Kỷ Khinh Khinh cố khích lệ anh: "Thực ra, lần đầu tiên nấu mà có thể nấu được vậy cũng coi như không tệ rồi."

Lục Lệ Hành gắp một miếng tôm lên nhưng nhai một cái đã dừng, anh nuốt không được, nhổ không xong, cuối cùng mặt vô cảm nuốt chửng con tôm vào bụng.

Kỷ Khinh Khinh lại gắp miếng cá Sú Mì: "Anh cho giấm à?"

"Giấm?" Lục Lệ Hành nhớ ra mình cho một thứ gia vị màu đen vào nhưng cũng không để ý lắm, lúc này anh không chắc chắn đáp: "Chắc là tương đấy?"

Kỷ Khinh Khinh thực sự không muốn động vào đĩa rau xào nhưng lại không thể không cho Lục Lệ Hành chút mặt mũi. Cô dồn hết cam đảm nhai hai cái rồi lặng lẽ lấy phần cơm Tần Việt đưa tới đẩy đến trước mặt Lục Lệ Hành: "Mấy… món này chắc cũng không tệ lắm, trưa nay chúng ta ăn cái này đi."

Mấy món… đen xì Lục Lệ Hành làm, đánh chết cô cũng không dám ăn!

"Cảnh báo tử vong, phải ăn hết 50% thức ăn mới được coi là thành công."

Ánh mắt nguy hiểm của Lục Lệ Hành nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.

"Ai ăn cũng được!"