Tương Vọng Đào Hoa

Chương 17: Xem người ta cưới tân nương



Đến Nguyễn phủ ở kinh thành. So với Nguyễn phủ ở Nghi Lộc, nơi này không tính là rộng lớn. Có lẽ do ở gần kinh đô, Nguyễn đại nhân cũng ngại nếu xây phủ viện của mình quá lớn sẽ bị người khác dị nghị cho nên mới thu liễm cho hợp lí hơn. Tuy nhiên phòng ốc và trang bị ở đây thì có phần sang trọng và tiện nghi hơn so với Nguyễn Phủ ở Nghi Lộc. Điều làm Anh Ngọc thích nhất là ở đây có thể được tắm ở trong phòng, nàng khỏi mất công phải đến khu nhà tắm.

Sau khi ngâm mình trong nước ấm, Anh Ngọc thay bộ y phục mới, bới lại búi tóc thật chỉnh tề rồi đến theo quản gia đến linh đường ở bên hông Tây viện, nơi Nguyễn Chấn đại nhân đã dựng linh đường của Mạnh thái y ở đó. Từ lúc Mạnh thái y mất, là do Nguyễn Chấn đại nhân một tay thu xếp, mai táng cho ông. Ngày ấy nếu không phải Anh Ngọc đưa Mạnh phu nhân sớm rời Mạnh phủ thì có lẽ hai người cũng đã sớm đoàn tụ với Mạnh thái y ở nơi chín suối.

Anh Ngọc mặc áo xô gai, đầu chít khăn tang quì trước linh vị của Mạnh thái y thầm khấn:

- Phụ thân, hài nhi đã đến. Phụ thân người yên tâm, Kì Phong nhất định sẽ điều tra cho được kẻ nào đã hại chết phụ thân, còn muốn truy sát mẫu thân cùng hài nhi cho đến khi hắn đền tội! Đồng thời con cũng sẽ dùng cả đời này để hiếu thuận cùng mẫu thân! - Nàng khấn xong, quì xuống lạy linh vị trước mặt.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng chân người bước vào. Nàng cũng theo thói quen nhìn ra. Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi từ ngoài bước vào, trên tay còn khệ nệ một hòm gỗ to đựng đầy sách. Gã đặt hòm sách xuống đất, bước đến quì phía sau Anh Ngọc, hướng mắt vào linh vị nói:

- Sư phụ, đồ nhi mang y thư tâm huyết của người đến cho người. Sư phụ trên trời xin hãy yên nghỉ đi! Trí Viễn kính bái người!

Thiếu niên kia quì rạp lạy Mạnh thái y. Anh Ngọc quay đầu nhìn lại, nàng khẽ gật đầu chào thiếu niên gọi phụ thân mình là sư phụ kia. Nào ngờ thiếu niên kia vừa nhìn thấy nàng liền kích động, chạy đến nắm chặt tay nàng, vừa mừng vừa sợ nói:

- Ngươi là Kì Phong...là nhi tử của sư phụ có phải không?

Anh Ngọc giật mình. "Người kia nhận ra mình? Không phải, hắn là nhận ra Mạnh Kì Phong thật, không lẽ Mạnh Kì Phong thật lại giống với mình đến vậy?"

Anh Ngọc nhíu mày, hướng đến người kia gật đầu, chắp tay nghiêm cẩn nhìn người kia nói:

- Là đệ. Đại huynh là đệ tử của phụ thân đệ ư?

Thiếu niên kia gật đầu mạnh, sau đó bước tới kích động nắm chặt tay Anh Ngọc, run rẩy khóc:

- Sư phụ...chết thảm lắm...!

Anh Ngọc giật mình. Gã nói như vậy, không lẽ gã biết được chuyện của phụ thân? Anh Ngọc gấp rút nắm bả vai người kia, nghiêm túc nhìn gã hỏi:

- Sư huynh! Phụ thân ta thật ra không phải tự tử có phải không? Huynh biết chuyện gì xin hãy nói với ta. Ta đến cũng vì muốn làm minh bạch cái chết của người!

Thiếu niên kia gạt nước mắt, gật gật đầu nói:

- Đêm đó đã vào giờ hợi, sư phụ vừa dạy ta cách điều chế thuốc trị bỏng. Lúc đó có một thái giám đến bảo thái hậu truyền sư phụ đến tẩm cung. Sư phụ ngần ngại một lúc cũng bước ra ngoài theo thái giám kia. Ta ở trong phòng chế dược đợi người đến giờ Tý, sau đó mới ra ngoài tìm. Không ngờ đến trước tiền sãnh của thái y viện thì thấy sư phụ...toàn thân phát độc cứng đờ mà chết. Sư phụ đang rất bình thường, không thể nào như vậy lại tự tử được. Sư đệ, ta lo sư phụ là bị hại, người bị....Á!

Thiếu niên kia đang nói bỗng rú lên một tiếng thét kinh dị sau đó mắt đứng tròng chết ngay tại chỗ. Anh Ngọc kinh ngạc vội chạy đến đỡ gã. Vừa lúc ấy, một mũi tên nữa cũng phóng tới. Nàng chỉ thấy mình bị đá bật ra phía sau. Nguyễn Thập Lục không biết từ đâu phóng tới, chân đá Anh Ngọc lăn vào trong linh đường, tay dùng trường kiếm cản được mũi tên kia gạt rơi xuống. Nguyễn Thập Lục hô lên một tiếng. Hơn mấy mươi cao thủ hộ vệ của Nguyễn phủ liền tung mình nhảy lên mái nhà. Trong phút chốc, liền kéo xuống đất một hắc y nhân che mặt, đặt quì trước sân. Nguyễn Thập Lục giật khăn che mặt của hắc y nhân, gác lưỡi kiếm lên cổ hắc y nhân hỏi:

- Nói, ai sai khiến các người đến đây?

Hắc y nhân kia bất ngờ nhìn Nguyễn Thập Lục cười nhếch một tiếng, sau đó nghiêng đầu tự khứa một nhát vào lưỡi kiếm trên cổ, tử vong tại chỗ. Anh Ngọc hết hồn trước màn kinh hiểm trước mặt. Nàng và Nguyễn Thập Lục nhìn nhau, không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Trong thư phòng, Nguyễn Chấn sau khi xem xong lá thư Anh Ngọc giao cho, chỉ thở dài nhìn nàng thâm trọng nói:

- Hiền điệt yên tâm. Dù không có lời di nguyện của Hiếu Khang hiền đệ, ta vẫn sẽ chăm sóc tốt cho hiền điệt và đệ muội. Từ nay, đừng gọi là thế bá nữa. Cứ gọi ta là bá phụ cho thân mật.

Anh Ngọc ngạc nhiên. Không lẽ lá thư kia Mạnh thái y chỉ là trăn trối nhờ cậy Nguyễn Chấn đại nhân che chở cho mẫu tử nàng hay sao? Nếu đơn giản như vậy, Mạnh thái y có nhất thiết phải căn dặn nàng giữ kín chỉ được trao tận tay cho Nguyễn Chấn hay sao?

- Nguyễn...bá phụ! Kì Phong thật sự thắc mắc. Chuyện cái chết của phụ thân Kì Phong có rất nhiều điểm khó hiểu. Hơn nữa lúc người giao lại bức thư cho Kì Phong đã rất nghiêm cẩn căn dặn mọi chuyện. Sau đó những việc xảy ra, quả nhiên là đúng theo dự liệu của phụ thân. Kì Phong còn nghĩ bá phụ nhất định sẽ biết rất nhiều chuyện của phụ thân. Bức thư này, người giao cho bá phụ đáng lí ra bên trong sẽ có nội dung gì đó biểu lộ sự tình. Bá phụ, người có nghĩ phụ thân còn có ẩn ý gì khác hay không?

Nguyễn Chấn cười như không cười nói:

- Ngươi vẫn không tin phụ thân của ngươi là tự tử mà chết?

Anh Ngọc gật đầu:

- Cho dù là người tự tử, Kì Phong lại tin người là bị buộc phải tự tử!

Nguyễn Chấn thở dài. Ông đã là ông lão hơn sáu mươi, đã là nguyên lão ba triều. Khó khăn gian khổ gì cũng đã vượt qua, vậy mà hôm nay lại thở dài trước một hậu bối. Ông vỗ vai nàng, đưa lá thư cho nàng xem. Anh Ngọc cầm lấy thư, xem xong liền kinh ngạc. Không thể tin được thứ mà nàng xem như bảo vật quan trọng luôn hết sức giữ gìn, hi vọng sẽ nhân vào đó mà tìm ra nguyên nhân dẫn đến bi kịch của phụ thân. Không ngờ bên trong chỉ ghi vẻn vẹn mấy câu: "Mạnh Hiếu Khang ta một lần phạm lỗi với thái hậu, nhờ ơn người bao dung, giữ được mạng nhỏ này. Không ngờ tránh được gió đông lại không tránh khỏi mưa rào. Hiếu Khang đi trước. Thỉnh cầu Nguyễn hiền huynh niệm tình nghĩa xưa cưu mang bảo hộ thê tử và tiểu nhi. Hiếu Khang vạn lần đội ơn!".

Mạnh thái y nói đã từng phạm lỗi với thái hậu...? Mạnh thái y và thái hậu thật ra là có quan hệ gì? Phải chăng...chuyện này thật sự khó hiểu, thật bất thường. Nhưng Anh Ngọc lại không sao hiểu nổi sự bất thường ở chỗ nào.

Anh Ngọc muốn khóc. Lá thư chỉ như vậy, không có manh mối nàng biết từ đâu mà điều tra đây? Nguyễn Chấn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, bảo nàng ngồi xuống cạnh ông, thân tình nói:

- Những chuyện trong chốn quan trường không hề đơn giản. Bá phụ đã cố gắng điều tra trong một tháng nay nhưng cũng không ra manh mối gì. Kì Phong, ngươi cũng không nên cố chấp. Phụ thân ngươi dù là bị ép hay thật sự tự tận, điều ông ta muốn chỉ là bảo toàn cho ngươi và mẫu thân ngươi. Ngươi nên cứng rắn một chút, sống thật tốt để không phụ lòng Hiếu Khang hiền đệ. Bá phụ sẽ cố hết sức bảo vệ cho ngươi và mẫu thân ngươi.

Anh Ngọc lắc đầu, đứng phắt dậy:

- Không. Chuyện này rất kì quái. Bá phụ, kẻ đó là muốn giết Kì Phong nhưng cả người tên Trí Viễn kia như thế nào cũng bị giết? Bẩm bá phụ, người từng nói phụ thân ở trong triều không có kẻ thù. Nếu như vậy, liệu có thể nào kẻ kia chính là có một bí mật nào đó bị phụ thân của Kì Phong biết được cho nên mới diệt khẩu. Đồng thời đối với Kì Phong và mẫu thân cũng muốn diệt cỏ tận gốc hay không?

Anh Ngọc nói xong, trong lòng lại thầm nghĩ: "Phụ thân là người cẩn thận. Nếu ông thật sự biết được bí mật quan trọng có thể khiến bản thân ông cùng người thân bị họa sát thân, ông nhất định sẽ có cách giữ lại bí mật ấy. Nếu muốn biết bí mật ấy là gì, chẳng lẽ phải tìm cách vào cung?"

Ánh mắt Nguyễn Chấn chợt biến đổi, ông nhíu mày nói:

- Kẻ địch trong tối, chúng ta ngoài sáng. Bây giờ ta lại lo nhất là an nguy của ngươi. Hắn dám động thủ ngay trong phủ của ta, kẻ này quả thật không phải đơn giản. Tuy không biết hắn là ai nhưng từ chỗ những tên sát thủ đến giết ngươi thân thủ đều là đại nội cao thủ ra. Có thể sai khiến đại nội cao thủ rời cung giết người chỉ có hoàng thượng và thái hậu. Vệ Binh chỉ huy sứ Lê Chí Ninh, còn người nữa là đệ của thái hậu điện tiền Ty chỉ huy Lý Thuận? Tuy nhiên, thái hậu và hoàng thượng nếu muốn như muốn giết các người thì chỉ cần một đạo thánh chỉ, xử trảm cả nhà nào có khó gì. Còn với Lê Chí Ninh và Nguyễn Thuận, Hiếu Khang hiền đệ chưa từng có mâu thuẫn, cũng không có lí do để đến mức phải giết tận gốc rễ. Kẻ này ta thật sự không lần ra.

Anh Ngọc khẽ nhếch môi:

- Muốn biết được kẻ này chỉ có thể tìm hiểu xem có thật là phụ thân đã từng biết bí mật nào không. Việc này, Kì Phong nghĩ chỉ còn một cách điều tra từ chỗ phụ thân từng bị hại.

Nguyễn Chấn trợn mắt:

- Ngươi nói là ý gì?

Anh Ngọc nghiêm chỉnh chắp tay nhìn Nguyễn Chấn nói:

- Bá phụ có thể sắp xếp cho Kì Phong vào cung, đến thái y viện một chuyến hay không?

Nguyễn Chấn giật mình, vội đứng bật dậy khoác tay:

- Không thể nào! Ngươi đừng điên khùng như vậy. Nay còn chưa biết kẻ muốn giết ngươi là ai. Ngươi ở trong phủ ta, ta còn không bảo vệ được. Huống hồ, ngươi...ta thật sự không có cách đưa ngươi vào cung. Càng là không muốn ngươi đưa mình vào chốn nguy hiểm.

Anh Ngọc khẽ cười nhẹ, điềm tĩnh đáp:

- Bá phụ! Không vào hang cọp, làm sao bắt cọp con? Chuyện này nếu không sớm kết thúc, Kì Phong không lẽ cả đời đều phải nhờ vào bá phụ che chở bảo hộ? Hơn nữa, trong cung cũng không nhiều người biết mặt Kì Phong. Kì Phong chỉ muốn đến thái y viện một chuyến để nhìn xem.

Nguyễn Chấn suy nghĩ một lúc, lại thở dài:

- Nếu ngươi có một thân y thuật, ít ra ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi vào chỗ một dược đồng mà thâm nhập thái y viện. Nhưng mà tình hình trước mắt kẻ giấu mặt kia thật sự muốn hạ độc thủ với ngươi. Tạm thời ngươi nên cố nhịn chịu ở lại trong phủ ta. Ta sẽ nghĩ cách rồi an bày cho ngươi!

Thái độ của Nguyễn Chấn cương quyết, Anh Ngọc cũng không nói thêm. Nàng chắp tay hướng ông nói:

- Kì Phong ghi nhớ lời dặn! Trăm sự xin nhờ bá phụ!

Anh Ngọc từ thư phòng của Nguyễn Chấn đại nhân đi ra đến hoa viên, vừa đúng lúc Nguyễn Diễm Yên đang mè nheo với Nguyễn Thập Lục, bắt y phải đưa nàng ra ngoài dạo chơi. Nguyễn Thập Lục vừa lau thanh kiếm trên tay, quay lưng lại với Diễm Yên, cương quyết nói:

- Cửu muội, muội đừng có nài nĩ vô ích! Muội cũng biết Thập Lục ca hôm nay còn có việc bên người. Hôm qua Tây viện của chúng ta có người tập kích. Phụ thân rất quan tâm Kì Phong hiền đệ. Ta cũng quí mến hắn. Tất nhiên không thể sơ suất rời đi. Lỡ như để hắn gặp bất trắc gì, ta cũng không tha thứ cho mình!

Diễm Yên vừa dậm chân, vừa nũng nịu níu kéo ống tay áo y:

- Thập Lục ca! Khó khăn lắm mới lên đến kinh thành, chỉ có một ngày thôi huynh đưa muội ra ngoài một ngày lại không được sao? Hơn nữa, Mạnh Kì Phong đó cứ ở trong Tây Viện chắc cũng rất chán. Hay là rủ cả hắn cùng theo là được rồi. Thập Lục ca như vậy đi! Huynh có thể vừa bảo vệ hắn vừa dẫn muội đi dạo, một công đôi việc mà.

Thập Lục ca quay lại cốc đầu Diễm Yên một cái:

- Muội đó, ham chơi đến mức không biết gì! Kì Phong bị kẻ thù ẩn mặt truy sát. Còn không biết kẻ địch là ai, muội bảo ta dẫn hắn ra ngoài. Ngộ nhỡ kẻ đích đánh tới, ta bảo hộ không nổi, hắn có chuyện thì sao?

Diễm Yên trề môi:

- Thì ra là do Thập Lục ca sợ kẻ địch tấn công. Chỉ được bề ngoài, nhát gan quá! Huynh không có bản lĩnh thì cứ để muội. Lần trước, y cũng dạo phố cùng muội, gặp phải bọn côn đồ, muội đã dùng roi da đánh được đám côn đồ cứu cho y. Thập Lục ca thật sự nhát gan! So với Thập Lục ca muội thấy Mạnh Kì Phong còn can đảm hơn huynh.

Thập Lục trừng mắt, ấm ức nhìn muội muội:

- Này, muội nói quá đáng rồi đấy! Huynh chỉ cẩn trọng một chút. Phụ thân giao trọng trách bảo hộ y cho ta. Ngộ nhỡ Phong hiền đệ có chuyện gì, ta làm sao ăn nói với phụ thân?

Diễm Yên bĩu môi:

- Ta thấy huynh nhát gan quá! Mạnh Kì Phong người ta bị kẻ địch tấn công còn điềm tĩnh như không hiên ngang nghênh địch. Người bảo hộ như huynh vậy mà còn sợ chết hơn y!

Nguyễn Thập Lục trừng mắt, chỉ tay tiểu muội mình:

- Cửu muội!...Đừng có khích ta!

Diễm Yên phì một tiếng rồi bỏ đi:

- Ai thèm khích huynh? Huynh không dẫn muội đi muội cũng tự biết đi mà! Huynh ở đó mà làm hộ vệ của huynh đi!

Diễm Yên lườm một tiếng rồi quay bước thật nhanh. Anh Ngọc nhìn theo nàng, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ. Đã đến kinh thành, tại sao không ra ngoài dạo một vòng cho biết không khí hào tráng của Thiên Đô đế kinh? Nhìn theo bóng dáng thoăn thoát của Diễm Yên, Anh Ngọc hứng trí liền chạy theo sau nàng gọi to:

- Cửu tiểu thư!

Diễm Yên giật mình, kinh ngạc quay đầu lại. Y lại gọi nàng? Nàng không nghe lầm ấy chứ?

- Ngươi...tìm ta?

Anh Ngọc dừng trước nàng, cười ngượng ngịu, ánh mắt vẫn nhìn xuống không đối mắt với nàng mà nói:

- Cửu tiểu thư có phải muốn ra ngoài? Đưa ta đi cùng có được không?

Diễm Yên mở mắt thật to:

- Ngươi muốn ra ngoài?

Nàng vừa bật miệng ra, Anh Ngọc vội dùng tay che miệng nàng lại:

- Đừng nói lớn. Nguyễn bá phụ và Thập Lục ca không cho ta ra phủ! Ta...thật ra là rất buồn chán.

Diễm Yên tủm tỉm cười, ánh mắt gian xảo lóe lên:

- Muốn ta lén dẫn ngươi ra ngoài sao? Nhưng ta có điều kiện.

Anh Ngọc nhìn ánh mắt gian manh của nàng, đột nhiên cụt hứng, cúi đầu thở dài:

- Nếu vậy thì thôi. Ta ở lại. - Sau đó liền quay người bước đi.

Diễm Yên liền gọi lại:

- Nè! Còn chưa biết điều kiện gì mà. Ngươi...thật không thú vị gì hết. Ta chỉ là muốn ngươi ra ngoài, mọi việc phải nghe theo ta. Không được tự ý hành động!

Anh Ngọc quay lại, nghi ngờ hỏi:

- Chỉ như vậy thôi?

Diễm Yên gật đầu:

- Ừm. Chỉ là muốn tốt cho ngươi. Sợ ngươi chạy loạn, lạc đường, lại bị kẻ xấu bắt đi nên điều kiện là phải nghe theo ta!

Anh Ngọc mỉm cười gật đầu. Nàng cũng không ngờ vị cửu tiểu thư này lại có ý nghĩ xem nàng như một đứa trẻ con vậy.

Do Nguyễn phủ ở cửa lớn cửa sau luôn có gia nô canh gác,lại thêm việc có người tập kích nên cả hậu viện, trung viện cũng có người đi tuần để phòng có kẻ đột nhập. Diễm Yên dẫn đường cho Anh Ngọc lẽn ra cửa sau, nhân lúc gia nô không để ý, liền dẫn Anh Ngọc chui xuống một lỗ nhỏ ven góc tường để ra ngoài. Anh Ngọc nhìn nàng bộ dạng hồn nhiên, nhí nhảnh của một tiểu cô nương, bất giác lại nghĩ đến Diễm My trước kia. Diễm Yên và Diễm My tuy có bộ mặt giống hệt nhau, giọng nói cũng rất giống nhau, nhiều lúc Anh Ngọc cũng ngộ nhận nàng ta chính là Diễm My kiếp trước hoặc kiếp sau gì gì đó. Có đôi lúc nàng ta rất trẻ con, rất hồ nháo nhưng cũng rất chân thật rất đáng yêu. So với Diễm My..., Anh Ngọc chợt tự cười mình. Tại sao mình lại cứ hay so sánh như vậy? Diễm Yên có phải là tái sinh của Diễm My, hai người là một hay chính là hai thì đã sao? Liên quan gì đến nàng? Cho đến tột cùng thì nàng và nàng ta vẫn sẽ là không dính dán đến nhau.

Diễm Yên đợi Anh Ngọc cũng bò được qua lỗ chuột ở góc tường kia, nhìn trên tóc Anh Ngọc dính mấy ngọn cỏ khô, Diễm Yên mỉm cười, đưa tay gỡ xuống cho nàng. Trong lúc Anh Ngọc vô tình nhìn lên, bắt gặp nụ cười tự nhiên của Diễm Yên, không hiểu sao lại thấy tim đập mạnh, phải cúi mặt tránh ngay. "Khỉ thật, nụ cười kia...nàng ta thật sự giống đến mức ta không thể nào không ngộ nhận!"

Diễm Yên lại như không phát hiện gì thái độ khác lạ của Anh Ngọc, nàng ta kéo nàng chạy ra đường lớn.

Rời khỏi Nguyễn phủ, Diễm Yên y như một con chim yến nhỏ tung tăng chạy nhảy, hết gian hàng này đến gian hàng nọ. Nàng ta thấy vật gì mới lạ, đều cầm lấy khoe với Anh Ngọc. Anh Ngọc cũng mỉm cười. Nàng không hứng thứ gì với những thứ đồ thủ công cổ đại lắm đâu, chỉ là hiếu kì nhìn xem một lần thì thôi, không hề có ý định mua lấy. Diễm Yên lại lí lắc chạy tới chạy lui, cầm món này, chọn món kia. Anh Ngọc khẽ lắc đầu với hành động trẻ con của nàng ấy. Chả trách Nguyễn Thập Lục lại sống chết không muốn dẫn nàng ta ra ngoài. Xem nàng như thế này, đi cùng với nàng quả thật mệt chết!

Anh Ngọc đang hứng thú nhìn gian hàng những người biểu diễn mãi nghệ bán thuốc dạo thì chợt nghe phía xa có tiếng kèn trống vui nhộn. Nàng nhìn sang, thấy có một đám rước dâu hoành tráng đang tới gần. Lần đầu tiên nhìn thấy đám rước dâu cổ đại thế này, nàng hiếu kì vội gọi Diễm Yên:

- Cửu tiểu thư, chúng ta đi xem rước dâu đi!

Diễm Yên đang chọn yên chi, nghe Anh Ngọc nói xong tự dưng mặt nàng đỏ ửng. Thiếu gì thứ để xem, sao tự dưng y đòi xem rước dâu. Không lẽ...y muốn cưới thê tử rồi?

Dù không nguyện ý nhưng Diễm Yên cũng không đành để Anh Ngọc cụt hứng, cùng nàng bước theo sau đoàn rước dâu. Đám rước dâu dừng trước cổng một biệt phủ rộng lớn có tên Trương phủ. Đám rước hạ kiệu, những nhạc công cũng dừng thổi, chờ bà mai bước đến tận cửa Trương phủ, nói gì đó với tân lang họ Trương kia. Chỉ thấy tân lang và một lão gia chắc là phụ thân của hắn cười rất vui vẻ. Anh Ngọc và Diễm Yên đứng từ xa nhìn lại. Anh Ngọc hết nhìn sang cổ kiệu rồi nhìn sang tân lang. Tân lang kia một thiếu niên chắc khoảng hai mươi, tuấn tú cao lớn, quả thật là một thiếu niên xuất chúng. Anh Ngọc buột miệng nói:

- Tân lang khá tuấn tú, không biết tân nương thì thế nào nhỉ?

Diễm Yên hời hợt nhìn sang tân lang, bất đồng ý kiến khẽ nhìu mày:

- Ta thấy hắn cũng tầm thường thôi mà.

Đôi mắt nàng vô tình nhìn sang khuôn mặt bên cạnh. "Ngươi nếu mà là tân lang chắc hẳn sẽ tuấn tú hơn hắn!" Ý nghĩ vừa xong, nàng hốt nhiên đỏ mặt, thầm tự mắng mình: "Nguyễn Diễm Yên, ngươi nghĩ cái gì thế kia? Hắn tuấn tú hay không mắc mớ gì ngươi?"

Anh Ngọc cũng không nói gì, chăm chú quan sát thêm. Nàng thật sự rất hứng thú muốn biết tập tục cưới hỏi thời cổ đại này có thật giống như trong phim truyền hình hay xem không. Nàng đang chờ hình ảnh tân lang đến đá cửa kiệu, sau đó đón tân nương đang phủ khăn che đầu bước ra. Mới tưởng tượng trong đầu mà cảm giác hứng thú đã lan tỏa phơi phới khiến Anh Ngọc khẽ nhếch môi cười nhẹ. Diễm Yên bên cạnh nhìn nàng mỉm cười, hối nhiên thấy trong lòng xao động. Cái người này, thật sự là muốn lấy vợ đến như thế sao? Khuôn mặt tinh xảo của nàng ta chợt đỏ bừng lên. "Y tuấn tú như thế, tân nương của y chắc sẽ rất xinh đẹp?"

Nàng còn chưa kịp tưởng tượng, đột nhiên nghe trong đám rước dâu có một giọng nam nhân trẻ tuổi la lối:

- Uy! Ta nhìn thấy mặt tân nương rồi! Ta đã cá thắng ngươi rồi! Tân nương rất xấu! Thật sự rất xấu! Ha ha!

Nam nhân trẻ tuổi kia kêu to kinh động tất cả mọi người đều nhìn về kiệu hoa. Anh Ngọc cũng vì giọng nói kia phải nhìn sang tìm kiếm. Người đó là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, y bào màu lục, mặt hoa da phấn, y phục lụa là, chắc phải là con nhà thế gia nào đó. Cạnh bên còn có một người khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc y phục màu xanh đen mặt mũi đoan chính, khí thế ung dung trầm tĩnh. Cả hai đứng cạnh bên cổ kiệu hoa, kẻ trẻ tuổi thì vạch rèm che bên hông cổ kiệu, người còn lại đứng cạnh bên giống như xem chừng bảo vệ người kia.

Đám gia nhân của Trương gia thấy kiệu hoa sắp nhập phủ nhà mình lại bị người khác đến quấy rối liền chạy ra vây hai gã kia lại. Gã mặc y bào màu lục nhìn đám người vây mình, không sợ mà chỉ toét miệng ra cười ngây ngô:

- Xem kìa! Ta chỉ là đến xem tân nương, bọn ngươi lại vây ta làm gì? Tân nương xấu như thế ta cũng không có ý trộm đi đâu!

Lúc này đám rước dâu và cả người của Trương phủ đều xông ra. Tân lang họ Trương bộ mặt giận dữ trừng trừng nhìn lục y thiếu niên kia quát:

- Tên càn rỡ ngươi đến phá rối hôn lễ của ta? Ngươi muốn làm gì?

Lục y thiếu niên nheo nheo mắt, bộ mặt bỡn cợt nhe răng ra cười ngây ngô:

- Tân lang ơi, ta chỉ là người tốt không muốn ngươi rước vào cửa một tân nương xấu quá sẽ làm ngươi sợ chết cho nên mới đến xem mặt nàng giúp ngươi. Ngươi lại còn trách ta? Hô hô!

Tân lang biến sắc, nhìn bà mai rồi lại nhìn sang lục y thiếu niên:

- Nàng ta...thật sự xấu lắm sao?

Lục y thiếu niên làm bộ mặt ái ngại gật gật đầu. Tân lang suy nghĩ gì đó, liền bước đến vén rèm che kiệu lên nhìn vào, ngay sau đó liền bật người quay ra, hướng về trong Trương phủ nói to:

- Phụ thân, con không cưới nữa! Thê tử xấu xí như vậy, con không cưới đâu!

Tiếng tuyên bố vang to của tân lang vừa dứt, tân nương tử từ trong kiệu hoa chạy vọt ra thật nhanh chạy về hướng bờ sông. Diễm Yên đứng xem, thấy bộ dáng của tên áo lục và tên đi cùng của hắn quả thật đáng ghét, đáng ghét vô cùng. Hai tên này thật sự là phường lưu manh vô lại, ăn không ngồi rồi đi báo hại người ta mà. Nếu không phải gia nhân Trương phủ đang bao vây bọn chúng, Diễm Yên thật cũng muốn dùng roi da dạy chúng một bài học. Một tân nương đã đến được cửa nhà chồng lại bị người ta chê xấu mà khước từ không cho vào cửa thì còn mặt mũi gì mà sống nữa. Mới vừa nghĩ đến đây, nàng theo thói quen quay sang kéo người bên cạnh nói:

- Kì Phong, ngươi nghĩ xem tân nương đó có vì bị từ hôn mà nghĩ quẫn làm chuyện dại dột hay không?

Người bên cạnh không trả lời, nàng nhìn lại thì giật mình. Kì Phong đâu rồi? Hắn đi từ lúc nào nàng lại không hay biết?