Tường Vy Khống

Chương 12: Tai nạn



Kỷ Lâm Thâm đi ra cửa tiểu khu, nhận được cuộc gọi từ tài xế: "Kỷ tổng, xin hỏi tối nay cần đi ra ngoài không?"

Sáng mai có cuộc họp hợp tác đầu tư tại thành phố khác. Từ đây đến đó, lái xe là con đường nhanh nhất, chỉ là hơi mệt.

Vốn dĩ sớm xuất phát, nhưng anh lại đến nơi này. Nếu bây giờ rời đi, nửa đêm mới đến, ba bốn tiếng đồng hồ không ngủ, sáng hôm sau phải đi họp.

"Ừ." Anh không do dự, báo địa chỉ

Hai mươi phút sau, anh lên xe.

Màn đêm tràn ngập bóng tối, thành thị phồn hoa, xe cộ trên đường vẫn không ngớt.

Tài xế thấy anh mệt nên đề nghị: "Kỷ tổng, ngài ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi ngài".

Anh không trả lời, chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, nhìn cảnh đêm thoáng qua bên ngoài.

Anh không mệt mỏi, điều này là bình thường

Liều mạng kỷ luật làm việc

Năm rời khỏi nhà họ Ôn, anh được nhận vào đại học. Từ ngày đầu tiên, anh đã bắt đầu đi làm thêm, không chỉ để kiếm tiền sinh hoạt mà còn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.

Anh làm tất cả mọi thứ, từ phát tờ rơi, phục vụ trong nhà hàng, đến việc chấp nhận làm gia công phần mềm lập trình, cải thiện từng bước một.

Với sự phát triển của công nghệ, ngày càng kiếm được nhiều tiền. Trách móc cùng xem thường ngày càng ít hơn.

Chuyên ngành của anh là khoa học máy tính.

Không quan trọng anh thích hay không, ý nghĩ của anh rất đơn giản, chọn cái gì kiếm được tiền.

Giờ đây, nhận định của anh là đúng, ngành công nghiệp bùng nổ và phát triển mạnh mẽ, thành tích ưu việc của anh như dệt hoa trên gấm

Sau khi tốt nghiệp, nhiều công ty thi nhau tranh đoạt, anh không ngần ngại chọn công ty có mức lương cao nhất.

Ánh sáng cuộc đời đầu tiên xuất hiện khi được tư bản mua lại với số tiền lớn. Sau đó, phần mềm tiếp tục được bán ra, với số vốn ban đầu, anh bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, phát triển rồi mở rộng thành công ty như ngày nay, và giờ bắt đầu đặt chân vào các ngành khác.

Anh vĩnh viễn không biết thỏa mãn, từ bị tư bản khống chế đến thao túng tư bản, bản địa kinh doanh không ngừng mở rộng.

Dọc theo đường đi, thời gian không dài, anh nhớ lại khoảng thời gian nếm trải khó khăn thống khổ.

Nhưng anh không bao giờ muốn bỏ cuộc. Anh không còn tự ti, không còn bất lực nữa, anh sẽ đứng trên đỉnh cao.

Gấp không chờ đợi nổi, chỉ muốn thành công.

——

Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến Trí Viễn gửi phiếu đánh giá phiên dịch, đây là việc bổ sung mà Công ty Văn Tinh yêu cầu phải thực hiện sau mỗi lần làm nhiệm vụ.

Mức độ đánh giá do người hợp tác đưa ra là tiêu chí quan trọng nhất để đánh giá phiên dịch viên.

Khi cô đến văn phòng, nghe nhân viên thư ký nói Kỷ tổng không đến công ty.

Ôn Noãn khịt mũi, nhẹ nhõm một hơi. Cô định quay người rời đi thì nhìn thấy trợ lý của anh.

"Cô Ôn." Trần Lượng chủ động chào cô.

"Xin chào trợ lý Trần, tôi đến đây để gửi phiếu đánh giá cuộc họp lần trước..." Ôn Noãn định để Trần Lượng thay mặt mình gửi đi.

"Hôm nay Kỷ tổng không đến công ty."

"Vâng, vậy anh có thể..."

"Kỷ tổng bị tai nạn." Trần Lượng đột nhiên nói.

Ôn Noãn sửng sốt, thân thể bất giác run lên, không nói nên lời.

"Ngài ấy-"

"Người không sao cả." Trần Lượng vội vàng nói thêm, "Kỷ tổng đang ở khu v1203 lầu 12 bệnh viện Thành phố."

Ôn Noãn thả lỏng, bất kể thế nào, cô không muốn anh gặp chuyện ngoài ý muốn

Thấy Trợ lý Trần nói xong, cũng không bước đi, tựa hồ còn có chuyện khác.

"Sao thế?" Cô hỏi.

Trần Lượng im lặng.

Ôn Noãn hiểu ý, mím chặt môi dưới: "Trợ lý Trần có lẽ đã hiểu lầm. Tôi và Kỷ tổng không phải bạn bè. Hơn nữa, chỉ sợ ngài ấy không muốn gặp tôi."

Cô lấy tài liệu ra: "Anh có thể chuyển phiếu đánh giá này giúp tôi được không?"

"Hiện tại không được, tôi phải gấp đến thành phố kế bên. Kỷ tổng vốn định tham dự cuộc họp đó, nhưng bây giờ không thể tham dự, nên tôi đi thay." Trần Lượng tiếp tục nói "Nếu không cô tự đi đi "

Ôn Noãn không còn cách nào khác, thở dài.

Trên đường ra khỏi thành phố, Trần Lượng tiện đường đưa cô đi

Dọc đường đi Trần Lượng luyên thuyên nói chuyện, lần đầu tiên cô phát hiện trợ lý Trần nói nhiều như vậy, chủ đề đều là nói về sếp anh ta.

Trần Lượng nói với cô, Kỷ Lâm Thâm không dễ dàng gì, bận xã giao, bận nghiên cứu phát triển, tham công tiếc việc, mới có thể ngồi vị trí này. Anh dành phần lớn thời gian của mình để bôn ba bên ngoài. Chuyện ngoài ý muốn lần này chỉ là chuyện sớm muộn...

Ôn Noãn im lặng không trả lời.

Có thể trước đây cô chưa hiểu, từ khi sinh ra cô đã có tất cả mọi thứ. Cuộc sống của cô ở trên những đám mây, nơi những vì sao giữ lấy ánh trăng, cô không thể nhìn thấy bùn đất phía dưới.

Nhưng giờ đây, cô đã trở thành người của thành phố rộng lớn này. Hiểu rõ từ dưới đi lên khó khăn như thế nào, phải chịu đựng nhiều như thế nào.

Cô biết anh không dễ dàng, vì cuộc sống không bao giờ dễ dàng.

Chỉ là cô không phải người thích hợp bên cạnh anh.

Tầng 12 bệnh viện thành phố.

Bức tường trắng tuyết, phòng bệnh trống trải, tấm rèm sọc xanh trắng treo trên trần nhà.

Kỷ Lâm Thâm nằm trên giường bệnh, một tay đặt bên giường, ống dẫn trong suốt từ mu bàn tay anh kéo dài đến chai nước biển treo phía trên, chảy xuống từng giọt.

Đêm qua trên xe anh không chợp mắt, chứng kiến toàn bộ vụ tai nạn

Tia chớp màu trắng chói mắt ập đến, âm thanh ầm ầm bên tai gần như xuyên thủng màng nhĩ, thân xe chấn động kịch liệt sắp bị lật tung, cả người anh không tự chủ nghiêng về phía trước, bất tỉnh.

Tất cả những điều này, anh thanh tĩnh trải qua.

Một giây tiếp theo, mọi thứ xung quanh anh đều biến mất, trong tích tắc, âm dương cách biệt với thế giới.

Anh đang ở đâu, sắp đi đâu, anh không biết

Đáng sợ hơn là cảm giác bất lực. Cuộc sống không còn do chính mình quyết định, hư ảo mờ mịt, không nắm bắt được

Nhưng ngay lúc đó, anh không sợ cái chết sắp đến, mà nghĩ đến mẹ anh.

Mẹ anh cũng đã trải qua điều này! Còn đau gấp trăm lần!

Khủng hoảng, tuyệt vọng, đau đớn hơn anh.

Sự va chạm này đánh thức sự oán hận của anh một lần nữa, ngày đó nhịn không được đâm nhà Ôn không sót bất cứ cái gì.

Lúc này trong đầu anh tràn đầy suy nghĩ: tai nạn của mẹ là do nhà họ Ôn.

Nên khi Ôn Noãn xuất hiện, cảm giác hối hận tích tụ trong lòng bắt đầu phát tiết ra.

"Cô làm gì ở đây?" Kỷ Lâm Thâm giương mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Ôn Noãn bước tới, đặt giỏ hoa quả cô mua lên bàn "Tôi nghe nói anh... anh có chuyện, nên tới thăm."

Anh nâng cằm lên, híp mắt nhìn cô, giọng điệu ảm đạm, trào phúng "Cô thất vọng vì tôi không bị đâm chết sao? Hay là, mười năm trước, cô hi vọng người bị đâm chính là tôi?"

Ôn Noãn không ngờ lời nói sắc bén như vậy, vội vàng nói: "Anh đừng nói như vậy, tôi không có nghĩ đến."

Anh không đáp, sắc mặt lạnh lùng như cũ.

Thấy anh cố chấp, Ôn Noãn mím môi, nhẹ giọng nói: "Kỷ Lâm Thâm, anh phải nghỉ ngơi cho tốt."

Anh không trả lời, nâng cánh tay phải lên tựa vào gáy

Đây là khu chăm sóc đặc biệt dành cho khách VIP, điều kiện tốt, cơ sở vật chất đầy đủ, có y tá chuyên môn phục vụ.

Vừa rồi y tá đi ra ngoài lấy đồ khử trùng mới, trở lại phòng bệnh nhìn thấy một cô gái trẻ

Y tá sáng suốt đặt đồ xuống, vốn dĩ muốn đi ra ngoài, nhưng vì nghĩa vụ, nên hỏi một câu: "Kỷ tiên sinh, ngài dùng vitamin tổng hợp không ạ?"

Chuyên gia dinh dưỡng kê riêng cho tình trạng từng bệnh nhân, y tá mỗi ngày đều đến phân thuốc.

"Để cô ấy làm.".

Ôn Noãn sửng sốt, có chút kinh ngạc, nhưng cảm thấy không có gì. Cô gật đầu với y tá: "Để tôi làm."

Nói xong xoay người bước ra khỏi cửa, không chút miễn cưỡng.

Nhìn thấy Ôn Noãn bước đi, y tá ngập ngừng hỏi anh "Vậy... tôi ra ngoài nhé?"

Anh gật đầu

Y tá hiểu ý, vội vã rời đi.

Ôn Noãn mang thuốc trở lại phòng bệnh: "Hiện tại muốn uống không? Tôi rót nước cho anh."

Thấy anh ngầm đồng ý, cô cầm cốc đi lấy nước. Hậu hạ anh uống xong, cầm trái cây đi rửa.

Anh nằm trên giường bệnh, nhìn Ôn Noãn làm việc.

Anh không yêu cầu thứ gì, nhưng Ôn Noãn tự tìm việc để làm. Anh không ngăn cản, anh muốn xem cô có thể làm được đến đâu.

Nhưng không ngờ cô nhẫn nhục chịu đựng như vậy.

Vị trí phòng bệnh rất tốt, đối diện với cây cối trong sân. Những cành cây xanh từ cửa sổ tràn vào, ánh nắng chiếu qua những kẽ hở trên kẽ lá. Ánh sáng không mạnh không yếu, vừa phải.

Bên cửa sổ, sắc mặt Ôn Noãn bị chiếu đến trắng nõn gần như trong sáng, đôi môi đỏ hồng.

Đôi mắt anh luôn hướng về cô, không dời đi chỗ khác.

Trong cơn mê, suy nghĩ của anh trôi về nhiều năm trước.

Khi đó, Ôn Noãn vẫn như vậy, trong sáng và quyến rũ, làn da trắng nõn, như một viên pha lê chạm vào liền vỡ tan.

Anh trộm nhìn cô từ phía sau hàng rào vườn, nhưng chưa lần nào bị cô phát hiện.

Bởi vì mắt cô không hướng về anh, cũng không đi về phía anh.

Tình yêu tuổi trẻ bắt đầu nảy nở, cảm xúc trào dâng, không thể ngăn cản.

Diện mạo anh thanh tuấn, học giỏi, trong trường luôn được hoan nghênh.

Nhìn thấy bức thư tình được gửi đến, trong tâm trí anh xuất hiện khuôn mặt của Ôn Noãn

Vô số lần, anh tự nhủ đừng viển vông, nhưng ức chế không được để ý đến

Một số thứ đều quá xa hoa, chẳng hạn như cô, chẳng hạn như tình cảm của cô.

Ngay cả trong cùng một ngôi nhà, họ sống ở khu vực khác nhau.

Mỗi lần đi học về, cô đều đi ngang qua bụi tường vy. Nhưng cô luôn đi trên con đường lát đá xanh, anh luôn đứng trong bụi đất của khu vườn.

Không bao giờ vượt qua, không bao giờ gặp gỡ.

Cuối cùng một ngày, anh muốn đi quá giới hạn của mình.

Chỉ một lần thôi mà mang đến tai họa lớn cho mẹ.

Anh thề sẽ chăm sóc mẹ, người thân duy nhất trong cuộc đời anh. Lúc rảnh rỗi anh sẽ đi phụ giúp, sợ mẹ mệt, sợ mẹ khổ.

Tuy nhiên, nỗi đau sâu sắc nhất của mẹ lại do anh mang lại.

Cuộc sống của họ vốn đã nghèo khó, lại khao khát quá xa xôi

Chuyện này đã xảy ra một lần, không thể có lần thứ hai.

Anh buộc mình dời mắt.