Tường Vy Khống

Chương 40: Ngoại truyện 5: Con cái



PHIÊN NGOẠI 5: CON CÁI

Ôn Noãn ngơ ngác một lát rồi mới hiểu được ý nói của anh Hai má bỗng chốc ửng đỏ, cầm gối tựa trên sô pha đánh anh.

Người này sao không đứng đắn chút nào vậy, rõ ràng cô đang tâm sự, anh lại nói bậy bạ?!

Kỷ Lâm Thâm giơ tay lên che chắn hai phát, rồi dứt khoát nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong ngực.

Cô ngẩng đầu lên, nhen nhóm ý chí chiến đấu: "Em sẽ trở thành học viên xuất sắc."

Anh rũ mắt nhìn cô: "Ừm, anh cũng thấy vậy. "

-

Trải qua những thất bại ban đầu, rồi leo lên từng chút một.

Những ngày sau đó ngày nào cũng tốt lên.

Ban ngày nỗ lực phấn đấu, buổi tối rút vào trong lòng Kỷ Lâm Thâm.

Kỷ Lâm Thâm chăm sóc cuộc sống rất tỉ mỉ và chu đáo. Cô không có gánh nặng nào ngoại trừ áp lực học tập.

Họ sống trong bungalow châu u ở khu vực giàu có nhất của Lubsel, tận hưởng sự nhộn nhịp của trung tâm và sự yên tĩnh của vùng ngoại ô. Kỷ Lâm Thâm mời một đầu bếp Trung Quốc phụ trách ba bữa một ngày và một người lái xe chịu trách nhiệm đưa đón. Phương diện chi tiêu không cần suy nghĩ, muốn mua thì mua.

Cuộc sống trôi qua thoải mái, xem như là chuyến đi hưởng tuần trăng mật.

Cuối cùng, năm tháng trôi qua.

Ôn Noãn tiến bộ rất lớn, lần sát hạch cuối cùng đứng thứ hai trong viện. Giáo viên đặc biệt khen ngợi cô.

Người đứng đầu còn hỏi liệu cô có ý định ở lại EU hay không?.

Ôn Noãn đương nhiên cự tuyệt, được công nhận giá trị bản thân khiến tâm trạng cô rất tốt rồi.

Một tuần trước khi trở về. Cô kéo Kỷ Lâm Thâm đến trung tâm thương mại mua quà cho gia đình.

Hàng hóa trên kệ đầy màu sắc, người châu u thích ngọt, chủ yếu là sô cô la và các loại đồ ngọt khác nhau.

Cha mẹ cô và mẹ anh đều không phải người thích ăn đồ ngọt, mua quá nhiều về chỉ sợ họ không thích.

Chỉ có Tiểu Văn mới thích.

Ôn Noãn bỏ vào giỏ hàng ba bốn thanh sô cô la, sau đó gọi một tiếng: "Lâm Thâm? "

Cô tính hỏi anh có muốn mua gì cho Trần Lượng không.

Nhưng không nhận được phản hồi.

Cô quay đầu, thấy Kỷ Lâm Thâm đang chuyên chú nhìn về một hướng

Là một cô bé nước ngoài.

Cô bé khoảng năm tuổi, tóc vàng cuộn tròn, làn da trắng mịn, như một con búp bê. Môi màu hồng nhạt, đôi chân ngắn ngủn giẫm lên mặt đất, đang kéo ống quần mẹ làm nũng muốn mua đồ

Nhưng có vẻ như người mẹ không chịu mua

Một giây sau, cô bé nhanh chóng nằm xuống đất, tứ chi giống như cá bát trảo giương nanh múa vuốt giãy đành đạch, bắt đầu gào khóc.

Ôn Noãn trợn mắt há hốc mồm, xem ra con nít trên thế giới đều giống nhau.

Kỷ Lâm Thâm cười khẽ, hỏi cô: "Nếu đó là em, em sẽ làm gì?" "

"Đánh." Ôn Noãn không chút nghĩ ngợi, con bé không vâng lời mà.

Kỷ Lâm Thâm rũ mắt: "Anh sẽ mua cho con bé "

Ôn Noãn ngạc nhiên, phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của cô. Cô nghĩ anh sẽ là người cha nghiêm khắc.

Kỷ Lâm Thâm trở về vấn đề chính: "Chọn xong chưa? "

Cô hoàn hồn: "À, em chọn mấy thanh socola, anh muốn lựa cái nào không..."

"Ừm, đi qua bên kia xem thử."

Trên đường trở về Kỷ Lâm Thâm xách túi mua sắm, Ôn Noãn khoác tay anh.

Đột nhiên, cô nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

"Lâm Thâm."

"Ừ?"

"Anh thích con nít không?"

"Thích"

Ôn Noãn thăm dò đề nghị: "Vậy sau khi trở về chúng ta sinh một đứa đi? "

Kỷ Lâm Thâm giật mình: "Em muốn sinh? "

Anh nghĩ khi trở về, điều đầu tiên cô làm là thành lập studio dịch thuật. Bây giờ đang là thời kỳ thăng tiến trong sự nghiệp của cô nên không nhất thiết phải có con nhanh như vậy, nên anh không chủ động đề cập đến chuyện này.

Ôn Noãn khẽ gật đầu, bởi vì cô thực sự rất thích trẻ con.

Kỷ Lâm Thâm không nói gì nữa, thật lâu sau mới đáp: "Được. "

Kỷ Lâm Thâm luôn làm việc hiệu quả, hiệu quả đến mức không cần phải chờ sau khi về nước mới thực hiện chuyện này.

Ôn Noãn hư nhược vô lực bị anh chơi một phen trong phòng ngủ, rồi bị ôm ngồi lên bàn vuông bằng đá trên sân thượng.

Mặt đá lạnh mà không lạnh, thấm mát vào da, đêm mùa hè khô nóng trung hòa tạo ra cảm giác thoải mái khoan khoái.

Kỷ Lâm Thâm đứng trước mặt cô, một đường đi xuống phía dưới.

"Ahhh..." Cô chịu không nổi sự tra tấn như lông vũ của anh.

"Muốn anh đi vào?" Anh cắn vào sụn tai cô, mê hoặc dụ dỗ

Cô không trả lời, ôm lấy cổ anh, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên cao.

Đêm nay ánh trăng sáng ngời, dưới màn đêm màu mực làm nổi bật màu trắng trong suốt, như một khối ngọc bích.

Theo động tác mãnh liệt của anh, tầm mắt cô dần dần mơ hồ, đôi mắt nổi lên tầng sương nước, loáng thoáng in bóng ánh bạc của mặt trăng.

Từng đợt từng đợt va chạm, môi cô thì thào, cả người mỏi nhừ nhưng sảng khoái đầm đìa.

Bốn phía yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng dừng lại.

Kỷ Lâm Thâm thở dốc nặng nề bên tai cô, thổi đến nóng làn da cô.

Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cục cưng "

Xưng hô này khiến cô run rẩy.

Anh chưa bao giờ gọi cô như vậy, trực giác nói cho cô biết...

Quả nhiên một giây sau: "Anh bắn vào trong được không? "

......

Mười phút sau, hai người ngồi trong hồ bơi suối nước nóng.

Hồ bơi suối nước nóng rộng vuông năm mét, được xây bằng đá tự nhiên. Không chỉ dẫn trực tiếp nước suối nóng từ trên núi xuống vào hồ bơi, mà còn lấp một vòi sen trên tường.

Mặt Ôn Noãn ửng hồng, muốn đem cả người vùi xuống mặt nước.

Vừa rồi Kỷ Lâm Thâm...

Ah, ahhhhhhh!!!

"Đến đây, bên đây là nước suối tươi." Kỷ Lâm Thâm nắm tay kéo cô ra khỏi góc.

Thấy anh làm chuyện xấu mà còn thản nhiên, cô trừng mắt nhìn anh: "Nếu thật sự mang thai thì sao? "

Tuy rằng cô nói muốn có con, nhưng vẫn rất thấp thỏm.

"Vậy vừa lúc tuổi chúng ta vật chất sung túc, sức khỏe tốt, hơn nữa tình cảm cũng tốt, thích hợp có con."

Ai có tình cảm với anh hảaaa!

Kỷ Lâm Thâm trêu chọc cô: "Vừa rồi tình cảm của chúng ta không tốt sao? "

Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận, hất nước lên mặt anh

Anh bắt tay cô.

Hai người ở trong hồ nước nóng náo loạn, đuổi đánh nhau.

Nhìn bộ dáng thất thố của anh, cô vui vẻ, cười hì hì, một bên né tránh không cho anh bắt được, một bên tiếp tục hất nước.

Không đến chốc lát, tóc anh đã ướt hết, theo sống mũi cao thẳng từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cuối cùng, anh giữ chặt cánh tay cô, đẩy cô lên tường bên hồ.

"Còn muốn tắm không?" Anh trầm giọng hỏi.

Cô bị anh khống chế, chỉ đành gật gật đầu.

Ánh trăng vẫn sáng ngời như trước, bay lên không trung uyển huy rực rỡ.

Ánh trăng chiếu xuống người cô, làn da trắng nõn.

Từ trên xuống dưới, đường cong mềm mại.

Ánh mắt anh từng tấc từng tấc đảo qua, đột nhiên nghĩ sao cô lại lo lắng vóc người không tốt?

Tầm mắt ngước lên, nhìn cô mím môi, mấy sợi tóc ướt sũng cắn vào khóe miệng.

Con ngươi trong sáng phủ đầy hơi nước.

Thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương của cô, anh không muốn buông ra.

Muốn bắt nạt thêm một chút.

Tay anh mở vòi sen, ngay lập tức nước phun ra

Mắt Ôn Noãn nhắm lại, nước dội sạch cả người.

Kỷ Lâm Thâm cúi người hôn cô, thừa dịp xông vào.

"Ahhh... Ừm..."

Chân cô cong lên, đạp hai cái vào đùi anh, bảo anh buông ra.

Cô không muốn làm nữa.

Nhưng anh không để ý, ấn đầu gối cô khiến cô cử động được.

Ngón chân cô cuộn lại, tim rung động loạn nhịp.

Dư vị vừa mới bình ổn lại tăng vọt lên, theo vòi sen trên đầu, từng đợt từng đợt cuốn trôi cô.

Nước bắn tung tóe, hơi nóng khắp nơi, sàn nhà ướt đẫm.

Lần này, anh không hỏi cô, lúc đỉnh điểm trực tiếp phóng thích vào.

Sau khi bị anh ôm lên giường, cô rụt vào chăn, cả người mềm nhũn không còn sức lực.

Vết đỏ ửng từ mặt lan đến vành tai, sợi tóc còn ươn ướt.

Vụng trộm nằm bên trong xoắn chăn, trong lòng hận hận.

Lưu manh, lưu manh thối.

Hai lần, hai lần lận đấy!!

Kỷ Lâm Thâm nằm bên cạnh cô, kéo chăn xuống "Đừng che, đổ mồ hôi đấy "

Cô rụt xuống theo, mặt lại vùi vào gối, rầm rì thỏ thẻ.

Anh nhìn vành tai đỏ bừng của cô, khẽ cười: "Em ngại ngùng sao? "

Cô phản bác: "Ai ngại chứ! "

"Vậy em che mặt làm gì?"

"Em không thoải mái." Cô bổ sung thêm một câu "Tại anh hết! "

Kỷ Lâm Thâm cười cười cúi đầu cắn vành tai cô: "Nếu vừa rồi em rút lui, không phải anh chịu không nổi mà em sẽ chịu không nổi. "

Ôn Noãn hung hăng trừng anh.

Kỷ Lâm Thâm bật cười.

Tinh thần tiểu cô nương đã tốt lại, vừa rồi cả người run rẩy nằm trong lòng anh, con ngươi ngập nước, bây giờ có thể trừng anh.

Nhưng anh không nói gì, nắm lấy tay cô.

Một lát sau, bàn tay cô vươn ra, đùa giỡn với ngón tay thon dài của anh.

Cô thật sự rất thích nắm tay anh

Anh không rút tay ra, cô muốn làm gì thì làm.

Một lát sau, Ôn Noãn nhỏ giọng: "Em hơi sợ có con "

Môi Kỷ Lâm Thâm dán lên gáy cô: "Tại sao lại sợ, em không thích trẻ con à? "

"Không phải, em sợ chăm sóc con không tốt"

"Thuê bảo mẫu."

"Nhưng chúng ta cũng phải chăm con."

"Vậy anh sẽ chăm."

"Còn bình sữa thì sao?"

"Anh rửa."

"Tả thì sao?"

"Anh thay."

"Ai chơi cùng con?"

"Anh"

"Chuyện học?"

"Anh dạy."

Nghe vậy, cô hài lòng, xoay người nhào vào anh.

Kỷ Lâm Thâm siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng.

Ôn Noãn dựa vào lồng ngực anh, hít sâu hơi thở ấm áp trên người anh, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Kỷ Lâm Thâm rũ mắt nhìn vành tai cô vẫn đỏ "Vừa rồi không thoải mái sao? "

Cô giả vờ ngủ thiếp đi, không trả lời anh. Sợ anh nhìn ra nên cố ý ngáy nhỏ.

Cô sẽ không thừa nhận với anh đâu.

Thực ra rất sảng khoái.

===================