Tùy Tùng

Chương 7: Dễ nghe



Bùi Tẫn cách quần bò an ủi nam căn của cậu, mặt Kỷ Thư đỏ bừng mơ màng, hiển nhiên không ý thức được chính mình vừa làm chuyện gì.

Cậu cứ như vậy cúi đầu, xem một bàn tay không phải của mình đặt ở nơi kia, tim đập như trống, tựa hồ có thể đoán được lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.

Bùi Tẫn cũng thở gấp, viền mắt hắn hiện lên tơ máu, tầm mắt dời xuống đột nhiên nhìn thấy một cái thẻ rơi trên sàn.

Hắn khẽ khom người nhặt lên, là thẻ học sinh của Kỷ Thư.

Ngày sinh của Kỷ Thư được viết rõ ràng trên đó - còn thiếu hai tháng mới tròn mười tám.

Vẫn chưa trưởng thành.

Kỷ Thư nhìn động tác của hắn, dùng sức kiềm nén tiếng rên rỉ sắp trào ra trong cổ họng, cậu bất mãn lắc hông cọ cọ cái gậy phía sau mông, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bùi Tẫn sắc mặt cứng đờ, bụng dưới bốc hỏa, trong một khắc khoái cảm quét qua toàn thân, khiến Bùi Tẫn muốn phát điên, mà Kỷ Thư căn bản không biết mình vừa làm gì.

Bùi Tẫn gắng nhịn xuống, trừng phạt dùng sức nặn nặn tính khí của cậu, Kỷ Thư bị nắm ngước cổ lên, vẻ mặt đầy sung sướng.

Bùi Tẫn nói giọng khàn khàn: "Thoải mái không, bé cưng?"

"Dùng sức... A --" Kỷ Thư rốt cục kêu lên, giọng thiếu niên trong trẻo nhiễm qua dục vọng, cực kì gợi tình.

Bùi Tẫn vứt thẻ học sinh trên tay.

Còn kém hai tháng thành niên, làm tròn con số chết tiệt thì cậu liền trưởng thành.

Ngược lại làm sớm hay muộn cũng không khác nhau nhiều --

Kỷ Thư chỉ thuộc về hắn.

Bùi Tẫn nghĩ thông suốt liền đem Kỷ Thư ôm lấy, hoàn toàn quên bản thân vừa cam kết - chỉ hôn nhẹ sờ sờ, không làm hơn.

Cảm giác mất trọng lực bất ngờ làm cho Kỷ Thư hốt hoảng ôm lấy cổ Bùi Tẫn, còn không đợi cậu phản ứng lại cả người đã ngã xuống giường lớn mềm mại.

Lập tức, toàn thân cậu bị Bùi Tẫn đè lên áp chế, môi lần thứ hai bị bao phủ, đầu lưỡi bị hắn dùng sức hút, tựa hồ muốn chạm đến tận sâu trong linh hồn của cậu.

Kỷ Thư khó chịu văn vẹo eo, đến khi bị hai bàn tay to lớn đè lại mới an phận.

Môi hai người tách ra phát lên một tiếng "Ba", Bùi Tẫn không biết từ nơi nào lấy tới một chai gel bôi trơn, đem cái nắp bật mở, trong không khí thoáng phiêu một mùi thơm nhàng nhạt, hắn tạm thời đem vật này để bên cạnh.

Bùi Tẫn nhẹ nhàng đỡ Kỷ Thư ngồi dậy, vội vàng cởi quần áo trên người cậu, lộ ra làn da trắng nõn với hai hạt châu đỏ tươi đã sớm sưng to trước ngực.

Cởi quần áo tựa hồ khiến Kỷ Thư cảm thấy thoải mái, liền chủ động đem quần áo kéo kéo xuống, đến quần lót cũng không giữ lại.

Đây là lần đầu Bùi Tẫn trực tiếp nhìn thấy tính khí của Kỷ Thư.

So với mình có chút nhỏ, màu sắc càng nhạt hơn, rất thích hợp để thưởng thức, đáng yêu giống chủ nhân nó.

Lúc này nó run rẩy đứng thẳng, lại vì không được giải tỏa, mặt trên rỉ ra chút chất lỏng trắng đục.

Bùi Tẫn đưa tay sờ soạng người cậu, Kỷ Thư lập tức sảng khoái nằm thẳng tắp ở trên giường, trong miệng thở hỗn hển, Bùi Tẫn liền ấn xuống hôn lần nữa.

Phía dưới bị chà xát đến thoải mái, mặt trên cũng được xoa đúng chỗ, không giữ được mấy phút, Kỷ Thư liền bắn ra.

Bùi Tẫn cúi đầu nhìn tinh dịch trên tay, không khỏi bật cười, Kỷ Thư vừa bắn ra mặt đầy mờ mịt tiêu cự trước mắt cũng tan rã, lồng ngực phập phồng liên tục, vẫn bị hãm trong dư vị cao trào.

"Được rồi, " Bùi Tẫn nhẹ giọng nói, kéo khoá quần bò chính mình xuống, lộ ra nam căn đã sớm cương cứng đau nhức lợi hại của mình, âm thanh đều bị nhiễm tình dục, "Đến đây, bé cưng."

Kỷ Thư ngơ ngác nhìn biểu tượng nam giới của hắn, có chút sợ sệt trốn về sau trốn.

A... Thật lớn.

Lại nhìn một chút mình côn th*t đã mềm oặt của mình, sâu đậm cảm thấy hai người bọn họ không cùng kích cỡ.

Bùi Tẫn nhìn ra ý lui của cậu, cười nhạo một tiếng: "Sợ?"

Kỷ Thư mãnh liệt gật đầu, thế nhưng con ngươi vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm cự vật, tưởng muốn quay mặt đi lại mang theo nhàn nhạt không muốn.

"Ngoan, lấy tay giúp anh làm, " Bùi Tẫn trầm giọng nói, "Hiện tại biết sợ cũng muộn rồi."

Tay Kỷ Thư bị thiếu niên cưỡng bách chạm vào tính khí, bàn tay lên xuống xoa nắn một cách máy móc.

Bùi Tẫn để cậu tuốt mấy lần liền buông tay ra.

Cự vật còn đứng thẳng, an ủi ngắn ngủi trái lại nhượng nó trở nên càng nóng càng cứng hơn.

Bùi Tẫn rốt cục cầm tới chai gel bôi trơn bên cạnh, lấy ra lượng lớn chất lỏng trong suốt, đầu tiên cùng Kỷ Thư hôn môi, dời đi lực chú ý của cậu, tay phải bất động thanh sắc mò tới hậu huyệt.

Bùi Tẫn trước tiên duỗi ra hai ngón tay xoay tròn miết nhẹ theo nếp gấp bên ngoài, chậm rãi đưa vào trong mở rộng thịt mềm hướng đến chỗ sâu hơn, chất lỏng lạnh như băng nhiễm đến bên trong cúc huyệt.

côn th*t của hắn thẳng tắp đánh vào bụng dưới Kỷ Thư, lay động tự do chung quanh mắt rốn, hơi nóng làm hạ thân Kỷ Thư lại có xu thế đứng lên.

Bùi Tẫn dùng tay trái đem hai chân Kỷ Thư nhấc lên, vòng qua hông chính mình, như vậy giúp hắn dễ dàng mở rộng.

Chìm trong hôn môi, Kỷ Thư thỉnh thoảng cau mày, cảm giác bị xâm nhập càng ngày càng rõ ràng.

Bùi Tẫn dùng đầu ngón tay chà xát lại đè ép thịt non khuyếch trương một hồi lâu, cảm thấy bên trong đã đủ mềm, mặt trên mới rời khỏi môi cậu.

Hắn cúi đầu nắm chặt cự căn chính mình, nhắm ngay huyệt nhỏ đã bị ngón tay xuyên vào chảy ra dịch trơn, chậm rãi đứng thẳng đi vào.

Kỷ Thư tò mò cúi đầu xem, thời điểm nhìn thấy khí cụ khổng lồ sắp tiến vào, cậu sợ sệt cắn chặt môi.

Cảm giác đau đớn lập tức kéo tới, bất quá hai người rốt cục kết hợp.

Kỷ Thư bị đau nước mắt bắt đầu chảy ra, nức nở cọ cọ tìm môi Bùi Tẫn rầm rì nghĩ muốn được hôn an ủi.

Bùi Tẫn nhẹ nhàng rút ra cắm vào, vẫn luôn chú ý biểu tình trên mặt Kỷ Thư, thỉnh thoảng nhẹ nhàng liếm mút mấy cái lên môi cậu, nhìn thấy lông mày của cậu dần dãn ra, đuôi lông mày cong lên sảng khoái, Bùi Tẫn biết đến lúc rồi.

Hắn nắm chặt eo Kỷ Thư động tác dưới thân tăng nhanh, lần sau so với lần trước đỉnh càng thêm sâu, miệng Kỷ Thư liên tục đóng mở, tiếng rên rỉ không dứt bên tai.

Bùi Tẫn vô cùng sảng khoái, lòng nghĩ sao không đem cậu ăn sớm hơn.

Bùi Tẫn cởi áo chính mình, khoả hạt trước ngực hai người thỉnh thoảng ma sát, khoái cảm dâng lên mấy độ.

Kỷ Thư bị làm đến thất thần, đột nhiên "A --" một tiếng, khoái cảm từ xương cụt bất ngờ đánh úp toàn thân.

Bùi Tẫn nghiêng đầu, tựa hồ đã tìm được điểm G của cậu.

Hắn đem khí cụ rút ra, hai người nháy mắt tách ra.

Bùi Tẫn ngồi dậy, kéo Kỷ Thư ngồi vào trong lòng mình, nắm eo thẳng tắp đè xuống, nhìn tiểu huyệt cắn nuốt côn th*t chính mình.

Tư thế ngồi hiển nhiên giúp hắn tiến vào càng sâu.

Bùi Tẫn ước lượng một chút, đỡ vòng eo Kỷ Thư ấn xuống.

Quá sâu...

Kỷ Thư khó nhịn ngẩng đầu lên liền muốn chao đảo ngã về sau, Bùi Tẫn gắt gao kìm chặt eo cậu, ấn xuống lại tiến vào càng sâu.

"A... Muốn hỏng..." Nước mắt Kỷ Thư men theo cằm rơi xuống ngực, nức nở nói, "Nhẹ chút... Nhẹ chút..."

Tiếng xin tha vụn vặt phát ra, Bùi Tẫn nghĩ thầm may mà cậu không có tử cung, bằng không hắn sẽ làm đến cậu mang thai mất.

"Bé cưng sẽ không hỏng đâu, " Bùi Tẫn hôn lên khoả hạt trước ngực cậu bị nước mắt làm ướt, trông vô cùng ướt át, lại trông như Kỷ Thư đã tiết ra sữa, "Chịu khó chút, bé cưng ngoan."

Mặt trước của Kỷ Thư lần thứ hai cương, mặt sau bị một cái khí cụ to lớn liên tục ra vào, cậu khóc thảm thương, đột nhiên dùng sức kêu một tiếng, bị nam nhân làm cao trào.

Bên trong hậu huyệt liều mạng co rút, tính khí phía trước bị ép bắn tinh, toàn bộ rơi lên cơ bụng Bùi Tẫn.

"Chậc, " Bùi Tẫn bị cậu siết đến sảng khoái, thiếu chút nữa nhịn không được bắn ra, "Thả lỏng, vẫn còn sớm."

Kỷ Thư đã cao trào hai lần, cả người vô lực muốn hư thoát, ngã xuống gối thở dốc, còn không chưa khôi phục được bao nhiêu, phía dưới lại bắt đầu dùng sức đỉnh lộng.

Mỗi lần hắn đâm rút, đều có cảm giác muốn ép cậu lên đỉnh lần nữa.

"Chờ chút, chậm chút..." Kỷ Thư bị làm đến không nuốt kịp nước bọt chảy ướt cả gối, thật sự là không chịu nổi khoái cảm như muốn bay lên này, liên tục xin tha.

"Em gọi anh, " Bùi Tẫn dừng một chút, "Gọi vài tiếng dễ nghe, anh sẽ chậm chút."

Kỷ Thư đầu óc trống rỗng, liều mạng tìm kiếm cách gọi dễ nghe.

Cậu đột nhiên nghĩ đến, bọn Dư Hiểu thích gọi Bùi Tẫn là Daddy, khi đó Bùi Tẫn tựa hồ mỉm cười.

Kỷ Thư ánh mắt sáng lên, ngập ngừng dò gọi hắn: "Daddy..."

"..."

"Chết tiệt," Bùi Tẫn mắng, vốn muốn cậu gọi vài tiếng anh ơi hay ông xã dễ nghe một chút, không nghĩ tới vừa lên tiếng lại là đại từ cấm kỵ, Bùi Tẫn giận dữ vỗ mông Kỷ Thư, "Gọi ông xã, hô Daddy làm gì."

Nói thì nói như thế, nhưng côn th*t của hắn lại hết sức thành thực cứng rắn hơn.

Còn mang theo men say Kỷ Thư phi thường nghe lời, nói gọi, liền một tiếng "Ông xã" ngọt ngào gọi, "Ông xã, tha cho em đi, nha, em không được nữa, em muốn... Em muốn bị..."

"Hửm?" Bùi Tẫn hỏi ngược lại, "Bị làm sao?"

Thành âm va chạm vang lên khắp phòng, cũng may mà căn hộ này cách âm tốt, sẽ không bị người khác nghe thấy.

"Muốn..." Kỷ Thư lè lưỡi, không nói ra được câu hoàn chỉnh, "Bị... Làm chết..."

Câu nói kế tiếp rốt cục nói ra, lại kích thích Bùi Tẫn tâm lý ngứa ngáy, phía dưới mãnh liệt thúc vào, rốt cục bắn ra.

Dòng tinh nóng bỏng hết mức bắn vào chỗ sâu trong cúc huyệt Kỷ Thư, lại bị cự vật chặn kín, một giọt đều không chảy ra.

Kỷ Thư bị bắn, chỉ cảm thấy trong lòng đều nóng, liền cao trào dữ dội, trên mặt thất thần, miệng làm sao cũng không đóng lại được.

Bùi Tẫn bắn rất nhiều, hắn cắn lên cổ Kỷ Thư, từng chút một để lưu lại dấu ấn thuốc về hắn.

Sau khi xuất tinh, Bùi Tẫn hơi lui lại, vài giọt tinh trắng đặc rơi xuống, hắn không thích nhìn đồ vật của mình rơi ra, mà cũng biết thứ này lưu lại trong người Kỷ Thư sẽ không tốt cho cậu.

Hắn cứ như vậy đem cậu ôm xuống giường, đi vào phòng tắm.

Trong quá trình di động, cự vật Bùi Tẫn lại bắt đầu cương.

Hắn đặt Kỷ Thư ngồi lên bồn rửa tay, lại bắt đầu một vòng mới rút ra cắm vào.

Bạn nhỏ Bùi mới vừa khai bao hiển nhiên muốn phóng túng một đêm, đem người đặt trên bồn rửa tay nhấp nhấp đẩy đẩy một hồi xong lại ấn vào bồn tắm thúc đỉnh, chờ hắn rốt cục tận hứng, Kỷ Thư đã bị làm cho hồn lìa khỏi thân, khắp người đều là dấu vết tình ái, như búp bê tình dục bị tưới tinh cả đêm.

Đem cả người cậu dọn dẹp sạch sẽ trở ra đã là 3, 4 giờ đêm, hai người đều trần trụi nằm trên giường, Bùi Tẫn bá đạo đem người ôm chặt vào ngực mình, trong chăn khí cụ hai người quấn quýt, lúc này mới an tâm nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Bùi Tẫn thỏa mãn nhìn người trong ngực, đột nhiên nghĩ tới lần đầu bọn họ gặp nhau.

* * * * * *

Lời của tác giả:

Chương sau là hồi ức.