Tuyệt Không Thể Tả

Chương 22



Dù kết hôn là chuyện vui, nhưng cũng là chuyện vắt kiệt sức người.

Tiết Diệu Dẫn kéo theo hai cái chân đau ê ẩm, không dám chắc rằng bản thân có còn đủ sức động phòng không nữa.

Các vị khách dường như cũng bị lần hôn lễ long trọng này làm tiêu hao không ít sức lực, vui đùa một chập rồi cũng tự giác lui đi để lại không gian cho đôi trẻ.

Tiết Diệu Dẫn nằm liệt trên giường, mệt mỏi tản từ trong ra ngoài thấm khắp người.

Thẩm Đạc treo mũ tướng quân lên giá treo, đi lại nhìn Tiết Diệu Dẫn nằm liệt giường, khom lưng thay cô cởi giày cao gót ra.

Bàn chân Tiết Diệu Dẫn khẽ cứng đờ, cảm giác được đôi tay Thẩm Đạc không vì thế mà dời đi, chỉ là nắm bàn chân cô khẽ xoa và ấn.

Tiết Diệu Dẫn thoải mái thở than, hưởng thụ một lát, cảm nhận được không còn quá mệt mỏi nữa mới chống tay ngồi dậy.

Thẩm Đạc thả chân cô về bên giường, giọng nói vẫn vô vị như ngày thường, nhưng lại mềm mại hơn: “Mệt mỏi thì ngủ đi.”

Đương nhiên ‘ngủ’ mà Thẩm Đạc nói không hề giống với ‘ngủ’ mà Tiết Diệu Dẫn nghĩ, Tiết Diệu Dẫn căng ngón chân đặt bên dây thắt lưng của anh, trượt xuống, khe khẽ xoay một vòng.

Thẩm Đạc cầm lấy bàn chân nho nhỏ đang quậy loạn của cô, nhẹ ve vuốt, khóe miệng nhàn nhạt cong lên, “Không mệt?”

“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, dẫu mệt cũng phải vớt lại vốn liếng!” Tiết Diệu Dẫn nói xong thì ngồi dậy chồm hổm, ôm cổ Thẩm Đạc như một nữ vương hôn lên môi anh.

Thẩm Đạc phát ra một tiếng cười khẽ từ yết hầu, rất nghe lời, thành thạo lật ngược tình thế hôn lên cánh hoa mềm mại của cô, rồi tăng thêm chút lực áp cô về lại giường.

Tiết Diệu Dẫn chỉ kịp sợ hãi la lên một tiếng, trong chớp mắt lại bị đè xuống ép hôn, hóa thành những tiếng ư a rên rỉ.

Tiết Diệu Dẫn đã ảo tưởng không biết bao nhiêu lần rằng phải tự tay cởi bỏ lớp quân phục bao lấy Thẩm Đạc đầy cấm dục này, bấy giờ mộng tưởng trở thành sự thật lại khiến cô kích động đến run cả tay, tựa như một chú nghé con loạn tay loạn chân, mất nửa buổi trởi cũng chỉ lột đến nửa ngực anh.

Thẩm Đạc nhìn cô đang phân cao thấp với đai lưng của mình mà không có kết cấu gì, thầm cười khẽ, ngón tay gẩy nhẹ bên sườn eo cô, chiếc áo khoác đã bị cô lột ra.

Trong nháy mắt, Thẩm Đạc có một loại cảm giác như thể bản thân bị kẻ gian kia ‘cưỡng’, không khỏi buồn cười.

Anh giữ lấy đôi tay chạy loạn trên người mình, lần thứ hai áp người xuống dưới thân, nhìn đôi mắt Tiết Diệu Dẫn lóe sáng, bất đắc dĩ: “Tốt xấu gì em cũng nên để cho anh con đường sống chứ.”

Tiết Diệu Dẫn chớp mắt, thả lỏng toàn thân, bĩu môi với vẻ ‘đến đây đi’.

Khóe môi Thẩm Đạc không kìm được nụ cười, có chút tức đến hộc máu, nâng gáy cô lên, mạnh mẽ hôn xuống.

Hai cánh môi dính chặt lấy nhau rồi chẳng còn thấy tách ra nữa, đầu lưỡi giữa kẽ hở thoắt ẩn thoắt hiện, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống làm ướt cằm họ.

Tiết Diệu Dẫn bại trận dưới nụ hôn dài lâu này, ưm ưm a a bắt đầu đẩy ngực của Thẩm Đạc ra.

Thẩm Đạc hơi nhả môi cô ra, để cô thở được một tí lại nhanh chóng phủ xuống mút cắn cả môi lẫn đầu lưỡi của cô, như say như mê, sâu thật sâu.

Không gian bao trùm đều bị nóng lên quẩn quanh.

Mồ hôi từ lỗ chân lông bốc ra hơi nóng, làm cho làn da cũng dần ướm đỏ.

Trong tích tắc khi hai làn da dính vào nhau ấy, Tiết Diệu Dẫn không kiềm được run lên, thân thể hồng hào đầy đặn nhích sát vào lòng Thẩm Đạc, đầu ngón tay sờ soạng lên làn da rắn chắc có lực của anh, cảm xúc thoải mái hệt như trong tưởng tượng khiến cô không sao ngừng được.

Tiết Diệu Dẫn nhịn không được sờ lên vùng gần eo mông Thẩm Đạc, chui vào trong lưng quần của anh, bấy giờ mới bị Thẩm Đạc túm lại.

Hô hấp của Thẩm Đạc dường như có hơi gấp gáp, hàng mày rậm như phủ bóng, tản ra hơi thở thành thục làm lòng ai trầm luân.

Thẩm Đạc nhìn đôi mắt quyến rũ như tơ của Tiết Diệu Dẫn, như bị nghiện, cúi đầu hôn xuống cánh môi đã sưng của cô, tay đang giữ tay cô không những không dời đi mà còn chỉ đường dời xuống dưới, ấn ấn.

Tiết Diệu Dẫn nhận được tín hiệu cho phép làm càn, khựng một chút chỉ trong chớp mắt đã trượt từ bên hông anh xuống, xuyên qua rừng cây có chút thô cứng, thứ dữ vốn đang ngủ say cảm nhận được sự vỗ về như chơi đùa, lập tức hưng phấn lên, ra chiều to lớn dần trướng lên.

Dù cảm nhận Thẩm Đạc kiêu ngạo như tư bản, nhưng qua lớp quần áo vẫn không trở ngại đến sự tiếp xúc, Tiết Diệu Dẫn không nhịn được mà kinh hãi, cắn môi vừa vỗ về chơi đùa với nó vừa lén lút tính toán độ cứng và chiều dài.

Quá khứ còn có chút canh cánh trong lòng, bấy giờ Tiết Diệu Dẫn lại bắt đầu lo thay cho bản thân, sợ rằng Thẩm Đạc vì nghẹn quá đà mà tàn nhẫn hóa thân thành sói.

Thẩm Đạc chưa từng che giấu dục vọng của mình dành cho Tiết Diệu Dẫn, trêu chọc qua vài động tác đã động tình đến lạ, âm thanh thở dốc cũng lớn dần lên, duỗi tay mạnh mẽ luồn qua những chiếc cúc áo của sườn xám, cởi hết chúng ra chỉ trong vài bận.

Bàn tay chỉ biết cầm súng ống mang nhiều vết chai mỏng áp lên làn da mịn màng, khiến cho Tiết Diệu Dẫn rùng mình, vô thức ưỡn mình lên.

Thẩm Đạc nhìn nơi đã biết bao lần không được thăm dò trước mắt, không hề cố kị vùi đầu vào, đầu lưỡi luồn vào khe rãnh trắng nõn chầm chậm liếm mút, để lại một lớp nước ẩm ướt.

“Ưm….” Tiết Diệu Dẫn khó nhịn khẽ than, tay cũng không tự giác siết chặt lại đôi chút, trong chớp mắt ấy món hàng nóng cháy trong tay càng to thêm, rục rịch cử động như muốn nhảy khỏi tay cô.

Hơi thở nóng hổi của Thẩm Đạc phả lên ngực Tiết Diệu Dẫn, nóng đến lạ thường, không kìm được dùng tay xoa xoa.

Tiết Diệu Dẫn vòng qua cổ anh, áp chế anh xoay người lại cưỡi lên trên đùi anh, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy được phần quần đang dâng cao bên dưới lớp quần.

Tiết Diệu Dẫn kìm chế cơn thẹn trong lòng, đưa tay cởi thắt lưng ra, kéo quần anh xuống, hai phần thịt trong lớp lông đen thui run lên, hướng thẳng về phía cô.

Tiết Diệu Dẫn lại nhớ đến dáng vẻ nhẫn nhịn đến cửa không vào trước kia của anh, không biết bản thân phải sục bao lâu mới làm nó xìu xuống, có khi nào sẽ trầy da luôn không?

Tiết Diệu Dẫn càng nghĩ càng đi chệch quỹ đạo, không khỏi cẩn thận quan sát món hàng trong tay mình đang vùng dậy.

So với Thẩm Đạc thân vàng nạm ngọc, thì thứ đồ cứng bự đo đỏ này không hề đẹp đẽ gì cho cam, gân xanh quấn quanh cán thậm chí còn có chút dữ tợn.

Nhưng nhìn hồi lâu lại làm lòng ai tâm hoảng ý loạn, khó dằn lại cơn thở dốc, rõ ràng là ghét bỏ và sợ hãi như thế, nhưng vẫn xao động nóng lòng muốn thử.

Tiết Diệu Dẫn cầm sinh mệnh của Thẩm Đạc trong tay như món đồ chơi mới, tùy tay đùa nghịch một hồi cho đã nghiện, món hàng trong lòng bàn tay được ve vuốt mãi nhưng không hề có chút ý định mềm đi, mà ngược lại còn dần trướng lên chuyển tím.

Tiết Diệu Dẫn không khỏi buồn bực, rốt cuộc Thẩm Đạc đã làm thế nào để nó mềm đi thế, hay là vì lực không đủ mạnh? Tiết Diệu Dẫn nghĩ đoạn, liền nắm chặt hơn, Thẩm Đạc hầm hừ một tiếng thô thiển rồi động người, suýt chút nữa đã xốc cô xuống rồi.

Tiết Diệu Dẫn cũng hoảng sợ, không tự chủ nắm chặt sinh mệnh Thẩm Đạc, xem nó như sợi dây thừng cân bằng thân mình.

Thẩm Đạc vội đứng lên đỡ lấy sau lưng cô, mới miễn cưỡng một màn thảm kịch rằng sinh mệnh sẽ bị cô nắm tàn mất, trên đầu vã ra một lớp mồ hôi lạnh.

Tiết Diệu Dẫn nào biết được động tác của mình nguy hiểm nhường nào, mơ màng bị Thẩm Đạc kéo mạnh đến trước mặt anh, rồi đổ ập người ra sau một cách mạnh bạo, hàm răng trắng cắn mạnh lên môi, mang theo hương vị dữ dằn.

Thẩm Đạc nhận ra được nếu mà cứ lề mề tiếp nửa thì không phải là dục hỏa đốt anh, mà sẽ nổ tan xác chết tươi anh mất thôi, bàn tay tham lam len vào bên trong sườn xám nơi phần mông, tăng thêm sức lực.

Đốt ngón tay thô ráp đẩy hết toàn bộ chướng ngại vật trên đường đi, xâm lược tứ phía thành trì, không đến hai phút hơn đã chọc cho Tiết Diệu Dẫn liên tục buông tiếng thở dốc, thân thể mềm nhũn cả ra.

Tiết Diệu Dẫn âm thầm cảm khái, bản tính khó dời, người đàn ông này ngay cả màn dạo đầu cũng nhất quán sấm rền gió cuốn, làm cô tan tác rã rời.

Thẩm Đạc cảm nhận được nước xuân ào ạt tuôn ra trong lòng bàn tay mình, ngón tay ve vuốt cánh thịt hoa đã ướt át, cởi sạch những hàng thắt nơi xương hông kia ra, lột bỏ lớp sườn xám tinh xảo vứt xuống giường.

Thân thể mềm mại như ngọc rơi trọn vẹn vào trong lòng mình, mạnh mẽ và dịu nhẹ quyện vào nhau, phù hợp quá đỗi.

Vì là lần đầu tiên nên Tiết Diệu Dẫn cũng không dám lỗ mãng, tự giác quay về thế bị động, có chút ngượng ngùng tách chân ra thật thẳng, đón nhận nơi cứng ngắc của Thẩm Đạc đang dần tiến vào.

Quy đầu gắng gượng lắm mới chạm vào miệng huyệt, Tiết Diệu Dẫn đã không nhịn nổi rụt chân vào, lại bị thân hình Thẩm Đạc chống chế, chỉ có thể mất toi công móc ngón chân vào sườn eo anh.

Thẩm Đạc cầm cây mệnh thô và dài của mình vuốt ve đôi cái nơi miệng huyệt, dính chút nước dịch để bôi trơn cho nhau.

Chỉ là nơi cửa miệng nho nhỏ ấy tựa như có một lớp chặn vô hình, ngăn lại sự tiến công vội vã của anh.

Thẩm Đạc thử vài lần, vừa có chút lực lại nghe thấy tiếng than khẽ khàng không ức chế được của Tiết Diệu Dẫn, sợ rằng nếu đi vào luôn sẽ thô bạo quá, chỉ đành nghẹn lại thân thể đậm lửa dục, thả chậm động tác.

Chỉ là màn mở đầu quá lâu, đến bước cuối lại bị mắc kẹt, lăn qua lộn lại vẫn chưa vào được.

Mồ hôi nóng trên người Tiết Diệu Dẫn cũng chuyển thành mồ hôi lạnh rồi, nước dâm nơi miệng huyệt đo đỏ cũng dần khô cạn, đên lúc tiếp xúc chỉ còn lại sự đau và trướng.

Thẩm Đạc chỉ mới vào phần đầu mà Tiết Diệu Dẫn đã thấy căng đến khủng hoảng, còn không dám động.

Thẩm Đạc chỉ đành suy sụp rời ra, khép hai chân của cô lại đặt lên vai trái của mình, không nói hai lời nhét thằng em gần như muốn nổ tung vào khe hở giữa hai đùi cô, đong đưa eo để đành giải cơn khát.

Cây thịt thô cứng vuốt ve cánh hoa non mịn, Tiết Diệu Dẫn cảm nhận được nơi bụng nhỏ không ngừng sục sạo, lớp mật dịch theo luồng lần hai trào ra ngoài.

Tiết Diệu Dẫn không thể không phủ nhận rằng thân thể mình đã bị Thẩm Đạc gợi nên tình dục, trong lòng khát khao được cái ôm, chỉ là lăn lộn nửa ngày chỉ còn công cốc.

Hai người tiếp xúc gần gũi đến thế, xả một hồi, trên mặt đượm vẻ–không thỏa mãn.

“Em không tin!” Tiết Diệu Dẫn loay hoay đứng phắt dậy trên giường, quẳng đi lớp chăn đơn trên người Thẩm Đạc, dáng vẻ oai vệ, khí phách hiên ngang.

Thẩm Đạc không ngăn cản cô, đêm động phòng hoa chúc ngoài làm chuyện này thì anh cũng chẳng có gì để lựa chọn.

Thấy thằng em nơi háng Thẩm Đạc ngẩng đầu lên lần nữa với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn ta, Tiết Diệu Dẫn thầm than ‘ôi trời ơi’, trong đầu lóe lên, vội vã bò lên trên nhấc mông ngồi xuống.

Khoảnh khắc đau đớn và căng ra làm Tiết Diệu Dẫn cảm giác đầu óc mình bị rò điện mất rồi.

Thẩm Đạc cũng ngây dại, nhìn từng dòng nước mắt to như hạt đậu của Tiết Diệu Dẫn rơi xuống, vội vã sực tỉnh đỡ eo cô muốn rút ra.

Tiết Diệu Dẫn hít hơi thẳng lưng tức giận nói: “Anh đừng động, anh đừng động….á….đau, đau muốn chết…huhu…”

Thẩm Đạc cảm nhận được đương đi kéo chặt lại, trong đầu chỉ còn lại sự ngây ngốc.

Cô bé này to gan lớn mật quá thể, đúng thật là ‘cưỡng’ anh mà.

Thẩm Đạc chờ cô nghỉ ngơi một hồi, tiếng trống này làm tinh thần hăng hái cũng gợi nên cơn dục vọng sục sạo thêm lần nữa, tơ máu đỏ tươi dính lên, nhiễm đỏ trên ga giường.

Tiết Diệu Dẫn rụt chân về, hẵng còn thút tha thút thít, trông đáng thương ơi là đáng thương.

Thẩm Đạc cũng bất chấp bản thân ra sao, rửa sạch cho cô trước, thấy nơi ấy vẫn còn thấm máu, lo sợ đã làm rách cô rồi, vội mặc quần vào.

“Đến bệnh viện thôi.”

Tiết Diệu Dẫn nghe xong vội la lên: “Bệnh viện gì mà bệnh viện chứ!”

Vì chuyện này mà đi bệnh viện, mặt cô sẽ quẳng đi nơi nào đây? Lại nói, cô là thầy thuốc đấy, không thể tự xử lý được ư.

Tiết Diệu Dẫn cẩn thận nghiêng người nói với Thẩm Đạc: “Vali đồ của em có thuốc mỡ tiêu sưng, anh lấy lại đây giúp em đã.”

Thẩm Đạc nhìn cô thật lâu, nghe lời mang thuốc mỡ đến, thấy cô không tiện xoa nơi ấy liền để cô nằm về lại, bôi một lớp thuốc lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng thoa dọc theo chung quang cánh hoa.

Lớp màng vừa bị khai phá vẫn còn đo đỏ, ở giữa còn có tơ máu như ẩn như hiện, phần thịt bên trong hơi sưng lên run rẩy lay động, làm lòng ai thêm đau.

Thứ đồ giữa háng Thẩm Đạc lại không nhịn được dựng đứng phừng phực lên, mày nhíu chặt lại đến độ có thể kẹp chết ngay một con ruồi.

Đêm tân hôn chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, làm gì còn kẻ nào trên đời này thảm hại hơn anh nữa chứ.

Thuốc mỡ mỏng nhẹ dần tan ra trên lớp da, làm dịu lại sự đau đớn và khô nóng.

Tiết Diệu Dẫn dựa vào hai cái gối ôm lớn, mặt ngửa lên nhìn trời, vẻ mặt sống mà chẳng còn gì để luyến tiếc.

“Thiếu Soái… anh nói đi, có phải ông trời đang muốn nói cho chúng ta biết, là đôi mình không hợp nhau hay chăng?”

Phần cứng không đồng bộ, chuyện này thì còn gì để mà nói nữa cơ chứ?

Thẩm Đạc: “…”