Tuyệt Không Thể Tả

Chương 32



Đối với hành vi không hề mập mờ thể hiện rõ ham muốn sắc đẹp của Tiết Diệu Dẫn, Thẩm Đạc vừa buồn cười cũng có chút bất đắc dĩ, mà hơn thế nữa còn là chút không phục khi ở thế bị động, vậy nên chẳng đợi Tiết Diệu Dẫn trêu chọc thêm, anh đã phản công lại.

Tiết Diệu Dẫn tựa như chỉ đang chờ thế, cười khẽ ôm cổ anh, duỗi đầu lưỡi của mình ra nỗ lực quyến rũ triền miên cùng anh.

Môi lưỡi mật ngọt không phân của ai quyện vào nhau, điên cuồng nuốt nước bọt lẫn nhau, nhiệt độ thân thể cũng theo đó bốc lên, lan ra cháy cả mảnh rừng lớn.

Thẩm Đạc thở phì phò mút cánh môi mềm mại, dù kịch liệt hòa quyện thế này vẫn chẳng đủ để đè lại lửa cháy trong anh.

Tiết Diệu Dẫn cảm nhận được cơn tê dại nơi đầu môi, duỗi tay lên vỗ về gương mặt Thẩm Đạc rồi tránh ra khỏi, khẽ khàng mỗ lên yết hầu của anh.

Dáng vẻ như yêu tinh thế này càng chọc cho Thẩm Đạc muốn ngừng mà chẳng thể, Thẩm Đạc không khỏi ảo não xoa lên bờ mông nộn nạo của cô, đảo khách thành chủ áp cô lên kệ sách đối diện.

Trên giá sách đều là những cuốn mà Thẩm Đạc đi mua cùng cô, sắp xếp rất chỉnh tề.

Tiết Diệu Dẫn không cẩn thận làm rơi vài cuốn, không có sách ngăn sau lưng, cộm phát sợ.

Thẩm Đạc thấy cô khó chịu vặn vẹo, bèn bóp eo cô chỉnh mặt cô về trước, còn thuận tay lần mò dọc theo vạt váy ngủ ren trắng đi vào trong.

Tiết Diệu Dẫn đỡ kệ sách, mông hơi nhô lên, nương theo động tác tay cuốn quần trong xuống của Thẩm Đạc, rất tự giác nâng chân lên để anh cởi sạch bên trong.

Đôi mắt Thẩm Đạc đen đi nhìn động tác của cô, kéo quần của mình xuống một đoạn nhỏ, chỉ thả ra dục vọng cuồn cuộn, nắm quy đầu to lớn về phía bên dưới làn váy.

Quy đầu nóng rực trướng lên chạm phải vùng ấm áp, đóa hoa non mịn chợt cuộn mình nở ra, rục rịch muốn hút vào.

Thẩm Đạc còn chưa có động tác gì, đã thấy Tiết Diệu Dẫn lùi ra sau một khoảng nhỏ, để cho đóa hoa non mềm của mình chạm vào quy đầu nóng hừng hực của anh.

Hô hấp của Thẩm Đạc thô hơn, không hề khách khí đỡ lấy vòng eo của cô, động người cho toàn bộ vào.

Sau tân hôn, cả hai giao lưu suốt đêm không biết xấu hổ nên đã hòa hợp tự lâu rồi.

Thẩm Đạc đi vào chỉ dừng lại một lát, sau liền nương theo con đường ướt át đầy ái dịch co rút nổi lên.

Tình dục vừa dâng, động tác của Thẩm Đạc luôn vội vã, dăm ba cú đã đánh thẳng vào trái tim Tiết Diệu Dẫn.

Tiết Diệu Dẫn không nhịn được bắt lấy bàn tay to lớn đang siết bên hông mình, cốt để giải tỏa cơn khoái cảm đê mê.

Quần áo cả hai đều chỉnh tề, chỉ mỗi Tiết Diệu Dẫn mới biết nơi riêng tư của cả hai đang tiến hành những đợt va chạm kịch liệt như thế nào, tiếng nước òm ọp như có như không, rung động lòng ai.

Tiết Diệu Dẫn quay đầu nhìn đôi mắt bị tình dục ướm đậm trên gương mặt lạnh lùng của Thẩm Đạc, làm trái tim rực lửa khó tắt, không nhịn được ngửa ra sau, dùng một tay ôm lấy cổ anh, thân thể phác họa nên một đường cong xinh đẹp đón nhận những lần tiến công mạnh mẽ cuồng nhiệt của anh.

Thẩm Đạc cúi đầu, dưới cái vuốt ve gương mặt mình từ tay cô, đầu lưỡi duỗi ra liếm hoa văn nơi lòng bàn tay ấy, hơi thở nóng rực truy tìm đôi môi đỏ khẽ nhếch của cô, liều chết triền miên.

Hơi thở độc nhất chỉ thuộc về mình anh dâng lên trong khoang mũi Tiết Diệu Dẫn, làm máu trong ngực cô cũng sục sôi không ngớt.

Cuồng phong trong cơ thể nhắc nhở bản thân cô cần một thứ để giảm xóc, nhưng dục vọng đến từ tâm lý lại xúi giục cô hãy giành lấy nhiều hơn nữa đi.

Cô cắn môi, liếm láp miêu tả đầu quả táo nơi cổ họng anh rồi nuốt mạnh vào, khẽ khàng thở than thật nhẹ, nhu thuận mà réo rắt, tất cả đều chui tọt vào trong tai Thẩm Đạc, mang theo từng đợt ngứa ngáy xôn xao.

Thẩm Đạc lại liếm láp cần cổ trước mắt, tham lam lưu luyến ngửi lấy ngửi để mùi hương quyện trong không khí, động tác nơi háng vẫn không ngơi.

Bờ mông màu lúa mì va vào thịt mông trắng như tuyết, phát ra những tiếng vang bụp bụp đầy mập mờ.

Động tác kịch liệt của anh làm cho thân thể của Tiết Diệu Dẫn không ngừng đẩy lên phía trước, dục vọng kêu gào không đâm được đến hoa tâm, cứ có cảm giác hư không khó hiểu.

Thẩm Đạc hút mạnh cần cổ Tiết Diệu Dẫn, hai tay lần dọc theo đường cong cô, bàn tay mang theo sự dữ dằn xoa nắn nơi cao ngất mềm mại, tiện đà kéo mông eo cô đến, đè lưng cô nhẹ xuống để mà làm kín kẽ khoảng cách giữa mông cô và giữa háng mình.

Tiết Diệu Dẫn chỉ vừa đỡ vững tấm ngăn của kệ sách trước mặt, Thẩm Đạc lại ngay lập tức đâm vào, quy đầu cực lớn chọc vào hoa tâm non nớt của cô, như thể muốn phá vỡ đi miệng tử cung.

“A! A!!….”

Tiết Diệu Dẫn không sao kìm được sự run rẩy và hơi thở khẽ khàng, lại bị Thẩm Đạc đè lại không cách nào đứng thẳng được, chỉ đành cong mông lên đón nhận từng cú nện vào.

Dục vọng thô to nhanh chóng chiếm hết hoa huy*t, sự kết hợp chặt chẽ làm Thẩm Đạc không kìm được tiếng thở than thành tiếng, từng nốt thăng trầm cũng dâng lên.

Lửa nóng từ dương v*t cương cứng cấp tốc cọ xát đường đi non mịn, Tiết Diệu Dẫn nhịn không được nhũn chân cong đầu gối lên, mém chút nữa đã quỳ sụp xuống.

Thẩm Đạc vội vớt eo cô lên, đâm sâu vào vài cái rồi chợt rút, tách hai chân cô ra rồi bế lên, đẩy eo lần nữa chôn mình vào bên trong.

Tần suất thở dốc của Tiết Diệu Dẫn ngày một loạn, nắm đầu vai anh ngâm nga không ngừng.

Cây hàng thô to chôn trong huyệt nộn nạo đầy nước xuân căng đến trướng, Thẩm Đạc không hề có ý định nhai kỹ nuốt chậm, hai ba cú đưa đẩy từ tính.

Nước mật dính nhớp bị cây thô dài không ngừng mang ra ngoài, làm cho chân tâm ẩm ướt dính cả mảnh, cũng khiến cho âm thanh va chạm thêm phần mập mờ hơn.

“A ưm… Ư… Mau… ưm….”

Miệng huyệt bị dương v*t cọ làm cho không khống chế được mà co rút rồi vùng dậy, Tiết Diệu Dẫn bị tình triều trong cơ thể đánh sâu như thể sắp bị chơi hỏng, đành phải cắn chặt cổ áo Thẩm Đạc, bị xóc lên làm phát ra những âm thanh hức hức vụn vặt như tiếng khóc.

Thẩm Đạc nghe thấy, không những không chậm đi mà còn càng thêm mãnh liệt.

nương theo vách tường ngày càng kẹp chặt của Tiết Diệu Dẫn, Thẩm Đạc buông tay rút ra đâm vào, đón nhận cơn xuân triều trút xuống của cô làm eo tê rần, không nhịn được ý muốn xuất ra, vội lui ra sau, phun đầy chất dịch trắng bệch đặc sệt lên cánh mông trắng nõn và giữa chân cô.

Ánh đèn hồng nhẹ nhàng bao phủ lên hai thân thể còn đang quấn quýt lấy nhau trong căn phòng tối, mang theo chút lãng mạn mờ ảo.

Thẩm Đạc ôm thân thể mềm mại đang run rẩy trong ngực, đặt lên chiếc bàn to rộng bên cạnh.

Tiết Diệu Dẫn hãy còn chưa hoàn hồn, nhất thời quên mất Thẩm Đạc không hề bắn vào trong, vội đứng thẳng dậy sợ hãi thứ đồ trong người dính lên bàn.

Thẩm Đạc những tưởng cô sợ lạnh, không chút nghĩ ngợi đã lót tay xuống dưới.

Tiết Diệu Dẫn ngồi lên bàn tay to rộng của Thẩm Đạc, lòng bàn tay anh ấm áp bao hết miệng huyệt của mình, không khỏi lúng túng xê dịch mông đi.

Chìm trong tình dục không biết xấu hổ là một chuyện, nhưng đến khi bình tĩnh lại, nhìn nhau thế này, những hành động mập mờ không khỏi gợi nên sự ngại ngùng khó hiểu.

Tiết Diệu Dẫn giãy giụa muốn xuống, Thẩm Đạc nào cho cô cơ hội, rút tay về bẻ bắp đùi cô ra rồi chợt chôn vào.

So với dục vọng thô to tráng kiện ban đầu ngập hết toàn bộ đường đi, Tiết Diệu Dẫn không khỏi giật mình.

Cô biết hàng họ Thẩm Đạc không hề bình thường, nhưng tốc độ tuần hoàn thế này không khỏi quá nhanh mà.

Không chờ cho Tiết Diệu Dẫn suy nghĩ miên man quá nhiều, Thẩm Đạc đã duỗi tay ra ôm eo lưng mềm mại non mềm của cô, tốc độ đều đặn ra vào.

Tiết Diệu Dẫn không từ chối, đón nhận những cái hôn môi lưỡi của anh, to gan nhiệt tình đáp lại.

Trong căn phòng tối nhỏ hẹp, nhốt hết mọi nhiệt tình ngập đầy căn phòng, không lọt ra chút nào.