Tuyết Liên Ngàn Năm

Chương 1



Mây mù trắng xóa vờn quanh ngọn núi, rừng rậm ngút ngàn, các vách núi màu đỏ rực. Cảnh quan đó tạo nên sự tương phản độc đáo với không gian xanh mát xung quanh, trên đỉnh có một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ. Đi sâu vào bên trong, trong một sơn cốc nhỏ sau núi, thác nước hùng vĩ hiện ra, bên dưới có một cô gái cực kì xinh đẹp, đang đắm chìm vào giấc ngủ say… Mái tóc của nàng có màu bạch kim, da trắng hồng hào, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng mọng nước, ngũ quan cực kì tinh xảo, không biết khi nàng mở mắt ra còn có thể đẹp đến mức nào nữa… Nàng như tinh linh của băng tuyết, khí trường xung quanh nàng rất lạnh, cái lạnh như đang ở trên đỉnh núi tuyết ngàn năm…

Bỗng, nàng từ từ mở mắt ra. Đôi mắt ấy lấp lánh như ánh sao trời, điều đặc biệt là con ngươi của nàng màu tím… Một vẻ đẹp rất ma mị.

Một nam nhân tiến đến gần nàng.

“Người, còn nhớ ta không?” Nàng ngồi dậy hỏi.

“Tuyết nhi, không ngờ con đã lớn đến chừng này rồi.” Vị nam tử kia lạnh nhạt trả lời.

Vào lúc đó, thì ta đã biết người đã thực sự quên mất ta rồi. Người không còn là Từ Tư Ngộ vì ta mà cúi đầu trước người khác nữa rồi. Người chỉ là Côn Luân thượng thần, chưởng quản Linh Sơn mà thôi.

Thì ra độ kiếp tu tiên là phải vô tâm vô tình, cắt đứt thất tình lục dục… Nếu sớm biết như thế, thì ta tình nguyện lớn lên và từ từ già đi… Chứ không muốn chỉ vì một chữ “quên” mà phải gặm nhấm nỗi đau này…

==========

Một vạn năm trước.

“Đại sư huynh, lúc muội sắp xếp lại Thư các đã phát hiện ra cái này.” Một cô bé xinh đẹp, có tư chất mỹ nhân phôi từ nhỏ, chạy vội đến bên cạnh một nam tử tuấn mỹ đang luyện kiếm.

“Đây là ai vậy ạ?” Cô bé tò mò hỏi.

Trong bức tranh là một nam nhân đẹp đến mức không diễn tả được, tiên khí vây quanh, người chỉ ngồi đó mà như cách xa vạn dặm, lạnh nhạt, vô cầu. Còn lạnh hơn kẻ là hóa thân của Thiên Sơn Tuyết Liên.

“À, là sư phụ của chúng ta, tiểu Thất, muội đã quên rồi sao? Cũng phải ha, lúc muội mới hóa hình được năm năm, thì sư phụ đã đến Bồng Lai tiên cảnh để tránh đại kiếp rồi.” Vị nam tử được gọi là sư huynh kia cười nói.

Lúc đó ta mới biết được, thì ra lúc mới hóa hình, ta suýt chút nữa bị Lang Vương ăn, may có sư phụ phụ đi ngang qua, người đã cứu ta, thu ta làm đệ tử thứ bảy. Các sư huynh đều gọi ta là tiểu Thất. Ta được sư phụ đặt tên là Linh Tuyết, theo họ Từ của người.

“Thì ra đây chính là sư phụ của chúng ta. Chờ người trở về, muội nhất định sẽ đến dập đầu tạ ơn.” Ta nắm chặt lấy cuốn họa, nói dõng dạc.

“Rất tốt nha, tiểu Thất thật hiếu thảo.” Vị sư huynh kia cười lớn xoa đầu ta. “Đáng tiếc muội là một tiểu yêu ngốc nghếch, tu luyện mãi mà mới chỉ là Trúc cơ, chờ đến khi sư phụ về, chắc muội đã già rồi nha. Một lão bà dập đầu tạ ơn với một sư phụ anh tuấn… Haha…” Nam tử kia càng cười lớn hơn, trêu chọc nói.

“Sư huynh thối, đợi ta luyện được Tuyết Liên Tâm, ta sẽ trẻ mãi không già, hừ…” Ta giận dỗi nói.

“Haha, vậy muội cố lên nhé.” Vị kia lại xoa đầu ta, trong ánh mắt đều là sự khích lệ.

‘Một nữ nhân đã bốn mươi tuổi thì được xem là trẻ mãi không già gì nữa?’. Ta bực bội nghĩ. ‘Sư huynh đáng ghét, toàn trêu ta, huynh đợi đó, ta nhất định sẽ luyện được, hừ.’

Ta cũng đã nghĩ qua rồi, dù ở Linh Sơn hằng ngày hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nhưng nhanh nhất cũng phải bốn mươi tuổi mới luyện thành Tuyết Liên Tâm được.

‘Ủa, mới đó mà trời tối rồi sao? Thời gian minh tưởng của ta lại lâu đến thế ư?’ Ta thầm ngạc nhiên.

Đây là đâu đây nhỉ? Hình như là Vân Tẩy trì. Đại sư huynh từng nói qua, có một vị khách thân phận tôn quý trúng hàn độc, nên đang mượn nơi này để giải. Nếu đã đến đây rồi thì ta nhìn trộm xem dung nhan của hắn một chút vậy. Hắc hắc.

Soạt!

Ở giữa hồ, sương mù do thác nước đổ xuống tạo thành vờn quanh, có một nam nhân đang trần nửa người trên đứng đó, mái tóc màu bạch kim, dài óng mượt, thân hình tuyệt mỹ hết chỗ chê. Hắn đang tắm?

“Này! Cô nương nhìn thân thể của tại hạ đủ chưa vậy? Nước miếng chảy ra rồi kìa.” Hắn đến gần ta từ lúc nào không biết, mở miệng trêu chọc nói.

Ta vô thức đưa tay lên lau cái gọi là nước miếng kia, nhưng mà làm gì có đâu? Cái tên này dám lừa ta.

“Ừ… Ta… Ta đang tản bộ…” Ta lắp bắp trả lời, nhìn gần hắn càng đẹp, có thể sánh ngang với tinh linh bọn ta. Tuy là hình dung nam nhân bằng từ đẹp thì có hơi… Nhưng mà ta không còn từ nào để diễn tả hắn cả.

“Tản bộ? Cô nương, có ai nói cho cô biết rằng, nhìn thấy thân thể của người khác thì phải lấy thân đính ước không?” Hắn thấy cô nương này rất thú vị, chỉ muốn trêu chọc nàng. Nhìn nàng đỏ mặt giống như trái táo chín mọng, thật muốn cắn một miếng quá.

“Ta… Ta… Ta không thấy gì hết…” Nói xong ta liền chạy vội đi, phải trốn mau, để có người thấy nữa thì phiền chết ta rồi.

Vì chạy quá nhanh, mà Linh Tuyết lỡ đánh rơi một miếng ngọc hình cánh hoa, đó là cánh hoa trên bản thể của nàng…