Tuyết Liên Ngàn Năm

Chương 5



Do di chứng từ Khốn Long Tiên mà ta tạm thời mất đi pháp lực, bây giờ ta chẳng khác gì người phàm. Ta cố gắng lắm mới đạt đến Nguyên Anh kì, có thế sư huynh mới cho ta rời núi, huynh ấy còn dặn dò ta đủ điều, huynh ấy nói lòng người hiểm ác, ta phải cẩn thận với tất cả, đừng nên dễ dàng tin tưởng một ai… Thật không ngờ lại gặp phải chuyện như bây giờ, ta rất thắc mắc, tại sao một người phàm lại có trong tay Khốn Long Tiên? Chẳng lẽ hắn ta là hậu nhân của vị tiền bối nào đó đã phi thăng? Cho dù có là hậu nhân mà được ban cho Khốn Long Tiên thì chắc hẳn thế lực đứng sau hắn rất mạnh. Còn nữa, đồ án thêu trên giày hắn rất đặc biệt, ta đã đi dò hỏi mấy ngày nay mà chưa có tin tức. Không biết Phong Nhan Vũ có thể đối phó được không, bây giờ ta có lòng mà chẳng có sức giúp được huynh ấy. Ta bây giờ, nếu tùy tiện giúp, có lẽ sẽ trở thành gánh nặng của huynh ấy mất…

Haiz… Bao giờ mới hồi phục lại pháp lực đây? Cảm giác cứ có thế lực nào đó thao túng tất cả, bao gồm cả ta. Đây giống như một ván cờ do một người nào đó bày ra mà thôi.

Ta tựa người vào bậu cửa sổ, thở dài, nhìn ra phía hậu viên, chim chóc đua nhau hót, hoa nở đầy vườn, cảnh sắc vui tươi, chỉ có lòng ta rối như tơ vò. Ta chỉ có một mình ở đây, không có các sư huynh, nếu có các huynh ấy thì ta đã hỏi được đối sách rồi, đâu như bây giờ, chỉ biết ngồi đây mà thở dài.

Ánh mắt Phong Linh Tuyết nhìn mông lung về phía xa, không có tiêu cự. Có lẽ nàng đang nhớ đến những tháng ngày vô lo vô nghĩ, sống trong sự yêu thương của các sư huynh…

Bỗng…

Rầm!!!

Cánh cửa phòng ta bị đạp mạnh ra, kèm theo đó là rất nhiều tiếng bước chân. Ta xoay người nhìn qua. Đây là có chuyện gì? Nàng ta đến đây làm gì? Ta ngơ ngác nhìn đám đông xông vào kia. Theo sau còn có Minh đế và huynh ấy.

“Phong Linh Tuyết, ngươi thật độc ác. Lại dám mưu hại thái tử.” Tử Yên vọt lên, hét to nói. Nàng rất muốn giết con hồ ly tinh câu dẫn Vũ ca ca này, từ khi cô ta đến đây, huynh ấy lại càng cách xa nàng hơn. Nàng là thiên chi kiêu nữ, sao có thể thua tên dân đen này chứ?

“Cái gì mà mưu hại thái tử? Cô nói rõ ràng cho ta!” Ta lạnh giọng hỏi. Ta nhịn nàng ta đủ rồi, thật đáng ghét, lúc nào cũng nhằm vào ta.

“Ngươi còn không mau thừa nhận? Nô tì hầu hạ ngươi đã chính mắt nhìn thấy ngươi lấy một bức thư trên thân bồ câu, trên đó còn viết ‘để tỏ thành ý, xin tặng Tuyết Liên tâm trước, nếu Phong cô nương giết được thái tử thì sẽ hậu tạ sau’. Ngươi còn gì để nói không?” Tử Yên lạnh lùng đáp trả.

‘Cái gì?’ Ta thầm giật mình. Bức thư đâu phải viết như thế?

“Hoàng thượng, đây là thứ được tìm thấy trong phòng Phong thần y.” Một tên lính cung kính dâng một chiếc hộp cổ xưa lên trước mặt Minh đế. Ông ta híp mắt nhìn, ra vẻ suy nghĩ.

Tử Yên nháy mắt cho tên lính kia mở hộp ra. Khi chiếc hộp được mở, một luồng ánh sáng nhu hòa từ đó tỏa ra. Nằm lẳng lặng trong ấy là một viên linh châu màu trắng sữa, óng ánh, to bằng quả trứng cút. Thì ra đây chính là Tuyết Liên tâm, là thứ mà Phong Linh Tuyết muốn có nhất.

Vào lúc thấy được Tuyết Liên tâm, khí tức của ta suýt chút đã hỗn loạn. Đây chính là bản năng, chỉ cần có nó, thực lực của ta sẽ tăng cao. Quan trọng nhất, ta sẽ tu được dung mạo trẻ mãi không già. Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào nó…

“Quả nhiên là Tuyết Liên tâm. Phong Linh Tuyết, ngươi còn gì để nói không?” Tử Yên hả hê hỏi.

‘Bị trúng kế rồi. Ta còn chưa kịp bẩm báo chuyện kia với Minh đế thì đã bị gài bẫy.’ Ta phục hồi lại tinh thần, thật không ngờ, vào lúc ta bị mất pháp lực lại xảy ra việc này. Có khi nào kẻ kia biết trước ta không phải người thường, cho nên mới dùng Khốn Long Tiên hay không? Để ta muốn giúp huynh ấy mà cũng không được?

“Huynh tin ta không?” Ta quay về phía Phong Nhan Vũ hỏi. Ánh mắt ta đầy sự mong chờ, thấp thỏm chờ mong huynh ấy trả lời.

“Chỉ vì Tuyết Liên tâm mà cô lại ra tay với ta. Chứng cứ đã rõ ràng, cô muốn ta phải tin cô như thế nào đây?” Phong Nhan Vũ lạnh nhạt nói, ánh mắt hắn nhìn Phong Linh Tuyết đầy vẻ khinh thường, trào phúng…

Ta tuyệt vọng… Huynh ấy không tin ta. Mỗi một câu, một chữ huynh ấy nói ra, đều như có hàng vạn mũi tên bắn vào tim ta. Đây chính là người ta yêu, ta thật lòng thật dạ vì huynh ấy, vậy mà huynh ấy lại không tin ta… Ha ha, thôi, thôi, như thế cũng tốt, ta ra đi sẽ đỡ day dứt hơn…

“Niệm tình cô đã cứu ngô nhi, ta cũng sẽ tha cho cô một mạng.”

“Người đâu, đưa Phong Linh Tuyết ra khỏi cung.” Minh đế lạnh giọng phân phó rồi phất tay áo rời đi.

Ta nhìn Phong Nhan Vũ một lần nữa, chỉ mong huynh ấy đổi ý. Nhưng không, cái ta nhìn thấy là lại bóng lưng thẳng tắp đang rời khỏi đây của huynh ấy…